Chương 51
Vương Tam Cửu
11/02/2022
Rất nhiều năm về trước, Thu Đường không phải tên Thu Đường, mà là An Nghiên.
*****
Thành phố A, trời vừa vào thu, khí trời hanh khô, đây là mùa mà áo cộc tay và áo lông sẽ đồng thời xuất hiện trên đường.
“An Nghiên, hôm nay là thứ sáu, tối nay em đi ăn chung với mọi người đi, trên đường Đông mới mở một tiệm buffet đồ Nhật, có chưa tới 100 tệ một vé thôi, tiết kiệm lắm.”
“Không được, hôm nay em…”
“Lại có chuyện gì à? Mặc dù em là thực tập sinh nhưng vẫn nên học cách xã giao với mọi người.”
“Nhưng mà…”
Sau một ngày bận rộn làm việc, mấy nữ đồng nghiệp vây quanh An Nghiên, ríu rít thảo luận không ngớt, sau khi tan làm còn muốn nói tiếp.
Dù là người mới đến nhưng cô làm việc nghiêm túc chịu khó, khá được lòng các nhân viên cũ, trong nhóm có đi chơi hay ăn uống gì cũng đều gọi cô. Tiếc là cô ít khi nào tham gia.
Sau thời gian do dự rất lâu, An Nghiên cũng không nói ra nguyên nhân. Mọi người nghĩ cô đang suy nghĩ chuyện đi hay không, rối rít khuyên nhủ: “Đi đi, một mình em về nhà cũng phải nấu cơm ăn mà.”
“Không phải.” Nghe đến đây, An Nghiên kiên định lắc đầu, “Em phải về nhà nấu cơm.”
“Tại sao? Em không thích ăn đồ ăn bên ngoài à?”
“Em muốn nấu cơm cho anh ấy.”
“Ai? Bạn trai hả?”
“Ừm.”
An Nghiên gật đầu.
Nữ đồng nghiệp chợt hiểu ra, “Hèn gì không thấy em có hứng thú gì với nhân viên nam trong công ty mình cả, ra là em đã sớm có bạn trai rồi, chị không ngờ luôn đó.”
Mọi người nói không ngờ không phải vì cảm thấy cô không xứng có bạn trai, ngược lại, vẻ ngoài của cô mặc dù không nổi bật như người nổi tiếng, nhưng ngũ quan cân đối, gương mặt xinh đẹp, điềm đạm dịu dàng, giọng nói cũng nhỏ nhẹ, giống như em gái hàng xóm, là mẫu con gái mà đàn ông thích.
Mọi người nghĩ là với tính cách hướng nội như vậy, ít nhất phải qua mấy năm nữa cô mới quen bạn trai. Nào ngờ cô và bạn trai đã quen nhau năm năm.
Theo thói quen, sau khi tan làm, cô sẽ đi ngay ra trạm xe buýt, tuyến 123 đi ngang qua siêu thị, cô có thể mua được nguyên liệu nấu ăn tươi mới.
Lần trước cô nghe Từ Nam Chung nói, anh ngán ăn đồ ăn của mấy nhà hàng cao cấp rồi, dạo này anh thích ăn thanh đạm.
Thức ăn thanh đạm thì không có nhiều dinh dưỡng, An Nghiên định mua một con cá trích tươi, xào lên sau đó nấu canh, không cần quá nhiều gia vị, lấy xương cá đem hầm làm nước canh, cuối cùng rải lên vài khúc hành lá cắt nhỏ, mùi thơm có thể bay tận lên nóc nhà.
Tiếc là cá tươi trong siêu thị đều bị các bà các bác lựa hết cả rồi.
An Nghiên chỉ đành bắt xe ra chợ, tìm trái tìm phải mới tìm được một quầy bán cá tươi. Cô may mắn, không chỉ mua được cá tươi mà chú bán cá còn cho cô một con cua nhỏ bằng móng tay, nói cho cô chơi. Ông chủ bán cá chắc nghĩ cô là con nít.
Trước khi đi, An Nghiên xin ông chủ ba cái túi nylon, đổ một nửa nước, bỏ cá tươi vào, như vậy cho dù đi hai mươi phút cá cũng sẽ không chết.
Ông chủ cười hỏi: “Cô gái có mang nổi không vậy?”
An Nghiên gật đầu: “Nổi ạ.”
Về đến nhà, cô không lãng phí thời gian, nhanh chóng đi vào bếp, bắt đầu giết cá. Nửa tiếng sau, bàn thức ăn đã làm xong.
Từ Nam Chung vẫn chưa về.
Ngón tay cầm điện thoại nhẹ đung đưa, cô muốn gởi tin nhắn hỏi nhưng lại lo anh đang lái xe. Suy nghĩ một hồi, cô bỏ ý định này, ngồi cạnh bàn, trêu chọc con cua nhỏ.
Tới gần mười giờ, ngoài cửa truyền ra tiếng động.
An Nghiên đang mơ màng buồn ngủ, nghe tiếng thì giật mình đứng lên, không nhìn thời gian mà đi ra đón: “Anh về rồi à….”
“Ừ.” Từ Nam Chung cởi áo khoác, đưa cho cô, hỏi, “Sao em chưa ngủ?”
“Chờ anh ăn cơm mà.”
“Anh ăn rồi.”
“Hả?”
“Anh nói với em rồi mà, thứ sáu anh có tiệc xã giao.”
“Em không biết.” Đột nhiên sau khi nghe được tin này, khuôn mặt nhỏ bé của cô hiện lên vẻ không biết làm sao, giảng giải cho mình, “Chắc là tại em quên.”
Từ Nam Chung không đi vào bếp, chắc là mệt mỏi lắm, anh vào nhà là đi tắm luôn.
Lúc anh đi qua bên người, An Nghiên ngửi được mùi rượu và thuốc lá nhàn nhạt. Không biết anh uống bao nhiêu nữa, không có gia đình giúp đỡ, anh làm việc gì cũng phải cố hết sức.
Vừa nghĩ như thế, An Nghiên cúi đầu, nhìn đôi dép lê trên chân mình, nó cũng thừa ra như cá trên bàn vậy.
Cửa phòng tắm bị kéo ra lần nữa, người đàn ông khoác áo choàng tắm, cơ bắp cường tráng không được che giấu, hiện rõ mồn một dưới ánh đèn, nước chảy từ tóc xuống trán, giọt có giọt không rơi xuống sàn nhà. Mỗi một động tác mỗi một âm thanh, An Nghiên đều chú ý tới, còn nhớ trong lòng.
Cô không nhớ lúc nào anh nói với mình rằng thứ sáu không về nhà ăn cơm.
“Anh vừa nhớ là anh quên nói với em.” Từ Nam Chung nhận lấy cái khăn từ tay cô, lau sơ tóc, nhàn nhạt trần thuật, “Xin lỗi, dạo này anh bận quá.”
“Không sao.”
“Bàn đồ ăn này…”
Từ Nam Chung quét mắt nhìn một bàn thức ăn đã lạnh, không nói tiếp.
Nếu như là người khác làm, chỉ cần đem đổ là được, anh sẽ không ăn đồ ăn thừa cơm thừa, nhưng đây là An Nghiên làm, còn vì chờ anh mà chưa ăn miếng nào.
“Hâm lại là được.” Giọng cô tràn đầy vẻ không quan tâm, lưu loát thu thập chén dĩa, “Vừa nãy em ăn sớm, bây giờ cũng đói.”
Vừa nói, cô vừa bưng chén cơm trắng chưa hề đụng tới ở chỗ mình lên.
Lúc cô lúi húi ở nhà bếp, Từ Nam Chung vẫn ở bên cạnh nhìn, muốn nói lại thôi, lúc cô bận rộn anh căn bản không giúp được gì, cô cũng không cho anh giúp. Việc anh làm được là giúp cô rót một ly nước ấm.
