Chương 4: Lý Công Tử
Nãi Thái
08/05/2024
Bên này Liễu Văn Kiều còn đang vui vẻ vì thoát khỏi đám người, nha hoàn Hà Hoa đi theo phía sau. Nàng thật sự rất nhàm chán, mang theo Hà Hoa đi dạo khắp nơi trong phủ, cũng không biết đã đi được bao lâu, đến một nơi rộng lớn, trước mắt có một đình nghỉ mát tên là Vọng Nguyệt Đình.
Đình nghỉ mát nằm chính giữa hồ nước, bốn phía đều bị nước ao vây quanh, hai bên đều dùng một cây cầu bằng phẳng nối liền với bờ. Trong ao có mảng lớn lá sen xanh biếc, lúc này đang vào mùa hè tháng tám, hoa sen đang nở rộ.
Một đoạn thời gian trước, hoa sen trong phủ Thượng Thư đều nở hoa, đẹp vô cùng. Nhưng lúc này hoa sen trong phủ tướng quân ngược lại còn có mấy nụ hoa căng phồng, phấn hồng mềm mại, càng về phía đầu ngọn hoa, màu sắc càng đỏ tươi.
Màu đỏ tươi non phối hợp với màu xanh lá dạt dào, tóm lại là đẹp mắt.
Liễu Văn Kiều đi trên cầu, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn nắm chặt cán quạt, cổ tay nhẹ nhàng xoay chuyển, quạt phe phẩy làn gió nhẹ, mang theo mùi hoa tươi mát trong lành như có như không.
"A! Hà Hoa! Ngươi xem, trong này còn có cá! Đều thật xinh đẹp!"
Ánh mắt tùy ý liếc qua, vậy mà trông thấy mấy con cá không lớn không nhỏ bơi qua, nàng kéo Hà Hoa đang bung dù che nắng bên cạnh giúp nàng nhìn vào trong ao, ngay sau đó lại có một đám cá nhỏ bơi qua, cái đuôi mạnh mẽ đong đưa.
Con cá ở đầu hàng trông có vẻ là con có thân hình lớn nhất trong số đó, nó cũng gần mặt nước nhất. Khi Liễu Văn Kiều cho rằng nó sắp nhảy ra khỏi mặt nước, đuôi của con cá kia vung lên, lại chui trở về đáy nước, chạy đến phía dưới lá sen, vì vậy mặt nước cũng bị kích thích nổi lên một làn sóng nước, văng lên trên lá sen xung quanh, biến thành một cái lá sen tròn vo.
"Ôi tiểu thư! Người đừng cho chúng ăn... Người quên những con cá chép trong phủ chúng ta rồi sao?"
Liễu Văn Kiều duỗi một tay ra, chuẩn bị móc thứ gì đó trong bọc nhỏ bên hông Hà Hoa, Hà Hoa nhanh tay lẹ mắt ngăn cản tiểu thư nhà mình.
Trong cái bọc nhỏ kia có mấy miếng bánh ngọt vừa rồi lấy được từ tay nha hoàn trong phủ tướng quân, vốn định nghỉ chân cùng tiểu thư giải thèm. Nàng biết, chắc chắn tiểu thư nhà mình muốn đút những bánh ngọt này cho đám cá trong ao ăn.
Trong phủ Thượng thư cũng không phải không có cá, có vài chỗ ao nước đều nuôi cá chép để thưởng thức, ngay cả trong viện của Liễu Văn Kiều cũng có một cái chum nhỏ, nàng năn nỉ phụ thân tặng mấy con cá chép nhỏ, nàng muốn đặt ở trong chum nước này nuôi. Lần đầu tiên nuôi cá chép, nàng cái gì cũng muốn cho đám cá ăn, vẩy một cái là một nắm lớn, cuối cùng dẫn đến cá chép trong chum còn chưa lớn lên đã chết hết.
