Chương 58
Vương Tam Cửu
11/02/2022
Từ Nam Chung nói rất
nghiêm túc, không hề có ý gì là đùa giỡn, tay anh sờ vào mái tóc mềm mại của cô, cảm thấy tóc hơi xù ra nên chỉnh lại cho ngay ngắn.
Thu Đường đang định ăn mì thì bỏ đũa xuống, muốn liếc Từ Nam Chung, lại nhớ ra tính anh là vậy, cô nói gì qua tai anh đều là nước đổ đầu vịt.
Nhìn chén mì được nấu rất bình thường, chỉ có nước mà không có thịt trước mặt, cô chỉ cúi đầu, yên lặng ăn.
“Thế nào?” Từ Nam Chung nhìn cô ăn chén mì mình tự làm, rất có cảm giác tự hào.
Thu Đường: “Dở.”
Từ Nam Chung: “Vậy để anh làm lại.”
Thu Đường không để ý tới anh, lại ăn thêm một miếng, liếc nhìn, “Không cần, anh có làm nữa cũng không ngon hơn.”
Tài nấu nướng của Từ Nam Chung chưa đến mức dở, thân là sếp tổng của tập đoàn Từ thị mà lại khom lưng chịu nấu mì cho cô ăn là hiếm thấy rồi. Thu Đường không yêu cầu quá nhiều, để anh không kiêu ngạo nên mới nói vậy thôi.
Từ Nam Chung tưởng là thật, định nấu lại nhưng chỉ thấy cô cứ tiếp tục ăn, anh đi không được mà đứng đó cũng không xong, chỉ đành đứng bên cạnh, một lúc lâu sau mới gượng gạo nói một câu: “Anh biết anh nấu ăn không ngon như Lâm Nhiên, nhưng sau này… anh sẽ cố gắng.”
Sau này chưa chắc Từ Nam Chung sẽ có đủ sự thú vị như cậu trai cún con kia.
Rất khó để chuyển từ một người đàn ông ba mươi tuổi chỉ tập trung sự nghiệp thành người nhiệt tình với yêu đương, mà người đó lại còn là Từ Nam Chung, cứng đầu, cố chấp.
Cứng nhắc bắt ép anh làm vậy thì cuối cùng sẽ chỉ thành một con chó già không ai ưa thôi.
Thu Đường ăn ít, cô ăn xong nửa tô mì là no nê, cơm nước xong thì tâm trạng đã tốt hơn khi nãy nhiều. Cô lơ đãng ngẩng đầu, thấy ánh mắt người đàn ông từ nãy tới giờ vẫn chăm chú nhìn mình không chớp mắt, Thu Đường sững sờ.
Cô nghi ngờ rằng có lẽ nãy giờ mình ăn bao nhiêu sợi mì đều bị Từ Nam Chung đếm sạch không sót sợi nào.
Lần đầu tiên được người ta “quan tâm” như vậy, Thu Đường thấy không quen, cô khéo léo giục anh đi về, “Tôi ăn xong rồi.”
Từ Nam Chung ừ một tiếng, rút khăn giấy, chuẩn bị đưa cho cô, lại hỏi một câu: “Cần anh giúp em lau không?”
“Lau cái gì?”
“Chỗ đó có vết bẩn.”
“Chỗ nào?”
“Miệng.”
Vừa nói xong, Từ Nam Chung đã đưa tay tới, giúp cô lau đi chút nước súp lem trên khóe miệng, động tác nhẹ nhàng, hoàn toàn không có vẻ cục cằn như trước kia.
Bây giờ anh thế này, Thu Đường cực kỳ không quen.
Trong lúc cô còn sững sờ, cái chén đã bị anh bưng đi, nhìn bóng dáng người đàn ông đi vào bếp, cô không nhịn được, hỏi: “Anh làm gì vậy?”
“Rửa chén.”
“Anh biết làm à?”
“Ở đây có máy rửa chén không?”
“Không có.”
Máy rửa chén rửa không sạch lắm, hơn nữa số lượng ly cốc nhiều, cô không yên tâm giao cho công ty chuyên dụng. Ly tách trong tiệm đều được dì giúp việc rửa sạch, bây giờ dì không có ở đây, chỉ đành phải tự rửa.
Thu Đường sợ anh làm bể mâm chén nên đi theo xem thử. Từ Nam Chung không hề làm bể chén như cô nghĩ, mặc dù anh làm không thành thạo lắm nhưng nói chung vẫn ổn. Sau khi rửa sạch thì dùng khăn khô lau bớt nước rồi úp lên kệ.
Không biết làm sao, Thu Đường thấy hình ảnh Từ Nam Chung mặc tạp dề vào còn đẹp hơn cảnh cậu thiếu niên đổ mồ hôi khi chơi bóng rổ ngày trước nữa.
Làm xong hết các công việc, anh quay đầu lại mới biết cô đã đứng nhìn mình nãy giờ, gương mặt tuấn tú thoáng qua vẻ kinh ngạc, rất nhanh sau đó lại bình tĩnh, lơ đãng nhìn một vòng nhà bếp, “Ngày mai em thuê thêm vài người nữa đi.”
“Tại sao?”
“Anh không muốn em phải bận bịu tối mặt tối mày.”
“Liên quan gì tới anh?”
“Nghiên Nghiên.” Từ Nam Chung cười nhạt, cởi tạp dề ra, tiện tay máng vào cái móc bên cạnh, “Chắc em cũng biết với những vấn đề về nguyên tắc, anh sẽ không nhượng bộ.”
Vấn đề nguyên tắc là, anh không muốn thấy cô bị thương bị mệt bị tủi thân. Ba cái nguyên tắc này, Từ Nam Chung sẽ không để cô phải chịu, dù chỉ là một.
“Được, ngày mai tôi sẽ tuyển thêm người.” Thu Đường nhún nhường, “Anh về được chưa, tôi muốn dọn vệ sinh tiệm.”
“Sao người quét dọn lại là em?”
“Tôi không được làm à?”
Từ Nam Chung nhíu mày.
Cô có cần phải tự đảm nhận luôn những công việc này không?
Anh cũng đã tính toán sơ qua lời lãi của tiệm cà phê, dù không nhiều lắm nhưng đủ để hai mẹ con sinh hoạt, không đến nổi phải dành dụm tiết kiệm như vậy chứ.
Hay là cô lại tốt bụng sợ người khác làm nhiều rồi tự đẩy công việc về phía mình? Ngây thơ khiến người khác không nỡ trách mắng.
Lúc Thu Đường cầm máy hút bụi lên, Từ Nam Chung đã đứng sừng sững trước mặt cô như một cây đại thụ, khuôn mặt không ổn lắm, giọng cũng kiên quyết: “Anh giúp em.”
“Không cần.”
Anh không nói câu nào mà đã lấy đi cái máy hút bụi trong tay cô.
Tình hình bây giờ là, anh không để cô phải động tay vào bất cứ công việc nhà nào.
Thu Đường cũng biết không thể nào cản anh lại, bản mình không ở yên, cũng đi tìm giẻ lau lau bàn.
Khi đóng cửa tiệm cô sẽ lau bàn một lần, sáng hôm sau trước khi mở cửa sẽ lau thêm một lần nữa, cô có tính sạch sẽ, không làm vệ sinh qua loa.
Hai người cùng dọn dẹp vệ sinh là chuyện mà trước giờ chưa từng xảy ra.
Lúc bọn họ còn ở bên nhau, Từ Nam Chung sẽ gọi giúp việc, nhưng Thu Đường không muốn, không thích người khác làm lộn xộn nhà mình, thế là cô sẽ dành thời gian ra dọn dẹp nhà cửa. Cứ như vậy, Từ Nam Chung giống hệt như mấy người đàn ông xấu trên mạng, tan làm xong về nhà không phụ giúp gì cả.
Nhìn từ cách sống và tính cách, hai người không hề giống một đôi yêu nhau.
Thu Đường cũng nghĩ tới, tại sao hai người lại ở chung lâu được thế nhỉ. Có lẽ vì hai người đều không phải là mẫu người trăng hoa. Tình cảm vẫn giữ nguyên từ đầu tới cuối, không ai bị hoa thơm cỏ lạ bên ngoài hấp dẫn. Đây là lý do bọn họ không chia tay không ngoại tình.
Nhưng để sống chung lâu dài, không thể chỉ dựa vào điều này được.
Suy nghĩ tới mất hồn, Thu Đường không để ý thấy bên cạnh bàn có một nhánh cây xước vươn ra, bàn tay vô tình bị quẹt vào, cảm giác hơi đau truyền tới, cô không kiềm được giơ tay lên nhìn.
Cô còn chưa nhìn kỹ thì người đàn ông vừa đứng thẳng tắp bên cạnh cây chổi đã thoắt cái đến bên cạnh cô, khuôn mặt lo lắng: “Em bị thương hả? Sao vậy? Có đau không?”
Thu Đường lắc đầu: “Không đau.”
Từ Nam Chung cầm bàn tay phải của cô lên, nhìn tỉ mỉ từng chỗ một, nhíu mày nói: “Anh nhìn đã thấy đau rồi.”
Thu Đường: “… Nhưng anh cầm sai tay rồi, tôi bị thương tay trái mà.”
Ở đâu ra có chuyện cầm tay phải cô rồi còn nói “nhìn đã thấy đau”. Đúng thật không thể tin lời đàn ông nói, chưa bị thử mà toàn nói thiếu suy nghĩ thôi.
Từ Nam Chung lại cầm tay trái của cô lên lần nữa, lần này quan sát thật kĩ, cuối cùng phát hiện trong bên ngoài da có một vết trầy nhỏ, đôi chân mày vẫn nhíu chặt, “Ở đây có đau không?”
“Không đau.”
“Em đừng nói dối anh.”
“Từ Nam Chung.” Thu Đường chỉ cảm thấy buồn cười, rút tay về, nổi cơn tức giận không thể hiểu khi nhìn thấy biểu cảm hơi quá này của anh, “Anh đừng làm phiền tôi nữa được không?”
Anh không lên tiếng, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Tôi nói không đau là không đau, anh có mắt có tai, cũng đâu có mù có điếc, sao không hiểu tôi nói cũng không thấy được tình huống vậy hả?”
Thu Đường giơ cao tay đến trước mắt anh, gằn từng chữ: “Anh tự mà xem đi, vết thương thế này sao lại đau hả? Cách anh giả bộ khiến tôi không thể nào cảm động nổi, tôi chỉ cảm thấy anh làm quá, không phải là quan tâm.”
Từ Nam Chung cụp mắt, ánh nhìn tập trung vào một vết nhơ dưới sàn, nếu tay cô không bị nhánh gai đâm vào, nãy giờ anh đã cầm khăn giấy lau cái vết nhìn như kẹo cao su này đi rồi.
Có khi anh sẽ lại còn được Thu Đường thẹn thùng khen ngợi nữa, hôm nay về, ngày mai có thể lại tới.
Nhưng ai mà ngờ. Có lẽ từ lúc đầu là cô đã muốn bùng nổ cơn buồn giận này rồi.
Không phải vì anh quan tâm cái này vết thương nhỏ xíu này, mà là tất cả hành động của anh bây giờ đều vô ích.
Lúc Thu Đường khó khăn nhất, anh không ở cạnh bên, lúc cô cần anh cũng đang ở đâu đâu, thậm chí khi cô chịu đựng, vượt qua khoảng thời gian chật vật, sắp quên mất một người tên Từ Nam Chung thì anh lại xuất hiện, sống chết đòi chuộc lỗi.
Thế thì dù người ta có hiền đến đâu cũng sẽ nổi cơn tức giận thôi.
Lúc cần thì không có mặt, không cần thì cứ lượn qua lượn lại tỏ vẻ ân cần.
Nếu hôm nay anh không nấu cơm rửa chén lau nhà, cô cũng tự làm được.
Nếu Từ Nam Chung vẫn không xuất hiện, Thu Đường sẽ coi như người này đã chết, cô cũng không cần anh nữa. Nhưng lúc này anh lại cứ hiện diện trước mặt chứng minh cảm giác tồn tại, cô lại thấy sợ.
“Xin lỗi em.” Từ Nam Chung cũng giống như cánh đàn ông khác vậy, khi đối mặt với vấn đề “tại con con gái đột nhiên nổi giận” không biết làm sao, nhỏ giọng nói xin lỗi, không biết sai lầm của mình, nói tiếp, “Anh không nên quan tâm em.”
Nỗi tức giận không nguôi của Thu Đường bị câu nói này của anh gắng gượng cho đè xuống.
Người đàn ông này… sao lại như thế?
Nói chuyện với anh cứ như là ông nói gà bà nói vịt.
“Anh về đi.” Thu Đường không có thời gian lằng nhằng với anh, “Anh không hiểu nhưng tôi cũng sẽ nhắc lại một lần nữa. Dù anh làm gì tôi cũng không quan tâm, anh không khác gì với những người khách trong tiệm cả.”
Lần này dù Từ Nam Chung có thẳng nam đến thế nào thì chắc cũng hiểu thôi.
“Ừ.” Anh nhỏ giọng trả lời, lại mở công tắc của máy hút bụi lên. Thấy vậy, Thu Đường cau mày: “Anh làm gì vậy?”
“Anh làm xong mới đi.” Anh nói, “Ngày mai em nhớ thuê người, đừng bận bịu làm một mình.”
Nói xong, Từ Nam Chung lại bận bịu làm chuyện mình không thành thạo lắm, chiếc áo sơ mi trắng tinh đắt tiền hoàn toàn không hợp với công việc này, có lúc anh còn không thèm quan tâm chuyện tay áo chạm vào nơi bụi bặm, phủi phủi sơ rồi thôi.
Không phải Từ Nam Chung không hiểu Thu Đường nói gì. Anh cũng biết chuyện mình làm bây giờ rất vô nghĩa.
Trước kia không ở bên cô, cùng nhau vượt qua những nỗi đau mà Thu Đường phải chịu lúc sinh Thu Tự, bây giờ quan tâm một cái vết thương cỏn con thì có ích lợi gì.
Nhưng phản ứng vừa nãy chỉ là tự nhiên phát sinh. Từ khi cô xuất hiện trong đôi mắt anh, Từ Nam Chung không muốn thấy cô bị bất kỳ tổn thương nào.
Hút bụi xong, Từ Nam Chung lại đi giúp cô cho mèo ăn.
Nhiều mèo như thế này, mỗi lần cho ăn thì lượng thức ăn không ít chút nào, còn có cả đủ loại lon, hộp thức ăn dinh dưỡng, đồ ăn vặt linh tinh. Một túi thức ăn nặng gần chục kí, một người bê rất khó khăn.
“Anh làm xong rồi thì mau về đi.” Thu Đường lại hối thúc.
Nghe giọng thôi là đã biết cô thật sự không muốn thấy anh ở đây. Từ Nam Chung nhàn nhạt ừ một tiếng, tiếp tục giúp cô làm việc.
Cô nói, dù anh làm gì, cô cũng sẽ không quan tâm. Vậy nếu như anh trộm mất một con mèo, có khi nào mỗi ngày cô đều nghĩ về anh không?
Nhìn cảnh Thu Đường dịu dàng dụ dỗ mèo vào ổ ngủ, lòng ghen tị của Từ Nam Chung chuyển từ người lên mèo. Mấy cái tên chỉ biết ăn uống này, không cần làm gì cả mà cũng được chủ nhân vừa ẵm vừa ôm vừa hôn, không gato mới lạ.
Anh còn không có cơ hội nắm tay cô nữa là.
Từ Nam Chung làm xong công chuyện, Thu Đường lại mở miệng đuổi người. Lần này anh lại không do dự chần chừ, nhanh chóng đồng ý, không hề lẳng nhằng đã đi thẳng ra ngoài.
Nhìn bóng lưng người đàn ông, Thu Đường luôn cảm thấy sai sai ở đâu. Sao có vẻ như Từ Nam Chung mập hơn trước đó nhỉ? Bụng 6 múi thành bụng bia rồi à?
Trong xe.
Từ Nam Chung ôm một con mèo Anh lông ngắn khoảng ba tháng tuổi vào khoang xe, chắc chắn Thu Đường đã vào tiệm rồi mới thả nó ra khỏi áo khoác của mình.
Ở trong hoàn cảnh xa lạ, chú mèo kêu một tiếng: “Meo~”
Con mèo này đẹp mã, lại là con nhỏ nhất, Thu Đường rất cưng. Anh trộm đi con mèo mà cô thích nhất.
Nếu đã thế mà cô còn không chú ý tới anh vậy thì đó không phải tại Từ Nam Chung nữa, tại con mèo này không có sức hấp dẫn.
Chưa từng tiếp xúc với động vật nhỏ bao giờ nhưng anh vẫn có tình người. Trước khi đem nó về nhà, Từ Nam Chung ghé qua cửa hàng thú cưng gần đó để mua một ít đồ dùng cho mèo.
Anh định là, khi Thu Đường phát hiện con mèo mất tiêu, cô sẽ hoảng hốt lo lắng, còn mình thì làm bộ không có chuyện gì, giao chú mèo nhỏ nằm trong lòng này cho cô, bảo rằng nó nghịch ngợm chạy ra khỏi tiệm, may là anh nhạy bén phát hiện, bắt được mang về lại tiệm.
Đến lúc đó, dù Thu Đường không dùng ánh mắt “Woa anh giỏi quá” hoặc “người đàn ông yêu động vật nhỏ là đẹp trai nhất” để nhìn anh, thì ít nhất cô cũng sẽ nể công anh cứu nó, không đuổi anh đi nữa.
Kế hoạch hoàn mỹ. Không có chút nào thiếu sót.
Trở lại căn biệt thự trống không, vấn đề đầu tiên đã xuất hiện.
Mèo kêu.
Không có đồng bọn, lại đến nơi xa lạ, mèo con bật tiếng kêu ngay lập tức.
Bây giờ lại là buổi tối.
Trong thời gian đó, anh có cầu Phật hay lạy tổ tiên mà vẫn không thể ngăn chú mèo này phát ra những tiếng kêu đáng thương.
Không có cách nào, Từ Nam Chung đành gọi cho Hạ Kỳ Sâm.
Sau khi bắt máy, Hạ Kỳ Sâm vỗ đầu che mặt hỏi: “Cậu tìm tôi làm gì?”
Từ Nam Chung: “Nửa đêm mà mèo cứ kêu thì làm thế nào giờ?”
Hạ Kỳ Sâm: “Mèo gì?”
Từ Nam Chung: “Mèo Anh lông ngắn.”
Hạ Kỳ Sâm: “… Tôi hỏi là đâu ra con mèo?”
Từ Nam Chung: “Trong tiệm cà phê.”
Hạ Kỳ Sâm: “Cậu trộm à?”
Từ Nam Chung: “Cậu nhỏ tiếng thôi, đừng để vợ cậu nghe.”
Sau khi nghĩ đơn giản xem tại sao Từ Nam Chung lại cuỗm một con mèo trong tiệm về nhà đi, Hạ Kỳ Sâm không thấy chết không cứu mà đề nghị: “Có lẽ là động đực đấy, rảnh gì dẫn nó đi triệt sản là được.”
Mèo mới ba tháng sao mà động đực được chứ.
Từ Nam Chung: “Ngoại trừ cách này ra?”
Hạ Kỳ Sâm: “Hết rồi.”
Từ Nam Chung: “Lúc cậu gợi ý tôi đi trộm mèo sao không nghĩ tới chuyện ngày hôm nay?”
Hạ Kỳ Sâm: “Tôi sai rồi, tôi không biết cậu ngu thế này.”
Cạn lời.
Hạ Kỳ Sâm thuận miệng nói thôi, ai mà biết tên trời đánh này tưởng thật, cuỗm mèo của tiệm người ta đi thiệt, trộm mà không hề có sự chuẩn bị nào.
Từ Nam Chung tìm cách để chú mèo yên lặng, hiển nhiên Hạ Kỳ Sâm không phải người nuôi mèo, vấn đề này đối với họ mà nói thì còn khó giải quyết hơn “dỗ phụ nữ” và “chăm con”.
Từ Nam Chung nghe mèo kêu cả đêm cuối cùng quyết định, sáng sớm ngày mai tới tiệm, phải trả nó về thôi.
Lúc trộm đi yên lặng tới mức không bị ai phát hiện, lúc trả về cũng phải như vậy, nếu không sẽ bị nghi ngờ.
*****
Buổi sáng.
Thu Đường thức dậy rất sớm, quét dọn vệ sinh, cũng tiện tay cho mèo ăn.
Với người khác thì trong tiệm có rất nhiều mèo, nhưng đối với người nuôi thì mỗi con mèo đều có tên và đặc trưng riêng, không thể nào quên được.
Nếu như thiếu một con thì cô sẽ biết ngay, đó lại còn là con nhỏ nhất. Không bao lâu sau, Thu Đường đã phát hiện con mèo Anh lông ngắn ba tháng tuổi đã biến mất.
Tối hôm qua sau khi khách về hết, cô còn đếm một lượt, lúc đó vẫn còn đủ, sao giờ lại mất rồi?
Chẳng lẽ nó trốn đâu đó?
Không đúng. Con mèo kia ham ăn lắm, cứ đến lúc ăn cơm thì nó luôn là con đầu tiên chạy tới, hôm nay lại không thấy đâu.
Thu Tự vừa rửa mặt xong, bước xuống lầu thấy mẹ mình đang bận bịu, cũng đi theo tới, “Mẹ đang tìm gì vậy ạ?”
Vốn là không muốn con gái lo lắng, nhưng con nít tìm kiếm gì cũng giỏi như người lớn, thế là Thu Đường nói chuyện này cho con gái nghe để cô bé giúp mình tìm mèo.
Hai người tìm khoảng mười phút cũng không tìm thấy bất kì dấu vết của con mèo nhỏ kia.
“Thôi bỏ đi.” Cuối cùng cô từ bỏ, lau đi lớp mồ hôi đang rịn trên trán, “Mẹ biết nó ở đâu rồi.”
Tối hôm qua cô còn buồn bực nghĩ, tại sao Từ Nam Chung nhìn như có bụng bia, bây giờ biết lý do rồi. Cái tên đàn ông nhìn tuấn tú lịch sự, áo mũ chỉnh tề, ai ngờ lại là phường trộm cắp, bắt mèo đi mất.
Nhưng mà Thu Đường biết anh sẽ không làm hại gì tới mèo, anh ôm nó về nhà sẽ không hề thấy vui mà lại bị tiếng kêu của nó làm phiền não.
Thu Đường chỉ nói, đáng đời, ai bảo tự dưng anh đi trộm mèo làm gì!
Sáu giờ rưỡi, bắt đầu có khách tới tiệm mua đồ ăn sáng, cà phê. Trong tiệm cũng có nhân viên trực.
Thu Đường định dẫn Thu Tự đi học thì có người tới. Lúc này, Từ Nam Chung đến khiến người ta bất ngờ.
“Sao anh tới đây?” Thu Đường không ngờ hỏi.
Khuôn mặt tuấn tú vẫn duy trì vẻ bình thường tự nhiên, “À… Trùng hợp đi ngang qua, tiện dạo một vòng. Hai mẹ con định ra ngoài à?”
“Ừ.” Vừa nói, Thu Đường vừa chỉnh lại cặp sách giúp con.
Nếu như là ngày bình thường thì chắc chắn Từ Nam Chung sẽ đưa hai mẹ con cô tới trường, nhưng hôm nay thì không được. Trong xe anh có mèo, mời hai mẹ con lên thì chuyện anh trộm mèo sẽ bị bại lộ.
Anh không định nịnh nọt khiến Thu Đường cảm thấy bất ngờ. Cô hỏi thêm một câu: “Anh lái xe tới à?”
Từ Nam Chung gật đầu: “Ừ.”
Thu Đường: “Vậy tôi đi đây.”
Từ Nam Chung: “Đi chậm chút.”
Từ Nam Chung nói câu này nghĩa là anh không định chở hai mẹ con đi.
Thu Đường lơ đễnh, dù sao anh có chở hay không thì cũng vậy, cô sờ đầu con, “Chúng ta đi thôi.”
Nhìn tận mắt thấy hai mẹ con cô đi khuất rồi, Từ Nam Chung mới lấy lồng mèo xuống xe.
Con mèo kêu cả một đêm, sáng rồi cũng kêu.
Đáng lẽ anh không nên tin Hạ Kỳ Sâm, tự nhiên lại trộm mèo.
Nhân viên bận bịu công chuyện, không ai để ý thấy sự tồn tại của anh, điều này rất hợp với ý của Từ Nam Chung, anh không sợ hãi cho mèo ra khỏi lồng, chuẩn bị thả ra thì sau lưng đột nhiên vang lên giọng của Thu Đường: “Sao anh lại trộm mèo đi?”
Thu Đường đang định ăn mì thì bỏ đũa xuống, muốn liếc Từ Nam Chung, lại nhớ ra tính anh là vậy, cô nói gì qua tai anh đều là nước đổ đầu vịt.
Nhìn chén mì được nấu rất bình thường, chỉ có nước mà không có thịt trước mặt, cô chỉ cúi đầu, yên lặng ăn.
“Thế nào?” Từ Nam Chung nhìn cô ăn chén mì mình tự làm, rất có cảm giác tự hào.
Thu Đường: “Dở.”
Từ Nam Chung: “Vậy để anh làm lại.”
Thu Đường không để ý tới anh, lại ăn thêm một miếng, liếc nhìn, “Không cần, anh có làm nữa cũng không ngon hơn.”
Tài nấu nướng của Từ Nam Chung chưa đến mức dở, thân là sếp tổng của tập đoàn Từ thị mà lại khom lưng chịu nấu mì cho cô ăn là hiếm thấy rồi. Thu Đường không yêu cầu quá nhiều, để anh không kiêu ngạo nên mới nói vậy thôi.
Từ Nam Chung tưởng là thật, định nấu lại nhưng chỉ thấy cô cứ tiếp tục ăn, anh đi không được mà đứng đó cũng không xong, chỉ đành đứng bên cạnh, một lúc lâu sau mới gượng gạo nói một câu: “Anh biết anh nấu ăn không ngon như Lâm Nhiên, nhưng sau này… anh sẽ cố gắng.”
Sau này chưa chắc Từ Nam Chung sẽ có đủ sự thú vị như cậu trai cún con kia.
Rất khó để chuyển từ một người đàn ông ba mươi tuổi chỉ tập trung sự nghiệp thành người nhiệt tình với yêu đương, mà người đó lại còn là Từ Nam Chung, cứng đầu, cố chấp.
Cứng nhắc bắt ép anh làm vậy thì cuối cùng sẽ chỉ thành một con chó già không ai ưa thôi.
Thu Đường ăn ít, cô ăn xong nửa tô mì là no nê, cơm nước xong thì tâm trạng đã tốt hơn khi nãy nhiều. Cô lơ đãng ngẩng đầu, thấy ánh mắt người đàn ông từ nãy tới giờ vẫn chăm chú nhìn mình không chớp mắt, Thu Đường sững sờ.
Cô nghi ngờ rằng có lẽ nãy giờ mình ăn bao nhiêu sợi mì đều bị Từ Nam Chung đếm sạch không sót sợi nào.
Lần đầu tiên được người ta “quan tâm” như vậy, Thu Đường thấy không quen, cô khéo léo giục anh đi về, “Tôi ăn xong rồi.”
Từ Nam Chung ừ một tiếng, rút khăn giấy, chuẩn bị đưa cho cô, lại hỏi một câu: “Cần anh giúp em lau không?”
“Lau cái gì?”
“Chỗ đó có vết bẩn.”
“Chỗ nào?”
“Miệng.”
Vừa nói xong, Từ Nam Chung đã đưa tay tới, giúp cô lau đi chút nước súp lem trên khóe miệng, động tác nhẹ nhàng, hoàn toàn không có vẻ cục cằn như trước kia.
Bây giờ anh thế này, Thu Đường cực kỳ không quen.
Trong lúc cô còn sững sờ, cái chén đã bị anh bưng đi, nhìn bóng dáng người đàn ông đi vào bếp, cô không nhịn được, hỏi: “Anh làm gì vậy?”
“Rửa chén.”
“Anh biết làm à?”
“Ở đây có máy rửa chén không?”
“Không có.”
Máy rửa chén rửa không sạch lắm, hơn nữa số lượng ly cốc nhiều, cô không yên tâm giao cho công ty chuyên dụng. Ly tách trong tiệm đều được dì giúp việc rửa sạch, bây giờ dì không có ở đây, chỉ đành phải tự rửa.
Thu Đường sợ anh làm bể mâm chén nên đi theo xem thử. Từ Nam Chung không hề làm bể chén như cô nghĩ, mặc dù anh làm không thành thạo lắm nhưng nói chung vẫn ổn. Sau khi rửa sạch thì dùng khăn khô lau bớt nước rồi úp lên kệ.
Không biết làm sao, Thu Đường thấy hình ảnh Từ Nam Chung mặc tạp dề vào còn đẹp hơn cảnh cậu thiếu niên đổ mồ hôi khi chơi bóng rổ ngày trước nữa.
Làm xong hết các công việc, anh quay đầu lại mới biết cô đã đứng nhìn mình nãy giờ, gương mặt tuấn tú thoáng qua vẻ kinh ngạc, rất nhanh sau đó lại bình tĩnh, lơ đãng nhìn một vòng nhà bếp, “Ngày mai em thuê thêm vài người nữa đi.”
“Tại sao?”
“Anh không muốn em phải bận bịu tối mặt tối mày.”
“Liên quan gì tới anh?”
“Nghiên Nghiên.” Từ Nam Chung cười nhạt, cởi tạp dề ra, tiện tay máng vào cái móc bên cạnh, “Chắc em cũng biết với những vấn đề về nguyên tắc, anh sẽ không nhượng bộ.”
Vấn đề nguyên tắc là, anh không muốn thấy cô bị thương bị mệt bị tủi thân. Ba cái nguyên tắc này, Từ Nam Chung sẽ không để cô phải chịu, dù chỉ là một.
“Được, ngày mai tôi sẽ tuyển thêm người.” Thu Đường nhún nhường, “Anh về được chưa, tôi muốn dọn vệ sinh tiệm.”
“Sao người quét dọn lại là em?”
“Tôi không được làm à?”
Từ Nam Chung nhíu mày.
Cô có cần phải tự đảm nhận luôn những công việc này không?
Anh cũng đã tính toán sơ qua lời lãi của tiệm cà phê, dù không nhiều lắm nhưng đủ để hai mẹ con sinh hoạt, không đến nổi phải dành dụm tiết kiệm như vậy chứ.
Hay là cô lại tốt bụng sợ người khác làm nhiều rồi tự đẩy công việc về phía mình? Ngây thơ khiến người khác không nỡ trách mắng.
Lúc Thu Đường cầm máy hút bụi lên, Từ Nam Chung đã đứng sừng sững trước mặt cô như một cây đại thụ, khuôn mặt không ổn lắm, giọng cũng kiên quyết: “Anh giúp em.”
“Không cần.”
Anh không nói câu nào mà đã lấy đi cái máy hút bụi trong tay cô.
Tình hình bây giờ là, anh không để cô phải động tay vào bất cứ công việc nhà nào.
Thu Đường cũng biết không thể nào cản anh lại, bản mình không ở yên, cũng đi tìm giẻ lau lau bàn.
Khi đóng cửa tiệm cô sẽ lau bàn một lần, sáng hôm sau trước khi mở cửa sẽ lau thêm một lần nữa, cô có tính sạch sẽ, không làm vệ sinh qua loa.
Hai người cùng dọn dẹp vệ sinh là chuyện mà trước giờ chưa từng xảy ra.
Lúc bọn họ còn ở bên nhau, Từ Nam Chung sẽ gọi giúp việc, nhưng Thu Đường không muốn, không thích người khác làm lộn xộn nhà mình, thế là cô sẽ dành thời gian ra dọn dẹp nhà cửa. Cứ như vậy, Từ Nam Chung giống hệt như mấy người đàn ông xấu trên mạng, tan làm xong về nhà không phụ giúp gì cả.
Nhìn từ cách sống và tính cách, hai người không hề giống một đôi yêu nhau.
Thu Đường cũng nghĩ tới, tại sao hai người lại ở chung lâu được thế nhỉ. Có lẽ vì hai người đều không phải là mẫu người trăng hoa. Tình cảm vẫn giữ nguyên từ đầu tới cuối, không ai bị hoa thơm cỏ lạ bên ngoài hấp dẫn. Đây là lý do bọn họ không chia tay không ngoại tình.
Nhưng để sống chung lâu dài, không thể chỉ dựa vào điều này được.
Suy nghĩ tới mất hồn, Thu Đường không để ý thấy bên cạnh bàn có một nhánh cây xước vươn ra, bàn tay vô tình bị quẹt vào, cảm giác hơi đau truyền tới, cô không kiềm được giơ tay lên nhìn.
Cô còn chưa nhìn kỹ thì người đàn ông vừa đứng thẳng tắp bên cạnh cây chổi đã thoắt cái đến bên cạnh cô, khuôn mặt lo lắng: “Em bị thương hả? Sao vậy? Có đau không?”
Thu Đường lắc đầu: “Không đau.”
Từ Nam Chung cầm bàn tay phải của cô lên, nhìn tỉ mỉ từng chỗ một, nhíu mày nói: “Anh nhìn đã thấy đau rồi.”
Thu Đường: “… Nhưng anh cầm sai tay rồi, tôi bị thương tay trái mà.”
Ở đâu ra có chuyện cầm tay phải cô rồi còn nói “nhìn đã thấy đau”. Đúng thật không thể tin lời đàn ông nói, chưa bị thử mà toàn nói thiếu suy nghĩ thôi.
Từ Nam Chung lại cầm tay trái của cô lên lần nữa, lần này quan sát thật kĩ, cuối cùng phát hiện trong bên ngoài da có một vết trầy nhỏ, đôi chân mày vẫn nhíu chặt, “Ở đây có đau không?”
“Không đau.”
“Em đừng nói dối anh.”
“Từ Nam Chung.” Thu Đường chỉ cảm thấy buồn cười, rút tay về, nổi cơn tức giận không thể hiểu khi nhìn thấy biểu cảm hơi quá này của anh, “Anh đừng làm phiền tôi nữa được không?”
Anh không lên tiếng, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Tôi nói không đau là không đau, anh có mắt có tai, cũng đâu có mù có điếc, sao không hiểu tôi nói cũng không thấy được tình huống vậy hả?”
Thu Đường giơ cao tay đến trước mắt anh, gằn từng chữ: “Anh tự mà xem đi, vết thương thế này sao lại đau hả? Cách anh giả bộ khiến tôi không thể nào cảm động nổi, tôi chỉ cảm thấy anh làm quá, không phải là quan tâm.”
Từ Nam Chung cụp mắt, ánh nhìn tập trung vào một vết nhơ dưới sàn, nếu tay cô không bị nhánh gai đâm vào, nãy giờ anh đã cầm khăn giấy lau cái vết nhìn như kẹo cao su này đi rồi.
Có khi anh sẽ lại còn được Thu Đường thẹn thùng khen ngợi nữa, hôm nay về, ngày mai có thể lại tới.
Nhưng ai mà ngờ. Có lẽ từ lúc đầu là cô đã muốn bùng nổ cơn buồn giận này rồi.
Không phải vì anh quan tâm cái này vết thương nhỏ xíu này, mà là tất cả hành động của anh bây giờ đều vô ích.
Lúc Thu Đường khó khăn nhất, anh không ở cạnh bên, lúc cô cần anh cũng đang ở đâu đâu, thậm chí khi cô chịu đựng, vượt qua khoảng thời gian chật vật, sắp quên mất một người tên Từ Nam Chung thì anh lại xuất hiện, sống chết đòi chuộc lỗi.
Thế thì dù người ta có hiền đến đâu cũng sẽ nổi cơn tức giận thôi.
Lúc cần thì không có mặt, không cần thì cứ lượn qua lượn lại tỏ vẻ ân cần.
Nếu hôm nay anh không nấu cơm rửa chén lau nhà, cô cũng tự làm được.
Nếu Từ Nam Chung vẫn không xuất hiện, Thu Đường sẽ coi như người này đã chết, cô cũng không cần anh nữa. Nhưng lúc này anh lại cứ hiện diện trước mặt chứng minh cảm giác tồn tại, cô lại thấy sợ.
“Xin lỗi em.” Từ Nam Chung cũng giống như cánh đàn ông khác vậy, khi đối mặt với vấn đề “tại con con gái đột nhiên nổi giận” không biết làm sao, nhỏ giọng nói xin lỗi, không biết sai lầm của mình, nói tiếp, “Anh không nên quan tâm em.”
Nỗi tức giận không nguôi của Thu Đường bị câu nói này của anh gắng gượng cho đè xuống.
Người đàn ông này… sao lại như thế?
Nói chuyện với anh cứ như là ông nói gà bà nói vịt.
“Anh về đi.” Thu Đường không có thời gian lằng nhằng với anh, “Anh không hiểu nhưng tôi cũng sẽ nhắc lại một lần nữa. Dù anh làm gì tôi cũng không quan tâm, anh không khác gì với những người khách trong tiệm cả.”
Lần này dù Từ Nam Chung có thẳng nam đến thế nào thì chắc cũng hiểu thôi.
“Ừ.” Anh nhỏ giọng trả lời, lại mở công tắc của máy hút bụi lên. Thấy vậy, Thu Đường cau mày: “Anh làm gì vậy?”
“Anh làm xong mới đi.” Anh nói, “Ngày mai em nhớ thuê người, đừng bận bịu làm một mình.”
Nói xong, Từ Nam Chung lại bận bịu làm chuyện mình không thành thạo lắm, chiếc áo sơ mi trắng tinh đắt tiền hoàn toàn không hợp với công việc này, có lúc anh còn không thèm quan tâm chuyện tay áo chạm vào nơi bụi bặm, phủi phủi sơ rồi thôi.
Không phải Từ Nam Chung không hiểu Thu Đường nói gì. Anh cũng biết chuyện mình làm bây giờ rất vô nghĩa.
Trước kia không ở bên cô, cùng nhau vượt qua những nỗi đau mà Thu Đường phải chịu lúc sinh Thu Tự, bây giờ quan tâm một cái vết thương cỏn con thì có ích lợi gì.
Nhưng phản ứng vừa nãy chỉ là tự nhiên phát sinh. Từ khi cô xuất hiện trong đôi mắt anh, Từ Nam Chung không muốn thấy cô bị bất kỳ tổn thương nào.
Hút bụi xong, Từ Nam Chung lại đi giúp cô cho mèo ăn.
Nhiều mèo như thế này, mỗi lần cho ăn thì lượng thức ăn không ít chút nào, còn có cả đủ loại lon, hộp thức ăn dinh dưỡng, đồ ăn vặt linh tinh. Một túi thức ăn nặng gần chục kí, một người bê rất khó khăn.
“Anh làm xong rồi thì mau về đi.” Thu Đường lại hối thúc.
Nghe giọng thôi là đã biết cô thật sự không muốn thấy anh ở đây. Từ Nam Chung nhàn nhạt ừ một tiếng, tiếp tục giúp cô làm việc.
Cô nói, dù anh làm gì, cô cũng sẽ không quan tâm. Vậy nếu như anh trộm mất một con mèo, có khi nào mỗi ngày cô đều nghĩ về anh không?
Nhìn cảnh Thu Đường dịu dàng dụ dỗ mèo vào ổ ngủ, lòng ghen tị của Từ Nam Chung chuyển từ người lên mèo. Mấy cái tên chỉ biết ăn uống này, không cần làm gì cả mà cũng được chủ nhân vừa ẵm vừa ôm vừa hôn, không gato mới lạ.
Anh còn không có cơ hội nắm tay cô nữa là.
Từ Nam Chung làm xong công chuyện, Thu Đường lại mở miệng đuổi người. Lần này anh lại không do dự chần chừ, nhanh chóng đồng ý, không hề lẳng nhằng đã đi thẳng ra ngoài.
Nhìn bóng lưng người đàn ông, Thu Đường luôn cảm thấy sai sai ở đâu. Sao có vẻ như Từ Nam Chung mập hơn trước đó nhỉ? Bụng 6 múi thành bụng bia rồi à?
Trong xe.
Từ Nam Chung ôm một con mèo Anh lông ngắn khoảng ba tháng tuổi vào khoang xe, chắc chắn Thu Đường đã vào tiệm rồi mới thả nó ra khỏi áo khoác của mình.
Ở trong hoàn cảnh xa lạ, chú mèo kêu một tiếng: “Meo~”
Con mèo này đẹp mã, lại là con nhỏ nhất, Thu Đường rất cưng. Anh trộm đi con mèo mà cô thích nhất.
Nếu đã thế mà cô còn không chú ý tới anh vậy thì đó không phải tại Từ Nam Chung nữa, tại con mèo này không có sức hấp dẫn.
Chưa từng tiếp xúc với động vật nhỏ bao giờ nhưng anh vẫn có tình người. Trước khi đem nó về nhà, Từ Nam Chung ghé qua cửa hàng thú cưng gần đó để mua một ít đồ dùng cho mèo.
Anh định là, khi Thu Đường phát hiện con mèo mất tiêu, cô sẽ hoảng hốt lo lắng, còn mình thì làm bộ không có chuyện gì, giao chú mèo nhỏ nằm trong lòng này cho cô, bảo rằng nó nghịch ngợm chạy ra khỏi tiệm, may là anh nhạy bén phát hiện, bắt được mang về lại tiệm.
Đến lúc đó, dù Thu Đường không dùng ánh mắt “Woa anh giỏi quá” hoặc “người đàn ông yêu động vật nhỏ là đẹp trai nhất” để nhìn anh, thì ít nhất cô cũng sẽ nể công anh cứu nó, không đuổi anh đi nữa.
Kế hoạch hoàn mỹ. Không có chút nào thiếu sót.
Trở lại căn biệt thự trống không, vấn đề đầu tiên đã xuất hiện.
Mèo kêu.
Không có đồng bọn, lại đến nơi xa lạ, mèo con bật tiếng kêu ngay lập tức.
Bây giờ lại là buổi tối.
Trong thời gian đó, anh có cầu Phật hay lạy tổ tiên mà vẫn không thể ngăn chú mèo này phát ra những tiếng kêu đáng thương.
Không có cách nào, Từ Nam Chung đành gọi cho Hạ Kỳ Sâm.
Sau khi bắt máy, Hạ Kỳ Sâm vỗ đầu che mặt hỏi: “Cậu tìm tôi làm gì?”
Từ Nam Chung: “Nửa đêm mà mèo cứ kêu thì làm thế nào giờ?”
Hạ Kỳ Sâm: “Mèo gì?”
Từ Nam Chung: “Mèo Anh lông ngắn.”
Hạ Kỳ Sâm: “… Tôi hỏi là đâu ra con mèo?”
Từ Nam Chung: “Trong tiệm cà phê.”
Hạ Kỳ Sâm: “Cậu trộm à?”
Từ Nam Chung: “Cậu nhỏ tiếng thôi, đừng để vợ cậu nghe.”
Sau khi nghĩ đơn giản xem tại sao Từ Nam Chung lại cuỗm một con mèo trong tiệm về nhà đi, Hạ Kỳ Sâm không thấy chết không cứu mà đề nghị: “Có lẽ là động đực đấy, rảnh gì dẫn nó đi triệt sản là được.”
Mèo mới ba tháng sao mà động đực được chứ.
Từ Nam Chung: “Ngoại trừ cách này ra?”
Hạ Kỳ Sâm: “Hết rồi.”
Từ Nam Chung: “Lúc cậu gợi ý tôi đi trộm mèo sao không nghĩ tới chuyện ngày hôm nay?”
Hạ Kỳ Sâm: “Tôi sai rồi, tôi không biết cậu ngu thế này.”
Cạn lời.
Hạ Kỳ Sâm thuận miệng nói thôi, ai mà biết tên trời đánh này tưởng thật, cuỗm mèo của tiệm người ta đi thiệt, trộm mà không hề có sự chuẩn bị nào.
Từ Nam Chung tìm cách để chú mèo yên lặng, hiển nhiên Hạ Kỳ Sâm không phải người nuôi mèo, vấn đề này đối với họ mà nói thì còn khó giải quyết hơn “dỗ phụ nữ” và “chăm con”.
Từ Nam Chung nghe mèo kêu cả đêm cuối cùng quyết định, sáng sớm ngày mai tới tiệm, phải trả nó về thôi.
Lúc trộm đi yên lặng tới mức không bị ai phát hiện, lúc trả về cũng phải như vậy, nếu không sẽ bị nghi ngờ.
*****
Buổi sáng.
Thu Đường thức dậy rất sớm, quét dọn vệ sinh, cũng tiện tay cho mèo ăn.
Với người khác thì trong tiệm có rất nhiều mèo, nhưng đối với người nuôi thì mỗi con mèo đều có tên và đặc trưng riêng, không thể nào quên được.
Nếu như thiếu một con thì cô sẽ biết ngay, đó lại còn là con nhỏ nhất. Không bao lâu sau, Thu Đường đã phát hiện con mèo Anh lông ngắn ba tháng tuổi đã biến mất.
Tối hôm qua sau khi khách về hết, cô còn đếm một lượt, lúc đó vẫn còn đủ, sao giờ lại mất rồi?
Chẳng lẽ nó trốn đâu đó?
Không đúng. Con mèo kia ham ăn lắm, cứ đến lúc ăn cơm thì nó luôn là con đầu tiên chạy tới, hôm nay lại không thấy đâu.
Thu Tự vừa rửa mặt xong, bước xuống lầu thấy mẹ mình đang bận bịu, cũng đi theo tới, “Mẹ đang tìm gì vậy ạ?”
Vốn là không muốn con gái lo lắng, nhưng con nít tìm kiếm gì cũng giỏi như người lớn, thế là Thu Đường nói chuyện này cho con gái nghe để cô bé giúp mình tìm mèo.
Hai người tìm khoảng mười phút cũng không tìm thấy bất kì dấu vết của con mèo nhỏ kia.
“Thôi bỏ đi.” Cuối cùng cô từ bỏ, lau đi lớp mồ hôi đang rịn trên trán, “Mẹ biết nó ở đâu rồi.”
Tối hôm qua cô còn buồn bực nghĩ, tại sao Từ Nam Chung nhìn như có bụng bia, bây giờ biết lý do rồi. Cái tên đàn ông nhìn tuấn tú lịch sự, áo mũ chỉnh tề, ai ngờ lại là phường trộm cắp, bắt mèo đi mất.
Nhưng mà Thu Đường biết anh sẽ không làm hại gì tới mèo, anh ôm nó về nhà sẽ không hề thấy vui mà lại bị tiếng kêu của nó làm phiền não.
Thu Đường chỉ nói, đáng đời, ai bảo tự dưng anh đi trộm mèo làm gì!
Sáu giờ rưỡi, bắt đầu có khách tới tiệm mua đồ ăn sáng, cà phê. Trong tiệm cũng có nhân viên trực.
Thu Đường định dẫn Thu Tự đi học thì có người tới. Lúc này, Từ Nam Chung đến khiến người ta bất ngờ.
“Sao anh tới đây?” Thu Đường không ngờ hỏi.
Khuôn mặt tuấn tú vẫn duy trì vẻ bình thường tự nhiên, “À… Trùng hợp đi ngang qua, tiện dạo một vòng. Hai mẹ con định ra ngoài à?”
“Ừ.” Vừa nói, Thu Đường vừa chỉnh lại cặp sách giúp con.
Nếu như là ngày bình thường thì chắc chắn Từ Nam Chung sẽ đưa hai mẹ con cô tới trường, nhưng hôm nay thì không được. Trong xe anh có mèo, mời hai mẹ con lên thì chuyện anh trộm mèo sẽ bị bại lộ.
Anh không định nịnh nọt khiến Thu Đường cảm thấy bất ngờ. Cô hỏi thêm một câu: “Anh lái xe tới à?”
Từ Nam Chung gật đầu: “Ừ.”
Thu Đường: “Vậy tôi đi đây.”
Từ Nam Chung: “Đi chậm chút.”
Từ Nam Chung nói câu này nghĩa là anh không định chở hai mẹ con đi.
Thu Đường lơ đễnh, dù sao anh có chở hay không thì cũng vậy, cô sờ đầu con, “Chúng ta đi thôi.”
Nhìn tận mắt thấy hai mẹ con cô đi khuất rồi, Từ Nam Chung mới lấy lồng mèo xuống xe.
Con mèo kêu cả một đêm, sáng rồi cũng kêu.
Đáng lẽ anh không nên tin Hạ Kỳ Sâm, tự nhiên lại trộm mèo.
Nhân viên bận bịu công chuyện, không ai để ý thấy sự tồn tại của anh, điều này rất hợp với ý của Từ Nam Chung, anh không sợ hãi cho mèo ra khỏi lồng, chuẩn bị thả ra thì sau lưng đột nhiên vang lên giọng của Thu Đường: “Sao anh lại trộm mèo đi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.