Bên cạnh tiếng ly và mặt bàn đụng vào nhau còn có giọng nói trầm thấp của Từ Nam Chung vang lên: “Anh xin lỗi.”
Đôi tay cầm đũa của cô đơ ra. Cô không lên tiếng, cúi đầu ăn đồ ăn của mình.
Sức ăn của cô rất yếu, không ăn hết nhiêu đó đồ ăn.
Dù là Từ Nam Chung ăn cùng cô thì cả hai vẫn không thể ăn hết cả bàn thức ăn này, mỗi ngày người thu rác đều trêu, hỏi có phải cô mở tiệm cơm không, làm gì mà lúc nào cũng làm nhiều món như vậy.
An Nghiên ngồi xuống, khuôn miệng nhỏ nhắn uống canh, yên lặng.
Cái ghế đối diện chẳng biết đã bị người đàn ông kéo ra từ lúc nào. Từ Nam Chung ngồi vào, không nói tiếng nào cầm muỗng lên, múc một chén nhỏ canh cô làm. Canh hâm nóng lại không còn ngon như lúc vừa nấu xong nữa. Chuyện này ai cũng hiểu nhưng không ai muốn bỏ đi.
Đang húp canh, An Nghiên ngẩng đầu hỏi anh: “Có ngon không anh?”
Từ Nam Chung: “Ừ.”
An Nghiên: “Vậy thì tốt.”
Từ Nam Chung: “Dạo này có ai tìm em không?”
An Nghiên: “Không có.”
Cô cúi đầu, dùng muỗng khuấy đồ trong chén, tóc mái che lại tâm tư trong mắt, hơi thở đều đặn, không có cách nào phân biệt xem cô nói thật hay giả.
Không đợi anh tiếp tục hỏi, An Nghiên đã nói lái qua chuyện khác: “Ngày mai là thứ bảy, em với anh cùng nhau đi tập thể dục buổi sáng đi.”
“Tại sao?”
“Một người tập thể dục không chán à?”
“Không.”
“…”
Cô cạn lời, miễn cưỡng cười cười, “Nhưng em thấy chán.”
*****
Hai người họ không có thói quen ngủ nướng, An Nghiên dậy sớm, đưa cho Từ Nam Chung một ly nước muối ấm, lại chuẩn bị khăn giấy lau mồ hôi, điện thoại di động, tai nghe bluetooth.
Dù là đi gần hay xa thì phụ nữ cũng sẽ quan tâm, chuẩn bị những thứ linh tinh.
Lúc thời tiết tốt, Từ Nam Chung sẽ tập thể dục vào lúc nắng lên đẹp nhất, mùa đông có sương mù thì sẽ ở nhà, ngoại trừ vận động mỗi ngày thì mỗi tuần sẽ đến phòng gym hai lần, nơi đó anh em bạn bè nhiều, có thể thả lỏng bản thân.
Thể lực của phụ nữ không bằng đàn ông, mới chạy một vòng quanh khu nhà mà An Nghiên đã thấy mệt, cô đỡ eo đi bộ, “Em mệt quá rồi, anh đi trước đi.”
“Được.”
Từ Nam Chung vừa dứt lời thì người đã chạy cách cô mấy mét.
An Nghiên đành ngồi lên ghế nghỉ ngơi, nhìn hồ nước nhân tạo đối diện, ở giữa hồ có mấy con thiên nga thong thả, lười biếng tắm nắng,
Ánh mắt cô nhìn qua hàng cây ven đường và đám người rời rạc, An Nghiên thấy bóng người Từ Nam Chung càng ngày càng xa. Anh chạy rất nhanh, cô cần rất nhiều sức mới có thể đuổi kịp anh. Anh cũng không biết chờ cô nữa.
Bên cạnh cô cũng là một cô gái chạy bộ mệt, định ngồi xuống nghỉ ngơi, không tìm được ghế nên ngồi bên trái An Nghiên. Bên cạnh cô bé là một cậu trai đứng cầm nón che nắng, hai người cười nói, ung dung lại vui vẻ.
“Em đoán xem hôm nay là ngày gì?
“Valentine à?”
“Không phải.”
“Đó là gì vậy?”
“Anh đã mua cho em bộ son môi mà hôm trước em đăng lên Qzone* rồi nè.”
*Qzone: 1 dạng giống blog
“Thế có liên quan gì tới ngày hôm nay?”
“Anh chỉ muốn nói rằng hôm nay cũng là ngày anh thích em.” Cậu trai cười, sờ đầu đứa con gái.
Cô gái xấu hổ, nhỏ giọng thầm thì: “Ở đây còn có người mà, anh đừng có sến súa như vậy.”
Đột nhiên, An Nghiên cảm giác như ngay cả đôi thiên nga trong hồ kia cũng đang phát cơm chó.
Cô lặng lẽ đeo tai nghe, tiếp tục chạy chậm.
Vòng thứ hai, khi gặp Từ Nam Chung, An Nghiên đột nhiên kéo góc áo của anh, “Anh biết hôm nay là ngày gì không?”
Từ Nam Chung: “13 tháng 10.”
An Nghiên: “?”
Từ Nam Chung: “Ngày sức khỏe thế giới, sao thế?”
An Nghiên: “… Không có gì.”
Từ Nam Chung: “Em chăm rèn luyện thân thể đi.”
An Nghiên: “Ừm.”
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, cô đã bớt mệt, tiếp tục đi theo anh nửa vòng. Trên đường họ gặp một người quen, từ xa đã lên tiếng chào hỏi.
“Nghiên Nghiên.” Người còn chưa tới gần, Từ Nam Chung nhíu mày, nói với cô gái bên cạnh, “Em đội mũ lên đi, anh không muốn người khác thấy em.”
“… Được rồi.”
An Nghiên đội mũ lên đầu, chủ động kéo giãn khoảng cách giữa hai ngươi, lặng lẽ đi sau lưng anh.
Từ khi bắt đầu là cô đã biết thân phận của mình sẽ không được người khác thích.
Vì một người bạn của anh đã tố giác mối quan hệ của hai người với ông nội Từ nên bây giờ chuyện mới thành ra thế này. Sau đó, khi ở bên nhau, cô và Từ Nam Chung đều không nhắc tới người bạn lắm mồm đó nữa, cho là cái tình yêu bí mật này hoàn toàn do người nọ ban tặng.
Nhưng trên thực tế, ai cũng biết dù không có người kia, chuyện của hai người không sớm thì muộn cũng bị người ta biết. Vậy thì sớm hay muộn đâu có gì khác nhau.
Hôm nay ra ngoài cùng nhau nhưng hai người vẫn dè dặt, có thể tránh được thì tránh, ở ngoài công cộng rất ít tiếp xúc gần, chưa từng nắm tay.
Dù có như vậy, chỉ cần được ở cạnh anh là An Nghiên đã thỏa mãn.
Khi đội mũ lên, trông cô càng nhỏ nhắn, giống như một đứa ngốc, vừa đi vừa cúi đầu đếm gạch, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông phía trước. Hôm nay anh mặc bộ quần áo mà cô đã tốn một tháng tiền lương để mua, có thể không xa xỉ như quần áo của anh, nhưng đối với cô, đó là tràn đầy tâm ý.
Nếu như được, cô chấp nhận cả đời đều đi theo phía sau anh, mãi mãi bên nhau.
Thời tiết chuyển lạnh, lúc làm việc, An Nghiên mặc thêm áo khoác. Từ sáng cho đến trưa, cô vẫn luôn suy nghĩ chuyện Từ Nam Chung sáng này đi làm mặc mỏng quá, không biết anh có lạnh không.