Thân thể nho nhỏ, bụng trướng đến mức không có sức sống nào nổi trên mặt nước, tất cả mọi người đều cho rằng bọn chúng no bể bụng mà chết. Sau đó, Liễu Văn Kiều cũng không nghĩ tới việc nuôi cá trong chum nước nữa, trồng chút hoa hoa cỏ cỏ theo đám nha hoàn.
Nhưng Liễu Văn Kiều vẫn không sửa được tật xấu kỳ quái này, mỗi lần đi ngang qua ao nước trong phủ, nàng đều không nhịn được ném chút đồ ăn xuống, đây cũng là nguyên nhân vì sao cá chép trong phủ Thượng Thư đều lớn hơn bình thường.
"Thỉnh thoảng ăn nhiều một chút cũng không sao cả."
Liễu Văn Kiều ngượng ngùng cười, chia bánh ngọt thành hai phần, một nửa nhét vào trong miệng Hà Hoa, một nửa còn lại nàng cầm trong tay bẻ nhỏ từng chút một ném cho đám cá ăn.
Quanh đây hiếm có người đi qua, thỉnh thoảng sẽ có hai ba nha hoàn đi qua hành lang xa xa, trong tay cầm đồ, đại khái là muốn đưa đến tiền viện, như vậy vừa lúc, hôm nay khiến nàng nghẹn hỏng rồi, bây giờ chỉ có Hà Hoa bên cạnh, cuối cùng nàng cũng có thể không cần giữ tư thái đoan trang nữa.
Hai người đi tới lương đình, Liễu Văn Kiều thả lỏng ngồi xuống, nằm sấp trên bàn đá, hoàn toàn không biết trên cầu treo phía sau có một người đang đến, trên tay phe phẩy một cây quạt ngọc tinh xảo.
Hà Hoa trước một bước nhìn thấy người tới, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, sao lại trùng hợp như vậy? Sau khi phản ứng lại dùng ngón tay lặng lẽ chọc vào cánh tay của tiểu thư, nhưng Liễu Văn Kiều lại không phản ứng chút nào, mắt thấy nam nhân sắp tiến vào đình nghỉ mát, chỉ có thể hơi khom người, mở miệng gọi người.
"... Lý công tử..."
Đình nghỉ mát nằm chính giữa hồ nước, bốn phía đều bị nước ao vây quanh, hai bên đều dùng một cây cầu bằng phẳng nối liền với bờ. Trong ao có mảng lớn lá sen xanh biếc, lúc này đang vào mùa hè tháng tám, hoa sen đang nở rộ.
Một đoạn thời gian trước, hoa sen trong phủ Thượng Thư đều nở hoa, đẹp vô cùng. Nhưng lúc này hoa sen trong phủ tướng quân ngược lại còn có mấy nụ hoa căng phồng, phấn hồng mềm mại, càng về phía đầu ngọn hoa, màu sắc càng đỏ tươi.
Màu đỏ tươi non phối hợp với màu xanh lá dạt dào, tóm lại là đẹp mắt.
Liễu Văn Kiều đi trên cầu, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn nắm chặt cán quạt, cổ tay nhẹ nhàng xoay chuyển, quạt phe phẩy làn gió nhẹ, mang theo mùi hoa tươi mát trong lành như có như không.
"A! Hà Hoa! Ngươi xem, trong này còn có cá! Đều thật xinh đẹp!"
Ánh mắt tùy ý liếc qua, vậy mà trông thấy mấy con cá không lớn không nhỏ bơi qua, nàng kéo Hà Hoa đang bung dù che nắng bên cạnh giúp nàng nhìn vào trong ao, ngay sau đó lại có một đám cá nhỏ bơi qua, cái đuôi mạnh mẽ đong đưa.
Con cá ở đầu hàng trông có vẻ là con có thân hình lớn nhất trong số đó, nó cũng gần mặt nước nhất. Khi Liễu Văn Kiều cho rằng nó sắp nhảy ra khỏi mặt nước, đuôi của con cá kia vung lên, lại chui trở về đáy nước, chạy đến phía dưới lá sen, vì vậy mặt nước cũng bị kích thích nổi lên một làn sóng nước, văng lên trên lá sen xung quanh, biến thành một cái lá sen tròn vo.
"Ôi tiểu thư! Người đừng cho chúng ăn... Người quên những con cá chép trong phủ chúng ta rồi sao?"
Liễu Văn Kiều duỗi một tay ra, chuẩn bị móc thứ gì đó trong bọc nhỏ bên hông Hà Hoa, Hà Hoa nhanh tay lẹ mắt ngăn cản tiểu thư nhà mình.
Trong cái bọc nhỏ kia có mấy miếng bánh ngọt vừa rồi lấy được từ tay nha hoàn trong phủ tướng quân, vốn định nghỉ chân cùng tiểu thư giải thèm. Nàng biết, chắc chắn tiểu thư nhà mình muốn đút những bánh ngọt này cho đám cá trong ao ăn.
Trong phủ Thượng thư cũng không phải không có cá, có vài chỗ ao nước đều nuôi cá chép để thưởng thức, ngay cả trong viện của Liễu Văn Kiều cũng có một cái chum nhỏ, nàng năn nỉ phụ thân tặng mấy con cá chép nhỏ, nàng muốn đặt ở trong chum nước này nuôi. Lần đầu tiên nuôi cá chép, nàng cái gì cũng muốn cho đám cá ăn, vẩy một cái là một nắm lớn, cuối cùng dẫn đến cá chép trong chum còn chưa lớn lên đã chết hết.
Thân thể nho nhỏ, bụng trướng đến mức không có sức sống nào nổi trên mặt nước, tất cả mọi người đều cho rằng bọn chúng no bể bụng mà chết. Sau đó, Liễu Văn Kiều cũng không nghĩ tới việc nuôi cá trong chum nước nữa, trồng chút hoa hoa cỏ cỏ theo đám nha hoàn.
Nhưng Liễu Văn Kiều vẫn không sửa được tật xấu kỳ quái này, mỗi lần đi ngang qua ao nước trong phủ, nàng đều không nhịn được ném chút đồ ăn xuống, đây cũng là nguyên nhân vì sao cá chép trong phủ Thượng Thư đều lớn hơn bình thường.
"Thỉnh thoảng ăn nhiều một chút cũng không sao cả."
Liễu Văn Kiều ngượng ngùng cười, chia bánh ngọt thành hai phần, một nửa nhét vào trong miệng Hà Hoa, một nửa còn lại nàng cầm trong tay bẻ nhỏ từng chút một ném cho đám cá ăn.
Quanh đây hiếm có người đi qua, thỉnh thoảng sẽ có hai ba nha hoàn đi qua hành lang xa xa, trong tay cầm đồ, đại khái là muốn đưa đến tiền viện, như vậy vừa lúc, hôm nay khiến nàng nghẹn hỏng rồi, bây giờ chỉ có Hà Hoa bên cạnh, cuối cùng nàng cũng có thể không cần giữ tư thái đoan trang nữa.
Hai người đi tới lương đình, Liễu Văn Kiều thả lỏng ngồi xuống, nằm sấp trên bàn đá, hoàn toàn không biết trên cầu treo phía sau có một người đang đến, trên tay phe phẩy một cây quạt ngọc tinh xảo.
Hà Hoa trước một bước nhìn thấy người tới, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, sao lại trùng hợp như vậy? Sau khi phản ứng lại dùng ngón tay lặng lẽ chọc vào cánh tay của tiểu thư, nhưng Liễu Văn Kiều lại không phản ứng chút nào, mắt thấy nam nhân sắp tiến vào đình nghỉ mát, chỉ có thể hơi khom người, mở miệng gọi người.
"... Lý công tử..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.