Chương 123: Xin lỗi, không thể tích phúc cho hài tử
Ốc Lí Đích Tinh Tinh
24/11/2024
Duy chỉ có Hi Tu Dung là không thể.
Không chỉ mọi người trong điện khó hiểu, ngay cả Đàm Viên Sơ cũng ngước mắt nhìn Hoàng Hậu.
Tô tiệp dư quỳ trên mặt đất, khóc lóc ngẩng đầu nhìn Hoàng Hậu, muốn một câu trả lời.
Bách Chi không nhịn được lau nước mắt, nhưng cảm thấy thế nào cũng không lau sạch được.
Vân Tự mím môi.
Đối mặt với sự nghi hoặc của mọi người, Hoàng Hậu ho khan, sắc mặt trắng bệch xen lẫn chút ửng hồng khác thường. Sau một lúc lâu, nàng ấy mới khàn giọng nói:
"Bởi vì Hi tu dung đã sớm biết bổn cung không sống được bao lâu."
Hoàng Hậu nhẹ nhàng nói ra sự thật mình không sống được bao lâu.
Nàng ấy đã che giấu chuyện này rất lâu.
Trước kia là vì không muốn Đức phi đắc ý, bây giờ không cần phải che giấu nữa.
Hoàng Hậu nhìn Tô tiệp dư với vẻ mặt không dám tin, ánh mắt hai người chạm nhau: "Hi tu dung cho dù muốn có được vị trí của bổn cung, cũng không cần phải mạo hiểm."
Vân Tự chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, với tình cảm của Hoàng Thượng dành cho nàng, nàng có thể đường đường chính chính tiếp nhận vị trí này, hà tất phải tự làm bẩn tay mình?
Nàng ấy vẫn luôn dạy Vân Tự quản lí hậu cung, chính là muốn sau khi Vân Tự sinh hạ hoàng tử, có thể giúp nàng ấy quản lý lục cung.
Vân Tự biết rõ những điều này, nàng không phải kẻ ngốc, sẽ không làm hại nàng ấy vào lúc này.
Mọi người trong điện xôn xao.
Đàm Viên Sơ cũng nhíu mày, sắc mặt thay đổi giận dữ quát: "Thái y đâu!"
Thường thái y đang ở trong nội điện, định bước lên thì bị Hoàng Hậu ngăn lại:
"Hoàng Thượng, thần thiếp hiểu rõ cơ thể mình, không cần phải khám lại."
Đàm Viên Sơ lạnh lùng nói: "Đừng nói nữa, về nghỉ ngơi cho khỏe."
Đối với Đàm Viên Sơ, Hoàng Hậu mãi mãi là Hoàng Hậu, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện thay đổi ngôi vị Hoàng Hậu. Ai ai cũng muốn có được vị trí trung cung, nhưng ở vị trí này, có mấy ai làm được như Hoàng Hậu không chút tư tâm?
Hoàng Hậu nhìn Đàm Viên Sơ, ánh mắt nàng ấy có chút hoảng hốt, sau một lúc lâu mới khẽ thở dài.
Thực ra, Hoàng Hậu cứ nghĩ khi nghe tin nàng không sống được bao lâu thì Hoàng Thượng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm. Ngài ấy đang dọn đường cho nhi tử trong bụng của Vân Tự. Còn gì danh chính ngôn thuận hơn một đứa con của chính thê kế thừa ngôi vị trữ quân?
Nhưng ngài ấy không có.
Dù ngài ấy có muôn vàn toan tính nhưng vẫn luôn tôn trọng nàng. Ngay từ đầu nàng đã không màng tình yêu, Hoàng Thượng cũng cho nàng tất cả những gì nàng muốn, cả đời này nàng cũng không thiếu thứ gì.
Đàn ông trên đời đa phần bạc tình, có mới nới cũ. Có mấy nữ nhân sau khi thành thân vẫn có thể được phu quân tôn trọng như trước?
Hoàng Hậu cười khổ, nếu nàng không quá dễ tin người, với sự tin tưởng của Hoàng Thượng, trong cung này có ai lay chuyển được vị trí của nàng? Nàng luôn không rút kinh nghiệm, cho đến tận bây giờ, nhận được một chút ơn huệ cũng muốn báo đáp.
Hoàng Hậu cố nén cơn ho sắp trào ra: "Hoàng Thượng, chuyện này không liên quan đến Hi tu dung, xin Hoàng Thượng đừng oan uổng nàng ấy."
Vân Tự cụp mắt, đến lúc này Hoàng Hậu nương nương vẫn còn nói đỡ cho nàng.
"Trẫm biết," Đàm Viên Sơ nói: "Hứa Thuận Phúc, đưa Hoàng Hậu vào nghỉ ngơi."
Hứa Thuận Phúc vội vàng bước lên dìu Hoàng Hậu, cung kính nói: "Nương nương, có Hoàng Thượng ở đây, người đừng lo lắng."
Hoàng Hậu không nói gì thêm, khi vừa xoay người, bỗng có người níu lấy vạt áo nàng ấy. Hoàng Hậu dừng bước cúi đầu nhìn xuống.
Tô tiệp dư nước mắt lưng tròng, nàng ta cắn răng chất vấn:
"Tần thiếp luôn nghe lời người, nhưng người chưa từng tin tưởng tần thiếp!"
Bề ngoài là thiên vị, nhưng thực chất không hề có chút tin tưởng nào.
Vân Tự mới được tấn phong chưa đầy nửa năm, có thể tiếp xúc với Hoàng Hậu được bao lâu?!
Những chuyện bí mật này Hoàng Hậu có thể nói cho Vân Tự, nhưng chưa từng hé lộ với nàng ta.
Nếu sớm biết Hoàng Hậu không sống được bao lâu, nàng ta sao có thể làm ra chuyện ngu ngốc này?!
Tô tiệp dư không kìm nén được sự uất ức, nàng ta khóc lóc hỏi:
"Vân Tự rốt cuộc có gì tốt mà các người đều thiên vị nàng ta?! Tần thiếp không phục!"
Vân Tự và nàng ta không thù không oán, vì sao nàng ta lại cứ nhằm vào Vân Tự?
Người nàng ta từng yêu, người nàng ta từng kính trọng đều chọn Vân Tự, làm sao nàng ta có thể bình thản chấp nhận sự thật này?
Hoàng Hậu mấp máy môi, bình tĩnh hỏi lại: "Ngươi cho rằng ngươi xứng đáng với sự tin tưởng của bổn cung sao?"
Nói là tin tưởng, có chút quá sớm.
Hoàng Hậu nói ra chuyện mình bị bệnh cho Vân Tự biết là muốn Vân Tự yên tâm hợp tác với nàng ấy, chẳng qua là lợi dụng Vân Tự thôi.
Nhưng Tô tiệp dư vĩnh viễn không hiểu đạo lý này, nàng ta chỉ biết cảm thấy người khác bất công với mình.
Hoàng Hậu rút vạt áo lại, nhìn Tô tiệp dư vẫn chưa tỉnh ngộ, đột nhiên nói: "Ngươi biết những nô tài ở Thận Hình Tư đã khai gì không?"
Tô tiệp dư nín bặt.
Nô tài ở Thận Hình Tư?
Sau khi nàng ta sinh non, Thu Tố bị đưa vào Thận Hình Tư, không lâu sau thì chết bất đắc kỳ tử, ai cũng biết là có người giết người diệt khẩu, nhưng tra hỏi nô tài ở Thận Hình Tư vẫn không có kết quả.
Hoàng Hậu cố ý nhắc đến chuyện này, chắc chắn có liên quan đến việc nàng ta sinh non.
Hoàng Hậu vẫn luôn điều tra chuyện này? Và đã tìm ra hung thủ?
Tô tiệp dư vội vàng ngẩng đầu bò về phía Hoàng Hậu, Hứa Thuận Phúc vội vàng cho người ngăn cản, không cho nàng ta đến gần Hoàng hậu. Tô tiệp dư vẫn cố gắng vươn tay về phía Hoàng Hậu, khóc lóc hỏi:
"Ai?"
"Là ai hại hài tử của tần thiếp?!"
Tay nàng ta chỉ còn chút nữa là chạm được vào vạt áo của Hoàng Hậu, nhưng không ai dám để nàng ta tiến lên.
Tô tiệp dư đã chờ đợi câu trả lời này quá lâu, hài tử mà nàng ta mong mỏi đã chết, cơ thể hoàn toàn suy yếu không thể mang thai nữa. Nàng ta như phát điên tìm mọi cách để có thai, thậm chí không tiếc uống máu người.
Mọi người đều cho rằng nàng ta ngu ngốc, nhưng không ai biết khi uống thuốc đó, nàng ta đã phải cố gắng kìm nén sự ghê tởm như thế nào.
Nàng ta uống máu người, chỉ là mong mỏi có một hài tử!
Tô tiệp dư khóc đến nghẹn ngào, nàng ta sợ Hoàng Hậu không nói cho mình biết, nàng ta cứ ngẩng đầu nhìn Hoàng Hậu, nàng ta trước giờ chưa từng biết hối cải, thậm chí còn muốn chất vấn Hoàng Hậu, bỗng nhiên nhận lỗi:
"Nương nương, tần thiếp sai rồi, tất cả đều là lỗi của tần thiếp, người đã hứa với tần thiếp sẽ điều tra rõ hung thủ, người nói cho tần thiếp biết đi!"