Sức đề kháng của đàn ông chắc là tốt hơn cô rất nhiều, không giống mình, gió thổi qua một cái là thấy nhức đầu khó chịu ngay.
Dù đã ngồi nghỉ ngơi thật lâu nhưng cảm giác khó chịu vẫn không vơi, cô chỉ đành ôm ly nước ấm, suy nghĩ lung tung.
Hai người chỉ làm có một lần. Cô nghĩ lần đầu tiên cần không dùng biện pháp bảo vệ, bình thường An Nghiên cũng không hay gặp may mắn, không thể nào một lần trúng ngay.
May mắn cả đời này đều dùng để gặp Từ Nam Chung cả rồi, sau này chắc cũng không có chuyện đi bộ nhặt được tiền rơi đâu.
Quản lý không có ở đây, mấy nhân viên nữ ngồi trong phòng làm việc vui vẻ cười nói, một cô gái hưng phấn bước đến bên cạnh cô, “Nghiên Nghiên, em có nghe gì chưa, cậu thiếu gia nhà họ Từ sắp thừa kế gia sản rồi đó. Chỉ không lâu nữa thôi là công ty sẽ mở cuộc họp hội đồng quản trị.”
Nơi An Nghiên thực tập là công ty thuộc nhà họ Từ, Từ Nam Chung để cô vào đây chỉ vì muốn An Nghiên được làm việc nhẹ nhàng. Với lý lịch và tính cách thế này, đi chỗ khác chỉ tổ bị bắt nạt thôi.
Chuyện Từ Nam Chung sắp thừa kế gia sản, An Nghiên chưa nghe anh nói bao giờ.
Ban đầu ông cụ nhà họ Từ đánh tiếng, dù Từ Nam Chung có giỏi thế nào thì anh cũng là người làm công bình thường, tài sản của nhà họ Từ sẽ không chia cho anh dù chỉ một phần. Sao bây giờ lại khác?
An Nghiên không yên lòng trả lời: “Thế ạ?”
Nữ đồng nghiệp than thở: “Tới giờ mà chị vẫn chưa biết mặt mũi anh ta thế nào, nghe nói lịch sự đẹp trai lắm, còn mang mắt kính nữa, không hề nhân nhượng với ai.”
An nghiên không nhịn cười được.
Chỉ có cô biết, Từ Nam Chung không bị cận, anh đeo mắt kính chỉ để giảm bớt áp lực, cũng khiến đối phương không nhìn thấu được tâm tư của mình thôi.
“Hai người làm gì vậy hả?”
Ngoài cửa đột nhiên truyền tới giọng nói của quản lý. Quản lý tới, mọi người lập tức làm bộ như đang bận việc của mình.
An Nghiên phản ứng hơi chậm, cô vẫn còn đang giữ thế nói chuyện với đồng nghiệp, bị quản lý bắt được, mắng một trận.
“Chỉ là thực tập sinh nhỏ thôi sao cô dám lôi kéo người khác nói chuyện hả? Làm trái quy định của công ty, kéo đồng nghiệp đi xuống. Ngày mai cô đừng tới làm nữa.”
An Nghiên cúi đầu. Không phải cô làm phiền đồng nghiệp, tại người ta kéo cô nói chuyện. Nhưng mà lời giải thích này… có vẻ như vô ích.
Người quản lý mắng tới nỗi mà cô phải cúi đầu xuống, không dám ngẩng lên. Quản lý nghĩ, khi nãy mình bị giám đốc chửi mắng, bây giờ có thể xả giận lên đầu người khác, anh ta chuẩn bị mắng nữa thì có một đám người đột nhiên đi vào.
Hai hàng vệ sĩ đi theo, đi đầu là thư ký, phía sau là một cụ ông quen thuộc, chính là ông Từ, người chuẩn bị giao quyền quản lý công ty cho cháu.
Nhìn người lão làng thường xuất hiện trên tạp chí kinh tế tài chính, quản lý không ngờ ông cụ sẽ xuất hiện ở đây, chân anh ta mềm nhũn ra: “Từ, Từ đổng…”
Ông Từ không vòng vo, đi thẳng tới phía trước bàn của An Nghiên, gõ mặt bàn: “Đi với tôi một chuyến.”
An Nghiên sửng sốt.
“Tôi tự tới đây mời, cô không đi sao?” Ông Từ bổ sung, xoay người rời đi.
An Nghiên vẫn còn hơi run, quản lý phải tới gọi cô, mới nãy còn “thực tập sinh nhỏ”, lúc này vì muốn nịnh nọt mà gọi thành “bà cô của tôi”.
Suy nghĩ hồi lâu, An Nghiên vẫn đi ra ngoài. Lúc bảo vệ đứng hai bên cúi người chào, trong lòng cô khẽ run. Trong đầu đã hiện ra hình ảnh “cho cô năm triệu, mau rời xa cháu tôi”.
Trên thực tế, ông Từ lại dịu dàng hơn cô nghĩ, mà trong cái dịu có cái lạnh lẽo vô tình, mỗi câu đều đâm vào trong tim, quyết đoán.
Ông chỉ nói hai chuyện.
Một, hộ khẩu ở chỗ ông, đến chết hai người cũng không thể đi đăng ký.
Hai, bây giờ ông đã tuyên bố cho mọi người biết rằng Từ Nam Chung sẽ là người thừa kế, nếu như hai người vẫn còn bên nhau, ông sẽ lập tức rút lại, còn thông báo rằng hai ông cháu từ đây là kẻ thù.
Gừng càng già càng cay.
Ông Từ không hề ra điều kiện với An Nghiên, nếu như cô rời xa Từ Nam chung, cô sẽ được lợi ích gì. Ông chỉ nói, nếu cô và anh tiếp tục bên nhau, Từ Nam Chung sẽ nhận hậu quả gì.
“Tiền tôi cho cô, mẹ cô đã thay mặt nhận.” Ông Từ chỉ nói đơn giản, “Tiền đó không phải tiền để đổi chác hay bố thí, chỉ là một khoản đền bù tương đương.”
Toàn bộ quá trình, An Nghiên chỉ yên lặng. Lúc bàn bạc về phương án cuộc họp với đồng nghiệp, cô không tìm được lý do phản bác, cũng không có miệng lưỡi sắc bén. Dưới tình huống này, cô càng á khẩu không trả lời được.
Cô biết mình bị giễu cợt.
Chỉ thiếu nước ông Từ nói cô biết, số tiền bồi thường kia là phí trả cho cô vì mấy năm nay đã chăm lo cho Từ Nam Chung, như trả cho người giúp việc. Nó còn là khoản tiền chi cho một cuộc thí nghiệm, thí nghiệm xem ở dưới những hạn chế, Từ Nam Chung có thể phát huy năng lực của mình không.
Khi cô và anh ở đó, mỗi ngày cô làm gì, ông Từ đều biết, ông còn khen cô là một cô gái tốt. Nhưng chỉ vậy thôi, không cho phép họ bên nhau.
Ông Từ nói, ông cũng gia trưởng truyền thống như mấy gia đình khác vậy, có lẽ chấp nhận một cô gái xuất thân nghèo khó, nhưng không chấp nhận một người có gia đình rạn nứt. Tính cách của An Nghiên sẽ quyết định tính cách của con cháu đời sau, yên lặng, nhu nhược, yếu đuối.
Dù biết đó chỉ là một cái cớ, về đến nhà An Nghiên vẫn mất hồn mất vía.
Vào hôm biết được tin Từ Nam Chung sẽ thừa kế gia sản, cô đã quyết định xong.
Không phải vì anh mà là vì chính cô.
Khoảng thời gian sau đó, Từ Nam Chung không phát hiện An Nghiên có gì lạ thường, sau khi thừa kế, anh bận hơn trước nhiều.
Ngày lễ, An Nghiên nói muốn được tặng hoa, anh chỉ đưa cho cô một tấm thẻ. Hành động này khiến cô lại nghĩ đến lúc ông Từ tìm mình…
Ngày đó, nhìn hai vạch đỏ rõ ràng trên que thử thai, An Nghiên mơ hồ.
Một đứa trẻ… Cô không nên lấy đứa trẻ coi như tiền đặt cược. Cô vẫn muốn tìm kiếm hy vọng cuối cùng.
Cô yên lặng, một mình đi vào nhà họ Từ. Cô không mềm yếu như vẻ ngoài, chuyện gì cô cũng có thể làm cả. An Nghiên muốn gom lại tất cả hy vọng.
Đứng ở cửa nửa tiếng mới thấy một người quản gia không mấy quan tâm đi ra, khoanh hai tay, nghiêm túc lại cứng đờ nói: “Cô gái, mời cô theo tôi.”
“Ông Từ đâu ạ?”
“Ông chủ đang nói chuyện với thiếu gia ở thư phòng, tạm thời không rảnh để gặp cô.”
“Nhưng mà tôi…”
“Có chuyện gì cô cứ nói với tôi, tôi sẽ báo lại với ông chủ.”
An Nghiên trầm mặc.
Cô không biết mình nên làm sao nữa. Nói cho ông ấy biết mình mang thai, rồi quỳ xuống cầu xin sao? Có khi nào ông ấy lại cười cô là một người rẻ tiền, hèn mọn không?
An Nghiên nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ đang nói chuyện gì ạ?”
“Sao tôi biết được.” Quản gia cau mày, giọng cao ngạo, “Mấy ngày trước, ông chủ có nói tới chuyện coi mắt cho thiếu gia.”
“Thế à?”
An Nghiên cúi đầu, hình như cô có biết. Mấy hôm trước, cô ngửi thấy một mùi nước hoa nhàn nhạt từ người anh, lúc ấy cô không suy nghĩ nhiều, bây giờ nhớ lại, có lẽ là đã biết.
Anh không hề nói chuyện này với cô.
Hôm ông Từ tìm cô, ông còn hỏi, cô có chắc Nam Chung yêu cô không?
“Coi như là có, vậy cô đảm bảo nó sẽ luôn yêu cô không?”
“Nếu nó yêu cô thật, sao nó không dắt cô bỏ trốn?”
An Nghiên nhắm hai mắt, khi mở ra lại, đáy mắt đã sáng bừng. Cô nói với quản gia: “Phiền ông nói lại với ông Từ, rằng tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ… đi khỏi đây.”
Quản gia: “Được.”
Quản gia không muốn nhiều chuyện, chỉ qua loa lấy lệ một câu rồi đi. Sau câu nói của cô, bầu trời ảm đạm hẳn đi, mưa bụi lất phất bay.
An Nghiên nghĩ, chuyện sau này cô phải làm là thay tên đổi họ, phá thai, rời xa quê hương, đường ai nấy đi.
Thật ra thì, nghĩ lại thấy cũng không có gì to tát cả.
An Nghiên đứng lặng tại chỗ, không nhúc nhích. Có gì mà không được, chỉ là chia xa thôi mà, đau dài không bằng đau ngắn.
Cô thử rời đi, bước từng bước một nhưng không biết làm sao chân lại cứ nhũn ra. Cuối cùng An Nghiên vẫn không nhịn được chạy tới, nắm cánh cửa sắt lạnh như băng, thử kêu quản gia, nói cô hối hận rồi.
******
Trong một khoảng thời gian rất dài, Thu Đường cứ nằm mơ thấy cảnh ngày đó.
Đó là một ngày tuyệt vọng, tất cả ưu tư, cảm giác đau khổ trộn lẫn.
Bởi vì chuyện gia đình, từ nhỏ cô đã tự ti nhạy cảm. Hồi tiểu học, bị bạn cùng bàn chê giọng khó nghe, thế là cô càng đè thấp giọng, lâu ngày giọng nói cũng thay đổi.
Cô cứ nghĩ đã cố gắng hết sức và tận dụng tất cả vận may để ở bên Từ Nam Chung rồi. Thực tế là tất cả sự can đảm.
Từ một người mềm yếu, tự ti, cô đã lấy hết can đảm, cùng anh vượt qua mấy năm đó.
Không biết vì đá văng chăn hay bị giấc mộng kia làm tỉnh lại, Thu Đường mở mắt ra, nhìn trần nhà, hít một hơi dài, đầu óc lúc này tỉnh đến mức không ngủ tiếp được. Cô mặc thêm quần áo, nhẹ bước đi ra khỏi phòng.
Lúc đi ngang qua phòng con gái, cô khẽ khàng, đứng ngoài cửa, dè dặt nhìn xuyên qua lớp kính thủy tinh, tới đứa nhỏ đang ngủ trên giường. Con bé lại y hệt như cô, ngủ cũng đá chăn.
Thu Đường nhẹ đi tới, thay con gái kéo lại chăn.
Cô sơ ý quẹt ngón tay lên tay Thu Tự, mặc dù không nhẹ không nặng nhưng do con bé ngủ chưa sâu, mơ mơ màng màng mở mắt ra, “Mẹ ạ?”
“Lạnh không con?”
“Không lạnh ạ…”
“Vậy con ngủ tiếp đi.”
“Con muốn uống nước.”
“Để mẹ rót cho.”
“Thôi khỏi ạ, con còn muốn đi vệ sinh nữa.”
Thu Tự dụi mắt, chậm rãi bước xuống giường.
Có lẽ là bởi vì chỉ có hai mẹ con, Thu Tự rất hiểu chuyện, chuyện gì làm được là tự mình làm.
Thu Đường đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nhíu mày, “Hình như trên lầu hết nước ấm rồi.”
Thu Tự đã đi tới cửa, con bé gãi đầu, “Dưới lầu có không ạ?”
“Dưới lầu chắc có, mẹ bật đèn cho con.”
Dù thế nào, Thu Đường cũng không muốn con xuống lầu một mình, cô mượn cớ để đi với con. Lúc đi ngang qua cửa sổ, Thu Đường loáng thoáng thấy dưới lầu có bóng người.
Từ Nam Chung vẫn chưa về à? Cô đã nói rất rõ ràng rồi mà, anh ta còn muốn thế nào nữa?
Vốn là không muốn quan tâm, nhưng…
Thu Đường phiền não xoa trán, đi xuống lầu với con gái. Dưới lầu cũng không có nước ấm, chỉ có thể đợi đun thôi.
Trong lúc chờ đợi, cô dùng chìa khóa mở cửa tiệm, chuẩn bị đi ra thì lại nghĩ đến chuyện gì đó, cô trở vào lấy một cái mũ.
Đến bây giờ cô vẫn nhớ, bởi vì gặp người quen mà anh lên tiếng.
Em đội mũ lên đi, anh không muốn người khác thấy em
Cách đã nhiều năm, đạy là lúc để cô trả lại câu này cho anh.
Đêm đen nhánh, lạnh như băng, ánh đèn trong tiệm hắt ra ngoài thu hút sự chú ý của Từ Nam Chung.
Anh không có bất cứ dự định gì cả, đứng đây chỉ vì muốn chuộc tội, bù đắp lại chuyện cô đã đứng chờ ở cửa nhà năm đó mà thôi.
Khi nhìn thấy Thu Đường cầm cái mũ đi ra, môi Từ Nam Chung cong lên, trước khi cô đến gần, anh đã thấp giọng cười nói: “Em ra đưa anh mũ giữ ấm hả?”
“Không phải.” Thu Đường đập cái mũ lên đầu anh, “Anh đội mũ lên đi, tôi không muốn con gái thấy anh.”
*****
Thành phố A, trời vừa vào thu, khí trời hanh khô, đây là mùa mà áo cộc tay và áo lông sẽ đồng thời xuất hiện trên đường.
“An Nghiên, hôm nay là thứ sáu, tối nay em đi ăn chung với mọi người đi, trên đường Đông mới mở một tiệm buffet đồ Nhật, có chưa tới 100 tệ một vé thôi, tiết kiệm lắm.”
“Không được, hôm nay em…”
“Lại có chuyện gì à? Mặc dù em là thực tập sinh nhưng vẫn nên học cách xã giao với mọi người.”
“Nhưng mà…”
Sau một ngày bận rộn làm việc, mấy nữ đồng nghiệp vây quanh An Nghiên, ríu rít thảo luận không ngớt, sau khi tan làm còn muốn nói tiếp.
Dù là người mới đến nhưng cô làm việc nghiêm túc chịu khó, khá được lòng các nhân viên cũ, trong nhóm có đi chơi hay ăn uống gì cũng đều gọi cô. Tiếc là cô ít khi nào tham gia.
Sau thời gian do dự rất lâu, An Nghiên cũng không nói ra nguyên nhân. Mọi người nghĩ cô đang suy nghĩ chuyện đi hay không, rối rít khuyên nhủ: “Đi đi, một mình em về nhà cũng phải nấu cơm ăn mà.”
“Không phải.” Nghe đến đây, An Nghiên kiên định lắc đầu, “Em phải về nhà nấu cơm.”
“Tại sao? Em không thích ăn đồ ăn bên ngoài à?”
“Em muốn nấu cơm cho anh ấy.”
“Ai? Bạn trai hả?”
“Ừm.”
An Nghiên gật đầu.
Nữ đồng nghiệp chợt hiểu ra, “Hèn gì không thấy em có hứng thú gì với nhân viên nam trong công ty mình cả, ra là em đã sớm có bạn trai rồi, chị không ngờ luôn đó.”
Mọi người nói không ngờ không phải vì cảm thấy cô không xứng có bạn trai, ngược lại, vẻ ngoài của cô mặc dù không nổi bật như người nổi tiếng, nhưng ngũ quan cân đối, gương mặt xinh đẹp, điềm đạm dịu dàng, giọng nói cũng nhỏ nhẹ, giống như em gái hàng xóm, là mẫu con gái mà đàn ông thích.
Mọi người nghĩ là với tính cách hướng nội như vậy, ít nhất phải qua mấy năm nữa cô mới quen bạn trai. Nào ngờ cô và bạn trai đã quen nhau năm năm.
Theo thói quen, sau khi tan làm, cô sẽ đi ngay ra trạm xe buýt, tuyến 123 đi ngang qua siêu thị, cô có thể mua được nguyên liệu nấu ăn tươi mới.
Lần trước cô nghe Từ Nam Chung nói, anh ngán ăn đồ ăn của mấy nhà hàng cao cấp rồi, dạo này anh thích ăn thanh đạm.
Thức ăn thanh đạm thì không có nhiều dinh dưỡng, An Nghiên định mua một con cá trích tươi, xào lên sau đó nấu canh, không cần quá nhiều gia vị, lấy xương cá đem hầm làm nước canh, cuối cùng rải lên vài khúc hành lá cắt nhỏ, mùi thơm có thể bay tận lên nóc nhà.
Tiếc là cá tươi trong siêu thị đều bị các bà các bác lựa hết cả rồi.
An Nghiên chỉ đành bắt xe ra chợ, tìm trái tìm phải mới tìm được một quầy bán cá tươi. Cô may mắn, không chỉ mua được cá tươi mà chú bán cá còn cho cô một con cua nhỏ bằng móng tay, nói cho cô chơi. Ông chủ bán cá chắc nghĩ cô là con nít.
Trước khi đi, An Nghiên xin ông chủ ba cái túi nylon, đổ một nửa nước, bỏ cá tươi vào, như vậy cho dù đi hai mươi phút cá cũng sẽ không chết.
Ông chủ cười hỏi: “Cô gái có mang nổi không vậy?”
An Nghiên gật đầu: “Nổi ạ.”
Về đến nhà, cô không lãng phí thời gian, nhanh chóng đi vào bếp, bắt đầu giết cá. Nửa tiếng sau, bàn thức ăn đã làm xong.
Từ Nam Chung vẫn chưa về.
Ngón tay cầm điện thoại nhẹ đung đưa, cô muốn gởi tin nhắn hỏi nhưng lại lo anh đang lái xe. Suy nghĩ một hồi, cô bỏ ý định này, ngồi cạnh bàn, trêu chọc con cua nhỏ.
Tới gần mười giờ, ngoài cửa truyền ra tiếng động.
An Nghiên đang mơ màng buồn ngủ, nghe tiếng thì giật mình đứng lên, không nhìn thời gian mà đi ra đón: “Anh về rồi à….”
“Ừ.” Từ Nam Chung cởi áo khoác, đưa cho cô, hỏi, “Sao em chưa ngủ?”
“Chờ anh ăn cơm mà.”
“Anh ăn rồi.”
“Hả?”
“Anh nói với em rồi mà, thứ sáu anh có tiệc xã giao.”
“Em không biết.” Đột nhiên sau khi nghe được tin này, khuôn mặt nhỏ bé của cô hiện lên vẻ không biết làm sao, giảng giải cho mình, “Chắc là tại em quên.”
Từ Nam Chung không đi vào bếp, chắc là mệt mỏi lắm, anh vào nhà là đi tắm luôn.
Lúc anh đi qua bên người, An Nghiên ngửi được mùi rượu và thuốc lá nhàn nhạt. Không biết anh uống bao nhiêu nữa, không có gia đình giúp đỡ, anh làm việc gì cũng phải cố hết sức.
Vừa nghĩ như thế, An Nghiên cúi đầu, nhìn đôi dép lê trên chân mình, nó cũng thừa ra như cá trên bàn vậy.
Cửa phòng tắm bị kéo ra lần nữa, người đàn ông khoác áo choàng tắm, cơ bắp cường tráng không được che giấu, hiện rõ mồn một dưới ánh đèn, nước chảy từ tóc xuống trán, giọt có giọt không rơi xuống sàn nhà. Mỗi một động tác mỗi một âm thanh, An Nghiên đều chú ý tới, còn nhớ trong lòng.
Cô không nhớ lúc nào anh nói với mình rằng thứ sáu không về nhà ăn cơm.
“Anh vừa nhớ là anh quên nói với em.” Từ Nam Chung nhận lấy cái khăn từ tay cô, lau sơ tóc, nhàn nhạt trần thuật, “Xin lỗi, dạo này anh bận quá.”
“Không sao.”
“Bàn đồ ăn này…”
Từ Nam Chung quét mắt nhìn một bàn thức ăn đã lạnh, không nói tiếp.
Nếu như là người khác làm, chỉ cần đem đổ là được, anh sẽ không ăn đồ ăn thừa cơm thừa, nhưng đây là An Nghiên làm, còn vì chờ anh mà chưa ăn miếng nào.
“Hâm lại là được.” Giọng cô tràn đầy vẻ không quan tâm, lưu loát thu thập chén dĩa, “Vừa nãy em ăn sớm, bây giờ cũng đói.”
Vừa nói, cô vừa bưng chén cơm trắng chưa hề đụng tới ở chỗ mình lên.
Lúc cô lúi húi ở nhà bếp, Từ Nam Chung vẫn ở bên cạnh nhìn, muốn nói lại thôi, lúc cô bận rộn anh căn bản không giúp được gì, cô cũng không cho anh giúp. Việc anh làm được là giúp cô rót một ly nước ấm.
Bên cạnh tiếng ly và mặt bàn đụng vào nhau còn có giọng nói trầm thấp của Từ Nam Chung vang lên: “Anh xin lỗi.”
Đôi tay cầm đũa của cô đơ ra. Cô không lên tiếng, cúi đầu ăn đồ ăn của mình.
Sức ăn của cô rất yếu, không ăn hết nhiêu đó đồ ăn.
Dù là Từ Nam Chung ăn cùng cô thì cả hai vẫn không thể ăn hết cả bàn thức ăn này, mỗi ngày người thu rác đều trêu, hỏi có phải cô mở tiệm cơm không, làm gì mà lúc nào cũng làm nhiều món như vậy.
An Nghiên ngồi xuống, khuôn miệng nhỏ nhắn uống canh, yên lặng.
Cái ghế đối diện chẳng biết đã bị người đàn ông kéo ra từ lúc nào. Từ Nam Chung ngồi vào, không nói tiếng nào cầm muỗng lên, múc một chén nhỏ canh cô làm. Canh hâm nóng lại không còn ngon như lúc vừa nấu xong nữa. Chuyện này ai cũng hiểu nhưng không ai muốn bỏ đi.
Đang húp canh, An Nghiên ngẩng đầu hỏi anh: “Có ngon không anh?”
Từ Nam Chung: “Ừ.”
An Nghiên: “Vậy thì tốt.”
Từ Nam Chung: “Dạo này có ai tìm em không?”
An Nghiên: “Không có.”
Cô cúi đầu, dùng muỗng khuấy đồ trong chén, tóc mái che lại tâm tư trong mắt, hơi thở đều đặn, không có cách nào phân biệt xem cô nói thật hay giả.
Không đợi anh tiếp tục hỏi, An Nghiên đã nói lái qua chuyện khác: “Ngày mai là thứ bảy, em với anh cùng nhau đi tập thể dục buổi sáng đi.”
“Tại sao?”
“Một người tập thể dục không chán à?”
“Không.”
“…”
Cô cạn lời, miễn cưỡng cười cười, “Nhưng em thấy chán.”
*****
Hai người họ không có thói quen ngủ nướng, An Nghiên dậy sớm, đưa cho Từ Nam Chung một ly nước muối ấm, lại chuẩn bị khăn giấy lau mồ hôi, điện thoại di động, tai nghe bluetooth.
Dù là đi gần hay xa thì phụ nữ cũng sẽ quan tâm, chuẩn bị những thứ linh tinh.
Lúc thời tiết tốt, Từ Nam Chung sẽ tập thể dục vào lúc nắng lên đẹp nhất, mùa đông có sương mù thì sẽ ở nhà, ngoại trừ vận động mỗi ngày thì mỗi tuần sẽ đến phòng gym hai lần, nơi đó anh em bạn bè nhiều, có thể thả lỏng bản thân.
Thể lực của phụ nữ không bằng đàn ông, mới chạy một vòng quanh khu nhà mà An Nghiên đã thấy mệt, cô đỡ eo đi bộ, “Em mệt quá rồi, anh đi trước đi.”
“Được.”
Từ Nam Chung vừa dứt lời thì người đã chạy cách cô mấy mét.
An Nghiên đành ngồi lên ghế nghỉ ngơi, nhìn hồ nước nhân tạo đối diện, ở giữa hồ có mấy con thiên nga thong thả, lười biếng tắm nắng,
Ánh mắt cô nhìn qua hàng cây ven đường và đám người rời rạc, An Nghiên thấy bóng người Từ Nam Chung càng ngày càng xa. Anh chạy rất nhanh, cô cần rất nhiều sức mới có thể đuổi kịp anh. Anh cũng không biết chờ cô nữa.
Bên cạnh cô cũng là một cô gái chạy bộ mệt, định ngồi xuống nghỉ ngơi, không tìm được ghế nên ngồi bên trái An Nghiên. Bên cạnh cô bé là một cậu trai đứng cầm nón che nắng, hai người cười nói, ung dung lại vui vẻ.
“Em đoán xem hôm nay là ngày gì?
“Valentine à?”
“Không phải.”
“Đó là gì vậy?”
“Anh đã mua cho em bộ son môi mà hôm trước em đăng lên Qzone* rồi nè.”
*Qzone: 1 dạng giống blog
“Thế có liên quan gì tới ngày hôm nay?”
“Anh chỉ muốn nói rằng hôm nay cũng là ngày anh thích em.” Cậu trai cười, sờ đầu đứa con gái.
Cô gái xấu hổ, nhỏ giọng thầm thì: “Ở đây còn có người mà, anh đừng có sến súa như vậy.”
Đột nhiên, An Nghiên cảm giác như ngay cả đôi thiên nga trong hồ kia cũng đang phát cơm chó.
Cô lặng lẽ đeo tai nghe, tiếp tục chạy chậm.
Vòng thứ hai, khi gặp Từ Nam Chung, An Nghiên đột nhiên kéo góc áo của anh, “Anh biết hôm nay là ngày gì không?”
Từ Nam Chung: “13 tháng 10.”
An Nghiên: “?”
Từ Nam Chung: “Ngày sức khỏe thế giới, sao thế?”
An Nghiên: “… Không có gì.”
Từ Nam Chung: “Em chăm rèn luyện thân thể đi.”
An Nghiên: “Ừm.”
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, cô đã bớt mệt, tiếp tục đi theo anh nửa vòng. Trên đường họ gặp một người quen, từ xa đã lên tiếng chào hỏi.
“Nghiên Nghiên.” Người còn chưa tới gần, Từ Nam Chung nhíu mày, nói với cô gái bên cạnh, “Em đội mũ lên đi, anh không muốn người khác thấy em.”
“… Được rồi.”
An Nghiên đội mũ lên đầu, chủ động kéo giãn khoảng cách giữa hai ngươi, lặng lẽ đi sau lưng anh.
Từ khi bắt đầu là cô đã biết thân phận của mình sẽ không được người khác thích.
Vì một người bạn của anh đã tố giác mối quan hệ của hai người với ông nội Từ nên bây giờ chuyện mới thành ra thế này. Sau đó, khi ở bên nhau, cô và Từ Nam Chung đều không nhắc tới người bạn lắm mồm đó nữa, cho là cái tình yêu bí mật này hoàn toàn do người nọ ban tặng.
Nhưng trên thực tế, ai cũng biết dù không có người kia, chuyện của hai người không sớm thì muộn cũng bị người ta biết. Vậy thì sớm hay muộn đâu có gì khác nhau.
Hôm nay ra ngoài cùng nhau nhưng hai người vẫn dè dặt, có thể tránh được thì tránh, ở ngoài công cộng rất ít tiếp xúc gần, chưa từng nắm tay.
Dù có như vậy, chỉ cần được ở cạnh anh là An Nghiên đã thỏa mãn.
Khi đội mũ lên, trông cô càng nhỏ nhắn, giống như một đứa ngốc, vừa đi vừa cúi đầu đếm gạch, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông phía trước. Hôm nay anh mặc bộ quần áo mà cô đã tốn một tháng tiền lương để mua, có thể không xa xỉ như quần áo của anh, nhưng đối với cô, đó là tràn đầy tâm ý.
Nếu như được, cô chấp nhận cả đời đều đi theo phía sau anh, mãi mãi bên nhau.
Thời tiết chuyển lạnh, lúc làm việc, An Nghiên mặc thêm áo khoác. Từ sáng cho đến trưa, cô vẫn luôn suy nghĩ chuyện Từ Nam Chung sáng này đi làm mặc mỏng quá, không biết anh có lạnh không.
