Chương 7: Ăn Cơm
Duy Vụ
10/04/2023
Ánh sáng thông qua kính chắn gió tiến vào bị bóng dáng anh che khuất, trước mắt Ngôn Trăn tối sầm lại, trong chớp mắt không cử động.
Mùi vị trên người anh rất dễ ngửi, không biết là mùi hương gì, thanh đạm lại trong trẻo, gãi đúng chỗ ngứa lấp đầy chóp mũi, như có chiếc võng, nặng nề treo trước mũi cô.
Ánh đèn trắng loá ở bãi đỗ xe lướt qua đầu vai anh chiếu vào, mạ lên bóng dáng anh một tầng ánh sáng mềm mại. Cô thậm chí có thể thấy rõ lông mi anh hơi hơi vỗ, còn có nốt ruồi thực nhỏ dưới mắt phải.
Cho dù Ngôn Trăn chán ghét Trần Hoài Tự mười phần, cô cũng không thể không thừa nhận, anh lớn lên thật sự rất đẹp.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau là khi Ngôn Trăn còn học cao trung, lúc đó Ngôn Chiêu và Trần Hoài Tự đang đi du học, sau đó nghỉ hè về nước hẹn nhau chơi bóng rổ. Ngôn Trăn không muốn làm bài tập, tích cực dính theo sau Ngôn Chiêu, sau đó liền thấy Trần Hoài Tự đứng ở sân bóng rổ chờ đợi.
Anh mặc áo thun màu đen, dáng người mảnh khảnh thon dài, đang cúi đầu nhìn di động. Cánh tay cong lại không biết dùng lực như thế nào, lại có thể nhìn ra hình dáng cơ bắp lấp ló. Ánh nắng mặt trời ngày hè từ khe hở lá cây trên đỉnh đầu chiếu xuống, chỗ tối chỗ sáng phác họa ra sườn mặt góc cạnh rõ ràng, chỗ tối hơi che sau cổ, dừng trên eo lưng thẳng tắp của anh.
Trời hè nắng gắt khiên không khí nóng lên, ve sầu ồn ào kêu vang, mà khí chất anh lãnh đạm thanh sơ, đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, giống như mọi thứ ồn ào náo động xung quanh cũng không quan hệ đến anh.
Ngôn Chiêu gọi anh một tiếng, Trần Hoài Tự quay đầu nhìn lại.
Trùng hợp gió nhẹ thổi qua, lá cây si động, quang ảnh ở mặt mày anh lưu chuyển, từ ngọn tóc đến bên môi, tất cả như từng nét bút chiếu vào đáy mắt cô.
Năm ấy Ngôn Trăn 17 tuổi, Trần Hoài Tự 22 tuổi.
Chỉ bàn về ấn tượng đầu tiên, Ngôn Trăn tuyệt đối có hảo cảm với anh, gương mặt kia của anh quá dễ lừa gạt, thậm chí còn khiến cô sinh ra một chút rung động mông lung thời thiếu nữ. Chỉ tiếc sau này tiếp xúc lâu, tính cách hai người dần dần bộc lộ không thể dung hòa lẫn nhau, tới nông nỗi hiện tại nhìn nhau không vừa mắt .
Hiện giờ Trần Hoài Tự 27 tuổi thoạt nhìn càng thêm trưởng thành, mặt mày rút đi chút ngây ngô mới lạ, thay thế chính là cảm giác khống chế càng cường thế xa lạ, khí chất quanh thân như mũi đao phiếm lãnh quang, sắc bén lại lạnh lẽo. Đôi mắt kia mỗi khi nhìn người không mang theo bất luận cảm xúc gì, mang lại cho người khác một cảm giác lãnh đạm áp bách.
Giờ phút này, anh cứ như vậy rũ mắt nhìn. Trong không khí yên tĩnh không một tiếng động, phảng phất có vài tia ái muội từng đợt từng đợt di động.
Khoảng cách quá gần, gần đến mức chỉ cần anh hơi cúi đầu, liền có thể chạm vào cánh môi cô.
Ngôn Trăn nhíu mày, không tự giác mà nhấp chặt môi, khẩn trương ngừng lại hơi thở.
Thoạt nhìn dài lâu, nhưng trên thực tế giằng co làm cô bối rối chỉ ngắn ngủi vài giây, Trần Hoài Tự di chuyển tầm mắt, hơi hơi nghiêng đầu, duỗi tay lướt qua cô, từ bên cạnh cô lôi ra dây an toàn, lưu loát giúp cô đeo vào.
Một tiếng vang nhỏ “Cùm cụp” gõ nát bầu không khí kiều diễm vừa mới thình lình xảy ra, hơi thở ái muội quanh quẩn ở quanh thân nháy mắt tiêu tán, sau đó còn vang lên thanh âm mang theo ý cười:
“Ban nãy em đang chờ mong gì?”