Hoàng Hậu nhìn Tô tiệp dư đang chật vật, bỗng nhiên cảm thấy nàng ta thật đáng thương.
Cả đời này của nàng ta đã bị hủy hoại trong cung cấm, thậm chí trước khi chết còn bị kẻ thù lợi dụng.
Hoàng Hậu mềm lòng, nhưng không có nghĩa là nàng ấy sẽ lấy oán báo ân, chỉ bình tĩnh nói:
"Ai cũng đoán được là ai, chỉ có ngươi là không đoán được, khi ngươi cùng Kỳ quý tần hợp mưu hãm hại bổn cung, chẳng lẽ nàng ta không nói gì với ngươi sao?"
Tô tiệp dư sững sờ.
Hoàng Hậu không nhìn nàng ta nữa, xoay người trở về nội điện.
Giữa nàng ấy và Tô tiệp dư, từ khi Tô tiệp dư định hãm hại nàng ấy, đã không còn ai nợ ai.
Tô tiệp dư khóc lóc níu kéo nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoàng Hậu rời đi. Trong lòng Tô tiệp dư bỗng dâng lên nỗi đau xé ruột, nàng ta biết từ nay về sau, Hoàng Hậu nương nương sẽ không bao giờ quan tâm đến nàng ta nữa.
Hoàng Hậu vừa khuất bóng trong nội điện, Tô tiệp dư như bừng tỉnh, nàng ta quay người lao về phía Kỳ quý tần:
"Nương nương vừa nói là có ý gì? Ngươi biết ai hại ta?!"
Kỳ quý tần bị nàng ta cào cấu đến đau điếng, theo bản năng đẩy Tô tiệp dư ra, Đồng Vân cũng bước lên bảo vệ chủ tử. Trong chốc lát, cảnh tượng trong điện vô cùng hỗn loạn.
Vân Tự không ngờ một câu nói của Hoàng Hậu nương nương đã khiến hai người kia lao vào đánh nhau. Nàng trợn mắt há mồm, không nhịn được che bụng lùi về phía sau Đàm Viên Sơ hai bước, sợ bị vạ lây.
Chúng phi tần xung quanh cũng vội vàng lùi ra xa.
Sắc mặt Đàm Viên Sơ tối sầm:
"Còn không mau tách hai người họ ra!"
Cung nhân vội vàng chạy tới, phải rất vất vả mới kéo được hai người ra. Trâm cài của Tô tiệp dư và Kỳ quý tần đều bị rơi xuống, Kỳ quý tần chưa bao giờ chật vật như vậy, tóc tai rối bời, nàng ta hận Tô tiệp dư đến thấu xương. Trong lúc đối thoại với Hoàng Hậu, Tô tiệp dư đã vô tình thừa nhận hai người họ hợp mưu hãm hại Hoàng Hậu.
Nhưng Tô tiệp dư lại chẳng hề nhận ra.
Không, có lẽ nàng ta đã nhận ra, nhưng biết mình không thể thoát tội nên kéo Kỳ quý tần xuống nước cùng!
Kỳ quý tần tức đến đau tim, thấy Tô tiệp dư vẫn còn gào thét, nàng ta bỗng nhiên nhếch môi cười lạnh:
"Thận Hình Tư không khai sớm không khai muộn, cố tình chọn đúng lúc này, chẳng lẽ ngươi không suy nghĩ gì sao?"
"Ai hại con ngươi? Dĩ nhiên là Đức phi mà ngươi tự mình bám lấy rồi!"
Kỳ quý tần cười nhạo: "Sống hơn nửa đời người, mới biết có kẻ ngu ngốc đến mức bị kẻ thù lợi dụng, trở thành trò cười cho thiên hạ!"
Tô tiệp dư chết lặng tại chỗ.
Mọi chuyện bỗng chốc hiện lên rõ ràng trong đầu nàng ta. Vì sao nương nương muốn nàng ta chờ đợi? Bởi vì lúc đó nương nương cũng không làm gì được Đức phi, sợ nàng ta kích động nên mới không nói ra sự thật.
Vì sao sau khi Đức phi chết, nương nương nói sẽ nhanh chóng tra ra hung thủ? Bởi vì Đức phi đã chết, người của Thận Hình Tư không còn chỗ dựa, dĩ nhiên sẽ thành thật khai báo.
Vì sao khi nghe nàng ta nói hợp tác với Đức phi, Kỳ quý tần lại có vẻ mặt kỳ quái, buột miệng nói nàng ta điên rồi?
Thì ra... thì ra...
Thì ra ai cũng biết sự thật, chỉ có nàng ta là bị mù mắt!
Bị Đức phi lợi dụng trước khi chết, còn đắc ý cho rằng mình chiếm được lợi ích!
Tô tiệp dư ôm đầu gào khóc, tiếng khóc vang vọng khắp điện, nàng ta liều mạng lắc đầu:
"Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào..."
Sao lại là Đức phi chứ!
Rốt cuộc nàng ta đã làm gì thế này?!
Kỳ quý tần thấy vậy bèn cười nhạt, kẻ đồng lõa với Đức phi thì có kết cục tốt đẹp gì chứ?
Ánh mắt nàng ta liếc thấy chiếc trâm hoa sen bị gãy làm đôi rơi trên mặt đất, bỗng khựng lại trong chốc lát, rồi lại tự giễu cười, hai hàng lệ tuôn rơi. Nàng ta có tư cách gì mà cười nhạo Tô tiệp dư?
Bị Đức phi lợi dụng đâu chỉ có mình Tô tiệp dư.
Lần này Bách Chi không đi theo nương nương vào trong, nàng ấy lạnh lùng nhìn Tô tiệp dư hối hận, ánh mắt đầy phẫn nộ. Biết Tô tiệp dư hãm hại nương nương, nàng ấy chỉ hận không thể lột da rút gân nàng ta!
Bách Chi quỳ xuống trước mặt Hoàng Thượng: "Tô tiệp dư và Kỳ quý tần mưu hại nương nương, tội ác tày trời, xin Hoàng Thượng nghiêm trị!"
Nàng ấy còn chưa biết chuyện Tô tiệp dư và Kỳ quý tần bị biếm làm thứ dân.
Vân Tự đứng cách đó không xa, nàng không bất ngờ trước kết cục của Tô tiệp dư, nhưng với Kỳ quý tần, Vân Tự không biết Hoàng Thượng sẽ xử lý thế nào.
Nàng liếc nhìn Đàm Viên Sơ, nào ngờ Đàm Viên Sơ cũng đang nhìn nàng. Vân Tự ngẩn người, thấy Đàm Viên Sơ thu hồi tầm mắt, hạ chỉ:
"Thứ dân Tô thị, Kỳ thị mưu hại Hoàng Hậu, mưu hại phi tần, tội không thể tha, kéo xuống ban lụa trắng."
Không đợi Tô tiệp dư và Kỳ quý tần kịp phản ứng, Đàm Viên Sơ bỗng nhiên chỉ vào Tô tiệp dư: "Lộ Nguyên."
Lộ Nguyên nuốt nước bọt, cùng cung nhân tiến lên kéo Tô tiệp dư ra ngoài.
Mọi người còn chưa hoàn hồn, Tô tiệp dư rốt cuộc cũng ý thức được mình sắp chết, ánh mắt hoảng sợ, nàng ta vùng vẫy gọi: "Hoàng Thượng!"
Tô tiệp dư nhìn quanh, hy vọng có người cầu xin cho mình, đến lúc sắp bị lôi ra ngoài mới chợt nhớ ra mình đã đẩy người duy nhất có thể cầu tình cho nàng ta ra xa.
Khi Tô tiệp dư bị kéo đi, mọi người vẫn có thể nghe thấy tiếng nàng ta gào thét.
Bỗng nhiên, một tiếng thét thảm thiết vang vọng khắp cung điện.
Bên ngoài không có tiếng nữ nhân khóc lóc xin tha, chỉ có tiếng khóc thê lương đứt quãng, như đang chịu đựng nỗi đau cùng cực.
Mọi người bỗng nghĩ đến điều gì đó, kinh hãi nhìn về phía Hi tu dung.
Vân Tự ngẩn người, sau đó nhanh chóng hiểu ra, sắc mặt nàng thay đổi không nhịn được cắn môi.
Lời nói trước đó của nàng, xin Hoàng Thượng cắt lưỡi Tô tiệp dư chỉ là nhất thời tức giận, Hoàng Thượng sẽ không thật sự làm vậy chứ?
Sự thật chứng minh, nàng đã đúng.
Lộ Nguyên cung kính bước vào, Vân Tự liếc thấy ống tay áo hắn dính chút máu đỏ, nàng cụp mi run rẩy.
Sắc mặt Kỳ quý tần cũng trắng bệch, khi bị cung nhân dẫn đi, thậm chí không dám xin tha.
Vở kịch kết thúc, mọi người dần tản đi.
Đàm Viên Sơ nhìn Vân Tự, dưới ánh mắt chăm chú của nàng, hắn đưa tay chạm vào bụng nàng, khàn giọng nói: "Xin lỗi, không thể tích phúc cho hài tử."
Không chỉ mọi người trong điện khó hiểu, ngay cả Đàm Viên Sơ cũng ngước mắt nhìn Hoàng Hậu.
Tô tiệp dư quỳ trên mặt đất, khóc lóc ngẩng đầu nhìn Hoàng Hậu, muốn một câu trả lời.
Bách Chi không nhịn được lau nước mắt, nhưng cảm thấy thế nào cũng không lau sạch được.
Vân Tự mím môi.
Đối mặt với sự nghi hoặc của mọi người, Hoàng Hậu ho khan, sắc mặt trắng bệch xen lẫn chút ửng hồng khác thường. Sau một lúc lâu, nàng ấy mới khàn giọng nói:
"Bởi vì Hi tu dung đã sớm biết bổn cung không sống được bao lâu."
Hoàng Hậu nhẹ nhàng nói ra sự thật mình không sống được bao lâu.
Nàng ấy đã che giấu chuyện này rất lâu.
Trước kia là vì không muốn Đức phi đắc ý, bây giờ không cần phải che giấu nữa.
Hoàng Hậu nhìn Tô tiệp dư với vẻ mặt không dám tin, ánh mắt hai người chạm nhau: "Hi tu dung cho dù muốn có được vị trí của bổn cung, cũng không cần phải mạo hiểm."
Vân Tự chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, với tình cảm của Hoàng Thượng dành cho nàng, nàng có thể đường đường chính chính tiếp nhận vị trí này, hà tất phải tự làm bẩn tay mình?
Nàng ấy vẫn luôn dạy Vân Tự quản lí hậu cung, chính là muốn sau khi Vân Tự sinh hạ hoàng tử, có thể giúp nàng ấy quản lý lục cung.
Vân Tự biết rõ những điều này, nàng không phải kẻ ngốc, sẽ không làm hại nàng ấy vào lúc này.
Mọi người trong điện xôn xao.
Đàm Viên Sơ cũng nhíu mày, sắc mặt thay đổi giận dữ quát: "Thái y đâu!"
Thường thái y đang ở trong nội điện, định bước lên thì bị Hoàng Hậu ngăn lại:
"Hoàng Thượng, thần thiếp hiểu rõ cơ thể mình, không cần phải khám lại."
Đàm Viên Sơ lạnh lùng nói: "Đừng nói nữa, về nghỉ ngơi cho khỏe."
Đối với Đàm Viên Sơ, Hoàng Hậu mãi mãi là Hoàng Hậu, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện thay đổi ngôi vị Hoàng Hậu. Ai ai cũng muốn có được vị trí trung cung, nhưng ở vị trí này, có mấy ai làm được như Hoàng Hậu không chút tư tâm?
Hoàng Hậu nhìn Đàm Viên Sơ, ánh mắt nàng ấy có chút hoảng hốt, sau một lúc lâu mới khẽ thở dài.
Thực ra, Hoàng Hậu cứ nghĩ khi nghe tin nàng không sống được bao lâu thì Hoàng Thượng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm. Ngài ấy đang dọn đường cho nhi tử trong bụng của Vân Tự. Còn gì danh chính ngôn thuận hơn một đứa con của chính thê kế thừa ngôi vị trữ quân?
Nhưng ngài ấy không có.
Dù ngài ấy có muôn vàn toan tính nhưng vẫn luôn tôn trọng nàng. Ngay từ đầu nàng đã không màng tình yêu, Hoàng Thượng cũng cho nàng tất cả những gì nàng muốn, cả đời này nàng cũng không thiếu thứ gì.
Đàn ông trên đời đa phần bạc tình, có mới nới cũ. Có mấy nữ nhân sau khi thành thân vẫn có thể được phu quân tôn trọng như trước?
Hoàng Hậu cười khổ, nếu nàng không quá dễ tin người, với sự tin tưởng của Hoàng Thượng, trong cung này có ai lay chuyển được vị trí của nàng? Nàng luôn không rút kinh nghiệm, cho đến tận bây giờ, nhận được một chút ơn huệ cũng muốn báo đáp.
Hoàng Hậu cố nén cơn ho sắp trào ra: "Hoàng Thượng, chuyện này không liên quan đến Hi tu dung, xin Hoàng Thượng đừng oan uổng nàng ấy."
Vân Tự cụp mắt, đến lúc này Hoàng Hậu nương nương vẫn còn nói đỡ cho nàng.
"Trẫm biết," Đàm Viên Sơ nói: "Hứa Thuận Phúc, đưa Hoàng Hậu vào nghỉ ngơi."
Hứa Thuận Phúc vội vàng bước lên dìu Hoàng Hậu, cung kính nói: "Nương nương, có Hoàng Thượng ở đây, người đừng lo lắng."
Hoàng Hậu không nói gì thêm, khi vừa xoay người, bỗng có người níu lấy vạt áo nàng ấy. Hoàng Hậu dừng bước cúi đầu nhìn xuống.
Tô tiệp dư nước mắt lưng tròng, nàng ta cắn răng chất vấn:
"Tần thiếp luôn nghe lời người, nhưng người chưa từng tin tưởng tần thiếp!"
Bề ngoài là thiên vị, nhưng thực chất không hề có chút tin tưởng nào.
Vân Tự mới được tấn phong chưa đầy nửa năm, có thể tiếp xúc với Hoàng Hậu được bao lâu?!
Những chuyện bí mật này Hoàng Hậu có thể nói cho Vân Tự, nhưng chưa từng hé lộ với nàng ta.
Nếu sớm biết Hoàng Hậu không sống được bao lâu, nàng ta sao có thể làm ra chuyện ngu ngốc này?!
Tô tiệp dư không kìm nén được sự uất ức, nàng ta khóc lóc hỏi:
"Vân Tự rốt cuộc có gì tốt mà các người đều thiên vị nàng ta?! Tần thiếp không phục!"
Vân Tự và nàng ta không thù không oán, vì sao nàng ta lại cứ nhằm vào Vân Tự?
Người nàng ta từng yêu, người nàng ta từng kính trọng đều chọn Vân Tự, làm sao nàng ta có thể bình thản chấp nhận sự thật này?
Hoàng Hậu mấp máy môi, bình tĩnh hỏi lại: "Ngươi cho rằng ngươi xứng đáng với sự tin tưởng của bổn cung sao?"
Nói là tin tưởng, có chút quá sớm.
Hoàng Hậu nói ra chuyện mình bị bệnh cho Vân Tự biết là muốn Vân Tự yên tâm hợp tác với nàng ấy, chẳng qua là lợi dụng Vân Tự thôi.
Nhưng Tô tiệp dư vĩnh viễn không hiểu đạo lý này, nàng ta chỉ biết cảm thấy người khác bất công với mình.
Hoàng Hậu rút vạt áo lại, nhìn Tô tiệp dư vẫn chưa tỉnh ngộ, đột nhiên nói: "Ngươi biết những nô tài ở Thận Hình Tư đã khai gì không?"
Tô tiệp dư nín bặt.
Nô tài ở Thận Hình Tư?
Sau khi nàng ta sinh non, Thu Tố bị đưa vào Thận Hình Tư, không lâu sau thì chết bất đắc kỳ tử, ai cũng biết là có người giết người diệt khẩu, nhưng tra hỏi nô tài ở Thận Hình Tư vẫn không có kết quả.
Hoàng Hậu cố ý nhắc đến chuyện này, chắc chắn có liên quan đến việc nàng ta sinh non.
Hoàng Hậu vẫn luôn điều tra chuyện này? Và đã tìm ra hung thủ?
Tô tiệp dư vội vàng ngẩng đầu bò về phía Hoàng Hậu, Hứa Thuận Phúc vội vàng cho người ngăn cản, không cho nàng ta đến gần Hoàng hậu. Tô tiệp dư vẫn cố gắng vươn tay về phía Hoàng Hậu, khóc lóc hỏi:
"Ai?"
"Là ai hại hài tử của tần thiếp?!"
Tay nàng ta chỉ còn chút nữa là chạm được vào vạt áo của Hoàng Hậu, nhưng không ai dám để nàng ta tiến lên.
Tô tiệp dư đã chờ đợi câu trả lời này quá lâu, hài tử mà nàng ta mong mỏi đã chết, cơ thể hoàn toàn suy yếu không thể mang thai nữa. Nàng ta như phát điên tìm mọi cách để có thai, thậm chí không tiếc uống máu người.
Mọi người đều cho rằng nàng ta ngu ngốc, nhưng không ai biết khi uống thuốc đó, nàng ta đã phải cố gắng kìm nén sự ghê tởm như thế nào.
Nàng ta uống máu người, chỉ là mong mỏi có một hài tử!
Tô tiệp dư khóc đến nghẹn ngào, nàng ta sợ Hoàng Hậu không nói cho mình biết, nàng ta cứ ngẩng đầu nhìn Hoàng Hậu, nàng ta trước giờ chưa từng biết hối cải, thậm chí còn muốn chất vấn Hoàng Hậu, bỗng nhiên nhận lỗi:
"Nương nương, tần thiếp sai rồi, tất cả đều là lỗi của tần thiếp, người đã hứa với tần thiếp sẽ điều tra rõ hung thủ, người nói cho tần thiếp biết đi!"
Hoàng Hậu nhìn Tô tiệp dư đang chật vật, bỗng nhiên cảm thấy nàng ta thật đáng thương.
Cả đời này của nàng ta đã bị hủy hoại trong cung cấm, thậm chí trước khi chết còn bị kẻ thù lợi dụng.
Hoàng Hậu mềm lòng, nhưng không có nghĩa là nàng ấy sẽ lấy oán báo ân, chỉ bình tĩnh nói:
"Ai cũng đoán được là ai, chỉ có ngươi là không đoán được, khi ngươi cùng Kỳ quý tần hợp mưu hãm hại bổn cung, chẳng lẽ nàng ta không nói gì với ngươi sao?"
Tô tiệp dư sững sờ.
Hoàng Hậu không nhìn nàng ta nữa, xoay người trở về nội điện.
Giữa nàng ấy và Tô tiệp dư, từ khi Tô tiệp dư định hãm hại nàng ấy, đã không còn ai nợ ai.
Tô tiệp dư khóc lóc níu kéo nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoàng Hậu rời đi. Trong lòng Tô tiệp dư bỗng dâng lên nỗi đau xé ruột, nàng ta biết từ nay về sau, Hoàng Hậu nương nương sẽ không bao giờ quan tâm đến nàng ta nữa.
Hoàng Hậu vừa khuất bóng trong nội điện, Tô tiệp dư như bừng tỉnh, nàng ta quay người lao về phía Kỳ quý tần:
"Nương nương vừa nói là có ý gì? Ngươi biết ai hại ta?!"
Kỳ quý tần bị nàng ta cào cấu đến đau điếng, theo bản năng đẩy Tô tiệp dư ra, Đồng Vân cũng bước lên bảo vệ chủ tử. Trong chốc lát, cảnh tượng trong điện vô cùng hỗn loạn.
Vân Tự không ngờ một câu nói của Hoàng Hậu nương nương đã khiến hai người kia lao vào đánh nhau. Nàng trợn mắt há mồm, không nhịn được che bụng lùi về phía sau Đàm Viên Sơ hai bước, sợ bị vạ lây.
Chúng phi tần xung quanh cũng vội vàng lùi ra xa.
Sắc mặt Đàm Viên Sơ tối sầm:
"Còn không mau tách hai người họ ra!"
Cung nhân vội vàng chạy tới, phải rất vất vả mới kéo được hai người ra. Trâm cài của Tô tiệp dư và Kỳ quý tần đều bị rơi xuống, Kỳ quý tần chưa bao giờ chật vật như vậy, tóc tai rối bời, nàng ta hận Tô tiệp dư đến thấu xương. Trong lúc đối thoại với Hoàng Hậu, Tô tiệp dư đã vô tình thừa nhận hai người họ hợp mưu hãm hại Hoàng Hậu.
Nhưng Tô tiệp dư lại chẳng hề nhận ra.
Không, có lẽ nàng ta đã nhận ra, nhưng biết mình không thể thoát tội nên kéo Kỳ quý tần xuống nước cùng!
Kỳ quý tần tức đến đau tim, thấy Tô tiệp dư vẫn còn gào thét, nàng ta bỗng nhiên nhếch môi cười lạnh:
"Thận Hình Tư không khai sớm không khai muộn, cố tình chọn đúng lúc này, chẳng lẽ ngươi không suy nghĩ gì sao?"
"Ai hại con ngươi? Dĩ nhiên là Đức phi mà ngươi tự mình bám lấy rồi!"
Kỳ quý tần cười nhạo: "Sống hơn nửa đời người, mới biết có kẻ ngu ngốc đến mức bị kẻ thù lợi dụng, trở thành trò cười cho thiên hạ!"
Tô tiệp dư chết lặng tại chỗ.
Mọi chuyện bỗng chốc hiện lên rõ ràng trong đầu nàng ta. Vì sao nương nương muốn nàng ta chờ đợi? Bởi vì lúc đó nương nương cũng không làm gì được Đức phi, sợ nàng ta kích động nên mới không nói ra sự thật.
Vì sao sau khi Đức phi chết, nương nương nói sẽ nhanh chóng tra ra hung thủ? Bởi vì Đức phi đã chết, người của Thận Hình Tư không còn chỗ dựa, dĩ nhiên sẽ thành thật khai báo.
Vì sao khi nghe nàng ta nói hợp tác với Đức phi, Kỳ quý tần lại có vẻ mặt kỳ quái, buột miệng nói nàng ta điên rồi?
Thì ra... thì ra...
Thì ra ai cũng biết sự thật, chỉ có nàng ta là bị mù mắt!
Bị Đức phi lợi dụng trước khi chết, còn đắc ý cho rằng mình chiếm được lợi ích!
Tô tiệp dư ôm đầu gào khóc, tiếng khóc vang vọng khắp điện, nàng ta liều mạng lắc đầu:
"Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào..."
Sao lại là Đức phi chứ!
Rốt cuộc nàng ta đã làm gì thế này?!
Kỳ quý tần thấy vậy bèn cười nhạt, kẻ đồng lõa với Đức phi thì có kết cục tốt đẹp gì chứ?
Ánh mắt nàng ta liếc thấy chiếc trâm hoa sen bị gãy làm đôi rơi trên mặt đất, bỗng khựng lại trong chốc lát, rồi lại tự giễu cười, hai hàng lệ tuôn rơi. Nàng ta có tư cách gì mà cười nhạo Tô tiệp dư?
Bị Đức phi lợi dụng đâu chỉ có mình Tô tiệp dư.
Lần này Bách Chi không đi theo nương nương vào trong, nàng ấy lạnh lùng nhìn Tô tiệp dư hối hận, ánh mắt đầy phẫn nộ. Biết Tô tiệp dư hãm hại nương nương, nàng ấy chỉ hận không thể lột da rút gân nàng ta!
Bách Chi quỳ xuống trước mặt Hoàng Thượng: "Tô tiệp dư và Kỳ quý tần mưu hại nương nương, tội ác tày trời, xin Hoàng Thượng nghiêm trị!"
Nàng ấy còn chưa biết chuyện Tô tiệp dư và Kỳ quý tần bị biếm làm thứ dân.
Vân Tự đứng cách đó không xa, nàng không bất ngờ trước kết cục của Tô tiệp dư, nhưng với Kỳ quý tần, Vân Tự không biết Hoàng Thượng sẽ xử lý thế nào.
Nàng liếc nhìn Đàm Viên Sơ, nào ngờ Đàm Viên Sơ cũng đang nhìn nàng. Vân Tự ngẩn người, thấy Đàm Viên Sơ thu hồi tầm mắt, hạ chỉ:
"Thứ dân Tô thị, Kỳ thị mưu hại Hoàng Hậu, mưu hại phi tần, tội không thể tha, kéo xuống ban lụa trắng."
Không đợi Tô tiệp dư và Kỳ quý tần kịp phản ứng, Đàm Viên Sơ bỗng nhiên chỉ vào Tô tiệp dư: "Lộ Nguyên."
Lộ Nguyên nuốt nước bọt, cùng cung nhân tiến lên kéo Tô tiệp dư ra ngoài.
Mọi người còn chưa hoàn hồn, Tô tiệp dư rốt cuộc cũng ý thức được mình sắp chết, ánh mắt hoảng sợ, nàng ta vùng vẫy gọi: "Hoàng Thượng!"
Tô tiệp dư nhìn quanh, hy vọng có người cầu xin cho mình, đến lúc sắp bị lôi ra ngoài mới chợt nhớ ra mình đã đẩy người duy nhất có thể cầu tình cho nàng ta ra xa.
Khi Tô tiệp dư bị kéo đi, mọi người vẫn có thể nghe thấy tiếng nàng ta gào thét.
Bỗng nhiên, một tiếng thét thảm thiết vang vọng khắp cung điện.
Bên ngoài không có tiếng nữ nhân khóc lóc xin tha, chỉ có tiếng khóc thê lương đứt quãng, như đang chịu đựng nỗi đau cùng cực.
Mọi người bỗng nghĩ đến điều gì đó, kinh hãi nhìn về phía Hi tu dung.
Vân Tự ngẩn người, sau đó nhanh chóng hiểu ra, sắc mặt nàng thay đổi không nhịn được cắn môi.
Lời nói trước đó của nàng, xin Hoàng Thượng cắt lưỡi Tô tiệp dư chỉ là nhất thời tức giận, Hoàng Thượng sẽ không thật sự làm vậy chứ?
Sự thật chứng minh, nàng đã đúng.
Lộ Nguyên cung kính bước vào, Vân Tự liếc thấy ống tay áo hắn dính chút máu đỏ, nàng cụp mi run rẩy.
Sắc mặt Kỳ quý tần cũng trắng bệch, khi bị cung nhân dẫn đi, thậm chí không dám xin tha.
Vở kịch kết thúc, mọi người dần tản đi.
Đàm Viên Sơ nhìn Vân Tự, dưới ánh mắt chăm chú của nàng, hắn đưa tay chạm vào bụng nàng, khàn giọng nói: "Xin lỗi, không thể tích phúc cho hài tử."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.