Sức đề kháng của đàn ông chắc là tốt hơn cô rất nhiều, không giống mình, gió thổi qua một cái là thấy nhức đầu khó chịu ngay.
Dù đã ngồi nghỉ ngơi thật lâu nhưng cảm giác khó chịu vẫn không vơi, cô chỉ đành ôm ly nước ấm, suy nghĩ lung tung.
Hai người chỉ làm có một lần. Cô nghĩ lần đầu tiên cần không dùng biện pháp bảo vệ, bình thường An Nghiên cũng không hay gặp may mắn, không thể nào một lần trúng ngay.
May mắn cả đời này đều dùng để gặp Từ Nam Chung cả rồi, sau này chắc cũng không có chuyện đi bộ nhặt được tiền rơi đâu.
Quản lý không có ở đây, mấy nhân viên nữ ngồi trong phòng làm việc vui vẻ cười nói, một cô gái hưng phấn bước đến bên cạnh cô, “Nghiên Nghiên, em có nghe gì chưa, cậu thiếu gia nhà họ Từ sắp thừa kế gia sản rồi đó. Chỉ không lâu nữa thôi là công ty sẽ mở cuộc họp hội đồng quản trị.”
Nơi An Nghiên thực tập là công ty thuộc nhà họ Từ, Từ Nam Chung để cô vào đây chỉ vì muốn An Nghiên được làm việc nhẹ nhàng. Với lý lịch và tính cách thế này, đi chỗ khác chỉ tổ bị bắt nạt thôi.
Chuyện Từ Nam Chung sắp thừa kế gia sản, An Nghiên chưa nghe anh nói bao giờ.
Ban đầu ông cụ nhà họ Từ đánh tiếng, dù Từ Nam Chung có giỏi thế nào thì anh cũng là người làm công bình thường, tài sản của nhà họ Từ sẽ không chia cho anh dù chỉ một phần. Sao bây giờ lại khác?
An Nghiên không yên lòng trả lời: “Thế ạ?”
Nữ đồng nghiệp than thở: “Tới giờ mà chị vẫn chưa biết mặt mũi anh ta thế nào, nghe nói lịch sự đẹp trai lắm, còn mang mắt kính nữa, không hề nhân nhượng với ai.”
An nghiên không nhịn cười được.
Chỉ có cô biết, Từ Nam Chung không bị cận, anh đeo mắt kính chỉ để giảm bớt áp lực, cũng khiến đối phương không nhìn thấu được tâm tư của mình thôi.
“Hai người làm gì vậy hả?”
Ngoài cửa đột nhiên truyền tới giọng nói của quản lý. Quản lý tới, mọi người lập tức làm bộ như đang bận việc của mình.
An Nghiên phản ứng hơi chậm, cô vẫn còn đang giữ thế nói chuyện với đồng nghiệp, bị quản lý bắt được, mắng một trận.
“Chỉ là thực tập sinh nhỏ thôi sao cô dám lôi kéo người khác nói chuyện hả? Làm trái quy định của công ty, kéo đồng nghiệp đi xuống. Ngày mai cô đừng tới làm nữa.”
An Nghiên cúi đầu. Không phải cô làm phiền đồng nghiệp, tại người ta kéo cô nói chuyện. Nhưng mà lời giải thích này… có vẻ như vô ích.
Người quản lý mắng tới nỗi mà cô phải cúi đầu xuống, không dám ngẩng lên. Quản lý nghĩ, khi nãy mình bị giám đốc chửi mắng, bây giờ có thể xả giận lên đầu người khác, anh ta chuẩn bị mắng nữa thì có một đám người đột nhiên đi vào.
Hai hàng vệ sĩ đi theo, đi đầu là thư ký, phía sau là một cụ ông quen thuộc, chính là ông Từ, người chuẩn bị giao quyền quản lý công ty cho cháu.
Nhìn người lão làng thường xuất hiện trên tạp chí kinh tế tài chính, quản lý không ngờ ông cụ sẽ xuất hiện ở đây, chân anh ta mềm nhũn ra: “Từ, Từ đổng…”
Ông Từ không vòng vo, đi thẳng tới phía trước bàn của An Nghiên, gõ mặt bàn: “Đi với tôi một chuyến.”
An Nghiên sửng sốt.
“Tôi tự tới đây mời, cô không đi sao?” Ông Từ bổ sung, xoay người rời đi.
An Nghiên vẫn còn hơi run, quản lý phải tới gọi cô, mới nãy còn “thực tập sinh nhỏ”, lúc này vì muốn nịnh nọt mà gọi thành “bà cô của tôi”.
Suy nghĩ hồi lâu, An Nghiên vẫn đi ra ngoài. Lúc bảo vệ đứng hai bên cúi người chào, trong lòng cô khẽ run. Trong đầu đã hiện ra hình ảnh “cho cô năm triệu, mau rời xa cháu tôi”.
Trên thực tế, ông Từ lại dịu dàng hơn cô nghĩ, mà trong cái dịu có cái lạnh lẽo vô tình, mỗi câu đều đâm vào trong tim, quyết đoán.
Ông chỉ nói hai chuyện.
Một, hộ khẩu ở chỗ ông, đến chết hai người cũng không thể đi đăng ký.
Hai, bây giờ ông đã tuyên bố cho mọi người biết rằng Từ Nam Chung sẽ là người thừa kế, nếu như hai người vẫn còn bên nhau, ông sẽ lập tức rút lại, còn thông báo rằng hai ông cháu từ đây là kẻ thù.
Gừng càng già càng cay.
Ông Từ không hề ra điều kiện với An Nghiên, nếu như cô rời xa Từ Nam chung, cô sẽ được lợi ích gì. Ông chỉ nói, nếu cô và anh tiếp tục bên nhau, Từ Nam Chung sẽ nhận hậu quả gì.
“Tiền tôi cho cô, mẹ cô đã thay mặt nhận.” Ông Từ chỉ nói đơn giản, “Tiền đó không phải tiền để đổi chác hay bố thí, chỉ là một khoản đền bù tương đương.”
Toàn bộ quá trình, An Nghiên chỉ yên lặng. Lúc bàn bạc về phương án cuộc họp với đồng nghiệp, cô không tìm được lý do phản bác, cũng không có miệng lưỡi sắc bén. Dưới tình huống này, cô càng á khẩu không trả lời được.
Cô biết mình bị giễu cợt.
Chỉ thiếu nước ông Từ nói cô biết, số tiền bồi thường kia là phí trả cho cô vì mấy năm nay đã chăm lo cho Từ Nam Chung, như trả cho người giúp việc. Nó còn là khoản tiền chi cho một cuộc thí nghiệm, thí nghiệm xem ở dưới những hạn chế, Từ Nam Chung có thể phát huy năng lực của mình không.
Khi cô và anh ở đó, mỗi ngày cô làm gì, ông Từ đều biết, ông còn khen cô là một cô gái tốt. Nhưng chỉ vậy thôi, không cho phép họ bên nhau.
Ông Từ nói, ông cũng gia trưởng truyền thống như mấy gia đình khác vậy, có lẽ chấp nhận một cô gái xuất thân nghèo khó, nhưng không chấp nhận một người có gia đình rạn nứt. Tính cách của An Nghiên sẽ quyết định tính cách của con cháu đời sau, yên lặng, nhu nhược, yếu đuối.
Dù biết đó chỉ là một cái cớ, về đến nhà An Nghiên vẫn mất hồn mất vía.
Vào hôm biết được tin Từ Nam Chung sẽ thừa kế gia sản, cô đã quyết định xong.
Không phải vì anh mà là vì chính cô.
Khoảng thời gian sau đó, Từ Nam Chung không phát hiện An Nghiên có gì lạ thường, sau khi thừa kế, anh bận hơn trước nhiều.
