Mượn Thân Phận Em Gái Ông Trùm Sài Thành.

Chương 3

Tường Vy ( Han )

21/05/2023

Thời gian sau đó tin đồn về cô hai Sài Thành đánh người nhập viện trở thành chủ đề bàn tán số 1 trên các bài báo lớn. Những chuyện hoang đường cũng được tung lên một lúc.

Không oan, những bài báo đó đều viết sự thật, là cô mắng thẳng mặt quan Tây khiến hắn tức đến lên cơn hen suyễn. Vì không vừa mắt thái độ vợ lớn hội đồng Lê mà tát thẳng cho bà ta một bạt tay ngã xuống đất tại buổi tiệc. Ép ca sĩ Trang Linh có tiếng tại nhà hát phải quỳ trước cổng 2 tiếng chỉ vì dám xà nẹo với Khanh Nam trước mặt cô.

"Cô hai, chuyện này càng lúc càng lớn ảnh hưởng đến danh tiếng của cô, sau này muốn lấy chồng cũng khó"

"Hơ...tôi cần gì lấy chồng? Tôi giàu mà tự nuôi bản thân mình được, với lại có ai giầu hơn anh của tôi chứ? Không giàu bằng thì không gã"

"Không gã thật sao?". Giọng cười đắc ý từ bên ngoài bước vào. Dáng người cao to cùng gương mặt chửng chạc của tuổi 35 là cái gì đó rất cuốn hút. Cô chưa bao giờ để ý rằng người đàn ông nuôi lớn mình bao nhiêu năm nay lại đẹp trai như vậy?. Nhưng bây giờ cô ấy nhận ra rồi, không chỉ Khanh Nam đẹp trai mà còn là mẫu đàn ông hạn hiếm trong xã hội.

Dù chỉ mới 16 tuổi nhưng Trà An đã là phiên dịch viên tiếng Pháp, Trung, Nhật cho Nhà nước, một trong năm nhà đầu tư tại nhà hát Sài Thành, cũng là ca sĩ nhưng chỉ một khán giả được thưởng thức.

Khanh Nam từng nói trước báo chí" Tôi thích những cô gái thông minh và mạnh mẽ". Thực chất hắn ta đang ám chỉ lá "Trà nhỏ" nhà hắn. Trà An từ nhỏ sang Tây được học băn súng, về Việt Nam thì được học võ thuật. Ngay cả con bò cô ấy còn vật chết huống chi là con người.

"Không gả vậy anh có nuôi không?"

"Tìm khắp xứ Nam Kì này ai dám lấy em ngoài anh đây? Làm cô hai chán rồi thì làm bà chủ chịu không?"

"Bà chủ? Vậy xem anh có đủ bản lĩnh cưới cô hai Sài Thành này không đã?". Hai ngày trôi qua tin hot về cô hai Sài Thành cũng bị ' bàn tay đen ' dọn dẹp, không còn một lời dèm pha nào nữa.



Hôm nay không biết Trà An uống nhầm thuốc gì, trời còn chưa sáng cô đã chạy xuống lầu chờ sẵn. Chuyện này làm mọi người hơi sốc. Cô hai của họ chưa bao giờ thức sớm như vậy hết.

Khanh Nam nhìn biểu cảm gương mặt cũng biết 'hũ giấm' này có ý đồ gì khác. Quá quen thuộc rồi, ánh mắt đáng yêu này chỉ xuất hiện khi cô ấy xin cái gì đó hoặc là đã gây ra hoạ không thể tự mình giải quyết được.

"Muốn xin gì đây?"

"Hì...cho em đi đến đồn điền cao su với anh được không? Em muốn xem thử nó thế nào? Em muốn lên núi xem thử nơi làm ra cao su Nam An"

"Hay để lần sau chúng ta lên cao nguyên hái trà được không ? Đồn điền nhiều muỗi lắm"

"Em muốn đi, không cho em đi em sẽ nhờ anh khác đi cùng em". Nghe hai chữ 'anh khác' sắc mặt Khanh Nam liền thay đổi. Chần chừ một lúc thì cũng đồng ý đưa 'hũ giấm' này theo cùng.

Không phải vì cô ấy tò mò muốn đến Đồn điền Nam An, mà là cô ấy muốn nhìn cho rõ nơi gia đình của mình bị giết thảm thế nào. Cũng vì sợ Trà An đau lòng nhớ lại chuyện lúc trước nên Khanh Nam mới không dám đưa cô đến đây.

"Anh ơi, em mệt quá à...vẫn chưa đến sao?"

"Chúng ta đi bằng xe hơi em đã mệt như vậy, đến đồn điền phải đi bộ lên núi hay là bây giờ anh đưa em quay về được không?"

"Không chịu, em muốn đi, em ngủ chút sẽ không sao"



"Được, dựa vào anh". Trời càng lúc càng lạnh, chiếc áo dài sao có thể đủ ấm? Khanh Nam hắn cởi chiếc áo vest Tây phục của mình khoát lên cơ thể nhỏ bé ấy, hơi ấm từ cơ thể người đàn ông này toả ra cùng một hương thơm dễ chịu đến mê hoặc.

Nhìn dáng vẻ của cô ấy lúc này không khác gì một em bé. Nhưng em bé này có chút hơi phiền phứt, nếu thường thì hắn ta sẽ không dừng lại nhưng có 'hủ giấm chua' này lại khác, đi hai tỉnh nghĩ một tiếng cứ tốc độ này thì biết bao giờ mới đến đây?.

"Anh dừng hoài thì sao đến nhanh được?"

"Anh sợ em mệt, ngồi xe mãi thì liệt luôn đôi chân này phải làm sao?"

"......"

Đi từ Sài Gòn đến Sơn La mất hơn một tuần. Đỉnh núi cao như vậy hắn ta nhìn xung quanh một lúc trong đầu lại loé la một suy nghĩ. "Em ấy mệt như vậy lỡ ngất giữa chừng thì phải làm sao?"

"Hay là anh cõng em chịu không?"

"Không chịu đâu, em tự đi được". Sau một hồi dày công suy nghĩ hắn ta bỏ ra một khoảng tiền bảo người cõng Trà An lên núi. Nếu giữa đường có sơ suất thì bọn họ xem như xác định. Bỏ tiền thuê người cõng mà gương mặt người đàn ông này lại nhăn nhó, khó chịu. Vì vậy đi được mới nữa quãng không nhịn được mà giành 'hũ giấm' lại.

"Anh thuê người rồi mà còn tự mình cõng là sao chứ? Mệt lắm đó"

"Mệt? Anh làm 'ngựa' cả đêm cho em cưỡi còn không mệt mấy chuyện này có là gì chứ ?". Cái mặt đắc ý không chút liêm sỉ này làm người khác muốn đấm thật. Nhưng lời này có thể đem ra nói trước mọi người vậy sao?.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mượn Thân Phận Em Gái Ông Trùm Sài Thành.

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook