Chương 35: Tận thế cuồng hoa
Dẫn Lộ Tinh
28/11/2017
Edit: Hyukie Lee
Bên ngoài tường thành kiên cố là gương mặt mơ hồ và thân thể lọm khọm của đám quái vật, hàm răng cắn mở như tiếng kim loại ma sát đầy chói tai, cặp mắt trống rỗng như xuyên qua đám sắt thép nhìn vào thành thị, mãi đến khi sương mù dày nặng bao trùm Sở Thiên.
Từ ba năm trước zombie bùng nổ, trong tình huống đó một bộ phận nhân loại đạt được năng lực dị biến từ trước đến nay chưa từng có, sở hữu năng lực ngũ hành rồi chữa trị cho mình, nhiều loại năng lực cùng nhau xuất hiện tầng tầng lớp lớp, mọi người tôn một bộ phận này làm dị năng giả. Sau tận thế, tiền tài không còn là tiêu chuẩn để đánh giá địa vị của con người, dị năng giả mạnh mẽ sẽ được những tổ chức hoặc khu vực mời đến, tài phú, quyền lực, người đẹp khác giới hoặc đồng giới đến lúc ấy chỉ cần ngoắc tay là có. Sau khi trải qua thi triều, những người còn sống liền đơn giản chia thế giới theo bốn hướng đông tây nam bắc, trong đó khu tây là khu dẫn đầu, được công nhận là khu vực mạnh nhất.
Nơi đây là căn cứ Tây Đồ, đầu não của khu bắc.
Hai đời của La gia đều có dị năng giả ưu tú khiến cho gia tộc chuyên về khoa học mậu dịch này không cần bàn cãi liền leo lên vị trí bá chủ khu bắc, giờ khác này căn cứ được bầu không khí hân hoan bao trùm, chỉ còn ba ngày nữa là đến sinh nhật của đại công tử La gia, đến lúc đó, gia chủ sẽ hoàn toàn trao quyền thừa kế cho La đại công tử, đồng thời còn mang ý nghĩa thay máu cho căn cứ đã vững vàng nhiều năm.
La gia đại công tử La Trầm chính là dị năng giả trẻ tuổi sở hữu được hệ “băng” hiếm có, tuổi còn trẻ đã đạt được dị năng cấp năm, thái độ xử sự trầm ổn lễ độ, rất được gia chủ kì vọng. Ngày đại công tử nắm quyền càng gần, vốn nên là thời khắc trên dưới bận rộn lại có người rảnh rỗi đi vòng vòng căn cứ, dáng vẻ lười biếng hoàn toàn không hợp với xung quanh.
[Thống, mảnh vỡ lần này là gì vậy?]
[Nếu như không sai thì hẳn là…] Hệ thống do dự một chút: [Ngượng ngùng.]
[Nghe có vẻ rất moe đó.]
Người trả lời có mái tóc đen ngắn, da dẻ như đóa tường vi trắng, y đi về phía trước thêm một khoảng rất dài mà hệ thống vẫn không đáp lại, có chút kì lạ mà nắm tóc.
Mấy tháng trước, từ khi đến thế giới này tới bây giờ hệ thống luôn kêu y chờ tại Tây Đồ, đợi mãnh vỡ xuất hiện. Thân phận trước mắt của y là con riêng La gia, bên trên có hai người anh trai. Vốn cho rằng cứ ngốc trong căn cứ sẽ tìm được mảnh vỡ nhưng qua thời gian dài như vậy mà hệ thống vẫn không có phản ứng gì, mãi đến mấy ngày trước mới bất thình lình nói tìm được mảnh vỡ ở vùng phụ cận.
Vì sinh nhật La Trầm gần đến nên các cường giả trên khắp thế giới đổ xô tụ tập về Tây Đồ, trong đó có mảnh vỡ cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng hơi phiền phức chính là cho tới bây giờ hệ thống vẫn chưa thể xác định vị trí cụ thể của đối phương, Triêu Đăng đã đi vòng quanh căn cứ bự chảng này được hai vòng rồi.
[Ở phía trước.] Bỗng nhiên hệ thống nói: [Bên phải.]
Triêu Đăng đáp một tiếng rồi chạy lên trên, xuyên qua hành lang u tối, cửa sắt to lớn bị khóa xuất hiện trước mắt, y sờ soạng trên người tìm được chìa khóa vạn năng, sau khi thử năm lần rốt cuộc mở được cánh cửa trầm nặng theo năm tháng.
Cảnh tượng bên trong là một mảnh sinh cơ dạt dào, hoa dại màu sắc tươi đẹp cao cỡ nửa người cùng cỏ xanh đan dệt thành bức tranh lãng mạn đầy tình ý. Triêu Đăng có chút do dự đi về phía trước mấy bước, tại tận thế mà nhìn thấy hình ảnh tràn đầy sức sống như thế này có chút kì dị, trong bụi cỏ truyền đến động tĩnh nhỏ bé. Một giây sau, Triêu Đăng đối diện với đôi mắt băng lam.
[Là mãnh vỡ.]
“Này?”
Không ai trả lời.
Nếu như là Ngượng Ngùng mà nói, nếu bây giờ tiến lên chắc chắn sẽ bị ghét nên y dừng lại tại đó, cong cong môi với thiếu niên: “Xin chào, anh là Triêu Đăng.”
Thiếu niên sở hữu đôi ngươi băng lam không nói lời nào, im lặng dị thường nhìn y. Tóc thiếu niên thuần đen, phối hợp với đồng tử nhạt màu gần như trong suốt càng lộ vẻ kì ảo sạch sẽ, ngũ quan trộn giữa nét Âu cùng sự mềm mại như hòa của người châu Á, vô cùng đẹp đẽ. Tầm mắt Triêu Đăng xẹt qua cánh tay nhỏ của thiếu niên, nơi đó có một vết thương không sâu không cạn, mùi máu tanh nhàn nhạt truyền đến.
Vẫn không đáp lại.
Triêu Đăng sờ sờ mũi, cợt nhả nói: “Anh đi qua đó nha… Em không nói nghĩa là đồng ý đó, cho nên nói với anh gì đó đi?”
Thiếu niên giương mi, bỗng dưng đỏ mặt, bên trong nét ngây thơ mơ hồ để lộ sự quyến rũ đầy gợi cảm, Triêu Đăng,… Triêu Đăng bị kích động quá chừng! Thật sự là Ngượng Ngùng nè dời ơi, cực kì đáng yêu!
Triêu Đăng định đi qua, bỗng thấy cỏ xanh và hoa dại đột nhiên cao lên tới độ cao không tưởng, bên cạnh đó còn tản ra ánh sáng lạnh của kim loại, may mà y phản ứng nhanh nhảy vọt ra phía sau cửa, thiếu chút nữa đã bị đám thực vật này chém thành máu thịt be bét.
Dị năng hệ thực vật?
Đúng là không còn cách nào đến gần thiếu niên kia, Triêu Đăng suy nghĩ một chút, lấy từ trong túi ra miếng dán trị thương. Trong tận thế, nghiên cứu ra được những thứ đơn giản mà có tác dụng cầm máu hoặc chữa trị thì càng được chào đón. Nhưng bởi vì nguyên liệu hạn hẹp nên bị giới hạn, chỉ có một bộ phận nhân loại có được thứ xa xỉ này. Thân là con riêng nhà họ La ít nhiều cũng mang tiếng nên mấy thứ này đương nhiên Triêu Đăng không thiếu.
Y giơ giơ cổ tay lên, chỉ chỉ với người đối diện: “Có vẻ em đang chảy máu, có cần không?” Không chờ thiếu niên phản ứng lại, trong âm thanh tăng thêm ý cười: “Không nói chính là đồng ý nha, chụp nè.”
Dùng tay ném miếng dán qua phía thiếu niên, thấy túi vô khuẩn rớt xuống đám cỏ, Triêu Đăng nhíu mày nhỏ giọng thầm thì: “Ghét mình thật sao…”
Dường như cảm thấy hành động như vậy có hơi quá phận, Triêu Đăng quay đầu đi về phía cửa, sau lưng truyền đến động tĩnh nhỏ bé, đám cỏ cao ngất kia từ từ trở lại độ cao bình thường. Một đôi băng lam lấp ló giữa đám xanh nhìn chăm chú vào phương hướng người nọ rời đi. Mãi một lúc lâu sau, đôi tay tái nhợt nhặt lấy túi vô khuẩn.
Ngày hôm sau đi lại chỗ cửa sắt kia, Triêu Đăng có chút kinh ngạc khi phát hiện thiếu niên vẫn ngồi trong bụi cỏ, vết thương trên cánh tay phải đã biến mất không còn tăm hơi nhưng trên vai lại có thêm mấy vết thương mới, màu máu đỏ sậm trên làn da tái nhợt quả thực rất chói mắt. Sau một hồi do dự, Triêu Đăng thả nhẹ âm thanh.
“Anh có thể qua đó không?”
Lần này, đám thực vật cao hơn nửa người kia tự động lùi qua hai bên. Triêu Đăng đi đến bên thiếu niên rồi ngồi chồm hỗm xuống, ánh mắt xẹt qua bờ vai nhỏ, cẩn thận từng li từng tí đem miếng dán trị liệu mới dán vào chỗ vết thương, nhẹ nhàng ấn ấn đảm bảo nó không bung ra rồi quay lại đối mặt với đôi băng lam ấy. Người nọ nở một nụ cười thật tươi, để rồi bất thình lình nắm lấy tóc thiếu niên ra sức vò vò.
“Không cảm ơn anh trai hả, quỷ nhỏ dễ thương?”
Hai má thiếu niên đột nhiên đỏ bừng một mảnh, ráng hồng trên má ấy càng tôn lên da thịt trắng trẻo, cả người bừng bừng sức sống, nhóc nhè nhẹ lắc đầu, đưa tay chỉ vào cổ họng của mình.
“Em…” Triêu Đăng nuốt xuống lời định thốt ra khỏi miệng, xoa xoa mái tóc, như là an ủi, như là thuận miệng trò chuyện: “Không sao cả, em lớn lên đẹp trai như vậy, tuy không hoàn mỹ nhưng lại đáng yêu, như bây giờ rất đáng yêu nè.”
[Giá trị yêu thương: 0,5 sao. Đồ nghiện luyến đồng.]
[Cút cút cút, mi có biết ông đang làm công cho ai không?]
“Anh là Triêu Đăng.” Mặt thiếu niên càng lúc càng hồng, Triêu Đăng cảm thấy chơi rất vui, mạnh bạo đập tay lên vai đối phương: “Nhớ chưa đó? Triêu trong triều dương, Đăng trong ngọn đèn… Ôi chao, em đang run này?”
Cảm giác được thiếu niên bên cạnh tự nhiên run cầm cập, y không nhịn được cười ra tiếng: “Đàn ông con trai mà ngượng quá là không được nha.”
Tốt! Có! Thể! Yêu!
So với đám tra công cặn bã lúc trước đúng là khác một trời một vực luôn mà, dễ thương chết mất á á á, cảm giác khi được ngủ cùng nhóc chắc sẽ kích thích lắm á á á.
“Nếu quá xấu hổ, người con gái em thích sẽ chạy mất dép đó.” Triêu Đăng buông vai thiếu niên ra, duy trì ý cười dịu dàng, kề sát vào mặt thiếu niên: “Có điều, cưng lớn lên đẹp trai như vậy, nhất định tương lai sẽ có gái theo ào ào.”
Máy liên lạc của Triêu Đăng đột ngột vang lên, thời điểm thấy được người gọi đến, trên mặt y lóe lên một tia chán ghét rồi biến mất nhưng lại bị đôi băng lam sâu xa tinh ý bắt được, thiếu niên trừng mắt nhìn, nghe thấy âm thanh một giây trước hãy còn cười đùa giờ lại lạnh lùng lãnh cảm.
“Chào, anh…”
“Em không đi lung tung, chỉ đi vòng quanh căn cứ… Nhiều người vui vẻ như thế, thiếu một người có sao… Này, anh——“
“… Được rồi, về liền.”
Y cúp điện thoại, trong vô thức cắn lấy môi dưới, thấy đôi linh đồng của thiếu niên lộ ra nghi hoặc liền nở nụ cười trong sáng thanh thuần.
“Anh có chút chuyện, đi trước, sau này gặp lại có được không?”
Thiếu niên gật đầu.
“Vậy lần sau gặp.”
Triêu Đăng xoa xoa đầu thiếu niên lần cuối rồi đứng lên đẩy cửa rời đi, thiếu niên ngồi trong bụi cỏ nhìn bóng lưng người nọ, không biết nghĩ tới điều gì, hai bờ má trắng nõn bỗng nhiễm phải mặt hồng nhợt nhạt.
La Trầm nhìn người vừa đi vào đại sảnh, đối phương chỉ mới vừa vào cửa đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người. Con riêng La gia đi đến bậc thang cuối cùng nhìn thẳng vào hắn, hắn thực sự không chịu được khi bảo bối mà mình ngày đêm thương nhớ bị nhiều người dòm ngó, thần sắc trầm tĩnh nói.“Đi thư phòng.”
“Sao không ở đây—-“
“Tiểu Đăng, nghe lời.”
Người đối diện không cam lòng chật lưỡi theo sau hắn, vào tới, La gia đại thiếu gia liền ôm lấy eo Triêu Đăng, gương mặt tuấn mỹ tràn đầy khát vọng.
“Em đã trưởng thành, ngày này tháng sau, em chính là người lớn…”
“Buông tôi ra, anh cả.” Triêu Đăng liếc nhìn, nhịn xuống kích động đẩy thanh niên ra: “Anh đã nói sẽ không đụng vào tôi trước khi trưởng thành.”
“Anh không đụng vào em.” La Trầm trầm giọng dán sát vào tai y: “Để anh ôm một chút, chỉ ôm một chút thôi.”
[Giá trị yêu tương: 4,5 sao.]
[Nhìn trâu ngựa của mình phải bán rẻ nhan sắc, mi nhẫn tâm à.]
[…]
“Được rồi được rồi, anh, hồi nữa có người tới thì phiền.” Thấy thanh niên vẫn dây dưa không buông, mỹ nhân mắt đen dụ dỗ: “Đừng như vậy, lớn rồi, chút nữa ba sẽ giao lại căn cứ cho anh, ở đây xảy ra chuyện gì không phải anh hai sẽ có lợi hay sao?”
Nhớ tới thằng em đang bị nhốt ở phòng hầm, trong mắt La Trầm hiện lên một tia thô bạo tàn ác. Nếu như không phải tên ngu xuẩn đó có ý đồ với bảo bối của mình, hắn cũng không đến mức trời đất bất dung phế bỏ dị năng của em ruột.
“Được được, nghe lời Tiểu Đăng.” La Trầm sờ mặt y, xúc cảm trắng mịn mềm mại khiến người mê muội không muốn buông tay, hắn nhịn xuống kích động muốn làm người, tiếng thì thầm chứa đầy dục vọng: “Anh nghe lời em, em cũng phải mãi mãi nghe lời anh.”
Hàng mi khẽ rũ, che lại tròng mắt đầy ma lực kia, lệ chí nhạt màu dưới góc độ này làm cho khuôn mặt trù diễm thêm phần yếu đuối, La Trầm càng nhìn càng mê đắm, thở than trên đời này vẫn tồn tại một người khiến hắn cuồng si đến từng bờ môi từng ngọn tóc, hận không thể nhét vào lòng sủng ái từng giây.
“Ừ.”
Triêu Đăng nhắm mắt lại.
[Giá trị yêu thương: 5 sao.]
Tối nay căn cứ Tây Đồ đèn đuốc sáng choang, trong tận thế nhưng lại xuất hiện hàng loạt rượu ngon cùng mỹ thực hiếm có, trong căn cứ ngoại trừ dị năng giả còn có một bộ phận người tài khác như nhà nghiên cứu khoa học, kĩ sư kiến trúc, chuyên gia cấp thoát nước, bác sĩ và thậm chí là đầu bếp đều đến Tây Đồ để sinh tồn, vì thế mà căn cứ càng ngày càng hoàn thiện về cơ sở vât chất, càng thu hút thêm tài ba dị sĩ, từng bước khiến căn cứ lớn mạnh, ngay cả các thế lực lớn cũng phải nhượng bộ ba phần.
Bên kia, đại biểu ba khu đang nâng ly chúc mừng La Trầm, trong tận thế, ngoại trừ bốn khu sinh tồn lớn thì các quân đoàn do cường giả đứng đầu hay tổ chức tư nhân và thậm chí là tiểu quốc cũng không còn xa lạ, thừa dịp này tất cả tề tựu bên La gia đại thiếu gia. Triêu Đăng rút vào bóng tối nhìn cảnh tượng kì quái bên ngoài, lúc nãy tới sớm chi giờ đã thấy mệt, ngồi ở vị trí không được người chú ý tránh đi rất nhiều phiền phức. Nhóm các cô gái cầm champagne cười duyên dáng, cánh đàn ông vung tay nhấc chân đầy phong độ nhẹ nhàng. Nếu như không rõ thảm trạng bên ngoài tường thành, chắc sẽ không ai cho rằng đây là tận thế.
Party dần đến cao trào, đột nhiên ở đại sảnh gây ra hỗn loạn khiến nhóm chính khách phải quay đầu lại, cuộc trò chuyện bỗng dưng ngưng bặt, bầu không khí lặng tờ. Phàm là người đã thấy rõ đều lộ ra thần sắc kinh ngạc đến sững sờ.
Ngay cả La Trầm khi biết được ai đến, cũng ngớ ra kinh hãi.
“Trời đất! Đó là Vệ Tiễu hả! Nghe đồn là dị năng giả mạnh nhất trong đội?”
“Nhất định là bọn họ rồi! Bảy người, cặp chị em kia là thành viên của nhóm ————“
“Silent!!”
Có người rống lên.
Silent là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt, từ khi zombie bùng nổ tới nay, dị năng giả khắp nơi trên thế giới có thực lực ngang nhau tập hợp lại cùng nhau gây dựng nên tập đoàn lính đánh thuê, chuyên săn giết thây ma. Đại đa số các đội lính đánh thuê thường hợp tác với bốn khu hoặc các tổ chức tư nhân quy mô khủng nhưng Silent là trường hợp ngoại lệ, bọn họ chỉ phục tùng trưởng nhóm của họ, đồng thời cũng là tập đoàn lính đánh thuê duy nhất ngự trị bên trên các thế lực lớn.
Bọn họ chỉ có bảy người nhưng mỗi người lại sở hữu thực lực cường hãn đến mức không thể tưởng tượng, cặp chị em bề ngoài yếu đuối kia trong vòng năm ngày đã đẩy lùi được thi triều vây thành ở khu đông vào hai năm trước. Trong đó kiểm tra được có mười con zombie cấp ba trở lên bị biến dị, càng khỏi nói đến thực lực và đẳng cấp của các thành viên khác. Mà trung tâm của Silent được các siêu cấp cường giả cam tâm tình nguyện phục tùng lại sở hữu dị năng duy nhất, độc nhất từ trước đến nay – ngôn linh.
Đại biểu khu đông cười nhẹ với La Trầm: “La tiên sinh quả nhiên là thanh niên hào tuấn, có thể mời được Silent, trước đây chúng tôi mời họ rất nhiều lần nhưng có vẻ Vệ tiên sinh không hứng thú mấy.”
“Quá khen.”
La Trầm ngoài mặt bất động thanh sắc ra hiệu cụng ly nhưng tâm trạng lại hết sức kì lạ, lúc trước hắn mời Silent cũng đã nghĩ đến cảnh tượng không ai đến. Vậy mà không ngờ lại được tập đoàn lính đánh thuê đỉnh đỉnh đại danh nhìn đến danh thiếp, càng không ngờ hơn là đối phương còn đích thân tới cửa.
[Kiểm tra được mảnh vỡ đang ở gần đây.]
[Hả?]
Triêu Đăng nhìn lung tung khắp đại sảnh, theo tầm mắt các dị năng giả nhìn đến nam nhân thân hình cao lớn đứng giữa trung tâm, mái tóc như màn đêm sâu xa huyền bí, cố tình sao đôi mắt lại long lanh phảng phất như băng chìm biển sâu, viền mắt thâm thúy, hình dáng dài nhỏ, hệt như đôi mắt của sói.
[Hắn là Bá Đạo.]
[…]
Triêu Đăng nghe theo lời của hệ thống dời mắt đến Vệ Tiễu, nam nhân chói mắt như mặt trời cũng đang nhìn y, ngũ quan anh tuấn góc cạnh lộ ra nét gợi cảm quyến rũ, rồi lại vì huyết thống châu Á mà thêm nét nhu hòa ý vị.
A, con lai.
Trước đây không lâu cũng gặp được một tên nhóc ~ con lai ~ cực kì ~ đáng yêu ~ dễ thương ~ moe moe ~
Vệ Tiễu hướng y giương môi, nở nụ cười có chút lưu manh vô lại.
[Má ơi, đẹp trai quá à.] Triêu Đăng hết sức kích động: [Mình nên làm hắn trước hay là nhóc dễ thương trước đây?]
[Cậu vẫn chưa hiểu?] Hệ thống hơi nghi hoặc một chút, thấy y thật sự không hiểu mới nói tiếp: [Hai mảnh vỡ này là một, người đa nhân cách.]
[…]
Đậu xanh rau má, giỡn mặt hả bây.
[Lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế…] Hệ thống dừng một chút, trong âm thanh như đang cười cợt: [Cậu cẩn thận nhé.]
[…]
Cẩn thận, cẩn thận cái đinh nè.
Ông đây đã hiểu, ba phần nỗ lực, bảy phần số phận.
===
Triêu Đăng = Ngọn đèn giữa đại dương = Ánh đèn ban mai.
Tiểu Đăng = Ngọn đèn nhỏ.
Tên em rất đẹp và ý nghĩa.
Bên ngoài tường thành kiên cố là gương mặt mơ hồ và thân thể lọm khọm của đám quái vật, hàm răng cắn mở như tiếng kim loại ma sát đầy chói tai, cặp mắt trống rỗng như xuyên qua đám sắt thép nhìn vào thành thị, mãi đến khi sương mù dày nặng bao trùm Sở Thiên.
Từ ba năm trước zombie bùng nổ, trong tình huống đó một bộ phận nhân loại đạt được năng lực dị biến từ trước đến nay chưa từng có, sở hữu năng lực ngũ hành rồi chữa trị cho mình, nhiều loại năng lực cùng nhau xuất hiện tầng tầng lớp lớp, mọi người tôn một bộ phận này làm dị năng giả. Sau tận thế, tiền tài không còn là tiêu chuẩn để đánh giá địa vị của con người, dị năng giả mạnh mẽ sẽ được những tổ chức hoặc khu vực mời đến, tài phú, quyền lực, người đẹp khác giới hoặc đồng giới đến lúc ấy chỉ cần ngoắc tay là có. Sau khi trải qua thi triều, những người còn sống liền đơn giản chia thế giới theo bốn hướng đông tây nam bắc, trong đó khu tây là khu dẫn đầu, được công nhận là khu vực mạnh nhất.
Nơi đây là căn cứ Tây Đồ, đầu não của khu bắc.
Hai đời của La gia đều có dị năng giả ưu tú khiến cho gia tộc chuyên về khoa học mậu dịch này không cần bàn cãi liền leo lên vị trí bá chủ khu bắc, giờ khác này căn cứ được bầu không khí hân hoan bao trùm, chỉ còn ba ngày nữa là đến sinh nhật của đại công tử La gia, đến lúc đó, gia chủ sẽ hoàn toàn trao quyền thừa kế cho La đại công tử, đồng thời còn mang ý nghĩa thay máu cho căn cứ đã vững vàng nhiều năm.
La gia đại công tử La Trầm chính là dị năng giả trẻ tuổi sở hữu được hệ “băng” hiếm có, tuổi còn trẻ đã đạt được dị năng cấp năm, thái độ xử sự trầm ổn lễ độ, rất được gia chủ kì vọng. Ngày đại công tử nắm quyền càng gần, vốn nên là thời khắc trên dưới bận rộn lại có người rảnh rỗi đi vòng vòng căn cứ, dáng vẻ lười biếng hoàn toàn không hợp với xung quanh.
[Thống, mảnh vỡ lần này là gì vậy?]
[Nếu như không sai thì hẳn là…] Hệ thống do dự một chút: [Ngượng ngùng.]
[Nghe có vẻ rất moe đó.]
Người trả lời có mái tóc đen ngắn, da dẻ như đóa tường vi trắng, y đi về phía trước thêm một khoảng rất dài mà hệ thống vẫn không đáp lại, có chút kì lạ mà nắm tóc.
Mấy tháng trước, từ khi đến thế giới này tới bây giờ hệ thống luôn kêu y chờ tại Tây Đồ, đợi mãnh vỡ xuất hiện. Thân phận trước mắt của y là con riêng La gia, bên trên có hai người anh trai. Vốn cho rằng cứ ngốc trong căn cứ sẽ tìm được mảnh vỡ nhưng qua thời gian dài như vậy mà hệ thống vẫn không có phản ứng gì, mãi đến mấy ngày trước mới bất thình lình nói tìm được mảnh vỡ ở vùng phụ cận.
Vì sinh nhật La Trầm gần đến nên các cường giả trên khắp thế giới đổ xô tụ tập về Tây Đồ, trong đó có mảnh vỡ cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng hơi phiền phức chính là cho tới bây giờ hệ thống vẫn chưa thể xác định vị trí cụ thể của đối phương, Triêu Đăng đã đi vòng quanh căn cứ bự chảng này được hai vòng rồi.
[Ở phía trước.] Bỗng nhiên hệ thống nói: [Bên phải.]
Triêu Đăng đáp một tiếng rồi chạy lên trên, xuyên qua hành lang u tối, cửa sắt to lớn bị khóa xuất hiện trước mắt, y sờ soạng trên người tìm được chìa khóa vạn năng, sau khi thử năm lần rốt cuộc mở được cánh cửa trầm nặng theo năm tháng.
Cảnh tượng bên trong là một mảnh sinh cơ dạt dào, hoa dại màu sắc tươi đẹp cao cỡ nửa người cùng cỏ xanh đan dệt thành bức tranh lãng mạn đầy tình ý. Triêu Đăng có chút do dự đi về phía trước mấy bước, tại tận thế mà nhìn thấy hình ảnh tràn đầy sức sống như thế này có chút kì dị, trong bụi cỏ truyền đến động tĩnh nhỏ bé. Một giây sau, Triêu Đăng đối diện với đôi mắt băng lam.
[Là mãnh vỡ.]
“Này?”
Không ai trả lời.
Nếu như là Ngượng Ngùng mà nói, nếu bây giờ tiến lên chắc chắn sẽ bị ghét nên y dừng lại tại đó, cong cong môi với thiếu niên: “Xin chào, anh là Triêu Đăng.”
Thiếu niên sở hữu đôi ngươi băng lam không nói lời nào, im lặng dị thường nhìn y. Tóc thiếu niên thuần đen, phối hợp với đồng tử nhạt màu gần như trong suốt càng lộ vẻ kì ảo sạch sẽ, ngũ quan trộn giữa nét Âu cùng sự mềm mại như hòa của người châu Á, vô cùng đẹp đẽ. Tầm mắt Triêu Đăng xẹt qua cánh tay nhỏ của thiếu niên, nơi đó có một vết thương không sâu không cạn, mùi máu tanh nhàn nhạt truyền đến.
Vẫn không đáp lại.
Triêu Đăng sờ sờ mũi, cợt nhả nói: “Anh đi qua đó nha… Em không nói nghĩa là đồng ý đó, cho nên nói với anh gì đó đi?”
Thiếu niên giương mi, bỗng dưng đỏ mặt, bên trong nét ngây thơ mơ hồ để lộ sự quyến rũ đầy gợi cảm, Triêu Đăng,… Triêu Đăng bị kích động quá chừng! Thật sự là Ngượng Ngùng nè dời ơi, cực kì đáng yêu!
Triêu Đăng định đi qua, bỗng thấy cỏ xanh và hoa dại đột nhiên cao lên tới độ cao không tưởng, bên cạnh đó còn tản ra ánh sáng lạnh của kim loại, may mà y phản ứng nhanh nhảy vọt ra phía sau cửa, thiếu chút nữa đã bị đám thực vật này chém thành máu thịt be bét.
Dị năng hệ thực vật?
Đúng là không còn cách nào đến gần thiếu niên kia, Triêu Đăng suy nghĩ một chút, lấy từ trong túi ra miếng dán trị thương. Trong tận thế, nghiên cứu ra được những thứ đơn giản mà có tác dụng cầm máu hoặc chữa trị thì càng được chào đón. Nhưng bởi vì nguyên liệu hạn hẹp nên bị giới hạn, chỉ có một bộ phận nhân loại có được thứ xa xỉ này. Thân là con riêng nhà họ La ít nhiều cũng mang tiếng nên mấy thứ này đương nhiên Triêu Đăng không thiếu.
Y giơ giơ cổ tay lên, chỉ chỉ với người đối diện: “Có vẻ em đang chảy máu, có cần không?” Không chờ thiếu niên phản ứng lại, trong âm thanh tăng thêm ý cười: “Không nói chính là đồng ý nha, chụp nè.”
Dùng tay ném miếng dán qua phía thiếu niên, thấy túi vô khuẩn rớt xuống đám cỏ, Triêu Đăng nhíu mày nhỏ giọng thầm thì: “Ghét mình thật sao…”
Dường như cảm thấy hành động như vậy có hơi quá phận, Triêu Đăng quay đầu đi về phía cửa, sau lưng truyền đến động tĩnh nhỏ bé, đám cỏ cao ngất kia từ từ trở lại độ cao bình thường. Một đôi băng lam lấp ló giữa đám xanh nhìn chăm chú vào phương hướng người nọ rời đi. Mãi một lúc lâu sau, đôi tay tái nhợt nhặt lấy túi vô khuẩn.
Ngày hôm sau đi lại chỗ cửa sắt kia, Triêu Đăng có chút kinh ngạc khi phát hiện thiếu niên vẫn ngồi trong bụi cỏ, vết thương trên cánh tay phải đã biến mất không còn tăm hơi nhưng trên vai lại có thêm mấy vết thương mới, màu máu đỏ sậm trên làn da tái nhợt quả thực rất chói mắt. Sau một hồi do dự, Triêu Đăng thả nhẹ âm thanh.
“Anh có thể qua đó không?”
Lần này, đám thực vật cao hơn nửa người kia tự động lùi qua hai bên. Triêu Đăng đi đến bên thiếu niên rồi ngồi chồm hỗm xuống, ánh mắt xẹt qua bờ vai nhỏ, cẩn thận từng li từng tí đem miếng dán trị liệu mới dán vào chỗ vết thương, nhẹ nhàng ấn ấn đảm bảo nó không bung ra rồi quay lại đối mặt với đôi băng lam ấy. Người nọ nở một nụ cười thật tươi, để rồi bất thình lình nắm lấy tóc thiếu niên ra sức vò vò.
“Không cảm ơn anh trai hả, quỷ nhỏ dễ thương?”
Hai má thiếu niên đột nhiên đỏ bừng một mảnh, ráng hồng trên má ấy càng tôn lên da thịt trắng trẻo, cả người bừng bừng sức sống, nhóc nhè nhẹ lắc đầu, đưa tay chỉ vào cổ họng của mình.
“Em…” Triêu Đăng nuốt xuống lời định thốt ra khỏi miệng, xoa xoa mái tóc, như là an ủi, như là thuận miệng trò chuyện: “Không sao cả, em lớn lên đẹp trai như vậy, tuy không hoàn mỹ nhưng lại đáng yêu, như bây giờ rất đáng yêu nè.”
[Giá trị yêu thương: 0,5 sao. Đồ nghiện luyến đồng.]
[Cút cút cút, mi có biết ông đang làm công cho ai không?]
“Anh là Triêu Đăng.” Mặt thiếu niên càng lúc càng hồng, Triêu Đăng cảm thấy chơi rất vui, mạnh bạo đập tay lên vai đối phương: “Nhớ chưa đó? Triêu trong triều dương, Đăng trong ngọn đèn… Ôi chao, em đang run này?”
Cảm giác được thiếu niên bên cạnh tự nhiên run cầm cập, y không nhịn được cười ra tiếng: “Đàn ông con trai mà ngượng quá là không được nha.”
Tốt! Có! Thể! Yêu!
So với đám tra công cặn bã lúc trước đúng là khác một trời một vực luôn mà, dễ thương chết mất á á á, cảm giác khi được ngủ cùng nhóc chắc sẽ kích thích lắm á á á.
“Nếu quá xấu hổ, người con gái em thích sẽ chạy mất dép đó.” Triêu Đăng buông vai thiếu niên ra, duy trì ý cười dịu dàng, kề sát vào mặt thiếu niên: “Có điều, cưng lớn lên đẹp trai như vậy, nhất định tương lai sẽ có gái theo ào ào.”
Máy liên lạc của Triêu Đăng đột ngột vang lên, thời điểm thấy được người gọi đến, trên mặt y lóe lên một tia chán ghét rồi biến mất nhưng lại bị đôi băng lam sâu xa tinh ý bắt được, thiếu niên trừng mắt nhìn, nghe thấy âm thanh một giây trước hãy còn cười đùa giờ lại lạnh lùng lãnh cảm.
“Chào, anh…”
“Em không đi lung tung, chỉ đi vòng quanh căn cứ… Nhiều người vui vẻ như thế, thiếu một người có sao… Này, anh——“
“… Được rồi, về liền.”
Y cúp điện thoại, trong vô thức cắn lấy môi dưới, thấy đôi linh đồng của thiếu niên lộ ra nghi hoặc liền nở nụ cười trong sáng thanh thuần.
“Anh có chút chuyện, đi trước, sau này gặp lại có được không?”
Thiếu niên gật đầu.
“Vậy lần sau gặp.”
Triêu Đăng xoa xoa đầu thiếu niên lần cuối rồi đứng lên đẩy cửa rời đi, thiếu niên ngồi trong bụi cỏ nhìn bóng lưng người nọ, không biết nghĩ tới điều gì, hai bờ má trắng nõn bỗng nhiễm phải mặt hồng nhợt nhạt.
La Trầm nhìn người vừa đi vào đại sảnh, đối phương chỉ mới vừa vào cửa đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người. Con riêng La gia đi đến bậc thang cuối cùng nhìn thẳng vào hắn, hắn thực sự không chịu được khi bảo bối mà mình ngày đêm thương nhớ bị nhiều người dòm ngó, thần sắc trầm tĩnh nói.“Đi thư phòng.”
“Sao không ở đây—-“
“Tiểu Đăng, nghe lời.”
Người đối diện không cam lòng chật lưỡi theo sau hắn, vào tới, La gia đại thiếu gia liền ôm lấy eo Triêu Đăng, gương mặt tuấn mỹ tràn đầy khát vọng.
“Em đã trưởng thành, ngày này tháng sau, em chính là người lớn…”
“Buông tôi ra, anh cả.” Triêu Đăng liếc nhìn, nhịn xuống kích động đẩy thanh niên ra: “Anh đã nói sẽ không đụng vào tôi trước khi trưởng thành.”
“Anh không đụng vào em.” La Trầm trầm giọng dán sát vào tai y: “Để anh ôm một chút, chỉ ôm một chút thôi.”
[Giá trị yêu tương: 4,5 sao.]
[Nhìn trâu ngựa của mình phải bán rẻ nhan sắc, mi nhẫn tâm à.]
[…]
“Được rồi được rồi, anh, hồi nữa có người tới thì phiền.” Thấy thanh niên vẫn dây dưa không buông, mỹ nhân mắt đen dụ dỗ: “Đừng như vậy, lớn rồi, chút nữa ba sẽ giao lại căn cứ cho anh, ở đây xảy ra chuyện gì không phải anh hai sẽ có lợi hay sao?”
Nhớ tới thằng em đang bị nhốt ở phòng hầm, trong mắt La Trầm hiện lên một tia thô bạo tàn ác. Nếu như không phải tên ngu xuẩn đó có ý đồ với bảo bối của mình, hắn cũng không đến mức trời đất bất dung phế bỏ dị năng của em ruột.
“Được được, nghe lời Tiểu Đăng.” La Trầm sờ mặt y, xúc cảm trắng mịn mềm mại khiến người mê muội không muốn buông tay, hắn nhịn xuống kích động muốn làm người, tiếng thì thầm chứa đầy dục vọng: “Anh nghe lời em, em cũng phải mãi mãi nghe lời anh.”
Hàng mi khẽ rũ, che lại tròng mắt đầy ma lực kia, lệ chí nhạt màu dưới góc độ này làm cho khuôn mặt trù diễm thêm phần yếu đuối, La Trầm càng nhìn càng mê đắm, thở than trên đời này vẫn tồn tại một người khiến hắn cuồng si đến từng bờ môi từng ngọn tóc, hận không thể nhét vào lòng sủng ái từng giây.
“Ừ.”
Triêu Đăng nhắm mắt lại.
[Giá trị yêu thương: 5 sao.]
Tối nay căn cứ Tây Đồ đèn đuốc sáng choang, trong tận thế nhưng lại xuất hiện hàng loạt rượu ngon cùng mỹ thực hiếm có, trong căn cứ ngoại trừ dị năng giả còn có một bộ phận người tài khác như nhà nghiên cứu khoa học, kĩ sư kiến trúc, chuyên gia cấp thoát nước, bác sĩ và thậm chí là đầu bếp đều đến Tây Đồ để sinh tồn, vì thế mà căn cứ càng ngày càng hoàn thiện về cơ sở vât chất, càng thu hút thêm tài ba dị sĩ, từng bước khiến căn cứ lớn mạnh, ngay cả các thế lực lớn cũng phải nhượng bộ ba phần.
Bên kia, đại biểu ba khu đang nâng ly chúc mừng La Trầm, trong tận thế, ngoại trừ bốn khu sinh tồn lớn thì các quân đoàn do cường giả đứng đầu hay tổ chức tư nhân và thậm chí là tiểu quốc cũng không còn xa lạ, thừa dịp này tất cả tề tựu bên La gia đại thiếu gia. Triêu Đăng rút vào bóng tối nhìn cảnh tượng kì quái bên ngoài, lúc nãy tới sớm chi giờ đã thấy mệt, ngồi ở vị trí không được người chú ý tránh đi rất nhiều phiền phức. Nhóm các cô gái cầm champagne cười duyên dáng, cánh đàn ông vung tay nhấc chân đầy phong độ nhẹ nhàng. Nếu như không rõ thảm trạng bên ngoài tường thành, chắc sẽ không ai cho rằng đây là tận thế.
Party dần đến cao trào, đột nhiên ở đại sảnh gây ra hỗn loạn khiến nhóm chính khách phải quay đầu lại, cuộc trò chuyện bỗng dưng ngưng bặt, bầu không khí lặng tờ. Phàm là người đã thấy rõ đều lộ ra thần sắc kinh ngạc đến sững sờ.
Ngay cả La Trầm khi biết được ai đến, cũng ngớ ra kinh hãi.
“Trời đất! Đó là Vệ Tiễu hả! Nghe đồn là dị năng giả mạnh nhất trong đội?”
“Nhất định là bọn họ rồi! Bảy người, cặp chị em kia là thành viên của nhóm ————“
“Silent!!”
Có người rống lên.
Silent là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt, từ khi zombie bùng nổ tới nay, dị năng giả khắp nơi trên thế giới có thực lực ngang nhau tập hợp lại cùng nhau gây dựng nên tập đoàn lính đánh thuê, chuyên săn giết thây ma. Đại đa số các đội lính đánh thuê thường hợp tác với bốn khu hoặc các tổ chức tư nhân quy mô khủng nhưng Silent là trường hợp ngoại lệ, bọn họ chỉ phục tùng trưởng nhóm của họ, đồng thời cũng là tập đoàn lính đánh thuê duy nhất ngự trị bên trên các thế lực lớn.
Bọn họ chỉ có bảy người nhưng mỗi người lại sở hữu thực lực cường hãn đến mức không thể tưởng tượng, cặp chị em bề ngoài yếu đuối kia trong vòng năm ngày đã đẩy lùi được thi triều vây thành ở khu đông vào hai năm trước. Trong đó kiểm tra được có mười con zombie cấp ba trở lên bị biến dị, càng khỏi nói đến thực lực và đẳng cấp của các thành viên khác. Mà trung tâm của Silent được các siêu cấp cường giả cam tâm tình nguyện phục tùng lại sở hữu dị năng duy nhất, độc nhất từ trước đến nay – ngôn linh.
Đại biểu khu đông cười nhẹ với La Trầm: “La tiên sinh quả nhiên là thanh niên hào tuấn, có thể mời được Silent, trước đây chúng tôi mời họ rất nhiều lần nhưng có vẻ Vệ tiên sinh không hứng thú mấy.”
“Quá khen.”
La Trầm ngoài mặt bất động thanh sắc ra hiệu cụng ly nhưng tâm trạng lại hết sức kì lạ, lúc trước hắn mời Silent cũng đã nghĩ đến cảnh tượng không ai đến. Vậy mà không ngờ lại được tập đoàn lính đánh thuê đỉnh đỉnh đại danh nhìn đến danh thiếp, càng không ngờ hơn là đối phương còn đích thân tới cửa.
[Kiểm tra được mảnh vỡ đang ở gần đây.]
[Hả?]
Triêu Đăng nhìn lung tung khắp đại sảnh, theo tầm mắt các dị năng giả nhìn đến nam nhân thân hình cao lớn đứng giữa trung tâm, mái tóc như màn đêm sâu xa huyền bí, cố tình sao đôi mắt lại long lanh phảng phất như băng chìm biển sâu, viền mắt thâm thúy, hình dáng dài nhỏ, hệt như đôi mắt của sói.
[Hắn là Bá Đạo.]
[…]
Triêu Đăng nghe theo lời của hệ thống dời mắt đến Vệ Tiễu, nam nhân chói mắt như mặt trời cũng đang nhìn y, ngũ quan anh tuấn góc cạnh lộ ra nét gợi cảm quyến rũ, rồi lại vì huyết thống châu Á mà thêm nét nhu hòa ý vị.
A, con lai.
Trước đây không lâu cũng gặp được một tên nhóc ~ con lai ~ cực kì ~ đáng yêu ~ dễ thương ~ moe moe ~
Vệ Tiễu hướng y giương môi, nở nụ cười có chút lưu manh vô lại.
[Má ơi, đẹp trai quá à.] Triêu Đăng hết sức kích động: [Mình nên làm hắn trước hay là nhóc dễ thương trước đây?]
[Cậu vẫn chưa hiểu?] Hệ thống hơi nghi hoặc một chút, thấy y thật sự không hiểu mới nói tiếp: [Hai mảnh vỡ này là một, người đa nhân cách.]
[…]
Đậu xanh rau má, giỡn mặt hả bây.
[Lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế…] Hệ thống dừng một chút, trong âm thanh như đang cười cợt: [Cậu cẩn thận nhé.]
[…]
Cẩn thận, cẩn thận cái đinh nè.
Ông đây đã hiểu, ba phần nỗ lực, bảy phần số phận.
===
Triêu Đăng = Ngọn đèn giữa đại dương = Ánh đèn ban mai.
Tiểu Đăng = Ngọn đèn nhỏ.
Tên em rất đẹp và ý nghĩa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.