Chương 61
Vương Tam Cửu
11/02/2022
Thu Đường bị anh ôm
chặt vào lòng, không có cơ hội nhúc nhích giãy giụa, cảm giác ấm áp rõ
ràng giữa môi răng đã lâu ngày không gặp lại. Hình như cô ngửi thấy mùi
thuốc lá lúc nồng lúc nhạt từ trên người anh.
Người này tự học à, mấy năm nay không quen người phụ nữ nào nhưng tài hôn không giảm, hôn đến mức mà cô sắp không thở nổi.
Hơi thở nong nóng phả lên từng tấc da thịt trên mặt cô, làm tim Thu Đường đập nhanh không kiềm được.
Dường như thời gian quay trở lại rất lâu về trước, khi hai người ở dưới sân trường, hai cặp mắt nhìn nhau cũng đủ khiến đối phương rung động.
Không phải lúc trước anh chưa từng kéo cô hôn thế này, cậu thiếu niên đẹp trai nhưng bướng bỉnh đứng dưới gốc cây dương, dùng đồng phục để ngăn cản ánh mắt của người khác, quấn quýt nhau, không thèm quan tâm tới cảm nhận của gốc cây khô, thỏa sức đốt thời gian.
Nhưng mà hai người bây giờ… Không phải nói một câu hôn một cái là quay trở lại như cũ.
Dù xó xỉnh có hẻo lánh cỡ nào thì cũng không chắc rằng sẽ không có ai tới. Sau khi tỉnh táo, Thu Đường đẩy anh ra theo bản năng.
Khuôn mặt hồng hào không thể che giấu được, đôi mắt lại không bình tĩnh nhìn anh, chân mày nhíu lại, cứng đờ, muốn nói lại thôi, cuối cùng xoay người đi không chút do dự.
Không kháng cự cũng không đón nhận.
Từ Nam Chung cúi đầu nhìn vết máu trên tay mình, nghĩ ra một ý tưởng tệ hại, chỉ một vết thương nhỏ thôi mà đã lừa được một cái hôn, nếu xảy ra chuyện lớn hơn, chắc cô sẽ đau lòng vì anh thôi.
Từ khi chuyện xảy ra tới bây giờ, anh không có được thứ tình cảm như khi trước nữa, chỉ có thể mong đợi chút ít sự đồng cảm từ cô.
Dù thế nào thì đây cũng coi như là một sự tiến bộ vượt bậc.
Với vai trò là một người học sinh, Từ Nam Chung nói chuyện này cho Hạ Kỳ Sâm nghe.
Bên kia điện thoại, có lẽ Hạ Kỳ Sâm đang cảm thấy nhàm chán bởi vì vợ không có nhà, nghe người anh em tốt kể chuyện thì nổi hứng hóng hớt, lười biếng hỏi: “Thế thì sao, cậu định làm gì tiếp theo?”
“Tiếp tục kéo gần quan hệ?”
“Cậu học Lâm Nhiên kia kìa, mọi ngày làm sao chọc cho Thu Đường vui vẻ.”
Hạ Kỳ Sâm bảo Từ Nam Chung học theo Lâm Nhiên, không phải học pha cà phê, cũng không phải học cách gọi Thu Đường là chị, mà là học cách thể hiện lòng mình.
Lúc gọi chị, giọng cậu ta trong suốt rạng rỡ như ánh mặt trời, khiến người nghe cảm thấy như được đứng trong gió xuân ấm áp, người bình thường nghe là thấy mềm lòng.
Từ Nam Chung không bằng cậu ta ở điểm này.
Anh chỉ gọi tên cô một cách đơn giản, không có thăng trầm, cũng không tạo ra cảm giác thân mật. Ngược lại, Lâm Nhiên gọi Thu Đường là “Đường Đường” khiến cô bất ngờ.
“Nếu tôi bắt chước Lâm Nhiên gọi cô ấy là Đường Đường, cũng học pha cà phê, thế có mất mặt quá không?” Từ Nam Chung trầm ngâm một hồi, “Đó là chuyện người khác đã làm rồi.”
Không phải sợ mình bắt chước không tới, mà là cảm thấy ý kiến này không mới mẻ gì cả. Mà bản thân anh cũng không làm tốt được như Lâm Nhiên.
“Lâm Nhiên pha cà phê cho Thu Đường vậy sao cậu không làm gì khác xíu?” Hạ Kỳ Sâm nhíu mày, “Tặng quà chẳng hạn?”
“Cô ấy không thích.”
“Nhẫn cầu hôn thì sao?”
Từ Nam Chung yên lặng.
Anh không nghĩ tới chuyện này. Không phải không nghĩ tới, mà là không dám nghĩ.
Quan hệ của bọn họ, thân mật thì không phải, cũng có cả hời hợt nữa.
Một giây trước cô còn cười nói với anh, ngay sau đó đã trở mặt coi như không quen biết.
Từ Nam Chung hỏi: “Thế có nhanh quá không?”
Hạ Kỳ Sâm: “Nhanh cái gì, cậu có biết tôi làm thế nào mới theo đuổi được Trần Uyển Ước không? Phải tranh thủ để kịp thời cơ.”
Từ Nam Chung: “Rõ ràng là cậu há miệng chờ sung rụng mà.”
Hạ Kỳ Sâm: “Đừng trách anh em không nhắc nhở cậu, cậu mà còn kéo dài nữa, sinh viên đại học lại tới kiếm việc part time, tới lúc xuất hiện thêm mấy cậu trai cún con như Lâm Nhiên nữa thì để coi cậu chống đỡ thế nào.”
Từ Nam Chung: “Nếu cô ấy từ chối tôi thì sao?”
Hạ Kỳ Sâm: “Sợ gì, cậu vẫn luôn bị từ chối mà?”
Từ Nam Chung: “… Để tôi suy nghĩ đã.”
Anh em tốt nói đúng, từ khi Thu Đường xuất hiện, anh vẫn luôn bị từ chối.
Lần này nếu anh lại suy nghĩ cân nhắc nữa, không khéo chuyện lại giống như Kỳ Sâm nói, bị người ta cướp mất. Nhưng hành động bất chợt thế thì có làm cô hết hồn không?
“Cầu hôn thế nào?” Từ Nam Chung suy nghĩ tới đây thì dừng lại, “Nhẫn, hoa, quỳ một chân, sau đó trìu mến kêu tên cô ấy, hỏi cô ấy có muốn lấy tôi không à?”
“Cũng được.”
“Kêu tên gì, Đường Đường?”
“Lâm Nhiên gọi như vậy mà?” Hạ Kỳ Sâm chê bai, “Cậu không biết động não suy nghĩ ra tên khác à?”
Đường Đường được lấy từ chữ “đường” trong loài hoa thu hải đường. Anh kiếm một từ khác đồng âm là được, ví dụ như Thu? Thu thì có chữ gì đồng âm nhỉ?
Sau ba giây, Từ Nam Chung hỏi: “Cá chạch?”
* Thu: [qiū] ; chạch: [qiū]
Hạ Kỳ Sâm: “… Cậu không thể lấy cái tên nào đáng yêu chút được à?”
Từ Nam Chung: “Cá chạch nhỏ?”
Hạ Kỳ Sâm: “Tôi đề nghị cậu nên sống độc thân.”
****
Một tối yên tĩnh ở tiệm cà phê.
Sau khi tuyển thêm nhân viên, Thu Đường có được nhiều thời gian hơn, thỉnh thoảng lại dạy con gái học, lâu lâu tập tành làm món mới.
Cô không thích vào bếp, nhưng cô thích mùi cơm tràn ngập phòng.
Ánh sáng trắng chiếu xuống, cháo trong nồi đang sôi ùng ục, Thu Đường lấy muỗng khuấy nhẹ giữa nồi, tay khác lướt điện thoại, muốn gọi cho công ty bán đồ gia dụng. Phải thay tủ thôi, kẻo ai đi lại va vào.
Cô còn chưa bấm gọi thì ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một bóng người nhỏ xinh. Bàn tay Thu Tự cứ cạ khung cửa, do dự như muốn nói gì đó.
“Sao thế con?” Thu Đường hỏi.
Đứa nhỏ này cũng nhạy cảm như mẹ nó vậy.
Bởi vì chuyện gia đình, Thu Đường lớn lên với nỗi tự ti nhút nhát, ai bảo gì làm nấy, nếu ai mà tốt với cô thì cô sẽ trả lại gấp đôi, không muốn nợ ai cả, thiếu cảm giác an toàn.
Chuyện dũng cảm nhất cô từng làm chắc là viết thư tỏ tình gửi Từ Nam Chung.
Chính xác thì đó không phải là thư tỏ tình, cô chỉ viết tên anh lên giấy mà thôi, không hề nghĩ rằng có một ngày anh sẽ biết đến sự tồn tại của cô.
Ngay cả yêu thầm mà cũng phải vụng trộm. Sau đó khi ở bên nhau, cô lại càng dè dặt hơn. Cái tính cách không muốn làm phiền người khác, lại di truyền qua Thu Tự. Con bé thường xuyên nghĩ rằng chuyện của mình thì phải tự mình làm khiến cô không khỏi đau lòng.
Chần chừ một lúc lâu, Thu Tự mới lên tiếng: “Sao dạo này anh Lâm Nhiên không tới chơi với chúng ta nữa hả mẹ?”
“Mẹ nói với con rồi đấy, dạo này anh bận rộn lắm.”
“Thế ạ…” Thu Tự cúi đầu nhìn chằm chằm đôi dép của mình, ấp a ấp úng, “Nhưng mà hôm trước con thấy anh chơi với một chị xinh đẹp.”
Thu Đường yên lặng.
Không dễ để lừa con nít, cô cũng không biết nên giải thích thế nào với con nữa.
Thấy mẹ mình trầm tư, Thu Tự chỉ nhìn thôi, không hỏi nhiều nữa. Cô bé chủ động đi tới giúp cô dọn chén đũa.
Chuyện của Lâm Nhiên, hai mẹ con tự hiểu trong lòng, không cần nói ra.
Thu Đường đoán không ra tại sao Thu Tự vui vẻ gọi Lâm Nhiên là anh, có lẽ không những vì nhìn Lâm Nhiên còn trẻ mà con bé còn chưa từng nghĩ Lâm Nhiên là chú, hoặc là bố dượng.
“Mẹ ơi.” Lúc ăn cơm, Thu Tự hiếu kỳ hỏi, “Nhà mình giờ có tiền không ạ?”
“Hửm… ?”
Không ngờ con gái sẽ hỏi chuyện này, Thu Đường sửng sốt, “Sao thế, sao con lại hỏi vậy? Có phải con lại muốn mua gì nữa đúng không?”
Mấy món đồ đắt tiền trong nhà đều do Trần Uyển Ước tặng, cô làm mẹ mà chưa từng mua đồ trang sức xa xỉ gì cho con gái, Thu Tự còn nhỏ thế này chắc là vẫn chưa biết quý trọng đồ vật.
Thu Đường chỉ đảm bảo rằng con gái được ăn mặc ấm no đầy đủ, không hề nghĩ làm như Trần Uyển Ước nói, cưng chiều đứa nhỏ hết mực.
Thu Tự bỏ đũa xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn khá nghiêm túc, “Hôm nay lúc học đàn, bạn con nói nhà cậu ấy có một cây đàn tam giác (Balalaika) như của giáo viên vậy, nghe nói mắc lắm ạ.”
“Thế hả con, mắc bao nhiêu?”
“Con không biết ạ.”
Ngoại trừ học nhảy, Thu Tự cũng học mấy môn nghệ thuật khác, âm nhạc mỹ thuật gì đều đủ cả. Hôm trước con bé còn nói với cô rằng muốn học taekwondo thiếu nhi.
Thu Tự chỉ mới nổi hứng muốn học đàn gần đây thôi, trong tiệm cà phê không có đàn, mà Thu Tự cũng không rành lắm, nghe người bạn kia nói thì có lẽ đàn tam giác rất mắc.
“Thì sao hả con?” Thu Đường kiên nhẫn nghe con gái kể, hỏi, “Con muốn mẹ mua cho con một cây hả?”
“Không phải ạ…”
“Không phải chúng ta không mua được mà con phải suy nghĩ xem có cần thiết phải mua không.” Thu Đường nghiêm túc giáo dục.
Thu Tự gật đầu, “Con biết rồi ạ.”
Ở cái tuổi này, con nít hay tò mò, có rất nhiều thứ muốn có, nhưng không thiết thực mấy. Trước đây con bé có vòi Thu Đường mua cho mình một con búp bê, chơi chưa bao lâu đã bỏ qua thích con khác, lúc đó bị mẹ răn dạy một hồi.
Mỗi lần la dặn con xong, Thu Đường đều hối hận, con nít có biết cái gì đâu, hồi còn nhỏ cô cũng thấy cái gì mới lạ là đòi mua mà. Nhưng mà điều kiện gia đình khó khăn, chỉ dám nhìn thôi. Khi chưa hiểu chuyện cô còn vòi vĩnh muốn mua, sau đó biết nhà mình không mua nổi thì cũng không dám nghĩ tới nữa.
Ăn cơm xong, Thu Đường vẫn cứ suy nghĩ chuyện này, lơ đãng rửa chén, nghĩ chắc lần này mình không thể nào nghiêm khắc rồi.
Đàn tam giác bao nhiêu tiền nhỉ?
Thu Đường không biết gì về đàn dương cầm, cô nên tham khảo ý kiến người khác về chuyện này mới được.
Cô nhắn tin cho Trần Uyển Ước, không bao lâu bên kia đã trả lời: Hàng trong nước không bền, tớ giúp cậu đặt một cây đàn Nhật nha?
Nếu nhờ Trần Uyển Ước đặt thì đến lúc nhận đàn, cô bạn sẽ không chịu lấy tiền, Thu Đường vội trả lời: Không cần đâu, tớ chỉ hỏi một chút thôi.
Thu Đường nói thuận miệng hỏi nhưng thật ra không phải vậy. Trần Uyển Ước có thể đoán được là có lẽ cô nhóc Thu Tự đang muốn có một cây dương cầm.
Thu Tự thiếu sự quan tâm và chăm sóc từ bố, vậy nên Trần Uyển Ước coi cô bé như con ruột vậy, tặng quà này, cũng cưng chiều con bé. Dạo này bận rộn quá, hơn nữa cũng tại Từ Nam Chung xen vào nên cô hơi lơ là hai mẹ con.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Uyển Ước lập tức gọi một cú điện thoại cho ông chồng nhà mình, nói sơ qua, muốn anh giúp chuyện đặt đàn. Hạ Kỳ Sâm nhận được tin tức, thoải mái đồng ý, còn thông báo cho Từ Nam Chung biết.
Anh em tốt mà, đâu bỏ qua chuyện này được. Báo tin xong, Hạ Kỳ Sâm còn không quên nói thêm một câu: “Cậu đừng nói người khác biết là tôi tiết lộ tin này cho cậu đấy.”
Hai vợ chồng anh đã thỏa thuận không nhúng tay vào chuyện của bọn họ, nhưng Hạ Kỳ Sâm vì tình nghĩa anh em, sẵn sàng quỳ bàn phím để báo tin cho người anh em.
Từ Nam Chung không đặt sự chú ý vào lời nói của bạn, nghe được chuyện này thì cau mày hỏi: “Sao ngay cả dương cầm mà cô ấy cũng không thể mua nổi?”
Hạ Kỳ Sâm: “Chắc không phải không đủ tiền mua, tại Thu Đường không muốn mua.”
Từ Nam Chung: “Mấy bạn khác đều có sao con gái tôi lại không có?”
Hạ Kỳ Sâm: “Cậu tới trường học mà kiểm tra xem nhà nào mua.”
Đàn dương cầm bình thường giá khá ổn, xịn hơn một chút thì có giá khoảng 800 ngàn cho đến 1 triệu tệ, tên này không biết mắc cỡ mà còn nói nhà nào cũng có, cậu ta giống y như ông nội, không biết toàn cảnh sự vật mà còn nói.
Từ Nam Chung đỡ hơn ông cụ Từ một chút, ít nhất còn biết khiêm tốn. Khi còn sống, ông cụ chưa gặp cháu gái được mấy lần mà đã làm không ít chuyện, muốn hái cả sao trời xuống cho cháu.
Sau khi ông cụ qua đời, Từ Nam Chung tới trường học điều tra, biết những chuyện ông đã làm.
Mấy đứa nít ranh nghịch ngợm ăn hiếp Thu Tự bị đuổi về nhà kiểm điểm mấy ngày, phụ huynh mà không chịu hoặc phản kháng thì cũng không có kết quả tốt, nhẹ là bị nghỉ việc, nặng là con cái không được đến học nữa.
Bảo là ăn hiếp nhưng thầy cô giáo chỉ coi đó là trò đùa không thiện ý thôi, tại ông cụ làm quá lên, không cho phép bất kỳ ai đụng tới một sợi tóc của cháu ông, làm lúc đó Thu Tự không kết bạn được với ai.
Dù có cường điệu đến mức nào để bảo vệ cháu mình, ông cụ cũng nhẫn nhịn, không cho Thu Tự biết ông là ai, nếu ông nói cho cháu gái biết mình là ai, đã làm ra những chuyện gì, có thể sẽ bị cháu căm ghét.
Thà không nhận mặt chứ không muốn bị ghét.
Đối với Thu Tự, ông cụ luôn xuất hiện với hình tượng “vừa kỳ lạ vừa xấu xa”, lén lút tặng đồ chơi cho cô bé, cũng bí mật giúp cháu trả thù, không lộ thân phận.
Dĩ nhiên, cuối cùng ông cụ vẫn có lòng tốt, đồng ý với lời xin xỏ của thầy cô giáo và phụ huynh đám nhóc, bắt mấy đứa nít ranh nghịch ngợm nghỉ học một tuần rồi trở lại bình thường, không nhắc chuyện cũ. Trước khi qua đời, ông vẫn rất tự hào về chuyện này, dường như cảm thấy đây là chuyện tốt duy nhất mà ông đã làm được trong vô vàn chuyện xấu.
Ít nhiều gì thì cái tính cách này cũng được di truyền cho cháu, Từ Nam Chung cũng làm như ông nội mình vậy, không có sáng kiến nào hay ho.
Không biết nên cầu hôn như thế nào.
Hạ Kỳ Sâm cũng chưa từng làm chuyện này, nếu mà thật sự quỳ một chân xuống cầu hôn, anh sợ hai vợ chồng sẽ lăn ra cười một trận.
“Hay là cậu bàn chuyện này với bọn họ đi? Chắc là đám đó biết nhiều.” Hạ Kỳ Sâm đề nghị.
Bọn bạn xấu của hai người rất thành thạo chuyện này.
Trong đó có một tên với biệt danh là “vua biển cả”* một năm muốn cưới cả năm sáu lần, mà mỗi lần cầu hôn một người khác nhau, còn bịa ra được nhiều mánh khóe bịp bợm.
* Hải Vương: ám chỉ một gã cặn bã có nhiều mối quan hệ không rõ ràng và thường giăng lưới rộng để bẫy chị em. Có câu: tôi vừa bơi vào ao cá của anh, tưởng anh chỉ có ao cá, không ngờ anh là vua biển cả.
Sau khi bàn bạc, Từ Nam Chung bỏ đi phương án cầu hôn trước mặt mọi người, chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh, thổ lộ với Thu Đường.
****
Trời trong nắng ấm, tiệm cà phê có chuyện lớn.
Không hề chuẩn bị trước, một cây đàn to lấp lánh được mấy người công nhân áo xanh khiêng vào quán cà phê.
Bởi vì chưa hề chuẩn bị nên Thu Đường cũng không biết đặt đàn ở đâu, bối rối nhờ mấy người làm công dời bộ nhà bằng gỗ cho mèo ra chỗ khác, nhét đàn vào đó.
Lớp vải bảo vệ phủ ngoài chiếc đàn chưa được tháo ra mà cô đã có thể nhìn thấy chất liệu quý và lộng lẫy từ chân đàn. Là thứ mà cô không mua nổi.
“Đây là… ?” Thu Đường sực tỉnh hỏi người giao, “Của ai đưa vậy?”
Mấy người công nhân chỉ nghe lệnh cấp trên phụ trách giao hàng, không biết chuyện mà cô hỏi, cũng không biết ai tặng, chỉ nói là sau này sẽ có người tới chỉnh âm và bảo dưỡng cây đàn.
Một tiệm cà phê mèo bình thường đột nhiên sang trọng hơn do có sự xuất hiện của cây đàn.
Nhìn chiếc đàn có giá bằng với tiền thuê và trang trí tiệm, Thu Đường nhức đầu xoa trán, cô đã biết ai tặng rồi, không biết sao Từ Nam Chung lại biết được chuyện này nữa.
Cô đã định không mua rồi mà.
Sau khi đi học về, Thu Tự nhìn thấy trong nhà mình đột nhiên có thêm một cây đàn, bất ngờ và kích động, dè chừng đi quanh cây đàn mấy vòng, bàn tay len lén vén lên lớp vải phủ ngoài, kiểm tra bên trong.
Bộ dạng vừa tò mò vừa sợ sệt của con gái khiến Thu Đường bật cười, cô đi tới, “Sao thế? Con không thích à?”
“Đàn này của ai vậy mẹ?” Thu Tự hỏi rất cẩn thận, “Giáo viên nói đàn mắc lắm, nếu ai làm hư thì phải bán nhà mới đền nổi.”
Thế nên cô bé mới cẩn thận nhìn ngó.
Không biết làm sao, Thu Đường đột nhiên thấy hơi khó chịu khi nghe câu này. Đúng thật là, Thu Tự đã phải chịu khổ nhiều khi theo cô rồi.
Mặc dù cô không muốn chấp nhận rằng con gái mình là cháu ruột bảo bối của nhà họ Từ, nhưng chuyện gì cũng phải rõ ràng, sự quật cường cố chấp của cô đã ảnh hưởng đến con gái.
“Đây là đàn của con đấy.” Thu Đường khẽ cắn môi, làm giọng mình nghe như bình thường, “Sau này có chuyện gì con cứ nói mẹ nghe, đừng giấu mãi trong lòng.”
Lúc trước, Thu Tự không hề nói cho cô nghe rằng giáo viên của con bé nói đàn dương cầm rất mắc.
Mấy đứa trẻ theo học môn này ít nhiều gì cũng được ba mẹ mua đàn cho học, còn Thu Tự chỉ đi học đàn lúc rảnh rỗi thôi, mẹ bảo không cần mua, cô bé không muốn đến đó chịu mặc cảm.
“Dạ.” Thu Tự gật đầu.
Thu Đường sờ đầu con, “Sau này chúng ta không học ở đó nữa nhé, mẹ sẽ tìm giáo viên khác cho con.
“Sao vậy ạ?”
“Làm gì có giáo viên nào…” Thu Đường cố kìm nỗi tức giận.
Làm gì có giáo viên nào nói với học sinh rằng bán nhà mới đền nổi. Cô giáo đó có thể dặn học sinh của mình cẩn thận giữ gìn, giáo dục theo kiểu con nít, nhưng cô ta lại bảo với Thu Tự rằng cây đàn rất mắc, không được đụng vào, hư thì không đền nổi.
Đàn đã đưa đến rồi, Thu Đường cũng bỏ đi ý định trả nó lại cho Từ Nam Chung. Là thứ anh cho con gái, cô cũng không quan tâm nhiều nữa.
Thu Đường không ý thức được từ khi nào mà mình đã bắt đầu chấp nhận Từ Nam Chung. Từ khi ông cụ qua đời, nỗi khúc mắc giữa hai người cũng dần vơi đi.
Không bao lâu sau khi đàn được đưa tới, người tặng đàn cũng tới theo.
Thu Đường đã quen với việc Từ Nam Chung cứ tới mãi, không quan tâm mấy, đoán có lẽ anh lại như trước, vẫn cứ ngang như cua bắt cô nhận quà, rồi lại cứng đầu lẽo đẽo đi theo sau lưng cô, mè nheo đến tối.
Thế nên đến khi anh đi tới trước quầy tính tiền, Thu Đường vẫn không ngẩng đầu, hỏi ngay: “Vẫn là cà phê đen à?”
“Chúng ta nói chuyện đi.”
Từ Nam Chung đột nhiên dùng giọng nghiêm túc để nói chuyện khiến người nghe bất ngờ. Thu Đường giật mình, ngước mắt đối diện với ánh nhìn của anh, “Nói chuyện gì?”
“Một chuyện rất quan trọng.”
“Quan trọng cỡ nào?”
“Anh muốn cầu hôn em.”
Thu Đường ngạc nhiên.
Lúc này cô mới để ý thấy người này không đi tay không. Đương nhiên là không có hoa hay nến gì.
Anh xách một cái túi, bên trong có một chiếc túi xách hàng hiệu, nhìn sơ qua thì có vẻ như là nhãn hiệu mà Trần Uyển Ước hay đem theo.
Trong túi còn có những thứ khác.
Lúc Thu Đường ngẩn ra, Từ Nam Chung đã giơ tay với qua quầy, kéo cổ tay cô, dẫn cô đi ra ngoài, không tốn chút sức lực nào dẫn bà chủ vào trong, coi khách như người vô hình.
“Không phải chứ… anh làm gì vậy…” Thu Đường bị anh siết tay, giãy giụa, “Làm gì có ai cầu hôn như vậy đâu, đây là bắt cóc mà!”
Từ Nam Chung không nói câu nào mà kéo cô đến một chỗ vắng vẻ, hung hăng như muốn làm… chuyện người lớn.
Bọn họ đứng ở dưới hốc cầu thang, nơi được tận dụng làm thành một kho hàng nhỏ, phía sau Thu Đường là cánh cửa sổ bị khép chặt, không có ánh sáng. Bởi vì bị dồn ép nên càng ngày cô càng đi lùi vào hốc tường, bàn tay không hề lúng túng, chỉ muốn kích động đánh anh một cái.
Trước khi bị đẩy sát vào góc tường, Thu Đường nhanh nhẹn lách người, nghiêng đầu hoán đổi vị trí của hai người. Bởi vì góc tường hẹp, thành ra khi cô đổi chỗ, người bị áp tường là Từ Nam Chung.
Nhìn người đàn ông cao hơn mình rất nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không hề tỏ vẻ sợ hãi, nhíu mày nói: “Hôm nay anh say rượu hay là uống lộn thuốc vậy?”
Sao cô có thể đồng ý lời cầu hôn này chứ? Hôm nay anh tới tấu hài à?
Không biết do thẹn quá hóa giận hay chưa chuẩn bị sẵn sàng, cô không hề nghĩ ngợi, xoay người bỏ đi. Đúng như dự đoán, Từ Nam Chung cản cô lại.
Chuyện của Từ Nam Chung vừa như là mọi việc đã sẵn sàng chỉ còn thiếu gió đông*, lại vừa có cảm giác như có gì đó hơi vội vàng. Trong góc tối len lỏi một tia sáng, hắt lên đường nét khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông, khuôn mặt có chiều sâu, anh không biết làm sao nhìn cô, “Nghiên Nghiên.”
* đã có tất cả chỉ cần một điều kiện.
Thu Đường không nhúc nhích, đợi anh bắt đầu câu chuyện.
“Bạn em nói có lẽ em thích cái này.” Từ Nam Chung đưa túi xách ra, “Anh mua cho em rồi này.”
Câu nói nghe nhẹ bỗng nhưng chỉ có mình Từ Nam Chung biết rằng anh đã tốn bao nhiêu công sức mới moi được thông tin này từ Trần Uyển Ước.
Trần Uyển Ước thấy anh là khó chịu, cũng không muốn giúp đỡ bọn họ quay lại, cô chịu nói cho anh biết Thu Đường thích túi xách của hãng nào còn khó hơn việc chờ bánh từ trên trời rơi xuống.
Ngoại trừ cái túi xách kia, trong túi còn có những món khác. Ví dụ như thẻ vàng, thứ vừa tục nhưng có thể chấp nhận được.
“Đây không phải thẻ phụ, đây là thẻ chính, tặng em.”
“Nhà tặng em, xe cũng tặng em, em thích cái gì anh cũng tặng hết.”
“Cuối cùng… anh cũng tặng mình cho em.”
Nghe thấy câu cuối cùng, Thu Đường không kiềm được… nổi da gà. Cô chắc chắn não người này bị úng nước rồi. Nói càng ngày càng sến.
Anh cũng tặng mình cho em
Chỉ nghe một câu này thôi là cô có thể cười nửa năm. Đương nhiên bây giờ cô cũng không nhịn nổi, bật cười ngay lập tức.
Tất cả kế hoạch cầu hôn đều do Từ Nam Chung và hội bạn bày mưu tính kế, lời thoại cũng được chuẩn bị và tập dượt từ trước. Trong tưởng tượng, anh nghĩ rằng cô sẽ yên lặng sẽ xấu hổ thậm chí là cảm động, nhưng không ngờ.
Cô bật cười. Chính xác hơn là cười nhạo.
“Nghiên Nghiên.” Từ Nam Chung nhìn gương mặt xinh đẹp và nụ cười không hề kìm lại của cô, chân mày nhíu lại, “Em cười cái gì vậy, anh nói gì sai hả?”
Đâu chỉ nói sai, cách cầu hôn của anh còn khiến cô không thể chấp nhận. So với phong cách ngày trước của Từ Nam Chung, có lẽ lần này anh đã rất cố gắng.
Thu Đường buồn cười nhưng trong lòng lại có cảm giác chua xót khó hiểu, có lẽ đau lòng vì anh, cũng vì mình.
Hai người thật sự không hợp nhau từ suy nghĩ đến thân thể.
Cô không dây dưa nữa, nói từng chữ rất quả quyết: “Từ Nam Chung, tôi nói một lần cuối cùng. Tôi không thích anh, sau này tôi không muốn nhắc lại chuyện này nữa.”
Cho tới bây giờ, hai người vẫn kẹt trong mối quan hệ “một người muốn cầu hôn một người muốn tránh né”.
Nếu đã quyết định giữ chặt cô, anh phải chuẩn bị thật tốt cho việc lấy lại tình cảm.
Hô hấp trầm xuống, Từ Nam Chung nói: “Không sao, anh thích em là được.”
Anh đã chuẩn bị một màn cầu hôn chân thành, không ngờ tới chuyện cô sẽ bật cười.
Thu Đường từ chối cũng được, đằng này cô lại cười, tiếng cười đã hủy bỏ hoàn toàn kế hoạch. Dù như thế vẫn nên lấy ra thứ đã chuẩn bị.
Ví dụ như nhẫn cưới.
Mấy mất tháng để chiếc nhẫn kim cương đặt làm riêng được gửi về từ châu u, trong lúc đó, Từ Nam Chung tranh thủ chuẩn bị những chuyện khác, cũng học cách tỏ tình từ mọi người.
Nhưng mà bị cô cười nhạo, tất cả trở nên vô dụng.
“Từ Nam Chung…” Thu Đường muốn tránh đi nhưng anh đã cầm cổ tay cô lên trước, lập tức đeo nhẫn vào ngón áp út.
Có lẽ vì nãy giờ màn cầu hôn loạn cả lên nên Từ Nam Chung cũng quên mất chuyện phải quỳ một chân xuống.
“Kim cương trên nhẫn là màu mà em nói thích khi trước, màu hồng.” Giọng anh khàn khàn, “Em đeo thử đi… đeo mấy phút thôi, còn nếu ghét thì hai mươi giây cũng được.”
Chiếc nhẫn nhìn đơn giản nhưng giống với phong cách xa hoa của Từ Nam Chung, các cạnh được đính đá làm viên kim cương hồng ở giữa lấp lánh rực rỡ muôn phần.
Đúng là Thu Đường đã từng nói rằng mình thích màu này… Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng anh sẽ nhớ.
“Tôi thích màu này, nhưng…” Thu Đường cúi đầu, ngây ra hồi lâu, “Nhưng lúc tôi nói với anh, anh không hề quan tâm. Anh còn nói tối đó anh tăng ca không về.”
“Xin lỗi em.” Thái độ anh chân thành, “Bởi vì anh bận.”
Rất bận.
Giai đoạn đầu khi tiếp nhận công ty và dự án là thời gian bận bịu nhất, hơn nữa lúc trước anh không quen bộc lộ cảm xúc. Nhưng bận rộn không có nghĩa là anh không nhớ.
“Nếu lúc ấy anh nói, “ngoan, sau này anh sẽ mua cho em” thì chúng ta cũng không đến mức thế này.” Thu Đường cười cười, vành mắt ửng đỏ.
Là lỗi của anh. Cũng là tại cô quá nhạy cảm yếu đuối. Nếu lúc đó anh làm gì đó có ý nghĩa chút thì cũng không đến mức màn cầu hôn hôm nay thất bại thế này.
Ngoại trừ nhẫn, trong cái túi đó còn đựng những thứ đồ khác.
Từ Nam Chung nói: “Anh đã nghĩ rằng nếu màn cầu hôn này thành công, chúng ta có thể sử dụng cái này.”
Nói xong, anh lấy từ trong túi ra một món đồ. Một thứ… Không thể miêu tả.
Thu Đường nhìn chằm chằm thứ đó ba giây, “Cái gì đây? Bao cao su có gân?”
Từ Nam Chung không ngờ mình lại lấy ra thứ này, nhanh chóng thả về chỗ cũ, lại móc ra một món khác, giải thích: “Không phải, là cái này mới đúng.”
Thu Đường lại nhìn chằm chằm mấy giây: “Cái này là bao cao su có hạt nổi à?”
Đồ trong túi lộn xộn, bốc đại cũng ra toàn thứ gì đâu.
Tất cả là tại đám anh em xấu kia kìa, bọn họ nói giúp anh chuẩn bị quà cầu hôn, không biết ai đê tiện bỏ mấy cái này vào trong nữa.
“Là sổ hộ khẩu.” Lần này, sau khi nghiêm túc tìm kiếm, cuối cùng anh cũng tìm được sổ hộ khẩu nhà họ Từ, “Đáng lẽ là ngày mai sẽ dùng nó, nhưng có lẽ nó cũng sẽ giống như bao cao su vậy, sau này mới đụng tới.”
Thu Đường: “Sau này đụng tới? Ý anh là sao?”
“Anh không có ý gì cả.” Từ Nam Chung dừng lại, nói nhẹ như không, “Anh chỉ muốn làm với em mà thôi.”
Thu Đường: “…”
Phường cầm thú bây giờ đều thích viết rõ hai chữ cầm thú lên mặt luôn à?
“Được rồi Từ Nam Chung, anh lấy xong hết đồ rồi thì tôi nhắc lại lần nữa, tôi không đồng ý quay lại với anh.” Cuối cùng Thu Đường nói, “Nhưng tôi cho phép anh được đến thăm con gái.”
“Vậy khi nào em đồng ý?”
“Không biết.”
“Cho anh một quy trình được không?”
“Không.”
Thái độ đúng mực, thành khẩn, sau khi nghe câu nói vô tình của cô thì cũng chỉ bình tĩnh nhìn.
“Thế này đi.” Thu Đường nhún nhường, “Khi nào Tự Tự chịu gọi anh là bố thì lúc đó tôi sẽ đồng ý.”
“Chuyện này đâu khó mấy? Em phải nói với con trước, không được gọi anh là bố.”
“Cũng phải xem anh có bản lãnh không đã.”
Yêu cầu này của cô không dễ chút nào. Thu Tự luôn nghe lời và ngoan ngoãn, mẹ không cho con bé gọi bố thì chắc chắn bé sẽ không gọi.
Cứ như vậy, con đường theo đuổi vợ lại chậm chạp không biết khúc kết ở đâu.
Bên ngoài khu tiếp khách của tiệm cà phê.
Thu Đường không để ý thấy Trần Uyển Ước đã dắt gia đình mình tới từ lúc nào, dẫn cả cục cưng nhỏ, đàn ông, ngay cả chó cũng tròng dây dắt đi theo.
Mặc dù Trần Uyển Ước chỉ luyện nhảy nhưng khi còn nhỏ cũng có biết chút cầm kỳ thi họa. Sau giờ làm việc, cô tới để dạy Thu Tự.
Cục cưng thì giao cho ông chồng mình chăm, cô và Thu Tự, một lớn một nhỏ ngồi trên băng ghế, dạy con bé những nốt đàn đơn giản.
Thu Đường đang chuẩn bị gọi Thu Tự tới thì lại thấy Trần Uyển Ước dịu dàng vỗ vỗ vai con bé, “Đi đi, người đứng bên cạnh mẹ cháu là bố cháu, bố cháu đã mua cây đàn này đấy.”
Cô vừa nói xong, Từ Nam Chung hơi kinh ngạc.
Trước giờ Trần Uyển Ước luôn không thích gặp Từ Nam Chung, vậy mà lúc anh hỏi thăm về đồ trang sức, kiểu túi xách mà Thu Đường thích, cô lại không nhịn được, bây giờ lại giúp anh. Đoán sơ qua thì có lẽ cô đã kể cho Thu Tự rất nhiều chuyện, cũng nhắn nhủ con bé nữa.
Chuyện làm Thu Đường kinh ngạc là, Thu Tự vui vẻ, nhảy đến trước gót chân của cô như một chú thỏ con, khoe cho cô biết thành quả nãy giờ mình tập luyện, sau đó lại đưa mắt nhìn Từ Nam Chung bên cạnh, hơi nhút nhát và bẽn lẽn, nhỏ giọng kêu: “Bố ạ? Cảm ơn bố đã mua dương cầm cho con.”
Thu Đường ngơ ngẩn.
“Đây là…” Từ Nam Chung cũng sợ run, “Con gọi bố là bố à?”
Đang lúc gay cấn, anh đột nhiên nhớ lại một chuyện rất quan trọng, nếu như không phải ở đây còn có người khác thì anh đã ôm chầm lấy hai mẹ con rồi. Anh kìm nén hỏi: “Nghiên Nghiên, em còn nhớ khi nãy em nói gì không?”
Khi nào Thu Tự gọi anh là bố thì lúc đó cô sẽ đồng ý lời cầu hôn. Không ngờ nhanh như vậy đã…
Mà Thu Đường cũng không ngờ Trần Uyển Ước lại đổ dầu vào lửa, cô còn nghĩ sau này nên giải thích thế nào với con gái, không ngờ cô ấy chỉ nói một lúc mà đã khuyên bảo Thu Tự xong.
Kinh ngạc hơn là, Từ Nam Chung tỉnh bơ nắm tay Thu Đường, thấp giọng nói: “Em đã nói rồi đấy, nhớ đeo nhẫn vào.”
Anh dắt tay cô, Thu Đường dắt tay con đi tới. Trần Uyển Ước ngồi trên băng ghế nhìn cảnh tượng này bằng ánh mắt háo hức, “Có vẻ là cầu hôn thành công rồi đó.”
“U u.” Chú chó lông vàng vây quanh dưới chân đàn dường như cũng cảm nhận được sự vui vẻ, kêu, “Gâu u u.”
“Woa, Bảo Bối Bự nhà mình hình như đang nói chuyện đó.” Trần Uyển Ước kéo kéo Hạ Kỳ Sâm đang ở bên cạnh chăm con, “Mau mau, anh mau phiên dịch đi.”
Hạ Kỳ Sâm: “?”
Phiên dịch cái quần, làm như anh hiểu tiếng chó vậy?
Dĩ nhiên đối với cô vợ nhỏ, Hạ Kỳ Sâm đành phải trả lời cho có, lười biếng nói: “Nó nói, chúc mừng Từ Nam Chung thoát khỏi kiếp FA. Nó còn hỏi chừng nào tổ chức hôn lễ.”
Từ Nam Chung: “Ngày mai.”
Thu Đường âm thầm chọc anh.
Từ Nam Chung nói lại: “Tối nay cũng được.”
Thu Đường: “…”
Được cái đầu anh.
Người này tự học à, mấy năm nay không quen người phụ nữ nào nhưng tài hôn không giảm, hôn đến mức mà cô sắp không thở nổi.
Hơi thở nong nóng phả lên từng tấc da thịt trên mặt cô, làm tim Thu Đường đập nhanh không kiềm được.
Dường như thời gian quay trở lại rất lâu về trước, khi hai người ở dưới sân trường, hai cặp mắt nhìn nhau cũng đủ khiến đối phương rung động.
Không phải lúc trước anh chưa từng kéo cô hôn thế này, cậu thiếu niên đẹp trai nhưng bướng bỉnh đứng dưới gốc cây dương, dùng đồng phục để ngăn cản ánh mắt của người khác, quấn quýt nhau, không thèm quan tâm tới cảm nhận của gốc cây khô, thỏa sức đốt thời gian.
Nhưng mà hai người bây giờ… Không phải nói một câu hôn một cái là quay trở lại như cũ.
Dù xó xỉnh có hẻo lánh cỡ nào thì cũng không chắc rằng sẽ không có ai tới. Sau khi tỉnh táo, Thu Đường đẩy anh ra theo bản năng.
Khuôn mặt hồng hào không thể che giấu được, đôi mắt lại không bình tĩnh nhìn anh, chân mày nhíu lại, cứng đờ, muốn nói lại thôi, cuối cùng xoay người đi không chút do dự.
Không kháng cự cũng không đón nhận.
Từ Nam Chung cúi đầu nhìn vết máu trên tay mình, nghĩ ra một ý tưởng tệ hại, chỉ một vết thương nhỏ thôi mà đã lừa được một cái hôn, nếu xảy ra chuyện lớn hơn, chắc cô sẽ đau lòng vì anh thôi.
Từ khi chuyện xảy ra tới bây giờ, anh không có được thứ tình cảm như khi trước nữa, chỉ có thể mong đợi chút ít sự đồng cảm từ cô.
Dù thế nào thì đây cũng coi như là một sự tiến bộ vượt bậc.
Với vai trò là một người học sinh, Từ Nam Chung nói chuyện này cho Hạ Kỳ Sâm nghe.
Bên kia điện thoại, có lẽ Hạ Kỳ Sâm đang cảm thấy nhàm chán bởi vì vợ không có nhà, nghe người anh em tốt kể chuyện thì nổi hứng hóng hớt, lười biếng hỏi: “Thế thì sao, cậu định làm gì tiếp theo?”
“Tiếp tục kéo gần quan hệ?”
“Cậu học Lâm Nhiên kia kìa, mọi ngày làm sao chọc cho Thu Đường vui vẻ.”
Hạ Kỳ Sâm bảo Từ Nam Chung học theo Lâm Nhiên, không phải học pha cà phê, cũng không phải học cách gọi Thu Đường là chị, mà là học cách thể hiện lòng mình.
Lúc gọi chị, giọng cậu ta trong suốt rạng rỡ như ánh mặt trời, khiến người nghe cảm thấy như được đứng trong gió xuân ấm áp, người bình thường nghe là thấy mềm lòng.
Từ Nam Chung không bằng cậu ta ở điểm này.
Anh chỉ gọi tên cô một cách đơn giản, không có thăng trầm, cũng không tạo ra cảm giác thân mật. Ngược lại, Lâm Nhiên gọi Thu Đường là “Đường Đường” khiến cô bất ngờ.
“Nếu tôi bắt chước Lâm Nhiên gọi cô ấy là Đường Đường, cũng học pha cà phê, thế có mất mặt quá không?” Từ Nam Chung trầm ngâm một hồi, “Đó là chuyện người khác đã làm rồi.”
Không phải sợ mình bắt chước không tới, mà là cảm thấy ý kiến này không mới mẻ gì cả. Mà bản thân anh cũng không làm tốt được như Lâm Nhiên.
“Lâm Nhiên pha cà phê cho Thu Đường vậy sao cậu không làm gì khác xíu?” Hạ Kỳ Sâm nhíu mày, “Tặng quà chẳng hạn?”
“Cô ấy không thích.”
“Nhẫn cầu hôn thì sao?”
Từ Nam Chung yên lặng.
Anh không nghĩ tới chuyện này. Không phải không nghĩ tới, mà là không dám nghĩ.
Quan hệ của bọn họ, thân mật thì không phải, cũng có cả hời hợt nữa.
Một giây trước cô còn cười nói với anh, ngay sau đó đã trở mặt coi như không quen biết.
Từ Nam Chung hỏi: “Thế có nhanh quá không?”
Hạ Kỳ Sâm: “Nhanh cái gì, cậu có biết tôi làm thế nào mới theo đuổi được Trần Uyển Ước không? Phải tranh thủ để kịp thời cơ.”
Từ Nam Chung: “Rõ ràng là cậu há miệng chờ sung rụng mà.”
Hạ Kỳ Sâm: “Đừng trách anh em không nhắc nhở cậu, cậu mà còn kéo dài nữa, sinh viên đại học lại tới kiếm việc part time, tới lúc xuất hiện thêm mấy cậu trai cún con như Lâm Nhiên nữa thì để coi cậu chống đỡ thế nào.”
Từ Nam Chung: “Nếu cô ấy từ chối tôi thì sao?”
Hạ Kỳ Sâm: “Sợ gì, cậu vẫn luôn bị từ chối mà?”
Từ Nam Chung: “… Để tôi suy nghĩ đã.”
Anh em tốt nói đúng, từ khi Thu Đường xuất hiện, anh vẫn luôn bị từ chối.
Lần này nếu anh lại suy nghĩ cân nhắc nữa, không khéo chuyện lại giống như Kỳ Sâm nói, bị người ta cướp mất. Nhưng hành động bất chợt thế thì có làm cô hết hồn không?
“Cầu hôn thế nào?” Từ Nam Chung suy nghĩ tới đây thì dừng lại, “Nhẫn, hoa, quỳ một chân, sau đó trìu mến kêu tên cô ấy, hỏi cô ấy có muốn lấy tôi không à?”
“Cũng được.”
“Kêu tên gì, Đường Đường?”
“Lâm Nhiên gọi như vậy mà?” Hạ Kỳ Sâm chê bai, “Cậu không biết động não suy nghĩ ra tên khác à?”
Đường Đường được lấy từ chữ “đường” trong loài hoa thu hải đường. Anh kiếm một từ khác đồng âm là được, ví dụ như Thu? Thu thì có chữ gì đồng âm nhỉ?
Sau ba giây, Từ Nam Chung hỏi: “Cá chạch?”
* Thu: [qiū] ; chạch: [qiū]
Hạ Kỳ Sâm: “… Cậu không thể lấy cái tên nào đáng yêu chút được à?”
Từ Nam Chung: “Cá chạch nhỏ?”
Hạ Kỳ Sâm: “Tôi đề nghị cậu nên sống độc thân.”
****
Một tối yên tĩnh ở tiệm cà phê.
Sau khi tuyển thêm nhân viên, Thu Đường có được nhiều thời gian hơn, thỉnh thoảng lại dạy con gái học, lâu lâu tập tành làm món mới.
Cô không thích vào bếp, nhưng cô thích mùi cơm tràn ngập phòng.
Ánh sáng trắng chiếu xuống, cháo trong nồi đang sôi ùng ục, Thu Đường lấy muỗng khuấy nhẹ giữa nồi, tay khác lướt điện thoại, muốn gọi cho công ty bán đồ gia dụng. Phải thay tủ thôi, kẻo ai đi lại va vào.
Cô còn chưa bấm gọi thì ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một bóng người nhỏ xinh. Bàn tay Thu Tự cứ cạ khung cửa, do dự như muốn nói gì đó.
“Sao thế con?” Thu Đường hỏi.
Đứa nhỏ này cũng nhạy cảm như mẹ nó vậy.
Bởi vì chuyện gia đình, Thu Đường lớn lên với nỗi tự ti nhút nhát, ai bảo gì làm nấy, nếu ai mà tốt với cô thì cô sẽ trả lại gấp đôi, không muốn nợ ai cả, thiếu cảm giác an toàn.
Chuyện dũng cảm nhất cô từng làm chắc là viết thư tỏ tình gửi Từ Nam Chung.
Chính xác thì đó không phải là thư tỏ tình, cô chỉ viết tên anh lên giấy mà thôi, không hề nghĩ rằng có một ngày anh sẽ biết đến sự tồn tại của cô.
Ngay cả yêu thầm mà cũng phải vụng trộm. Sau đó khi ở bên nhau, cô lại càng dè dặt hơn. Cái tính cách không muốn làm phiền người khác, lại di truyền qua Thu Tự. Con bé thường xuyên nghĩ rằng chuyện của mình thì phải tự mình làm khiến cô không khỏi đau lòng.
Chần chừ một lúc lâu, Thu Tự mới lên tiếng: “Sao dạo này anh Lâm Nhiên không tới chơi với chúng ta nữa hả mẹ?”
“Mẹ nói với con rồi đấy, dạo này anh bận rộn lắm.”
“Thế ạ…” Thu Tự cúi đầu nhìn chằm chằm đôi dép của mình, ấp a ấp úng, “Nhưng mà hôm trước con thấy anh chơi với một chị xinh đẹp.”
Thu Đường yên lặng.
Không dễ để lừa con nít, cô cũng không biết nên giải thích thế nào với con nữa.
Thấy mẹ mình trầm tư, Thu Tự chỉ nhìn thôi, không hỏi nhiều nữa. Cô bé chủ động đi tới giúp cô dọn chén đũa.
Chuyện của Lâm Nhiên, hai mẹ con tự hiểu trong lòng, không cần nói ra.
Thu Đường đoán không ra tại sao Thu Tự vui vẻ gọi Lâm Nhiên là anh, có lẽ không những vì nhìn Lâm Nhiên còn trẻ mà con bé còn chưa từng nghĩ Lâm Nhiên là chú, hoặc là bố dượng.
“Mẹ ơi.” Lúc ăn cơm, Thu Tự hiếu kỳ hỏi, “Nhà mình giờ có tiền không ạ?”
“Hửm… ?”
Không ngờ con gái sẽ hỏi chuyện này, Thu Đường sửng sốt, “Sao thế, sao con lại hỏi vậy? Có phải con lại muốn mua gì nữa đúng không?”
Mấy món đồ đắt tiền trong nhà đều do Trần Uyển Ước tặng, cô làm mẹ mà chưa từng mua đồ trang sức xa xỉ gì cho con gái, Thu Tự còn nhỏ thế này chắc là vẫn chưa biết quý trọng đồ vật.
Thu Đường chỉ đảm bảo rằng con gái được ăn mặc ấm no đầy đủ, không hề nghĩ làm như Trần Uyển Ước nói, cưng chiều đứa nhỏ hết mực.
Thu Tự bỏ đũa xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn khá nghiêm túc, “Hôm nay lúc học đàn, bạn con nói nhà cậu ấy có một cây đàn tam giác (Balalaika) như của giáo viên vậy, nghe nói mắc lắm ạ.”
“Thế hả con, mắc bao nhiêu?”
“Con không biết ạ.”
Ngoại trừ học nhảy, Thu Tự cũng học mấy môn nghệ thuật khác, âm nhạc mỹ thuật gì đều đủ cả. Hôm trước con bé còn nói với cô rằng muốn học taekwondo thiếu nhi.
Thu Tự chỉ mới nổi hứng muốn học đàn gần đây thôi, trong tiệm cà phê không có đàn, mà Thu Tự cũng không rành lắm, nghe người bạn kia nói thì có lẽ đàn tam giác rất mắc.
“Thì sao hả con?” Thu Đường kiên nhẫn nghe con gái kể, hỏi, “Con muốn mẹ mua cho con một cây hả?”
“Không phải ạ…”
“Không phải chúng ta không mua được mà con phải suy nghĩ xem có cần thiết phải mua không.” Thu Đường nghiêm túc giáo dục.
Thu Tự gật đầu, “Con biết rồi ạ.”
Ở cái tuổi này, con nít hay tò mò, có rất nhiều thứ muốn có, nhưng không thiết thực mấy. Trước đây con bé có vòi Thu Đường mua cho mình một con búp bê, chơi chưa bao lâu đã bỏ qua thích con khác, lúc đó bị mẹ răn dạy một hồi.
Mỗi lần la dặn con xong, Thu Đường đều hối hận, con nít có biết cái gì đâu, hồi còn nhỏ cô cũng thấy cái gì mới lạ là đòi mua mà. Nhưng mà điều kiện gia đình khó khăn, chỉ dám nhìn thôi. Khi chưa hiểu chuyện cô còn vòi vĩnh muốn mua, sau đó biết nhà mình không mua nổi thì cũng không dám nghĩ tới nữa.
Ăn cơm xong, Thu Đường vẫn cứ suy nghĩ chuyện này, lơ đãng rửa chén, nghĩ chắc lần này mình không thể nào nghiêm khắc rồi.
Đàn tam giác bao nhiêu tiền nhỉ?
Thu Đường không biết gì về đàn dương cầm, cô nên tham khảo ý kiến người khác về chuyện này mới được.
Cô nhắn tin cho Trần Uyển Ước, không bao lâu bên kia đã trả lời: Hàng trong nước không bền, tớ giúp cậu đặt một cây đàn Nhật nha?
Nếu nhờ Trần Uyển Ước đặt thì đến lúc nhận đàn, cô bạn sẽ không chịu lấy tiền, Thu Đường vội trả lời: Không cần đâu, tớ chỉ hỏi một chút thôi.
Thu Đường nói thuận miệng hỏi nhưng thật ra không phải vậy. Trần Uyển Ước có thể đoán được là có lẽ cô nhóc Thu Tự đang muốn có một cây dương cầm.
Thu Tự thiếu sự quan tâm và chăm sóc từ bố, vậy nên Trần Uyển Ước coi cô bé như con ruột vậy, tặng quà này, cũng cưng chiều con bé. Dạo này bận rộn quá, hơn nữa cũng tại Từ Nam Chung xen vào nên cô hơi lơ là hai mẹ con.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Uyển Ước lập tức gọi một cú điện thoại cho ông chồng nhà mình, nói sơ qua, muốn anh giúp chuyện đặt đàn. Hạ Kỳ Sâm nhận được tin tức, thoải mái đồng ý, còn thông báo cho Từ Nam Chung biết.
Anh em tốt mà, đâu bỏ qua chuyện này được. Báo tin xong, Hạ Kỳ Sâm còn không quên nói thêm một câu: “Cậu đừng nói người khác biết là tôi tiết lộ tin này cho cậu đấy.”
Hai vợ chồng anh đã thỏa thuận không nhúng tay vào chuyện của bọn họ, nhưng Hạ Kỳ Sâm vì tình nghĩa anh em, sẵn sàng quỳ bàn phím để báo tin cho người anh em.
Từ Nam Chung không đặt sự chú ý vào lời nói của bạn, nghe được chuyện này thì cau mày hỏi: “Sao ngay cả dương cầm mà cô ấy cũng không thể mua nổi?”
Hạ Kỳ Sâm: “Chắc không phải không đủ tiền mua, tại Thu Đường không muốn mua.”
Từ Nam Chung: “Mấy bạn khác đều có sao con gái tôi lại không có?”
Hạ Kỳ Sâm: “Cậu tới trường học mà kiểm tra xem nhà nào mua.”
Đàn dương cầm bình thường giá khá ổn, xịn hơn một chút thì có giá khoảng 800 ngàn cho đến 1 triệu tệ, tên này không biết mắc cỡ mà còn nói nhà nào cũng có, cậu ta giống y như ông nội, không biết toàn cảnh sự vật mà còn nói.
Từ Nam Chung đỡ hơn ông cụ Từ một chút, ít nhất còn biết khiêm tốn. Khi còn sống, ông cụ chưa gặp cháu gái được mấy lần mà đã làm không ít chuyện, muốn hái cả sao trời xuống cho cháu.
Sau khi ông cụ qua đời, Từ Nam Chung tới trường học điều tra, biết những chuyện ông đã làm.
Mấy đứa nít ranh nghịch ngợm ăn hiếp Thu Tự bị đuổi về nhà kiểm điểm mấy ngày, phụ huynh mà không chịu hoặc phản kháng thì cũng không có kết quả tốt, nhẹ là bị nghỉ việc, nặng là con cái không được đến học nữa.
Bảo là ăn hiếp nhưng thầy cô giáo chỉ coi đó là trò đùa không thiện ý thôi, tại ông cụ làm quá lên, không cho phép bất kỳ ai đụng tới một sợi tóc của cháu ông, làm lúc đó Thu Tự không kết bạn được với ai.
Dù có cường điệu đến mức nào để bảo vệ cháu mình, ông cụ cũng nhẫn nhịn, không cho Thu Tự biết ông là ai, nếu ông nói cho cháu gái biết mình là ai, đã làm ra những chuyện gì, có thể sẽ bị cháu căm ghét.
Thà không nhận mặt chứ không muốn bị ghét.
Đối với Thu Tự, ông cụ luôn xuất hiện với hình tượng “vừa kỳ lạ vừa xấu xa”, lén lút tặng đồ chơi cho cô bé, cũng bí mật giúp cháu trả thù, không lộ thân phận.
Dĩ nhiên, cuối cùng ông cụ vẫn có lòng tốt, đồng ý với lời xin xỏ của thầy cô giáo và phụ huynh đám nhóc, bắt mấy đứa nít ranh nghịch ngợm nghỉ học một tuần rồi trở lại bình thường, không nhắc chuyện cũ. Trước khi qua đời, ông vẫn rất tự hào về chuyện này, dường như cảm thấy đây là chuyện tốt duy nhất mà ông đã làm được trong vô vàn chuyện xấu.
Ít nhiều gì thì cái tính cách này cũng được di truyền cho cháu, Từ Nam Chung cũng làm như ông nội mình vậy, không có sáng kiến nào hay ho.
Không biết nên cầu hôn như thế nào.
Hạ Kỳ Sâm cũng chưa từng làm chuyện này, nếu mà thật sự quỳ một chân xuống cầu hôn, anh sợ hai vợ chồng sẽ lăn ra cười một trận.
“Hay là cậu bàn chuyện này với bọn họ đi? Chắc là đám đó biết nhiều.” Hạ Kỳ Sâm đề nghị.
Bọn bạn xấu của hai người rất thành thạo chuyện này.
Trong đó có một tên với biệt danh là “vua biển cả”* một năm muốn cưới cả năm sáu lần, mà mỗi lần cầu hôn một người khác nhau, còn bịa ra được nhiều mánh khóe bịp bợm.
* Hải Vương: ám chỉ một gã cặn bã có nhiều mối quan hệ không rõ ràng và thường giăng lưới rộng để bẫy chị em. Có câu: tôi vừa bơi vào ao cá của anh, tưởng anh chỉ có ao cá, không ngờ anh là vua biển cả.
Sau khi bàn bạc, Từ Nam Chung bỏ đi phương án cầu hôn trước mặt mọi người, chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh, thổ lộ với Thu Đường.
****
Trời trong nắng ấm, tiệm cà phê có chuyện lớn.
Không hề chuẩn bị trước, một cây đàn to lấp lánh được mấy người công nhân áo xanh khiêng vào quán cà phê.
Bởi vì chưa hề chuẩn bị nên Thu Đường cũng không biết đặt đàn ở đâu, bối rối nhờ mấy người làm công dời bộ nhà bằng gỗ cho mèo ra chỗ khác, nhét đàn vào đó.
Lớp vải bảo vệ phủ ngoài chiếc đàn chưa được tháo ra mà cô đã có thể nhìn thấy chất liệu quý và lộng lẫy từ chân đàn. Là thứ mà cô không mua nổi.
“Đây là… ?” Thu Đường sực tỉnh hỏi người giao, “Của ai đưa vậy?”
Mấy người công nhân chỉ nghe lệnh cấp trên phụ trách giao hàng, không biết chuyện mà cô hỏi, cũng không biết ai tặng, chỉ nói là sau này sẽ có người tới chỉnh âm và bảo dưỡng cây đàn.
Một tiệm cà phê mèo bình thường đột nhiên sang trọng hơn do có sự xuất hiện của cây đàn.
Nhìn chiếc đàn có giá bằng với tiền thuê và trang trí tiệm, Thu Đường nhức đầu xoa trán, cô đã biết ai tặng rồi, không biết sao Từ Nam Chung lại biết được chuyện này nữa.
Cô đã định không mua rồi mà.
Sau khi đi học về, Thu Tự nhìn thấy trong nhà mình đột nhiên có thêm một cây đàn, bất ngờ và kích động, dè chừng đi quanh cây đàn mấy vòng, bàn tay len lén vén lên lớp vải phủ ngoài, kiểm tra bên trong.
Bộ dạng vừa tò mò vừa sợ sệt của con gái khiến Thu Đường bật cười, cô đi tới, “Sao thế? Con không thích à?”
“Đàn này của ai vậy mẹ?” Thu Tự hỏi rất cẩn thận, “Giáo viên nói đàn mắc lắm, nếu ai làm hư thì phải bán nhà mới đền nổi.”
Thế nên cô bé mới cẩn thận nhìn ngó.
Không biết làm sao, Thu Đường đột nhiên thấy hơi khó chịu khi nghe câu này. Đúng thật là, Thu Tự đã phải chịu khổ nhiều khi theo cô rồi.
Mặc dù cô không muốn chấp nhận rằng con gái mình là cháu ruột bảo bối của nhà họ Từ, nhưng chuyện gì cũng phải rõ ràng, sự quật cường cố chấp của cô đã ảnh hưởng đến con gái.
“Đây là đàn của con đấy.” Thu Đường khẽ cắn môi, làm giọng mình nghe như bình thường, “Sau này có chuyện gì con cứ nói mẹ nghe, đừng giấu mãi trong lòng.”
Lúc trước, Thu Tự không hề nói cho cô nghe rằng giáo viên của con bé nói đàn dương cầm rất mắc.
Mấy đứa trẻ theo học môn này ít nhiều gì cũng được ba mẹ mua đàn cho học, còn Thu Tự chỉ đi học đàn lúc rảnh rỗi thôi, mẹ bảo không cần mua, cô bé không muốn đến đó chịu mặc cảm.
“Dạ.” Thu Tự gật đầu.
Thu Đường sờ đầu con, “Sau này chúng ta không học ở đó nữa nhé, mẹ sẽ tìm giáo viên khác cho con.
“Sao vậy ạ?”
“Làm gì có giáo viên nào…” Thu Đường cố kìm nỗi tức giận.
Làm gì có giáo viên nào nói với học sinh rằng bán nhà mới đền nổi. Cô giáo đó có thể dặn học sinh của mình cẩn thận giữ gìn, giáo dục theo kiểu con nít, nhưng cô ta lại bảo với Thu Tự rằng cây đàn rất mắc, không được đụng vào, hư thì không đền nổi.
Đàn đã đưa đến rồi, Thu Đường cũng bỏ đi ý định trả nó lại cho Từ Nam Chung. Là thứ anh cho con gái, cô cũng không quan tâm nhiều nữa.
Thu Đường không ý thức được từ khi nào mà mình đã bắt đầu chấp nhận Từ Nam Chung. Từ khi ông cụ qua đời, nỗi khúc mắc giữa hai người cũng dần vơi đi.
Không bao lâu sau khi đàn được đưa tới, người tặng đàn cũng tới theo.
Thu Đường đã quen với việc Từ Nam Chung cứ tới mãi, không quan tâm mấy, đoán có lẽ anh lại như trước, vẫn cứ ngang như cua bắt cô nhận quà, rồi lại cứng đầu lẽo đẽo đi theo sau lưng cô, mè nheo đến tối.
Thế nên đến khi anh đi tới trước quầy tính tiền, Thu Đường vẫn không ngẩng đầu, hỏi ngay: “Vẫn là cà phê đen à?”
“Chúng ta nói chuyện đi.”
Từ Nam Chung đột nhiên dùng giọng nghiêm túc để nói chuyện khiến người nghe bất ngờ. Thu Đường giật mình, ngước mắt đối diện với ánh nhìn của anh, “Nói chuyện gì?”
“Một chuyện rất quan trọng.”
“Quan trọng cỡ nào?”
“Anh muốn cầu hôn em.”
Thu Đường ngạc nhiên.
Lúc này cô mới để ý thấy người này không đi tay không. Đương nhiên là không có hoa hay nến gì.
Anh xách một cái túi, bên trong có một chiếc túi xách hàng hiệu, nhìn sơ qua thì có vẻ như là nhãn hiệu mà Trần Uyển Ước hay đem theo.
Trong túi còn có những thứ khác.
Lúc Thu Đường ngẩn ra, Từ Nam Chung đã giơ tay với qua quầy, kéo cổ tay cô, dẫn cô đi ra ngoài, không tốn chút sức lực nào dẫn bà chủ vào trong, coi khách như người vô hình.
“Không phải chứ… anh làm gì vậy…” Thu Đường bị anh siết tay, giãy giụa, “Làm gì có ai cầu hôn như vậy đâu, đây là bắt cóc mà!”
Từ Nam Chung không nói câu nào mà kéo cô đến một chỗ vắng vẻ, hung hăng như muốn làm… chuyện người lớn.
Bọn họ đứng ở dưới hốc cầu thang, nơi được tận dụng làm thành một kho hàng nhỏ, phía sau Thu Đường là cánh cửa sổ bị khép chặt, không có ánh sáng. Bởi vì bị dồn ép nên càng ngày cô càng đi lùi vào hốc tường, bàn tay không hề lúng túng, chỉ muốn kích động đánh anh một cái.
Trước khi bị đẩy sát vào góc tường, Thu Đường nhanh nhẹn lách người, nghiêng đầu hoán đổi vị trí của hai người. Bởi vì góc tường hẹp, thành ra khi cô đổi chỗ, người bị áp tường là Từ Nam Chung.
Nhìn người đàn ông cao hơn mình rất nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không hề tỏ vẻ sợ hãi, nhíu mày nói: “Hôm nay anh say rượu hay là uống lộn thuốc vậy?”
Sao cô có thể đồng ý lời cầu hôn này chứ? Hôm nay anh tới tấu hài à?
Không biết do thẹn quá hóa giận hay chưa chuẩn bị sẵn sàng, cô không hề nghĩ ngợi, xoay người bỏ đi. Đúng như dự đoán, Từ Nam Chung cản cô lại.
Chuyện của Từ Nam Chung vừa như là mọi việc đã sẵn sàng chỉ còn thiếu gió đông*, lại vừa có cảm giác như có gì đó hơi vội vàng. Trong góc tối len lỏi một tia sáng, hắt lên đường nét khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông, khuôn mặt có chiều sâu, anh không biết làm sao nhìn cô, “Nghiên Nghiên.”
* đã có tất cả chỉ cần một điều kiện.
Thu Đường không nhúc nhích, đợi anh bắt đầu câu chuyện.
“Bạn em nói có lẽ em thích cái này.” Từ Nam Chung đưa túi xách ra, “Anh mua cho em rồi này.”
Câu nói nghe nhẹ bỗng nhưng chỉ có mình Từ Nam Chung biết rằng anh đã tốn bao nhiêu công sức mới moi được thông tin này từ Trần Uyển Ước.
Trần Uyển Ước thấy anh là khó chịu, cũng không muốn giúp đỡ bọn họ quay lại, cô chịu nói cho anh biết Thu Đường thích túi xách của hãng nào còn khó hơn việc chờ bánh từ trên trời rơi xuống.
Ngoại trừ cái túi xách kia, trong túi còn có những món khác. Ví dụ như thẻ vàng, thứ vừa tục nhưng có thể chấp nhận được.
“Đây không phải thẻ phụ, đây là thẻ chính, tặng em.”
“Nhà tặng em, xe cũng tặng em, em thích cái gì anh cũng tặng hết.”
“Cuối cùng… anh cũng tặng mình cho em.”
Nghe thấy câu cuối cùng, Thu Đường không kiềm được… nổi da gà. Cô chắc chắn não người này bị úng nước rồi. Nói càng ngày càng sến.
Anh cũng tặng mình cho em
Chỉ nghe một câu này thôi là cô có thể cười nửa năm. Đương nhiên bây giờ cô cũng không nhịn nổi, bật cười ngay lập tức.
Tất cả kế hoạch cầu hôn đều do Từ Nam Chung và hội bạn bày mưu tính kế, lời thoại cũng được chuẩn bị và tập dượt từ trước. Trong tưởng tượng, anh nghĩ rằng cô sẽ yên lặng sẽ xấu hổ thậm chí là cảm động, nhưng không ngờ.
Cô bật cười. Chính xác hơn là cười nhạo.
“Nghiên Nghiên.” Từ Nam Chung nhìn gương mặt xinh đẹp và nụ cười không hề kìm lại của cô, chân mày nhíu lại, “Em cười cái gì vậy, anh nói gì sai hả?”
Đâu chỉ nói sai, cách cầu hôn của anh còn khiến cô không thể chấp nhận. So với phong cách ngày trước của Từ Nam Chung, có lẽ lần này anh đã rất cố gắng.
Thu Đường buồn cười nhưng trong lòng lại có cảm giác chua xót khó hiểu, có lẽ đau lòng vì anh, cũng vì mình.
Hai người thật sự không hợp nhau từ suy nghĩ đến thân thể.
Cô không dây dưa nữa, nói từng chữ rất quả quyết: “Từ Nam Chung, tôi nói một lần cuối cùng. Tôi không thích anh, sau này tôi không muốn nhắc lại chuyện này nữa.”
Cho tới bây giờ, hai người vẫn kẹt trong mối quan hệ “một người muốn cầu hôn một người muốn tránh né”.