Ngày lễ, An Nghiên nói muốn được tặng hoa, anh chỉ đưa cho cô một tấm thẻ. Hành động này khiến cô lại nghĩ đến lúc ông Từ tìm mình…
Ngày đó, nhìn hai vạch đỏ rõ ràng trên que thử thai, An Nghiên mơ hồ.
Một đứa trẻ… Cô không nên lấy đứa trẻ coi như tiền đặt cược. Cô vẫn muốn tìm kiếm hy vọng cuối cùng.
Cô yên lặng, một mình đi vào nhà họ Từ. Cô không mềm yếu như vẻ ngoài, chuyện gì cô cũng có thể làm cả. An Nghiên muốn gom lại tất cả hy vọng.
Đứng ở cửa nửa tiếng mới thấy một người quản gia không mấy quan tâm đi ra, khoanh hai tay, nghiêm túc lại cứng đờ nói: “Cô gái, mời cô theo tôi.”
“Ông Từ đâu ạ?”
“Ông chủ đang nói chuyện với thiếu gia ở thư phòng, tạm thời không rảnh để gặp cô.”
“Nhưng mà tôi…”
“Có chuyện gì cô cứ nói với tôi, tôi sẽ báo lại với ông chủ.”
An Nghiên trầm mặc.
Cô không biết mình nên làm sao nữa. Nói cho ông ấy biết mình mang thai, rồi quỳ xuống cầu xin sao? Có khi nào ông ấy lại cười cô là một người rẻ tiền, hèn mọn không?
An Nghiên nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ đang nói chuyện gì ạ?”
“Sao tôi biết được.” Quản gia cau mày, giọng cao ngạo, “Mấy ngày trước, ông chủ có nói tới chuyện coi mắt cho thiếu gia.”
“Thế à?”
An Nghiên cúi đầu, hình như cô có biết. Mấy hôm trước, cô ngửi thấy một mùi nước hoa nhàn nhạt từ người anh, lúc ấy cô không suy nghĩ nhiều, bây giờ nhớ lại, có lẽ là đã biết.
Anh không hề nói chuyện này với cô.
Hôm ông Từ tìm cô, ông còn hỏi, cô có chắc Nam Chung yêu cô không?
“Coi như là có, vậy cô đảm bảo nó sẽ luôn yêu cô không?”
“Nếu nó yêu cô thật, sao nó không dắt cô bỏ trốn?”
An Nghiên nhắm hai mắt, khi mở ra lại, đáy mắt đã sáng bừng. Cô nói với quản gia: “Phiền ông nói lại với ông Từ, rằng tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ… đi khỏi đây.”
Quản gia: “Được.”
Quản gia không muốn nhiều chuyện, chỉ qua loa lấy lệ một câu rồi đi. Sau câu nói của cô, bầu trời ảm đạm hẳn đi, mưa bụi lất phất bay.
An Nghiên nghĩ, chuyện sau này cô phải làm là thay tên đổi họ, phá thai, rời xa quê hương, đường ai nấy đi.
Thật ra thì, nghĩ lại thấy cũng không có gì to tát cả.
An Nghiên đứng lặng tại chỗ, không nhúc nhích. Có gì mà không được, chỉ là chia xa thôi mà, đau dài không bằng đau ngắn.
Cô thử rời đi, bước từng bước một nhưng không biết làm sao chân lại cứ nhũn ra. Cuối cùng An Nghiên vẫn không nhịn được chạy tới, nắm cánh cửa sắt lạnh như băng, thử kêu quản gia, nói cô hối hận rồi.
******
Trong một khoảng thời gian rất dài, Thu Đường cứ nằm mơ thấy cảnh ngày đó.
Đó là một ngày tuyệt vọng, tất cả ưu tư, cảm giác đau khổ trộn lẫn.
Bởi vì chuyện gia đình, từ nhỏ cô đã tự ti nhạy cảm. Hồi tiểu học, bị bạn cùng bàn chê giọng khó nghe, thế là cô càng đè thấp giọng, lâu ngày giọng nói cũng thay đổi.
Cô cứ nghĩ đã cố gắng hết sức và tận dụng tất cả vận may để ở bên Từ Nam Chung rồi. Thực tế là tất cả sự can đảm.
Từ một người mềm yếu, tự ti, cô đã lấy hết can đảm, cùng anh vượt qua mấy năm đó.
Không biết vì đá văng chăn hay bị giấc mộng kia làm tỉnh lại, Thu Đường mở mắt ra, nhìn trần nhà, hít một hơi dài, đầu óc lúc này tỉnh đến mức không ngủ tiếp được. Cô mặc thêm quần áo, nhẹ bước đi ra khỏi phòng.
Lúc đi ngang qua phòng con gái, cô khẽ khàng, đứng ngoài cửa, dè dặt nhìn xuyên qua lớp kính thủy tinh, tới đứa nhỏ đang ngủ trên giường. Con bé lại y hệt như cô, ngủ cũng đá chăn.
Thu Đường nhẹ đi tới, thay con gái kéo lại chăn.
Cô sơ ý quẹt ngón tay lên tay Thu Tự, mặc dù không nhẹ không nặng nhưng do con bé ngủ chưa sâu, mơ mơ màng màng mở mắt ra, “Mẹ ạ?”
“Lạnh không con?”
“Không lạnh ạ…”
“Vậy con ngủ tiếp đi.”
“Con muốn uống nước.”
“Để mẹ rót cho.”
“Thôi khỏi ạ, con còn muốn đi vệ sinh nữa.”
Thu Tự dụi mắt, chậm rãi bước xuống giường.
Có lẽ là bởi vì chỉ có hai mẹ con, Thu Tự rất hiểu chuyện, chuyện gì làm được là tự mình làm.
Thu Đường đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nhíu mày, “Hình như trên lầu hết nước ấm rồi.”
Thu Tự đã đi tới cửa, con bé gãi đầu, “Dưới lầu có không ạ?”
“Dưới lầu chắc có, mẹ bật đèn cho con.”
Dù thế nào, Thu Đường cũng không muốn con xuống lầu một mình, cô mượn cớ để đi với con. Lúc đi ngang qua cửa sổ, Thu Đường loáng thoáng thấy dưới lầu có bóng người.
Từ Nam Chung vẫn chưa về à? Cô đã nói rất rõ ràng rồi mà, anh ta còn muốn thế nào nữa?
Vốn là không muốn quan tâm, nhưng…
Thu Đường phiền não xoa trán, đi xuống lầu với con gái. Dưới lầu cũng không có nước ấm, chỉ có thể đợi đun thôi.
Trong lúc chờ đợi, cô dùng chìa khóa mở cửa tiệm, chuẩn bị đi ra thì lại nghĩ đến chuyện gì đó, cô trở vào lấy một cái mũ.
Đến bây giờ cô vẫn nhớ, bởi vì gặp người quen mà anh lên tiếng.
Em đội mũ lên đi, anh không muốn người khác thấy em
Cách đã nhiều năm, đạy là lúc để cô trả lại câu này cho anh.
Đêm đen nhánh, lạnh như băng, ánh đèn trong tiệm hắt ra ngoài thu hút sự chú ý của Từ Nam Chung.
Anh không có bất cứ dự định gì cả, đứng đây chỉ vì muốn chuộc tội, bù đắp lại chuyện cô đã đứng chờ ở cửa nhà năm đó mà thôi.
Khi nhìn thấy Thu Đường cầm cái mũ đi ra, môi Từ Nam Chung cong lên, trước khi cô đến gần, anh đã thấp giọng cười nói: “Em ra đưa anh mũ giữ ấm hả?”
“Không phải.” Thu Đường đập cái mũ lên đầu anh, “Anh đội mũ lên đi, tôi không muốn con gái thấy anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.