Chương 84: Nam hài hoàng kim 7
Dẫn Lộ Tinh
29/11/2017
Y có thể cảm thấy rõ những chiếc vảy nhìn như tinh mỹ nhưng lại cực kì
cứng rắn dạo chơi khắp người mình, bộ phận ẩn giấu bên dưới ma sát làn
da, khí tức của Nhân Ngư khiến cả người y run rẩy, mãi đến khi Triêu
Đăng rơi vào trạng thái ngẩn người, chiếc lưỡi của Sen chầm chậm lùi ra
khỏi miệng.
“… Không làm ư?”
Triêu Đăng trừng mắt nhìn.
“Có một chút.” Nhân Ngư nói, xoa xoa chân y: “Mỗi ngày thay đổi một ít, sẽ không đau lắm.”
Ý hắn là hiện tại đã có một phần của khoang sinh sản, một lần làm luôn rất đau, vậy phải làm nhiều mấy lần?
Chẳng phải y nên nói tiếng cám ơn.
Y đẩy Sen một cái, muốn đứng dậy khỏi giường bảo thạch, người cá lúc nãy sống chết dính người giờ nương theo lực đạo của y nằm qua một bên, dù bận nhưng vẫn ung dung quan sát, cánh tay trắng mịn lạnh băng của Nhân Ngư khoát lên bảo thạch, mái tóc màu bạc buông rũ xuống gương mặt ma mị, nó im lặng không lên tiếng nhìn Triêu Đăng đứng dậy, phát ra tiếng cười không có ý tốt.
“A…!”
Cẳng chân Triêu Đăng mềm nhũn, cả người té xuống đất.
Y chống đỡ cơ thể muốn đứng lên, cánh tay và nửa người trên hoạt động bình thường, nhưng cố tình sao nửa người dưới làm thế nào cũng không có sức lực, hai chân mềm tựa như mì sợi thấm nước, kinh khủng hơn chính là, thần kinh nửa phần dưới dường như bị điều vào trạng thái cực độ nhạy cảm, ngọn gió vô tình lùa vào hang động làm y không được tự nhiên muốn khép lại hai chân, tư thế quỳ bò cũng không làm được, đầu gối không có cách nào cử động, cảm giác như người dưới bị phế bỏ triệt để, giác quan rõ ràng đến đòi mạng.
Y nên sớm nghĩ đến.
Trong quá khứ có nhiều người bị người cá lôi vào sào huyệt, coi như phần lớn đều đáp lại tình cảm Nhân Ngư, nhưng nhất định phải có người từng thử trốn chạy khỏi mảnh biển sâu này, sào huyệt Nhân Ngư không cửa không tường, cũng không có ổ khóa, vậy khả năng duy nhất chính là, những người kia đánh mất năng lực hành động.
“Sen…”
Triêu Đăng ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên vẻ kinh dị, người cá nằm lỳ trên giường nở nụ cười, nó lười biếng sửa lại tóc mình, y nhìn thoáng qua lớp màng trong suốt mọc ra trên ngón tay Nhân Ngư.
Nó bắt đầu ca hát.
Giọng hát mỹ diệu tuyệt luân tựa như kịch độc khiến người nghiện ngập, nhân tâm trầm luân, thanh âm kia vừa linh hoạt kì ảo vừa suy đồi thối nát, có thể khiến người nghe đồng thời ở thiên đường lẫn nơi địa ngục, thấy đồng tử Triêu Đăng hơi tán loạn, Nhân Ngư nghiêng đầu, ý cười bên môi càng ngày càng sâu.
Không đúng… Âm thanh này không đúng!
Y muốn bịt tai lại, sợ hãi hóa thành khát vọng, chưa bao giờ Triêu Đăng cảm thấy hai tay mình lại nặng nề như vậy, kí ức lẫn lý trí từng chút trôi đi, y muốn trốn khỏi hang động quỷ dị này, nhưng hai chân mềm nhũn đến không ra hình dáng ngoại trừ để làm cảnh cho Nhân Ngư xem thì không có nửa phần tác dụng.
“… Dừng lại!” Triêu Đăng cắn chặt môi: “Mau dừng lại!”
Không thể quên được, y đã hứa với Caesar phải hoàn thành nhiệm vụ, mẹ nó rõ ràng chỉ còn lại hai lần cuối cùng, thật vất vả mới tới gần chân tướng, hiếm thấy sẽ có thứ hắn quan tâm… Kỳ quái, Caesar là ai? Dung mạo rất soái?
Kí ức sắc màu rực rỡ từng chút từng chút biến mất, hư không không cách nào ngăn cản một tấc lại một tấc xâm chiếm trí não, khi nhận ra chất lỏng ẩm ướt trên đất có ý vị thế nào, Triêu Đăng bấm chặt ngón tay vào lòng bàn tay, mùi vị máu huyết làm người cá ngẩng đầu lên, tóc nó vừa dài vừa nhiều, Sen nhíu mày, giọng hát càng lúc càng phiến tình.
“Dừng lại ngay…”
Có thứ gì lạnh lẽo chạm vào cơ thể, giọng hát cần kề, đuôi cá thâm hắc bò lên bắp chân, ngọn lửa tím yếu ớt nhảy nhót, ngón tay thon dài xoa xoa bụng, Triêu Đăng không ngừng run rẩy, dần dần, lòng bàn tay nắm chặt chậm rãi buông ra, thần sắc giãy dụa cũng biến thành vui thích, tựa như cảm nhận được sung sướng cực hạn nhất thế gian, không tự chủ phát ra tiếng rên nho nhỏ.
“Ừm…!”
Mỹ nhân tóc đen kẹp lấy đuôi cá, sương mù mông lung dần dần bao trùm đôi mắt, làn da trắng sữa kề sát cơ thể mạnh mẽ của người cá, Triêu Đăng co lại tiến vào lồng ngực của nó, cánh tay ôm lấy eo Sen, tựa như thú nhỏ cầu hoan rút lại cặp mông, đôi chân dài xinh đẹp tuyệt trần óng ánh như ngọc, người cá đối diện thấy y phản ứng như vậy, cuối cùng dừng lại khúc ca đầu độc lòng người.
Bạn lữ của nó đã tiếp nhận nhiệm vụ sinh sôi nảy nở, chỉ cần thêm mấy ngày, khi khoang sinh sản trong cơ thể y đã tốt hơn, cơ thể Triêu Đăng liền trở thành yêu sào để nó làm ra đời sao.
Nó lật người đối phương lại, nhẹ nhàng cắn lấy phần gáy mềm mại của Triêu Đăng, thú nhỏ dưới thân e hèm yếu ớt, lại không chút nào có ý chống cự, mấy ngày này nó không thể chiếm lấy đối phương, nếu không sẽ phá hủy độ mềm mại và co dãn của khoang sinh sản, tuy phải nhẫn nại một quãng thời gian, nhưng nghĩ đến năm tháng dài dằng dẵng trong tương lai có thể được ở cùng nhau, Nhân Ngư sung sướng đến cực điểm nhúc nhích đuôi quỷ.
Hơi thở duỗi ra từ môi mỏng nhạt sắc, thuận theo hai vai mỹ diệu tựa tuyết trườn bò xuống dưới, hai tay mọc ra lớp màng trong suốt chạm vào da thịt tuyệt diệu của nam hài, Triêu Đăng dịu ngoan thả lỏng cơ thể, thỉnh thoảng hé môi tiếp nhận nụ hôn Nhân Ngư, đôi mắt tựa ô mặc một ảnh ướt át.
Bầy cá phát sáng và sao biển ngẫu nhiên bơi qua vùng biển sâu, ngắn ngủi ba ngày, bên trong hang động liền chất đầy đủ thứ trân bảo, Triêu Đăng buồn bực chán ngán nghịch vớ vẩn đoản kiếm làm bằng miêu nhãn thạch, y mặc trường bào nhạt sắc mỏng manh lại vô cùng rườm rà phức tạp, bên trên có ma pháp đủ để ngăn cản một đòn toàn lực từ một vị đại ma đạo cấp bảy, có lẽ trường bào đến từ hòm châu báu, cũng có lẽ là Nhân Ngư lột xuống từ thi thể tôn quý nào đó, không sao, y không thèm để ý.
Y đang chờ đợi con Nhân Ngư kia trở về, từ lần mở mắt nào đó, tựa hồ cảm thấy sinh mệnh này nên bên cạnh đối phương, chuyện lúc trước chỉ còn lại tàn ảnh mông lung, lúc không nhìn thấy Sen mà nói rất tẻ nhạt vô vị, nghe thấy động tĩnh truyền tới từ của động, Triêu Đăng mừng rỡ nâng mắt lên.
“Sen!”
Y nói, không chút để ý trường bào rộng lớn sắp rớt, ném đoản kiếm qua bên, đưa tay ra với đối phương.
“Ôm ta.”
Rơi vào lồng ngực lạnh băng, da dẻ bóng loáng của Nhân Ngư khiến y phát ra than thở, Triêu Đăng ôm chặt eo đối phương, nhỏ giọng thì thầm bên tai Nhân Ngư.
“Ngươi đi đâu vậy?”
Y vừa nói vừa kéo trường bào, da thịt kề cận không hề cách trở hóa giải nóng bức mà thân thể khát cầu, y ngậm lấy con hào thơm ngon đối phương đưa qua, nụ vị giác và thực quản bắt đầu thích ứng đồ ăn trong đại dương, sau khi ăn cong ba con hào, Nhân Ngư đặt cơ thể y nằm ngang xuống.
Nụ vị giác: khí quan cảm thụ của vị giác, phân bố trên mặt lưỡi, dùng để phân biệt mùi vị.
“Nhanh trưởng thành.”Đối phương hôn lên chiếc bụng, thanh tuyến khàn khàn mê hoặc lòng người khiến Triêu Đăng thở dài một cái, y rất thích rất thích âm thanh Nhân Ngư, chỉ cần nghe âm sắc ấy, y liền muốn mãi mãi ngoan ngoãn nằm trong sào huyệt sinh đẻ cho đối phương, mãi đến tận khi không thể sinh ra gì nữa, Triêu Đăng mê muội vuốt ve đuôi cá đầy vảy, có gì đó nhỏ dài mềm mại trượt vào cổ họng, thật thích…
“Sen.” Mỹ nhân liếm liếm đầu lưỡi ướt nhẹp của mình: “Ta có thể sinh con cho ngươi không?”
“Còn phải đợi thêm mấy ngày.” Tóc dài trắng bạc buông xõa xuống gương mặt ma mị, bàn tay nâng cằm Triêu Đăng lên, coi ngươi hẹp dài lóe lên màu sắc yêu dị: “Sao vậy?”
“Muốn… Rất muốn sinh.” Mỹ nhân nhỏ giọng thầm thì, đôi môi nhẹ nhàng hé mở, bờ môi bị mút đến đỏ tươi thốt ra lời tâm tình dơ bẩn nên vào địa ngục: “Rất muốn sinh con cho Sen, muốn sinh thật nhiều, ta muốn trở thành sào…”
Con ngươi Nhân Ngư thoáng tụ lại, sắc tím lộng lẫy dần dần trở nên thâm thúy, lông mi trắng bạc che lại xúc cảm biến hóa trong mắt, Sen nhíu mày nói.
“Nhân loại đều nói những lời thế này ư?”
“Hả?”
“Ta muốn ăn sạch ngươi.” Một lần nữa Nhân Ngư đặt y lên lông thiên nga mềm mại, hài lòng cọ cọ hõm cổ Triêu Đăng, như là mê luyến nhiệt độ trên người y, Sen tự lẩm bẩm: “Chẳng trách tất cả mọi người đều yêu thích Nhân loại.”
Giọng hát Nhân Ngư quấy nhiễu lý trí hỗn loạn, Triêu Đăng tiếp nhận sự âu yếm lẫn nụ hôn của nó, dịu ngoan mở rộng tay chân, chủ động nâng lên vòng eo, từ dương quang mờ mờ bên ngoài hang động mà xem, hiện tại chắc là giữa trưa.
Sinh, sinh mẹ nó con cá khô.
Đáng chết, thời gian thanh tỉnh trong ngày càng lúc càng ít, còn tiếp tục như vậy thì thật sự xong đời.
Ma lực trong giọng hát càng ngày càng mê người, Triêu Đăng khẽ cắn răng, cổ họng mềm mại để sát vào sinh vật mê hoặc.
“Sen hôn nhẹ ta có được không? Ta sẽ cố gắng mang thai…”
Câm miệng mày lại, đờ mờ.
Nhân Ngư ngưng tiếng hát, trong tầm mắt nổi lên tà ác lẫn sắc dục, tóc bạc thuận theo vai cổ rơi xuống bên mặt Triêu Đăng, đôi môi Sen khẽ nhếch, đầu lưỡi lấp đầy khoang miệng ấm áp của, biết rõ hôm nay không nên thúc giục khoang sinh sản, dưới sự dụ dỗ của đối phương nó không ngừng thôi miên, nó không thể chờ được đến khi nhìn thấy người yêu trưởng thành, hơi thở không ngừng luồn vào cơ thể Triêu Đăng cấu tạo bộ phận tươi đẹp phân tán, chỉ còn một chút nữa… Âm thanh dữ dội từ ngoài truyền đến, tiếng hét thảm thiết thuộc về đồng loại khiến Sen không thể không rút lại bộ phận hoàn mỹ sắp hoàn thành, một cái đuôi cá màu lục nhạt bị ném vào bên trong hang động, con Nhân Ngư kia cả người đang chảy máu, làn da trắng nõn băng lãnh trên khuôn mặt nhỏ bị lột mất hơn phân nửa.
“Cứu giá chậm trễ.” Người đến dùng tay lau đi vết máu bên viền mắt, hắn cầm một cái đuôi Nhân Ngư be bét máu thịt vung vẩy vào động, khẽ mỉm cười nhìn Triêu Đăng bị giam dưới thân Nhân Ngư Đuôi Quỷ, quần áo vải thô không đáng chú ý vì khí lưu mà tạo nên đường nét xinh đẹp: “Kính xin điện hạ chớ trách tội.”
“Alison!”
Nhận ra người đang đi tới là trưởng Thánh kỵ sĩ, Triêu Đăng kinh ngạc đến cực điểm hô tên của hắn.
Mẹ nó Luyten, vậy mà đánh thua?
Thấy Triêu Đăng gọi tên người khác, lửa tím trên đuôi cá thâm hắc bùng cháy rực rỡ, đôi ngươi màu tím của Nhân Ngư nguy hiểm dựng thành đường thẳng, nó khống chế nguyên tố “Thủy” bên ngoài hang động tấn công Alison, đầu ngón tay trưởng kị sĩ kết ra ma pháp cản lại bóng nước đánh tới, dao băng sau khi nổ tung thẳng tắp đâm vào lồng ngực Alison, người sau dửng dưng như không dùng hỏa viêm đập vào trái tim, khi dao băng tan ra, dòng máu ồ ồ chảy khỏi lồng ngực Alison, hắn lại điều khiển nguyên tố “Thủy” ngăn lại trái tim bị thương tổn.
Alison là đại ma đạo toàn hệ trẻ tuổi nhất giáo đình từ trước đến nay, chẳng trách… Chẳng trách nghĩ kiểu gì cũng nghĩ không ra hắn đánh thắng Luyten!
Cơn lốc phá hủy không gian, Sen làm ma pháp hộ Triêu Đăng, sau khi bảo đảm y có thể hô hấp trong nước liền dẫn cường lưu vọt vào sào huyệt, đồ dùng khảm đầy bảo thạch ào ào va vào vách đá, thân ảnh Nhân Ngư biến mất không còn tăm hơi nơi biển sâu âm u, dường như nhận ra biểu tình phức tạp của Triêu Đăng, Alison nở nụ cười rực rỡ.
“Điện hạ không muốn thấy ta?”
“Không có, chỉ là…”
“Hắn lợi hại hơn ta, bất quá dáng vẻ đó của hắn không đủ nhét kẽ răng.” Thánh kỵ sĩ ngắt lời y, Alison như có điều gì suy nghĩ, nói: “Chắc bởi vì điện hạ nên mới nguyện ý duy trì loại trạng thái đó nhỉ, đúng là một nam nhân thâm tình.”
“Cái gì?”
Luyten làm sao?
Không đợi Alison trả ời, dao băng từ phía trên nện xuống đập bể xương sọ hắn, dù kỵ sĩ trẻ tuổi hiểm hiểm né tránh, nhưng dao băng từ dưới mọc lên trong nháy mắt cắt đứt đùi phải của hắn, máu tươi ồ ạt chảy tràn, Nhân Ngư dùng tiếng ca điều khiển nước biển, dòng nước mềm mại trở nên cực kì cứng rắn, thân ảnh trưởng kỵ sĩ không ngừng bị đè nén dưới áp suất, như là chống chịu áp lực cực lớn từ bốn phương tám hướng, âm thanh răng rắc khi xương cốt gãy nát truyền tới trong huyệt động yên tĩnh vô cùng rõ ràng, nội tạng Alison rớt ra, con ngươi màu nâu đột nhiên nổ tung, thân ảnh tái nhợt của Nhân Ngư Đuôi Quỷ cách đó không xa mơ hồ trong đại dương u tối.
Đờ cờ mờ, Nhân Ngư sắp đứng lên đỉnh chuỗi thực vật rồi, ông đây thật sự phải công lược nó á?
“Ai nha ai nha, hình thái này quả nhiên đánh không lại, thật vất vả mới tìm được đối thủ mạnh mẽ…” Alison bị ép thành một mớ hỗn độn ghê tởm dưới đất chậm rì rì đứng lên, từ góc độ của Triêu Đăng, chỉ có thể thấy được cái cổ vặn vẹo của đối phương, âm thanh răng rắc răng rắc nối xương khiến người tê cả da đầu: “Nhân loại đúng là yếu đuối.”
Luôn có cảm giác… Không tốt cho lắm.
Triêu Đăng chần chờ nói: “Alison?”
“Ngoan ngoãn nhá, điện hạ, chớ quấy rầy ta chiến đấu.”
Bóng người cao gầy đứng lên trong mớ xương vỡ quay đầu lại, nơi đó thực sự quá tối, Triêu Đăng chỉ miễn cưỡng thấy được mặt Alison, đối phương cười híp mắt liếm liếm máu trên tay hắn, ánh sáng chói lọi lan tràn trên hai đồng tử, phảng phất bảo thạch được tạo thành từ kim loại nóng chảy ở nhiệt độ cao.
“Còn không thì cùng nhau chết đấy.”
“… Không làm ư?”
Triêu Đăng trừng mắt nhìn.
“Có một chút.” Nhân Ngư nói, xoa xoa chân y: “Mỗi ngày thay đổi một ít, sẽ không đau lắm.”
Ý hắn là hiện tại đã có một phần của khoang sinh sản, một lần làm luôn rất đau, vậy phải làm nhiều mấy lần?
Chẳng phải y nên nói tiếng cám ơn.
Y đẩy Sen một cái, muốn đứng dậy khỏi giường bảo thạch, người cá lúc nãy sống chết dính người giờ nương theo lực đạo của y nằm qua một bên, dù bận nhưng vẫn ung dung quan sát, cánh tay trắng mịn lạnh băng của Nhân Ngư khoát lên bảo thạch, mái tóc màu bạc buông rũ xuống gương mặt ma mị, nó im lặng không lên tiếng nhìn Triêu Đăng đứng dậy, phát ra tiếng cười không có ý tốt.
“A…!”
Cẳng chân Triêu Đăng mềm nhũn, cả người té xuống đất.
Y chống đỡ cơ thể muốn đứng lên, cánh tay và nửa người trên hoạt động bình thường, nhưng cố tình sao nửa người dưới làm thế nào cũng không có sức lực, hai chân mềm tựa như mì sợi thấm nước, kinh khủng hơn chính là, thần kinh nửa phần dưới dường như bị điều vào trạng thái cực độ nhạy cảm, ngọn gió vô tình lùa vào hang động làm y không được tự nhiên muốn khép lại hai chân, tư thế quỳ bò cũng không làm được, đầu gối không có cách nào cử động, cảm giác như người dưới bị phế bỏ triệt để, giác quan rõ ràng đến đòi mạng.
Y nên sớm nghĩ đến.
Trong quá khứ có nhiều người bị người cá lôi vào sào huyệt, coi như phần lớn đều đáp lại tình cảm Nhân Ngư, nhưng nhất định phải có người từng thử trốn chạy khỏi mảnh biển sâu này, sào huyệt Nhân Ngư không cửa không tường, cũng không có ổ khóa, vậy khả năng duy nhất chính là, những người kia đánh mất năng lực hành động.
“Sen…”
Triêu Đăng ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên vẻ kinh dị, người cá nằm lỳ trên giường nở nụ cười, nó lười biếng sửa lại tóc mình, y nhìn thoáng qua lớp màng trong suốt mọc ra trên ngón tay Nhân Ngư.
Nó bắt đầu ca hát.
Giọng hát mỹ diệu tuyệt luân tựa như kịch độc khiến người nghiện ngập, nhân tâm trầm luân, thanh âm kia vừa linh hoạt kì ảo vừa suy đồi thối nát, có thể khiến người nghe đồng thời ở thiên đường lẫn nơi địa ngục, thấy đồng tử Triêu Đăng hơi tán loạn, Nhân Ngư nghiêng đầu, ý cười bên môi càng ngày càng sâu.
Không đúng… Âm thanh này không đúng!
Y muốn bịt tai lại, sợ hãi hóa thành khát vọng, chưa bao giờ Triêu Đăng cảm thấy hai tay mình lại nặng nề như vậy, kí ức lẫn lý trí từng chút trôi đi, y muốn trốn khỏi hang động quỷ dị này, nhưng hai chân mềm nhũn đến không ra hình dáng ngoại trừ để làm cảnh cho Nhân Ngư xem thì không có nửa phần tác dụng.
“… Dừng lại!” Triêu Đăng cắn chặt môi: “Mau dừng lại!”
Không thể quên được, y đã hứa với Caesar phải hoàn thành nhiệm vụ, mẹ nó rõ ràng chỉ còn lại hai lần cuối cùng, thật vất vả mới tới gần chân tướng, hiếm thấy sẽ có thứ hắn quan tâm… Kỳ quái, Caesar là ai? Dung mạo rất soái?
Kí ức sắc màu rực rỡ từng chút từng chút biến mất, hư không không cách nào ngăn cản một tấc lại một tấc xâm chiếm trí não, khi nhận ra chất lỏng ẩm ướt trên đất có ý vị thế nào, Triêu Đăng bấm chặt ngón tay vào lòng bàn tay, mùi vị máu huyết làm người cá ngẩng đầu lên, tóc nó vừa dài vừa nhiều, Sen nhíu mày, giọng hát càng lúc càng phiến tình.
“Dừng lại ngay…”
Có thứ gì lạnh lẽo chạm vào cơ thể, giọng hát cần kề, đuôi cá thâm hắc bò lên bắp chân, ngọn lửa tím yếu ớt nhảy nhót, ngón tay thon dài xoa xoa bụng, Triêu Đăng không ngừng run rẩy, dần dần, lòng bàn tay nắm chặt chậm rãi buông ra, thần sắc giãy dụa cũng biến thành vui thích, tựa như cảm nhận được sung sướng cực hạn nhất thế gian, không tự chủ phát ra tiếng rên nho nhỏ.
“Ừm…!”
Mỹ nhân tóc đen kẹp lấy đuôi cá, sương mù mông lung dần dần bao trùm đôi mắt, làn da trắng sữa kề sát cơ thể mạnh mẽ của người cá, Triêu Đăng co lại tiến vào lồng ngực của nó, cánh tay ôm lấy eo Sen, tựa như thú nhỏ cầu hoan rút lại cặp mông, đôi chân dài xinh đẹp tuyệt trần óng ánh như ngọc, người cá đối diện thấy y phản ứng như vậy, cuối cùng dừng lại khúc ca đầu độc lòng người.
Bạn lữ của nó đã tiếp nhận nhiệm vụ sinh sôi nảy nở, chỉ cần thêm mấy ngày, khi khoang sinh sản trong cơ thể y đã tốt hơn, cơ thể Triêu Đăng liền trở thành yêu sào để nó làm ra đời sao.
Nó lật người đối phương lại, nhẹ nhàng cắn lấy phần gáy mềm mại của Triêu Đăng, thú nhỏ dưới thân e hèm yếu ớt, lại không chút nào có ý chống cự, mấy ngày này nó không thể chiếm lấy đối phương, nếu không sẽ phá hủy độ mềm mại và co dãn của khoang sinh sản, tuy phải nhẫn nại một quãng thời gian, nhưng nghĩ đến năm tháng dài dằng dẵng trong tương lai có thể được ở cùng nhau, Nhân Ngư sung sướng đến cực điểm nhúc nhích đuôi quỷ.
Hơi thở duỗi ra từ môi mỏng nhạt sắc, thuận theo hai vai mỹ diệu tựa tuyết trườn bò xuống dưới, hai tay mọc ra lớp màng trong suốt chạm vào da thịt tuyệt diệu của nam hài, Triêu Đăng dịu ngoan thả lỏng cơ thể, thỉnh thoảng hé môi tiếp nhận nụ hôn Nhân Ngư, đôi mắt tựa ô mặc một ảnh ướt át.
Bầy cá phát sáng và sao biển ngẫu nhiên bơi qua vùng biển sâu, ngắn ngủi ba ngày, bên trong hang động liền chất đầy đủ thứ trân bảo, Triêu Đăng buồn bực chán ngán nghịch vớ vẩn đoản kiếm làm bằng miêu nhãn thạch, y mặc trường bào nhạt sắc mỏng manh lại vô cùng rườm rà phức tạp, bên trên có ma pháp đủ để ngăn cản một đòn toàn lực từ một vị đại ma đạo cấp bảy, có lẽ trường bào đến từ hòm châu báu, cũng có lẽ là Nhân Ngư lột xuống từ thi thể tôn quý nào đó, không sao, y không thèm để ý.
Y đang chờ đợi con Nhân Ngư kia trở về, từ lần mở mắt nào đó, tựa hồ cảm thấy sinh mệnh này nên bên cạnh đối phương, chuyện lúc trước chỉ còn lại tàn ảnh mông lung, lúc không nhìn thấy Sen mà nói rất tẻ nhạt vô vị, nghe thấy động tĩnh truyền tới từ của động, Triêu Đăng mừng rỡ nâng mắt lên.
“Sen!”
Y nói, không chút để ý trường bào rộng lớn sắp rớt, ném đoản kiếm qua bên, đưa tay ra với đối phương.
“Ôm ta.”
Rơi vào lồng ngực lạnh băng, da dẻ bóng loáng của Nhân Ngư khiến y phát ra than thở, Triêu Đăng ôm chặt eo đối phương, nhỏ giọng thì thầm bên tai Nhân Ngư.
“Ngươi đi đâu vậy?”
Y vừa nói vừa kéo trường bào, da thịt kề cận không hề cách trở hóa giải nóng bức mà thân thể khát cầu, y ngậm lấy con hào thơm ngon đối phương đưa qua, nụ vị giác và thực quản bắt đầu thích ứng đồ ăn trong đại dương, sau khi ăn cong ba con hào, Nhân Ngư đặt cơ thể y nằm ngang xuống.
Nụ vị giác: khí quan cảm thụ của vị giác, phân bố trên mặt lưỡi, dùng để phân biệt mùi vị.
“Nhanh trưởng thành.”Đối phương hôn lên chiếc bụng, thanh tuyến khàn khàn mê hoặc lòng người khiến Triêu Đăng thở dài một cái, y rất thích rất thích âm thanh Nhân Ngư, chỉ cần nghe âm sắc ấy, y liền muốn mãi mãi ngoan ngoãn nằm trong sào huyệt sinh đẻ cho đối phương, mãi đến tận khi không thể sinh ra gì nữa, Triêu Đăng mê muội vuốt ve đuôi cá đầy vảy, có gì đó nhỏ dài mềm mại trượt vào cổ họng, thật thích…
“Sen.” Mỹ nhân liếm liếm đầu lưỡi ướt nhẹp của mình: “Ta có thể sinh con cho ngươi không?”
“Còn phải đợi thêm mấy ngày.” Tóc dài trắng bạc buông xõa xuống gương mặt ma mị, bàn tay nâng cằm Triêu Đăng lên, coi ngươi hẹp dài lóe lên màu sắc yêu dị: “Sao vậy?”
“Muốn… Rất muốn sinh.” Mỹ nhân nhỏ giọng thầm thì, đôi môi nhẹ nhàng hé mở, bờ môi bị mút đến đỏ tươi thốt ra lời tâm tình dơ bẩn nên vào địa ngục: “Rất muốn sinh con cho Sen, muốn sinh thật nhiều, ta muốn trở thành sào…”
Con ngươi Nhân Ngư thoáng tụ lại, sắc tím lộng lẫy dần dần trở nên thâm thúy, lông mi trắng bạc che lại xúc cảm biến hóa trong mắt, Sen nhíu mày nói.
“Nhân loại đều nói những lời thế này ư?”
“Hả?”
“Ta muốn ăn sạch ngươi.” Một lần nữa Nhân Ngư đặt y lên lông thiên nga mềm mại, hài lòng cọ cọ hõm cổ Triêu Đăng, như là mê luyến nhiệt độ trên người y, Sen tự lẩm bẩm: “Chẳng trách tất cả mọi người đều yêu thích Nhân loại.”
Giọng hát Nhân Ngư quấy nhiễu lý trí hỗn loạn, Triêu Đăng tiếp nhận sự âu yếm lẫn nụ hôn của nó, dịu ngoan mở rộng tay chân, chủ động nâng lên vòng eo, từ dương quang mờ mờ bên ngoài hang động mà xem, hiện tại chắc là giữa trưa.
Sinh, sinh mẹ nó con cá khô.
Đáng chết, thời gian thanh tỉnh trong ngày càng lúc càng ít, còn tiếp tục như vậy thì thật sự xong đời.
Ma lực trong giọng hát càng ngày càng mê người, Triêu Đăng khẽ cắn răng, cổ họng mềm mại để sát vào sinh vật mê hoặc.
“Sen hôn nhẹ ta có được không? Ta sẽ cố gắng mang thai…”
Câm miệng mày lại, đờ mờ.
Nhân Ngư ngưng tiếng hát, trong tầm mắt nổi lên tà ác lẫn sắc dục, tóc bạc thuận theo vai cổ rơi xuống bên mặt Triêu Đăng, đôi môi Sen khẽ nhếch, đầu lưỡi lấp đầy khoang miệng ấm áp của, biết rõ hôm nay không nên thúc giục khoang sinh sản, dưới sự dụ dỗ của đối phương nó không ngừng thôi miên, nó không thể chờ được đến khi nhìn thấy người yêu trưởng thành, hơi thở không ngừng luồn vào cơ thể Triêu Đăng cấu tạo bộ phận tươi đẹp phân tán, chỉ còn một chút nữa… Âm thanh dữ dội từ ngoài truyền đến, tiếng hét thảm thiết thuộc về đồng loại khiến Sen không thể không rút lại bộ phận hoàn mỹ sắp hoàn thành, một cái đuôi cá màu lục nhạt bị ném vào bên trong hang động, con Nhân Ngư kia cả người đang chảy máu, làn da trắng nõn băng lãnh trên khuôn mặt nhỏ bị lột mất hơn phân nửa.
“Cứu giá chậm trễ.” Người đến dùng tay lau đi vết máu bên viền mắt, hắn cầm một cái đuôi Nhân Ngư be bét máu thịt vung vẩy vào động, khẽ mỉm cười nhìn Triêu Đăng bị giam dưới thân Nhân Ngư Đuôi Quỷ, quần áo vải thô không đáng chú ý vì khí lưu mà tạo nên đường nét xinh đẹp: “Kính xin điện hạ chớ trách tội.”
“Alison!”
Nhận ra người đang đi tới là trưởng Thánh kỵ sĩ, Triêu Đăng kinh ngạc đến cực điểm hô tên của hắn.
Mẹ nó Luyten, vậy mà đánh thua?
Thấy Triêu Đăng gọi tên người khác, lửa tím trên đuôi cá thâm hắc bùng cháy rực rỡ, đôi ngươi màu tím của Nhân Ngư nguy hiểm dựng thành đường thẳng, nó khống chế nguyên tố “Thủy” bên ngoài hang động tấn công Alison, đầu ngón tay trưởng kị sĩ kết ra ma pháp cản lại bóng nước đánh tới, dao băng sau khi nổ tung thẳng tắp đâm vào lồng ngực Alison, người sau dửng dưng như không dùng hỏa viêm đập vào trái tim, khi dao băng tan ra, dòng máu ồ ồ chảy khỏi lồng ngực Alison, hắn lại điều khiển nguyên tố “Thủy” ngăn lại trái tim bị thương tổn.
Alison là đại ma đạo toàn hệ trẻ tuổi nhất giáo đình từ trước đến nay, chẳng trách… Chẳng trách nghĩ kiểu gì cũng nghĩ không ra hắn đánh thắng Luyten!
Cơn lốc phá hủy không gian, Sen làm ma pháp hộ Triêu Đăng, sau khi bảo đảm y có thể hô hấp trong nước liền dẫn cường lưu vọt vào sào huyệt, đồ dùng khảm đầy bảo thạch ào ào va vào vách đá, thân ảnh Nhân Ngư biến mất không còn tăm hơi nơi biển sâu âm u, dường như nhận ra biểu tình phức tạp của Triêu Đăng, Alison nở nụ cười rực rỡ.
“Điện hạ không muốn thấy ta?”
“Không có, chỉ là…”
“Hắn lợi hại hơn ta, bất quá dáng vẻ đó của hắn không đủ nhét kẽ răng.” Thánh kỵ sĩ ngắt lời y, Alison như có điều gì suy nghĩ, nói: “Chắc bởi vì điện hạ nên mới nguyện ý duy trì loại trạng thái đó nhỉ, đúng là một nam nhân thâm tình.”
“Cái gì?”
Luyten làm sao?
Không đợi Alison trả ời, dao băng từ phía trên nện xuống đập bể xương sọ hắn, dù kỵ sĩ trẻ tuổi hiểm hiểm né tránh, nhưng dao băng từ dưới mọc lên trong nháy mắt cắt đứt đùi phải của hắn, máu tươi ồ ạt chảy tràn, Nhân Ngư dùng tiếng ca điều khiển nước biển, dòng nước mềm mại trở nên cực kì cứng rắn, thân ảnh trưởng kỵ sĩ không ngừng bị đè nén dưới áp suất, như là chống chịu áp lực cực lớn từ bốn phương tám hướng, âm thanh răng rắc khi xương cốt gãy nát truyền tới trong huyệt động yên tĩnh vô cùng rõ ràng, nội tạng Alison rớt ra, con ngươi màu nâu đột nhiên nổ tung, thân ảnh tái nhợt của Nhân Ngư Đuôi Quỷ cách đó không xa mơ hồ trong đại dương u tối.
Đờ cờ mờ, Nhân Ngư sắp đứng lên đỉnh chuỗi thực vật rồi, ông đây thật sự phải công lược nó á?
“Ai nha ai nha, hình thái này quả nhiên đánh không lại, thật vất vả mới tìm được đối thủ mạnh mẽ…” Alison bị ép thành một mớ hỗn độn ghê tởm dưới đất chậm rì rì đứng lên, từ góc độ của Triêu Đăng, chỉ có thể thấy được cái cổ vặn vẹo của đối phương, âm thanh răng rắc răng rắc nối xương khiến người tê cả da đầu: “Nhân loại đúng là yếu đuối.”
Luôn có cảm giác… Không tốt cho lắm.
Triêu Đăng chần chờ nói: “Alison?”
“Ngoan ngoãn nhá, điện hạ, chớ quấy rầy ta chiến đấu.”
Bóng người cao gầy đứng lên trong mớ xương vỡ quay đầu lại, nơi đó thực sự quá tối, Triêu Đăng chỉ miễn cưỡng thấy được mặt Alison, đối phương cười híp mắt liếm liếm máu trên tay hắn, ánh sáng chói lọi lan tràn trên hai đồng tử, phảng phất bảo thạch được tạo thành từ kim loại nóng chảy ở nhiệt độ cao.
“Còn không thì cùng nhau chết đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.