Nếu đã quyết định giữ chặt cô, anh phải chuẩn bị thật tốt cho việc lấy lại tình cảm.
Hô hấp trầm xuống, Từ Nam Chung nói: “Không sao, anh thích em là được.”
Anh đã chuẩn bị một màn cầu hôn chân thành, không ngờ tới chuyện cô sẽ bật cười.
Thu Đường từ chối cũng được, đằng này cô lại cười, tiếng cười đã hủy bỏ hoàn toàn kế hoạch. Dù như thế vẫn nên lấy ra thứ đã chuẩn bị.
Ví dụ như nhẫn cưới.
Mấy mất tháng để chiếc nhẫn kim cương đặt làm riêng được gửi về từ châu u, trong lúc đó, Từ Nam Chung tranh thủ chuẩn bị những chuyện khác, cũng học cách tỏ tình từ mọi người.
Nhưng mà bị cô cười nhạo, tất cả trở nên vô dụng.
“Từ Nam Chung…” Thu Đường muốn tránh đi nhưng anh đã cầm cổ tay cô lên trước, lập tức đeo nhẫn vào ngón áp út.
Có lẽ vì nãy giờ màn cầu hôn loạn cả lên nên Từ Nam Chung cũng quên mất chuyện phải quỳ một chân xuống.
“Kim cương trên nhẫn là màu mà em nói thích khi trước, màu hồng.” Giọng anh khàn khàn, “Em đeo thử đi… đeo mấy phút thôi, còn nếu ghét thì hai mươi giây cũng được.”
Chiếc nhẫn nhìn đơn giản nhưng giống với phong cách xa hoa của Từ Nam Chung, các cạnh được đính đá làm viên kim cương hồng ở giữa lấp lánh rực rỡ muôn phần.
Đúng là Thu Đường đã từng nói rằng mình thích màu này… Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng anh sẽ nhớ.
“Tôi thích màu này, nhưng…” Thu Đường cúi đầu, ngây ra hồi lâu, “Nhưng lúc tôi nói với anh, anh không hề quan tâm. Anh còn nói tối đó anh tăng ca không về.”
“Xin lỗi em.” Thái độ anh chân thành, “Bởi vì anh bận.”
Rất bận.
Giai đoạn đầu khi tiếp nhận công ty và dự án là thời gian bận bịu nhất, hơn nữa lúc trước anh không quen bộc lộ cảm xúc. Nhưng bận rộn không có nghĩa là anh không nhớ.
“Nếu lúc ấy anh nói, “ngoan, sau này anh sẽ mua cho em” thì chúng ta cũng không đến mức thế này.” Thu Đường cười cười, vành mắt ửng đỏ.
Là lỗi của anh. Cũng là tại cô quá nhạy cảm yếu đuối. Nếu lúc đó anh làm gì đó có ý nghĩa chút thì cũng không đến mức màn cầu hôn hôm nay thất bại thế này.
Ngoại trừ nhẫn, trong cái túi đó còn đựng những thứ đồ khác.
Từ Nam Chung nói: “Anh đã nghĩ rằng nếu màn cầu hôn này thành công, chúng ta có thể sử dụng cái này.”
Nói xong, anh lấy từ trong túi ra một món đồ. Một thứ… Không thể miêu tả.
Thu Đường nhìn chằm chằm thứ đó ba giây, “Cái gì đây? Bao cao su có gân?”
Từ Nam Chung không ngờ mình lại lấy ra thứ này, nhanh chóng thả về chỗ cũ, lại móc ra một món khác, giải thích: “Không phải, là cái này mới đúng.”
Thu Đường lại nhìn chằm chằm mấy giây: “Cái này là bao cao su có hạt nổi à?”
Đồ trong túi lộn xộn, bốc đại cũng ra toàn thứ gì đâu.
Tất cả là tại đám anh em xấu kia kìa, bọn họ nói giúp anh chuẩn bị quà cầu hôn, không biết ai đê tiện bỏ mấy cái này vào trong nữa.
“Là sổ hộ khẩu.” Lần này, sau khi nghiêm túc tìm kiếm, cuối cùng anh cũng tìm được sổ hộ khẩu nhà họ Từ, “Đáng lẽ là ngày mai sẽ dùng nó, nhưng có lẽ nó cũng sẽ giống như bao cao su vậy, sau này mới đụng tới.”
Thu Đường: “Sau này đụng tới? Ý anh là sao?”
“Anh không có ý gì cả.” Từ Nam Chung dừng lại, nói nhẹ như không, “Anh chỉ muốn làm với em mà thôi.”
Thu Đường: “…”
Phường cầm thú bây giờ đều thích viết rõ hai chữ cầm thú lên mặt luôn à?
“Được rồi Từ Nam Chung, anh lấy xong hết đồ rồi thì tôi nhắc lại lần nữa, tôi không đồng ý quay lại với anh.” Cuối cùng Thu Đường nói, “Nhưng tôi cho phép anh được đến thăm con gái.”
“Vậy khi nào em đồng ý?”
“Không biết.”
“Cho anh một quy trình được không?”
“Không.”
Thái độ đúng mực, thành khẩn, sau khi nghe câu nói vô tình của cô thì cũng chỉ bình tĩnh nhìn.
“Thế này đi.” Thu Đường nhún nhường, “Khi nào Tự Tự chịu gọi anh là bố thì lúc đó tôi sẽ đồng ý.”
“Chuyện này đâu khó mấy? Em phải nói với con trước, không được gọi anh là bố.”
“Cũng phải xem anh có bản lãnh không đã.”
Yêu cầu này của cô không dễ chút nào. Thu Tự luôn nghe lời và ngoan ngoãn, mẹ không cho con bé gọi bố thì chắc chắn bé sẽ không gọi.
Cứ như vậy, con đường theo đuổi vợ lại chậm chạp không biết khúc kết ở đâu.
Bên ngoài khu tiếp khách của tiệm cà phê.
Thu Đường không để ý thấy Trần Uyển Ước đã dắt gia đình mình tới từ lúc nào, dẫn cả cục cưng nhỏ, đàn ông, ngay cả chó cũng tròng dây dắt đi theo.
Mặc dù Trần Uyển Ước chỉ luyện nhảy nhưng khi còn nhỏ cũng có biết chút cầm kỳ thi họa. Sau giờ làm việc, cô tới để dạy Thu Tự.
Cục cưng thì giao cho ông chồng mình chăm, cô và Thu Tự, một lớn một nhỏ ngồi trên băng ghế, dạy con bé những nốt đàn đơn giản.
Thu Đường đang chuẩn bị gọi Thu Tự tới thì lại thấy Trần Uyển Ước dịu dàng vỗ vỗ vai con bé, “Đi đi, người đứng bên cạnh mẹ cháu là bố cháu, bố cháu đã mua cây đàn này đấy.”
Cô vừa nói xong, Từ Nam Chung hơi kinh ngạc.
Trước giờ Trần Uyển Ước luôn không thích gặp Từ Nam Chung, vậy mà lúc anh hỏi thăm về đồ trang sức, kiểu túi xách mà Thu Đường thích, cô lại không nhịn được, bây giờ lại giúp anh. Đoán sơ qua thì có lẽ cô đã kể cho Thu Tự rất nhiều chuyện, cũng nhắn nhủ con bé nữa.
Chuyện làm Thu Đường kinh ngạc là, Thu Tự vui vẻ, nhảy đến trước gót chân của cô như một chú thỏ con, khoe cho cô biết thành quả nãy giờ mình tập luyện, sau đó lại đưa mắt nhìn Từ Nam Chung bên cạnh, hơi nhút nhát và bẽn lẽn, nhỏ giọng kêu: “Bố ạ? Cảm ơn bố đã mua dương cầm cho con.”
Thu Đường ngơ ngẩn.
“Đây là…” Từ Nam Chung cũng sợ run, “Con gọi bố là bố à?”
Đang lúc gay cấn, anh đột nhiên nhớ lại một chuyện rất quan trọng, nếu như không phải ở đây còn có người khác thì anh đã ôm chầm lấy hai mẹ con rồi. Anh kìm nén hỏi: “Nghiên Nghiên, em còn nhớ khi nãy em nói gì không?”
Khi nào Thu Tự gọi anh là bố thì lúc đó cô sẽ đồng ý lời cầu hôn. Không ngờ nhanh như vậy đã…
Mà Thu Đường cũng không ngờ Trần Uyển Ước lại đổ dầu vào lửa, cô còn nghĩ sau này nên giải thích thế nào với con gái, không ngờ cô ấy chỉ nói một lúc mà đã khuyên bảo Thu Tự xong.
Kinh ngạc hơn là, Từ Nam Chung tỉnh bơ nắm tay Thu Đường, thấp giọng nói: “Em đã nói rồi đấy, nhớ đeo nhẫn vào.”
Anh dắt tay cô, Thu Đường dắt tay con đi tới. Trần Uyển Ước ngồi trên băng ghế nhìn cảnh tượng này bằng ánh mắt háo hức, “Có vẻ là cầu hôn thành công rồi đó.”
“U u.” Chú chó lông vàng vây quanh dưới chân đàn dường như cũng cảm nhận được sự vui vẻ, kêu, “Gâu u u.”
“Woa, Bảo Bối Bự nhà mình hình như đang nói chuyện đó.” Trần Uyển Ước kéo kéo Hạ Kỳ Sâm đang ở bên cạnh chăm con, “Mau mau, anh mau phiên dịch đi.”
Hạ Kỳ Sâm: “?”
Phiên dịch cái quần, làm như anh hiểu tiếng chó vậy?
Dĩ nhiên đối với cô vợ nhỏ, Hạ Kỳ Sâm đành phải trả lời cho có, lười biếng nói: “Nó nói, chúc mừng Từ Nam Chung thoát khỏi kiếp FA. Nó còn hỏi chừng nào tổ chức hôn lễ.”
Từ Nam Chung: “Ngày mai.”
Thu Đường âm thầm chọc anh.
Từ Nam Chung nói lại: “Tối nay cũng được.”
Thu Đường: “…”
Được cái đầu anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.