Lúc này Ngôn Trăn mới phục hồi tinh thần lại, ý thức chính mình vừa mới tự mình đa tình mà cho rằng anh muốn hôn cô, trong lòng vừa thẹn vừa bực. Cô nghiêng đầu hung hăng trừng anh, ý đồ che giấu bản thân xấu hổ: “Trần Hoài Tự anh ——”
Cô theo bản năng muốn đứng dậy, kết quả động tác quá lớn, bị đai an toàn kéo trở về, sống lưng nặng nề đập vào lưng ghế mềm mại, đâm tan lời chất vẫn cô vốn dĩ đưa đến bên miệng.
Trần Hoài Tự đưa áo khoác tây trang cho cô: “Mặc vào.”
Thời tiết đầu mùa xuân mang theo lạnh lẽo lúc ấm lúc lạnh, mưa đầu mùa càng lạnh ướt một mảnh, cô ăn mặc xinh đẹp đơn bạc, vừa mới chạm vào, đầu ngón tay đã lạnh lẽo.
Cô nhất thời nghẹn lại, tức muốn hộc máu mà ném trở về: “Ai muốn mặc quần áo của anh?”
“Xem ra em rất nóng?” Anh làm bộ muốn ấn màn hình điều khiển, “Vậy để anh mở điều hòa.”
Ngôn Trăn không chút nghi ngờ Trần Hoài Tự thật sự có thể làm ra loại chuyện này, cô được kiều dưỡng lớn lên, cũng không có khả năng chỉ vì một chút kiêu ngạo mà ở trong xe anh chịu đông lạnh. Vì thế đành phải chịu sỉ nhục lấy áo khoác anh mặc vào, nghiến răng nghiến lợi ở trong lòng đem người này chặt thành trăm mảnh.
Trần Hoài Tự thấy cô mặc xong áo, thu hồi tầm mắt, dẫm chân ga, xe chậm rãi đi ra bãi đỗ xe.
Sắc trời đã muộn, đèn đường đã sớm bật lên, ánh đèn loang lổ bị tốc độ xe chạy như bay lôi kéo thành quang ảnh mơ hồ, bị mưa nhiễm lập lòe, ngũ quang thập sắc chiếu vào trên cửa sổ xe. Ngôn Trăn nhìn về phía ngoài cửa sổ, toàn bộ đầu óc đều chuyện xấu hổ vừa rồi, lỗ tai đỏ lên, đầu ngón tay nắm chặt áo khoác anh.
Trần Hoài Tự đáng ghét.
Chờ đi, cô tuyệt đối, tuyệt đối đem sự thất thố hôm nay trả thù gấp bội.
Mùi vị trên người anh rất dễ ngửi, không biết là mùi hương gì, thanh đạm lại trong trẻo, gãi đúng chỗ ngứa lấp đầy chóp mũi, như có chiếc võng, nặng nề treo trước mũi cô.
Ánh đèn trắng loá ở bãi đỗ xe lướt qua đầu vai anh chiếu vào, mạ lên bóng dáng anh một tầng ánh sáng mềm mại. Cô thậm chí có thể thấy rõ lông mi anh hơi hơi vỗ, còn có nốt ruồi thực nhỏ dưới mắt phải.
Cho dù Ngôn Trăn chán ghét Trần Hoài Tự mười phần, cô cũng không thể không thừa nhận, anh lớn lên thật sự rất đẹp.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau là khi Ngôn Trăn còn học cao trung, lúc đó Ngôn Chiêu và Trần Hoài Tự đang đi du học, sau đó nghỉ hè về nước hẹn nhau chơi bóng rổ. Ngôn Trăn không muốn làm bài tập, tích cực dính theo sau Ngôn Chiêu, sau đó liền thấy Trần Hoài Tự đứng ở sân bóng rổ chờ đợi.
Anh mặc áo thun màu đen, dáng người mảnh khảnh thon dài, đang cúi đầu nhìn di động. Cánh tay cong lại không biết dùng lực như thế nào, lại có thể nhìn ra hình dáng cơ bắp lấp ló. Ánh nắng mặt trời ngày hè từ khe hở lá cây trên đỉnh đầu chiếu xuống, chỗ tối chỗ sáng phác họa ra sườn mặt góc cạnh rõ ràng, chỗ tối hơi che sau cổ, dừng trên eo lưng thẳng tắp của anh.
Trời hè nắng gắt khiên không khí nóng lên, ve sầu ồn ào kêu vang, mà khí chất anh lãnh đạm thanh sơ, đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, giống như mọi thứ ồn ào náo động xung quanh cũng không quan hệ đến anh.
Ngôn Chiêu gọi anh một tiếng, Trần Hoài Tự quay đầu nhìn lại.
Trùng hợp gió nhẹ thổi qua, lá cây si động, quang ảnh ở mặt mày anh lưu chuyển, từ ngọn tóc đến bên môi, tất cả như từng nét bút chiếu vào đáy mắt cô.
Năm ấy Ngôn Trăn 17 tuổi, Trần Hoài Tự 22 tuổi.
Chỉ bàn về ấn tượng đầu tiên, Ngôn Trăn tuyệt đối có hảo cảm với anh, gương mặt kia của anh quá dễ lừa gạt, thậm chí còn khiến cô sinh ra một chút rung động mông lung thời thiếu nữ. Chỉ tiếc sau này tiếp xúc lâu, tính cách hai người dần dần bộc lộ không thể dung hòa lẫn nhau, tới nông nỗi hiện tại nhìn nhau không vừa mắt .
Hiện giờ Trần Hoài Tự 27 tuổi thoạt nhìn càng thêm trưởng thành, mặt mày rút đi chút ngây ngô mới lạ, thay thế chính là cảm giác khống chế càng cường thế xa lạ, khí chất quanh thân như mũi đao phiếm lãnh quang, sắc bén lại lạnh lẽo. Đôi mắt kia mỗi khi nhìn người không mang theo bất luận cảm xúc gì, mang lại cho người khác một cảm giác lãnh đạm áp bách.
Giờ phút này, anh cứ như vậy rũ mắt nhìn. Trong không khí yên tĩnh không một tiếng động, phảng phất có vài tia ái muội từng đợt từng đợt di động.
Khoảng cách quá gần, gần đến mức chỉ cần anh hơi cúi đầu, liền có thể chạm vào cánh môi cô.
Ngôn Trăn nhíu mày, không tự giác mà nhấp chặt môi, khẩn trương ngừng lại hơi thở.
Thoạt nhìn dài lâu, nhưng trên thực tế giằng co làm cô bối rối chỉ ngắn ngủi vài giây, Trần Hoài Tự di chuyển tầm mắt, hơi hơi nghiêng đầu, duỗi tay lướt qua cô, từ bên cạnh cô lôi ra dây an toàn, lưu loát giúp cô đeo vào.
Một tiếng vang nhỏ “Cùm cụp” gõ nát bầu không khí kiều diễm vừa mới thình lình xảy ra, hơi thở ái muội quanh quẩn ở quanh thân nháy mắt tiêu tán, sau đó còn vang lên thanh âm mang theo ý cười:
“Ban nãy em đang chờ mong gì?”
Lúc này Ngôn Trăn mới phục hồi tinh thần lại, ý thức chính mình vừa mới tự mình đa tình mà cho rằng anh muốn hôn cô, trong lòng vừa thẹn vừa bực. Cô nghiêng đầu hung hăng trừng anh, ý đồ che giấu bản thân xấu hổ: “Trần Hoài Tự anh ——”
Cô theo bản năng muốn đứng dậy, kết quả động tác quá lớn, bị đai an toàn kéo trở về, sống lưng nặng nề đập vào lưng ghế mềm mại, đâm tan lời chất vẫn cô vốn dĩ đưa đến bên miệng.
Trần Hoài Tự đưa áo khoác tây trang cho cô: “Mặc vào.”
Thời tiết đầu mùa xuân mang theo lạnh lẽo lúc ấm lúc lạnh, mưa đầu mùa càng lạnh ướt một mảnh, cô ăn mặc xinh đẹp đơn bạc, vừa mới chạm vào, đầu ngón tay đã lạnh lẽo.
Cô nhất thời nghẹn lại, tức muốn hộc máu mà ném trở về: “Ai muốn mặc quần áo của anh?”
“Xem ra em rất nóng?” Anh làm bộ muốn ấn màn hình điều khiển, “Vậy để anh mở điều hòa.”
Ngôn Trăn không chút nghi ngờ Trần Hoài Tự thật sự có thể làm ra loại chuyện này, cô được kiều dưỡng lớn lên, cũng không có khả năng chỉ vì một chút kiêu ngạo mà ở trong xe anh chịu đông lạnh. Vì thế đành phải chịu sỉ nhục lấy áo khoác anh mặc vào, nghiến răng nghiến lợi ở trong lòng đem người này chặt thành trăm mảnh.
Trần Hoài Tự thấy cô mặc xong áo, thu hồi tầm mắt, dẫm chân ga, xe chậm rãi đi ra bãi đỗ xe.
Sắc trời đã muộn, đèn đường đã sớm bật lên, ánh đèn loang lổ bị tốc độ xe chạy như bay lôi kéo thành quang ảnh mơ hồ, bị mưa nhiễm lập lòe, ngũ quang thập sắc chiếu vào trên cửa sổ xe. Ngôn Trăn nhìn về phía ngoài cửa sổ, toàn bộ đầu óc đều chuyện xấu hổ vừa rồi, lỗ tai đỏ lên, đầu ngón tay nắm chặt áo khoác anh.
Trần Hoài Tự đáng ghét.
Chờ đi, cô tuyệt đối, tuyệt đối đem sự thất thố hôm nay trả thù gấp bội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.