Chương 2: Kiều Nhi Muội Muội
Nãi Thái
08/05/2024
Ngày hôm đó, là đại thọ năm mươi của Quan lão tướng quân, bạn bè thân thiết dồn dập chạy tới chúc mừng, không ít quan viên triều đình cũng được mời tới quý phủ, trong đó đương nhiên bao gồm phụ thân Lý Hổ của Lý Dung Hiên. Hai người xuất thân từ cùng một doanh, đều nhận chức vụ trước mặt Thánh Thượng, tình cảm trong đó không cần phải nhắc đến.
Lý Dung Hiên thân là con trai của ông, lại là đại học sĩ triều đình, đương nhiên là đi theo phụ thân cùng nhau đến chúc thọ, không chỉ vì kéo gần quan hệ với Quan lão tướng quân, mà còn vì qua lại nhiều hơn trong đám quan viên.
Trong khoảng thời gian ngắn, phủ tướng quân phi thường náo nhiệt.
"Vị nam tử ở cửa đại đường là?"
"Vị kia chính là nhi tử của Lý Hổ tướng quân, đại học sĩ triều đình, Lý Dung Hiên."
Lý Dung Hiên im lặng không lên tiếng đi bên cạnh phụ thân, bóng người cao ngất từ khi vào cửa đã hấp dẫn không ít ánh mắt, còn có không ít nha hoàn tiểu thư dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu lại thẹn thùng nhìn về phía hắn, muốn tinh tế đánh giá nhưng ngại lễ tiết chỉ có thể làm bộ dùng cây quạt che mặt, còn có nữ tử hỏi lai lịch của nam tử này với mẫu thân bên cạnh.
Thì ra hắn chính là Lý Dung Hiên.
Tên tuổi của thiếu niên tài tử là thứ mọi người đều biết, hiện nay ai mà không biết vị công tử Lý phủ kia. Lý Dung Hiên nổi danh không chỉ vì tuổi còn trẻ đã đạt đến trạng nguyên, được danh hiệu tài tử, cũng là vì khuôn mặt tuấn lãng kia, mang theo anh khí thiết huyết nam nhi, vừa không lỗ mãng, vừa có sự nhã nhặn của văn nhân mặc khách, đã vậy còn không kiêu căng.
Mà Lý Dung Hiên lại giống như không biết ánh mắt quanh người, tự nhiên rũ mắt đứng bên cạnh phụ thân. Khi phụ thân hàn huyên với những người khác, hắn khẽ mỉm cười đứng ở một bên, luôn có thể nắm lấy thời cơ thích hợp để nói chuyện với đối phương, cũng thỉnh thoảng nói mấy câu.
"Lệnh công tử có hôn phối chưa?" Hỏi ra lời này là Lại bộ thượng thư Trương lão, nam tử tốt như vậy nếu còn chưa có hôn phối, ông ta đương nhiên muốn tranh thủ một phen cho tiểu nữ nhi nhà mình, bàn tay vuốt chòm râu nửa trắng nơi cằm, trong mắt mang theo ý cười, ông ta nhìn Lý gia công tử cảm thấy rất hài lòng.
"Trương lão nói đùa, Dung Hiên chưa có hôn phối, nhưng người trẻ tuổi mà, luôn có suy nghĩ của mình."
Những lời này thật đúng là không sai, Lý Hổ và thê tử Lưu Âm không biết đã nói với nhi tử bao nhiêu lần, nhiều lần bày ra vô số bức họa của cô nương nhà người ta trước mặt hắn, ép hắn chọn một nữ tử để định hôn phối.
Mà Lý Dung Hiên thì sao? Mặt không cảm xúc tay cầm bút lông, không biết viết cái gì trên thư án. Mỗi lần nhắc tới chuyện kết hôn, hắn luôn nói một câu: "Nhi tử đã có sắp xếp của mình."
"Tuyệt sẽ không để cha nương không có tôn tử ôm."
Có câu cam đoan này, hai ông bà mới có chút yên lòng, không còn chủ động hỏi chuyện này trước mặt nhi tử nữa.
Lý Dung Hiên nói những lời này cũng không phải kế sách kéo dài thời gian, hắn thật sự có sắp xếp.
Hắn thích con gái của Liễu Thượng Thư, Liễu Văn Kiều.
Hắn và Liễu Văn Kiều từ nhỏ lớn lên cùng nhau, đến bây giờ hắn vẫn nhớ khi còn bé, vì thoát khỏi tiểu cô nương dính người này, hắn ngày ngày luyện tập chạy bộ trong sân, đến mức từ nhỏ hắn đã chạy nhanh hơn người bình thường. Sau đó, Liễu Văn Kiều đã không thể đuổi kịp hắn nữa.
Nghe tiếng khóc vang vọng khắp phủ Thượng thư, Lý Dung Hiên lúc đó thật sự sảng khoái cực kỳ.
Nói xong, một đoàn người từ hành lang phía trước đi tới. Lý Dung Hiên như cảm ứng được điều gì, giương mắt nhìn qua, từ xa đã thấy Liễu Văn Kiều mặc một bộ váy áo màu xanh lục đoan trang cúi đầu đi phía sau phụ thân Liễu Ý, bên cạnh là mẫu thân Trương Vân Thư, theo sau là nha hoàn Hà Hoa.
Lý Dung Hiên kìm nén ý cười trong mắt, lặng lẽ nhìn chằm chằm Liễu Văn Kiều cách mình chưa đến mười bước. Nếu không phải hắn đã từng thấy Liễu Văn Kiều lén lút khóc lóc om sòm, hắn sẽ tin vào tư thái đoan trang của thiếu nữ trước mặt.
"Liễu bá phụ, bá mẫu... Kiều Nhi muội muội."
Liễu gia và Lý gia có quan hệ thế giao, giao hữu hai nhà rất sâu, mẫu thân Lý Dung Hiên, thê tử của Lý Hổ từng là nha hoàn hồi môn của thê tử Liễu Ý - Trương Vân Thư, quan hệ vô cùng tốt, điều này mới khiến con cái hai nhà thân thiết như vậy.
Lý Dung Hiên lên tiếng vấn an bá phụ bá mẫu trước, sau đó ánh mắt nhìn về phía Liễu Văn Kiều ở phía sau, gọi Kiều Nhi muội muội. Đây là tên gọi phụ thân mẫu thân dạy hắn từ nhỏ, nhưng khi còn bé hắn vẫn không thích người muội muội này, vừa nghe nàng gọi ca ca đã thấy phiền.
Lý Dung Hiên thân là con trai của ông, lại là đại học sĩ triều đình, đương nhiên là đi theo phụ thân cùng nhau đến chúc thọ, không chỉ vì kéo gần quan hệ với Quan lão tướng quân, mà còn vì qua lại nhiều hơn trong đám quan viên.
Trong khoảng thời gian ngắn, phủ tướng quân phi thường náo nhiệt.
"Vị nam tử ở cửa đại đường là?"
"Vị kia chính là nhi tử của Lý Hổ tướng quân, đại học sĩ triều đình, Lý Dung Hiên."
Lý Dung Hiên im lặng không lên tiếng đi bên cạnh phụ thân, bóng người cao ngất từ khi vào cửa đã hấp dẫn không ít ánh mắt, còn có không ít nha hoàn tiểu thư dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu lại thẹn thùng nhìn về phía hắn, muốn tinh tế đánh giá nhưng ngại lễ tiết chỉ có thể làm bộ dùng cây quạt che mặt, còn có nữ tử hỏi lai lịch của nam tử này với mẫu thân bên cạnh.
Thì ra hắn chính là Lý Dung Hiên.
Tên tuổi của thiếu niên tài tử là thứ mọi người đều biết, hiện nay ai mà không biết vị công tử Lý phủ kia. Lý Dung Hiên nổi danh không chỉ vì tuổi còn trẻ đã đạt đến trạng nguyên, được danh hiệu tài tử, cũng là vì khuôn mặt tuấn lãng kia, mang theo anh khí thiết huyết nam nhi, vừa không lỗ mãng, vừa có sự nhã nhặn của văn nhân mặc khách, đã vậy còn không kiêu căng.
Mà Lý Dung Hiên lại giống như không biết ánh mắt quanh người, tự nhiên rũ mắt đứng bên cạnh phụ thân. Khi phụ thân hàn huyên với những người khác, hắn khẽ mỉm cười đứng ở một bên, luôn có thể nắm lấy thời cơ thích hợp để nói chuyện với đối phương, cũng thỉnh thoảng nói mấy câu.
"Lệnh công tử có hôn phối chưa?" Hỏi ra lời này là Lại bộ thượng thư Trương lão, nam tử tốt như vậy nếu còn chưa có hôn phối, ông ta đương nhiên muốn tranh thủ một phen cho tiểu nữ nhi nhà mình, bàn tay vuốt chòm râu nửa trắng nơi cằm, trong mắt mang theo ý cười, ông ta nhìn Lý gia công tử cảm thấy rất hài lòng.
"Trương lão nói đùa, Dung Hiên chưa có hôn phối, nhưng người trẻ tuổi mà, luôn có suy nghĩ của mình."
Những lời này thật đúng là không sai, Lý Hổ và thê tử Lưu Âm không biết đã nói với nhi tử bao nhiêu lần, nhiều lần bày ra vô số bức họa của cô nương nhà người ta trước mặt hắn, ép hắn chọn một nữ tử để định hôn phối.
Mà Lý Dung Hiên thì sao? Mặt không cảm xúc tay cầm bút lông, không biết viết cái gì trên thư án. Mỗi lần nhắc tới chuyện kết hôn, hắn luôn nói một câu: "Nhi tử đã có sắp xếp của mình."
"Tuyệt sẽ không để cha nương không có tôn tử ôm."
Có câu cam đoan này, hai ông bà mới có chút yên lòng, không còn chủ động hỏi chuyện này trước mặt nhi tử nữa.
Lý Dung Hiên nói những lời này cũng không phải kế sách kéo dài thời gian, hắn thật sự có sắp xếp.
Hắn thích con gái của Liễu Thượng Thư, Liễu Văn Kiều.
Hắn và Liễu Văn Kiều từ nhỏ lớn lên cùng nhau, đến bây giờ hắn vẫn nhớ khi còn bé, vì thoát khỏi tiểu cô nương dính người này, hắn ngày ngày luyện tập chạy bộ trong sân, đến mức từ nhỏ hắn đã chạy nhanh hơn người bình thường. Sau đó, Liễu Văn Kiều đã không thể đuổi kịp hắn nữa.
Nghe tiếng khóc vang vọng khắp phủ Thượng thư, Lý Dung Hiên lúc đó thật sự sảng khoái cực kỳ.
Nói xong, một đoàn người từ hành lang phía trước đi tới. Lý Dung Hiên như cảm ứng được điều gì, giương mắt nhìn qua, từ xa đã thấy Liễu Văn Kiều mặc một bộ váy áo màu xanh lục đoan trang cúi đầu đi phía sau phụ thân Liễu Ý, bên cạnh là mẫu thân Trương Vân Thư, theo sau là nha hoàn Hà Hoa.
Lý Dung Hiên kìm nén ý cười trong mắt, lặng lẽ nhìn chằm chằm Liễu Văn Kiều cách mình chưa đến mười bước. Nếu không phải hắn đã từng thấy Liễu Văn Kiều lén lút khóc lóc om sòm, hắn sẽ tin vào tư thái đoan trang của thiếu nữ trước mặt.
"Liễu bá phụ, bá mẫu... Kiều Nhi muội muội."
Liễu gia và Lý gia có quan hệ thế giao, giao hữu hai nhà rất sâu, mẫu thân Lý Dung Hiên, thê tử của Lý Hổ từng là nha hoàn hồi môn của thê tử Liễu Ý - Trương Vân Thư, quan hệ vô cùng tốt, điều này mới khiến con cái hai nhà thân thiết như vậy.
Lý Dung Hiên lên tiếng vấn an bá phụ bá mẫu trước, sau đó ánh mắt nhìn về phía Liễu Văn Kiều ở phía sau, gọi Kiều Nhi muội muội. Đây là tên gọi phụ thân mẫu thân dạy hắn từ nhỏ, nhưng khi còn bé hắn vẫn không thích người muội muội này, vừa nghe nàng gọi ca ca đã thấy phiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.