Mưu Đồ Làm Loạn

Chương 1: Mưu đồ làm loạn

Thanh Thụ A Phúc

08/08/2016

Giữa ngày hè, ánh mặt trời rải như tuyết trắng lên chiếc giường lớn, người con gái mặc váy hồng khó mà tự mình giữ sự khó chịu ~ phát ra tiếng rên rỉ, làn da trắng như tuyết chuyển sang màu hồng, Hạ Hàm cắn môi, cảm thấy nóng quá, lôi kéo mấy chiếc cúc phía trước ngực. Hít một hơi thật sâu, cảm giác có người sờ cô, đôi tay kia từ đầu gối hướng lên trên, chui vào bên trong quần cô.

“Hạ Hàm…..” Cảm nhận được giọng người đàn ông trầm thấp dễ nghe khẽ gọi tên cô, tinh thần Hạ Hàm mơ hồ, cảm giác cả cơ thể đều lơ lửng không chỗ dựa, cảm nhận sự khác thường xa lạ trong người, cơ thể phiêu du lơ lửng.

Ngực ~ miệng đau quá, giống như bị người ta bóp chặt, còn có chỗ kia, giống như bị nhét ~ lấp đầy, cô nhíu mày, mở to mắt.

Là Chung Tuyển!

Cô vẫn chưa tỉnh lại, cơ thể người đàn ông phía trên rất cường tráng, mồ hôi ~ nước dính lên bộ ngực trắng nõn nà non mềm của cô.

Cô đang bị người đàn ông nắm hai bên ngực mềm mại, hai chân mở to ra, ngoan ngoãn chờ người ta va chạm.

“Ưm…” Sao lại không đau như trong tưởng tượng thế nhỉ, còn nữa… Cảm giác thật kỳ diệu….

“Cô gái ngốc, mở mắt, nhìn anh!” Chung Tuyển ra lệnh, nhưng thả chậm tốc độ va chạm vào nơi ẩm ướt mềm mại, cúi sát xuống người cô, hôn cô rất sâu.

“Ưm…..” Hạ Hàm bắt đầu đẩy anh, hạ thân dính bẩn một vùng.

Chung Tuyển bế cô ~ ngồi lên eo anh, ôm eo cô từ từ di chuyển, mỗi một lần sâu thêm một chút, Hạ Hàm hoảng sợ không kêu lên được.

Cả người cô khô nóng mơ hồ, thấy anh không trả lời, khuôn mặt đỏ ẩm ướt tiếp tục hỏi: “Sao anh ở chỗ này?”

Mà anh dường như không nghe thấy gì, hỏi ngược lại cô: “Như vậy thoải mái không?”

Như vậy quả thật… Rất thoải mái, Hạ Hàm mê mang che mắt gật đầu, rồi lại đột nhiên lắc đầu.

“Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em đâu!” Điên cuồng trên người anh, chưa từng cảm nhận kích thích xa lạ mà nhanh như vậy, cô lại khóc….

Vì sao lại có cảm giác này, giữa lúc bối rối cô ôm anh siết chặt anh, xung quanh đều mơ hồ không thực tế, bao gồm cả anh, rồi cảm giác anh xoay người đè xuống dưới anh, cơ thể không chịu nổi hơi run rẩy.

***

Như giẫm phải bậc thang hẫng hụt, Hạ Hàm đột nhiên giật mình tỉnh lại, nhiệt độ cơ thể không bình thường, tiếp viên hàng không nhẹ giọng dịu dàng nói với cô: “Vừa định đánh thức cô dậy, cũng may tỉnh lại rồi.”

Cô ngây ngẩn gật đầu, rồi ngồi một lát, lấy gương ra nhìn.

Sao mặt đỏ thành như vậy nhỉ!

Vừa rồi… Là cô mộng xuân sao?

Nhấp môi, đối tượng mà cô ảo tưởng thế mà lại là Chung Tuyển, rất mất mặt, điều này khiến cô sau này làm sao mà dám đối mặt với anh đây!

***

Chung Tuyển ngồi dựa vào ghế dài ở sân bay, nhìn đồng hồ, theo bản năng sờ túi tìm điếu thuốc.

Tay anh đặt trong túi quần nắm thành quyền, sau đó giãn ra rút về, cúi đầu cười cười.

Giờ này cô gái nhỏ hẳn là tới rồi, vài năm không gặp, chắc sẽ không lùn như trước chứ.

Hạ Hàm ngay cả hành lý cũng chưa lấy đã chạy vọt vào toilet, nhìn vào gương thấy mặt mình đỏ ướt át, cúi đầu bình tĩnh một lát, sau đó vặn vòi nước, hai tay hứng nước lạnh vỗ lên mặt.

Đợi sắp nửa giờ trôi qua, cô mới đi ra ngoài, anh trai chắc là không chờ được rồi.

Tiến vào đại sảnh Hạ Hàm nhìn đông nhìn tây tìm Hạ Cận nhưng không thấy đâu, cách đó không xa, Chung Tuyển thấy bóng dáng nho nhỏ của cô thì bật cười, cũng không cao lên bao nhiêu, vẫn là cô bé thấp lùn đó, nhưng tóc dài hơn, khuôn mặt cũng không tròn trịa như hồi còn bé.

Thấy bộ dạng hoảng hốt lo sợ của cô, ngược lại cảm thấy thú vị, mãi đến lúc Hạ Hàm móc điện thoại ra, chân dài Chung Tuyển mới bước tới, đi đến bên cạnh cô, ôm cô xách đi.

“Chung Tuyển!” Cô hoảng sợ.



“Gọi là gì?” Chung Tuyển nheo ánh mắt lại.

Giọng Hạ Hàm nhỏ xuống, mập mờ không rõ, “Chú….”

“Rất ngoan!” Chung Tuyển vuốt mái tóc dài ngang vai lộn xộn của cô, nhận hành lý của cô, sau đó ra hiệu cô đi ra trước.

Nhớ tới giấc mộng xuân vừa rồi, cô lúng túng muốn chết, nói thêm mấy câu với anh cũng xấu hổ, vô cùng xấu hổ, rất sợ Chung Tuyển phát hiện ra chút gì đó.

Hạ Hàm chỉ mang một túi nhỏ, gần như chạy chầm chậm sau lưng anh, “Anh trai cháu đâu, sao không tới ạ?” Hạ Hàm hỏi tới.

“Tôi tới không giống sao?” Chung Tuyển dừng lại, khiến cho đầu Hạ Hàm “Bang bang” đâm vào lưng cứng rắn của anh.

“Anh cháu bận quá, tối mai sẽ trở lại.”

Anh mở cửa chiếc xe việt dã, sàn xe cao, cúi đầu nhìn một cái, váy con gái thì rất ngắn, lằng nhằng mãi cũng chưa lên xe. Anh mang hành lý của cô đặt phía sau ngẩng đầu lên nhìn thấy thế thì đi tới, nắm góc váy cô ôm cánh tay nhấc cô lên, đặt Hạ Hàm ngồi trên ghế lái phụ.

Hạ Hàm là người có nét đẹp tâm hồn tính tình nội hàm, cho nên đối diện với Chung Tuyển người lớn tuổi hơn cô nhiều, có chút im lặng.

Cô nhìn phong cảnh ngoài đường phố nhanh chóng lùi ra sau, mím môi khẽ cười, thành phố A đối với cô mà nói cũng không xa lạ gì, bảy tuổi ba mẹ ly hôn, xa cách với anh trai, mẹ Hạ mang theo con gái rời đi. Trước bảy tuổi, cuộc sống của cô quả thực rất hạnh phúc, có ba mẹ và anh trai yêu thương, khiến cô hoạt bát đáng yêu hơn những bé gái cùng tuổi.

Sau này mẹ Hạ mắc bệnh, thời gian sắp mất cũng không đưa Hạ Hàm về thành phố A, mà là giao Hạ Hàm cho em trai mình nuôi nấng tới lớn.

Hạ Cận ở thành phố A có một ngôi nhà ở độc thân, gồm hai phòng , tạm thời Chung Tuyển dẫn Hạ Hàm tới đó.

“Cháu lên trước đi, tôi đi mua mấy thứ.” Cô thất tha thất thểu bước xuống xe, chợt nghe tiếng Chung Tuyển nhàn nhạt vang lên.

Cô gật đầu, đi ra chỗ ngồi phía sau lấy hành lý, Chung Tuyển ngăn lại, “Cứ lên đi, những thứ này lát nữa tôi cầm lên.”

Nghỉ đông và nghỉ hè cô vẫn trở về, cũng không thể nói rõ có bằng lòng hay không, nhưng khoảng cách xa ngăn trở như vậy, lại chia lìa lâu như thế, tình cảm tự nhiên sẽ nhạt đi. Còn có ba, mặc dù khi đó cô còn nhỏ, không hiểu chuyện, nhưng lờ mờ nhận ra gây nên kết quả ly hôn là do sai lầm của ba. Mẹ vốn là người phụ nữ nhã nhặn trầm tĩnh dịu dàng, nếu như không phải do mắc sai lầm, còn có cái gì mà không tha thứ được cho chồng mình đây.

Sau này lớn lên, cô suy nghĩ cẩn thận, chắc là ba lạc lối, ngoại trừ điều này, cô không nghĩ ra cái khác có thể làm cho mẹ vứt bỏ hai đứa con và cuộc sống hạnh phúc tràn đầy.

Hạ Cận quanh năm ở bội đội đặc chủng, chỉ có ngày nghỉ hoặc là chuyện cần thiết, nếu không thì không có chuyện gì đặc biệt cũng sẽ chẳng trở về thành phố A. Nhưng khi Hạ Hàm vừa tới, liền biết anh trai dày công sắp xếp phòng cho cô, hơn mười mấy giờ ngồi máy bay vốn mệt mỏi, nhào lên giường mềm mại trắng như tuyết thật là thoải mái quá.

Hồi lâu sau mới uể oải xoay người đứng lên, tắm rửa thay quần áo rồi mới ngủ, không biết qua bao lâu, bị giọng nói thì thầm của đàn ông ngoài cửa đánh thức, mới cầm di động lên nhìn, đã chín giờ rồi!

Cô hoảng sợ, từ trên giường đứng lên, kéo cửa phòng ngủ ra thì thấy Chung Tuyển vừa mới cúp điện thoại.

“Dậy rồi?” Chung Tuyển tới gần cô.

“Dạ.” Anh càng tới gần, cánh mũi thẳng tắp rõ nét tôn lên hương vị đàn ông thành thục, khiến cô thất thần.

Đúng lúc cách cô khoảng một bước, Chung Tuyển xoay người vào phòng bếp. Hạ Hàm lẳng lặng nhìn bóng lưng rộng lớn của anh, cô cúi đầu nở nụ cười.

Cô thấy Chung Tuyển bận rộn trong phòng bếp, cũng không quầy rầy, ngồi trên sofa xem truyền hình.

Ngoài cửa có tiếng bước chân “Thùng thùng” mạnh mẽ, vội vã, Hạ Hàm vừa ngẩng đầu, đã thấy anh trai bộ đội quần áo quân nhân đứng ở cửa, ngay cả tóc cũng ẩm ướt mồ hôi bốc lên.

Nhìn thấy em gái bảo bối, Hạ Cận nở nụ cười, bổ nhào chạy qua đứng trước cô.

“Tiểu bảo bối!” Thịt Hạ Cận tê dại muốn chết, kéo Hạ Hàm vào ngực hôn một cái.

Hạ Hàm đẩy anh ra, “Đáng ghét.”

Hạ Cận nghe xong chỉ đứng đó cười ngây ngô, cực kỳ vui vẻ.

“Mau tắm đi, rất khó ngửi đó!”



“Nghe lời em, đi tắm đây.”

Hạ Cận cao hứng bừng bừng hát trong phòng tắm, thấy bàn chải đánh răng ly súc miệng đặt ngay ngắn chỉnh tề cùng với của anh, trong giỏ đựng quần áo có đồ cô vừa bỏ vào, khóe miệng đã toét đến mang tai rồi.

Chung Tuyển tùy tiện làm chút ít thức ăn, Hạ Hàm cũng qua giúp dọn dẹp, Hạ Cần vừa đi ra thấy, muốn uống rượu, Chung Tuyển ra hiệu không có ý kiến gì, Hạ Hàm bắt chước tỏ vẻ tùy ý.

Ăn cơm xong Chung Tuyển ra về, chỉ còn lại hai anh em, đêm đã rất khuya, trong màn hình tivi chiếu tiết mục quảng cáo sản phẩm, Hạ Cận thấy em gái cũng không có ý định đi ngủ, liền nói: “Hàm Hàm, qua đây nói chuyện với anh một lát.”

“Trước tiên để anh ôm rồi hãy nói.” Hạ Cận ôm lấy em gái, ôm vào trong ngực, cô nhỏ hơn Hạ Cận sáu tuổi, hồi nhỏ ba mẹ bận rộn công việc, hầu như đều là anh chăm sóc, bây giờ đã thành cô gái lớn, vài năm sau, cô sẽ lập gia đình, sẽ sinh cục cưng….

Hạ Hàm nằm úp sấp trong lòng anh trai một lát, nói: “Muốn cho em tới đại học A sao?”

Hạ Hàm hỏi anh.

“Có ý khác thì cứ nói với anh.” Hạ Cận buông cô ra.

“Em không có ý kiến gì.”

“Vậy thì được rồi.” Hạ Cận vỗ đầu cô, cười cười.

“Đúng rồi, lúc về gọi cho ba mà không được.”

“Đi công tác ở tỉnh khác, chắc ở trên xe, di động hết pin, không có chuyện gì, chờ giáo sư Hạ trở về kêu ông bồi thường cho em.”

“Nhưng em đâu có thiếu thứ gì, lúc tới cậu cho em mấy tấm thẻ, anh, anh muốn gì, em mua tặng anh.” Hạ Hàm nói chuyện ánh mắt sáng lên, luôn nhìn chăm chú vào đối phương.

Hạ Cận đứng dậy, lấy một chiếc thẻ từ trong túi ra, đưa cho Hạ Hàm.

Hạ Hàm nhíu mày nghi hoặc: “Cái này….”

“Anh cũng cho em một chiếc, tùy tiện sử dụng, phải làm anh đau gan xót ruột, để anh có động lực kiếm thật nhiều tiền nuôi em.”

“Em không cần, cậu nói không muốn chuyện gì cũng đều làm phiền các anh, sau này anh còn phải cưới vợ, tiền lương của bộ đội đặc chủng cũng không bao nhiêu, cái này là để cho bạn gái, hơn nữa, sau này em cũng sẽ lập gia đình, có chồng nuôi.”

Hạ Hàm nhét tấm thẻ túi vào áo trước ngực anh.

“Em vừa mới lớn lên, đã quan tâm chuyện này rồi.”

“Nhưng bây giờ em là nữ chủ nhân nhà họ Hạ, sau này chị dâu muốn vào cửa em phải gật đầu thì mới được.” Tâm tình Hạ Hàm cũng tốt, đùa với anh trai.

“Không xong rồi, em phải gọi điện thoại cho cậu.” Thế mà quên cả thời gian, Hạ Hàm cầm điện thoại chạy nhanh qua bên kia ban công, Hạ Cận ngồi trên sofa, nghe giọng nhỏ nhẹ của em gái, vẻ mặt u tối.

“Cậu, con tới rồi.” Giọng cô nhẹ nhàng, lộ ra ý cười.

Lê Chính đáp lại một tiếng, sau đó nói: “Không quen thì về đây, nếu không thì cậu đi đón con.”

“Con vừa tới được vài ngày mà, làm sao có thể, ba và anh đều ở bên này, đừng lo lắng cho con.”

Đơn giản báo bình an xong Hạ Hàm liền cúp máy, vào phòng khách thấy Hạ Cần vẫn ở tư thế vừa rồi.

“Em muốn đi ngủ.” Cô nói với Hạ Cận.

Đi tới cửa lại lùi về, “Anh, em không muốn kêu Chung Tuyển là “Chú,” anh có thể nói với chú ấy không.”

Chung Tuyển này, thừa dịp đi vắng bắt nạt em gái tôi.

“Ừ, chút nữa anh nói với cậu ta.”

Nhưng mà kêu chú cũng khiến anh yên tâm, khi trở về bộ đội, đương nhiên phải nhờ Chung Tuyển chăm sóc, ngộ nhỡ tên này nổi ý lòng dạ xấu xa với Hạ Hàm, với tiếng “Chú” này, cậu ta cũng không nỡ xuống tay chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mưu Đồ Làm Loạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook