Chương 133: Phiên ngoại 4: Cùng nhau xử lý cung quyền
Ốc Lí Đích Tinh Tinh
24/11/2024
Vân Tự thầm hối hận, giá như biết trước sẽ gặp cảnh tượng này, nàng thà ở lại trong cung.
Nhìn thấy xiêm y ướt đẫm của Đàm Viên Sơ, Vân Tự chớp chớp mắt, khẽ dịch vào trong điện, hạ giọng nói:
"Hoàng Thượng, Hoài An còn nhỏ không hiểu chuyện, người đừng chấp nhặt với nó."
Đàm Viên Sơ nghe vậy mặt mày tối sầm, hắn nhỏ mọn đến mức phải chấp nhặt với một đứa bé sao?
Hình như hiểu được Vân Tự đang nói gì, tiểu hoàng tử vốn không khóc bỗng nhiên mếu máo, rồi oa lên một tiếng khóc lớn, Đàm Viên Sơ cả người cứng đờ, chỉ cảm thấy hai mẫu tử này sinh ra là để khắc hắn.
Đàm Viên Sơ đưa tay ra, ma ma định đến bế tiểu hoàng tử, nhưng Đàm Viên Sơ lại nhìn về phía Vân Tự, suýt nữa bật cười vì tức giận:
"Nàng còn không lại đây?"
Vân Tự kéo kéo tay áo, nhỏ giọng nói: "Thần thiếp... xiêm y mới mặc."
Tiểu hoàng tử tè dầm, làm ướt không chỉ xiêm y của Đàm Viên Sơ mà chính nó cũng ướt sũng.
Ngày thường gấp gáp thì thôi, nhưng hiện giờ có ma ma, có Đàm Viên Sơ, nào cần nàng phải động tay.
Đàm Viên Sơ lúc này mới để ý đến trang phục của nàng. Mang thai đã lâu, nàng luôn mặc cung trang rộng thùng thình, chẳng thấy đâu dáng người. Ở Chử Án cung cũng chẳng hề trang điểm, hôm nay nàng lại mặc một thân lụa vân bách hoa, trên đầu cài chiếc trâm thanh ngọc châu, trông rất quen mắt.
Đàm Viên Sơ liếc mắt một cái liền nhận ra, đó là chiếc trâm ngọc hắn tặng nàng là món quà đầu tiên.
Đáy lòng vốn dĩ tràn ngập lửa giận bỗng chốc tan biến.
Nàng vốn ưa thích cái đẹp, nhưng mang thai mười tháng chẳng hề chải chuốt, phấn son cũng không động đến. Hôm nay rốt cuộc chịu ra ngoài nên trang điểm nhẹ nhàng, phấn má hồng phớt, đôi môi anh đào điểm chút son, cổ nàng thậm chí còn có dấu vết ửng đỏ. Váy lụa vân gấm thắt eo thon gọn, phong tình ẩn hiện.
Đàm Viên Sơ khựng lại, không bắt nàng bế tiểu hoàng tử nữa mà giao cho ma ma. Được ma ma bế ẵm thoải mái, tiếng khóc của tiểu hoàng tử dần dần ngừng lại.
Đàm Viên Sơ xoay người vào nội điện thay quần áo, Vân Tự không đi theo mà đến bên cạnh ma ma, điểm nhẹ lên trán tiểu hoàng tử, giọng nói pha chút ý cười:
"Sao con lại tài thế này?"
Các ma ma xung quanh giả điếc làm ngơ, coi như không nghe thấy gì.
Ma ma chuẩn bị nước tắm và quần áo cho tiểu hoàng tử. Nửa canh giờ sau, hai người trong điện cuối cùng cũng sạch sẽ. Nhìn tiểu hoàng tử, cơn đói của Vân Tự lại trỗi dậy. Đàm Viên Sơ vừa ra ngoài, liền nghe thấy nàng dặn dò Thu Viện bảo Ngự Thiện Phòng chuẩn bị đồ ăn, hắn bèn nhíu mày:
"Nàng còn chưa dùng bữa?"
Vân Tự đáng thương gật đầu: "Vừa nghĩ đến việc gặp Hoàng Thượng, nhất thời quên mất."
Đàm Viên Sơ nhếch môi chẳng tin lời nàng, nàng đến gặp ai, trong lòng nàng tự rõ.
Nhưng ngự tiền vẫn truyền thiện, kiêng kỵ nữ tử mới sinh, chủ yếu là món thanh đạm. Hiện giờ đã tháng chín đúng mùa cua béo, Trung Thu vừa rồi Vân Tự còn đang ở cữ, nên không ai dám cho nàng ăn những thứ hàn tính này.
Đàm Viên Sơ dặn dò Ngự Thiện Phòng một phen, hắn không quên Trung Thu năm kia Vân Tự thèm thuồng cua đến thế nào.
Lúc hắn cúi đầu gỡ thịt cua cho nàng, một miếng cá hấp được gắp vào bát hắn. Thịt cá trắng nõn được chan chút nước canh, khiến người ta thèm ăn. Đàm Viên Sơ ngẩng đầu, liền nghe thấy nữ tử nói:
"Thần thiếp nhớ Hoàng Thượng thích ăn cá hấp, sao hôm nay lại không động đũa?"
Chốc lát, nàng như nhớ ra điều gì, bèn rũ mi nhỏ giọng nói: "Hiện giờ thần thiếp ngửi không thấy khó chịu nữa."
Lúc mang thai tuy nàng không nghén nặng, nhưng ngửi thấy mùi tanh vẫn thấy khó chịu buồn nôn. Đàm Viên Sơ phát hiện ra nên đồ ăn ở Chử Án cung không còn món cá nữa.
Nhưng Vân Tự vẫn nhớ, Đàm Viên Sơ thích ăn cá hấp.
Tay Đàm Viên Sơ đang cầm dụng cụ gỡ cua bỗng cứng đờ. Nàng luôn vô tình để lộ những chi tiết nhỏ, khiến người ta cảm thấy nàng không hề thờ ơ với hắn, luôn đáp lại hắn.
Ai mà chẳng vui khi được đáp lại.
Ở phương diện này, Đàm Viên Sơ cũng chỉ là người thường.
Thịt cua được gỡ xong đặt trước mặt nữ tử, mắt Vân Tự sáng long lanh như chứa đầy ánh sao. Khi nàng chuyên chú nhìn một người, luôn khiến người ta cảm thấy trong mắt nàng chỉ có người đó. Đàm Viên Sơ đã bị ảo giác này lừa gạt rất nhiều lần, nhưng hắn không quan tâm có phải ảo giác hay không, chỉ thản nhiên dặn nàng:
"Đừng ăn nhiều."
Vân Tự biết rõ tình trạng cơ thể mình, ngoan ngoãn gật đầu: "Thần thiếp biết rồi."
Sau bữa trưa, Vân Tự trở về Chử Án cung, ma ma ôm tiểu hoàng tử đi cùng nàng. Đàm Viên Sơ không giữ nàng lại, tiểu hoàng tử ở đây hắn chẳng còn tâm trí nào xử lý chính sự. Tiểu hoàng tử quá quấy người, lúc này Đàm Viên Sơ mới hiểu được sự vất vả thường ngày của nữ tử.
Chẳng trách mỗi lần hắn đến Chử Án cung, nữ tử đều lộ vẻ mặt như trút được gánh nặng.
Bên kia, Vân Tự vừa về đến Chử Án cung, liền có một vị khách không mời mà đến.
Tiểu hoàng tử đã ngủ trên đường về, Vân Tự cho người an bài tiểu hoàng tử thoả đáng, rồi mới đi gặp khách, trên mặt nàng có chút kinh ngạc:
"Bách Chi cô nương sao lại đến đây?"
Bách Chi vội vàng hành lễ: "Nương nương cho nô tỳ đến mời Quý phi nương nương qua đó một chuyến."
Vân Tự hơi ngẩn người, nhưng vẫn dặn dò Tùng Phúc chăm sóc tiểu hoàng tử, rồi mang theo Thu Viện cùng Bách Chi đến Khôn Ninh cung.
Trong Khôn Ninh cung có mùi thuốc nồng nặc, khiến Vân Tự nhíu mày.
Nàng thấp giọng hỏi: "Hoàng Hậu nương nương thế nào rồi?"
Bách Chi ngẩng đầu nhìn Vân Tự, mím môi mới nói:
"Quý phi nương nương yên tâm, Hoàng Hậu nương nương hiện giờ không sao."
Vân Tự tinh ý nhận ra Bách Chi có điều muốn nói, "không sao" chỉ là hiện tại, ai biết Hoàng Hậu nương nương còn chống đỡ được bao lâu.
Ngay cả Bách Chi ngày ngày chăm sóc Hoàng Hậu cũng không biết.
Tiếng bước chân dần dần tiến vào nội điện, Vân Tự nghe thấy thanh âm ôn hòa của Hoàng Hậu:
"Quý phi đến rồi sao?"
Rèm châu được vén lên, Vân Tự bước vào nội điện, nàng thấy Hoàng Hậu nằm trên giường, sắc mặt tuy có chút nhợt nhạt nhưng không đến nỗi suy yếu. Vân Tự khẽ chau mày, tiến lên hành lễ, Hoàng Hậu bảo nàng đứng dậy:
"Không phải đã nói với ngươi không cần đa lễ rồi sao?"
Vân Tự lắc đầu: "Thần thiếp mang thai là nhờ ân điển của nương nương, sao có thể luôn làm trái ý nương nương được."
Dứt lời, nàng chuyển chủ đề, thấp giọng lo lắng:
"Nương nương sao lại nằm trên giường?"
Trong lời nói của Vân Tự lúc này có bảy phần thật, tiểu hoàng tử còn nhỏ, nàng chăm sóc đã đủ mệt rồi, không mong hoàng hậu lúc này ngã xuống.
Hoàng Hậu lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Hôm qua nhiễm chút gió lạnh, hơi đau đầu thôi."
Vân Tự bán tín bán nghi, nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận lời giải thích này.
Chốc lát sau, Hoàng Hậu ngẩng đầu nhìn nàng, thẳng thắn nói:
"Quý phi hẳn là biết bổn cung gọi ngươi đến đây là có chuyện gì."
Vân Tự liếc nhìn chồng sổ sách trên bàn, nàng rất quen thuộc. Trước khi mang thai, nàng thường xuyên ở Khôn Ninh cung nghe Hoàng Hậu dạy bảo, khi đó Hoàng Hậu luôn bận rộn xử lý những thứ này, đều là tấu chương của các cung điện trình lên, sự vụ lớn bé trong hậu cung đều ở trong đó, đều mong muốn hoàng hậu nương nương giải quyết.
Trên đường đến Khôn Ninh cung, Vân Tự đã mơ hồ đoán được ý định của Hoàng Hậu.
Chưa kịp để nàng lên tiếng, Hoàng Hậu đã khẽ ho một tiếng: "Thân thể bổn cung ngày càng yếu đi, Quý phi đã từng đáp ứng bổn cung sẽ hiệp trợ quản lý hậu cung, hẳn là còn nhớ lời hứa chứ?"
Vân Tự khựng lại, Hoàng Hậu rõ ràng là đang ngăn nàng từ chối.
Thực ra Vân Tự đúng là có ý định từ chối. Nàng còn phải chăm sóc tiểu hoàng tử, lục cung lại có nhiều chuyện phiền phức, e là không đủ thời gian quán xuyến cung vụ.
Nhưng...
Vân Tự nhìn sắc mặt Hoàng Hậu, nàng không nói nên lời từ chối. Nàng mang ơn Hoàng Hậu.
Dù là những lời dạy bảo ngày xưa, hay lúc sinh nở Hoàng Hậuđã tọa trấn giúp nàng, nàng đều ghi nhớ trong lòng. Hôm nay Hoàng Hậu có mệt mỏi thật hay không nàng không biết, nhưng sức khỏe Hoàng Hậu yếu kém là sự thật không thể chối cãi.
Hơn nữa, chưởng quản cung quyền là chuyện người khác cầu còn không được, cũng là điều nàng hằng mong muốn, Vân Tự không có lý do gì để từ chối.
Nhưng nàng vẫn còn chút do dự:
"Bên Hoàng Thượng...."
Hoàng Hậu ngắt lời nàng: "Ngươi yên tâm, bổn cung sẽ nói với Hoàng Thượng."
Trong điện bỗng chốc yên tĩnh, Vân Tự ngước mắt nhìn Hoàng Hậu. Sắc mặt nàng ấy tuy không tốt nhưng vẫn bình thản ung dung. Giao ra một phần quyền lực hậu cung, dường như là chuyện tốt đối với nàng ấy. Vân Tự mím môi, nàng nghĩ nếu là mình, liệu có thể rộng lượng như Hoàng Hậu hay không?
Vân Tự khó mà tưởng tượng, nàng cảm thấy mình không làm được.
Vân Tự cụp mi, nhẹ giọng nói:
"Thần thiếp chỉ mong nương nương bảo trọng thân thể."
Hoàng Hậu mỉm cười, gật đầu với nàng.
Vân Tự rời khỏi Khôn Ninh cung.
Bách Chi cắn môi, im lặng từ nãy giờ.
Hoàng Hậu khẽ ho một tiếng, vén chăn gấm lên. Thực ra hôm qua nàng ấy không hề nhiễm lạnh, chỉ là cố ý nói vậy trước mặt Vân Tự để nàng không thể từ chối.
Bách Chi khẽ gọi: "Nương nương..." Nàng ấy có quá nhiều điều muốn nói, nhưng lại không nói nên lời.
Hoàng Hậu như hiểu được tâm tư của Bách Chi, bèn lắc đầu: "Hiện tại không phải rất tốt sao?"
Nàng ấy bước đến bên cửa sổ, nhìn những bông hoa quế rơi rụng ngoài kia, gió nhẹ thoảng qua đẹp không sao tả xiết, nhẹ giọng nói:
"Bổn cung mệt mỏi lâu rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút."
Hoàng Hậu chỉ vào cảnh đẹp ngoài kia, quay đầu nói với Bách Chi: "Ngươi xem, nếu là ngày xưa, bổn cung nào có thời gian thưởng hoa ngắm cảnh?"
Cung vụ chiếm hết tâm trí nàng ấy.
Bách Chi nghẹn ngào, chóp mũi cay cay. Nàng ấy hiểu tất cả, chỉ là thấy tiếc cho Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu thở dài, cảm thán nói: "Quý phi rất tốt."
Hoàng Hậu tuy mệt mỏi nhưng không phải không có chút tư tâm. Nàng phải suy xét cho Phùng phủ, sau khi tiên đế băng hà Phùng phủ ngày càng suy yếu, tất cả đều dựa vào nàng chống đỡ.
Nhưng nàng còn chống đỡ được bao lâu?
Vân Tự không có chỗ dựa nơi tiền triều, sau này đắc thế cũng sẽ không chèn ép Phùng phủ. Ai cũng vì mẫu tộc mà lo lắng, chỉ mình Vân Tự không có nỗi lo này.
Hơn nữa, nàng nhận ra Vân Tự là người biết ơn.
Nàng càng khoan dung với Vân Tự, ngày sau Vân Tự sẽ báo đáp lại Phùng phủ, như vậy là đủ rồi.
****
Mọi người không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết Vân Tự sau khi đến Khôn Ninh cung, đêm đó Khôn Ninh cung liền cho người đi mời Hoàng Thượng.
Sáng sớm hôm sau, một tin tức lan truyền khắp hậu cung: từ nay Quý phi sẽ hiệp trợ Hoàng Hậu nương nương quản lý lục cung.
Tin tức vừa truyền ra, có cung điện tức giận đập vỡ chén ngọc.
Trong Hoàng Tử Sở cũng có người nghe được tin này, nét bút đang viết chữ to bỗng lệch đi, làm hỏng cả trang giấy.
Nhìn thấy xiêm y ướt đẫm của Đàm Viên Sơ, Vân Tự chớp chớp mắt, khẽ dịch vào trong điện, hạ giọng nói:
"Hoàng Thượng, Hoài An còn nhỏ không hiểu chuyện, người đừng chấp nhặt với nó."
Đàm Viên Sơ nghe vậy mặt mày tối sầm, hắn nhỏ mọn đến mức phải chấp nhặt với một đứa bé sao?
Hình như hiểu được Vân Tự đang nói gì, tiểu hoàng tử vốn không khóc bỗng nhiên mếu máo, rồi oa lên một tiếng khóc lớn, Đàm Viên Sơ cả người cứng đờ, chỉ cảm thấy hai mẫu tử này sinh ra là để khắc hắn.
Đàm Viên Sơ đưa tay ra, ma ma định đến bế tiểu hoàng tử, nhưng Đàm Viên Sơ lại nhìn về phía Vân Tự, suýt nữa bật cười vì tức giận:
"Nàng còn không lại đây?"
Vân Tự kéo kéo tay áo, nhỏ giọng nói: "Thần thiếp... xiêm y mới mặc."
Tiểu hoàng tử tè dầm, làm ướt không chỉ xiêm y của Đàm Viên Sơ mà chính nó cũng ướt sũng.
Ngày thường gấp gáp thì thôi, nhưng hiện giờ có ma ma, có Đàm Viên Sơ, nào cần nàng phải động tay.
Đàm Viên Sơ lúc này mới để ý đến trang phục của nàng. Mang thai đã lâu, nàng luôn mặc cung trang rộng thùng thình, chẳng thấy đâu dáng người. Ở Chử Án cung cũng chẳng hề trang điểm, hôm nay nàng lại mặc một thân lụa vân bách hoa, trên đầu cài chiếc trâm thanh ngọc châu, trông rất quen mắt.
Đàm Viên Sơ liếc mắt một cái liền nhận ra, đó là chiếc trâm ngọc hắn tặng nàng là món quà đầu tiên.
Đáy lòng vốn dĩ tràn ngập lửa giận bỗng chốc tan biến.
Nàng vốn ưa thích cái đẹp, nhưng mang thai mười tháng chẳng hề chải chuốt, phấn son cũng không động đến. Hôm nay rốt cuộc chịu ra ngoài nên trang điểm nhẹ nhàng, phấn má hồng phớt, đôi môi anh đào điểm chút son, cổ nàng thậm chí còn có dấu vết ửng đỏ. Váy lụa vân gấm thắt eo thon gọn, phong tình ẩn hiện.
Đàm Viên Sơ khựng lại, không bắt nàng bế tiểu hoàng tử nữa mà giao cho ma ma. Được ma ma bế ẵm thoải mái, tiếng khóc của tiểu hoàng tử dần dần ngừng lại.
Đàm Viên Sơ xoay người vào nội điện thay quần áo, Vân Tự không đi theo mà đến bên cạnh ma ma, điểm nhẹ lên trán tiểu hoàng tử, giọng nói pha chút ý cười:
"Sao con lại tài thế này?"
Các ma ma xung quanh giả điếc làm ngơ, coi như không nghe thấy gì.
Ma ma chuẩn bị nước tắm và quần áo cho tiểu hoàng tử. Nửa canh giờ sau, hai người trong điện cuối cùng cũng sạch sẽ. Nhìn tiểu hoàng tử, cơn đói của Vân Tự lại trỗi dậy. Đàm Viên Sơ vừa ra ngoài, liền nghe thấy nàng dặn dò Thu Viện bảo Ngự Thiện Phòng chuẩn bị đồ ăn, hắn bèn nhíu mày:
"Nàng còn chưa dùng bữa?"
Vân Tự đáng thương gật đầu: "Vừa nghĩ đến việc gặp Hoàng Thượng, nhất thời quên mất."
Đàm Viên Sơ nhếch môi chẳng tin lời nàng, nàng đến gặp ai, trong lòng nàng tự rõ.
Nhưng ngự tiền vẫn truyền thiện, kiêng kỵ nữ tử mới sinh, chủ yếu là món thanh đạm. Hiện giờ đã tháng chín đúng mùa cua béo, Trung Thu vừa rồi Vân Tự còn đang ở cữ, nên không ai dám cho nàng ăn những thứ hàn tính này.
Đàm Viên Sơ dặn dò Ngự Thiện Phòng một phen, hắn không quên Trung Thu năm kia Vân Tự thèm thuồng cua đến thế nào.
Lúc hắn cúi đầu gỡ thịt cua cho nàng, một miếng cá hấp được gắp vào bát hắn. Thịt cá trắng nõn được chan chút nước canh, khiến người ta thèm ăn. Đàm Viên Sơ ngẩng đầu, liền nghe thấy nữ tử nói:
"Thần thiếp nhớ Hoàng Thượng thích ăn cá hấp, sao hôm nay lại không động đũa?"
Chốc lát, nàng như nhớ ra điều gì, bèn rũ mi nhỏ giọng nói: "Hiện giờ thần thiếp ngửi không thấy khó chịu nữa."
Lúc mang thai tuy nàng không nghén nặng, nhưng ngửi thấy mùi tanh vẫn thấy khó chịu buồn nôn. Đàm Viên Sơ phát hiện ra nên đồ ăn ở Chử Án cung không còn món cá nữa.
Nhưng Vân Tự vẫn nhớ, Đàm Viên Sơ thích ăn cá hấp.
Tay Đàm Viên Sơ đang cầm dụng cụ gỡ cua bỗng cứng đờ. Nàng luôn vô tình để lộ những chi tiết nhỏ, khiến người ta cảm thấy nàng không hề thờ ơ với hắn, luôn đáp lại hắn.
Ai mà chẳng vui khi được đáp lại.
Ở phương diện này, Đàm Viên Sơ cũng chỉ là người thường.
Thịt cua được gỡ xong đặt trước mặt nữ tử, mắt Vân Tự sáng long lanh như chứa đầy ánh sao. Khi nàng chuyên chú nhìn một người, luôn khiến người ta cảm thấy trong mắt nàng chỉ có người đó. Đàm Viên Sơ đã bị ảo giác này lừa gạt rất nhiều lần, nhưng hắn không quan tâm có phải ảo giác hay không, chỉ thản nhiên dặn nàng:
"Đừng ăn nhiều."
Vân Tự biết rõ tình trạng cơ thể mình, ngoan ngoãn gật đầu: "Thần thiếp biết rồi."
Sau bữa trưa, Vân Tự trở về Chử Án cung, ma ma ôm tiểu hoàng tử đi cùng nàng. Đàm Viên Sơ không giữ nàng lại, tiểu hoàng tử ở đây hắn chẳng còn tâm trí nào xử lý chính sự. Tiểu hoàng tử quá quấy người, lúc này Đàm Viên Sơ mới hiểu được sự vất vả thường ngày của nữ tử.
Chẳng trách mỗi lần hắn đến Chử Án cung, nữ tử đều lộ vẻ mặt như trút được gánh nặng.
Bên kia, Vân Tự vừa về đến Chử Án cung, liền có một vị khách không mời mà đến.
Tiểu hoàng tử đã ngủ trên đường về, Vân Tự cho người an bài tiểu hoàng tử thoả đáng, rồi mới đi gặp khách, trên mặt nàng có chút kinh ngạc:
"Bách Chi cô nương sao lại đến đây?"
Bách Chi vội vàng hành lễ: "Nương nương cho nô tỳ đến mời Quý phi nương nương qua đó một chuyến."
Vân Tự hơi ngẩn người, nhưng vẫn dặn dò Tùng Phúc chăm sóc tiểu hoàng tử, rồi mang theo Thu Viện cùng Bách Chi đến Khôn Ninh cung.
Trong Khôn Ninh cung có mùi thuốc nồng nặc, khiến Vân Tự nhíu mày.
Nàng thấp giọng hỏi: "Hoàng Hậu nương nương thế nào rồi?"
Bách Chi ngẩng đầu nhìn Vân Tự, mím môi mới nói:
"Quý phi nương nương yên tâm, Hoàng Hậu nương nương hiện giờ không sao."
Vân Tự tinh ý nhận ra Bách Chi có điều muốn nói, "không sao" chỉ là hiện tại, ai biết Hoàng Hậu nương nương còn chống đỡ được bao lâu.
Ngay cả Bách Chi ngày ngày chăm sóc Hoàng Hậu cũng không biết.
Tiếng bước chân dần dần tiến vào nội điện, Vân Tự nghe thấy thanh âm ôn hòa của Hoàng Hậu:
"Quý phi đến rồi sao?"
Rèm châu được vén lên, Vân Tự bước vào nội điện, nàng thấy Hoàng Hậu nằm trên giường, sắc mặt tuy có chút nhợt nhạt nhưng không đến nỗi suy yếu. Vân Tự khẽ chau mày, tiến lên hành lễ, Hoàng Hậu bảo nàng đứng dậy:
"Không phải đã nói với ngươi không cần đa lễ rồi sao?"
Vân Tự lắc đầu: "Thần thiếp mang thai là nhờ ân điển của nương nương, sao có thể luôn làm trái ý nương nương được."
Dứt lời, nàng chuyển chủ đề, thấp giọng lo lắng:
"Nương nương sao lại nằm trên giường?"
Trong lời nói của Vân Tự lúc này có bảy phần thật, tiểu hoàng tử còn nhỏ, nàng chăm sóc đã đủ mệt rồi, không mong hoàng hậu lúc này ngã xuống.
Hoàng Hậu lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Hôm qua nhiễm chút gió lạnh, hơi đau đầu thôi."
Vân Tự bán tín bán nghi, nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận lời giải thích này.
Chốc lát sau, Hoàng Hậu ngẩng đầu nhìn nàng, thẳng thắn nói:
"Quý phi hẳn là biết bổn cung gọi ngươi đến đây là có chuyện gì."
Vân Tự liếc nhìn chồng sổ sách trên bàn, nàng rất quen thuộc. Trước khi mang thai, nàng thường xuyên ở Khôn Ninh cung nghe Hoàng Hậu dạy bảo, khi đó Hoàng Hậu luôn bận rộn xử lý những thứ này, đều là tấu chương của các cung điện trình lên, sự vụ lớn bé trong hậu cung đều ở trong đó, đều mong muốn hoàng hậu nương nương giải quyết.
Trên đường đến Khôn Ninh cung, Vân Tự đã mơ hồ đoán được ý định của Hoàng Hậu.
Chưa kịp để nàng lên tiếng, Hoàng Hậu đã khẽ ho một tiếng: "Thân thể bổn cung ngày càng yếu đi, Quý phi đã từng đáp ứng bổn cung sẽ hiệp trợ quản lý hậu cung, hẳn là còn nhớ lời hứa chứ?"
Vân Tự khựng lại, Hoàng Hậu rõ ràng là đang ngăn nàng từ chối.
Thực ra Vân Tự đúng là có ý định từ chối. Nàng còn phải chăm sóc tiểu hoàng tử, lục cung lại có nhiều chuyện phiền phức, e là không đủ thời gian quán xuyến cung vụ.
Nhưng...
Vân Tự nhìn sắc mặt Hoàng Hậu, nàng không nói nên lời từ chối. Nàng mang ơn Hoàng Hậu.
Dù là những lời dạy bảo ngày xưa, hay lúc sinh nở Hoàng Hậuđã tọa trấn giúp nàng, nàng đều ghi nhớ trong lòng. Hôm nay Hoàng Hậu có mệt mỏi thật hay không nàng không biết, nhưng sức khỏe Hoàng Hậu yếu kém là sự thật không thể chối cãi.
Hơn nữa, chưởng quản cung quyền là chuyện người khác cầu còn không được, cũng là điều nàng hằng mong muốn, Vân Tự không có lý do gì để từ chối.
Nhưng nàng vẫn còn chút do dự:
"Bên Hoàng Thượng...."
Hoàng Hậu ngắt lời nàng: "Ngươi yên tâm, bổn cung sẽ nói với Hoàng Thượng."
Trong điện bỗng chốc yên tĩnh, Vân Tự ngước mắt nhìn Hoàng Hậu. Sắc mặt nàng ấy tuy không tốt nhưng vẫn bình thản ung dung. Giao ra một phần quyền lực hậu cung, dường như là chuyện tốt đối với nàng ấy. Vân Tự mím môi, nàng nghĩ nếu là mình, liệu có thể rộng lượng như Hoàng Hậu hay không?
Vân Tự khó mà tưởng tượng, nàng cảm thấy mình không làm được.
Vân Tự cụp mi, nhẹ giọng nói:
"Thần thiếp chỉ mong nương nương bảo trọng thân thể."
Hoàng Hậu mỉm cười, gật đầu với nàng.
Vân Tự rời khỏi Khôn Ninh cung.
Bách Chi cắn môi, im lặng từ nãy giờ.
Hoàng Hậu khẽ ho một tiếng, vén chăn gấm lên. Thực ra hôm qua nàng ấy không hề nhiễm lạnh, chỉ là cố ý nói vậy trước mặt Vân Tự để nàng không thể từ chối.
Bách Chi khẽ gọi: "Nương nương..." Nàng ấy có quá nhiều điều muốn nói, nhưng lại không nói nên lời.
Hoàng Hậu như hiểu được tâm tư của Bách Chi, bèn lắc đầu: "Hiện tại không phải rất tốt sao?"
Nàng ấy bước đến bên cửa sổ, nhìn những bông hoa quế rơi rụng ngoài kia, gió nhẹ thoảng qua đẹp không sao tả xiết, nhẹ giọng nói:
"Bổn cung mệt mỏi lâu rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút."
Hoàng Hậu chỉ vào cảnh đẹp ngoài kia, quay đầu nói với Bách Chi: "Ngươi xem, nếu là ngày xưa, bổn cung nào có thời gian thưởng hoa ngắm cảnh?"
Cung vụ chiếm hết tâm trí nàng ấy.
Bách Chi nghẹn ngào, chóp mũi cay cay. Nàng ấy hiểu tất cả, chỉ là thấy tiếc cho Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu thở dài, cảm thán nói: "Quý phi rất tốt."
Hoàng Hậu tuy mệt mỏi nhưng không phải không có chút tư tâm. Nàng phải suy xét cho Phùng phủ, sau khi tiên đế băng hà Phùng phủ ngày càng suy yếu, tất cả đều dựa vào nàng chống đỡ.
Nhưng nàng còn chống đỡ được bao lâu?
Vân Tự không có chỗ dựa nơi tiền triều, sau này đắc thế cũng sẽ không chèn ép Phùng phủ. Ai cũng vì mẫu tộc mà lo lắng, chỉ mình Vân Tự không có nỗi lo này.
Hơn nữa, nàng nhận ra Vân Tự là người biết ơn.
Nàng càng khoan dung với Vân Tự, ngày sau Vân Tự sẽ báo đáp lại Phùng phủ, như vậy là đủ rồi.
****
Mọi người không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết Vân Tự sau khi đến Khôn Ninh cung, đêm đó Khôn Ninh cung liền cho người đi mời Hoàng Thượng.
Sáng sớm hôm sau, một tin tức lan truyền khắp hậu cung: từ nay Quý phi sẽ hiệp trợ Hoàng Hậu nương nương quản lý lục cung.
Tin tức vừa truyền ra, có cung điện tức giận đập vỡ chén ngọc.
Trong Hoàng Tử Sở cũng có người nghe được tin này, nét bút đang viết chữ to bỗng lệch đi, làm hỏng cả trang giấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.