Chương 14: Vòng hoa tù tội 2
Dẫn Lộ Tinh
28/11/2017
Edit: Hyukie Lee
Dân chúng lẫn phóng viên rộn rộn ràng ràng bu xung quanh viện bảo tàng Prince, dây cảnh báo màu vàng chói mắt phong tỏa hiện trường, lối vào duy nhất bị vô số phóng viên chen lấn, đua nhau bấm lách tách vào hộp pha lê trống rỗng. Một ngày trước, trong hộp này chứa đựng tập thơ cổ có giá trị nhất tinh cầu, chất liệu được làm từ kim loại hiếm thấy ở trạng thái lỏng, mà hiện tại, dưới tình huống hộp pha lê không bị sứt mẻ một góc nào, tập thơ đã không cánh mà bay, thay vào đó là tấm hình khuôn mặt đang cười.
Kí hiệu của siêu trộm.
Từ nửa năm trước trộm đi Hoa hồng trần thế ở Firenze, danh hiệu siêu trộm “Oanh” đã lên đến đỉnh cao. Trộm mất đá quý và để lại tấm card có gương mặt đang cười đã là kí hiệu đặc trưng mỗi khi y gây án.
Sau khi hoàng gia Anderson thông báo sẽ thưởng một tỷ tinh tệ cho ai bắt được kẻ bị truy nã đã lôi kéo được rất nhiều thợ săn tiền thưởng đổ xô tranh giành. Hành động đuổi bắt siêu trộm đã trở thành hoạt động sôi nổi bật nhất tinh cầu. Nhưng tiếc nuối duy nhất là theo yêu cầu đặc biệt của lệnh truy nã thì đối phương muốn Oanh còn sống, điều này làm hành động đuổi bắt đã không dễ dàng nay còn khó khăn hơn.
Không có bất kì ai thấy được mặt mũi siêu trộm, điều duy nhất bọn họ biết là đối phương có đôi mắt màu mực hiếm thấy.
“Căn cứ theo tình báo thì đẳng cấp gen của siêu trộm ít nhất là cấp B, hắn có năng lực khống chế không gian rất điêu luyện.” Bản tin buổi sáng đang phát tin về siêu trộm, Nolan dừng bước, để ly nước lên bàn: “Chúng tôi đoán, hắn nén không gian của mình lại cực nhỏ rồi vào viện bảo tàng, len qua khe hở của chiếc hộp, lợi dụng không gian để đánh cắp tập thơ.”
Theo sự tìm tòi khám phá của nhân loại trong vũ trụ, từ khi liên minh thành lập mọi người thông qua não bộ mở ra phương thức chiến đấu, mỗi người từ nhỏ đã có khả năng thao túng không gian, đẳng cấp gen càng cao thì tính khống chế càng mạnh, người có gen cấp S ưu tú thậm chí còn có thể tự mình điểu khiển một chiếc tinh hạm vũ trụ.
Dòng lịch sử đã đánh dấu lại người kiệt xuất nhất đặt nền móng cho thế hệ đời sau – Horn Anderson. Hắn như một con quái vật sở hữu gen cấp SSS, có thể làm cho cả một đại quân thành bột mịn chỉ với áp suất không gian.
“Lại xem tin tức của Oanh?” Bộ đội phi công ở cùng cơ giáp với hắn dựa vào khung cửa oán giận nhìn Nolan, hơn nửa bên mặt chìm vào bóng tối: “Không đi là trễ đó, tôi không muốn ở lại đây đâu.”
Hoàng tử thứ ba tắt thời sự đang chiếu. Bọn họ trực thuộc bộ đội đặc chủng của quân đội, hằng năm đều không ở Firenze mà vào vũ trụ truy kích và tìm diệt tù nhân vượt ngục hoặc cướp vũ trụ. Đi xa nửa năm, sắp về đến mái nhà thân yêu, dù là hắn cũng không nén nổi kích động trong lòng.
“Viện bảo tàng mà y gây án hôm qua là tinh cầu mà chúng ta đã dừng chân ban sáng.” Nolan vừa đi vừa nói: “Chỉ là có chút bất ngờ.”
“Tôi cũng rất bất ngờ đó…” Phi công cơ giáp hạ thấp giọng: “Đại danh đỉnh đỉnh là phi thuyền của tinh cầu Hella mà lại bị say sóng, quả nhiên đi nhờ phi thuyền là không tốt.”
Y bước ra từ bóng tối, ánh sáng xung quanh biến ảo không ngừng, đôi mắt kia phảng phất cất giữ ma lực khiến Nolan biến sắc: “Triêu Đăng!”
“Xin chào.”
Tên trộm mắt đen cười với hắn, vẫn là gương mặt quen thuộc của phi công kia nhưng ánh mắt lại câu người một cách dụ hoặc. Cảm giác cường hãn ngột ngạt xa lạ khiến không khí xung quanh Triêu Đăng đều bị nén lại. Y sử dụng lực lượng không gian kéo mình lẫn tam hoàng tử lên cao khỏi sàn nhà, thao túng lực lượng ném về phía Nolan —-
Sau khi bùi mù tản đi, trên mặt đất chỉ còn lại phi công cơ giáp đang hôn mê. Nolan nhanh chóng vén mí mắt gã lên, màu nâu nhạt. Tên trộm đã không thấy tăm hơi, trên vầng trán phi công chỉ còn lại gương mặt tươi cười bự chảng và một cây bút màu.
Nolan cúi đầu, phát hiện máy truyền tin trên cổ tay đã biến đâu mất.
Khoảng cách đáp xuống Firenze chỉ còn hai phút, Triêu Đăng cầm máy truyền tin của Nolan, sau một phen vất vả bẻ khóa mật mã, y điều tra máy truyền tin, ấn vào gương mặt của Horn.
Chỉ qua vài giây Horn đã chấp nhận cuộc gọi.
“Anh ba?”
“Tôi là Triêu Đăng.”
Hình ảnh truyền đến là một gương mặt thanh tú, đuôi mắt đẹp đẽ, lệ chí nhạt màu. Thần sắc trên mặt Horn bất biến nhưng nội tâm lại vô cùng kinh ngạc, hắn không nói gì mà chờ người kia mở miệng.
“Chúng ta làm một giao dịch?” Chỉ còn một phút, Triêu Đăng đẩy nhanh tốc độ: “Tập thơ mà viện bảo tàng Prince mất trộm đổi lấy dao găm Tam thế sa kình Caesar trên tay anh, đồng ý không?”
“Tại sao?”
Horn hơi nhướng mày.
“Nghe đồn anh thích sách cổ.” Triêu Đăng cười rộ lên, độ cong khóe môi lẫn ý cười trong mắt nhuốm màu tính toán, dễ dàng khơi gợi dục vọng của mọi người: “Tôi muốn dao găm đính bảo thạch.”
Đương nhiên bởi vì ông đây phải kiếm sao đó, đoán không được chứ gì, đoán không được là được rồi.
“Được.” Horn gật đầu: “Đổi kiểu gì?”
Đầu bên kia truyền đến tạp âm, cả người Triêu Đăng nháy nháy rồi biến mất trên màn ảnh, tiếng nổ mạnh và tiếng chạy trốn vang lên bên tai. Qua hơn một phút sau mới nghe được âm thanh của Triêu Đăng, có vẻ là ở một chỗ nào đó rất xa rống lại đây: “Chờ! Tôi! Đến! Tìm! Anh! Nha!”
“Horn.” Hình ảnh chuyển qua, hắn nhìn thấy Nolan đang nhíu mày: “Cậu ta nói gì với em vậy?”
“Không có gì, chuyện tào lao thôi.” Đôi mắt xanh biếc như đá quý lóe lên vẻ kinh dị, thanh niên tóc vàng trêu ghẹo nói: “Ngược lại là anh, tam hoàng tử đại danh đỉnh đỉnh vừa nãy bị Oanh trộm đồ à?”
“Y giả trang thành phi công cơ giáp…” Nolan dừng một chút, hướng máy truyền tin về phía Horn. Horn nhìn một đám binh lính đang kiểm tra đồ đạc cá nhân của mình: “Trước khi chạy trốn y đã sờ qua một lượt những người ở đây.”
Kết thúc cuộc gọi, Horn nhận ra mình lại không kiềm lòng được mà lộ ra một nụ cười thật tâm thật ý.
[Giá trị yêu thương: 1,5 sao.]
Đêm trắng chậm rãi quay vòng trong vũ trụ mênh mang, thế giới rõ ràng, kiên cố mà mạnh mẽ. Firenze từ tốn thức tỉnh trong ánh ban mai rực rỡ, Triêu Đăng ngậm ống hút, trở về biệt thự ở trung tâm thành phố được thuê từ bà chủ tóc đỏ phong tình vạn chủng, là nhà trọ tư nhân có danh tiếng nhất được các nghệ thuật gia ưa chuộng. Đối diện tầng cao nhất của biệt thự là hoàng cung Anderson uy nghiêm cao quý. Từ đợt gọi điện cho Horn lần trước, đến bây giờ đã qua một tuần.
Đêm trắng: hiện tượng thường xảy ra ở những vùng vĩ độ cao, có lúc hoàng hôn chưa xuống thì bình minh đã lên, do trục trái đất nghiêng và trái đất tự quay quanh mình và quay quanh mặt trời.
Y cũng không vội vã, thời gian dành cho nhiệm vụ lần này rất đầy đủ. Huống hồ dưới sự ảnh hưởng của 1,5 sao yêu thương, sớm muộn gì cũng có người không nhẫn nại còn hơn cả y.
Quả nhiên, chờ Triêu Đăng uống hết ly nước, lúc tới gần lan can bạch gỗ thì âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu: [Gần đây có mảnh vỡ.]
Mặc dù hệ thống không thể phân biệt rõ ràng ai là mảnh vỡ nhưng tìm được phương hướng thì không thành vấn đề. Y ném ly nước xuống, ngẩng đầu nhìn thanh niên đang cầm dụng cụ vẽ tranh đối diện mỹ nữ tóc đỏ. Đối phương có đôi mắt màu nâu ấm áp, mái tóc nâu bóng mượt, da dẻ trắng nõn, vóc người thon gầy thường thấy của các nghệ thuật gia. Khi thấy y đã về, chị gái chủ nhà trọ vui sướng vẫy vẫy tay: “Triêu Đăng, có mua điểm tâm cho tôi không?”
“Có.” Vì trong lệnh truy nã không công bố tên nên lúc đăng kí mướn nhà y dùng tên thật luôn. Lấy đồ ăn còn bốc hơi nóng trong không gian đưa cho chị gái, Triêu Đăng như vô ý liếc mắt nhìn thanh niên tóc nâu: “Hàng xóm mới?”
“Ừ, người này tên Joe nha, ở cách vách cậu luôn đó, ráng ở chung cho tốt tốt vào.”
“Đương nhiên.” Y quay mặt sang mỉm cười với thanh niên: “Tôi là Triêu Đăng ~”
“Xin chào.”
Thanh niên lễ phép bắt tay với y. Thời điểm đối phương duỗi tay ra, đôi mắt màu nâu ngơ ngác. Bàn tay trước mặt hình dáng thon dài, năm ngón tay khớp xương rõ ràng, khiến người sinh ra dục vọng muốn cưỡng hiếp liếm láp. Không có tên trộm nào sẽ làm bẩn tay của mình, luôn giữ bàn tay linh hoạt sạch sẽ là tiền đề căn bản dẫn đến thành công. Dù là dịch dung thì cũng không bôi bôi trét trét lên tay mình. Khi chạm vào làn da trắng trẻo mềm mại, thanh niên nhịn xuống kích động muốn lưu lại dấu vết, thần sắc bình tĩnh thả tay Triêu Đăng ra.
Mỹ nhân trăm năm trước vang danh thiên hạ, sở hữu vẻ đẹp đến phệ hồn thực cốt.
Chị gái chủ nhà trọ nhờ Triêu Đăng sẵn đường dẫn Joe lên lầu, y đáp ứng không chút do dự. Hai người một trước một sau lên lầu, chờ Joe bắt đầu sửa sang nhà mới của mình, Triêu Đăng lười biếng dựa vào cửa nhìn hắn.
Không chỉ có đôi mắt mà cả thân thể đều thay đổi, nhớ đến lần gặp mặt với hoàng tử thứ năm trước đây, tuy rằng gầy nhưng cũng không phải dạng người mảnh khảnh như vậy.
“Anh là họa sĩ?”
“Ừ. Là nghệ sĩ của thủ đô Firenze.” Đôi mắt màu nâu thoáng tò mò nhìn sang: “Cậu thì sao, cũng đến đây du lịch à?”
Tiểu tử, diễn cũng hơi sâu rồi đó.
“Tôi có hẹn.” Tựa hồ có chút khổ não: “Có điều, gần đây hình như người nọ rất bận, không tiện.”
“Cậu không liên hệ với người đó?”
Triêu Đăng lắc đầu cười một cái, há miệng muốn nói lại thôi, cuối cùng chuyển đề tài.
Vì ở chung một chỗ, tuổi xấp xỉ bằng nhau, không qua mấy ngày Triêu Đăng đã thân thuộc với Joe. Thấy Joe ôm một túi đồ đạc trở về, y cười hì hì đi mò mò cái bị. Họa sĩ ngậm thuốc lá trong miệng, ôn hòa nhìn động tác của y, chờ Triêu Đăng bắt đầu ăn đồ ăn, Joe mới nói: “Ngày quốc khánh của Firenze cậu có đi đâu chơi không?”
“…?”
“Mỗi năm đều có diễu hành hóa trang, chợ đồ cũ cũng là một chỗ nổi tiếng.” Joe nhìn y vừa ăn vừa gật đầu, ánh mắt không tự chủ dịu dàng mấy phần: “Đi chung?”
Từ khi kỉ nguyên bắt đầu, tinh cầu Hella được nhận định là nơi thích hợp để cư trú. Đương nhiên Firenze là nơi chói mắt nhất của cả tinh cầu, ngày quốc khánh ấy, tất cả mọi người đều đổ xô ra đường. Dưới bầu trời xanh biếc ánh nắng vàng rực, đám người hát hò ca xướng, xe hoa long trọng đi qua sườn núi, đóa hoa màu vàng kiều diễm mừng ngày lễ trên thập tự giá. Triêu Đăng ngồi xổm nghịch đồ chơi ở chợ đồ cũ với Joe, đúng là thị trường giao dịch lớn nhất trong năm, bắt đầu từ trung tâm thành phố kéo dài đến bảy, tám trăm dặm đều là những gian hàng kề nhau.
“Cái này cái này.” Tay Triêu Đăng bắt lấy hộp trang điểm màu đen, dựa vào kinh nghiệm hơn một năm qua trộm đồ trên khắp thế giới, y cảm thấy năng lực giám bảo của mình càng ngày càng cao: “Joe Joe Joe, mua cái này nè.”
Thanh niên tóc nâu nói đầy bất đắc dĩ: “Lần trước bị cậu lừa một lần đến tiền hút thuốc uống rượu cũng không có.”
“Nghệ thuật gia gì mà theo đuổi vật chất dữ vậy.” Triêu Đăng được ông chủ đồng ý cho mở hộp: “Cái vòng tay giả kia chỉ là bất ngờ thôi… Hả?” Y hạ thấp giọng, chỉ vào cái rãnh kiếng được khảm bảo thạch bên trong: “Cái này, hình như là kim loại trạng thái bán lỏng.”
“Sao cậu biết?”Joe cũng phối hợp mà thấp giọng.
“…”
Bởi vì ông đã từng trộm qua đó, tập thơ mà mi giữ chính là làm từ vật liệu này nè.
Triêu Đăng ha ha ha ha: “Thì biết.”
Cặp mắt màu nâu như cười như không liếc y một cái, lúc Triêu Đăng cho rằng Joe sẽ bỏ xuống rời đi thì thấy đối phương nhìn giá tiền một chút, rồi mở ví lấy tiền.
Chờ bọn hắn đem hộp đi giám định, thuận tiện bán lại cho ông chủ đang kích động không thôi. Triêu Đăng và Joe liếc mắt nhìn nhau, hai người đồng thời cười vang thành tiếng.
“Lời chưa? Tiền thưởng tháng sau có chưa?” Triêu Đăng cười nói: “Anh nói anh có phục hay không?”
“Phục.”
“Không thành ý.”
“Mời cậu uống rượu.”
“Thiệt là không có thành ý.”
“… Chia tiền phân nửa?”
“Ngoan~”
Y vỗ vỗ đầu thanh niên, tiếp tục vui cười. Đám người mặc trang phục hoa hòe lòe loẹt như thủy triều ập tới, thế giới này vừa khẳng định tất cả lại vừa phủ định tất cả. Thanh niên tóc nâu cúi đầu nhìn y một chút, bỗng nhiên nói: “Người mà cậu nói muốn gặp, hiện tại đã gặp được chưa?”
“Chưa.” Triêu Đăng ngừng một chút rồi nói: “Muốn gặp cũng không dễ đâu.”
“Bạn bè hả?”
Đương nhiên không.
“Là người tôi yêu.”
Triêu Đăng cười rộ lên, khóe mắt cong thành một vòng trăng non, giọng điệu vẫn không thay đổi, lúc cười nói như bắn ra mật ngọt. Mặt mày thanh niên bên cạnh xẹt qua tia kinh ngạc, sau đó hắn mất tự nhiên nói: “A… Bạn gái?”
“Vẫn chưa theo đuổi.” Triêu Đăng sờ sờ cằm: “Nhưng mà sau này chắc có thể.”
[Giá trị yêu thương: 2 sao.]
Người bên cạnh vỗ vỗ vai y, Triêu Đăng thuận thế cà lơ cà phất treo cả người lên Joe, thanh niên thon gầy cũng mặc kệ y như không xương dựa vào mình.
Mây trên đỉnh đầu bọn họ, đã bay đi từ lâu.
Sau đó Joe chủ động đến tìm y mấy lần. Bất ngờ đối phương biết hội họa là thật. Dưới nét bút của hắn, đường phố, đám người, đèn đuốc sắp tắt đều đẹp đẽ chân thực đến dị thường, như có sức sống tiềm tàng bên trong. Thấy Triêu Đăng hứng thú, Joe đưa ra yêu cầu vẽ cho y một bức.
“Được thôi.” Triêu Đăng đồng ý: “Có lấy tiền hông?”
Joe lắc đầu. Kêu Triêu Đăng ngồi xuống trước mặt hắn rồi lấy bút chì ra, chậm rãi đồ nét.
“Có thể nói về bản thân một chút không?” Joe vừa nói vừa quan sát y: “Biết rõ nhân vật mình vẽ sẽ có cảm giác hơn.”
“Nói cái gì bây giờ?”
“Nói về… bạn gái lần trước?”
“Người nọ à.” Triêu Đăng chống cằm, ánh mắt vụt sáng: “Thật ra ấn tượng ban đầu rất tệ, vì lần gặp mặt đầu tiên đã bị bẽ gãy tay.”
“… Ạch.”
“Sau đó ngẫm lại, tình huống lúc đó, người nọ như vậy đã là rất nhân từ rồi.” Triêu Đăng cúi đầu nhìn tay của mình, dịu dàng nói: “Cũng giống anh thôi, tôi phải dựa vào bàn tay này để kiếm cơm ăn, còn người nọ là nhân vật công chúng à, tuy tuổi tác hai chúng tôi không chênh nhau là mấy nhưng người nọ cực kì lợi hại. Từ rất lâu tôi đã để ý rồi, vì hấp dẫn lực chú ý của người nọ nên tôi đã làm vài chuyện điên rồ… Í da, nói nhiều như vậy hình như không có ích gì hả?”
“Không, rất có ích.”
Âm thanh của Joe vang vọng trong phòng vẽ tranh, tuy sau khi dịch dung tướng mạo của Horn đã thành dạng bình thường nhưng âm thanh vẫn là hàng cao cấp. Như tiếng đàn trầm thấp thuần hậu của violon, rất có từ tính. Có thể nghe được giọng nói thuộc về thanh niên hai mươi trẻ tuổi, lúc hắn nói chuyện âm cuối không tự chủ hơi cao lên, nghe cứ tưởng là một người ôn nhu dịu dàng dễ mến.
Mùa đông ở tinh cầu Hella mở đầu với tuyết mịn trộn lẫn nước mưa, buổi tối yên lặng mà đến. Ngôi sao lặng lẻ tỏa sáng ở ngã tư đường đầy tiếng cười nói chen chúc. Phòng triển lãm rộng lớn tráng lệ được làm một nửa bằng gỗ một nửa bằng pha lê, dù là ban đêm nhưng trong nội thất vẫn sáng như ban ngày.
Mỗi ngày trôi qua y sống rất phóng túng. Siêu trộm đã yên lặng gần một tháng, nếu không làm một vố thì Đăng Đăng sẽ bị flop trong top mười tám tên tội phạm bị truy nã liền đó.
Vừa vặn sau ngày quốc khánh chính là lễ hội nghệ thuật hằng năm, Triêu Đăng lẫn vào đám người mặc trang phục đứng đắn, tầm mắt nhìn chằm chằm các tác phẩm được vô số người tán thưởng, suy nghĩ nên làm cách nào quỷ không biết thần không hay trộm nó.
Tác phẩm nòng cốt của vị họa sĩ trăm năm trước danh dương tứ hải được đặt ở phòng riêng là bức chân dung của Horn Anderson và tình nhân của ngài. Quốc vương chinh chiến thế giới trong tranh đang gắt gao ôm tình nhân đang quay lưng, dù không nhìn thấy mặt nhưng từ góc độ của quốc vương mà xem thì nhất định là ngài vô cùng yêu y, đồng thời người nọ cũng là đàn ông.
Mái tóc màu vàng óng nhạt, con ngươi xanh biếc, ngoại trừ trang sức quân phục hoa lệ bên ngoài thì chân dung tinh xảo anh tuấn kia vô cùng giống với hậu duệ trăm năm sau của hắn, từ gương mặt đến cả họ tên, Triêu Đăng nhíu mày.
Chỉ bằng điểm này cũng phải trộm được trái tim của hoàng tử thứ năm nha.
Y đi cùng đám người đến phía trước tác phẩm hội họa, gã đàn ông già khụ bên cạnh táy máy tay chân với cô gái nọ, hình như vì cố kị thân phận của gã mà cô gái nuốt giận vào bụng. Triêu Đăng im lặng không lên tiếng sử dụng không gian đánh bay gã đàn ông ra ngoài, thừa dịp khoảnh khắc đám người rối loạn, y nhanh chóng chụp lấy bức chân dung, đồng thời bỏ lại gương mặt tươi cười.
Lựa chọn phương án này vì nó rất đơn giản, chỉ cần ba bước, thoải mái vô cùng.
“Siêu trộm!! Là kí hiệu của siêu trộm!”
“Nhanh truyền tin cảnh giác! Bức họa bị trộm rồi!”
“Phong tỏa cửa ra vào —! Chết tiệt, mẹ nó đừng chen lấn nữa!”
Triêu Đăng giấu bức họa vào không gian, tiếng chửi bới ồn ào liên miên không dứt bị y vứt lại phía sau, mới vừa ra khỏi phòng triển lãm thì dáng người tao nhã cao ngất đối diện khiến bước chân Triêu Đăng dừng lại.
Đột nhiên thế giới lặng im không hề có tiếng động, đoàn người tham quan biến mất hầu như không còn, chỉ có ánh đèn yên tĩnh tràn ngập không gian, cùng thanh niên với tướng mạo họa thượng đang tiến về phía Triêu Đăng. Hắn thấy nét kinh ngạc lẫn mừng rỡ trên mắt siêu trộm không kịp che dấu, loáng qua rồi vụt tắt, con ngươi thúy sắc thật dài hơi khép lại.
Bất tri bất giác y lại đi vào không gian của Horn, thoạt nhìn đối phương thao túng trên diện tích lớn rất thành thạo điêu luyện, thôi xong rồi. Trong lĩnh vực của người khác không có ưu thế không có giải thích, chỉ cần động thủ một chút thì Horn cũng có thể giết chết y trong nháy máy.
“Tại sao…?”
“Em không đến tìm tôi, tôi không còn cách nào khác là đến tìm em.”
Thanh niên tóc vàng đến gần y, cánh tay tái nhợt vuốt nhẹ mặt Triêu Đăng, cuối cùng dừng lại trên vành tai tinh xảo: “Có muốn kiểm tra bức họa đó một chút không?”
Gò má của tên trộm mắt đen ửng hồn, y muốn nghiêng đầu tránh né ngón tay lạnh như băng của Horn, lại bị đối phương trừng phạt mà bóp chặt. Triêu Đăng có chút đau không né nữa, một tay mở không gian lấy ra đồ vật trộm được lúc nãy.
Vừa nhìn xong, động tác của y cứng đờ giữa không trung.
Chẳng biết lúc nào, nguyên bản là hình ảnh ôm nhau dịu dàng lại biến thành mỹ nhân bị trói ngồi trên vương tọa, hai chân bị lục lạc quấn lấy chặt chẽ, mười ngón tay tinh tế mang đầy bảo thạch, vòng hoa kim loại trên đầu nặng nề trụy xuống. Ngoài ra, toàn thân không có bất kì một ngoại vật nào, tựa hồ y bị tù ngục trong bảo khố dưới lòng đất, trong tranh, trừ tia sáng và kim tệ bảo thạch liên miên chồng chất thì không có cửa sổ, không có mặt trời.
Triêu Đăng nhìn vô cùng kĩ càng mặt mũi người trong bức họa, hiển nhiên dung nhan người nọ giống y chang gương mặt mình, loại cảm giác mông lung ẩn ẩn hiện hiện này làm cho người ta vô cùng sợ hãi. Khi nhìn thấy bức họa, cứ ngỡ là nhìn thấy bản thân mình bị giam cầm ở ngục tù xa hoa mỹ mạo ấy. Còn chưa nắm được tình hình, lại nghe thanh niên bâng quơ nói: “Tôi nhớ lần trước có nói với em, lúc gặp lại cho tôi xem mặt.”
“…”
Nhìn đi, đẹp chết mi luôn.
“Tập thơ ở trong tay em….”
Horn thuận tay trượt xuống gò má Triêu Đăng, bỗng nhiên sức mạnh bị điều động phá hủy mặt nạ y đang đeo.
Ánh đèn xinh đẹp Firenze chiếu vào cặp mắt xanh biếc xinh đẹp, nhợt nhạt sâu sắc, ôn nhu đến tàn bạo. Ngón tay Horn phác họa viền môi Triêu Đăng, rõ ràng là âm thanh ôn hòa nhưng lại khiến người sởn cả tóc gáy.
“Bảo vật và em, đều là của tôi.”
Dân chúng lẫn phóng viên rộn rộn ràng ràng bu xung quanh viện bảo tàng Prince, dây cảnh báo màu vàng chói mắt phong tỏa hiện trường, lối vào duy nhất bị vô số phóng viên chen lấn, đua nhau bấm lách tách vào hộp pha lê trống rỗng. Một ngày trước, trong hộp này chứa đựng tập thơ cổ có giá trị nhất tinh cầu, chất liệu được làm từ kim loại hiếm thấy ở trạng thái lỏng, mà hiện tại, dưới tình huống hộp pha lê không bị sứt mẻ một góc nào, tập thơ đã không cánh mà bay, thay vào đó là tấm hình khuôn mặt đang cười.
Kí hiệu của siêu trộm.
Từ nửa năm trước trộm đi Hoa hồng trần thế ở Firenze, danh hiệu siêu trộm “Oanh” đã lên đến đỉnh cao. Trộm mất đá quý và để lại tấm card có gương mặt đang cười đã là kí hiệu đặc trưng mỗi khi y gây án.
Sau khi hoàng gia Anderson thông báo sẽ thưởng một tỷ tinh tệ cho ai bắt được kẻ bị truy nã đã lôi kéo được rất nhiều thợ săn tiền thưởng đổ xô tranh giành. Hành động đuổi bắt siêu trộm đã trở thành hoạt động sôi nổi bật nhất tinh cầu. Nhưng tiếc nuối duy nhất là theo yêu cầu đặc biệt của lệnh truy nã thì đối phương muốn Oanh còn sống, điều này làm hành động đuổi bắt đã không dễ dàng nay còn khó khăn hơn.
Không có bất kì ai thấy được mặt mũi siêu trộm, điều duy nhất bọn họ biết là đối phương có đôi mắt màu mực hiếm thấy.
“Căn cứ theo tình báo thì đẳng cấp gen của siêu trộm ít nhất là cấp B, hắn có năng lực khống chế không gian rất điêu luyện.” Bản tin buổi sáng đang phát tin về siêu trộm, Nolan dừng bước, để ly nước lên bàn: “Chúng tôi đoán, hắn nén không gian của mình lại cực nhỏ rồi vào viện bảo tàng, len qua khe hở của chiếc hộp, lợi dụng không gian để đánh cắp tập thơ.”
Theo sự tìm tòi khám phá của nhân loại trong vũ trụ, từ khi liên minh thành lập mọi người thông qua não bộ mở ra phương thức chiến đấu, mỗi người từ nhỏ đã có khả năng thao túng không gian, đẳng cấp gen càng cao thì tính khống chế càng mạnh, người có gen cấp S ưu tú thậm chí còn có thể tự mình điểu khiển một chiếc tinh hạm vũ trụ.
Dòng lịch sử đã đánh dấu lại người kiệt xuất nhất đặt nền móng cho thế hệ đời sau – Horn Anderson. Hắn như một con quái vật sở hữu gen cấp SSS, có thể làm cho cả một đại quân thành bột mịn chỉ với áp suất không gian.
“Lại xem tin tức của Oanh?” Bộ đội phi công ở cùng cơ giáp với hắn dựa vào khung cửa oán giận nhìn Nolan, hơn nửa bên mặt chìm vào bóng tối: “Không đi là trễ đó, tôi không muốn ở lại đây đâu.”
Hoàng tử thứ ba tắt thời sự đang chiếu. Bọn họ trực thuộc bộ đội đặc chủng của quân đội, hằng năm đều không ở Firenze mà vào vũ trụ truy kích và tìm diệt tù nhân vượt ngục hoặc cướp vũ trụ. Đi xa nửa năm, sắp về đến mái nhà thân yêu, dù là hắn cũng không nén nổi kích động trong lòng.
“Viện bảo tàng mà y gây án hôm qua là tinh cầu mà chúng ta đã dừng chân ban sáng.” Nolan vừa đi vừa nói: “Chỉ là có chút bất ngờ.”
“Tôi cũng rất bất ngờ đó…” Phi công cơ giáp hạ thấp giọng: “Đại danh đỉnh đỉnh là phi thuyền của tinh cầu Hella mà lại bị say sóng, quả nhiên đi nhờ phi thuyền là không tốt.”
Y bước ra từ bóng tối, ánh sáng xung quanh biến ảo không ngừng, đôi mắt kia phảng phất cất giữ ma lực khiến Nolan biến sắc: “Triêu Đăng!”
“Xin chào.”
Tên trộm mắt đen cười với hắn, vẫn là gương mặt quen thuộc của phi công kia nhưng ánh mắt lại câu người một cách dụ hoặc. Cảm giác cường hãn ngột ngạt xa lạ khiến không khí xung quanh Triêu Đăng đều bị nén lại. Y sử dụng lực lượng không gian kéo mình lẫn tam hoàng tử lên cao khỏi sàn nhà, thao túng lực lượng ném về phía Nolan —-
Sau khi bùi mù tản đi, trên mặt đất chỉ còn lại phi công cơ giáp đang hôn mê. Nolan nhanh chóng vén mí mắt gã lên, màu nâu nhạt. Tên trộm đã không thấy tăm hơi, trên vầng trán phi công chỉ còn lại gương mặt tươi cười bự chảng và một cây bút màu.
Nolan cúi đầu, phát hiện máy truyền tin trên cổ tay đã biến đâu mất.
Khoảng cách đáp xuống Firenze chỉ còn hai phút, Triêu Đăng cầm máy truyền tin của Nolan, sau một phen vất vả bẻ khóa mật mã, y điều tra máy truyền tin, ấn vào gương mặt của Horn.
Chỉ qua vài giây Horn đã chấp nhận cuộc gọi.
“Anh ba?”
“Tôi là Triêu Đăng.”
Hình ảnh truyền đến là một gương mặt thanh tú, đuôi mắt đẹp đẽ, lệ chí nhạt màu. Thần sắc trên mặt Horn bất biến nhưng nội tâm lại vô cùng kinh ngạc, hắn không nói gì mà chờ người kia mở miệng.
“Chúng ta làm một giao dịch?” Chỉ còn một phút, Triêu Đăng đẩy nhanh tốc độ: “Tập thơ mà viện bảo tàng Prince mất trộm đổi lấy dao găm Tam thế sa kình Caesar trên tay anh, đồng ý không?”
“Tại sao?”
Horn hơi nhướng mày.
“Nghe đồn anh thích sách cổ.” Triêu Đăng cười rộ lên, độ cong khóe môi lẫn ý cười trong mắt nhuốm màu tính toán, dễ dàng khơi gợi dục vọng của mọi người: “Tôi muốn dao găm đính bảo thạch.”
Đương nhiên bởi vì ông đây phải kiếm sao đó, đoán không được chứ gì, đoán không được là được rồi.
“Được.” Horn gật đầu: “Đổi kiểu gì?”
Đầu bên kia truyền đến tạp âm, cả người Triêu Đăng nháy nháy rồi biến mất trên màn ảnh, tiếng nổ mạnh và tiếng chạy trốn vang lên bên tai. Qua hơn một phút sau mới nghe được âm thanh của Triêu Đăng, có vẻ là ở một chỗ nào đó rất xa rống lại đây: “Chờ! Tôi! Đến! Tìm! Anh! Nha!”
“Horn.” Hình ảnh chuyển qua, hắn nhìn thấy Nolan đang nhíu mày: “Cậu ta nói gì với em vậy?”
“Không có gì, chuyện tào lao thôi.” Đôi mắt xanh biếc như đá quý lóe lên vẻ kinh dị, thanh niên tóc vàng trêu ghẹo nói: “Ngược lại là anh, tam hoàng tử đại danh đỉnh đỉnh vừa nãy bị Oanh trộm đồ à?”
“Y giả trang thành phi công cơ giáp…” Nolan dừng một chút, hướng máy truyền tin về phía Horn. Horn nhìn một đám binh lính đang kiểm tra đồ đạc cá nhân của mình: “Trước khi chạy trốn y đã sờ qua một lượt những người ở đây.”
Kết thúc cuộc gọi, Horn nhận ra mình lại không kiềm lòng được mà lộ ra một nụ cười thật tâm thật ý.
[Giá trị yêu thương: 1,5 sao.]
Đêm trắng chậm rãi quay vòng trong vũ trụ mênh mang, thế giới rõ ràng, kiên cố mà mạnh mẽ. Firenze từ tốn thức tỉnh trong ánh ban mai rực rỡ, Triêu Đăng ngậm ống hút, trở về biệt thự ở trung tâm thành phố được thuê từ bà chủ tóc đỏ phong tình vạn chủng, là nhà trọ tư nhân có danh tiếng nhất được các nghệ thuật gia ưa chuộng. Đối diện tầng cao nhất của biệt thự là hoàng cung Anderson uy nghiêm cao quý. Từ đợt gọi điện cho Horn lần trước, đến bây giờ đã qua một tuần.
Đêm trắng: hiện tượng thường xảy ra ở những vùng vĩ độ cao, có lúc hoàng hôn chưa xuống thì bình minh đã lên, do trục trái đất nghiêng và trái đất tự quay quanh mình và quay quanh mặt trời.
Y cũng không vội vã, thời gian dành cho nhiệm vụ lần này rất đầy đủ. Huống hồ dưới sự ảnh hưởng của 1,5 sao yêu thương, sớm muộn gì cũng có người không nhẫn nại còn hơn cả y.
Quả nhiên, chờ Triêu Đăng uống hết ly nước, lúc tới gần lan can bạch gỗ thì âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu: [Gần đây có mảnh vỡ.]
Mặc dù hệ thống không thể phân biệt rõ ràng ai là mảnh vỡ nhưng tìm được phương hướng thì không thành vấn đề. Y ném ly nước xuống, ngẩng đầu nhìn thanh niên đang cầm dụng cụ vẽ tranh đối diện mỹ nữ tóc đỏ. Đối phương có đôi mắt màu nâu ấm áp, mái tóc nâu bóng mượt, da dẻ trắng nõn, vóc người thon gầy thường thấy của các nghệ thuật gia. Khi thấy y đã về, chị gái chủ nhà trọ vui sướng vẫy vẫy tay: “Triêu Đăng, có mua điểm tâm cho tôi không?”
“Có.” Vì trong lệnh truy nã không công bố tên nên lúc đăng kí mướn nhà y dùng tên thật luôn. Lấy đồ ăn còn bốc hơi nóng trong không gian đưa cho chị gái, Triêu Đăng như vô ý liếc mắt nhìn thanh niên tóc nâu: “Hàng xóm mới?”
“Ừ, người này tên Joe nha, ở cách vách cậu luôn đó, ráng ở chung cho tốt tốt vào.”
“Đương nhiên.” Y quay mặt sang mỉm cười với thanh niên: “Tôi là Triêu Đăng ~”
“Xin chào.”
Thanh niên lễ phép bắt tay với y. Thời điểm đối phương duỗi tay ra, đôi mắt màu nâu ngơ ngác. Bàn tay trước mặt hình dáng thon dài, năm ngón tay khớp xương rõ ràng, khiến người sinh ra dục vọng muốn cưỡng hiếp liếm láp. Không có tên trộm nào sẽ làm bẩn tay của mình, luôn giữ bàn tay linh hoạt sạch sẽ là tiền đề căn bản dẫn đến thành công. Dù là dịch dung thì cũng không bôi bôi trét trét lên tay mình. Khi chạm vào làn da trắng trẻo mềm mại, thanh niên nhịn xuống kích động muốn lưu lại dấu vết, thần sắc bình tĩnh thả tay Triêu Đăng ra.
Mỹ nhân trăm năm trước vang danh thiên hạ, sở hữu vẻ đẹp đến phệ hồn thực cốt.
Chị gái chủ nhà trọ nhờ Triêu Đăng sẵn đường dẫn Joe lên lầu, y đáp ứng không chút do dự. Hai người một trước một sau lên lầu, chờ Joe bắt đầu sửa sang nhà mới của mình, Triêu Đăng lười biếng dựa vào cửa nhìn hắn.
Không chỉ có đôi mắt mà cả thân thể đều thay đổi, nhớ đến lần gặp mặt với hoàng tử thứ năm trước đây, tuy rằng gầy nhưng cũng không phải dạng người mảnh khảnh như vậy.
“Anh là họa sĩ?”
“Ừ. Là nghệ sĩ của thủ đô Firenze.” Đôi mắt màu nâu thoáng tò mò nhìn sang: “Cậu thì sao, cũng đến đây du lịch à?”
Tiểu tử, diễn cũng hơi sâu rồi đó.
“Tôi có hẹn.” Tựa hồ có chút khổ não: “Có điều, gần đây hình như người nọ rất bận, không tiện.”
“Cậu không liên hệ với người đó?”
Triêu Đăng lắc đầu cười một cái, há miệng muốn nói lại thôi, cuối cùng chuyển đề tài.
Vì ở chung một chỗ, tuổi xấp xỉ bằng nhau, không qua mấy ngày Triêu Đăng đã thân thuộc với Joe. Thấy Joe ôm một túi đồ đạc trở về, y cười hì hì đi mò mò cái bị. Họa sĩ ngậm thuốc lá trong miệng, ôn hòa nhìn động tác của y, chờ Triêu Đăng bắt đầu ăn đồ ăn, Joe mới nói: “Ngày quốc khánh của Firenze cậu có đi đâu chơi không?”
“…?”
“Mỗi năm đều có diễu hành hóa trang, chợ đồ cũ cũng là một chỗ nổi tiếng.” Joe nhìn y vừa ăn vừa gật đầu, ánh mắt không tự chủ dịu dàng mấy phần: “Đi chung?”
Từ khi kỉ nguyên bắt đầu, tinh cầu Hella được nhận định là nơi thích hợp để cư trú. Đương nhiên Firenze là nơi chói mắt nhất của cả tinh cầu, ngày quốc khánh ấy, tất cả mọi người đều đổ xô ra đường. Dưới bầu trời xanh biếc ánh nắng vàng rực, đám người hát hò ca xướng, xe hoa long trọng đi qua sườn núi, đóa hoa màu vàng kiều diễm mừng ngày lễ trên thập tự giá. Triêu Đăng ngồi xổm nghịch đồ chơi ở chợ đồ cũ với Joe, đúng là thị trường giao dịch lớn nhất trong năm, bắt đầu từ trung tâm thành phố kéo dài đến bảy, tám trăm dặm đều là những gian hàng kề nhau.
“Cái này cái này.” Tay Triêu Đăng bắt lấy hộp trang điểm màu đen, dựa vào kinh nghiệm hơn một năm qua trộm đồ trên khắp thế giới, y cảm thấy năng lực giám bảo của mình càng ngày càng cao: “Joe Joe Joe, mua cái này nè.”
Thanh niên tóc nâu nói đầy bất đắc dĩ: “Lần trước bị cậu lừa một lần đến tiền hút thuốc uống rượu cũng không có.”
“Nghệ thuật gia gì mà theo đuổi vật chất dữ vậy.” Triêu Đăng được ông chủ đồng ý cho mở hộp: “Cái vòng tay giả kia chỉ là bất ngờ thôi… Hả?” Y hạ thấp giọng, chỉ vào cái rãnh kiếng được khảm bảo thạch bên trong: “Cái này, hình như là kim loại trạng thái bán lỏng.”
“Sao cậu biết?”Joe cũng phối hợp mà thấp giọng.
“…”
Bởi vì ông đã từng trộm qua đó, tập thơ mà mi giữ chính là làm từ vật liệu này nè.
Triêu Đăng ha ha ha ha: “Thì biết.”
Cặp mắt màu nâu như cười như không liếc y một cái, lúc Triêu Đăng cho rằng Joe sẽ bỏ xuống rời đi thì thấy đối phương nhìn giá tiền một chút, rồi mở ví lấy tiền.
Chờ bọn hắn đem hộp đi giám định, thuận tiện bán lại cho ông chủ đang kích động không thôi. Triêu Đăng và Joe liếc mắt nhìn nhau, hai người đồng thời cười vang thành tiếng.
“Lời chưa? Tiền thưởng tháng sau có chưa?” Triêu Đăng cười nói: “Anh nói anh có phục hay không?”
“Phục.”
“Không thành ý.”
“Mời cậu uống rượu.”
“Thiệt là không có thành ý.”
“… Chia tiền phân nửa?”
“Ngoan~”
Y vỗ vỗ đầu thanh niên, tiếp tục vui cười. Đám người mặc trang phục hoa hòe lòe loẹt như thủy triều ập tới, thế giới này vừa khẳng định tất cả lại vừa phủ định tất cả. Thanh niên tóc nâu cúi đầu nhìn y một chút, bỗng nhiên nói: “Người mà cậu nói muốn gặp, hiện tại đã gặp được chưa?”
“Chưa.” Triêu Đăng ngừng một chút rồi nói: “Muốn gặp cũng không dễ đâu.”
“Bạn bè hả?”
Đương nhiên không.
“Là người tôi yêu.”
Triêu Đăng cười rộ lên, khóe mắt cong thành một vòng trăng non, giọng điệu vẫn không thay đổi, lúc cười nói như bắn ra mật ngọt. Mặt mày thanh niên bên cạnh xẹt qua tia kinh ngạc, sau đó hắn mất tự nhiên nói: “A… Bạn gái?”
“Vẫn chưa theo đuổi.” Triêu Đăng sờ sờ cằm: “Nhưng mà sau này chắc có thể.”
[Giá trị yêu thương: 2 sao.]
Người bên cạnh vỗ vỗ vai y, Triêu Đăng thuận thế cà lơ cà phất treo cả người lên Joe, thanh niên thon gầy cũng mặc kệ y như không xương dựa vào mình.
Mây trên đỉnh đầu bọn họ, đã bay đi từ lâu.
Sau đó Joe chủ động đến tìm y mấy lần. Bất ngờ đối phương biết hội họa là thật. Dưới nét bút của hắn, đường phố, đám người, đèn đuốc sắp tắt đều đẹp đẽ chân thực đến dị thường, như có sức sống tiềm tàng bên trong. Thấy Triêu Đăng hứng thú, Joe đưa ra yêu cầu vẽ cho y một bức.
“Được thôi.” Triêu Đăng đồng ý: “Có lấy tiền hông?”
Joe lắc đầu. Kêu Triêu Đăng ngồi xuống trước mặt hắn rồi lấy bút chì ra, chậm rãi đồ nét.
“Có thể nói về bản thân một chút không?” Joe vừa nói vừa quan sát y: “Biết rõ nhân vật mình vẽ sẽ có cảm giác hơn.”
“Nói cái gì bây giờ?”
“Nói về… bạn gái lần trước?”
“Người nọ à.” Triêu Đăng chống cằm, ánh mắt vụt sáng: “Thật ra ấn tượng ban đầu rất tệ, vì lần gặp mặt đầu tiên đã bị bẽ gãy tay.”
“… Ạch.”
“Sau đó ngẫm lại, tình huống lúc đó, người nọ như vậy đã là rất nhân từ rồi.” Triêu Đăng cúi đầu nhìn tay của mình, dịu dàng nói: “Cũng giống anh thôi, tôi phải dựa vào bàn tay này để kiếm cơm ăn, còn người nọ là nhân vật công chúng à, tuy tuổi tác hai chúng tôi không chênh nhau là mấy nhưng người nọ cực kì lợi hại. Từ rất lâu tôi đã để ý rồi, vì hấp dẫn lực chú ý của người nọ nên tôi đã làm vài chuyện điên rồ… Í da, nói nhiều như vậy hình như không có ích gì hả?”
“Không, rất có ích.”
Âm thanh của Joe vang vọng trong phòng vẽ tranh, tuy sau khi dịch dung tướng mạo của Horn đã thành dạng bình thường nhưng âm thanh vẫn là hàng cao cấp. Như tiếng đàn trầm thấp thuần hậu của violon, rất có từ tính. Có thể nghe được giọng nói thuộc về thanh niên hai mươi trẻ tuổi, lúc hắn nói chuyện âm cuối không tự chủ hơi cao lên, nghe cứ tưởng là một người ôn nhu dịu dàng dễ mến.
Mùa đông ở tinh cầu Hella mở đầu với tuyết mịn trộn lẫn nước mưa, buổi tối yên lặng mà đến. Ngôi sao lặng lẻ tỏa sáng ở ngã tư đường đầy tiếng cười nói chen chúc. Phòng triển lãm rộng lớn tráng lệ được làm một nửa bằng gỗ một nửa bằng pha lê, dù là ban đêm nhưng trong nội thất vẫn sáng như ban ngày.
Mỗi ngày trôi qua y sống rất phóng túng. Siêu trộm đã yên lặng gần một tháng, nếu không làm một vố thì Đăng Đăng sẽ bị flop trong top mười tám tên tội phạm bị truy nã liền đó.
Vừa vặn sau ngày quốc khánh chính là lễ hội nghệ thuật hằng năm, Triêu Đăng lẫn vào đám người mặc trang phục đứng đắn, tầm mắt nhìn chằm chằm các tác phẩm được vô số người tán thưởng, suy nghĩ nên làm cách nào quỷ không biết thần không hay trộm nó.
Tác phẩm nòng cốt của vị họa sĩ trăm năm trước danh dương tứ hải được đặt ở phòng riêng là bức chân dung của Horn Anderson và tình nhân của ngài. Quốc vương chinh chiến thế giới trong tranh đang gắt gao ôm tình nhân đang quay lưng, dù không nhìn thấy mặt nhưng từ góc độ của quốc vương mà xem thì nhất định là ngài vô cùng yêu y, đồng thời người nọ cũng là đàn ông.
Mái tóc màu vàng óng nhạt, con ngươi xanh biếc, ngoại trừ trang sức quân phục hoa lệ bên ngoài thì chân dung tinh xảo anh tuấn kia vô cùng giống với hậu duệ trăm năm sau của hắn, từ gương mặt đến cả họ tên, Triêu Đăng nhíu mày.
Chỉ bằng điểm này cũng phải trộm được trái tim của hoàng tử thứ năm nha.
Y đi cùng đám người đến phía trước tác phẩm hội họa, gã đàn ông già khụ bên cạnh táy máy tay chân với cô gái nọ, hình như vì cố kị thân phận của gã mà cô gái nuốt giận vào bụng. Triêu Đăng im lặng không lên tiếng sử dụng không gian đánh bay gã đàn ông ra ngoài, thừa dịp khoảnh khắc đám người rối loạn, y nhanh chóng chụp lấy bức chân dung, đồng thời bỏ lại gương mặt tươi cười.
Lựa chọn phương án này vì nó rất đơn giản, chỉ cần ba bước, thoải mái vô cùng.
“Siêu trộm!! Là kí hiệu của siêu trộm!”
“Nhanh truyền tin cảnh giác! Bức họa bị trộm rồi!”
“Phong tỏa cửa ra vào —! Chết tiệt, mẹ nó đừng chen lấn nữa!”
Triêu Đăng giấu bức họa vào không gian, tiếng chửi bới ồn ào liên miên không dứt bị y vứt lại phía sau, mới vừa ra khỏi phòng triển lãm thì dáng người tao nhã cao ngất đối diện khiến bước chân Triêu Đăng dừng lại.
Đột nhiên thế giới lặng im không hề có tiếng động, đoàn người tham quan biến mất hầu như không còn, chỉ có ánh đèn yên tĩnh tràn ngập không gian, cùng thanh niên với tướng mạo họa thượng đang tiến về phía Triêu Đăng. Hắn thấy nét kinh ngạc lẫn mừng rỡ trên mắt siêu trộm không kịp che dấu, loáng qua rồi vụt tắt, con ngươi thúy sắc thật dài hơi khép lại.
Bất tri bất giác y lại đi vào không gian của Horn, thoạt nhìn đối phương thao túng trên diện tích lớn rất thành thạo điêu luyện, thôi xong rồi. Trong lĩnh vực của người khác không có ưu thế không có giải thích, chỉ cần động thủ một chút thì Horn cũng có thể giết chết y trong nháy máy.
“Tại sao…?”
“Em không đến tìm tôi, tôi không còn cách nào khác là đến tìm em.”
Thanh niên tóc vàng đến gần y, cánh tay tái nhợt vuốt nhẹ mặt Triêu Đăng, cuối cùng dừng lại trên vành tai tinh xảo: “Có muốn kiểm tra bức họa đó một chút không?”
Gò má của tên trộm mắt đen ửng hồn, y muốn nghiêng đầu tránh né ngón tay lạnh như băng của Horn, lại bị đối phương trừng phạt mà bóp chặt. Triêu Đăng có chút đau không né nữa, một tay mở không gian lấy ra đồ vật trộm được lúc nãy.
Vừa nhìn xong, động tác của y cứng đờ giữa không trung.
Chẳng biết lúc nào, nguyên bản là hình ảnh ôm nhau dịu dàng lại biến thành mỹ nhân bị trói ngồi trên vương tọa, hai chân bị lục lạc quấn lấy chặt chẽ, mười ngón tay tinh tế mang đầy bảo thạch, vòng hoa kim loại trên đầu nặng nề trụy xuống. Ngoài ra, toàn thân không có bất kì một ngoại vật nào, tựa hồ y bị tù ngục trong bảo khố dưới lòng đất, trong tranh, trừ tia sáng và kim tệ bảo thạch liên miên chồng chất thì không có cửa sổ, không có mặt trời.
Triêu Đăng nhìn vô cùng kĩ càng mặt mũi người trong bức họa, hiển nhiên dung nhan người nọ giống y chang gương mặt mình, loại cảm giác mông lung ẩn ẩn hiện hiện này làm cho người ta vô cùng sợ hãi. Khi nhìn thấy bức họa, cứ ngỡ là nhìn thấy bản thân mình bị giam cầm ở ngục tù xa hoa mỹ mạo ấy. Còn chưa nắm được tình hình, lại nghe thanh niên bâng quơ nói: “Tôi nhớ lần trước có nói với em, lúc gặp lại cho tôi xem mặt.”
“…”
Nhìn đi, đẹp chết mi luôn.
“Tập thơ ở trong tay em….”
Horn thuận tay trượt xuống gò má Triêu Đăng, bỗng nhiên sức mạnh bị điều động phá hủy mặt nạ y đang đeo.
Ánh đèn xinh đẹp Firenze chiếu vào cặp mắt xanh biếc xinh đẹp, nhợt nhạt sâu sắc, ôn nhu đến tàn bạo. Ngón tay Horn phác họa viền môi Triêu Đăng, rõ ràng là âm thanh ôn hòa nhưng lại khiến người sởn cả tóc gáy.
“Bảo vật và em, đều là của tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.