Mưu Ái (Thanh Mai Trúc Mã)

Chương 11: Phát Hiện Nhược Điểm

Nãi Thái

19/07/2024

Liễu Văn Kiều và Hà Hoa quen thuộc vòng vào trong ngõ nhỏ, không bao lâu sau đã đi ra từ trong ngõ nhỏ rắc rối phức tạp, lập tức bước vào một cửa gỗ nhỏ không đáng chú ý.

Lý Dung Hiên không xa không gần đi theo hai người phía trước, che giấu bản thân rất khá, không bị phát hiện.

Đứng trước cửa, đánh giá hoàn cảnh xung quanh một phen, phát hiện đây là cửa sau của một cửa hàng, làm gì mà muốn vào từ cửa sau? Hắn rất tò mò.

Đi theo con hẻm hơn nửa vòng, phát hiện cửa chính của cửa hàng, ngẩng đầu, trên tấm biển có khắc Dung Tú Phường, từ ngoài cửa nhìn vào, trong cửa hàng chỉ bày một số hàng thêu đơn giản, hắn không nhìn ra manh mối gì, cũng không xác định Liễu Văn Kiều đã vào cửa hàng này.

Lý Dung Hiên dự định đi vào thử thời vận.

Hắn vừa vào cửa hàng, tiểu nhị đã đi tới trước mặt, khách khí hỏi thăm cần chút gì, có thể đề cử cho hắn.

"Ta tự xem một chút."

Lý Dung Hiên ăn mặc liếc mắt liền biết không giống người thường, điếm tiểu nhị tự nhiên không muốn bỏ qua vị khách hàng lớn này, một mực cung kính gật đầu.

"Công tử có yêu cầu có thể gọi ta."

Dạo quanh đại sảnh cửa hàng một vòng, thứ bán trong này đều là các vật dụng bình thường như thêu, túi thơm, quạt tròn mà nữ tử sẽ cần dùng. Hắn không biết cách phân biệt tốt xấu của hàng thêu, nhưng nhìn đông đảo nữ tử chọn mua đồ vật trong cửa hàng, hắn đoán những thứ ở đây vẫn được hoan nghênh.

Chẳng lẽ Liễu Văn Kiều cũng đến mua đồ? Vậy hà tất phải lén lút từ cửa sau vào, huống hồ, dạo qua một vòng, hắn cũng không nhìn thấy bóng dáng Liễu Văn Kiều, thậm chí ngay cả Hà Hoa cũng chưa từng thấy.

Chắc chắn có mờ ám.

"Đông gia các ngươi có ở đây không? Tại hạ Lý Dung Hiên."



Hắn có một suy đoán lớn mật.

"Thì ra là Lý công tử, tiểu nhân đi báo cho đông gia ngay."

Không ngờ nam tử khí chất bất phàm trước mắt lại là trạng nguyên lang, tiểu nhị không dám chậm trễ, vội vàng chạy lên lầu hai, gõ vang cửa một gian phòng.

Cửa phòng bị người mở ra từ bên trong, là một nam tử trung niên, trong phòng còn có Liễu Văn Kiều, Hà Hoa đứng sau lưng nàng.

"Làm gì? Không biết ta đang bận sao?"

Nam tử bất mãn răn dạy tiểu nhị ngoài cửa.

"Đông gia, là có người muốn gặp ngài, công tử Lý gia tướng quân..."

 

"...!"

Nghe lời tiểu nhị nói, Liễu Văn Kiều ở trong phòng không thể ngồi yên, đặt ly trà trong tay xuống, đi tới cửa hỏi tiểu nhị lần nữa.

"Ngươi nói ai? Lý Dung Hiên?"

"Đúng vậy tiểu thư, Lý công tử nói muốn gặp đông gia... Không biết có phải muốn bàn chuyện làm ăn với đông gia không?"



Liễu Văn Kiều cảm thấy đại sự không ổn, trực giác nói cho nàng biết đây tuyệt đối không phải trùng hợp, càng không thể giống tiểu nhị nói. Cho tới nay, thương nhân đều kém quan gia một bậc, Lý Dung Hiên thân là mệnh quan triều đình, tất nhiên sẽ không chủ động trắng trợn tìm tới cửa hàng như vậy.

Hắn sẽ chỉ đến tìm nàng.

"Hôm nay ta về trước, mấy ngày nữa ta lại đến, không thể nói cho Lý Dung Hiên chuyện về ta."

Căn dặn chủ cửa hàng và tiểu nhị một phen, Liễu Văn Kiều dẫn theo Hà Hoa chuẩn bị rời đi, đi về phía đầu bên kia hành lang, bên này có cầu thang đi thông đến cửa nhỏ ở hậu viện. Hai người sắp đến chỗ rẽ, chợt nghe thấy phía sau truyền đến giọng chủ cửa hàng gọi "Lý công tử", Liễu Văn Kiều sợ hãi, nhấc váy chạy về phía góc, dẫn theo Hà Hoa chạy thẳng ra cửa sau, lòng còn sợ hãi quay đầu lại, thấy không có ai theo kịp mới dừng bước thở dốc, cũng không biết Lý Dung Hiên có nhìn thấy các nàng hay không.

Bên phía Dung Tú Phường, Lý Dung Hiên được mời vào phòng. Tiểu nhị rót một chén trà nhỏ cho hắn, nơm nớp lo sợ đứng ở một bên cùng với ông chủ. Ông chủ lau mồ hôi trên trán, ánh mắt đảo loạn, hoảng loạn nghĩ cách ứng đối, gấp đến độ run tay.

"Nói đi, tất cả mọi chuyện."

Lúc Liễu Văn Kiều chạy trốn, Lý Dung Hiên đã lên lầu hai, hơn nữa còn thấy bóng lưng hoảng hốt chạy trốn của hai người, trong lòng không khỏi buồn cười, cảnh tượng chật vật như vậy bị hắn đụng phải.

"... Lý công tử, ngài giơ cao đánh khẽ tha cho ta đi!"

Ông ta không dám nói, Liễu Văn Kiều là con gái của Thượng thư, thân phận cao quý, nếu ông ta nói ra tất cả những chuyện này, hại Liễu tiểu thư bị mọi người chỉ trích, chắc chắn cũng sẽ bị Thượng thư biết được, cuối cùng người gặp phiền phức vẫn là ông ta.

Nhìn người trước mắt gấp đến độ toàn thân đổ mồ hôi, giọng nói mang theo tiếng khóc khó nghe, chỉ thiếu điều quỳ xuống trước mặt mình, tiểu nhị phía sau cũng cúi đầu, thở không nổi.

Khóe miệng Lý Dung Hiên nhếch lên, bày ra bộ dáng ôn hòa bình dị gần gũi, hắn biết, bọn họ nhất định là lo lắng cho thế lực Liễu gia.

"Ta biết các ngươi lo lắng cái gì, chỉ cần các ngươi đồng ý chỉ nói cho ta biết chuyện này, tuyệt đối sẽ không tiết lộ cho người khác biết, các ngươi sẽ không có việc gì."

"Yên tâm, phủ tướng quân và phủ Thượng thư là bạn tri kỉ, ta nhất định sẽ không làm ra chuyện bất lợi với Liễu gia."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mưu Ái (Thanh Mai Trúc Mã)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook