Chương 17
Phó Du
20/08/2019
Thế nhưng Giang Nhị lại có một bản chất ―― đối với những chuyện có liên
quan đến Lâm Cảnh Tinh, anh đều mất hết nhân phẩm và chữ tín. Ban đầu
anh thực sự chỉ muốn sờ Lâm Cảnh Tinh một chút, nhưng mà cơ thể của Lâm
Cảnh Tinh rất mềm mại, da lại trắng nõn, anh càng sờ càng thích, sau đó
dần dần di chuyển bàn tay xuống phía dưới.
Khi đi ngủ, Lâm Cảnh Tinh thường hay mặc váy ngủ bằng vải mỏng. Điều đó làm Giang Nhị dễ dàng luồn tay vào váy ngủ, chạm vào đũng quần lót mỏng.
“Ô, thật là một cô bé hay nói dối! Còn nói không thích, đã ướt như vậy rồi…”
Giang Nhị thản nhiên hôn lên môi cô, chiếc lưỡi linh hoạt liếm láp vành tai trắng như ngọc, liếm rất hưng phấn.
Mà Lâm Cảnh Tinh đang ngủ lại bị quấy rối đến mức phải tỉnh dậy.
Mặc dù lúc này Giang Nhị đã cởi sạch quần áo, anh chỉ cọ xát giữa hai chân Lâm Cảnh Tinh rồi nhanh chóng bắn ra.
“A… Anh làm gì vậy?...”
Trên mông có một luồng nóng bỏng trào ra, mặt Lâm Cảnh Tinh đỏ gay, cô gắt giọng: “Trời ơi, anh đang làm gì vậy?!”
Sau khi phát tiết một lần, Giang Nhị thở hồng hộc, dán sát vào người Lâm Cảnh Tinh và cắn nhẹ lên tai cô: “Không có gì, em ngủ tiếp đi…”
“…” Thế nhưng phải ngủ như thế nào đây?! Anh ta… Anh ta còn để ở phía sau cô đó…
Trên mông cô rất nhớp nhúa, hình như rất nhiều, còn có một ít đang từ từ chảy xuống.
Lâm Cảnh Tinh rất tức giận, Giang Nhị thực sự vẫn không bỏ được thói xấu!
Đồ vô liêm sỉ này còn thò tay ra ngoài chăn để lấy khăn giấy lau cặp mông của Lâm Cảnh Tinh, lại còn mở hai chân của Lâm Cảnh Tinh ra để lau bắp đùi nhớp nháp của cô, sau đó còn kéo quần lót đang ở giữa đầu gối của Lâm Cảnh Tinh lên.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Giang Nhị mới thở phào một hơi, vui sướng ôm Lâm Cảnh Tinh đi ngủ: “Tại sao em không nói cho tôi biết chuyện em không thích hoa?”
Cả người Lâm Cảnh Tinh mềm nhũn, liên tục né tránh Giang Nhị nhưng anh vẫn không buông tay ra. Suy nghĩ một chút, Lâm Cảnh Tinh cũng lười ngọ nguậy nữa. Cô dựa vào người Giang Nhị, từ từ trả lời: “Không phải là không thích… Chỉ là bị dị ứng nhẹ…”
“Em còn không thích cái gì nữa?”
Không thích gì sao? Lâm Cảnh Tinh cẩn thận suy nghĩ một chút, nhưng mà cô phát hiện cô không thể nói thật được.
Cô không thích Giang Nhị động dục vào bất cứ lúc nào… Nhưng mà cô có thể nói ra lời thật lòng này không?
Thấy Lâm Cảnh Tinh không nói câu nào, Giang Nhị lại nghiêm khắc trừng phạt bằng cách cắn vào tai của Lâm Cảnh Tinh.
“Ngốc ngốc, nói đi!”
Lâm Cảnh Tinh nghẹn ngào. Cô không thể nói ra sự thật, chỉ có thể thay đổi chủ đề.
Lâm Cảnh Tinh che mặt lại, nghẹn ngào một tiếng: “Ngứa quá…”
Vốn dĩ Lâm Cảnh Tinh chỉ muốn nói sang chuyện khác, nhưng không ngờ Giang Nhị lại rất nghiêm túc. Anh xoay người lại, nằm đè lên người của cô, nâng mặt cô lên rồi ngắm nhìn cẩn thận.
“Không sao cả, tôi thổi cho em…”
Dưới ánh đèn mờ ảo, động tác của Giang Nhị rất dịu dàng mà trước nay chưa có. Lâm Cảnh Tinh không biết vì sao trong phút chốc trái tim cô trở nên ấm áp lạ thường, cũng không né tránh Giang Nhị nữa.
Giang Nhị đã thổi nhẹ vào mặt Lâm Cảnh Tinh rất lâu. Một lúc sau, dường như nghĩ tới điều gì đó, anh ngẩng cao đầu lên nhìn vào mắt của Lâm Cảnh Tinh.
“Tôi chợt nhận ra dáng vẻ của em lúc này rất giống một loài động vật…”
“Động vật sao?...” Lâm Cảnh Tinh cũng không tức giận. Trong suy nghĩ của cô, động vật chính là những loài trắng mịn, mềm mại, rất dễ thương.
Ngay lúc Lâm Cảnh Tinh đang muốn hỏi là loài động vật gì, Giang Nhị lại nói một câu đầy ẩn ý.
“Dáng vẻ của em, gương mặt sưng húp của em rất giống như một con cóc ghẻ…” Giang Nhị vừa nói vừa bổ sung thêm một câu.
“Mình lại có thể đói bụng ăn quàng…”
Giang Nhị lầm bầm vài chữ, do Lâm Cảnh Tinh đang rất tức giận nên không nghe thấy rõ.
Mặt của cô nóng như lửa đốt, cô cũng là một cô gái nhạy cảm mà. Cứ xem như cô không thích người đàn ông này, nhưng cô cũng không muốn bị người đàn ông này nói mình là một con cóc ghẻ.
Bỗng nhiên mọi điều ngọt ngào trong đầu lúc nãy đều đã biến mất.
Lâm Cảnh Tinh che mặt lại, chui vào trong chăn, giọng nói hơi lạnh lùng.
“Tôi muốn đi ngủ!”
Một lúc sau, Giang Nhị mới phát hiện ra mình đã nói bậy, nhưng mà anh cũng rất sĩ diện. Anh kéo lấy chăn của Lâm Cảnh Tinh, nhưng mà cô lại càng giữ chặt lấy nó. Cuối cùng sự kiên nhẫn của Giang Nhị đã hết.
“Tùy em! Dù sao cũng đã rất khó coi rồi!”
Nói xong, Giang Nhị tức giận nằm xuống bên cạnh, lại còn giật lấy cái chăn của Lâm Cảnh Tinh cho hả giận.
Trái tim của Lâm Cảnh Tinh bị tổn thương nặng nề, cơ thể cô lại rất nhạy cảm, nửa đêm còn bị Giang Nhị bá đạo giật lấy cái chăn, rốt cuộc Lâm Cảnh Tinh cũng bị cảm.
Có điều bị cảm cũng tốt! Bị cảm thì Giang Nhị sẽ không chạm vào cô nữa.
Trong khoảng thời gian này, do Giang Nhị hại cô bị dị ứng và bị cảm nên anh vẫn có chút áy náy với cô. Tuy rằng bình thường anh vẫn sờ soạng khắp người cô, thế nhưng anh lại không làm bước cuối cùng.
Thật ra mỗi ngày anh đều nghe lời chăm sóc cho Lâm Cảnh Tinh.
Có điều đối với dáng vẻ hiện tại, Lâm Cảnh Tinh cảm thấy lòng tự ái bị tổn thương nhẹ. Dù sao cô cũng biết từ trước đến giờ cô cũng là một mỹ nữ, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt xem thường của Giang Nhị, trong lòng ít nhiều cũng hiểu rõ. Tuy là như vậy, từ nhỏ cô đã được nuông chiều, ai cũng đều khen cô dễ thương, đâu có chịu nhiều thiệt thòi như lúc ở bên cạnh Giang Nhị.
Lâm Cảnh Tinh rất ấm ức, cho dù Giang Nhị dỗ cô thế nào đi chăng nữa, cô cũng không vui vẻ.
Kéo dài đến một tuần, bệnh cảm của Lâm Cảnh Tinh mới từ từ đỡ hơn.
Mà lúc này Lâm Cảnh Tinh bỗng nói cho cả nhà biết cô phải quay về trường để đi học.
Trường học của Lâm Cảnh Tinh nằm ở trong Thanh Thành, đi xe buýt chỉ mất nửa tiếng, đi xe hơi thì nhanh hơn.
Thế nhưng Lâm Cảnh Tinh lười biếng đi về nhà nên thường ở lại trong trường.
Ban đầu Giang Nhị không nghĩ đến mục đích quay về trường của Lâm Cảnh Tinh, nhưng khi Lâm Cảnh Tinh bắt đầu sửa soạn hành lý thì anh phát hiện có gì đó không đúng.
“Em phải ở lại trong trường à?”
Lâm Cảnh Tinh gật đầu, không cảm thấy mình làm sai chuyện gì.
“Tôi vẫn luôn ở trong trường mà…”
“Nhưng mà…” Hàm răng của Giang Nhị hơi ê nhức, anh chỉ muốn đi tới lắc mạnh người phụ nữ ngu ngốc, chậm hiểu này để cô tỉnh lại! Chỉ số IQ của cô ngốc này có vấn đề rồi sao?! Làm gì có chuyện vừa mới kết hôn đã ở riêng chứ?!
“Nhưng mà chúng ta đã kết hôn rồi!”
Giang Nhị nghiến răng nhắc nhở.
Lâm Cảnh Tinh chỉ “ừ” một tiếng, không giải thích gì cả, vẻ mặt còn rất hồn nhiên: “Kết hôn rồi thì đã sao?”
Cô chỉ mong sao được trở lại trường, nếu vậy thì hàng tuần ngoại trừ cuối tuần phải ở bên cạnh Giang Nhị, ngày thường cô có thể ở lại trong trường. Kế hoạch này thật hoàn mỹ!
Khuôn mặt của Giang Nhị đen sì, giận dữ bỏ lại một câu “Tùy em!” rồi đi ra ngoài.
Do Lâm Cảnh Tinh vẫn còn thù dai nên cô không muốn đi dỗ Giang Nhị, ngược lại chỉ huýt sáo, vui sướng chuẩn bị trở về trường.
Người trong nhà họ Giang đều biết vợ chồng son đang chiến tranh lạnh. Tuy nhiên trải qua chuyện lần trước, sau khi ông cụ Giang hiểu ra vấn đề, ông vẫn luôn rất đau buồn, vì vậy ông không muốn xía vào chuyện của hai đứa này nữa.
Mà mẹ Giang lại rất vui vẻ khi chứng kiến màn kịch vui này. Từ nhỏ, đứa con trai này của bà rất kiêu ngạo, miệng cứng lòng mềm. Rõ ràng thích con gái nhà người ta nhưng lại chê bai người ta thế này thế kia, đó cũng là một trở ngại!
Vốn dĩ chuyện tình cảm chính là một vấn đề rắc rối!
Vì vậy dựa vào lý do này, người nhà họ Giang không phàn nàn gì cả, họ đều tiễn Lâm Cảnh Tinh quay về trường.
Chẳng qua sau khi Lâm Cảnh Tinh trở về trường, cô lại đối mặt với một thử thách lớn.
Phòng ở trong trường học của Lâm Cảnh Tinh là kiểu phòng bốn người. Ở trường cô rất khiêm tốn, không ai biết cô đã kết hôn rồi, cũng không ai biết cô là em gái của Phó thị trưởng ở Thanh Thành.
Ở trường học, cô chính là một em gái đáng yêu, trời sinh ngây ngô, mong manh dễ vỡ.
Sau khi em gái đáng yêu trở về trường thì phát hiện hai người bạn cùng phòng đã dọn ra ngoài vì phải đi thực tập và thi nghiên cứu sinh. Trong phòng chỉ còn lại một người tên là Ngô Vận Vận, là người xinh đẹp nhất trong phòng Lâm Cảnh Tinh, cũng là người có cuộc sống thác loạn nhất.
Tất nhiên ở một khía cạnh nào đó, các mỹ nữ đều rất kiêu ngạo, Ngô Vận Vận cũng giống như vậy. Cô ấy đứng đầu về ngoại hình, nhưng lại bị các cô gái trong phòng xa lánh.
Trước giờ Lâm Cảnh Tinh đều luôn yếu đuối, mong manh dễ vỡ. Bình thường cô cũng không nói chuyện nhiều với Ngô Vận Vận, lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Lâm Cảnh Tinh muốn nhân cơ hội này tạo dựng một mối quan hệ tốt với cô ấy.
Thế nhưng Ngô Vận Vận không muốn như vậy, cô ấy đối xử với Lâm Cảnh Tinh rất xa cách. Điều quan trọng hơn chính là cô ấy còn dẫn bạn trai về phòng ngủ qua đêm.
Khi Lâm Cảnh Tinh ở trường, cô rất thích đến thư viện để giết thời gian, hơn nữa Giang Nhị vẫn còn đang tức giận nên không tới tìm cô. Cô rất vui vẻ, nhàn rỗi, mỗi ngày đều ở lì trong thư viện đến mười giờ mới đi về.
Mà hôm nay, khi Lâm Cảnh Tinh quay trở về và mở cửa ra, cô phát hiện đèn trong phòng đều tắt.
Sau khi mở cửa ra, nhờ ánh đèn mờ ảo ở ngoài hành lang, cô phát hiện trong bóng tối có bóng dáng hai người đang quấn lấy nhau.
Mới đầu Lâm Cảnh Tinh còn ngẩn người ra, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Thế nhưng trong phòng phát ra tiếng thở dốc quen thuộc, mặt Lâm Cảnh Tinh đỏ bừng, cô kịp thời phản ứng.
Cô vội vàng đi ra ngoài, liên tục nói xin lỗi.
Mà hành động của Lâm Cảnh Tinh cũng làm cho cặp đôi đang quấn lấy nhau bừng tỉnh. Không lâu sau đó, Ngô Vận Vận đi ra với sắc mặt khó coi.
“Tại sao cô lại trở về?”
Lâm Cảnh Tinh cảm thấy hơi oan ức. Cô mở miệng, cố gắng trình bày quyền lợi của mình.
“Đây cũng là phòng của tôi mà.”
Sắc mặt của Ngô Vận Vận càng khó coi hơn: “Cô không biết gõ cửa trước khi vào sao?”
“…” Mặt của Lâm Cảnh Tinh nóng như lửa đốt. Làm sao cô biết sẽ xảy ra chuyện như vậy? Hơn nữa mỗi người đều có chìa khóa phòng, đâu cần phải gõ cửa trước khi vào!
Trong lòng của Lâm Cảnh Tinh rất khó chịu. Cô đang chuẩn bị chế giễu lại thì người đàn ông trong phòng bước ra với dáng vẻ chỉnh chu.
Lâm Cảnh Tinh nhìn kỹ thì thấy đó là một người lạ, không giống với người đàn ông lần trước Ngô Vận Vận dẫn về. Dáng vẻ của người đàn ông này không tệ, anh ta có một đôi mắt đào hoa luôn liếc tới liếc lui, rất hợp với vẻ bề ngoài đẹp trai của anh ta, nhưng thật ra lại có hơi ngả ngớn.
Người đàn ông này nhìn thấy Lâm Cảnh Tinh thì khóe môi nhếch lên. Anh ta vẫn nhìn Lâm Cảnh Tinh, sau đó dùng tay kéo mạnh Ngô Vận Vận vào trong ngực rồi hôn lên môi cô ấy.
“Em yêu, anh đi về trước đây!”
Mà từ đầu tới cuối, người đàn ông này vẫn nhìn Lâm Cảnh Tinh với nét mặt cười như không cười.
Lâm Cảnh Tinh cảm thấy hơi ghê tởm, bị anh ta nhìn như vậy thật khó chịu.
Có điều Lâm Cảnh Tinh còn chưa lên tiếng phản đối, người đàn ông này đã chìa tay ra.
“Âu Dương Lăng Phong. Rất vui được gặp cô!”
Khi đi ngủ, Lâm Cảnh Tinh thường hay mặc váy ngủ bằng vải mỏng. Điều đó làm Giang Nhị dễ dàng luồn tay vào váy ngủ, chạm vào đũng quần lót mỏng.
“Ô, thật là một cô bé hay nói dối! Còn nói không thích, đã ướt như vậy rồi…”
Giang Nhị thản nhiên hôn lên môi cô, chiếc lưỡi linh hoạt liếm láp vành tai trắng như ngọc, liếm rất hưng phấn.
Mà Lâm Cảnh Tinh đang ngủ lại bị quấy rối đến mức phải tỉnh dậy.
Mặc dù lúc này Giang Nhị đã cởi sạch quần áo, anh chỉ cọ xát giữa hai chân Lâm Cảnh Tinh rồi nhanh chóng bắn ra.
“A… Anh làm gì vậy?...”
Trên mông có một luồng nóng bỏng trào ra, mặt Lâm Cảnh Tinh đỏ gay, cô gắt giọng: “Trời ơi, anh đang làm gì vậy?!”
Sau khi phát tiết một lần, Giang Nhị thở hồng hộc, dán sát vào người Lâm Cảnh Tinh và cắn nhẹ lên tai cô: “Không có gì, em ngủ tiếp đi…”
“…” Thế nhưng phải ngủ như thế nào đây?! Anh ta… Anh ta còn để ở phía sau cô đó…
Trên mông cô rất nhớp nhúa, hình như rất nhiều, còn có một ít đang từ từ chảy xuống.
Lâm Cảnh Tinh rất tức giận, Giang Nhị thực sự vẫn không bỏ được thói xấu!
Đồ vô liêm sỉ này còn thò tay ra ngoài chăn để lấy khăn giấy lau cặp mông của Lâm Cảnh Tinh, lại còn mở hai chân của Lâm Cảnh Tinh ra để lau bắp đùi nhớp nháp của cô, sau đó còn kéo quần lót đang ở giữa đầu gối của Lâm Cảnh Tinh lên.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Giang Nhị mới thở phào một hơi, vui sướng ôm Lâm Cảnh Tinh đi ngủ: “Tại sao em không nói cho tôi biết chuyện em không thích hoa?”
Cả người Lâm Cảnh Tinh mềm nhũn, liên tục né tránh Giang Nhị nhưng anh vẫn không buông tay ra. Suy nghĩ một chút, Lâm Cảnh Tinh cũng lười ngọ nguậy nữa. Cô dựa vào người Giang Nhị, từ từ trả lời: “Không phải là không thích… Chỉ là bị dị ứng nhẹ…”
“Em còn không thích cái gì nữa?”
Không thích gì sao? Lâm Cảnh Tinh cẩn thận suy nghĩ một chút, nhưng mà cô phát hiện cô không thể nói thật được.
Cô không thích Giang Nhị động dục vào bất cứ lúc nào… Nhưng mà cô có thể nói ra lời thật lòng này không?
Thấy Lâm Cảnh Tinh không nói câu nào, Giang Nhị lại nghiêm khắc trừng phạt bằng cách cắn vào tai của Lâm Cảnh Tinh.
“Ngốc ngốc, nói đi!”
Lâm Cảnh Tinh nghẹn ngào. Cô không thể nói ra sự thật, chỉ có thể thay đổi chủ đề.
Lâm Cảnh Tinh che mặt lại, nghẹn ngào một tiếng: “Ngứa quá…”
Vốn dĩ Lâm Cảnh Tinh chỉ muốn nói sang chuyện khác, nhưng không ngờ Giang Nhị lại rất nghiêm túc. Anh xoay người lại, nằm đè lên người của cô, nâng mặt cô lên rồi ngắm nhìn cẩn thận.
“Không sao cả, tôi thổi cho em…”
Dưới ánh đèn mờ ảo, động tác của Giang Nhị rất dịu dàng mà trước nay chưa có. Lâm Cảnh Tinh không biết vì sao trong phút chốc trái tim cô trở nên ấm áp lạ thường, cũng không né tránh Giang Nhị nữa.
Giang Nhị đã thổi nhẹ vào mặt Lâm Cảnh Tinh rất lâu. Một lúc sau, dường như nghĩ tới điều gì đó, anh ngẩng cao đầu lên nhìn vào mắt của Lâm Cảnh Tinh.
“Tôi chợt nhận ra dáng vẻ của em lúc này rất giống một loài động vật…”
“Động vật sao?...” Lâm Cảnh Tinh cũng không tức giận. Trong suy nghĩ của cô, động vật chính là những loài trắng mịn, mềm mại, rất dễ thương.
Ngay lúc Lâm Cảnh Tinh đang muốn hỏi là loài động vật gì, Giang Nhị lại nói một câu đầy ẩn ý.
“Dáng vẻ của em, gương mặt sưng húp của em rất giống như một con cóc ghẻ…” Giang Nhị vừa nói vừa bổ sung thêm một câu.
“Mình lại có thể đói bụng ăn quàng…”
Giang Nhị lầm bầm vài chữ, do Lâm Cảnh Tinh đang rất tức giận nên không nghe thấy rõ.
Mặt của cô nóng như lửa đốt, cô cũng là một cô gái nhạy cảm mà. Cứ xem như cô không thích người đàn ông này, nhưng cô cũng không muốn bị người đàn ông này nói mình là một con cóc ghẻ.
Bỗng nhiên mọi điều ngọt ngào trong đầu lúc nãy đều đã biến mất.
Lâm Cảnh Tinh che mặt lại, chui vào trong chăn, giọng nói hơi lạnh lùng.
“Tôi muốn đi ngủ!”
Một lúc sau, Giang Nhị mới phát hiện ra mình đã nói bậy, nhưng mà anh cũng rất sĩ diện. Anh kéo lấy chăn của Lâm Cảnh Tinh, nhưng mà cô lại càng giữ chặt lấy nó. Cuối cùng sự kiên nhẫn của Giang Nhị đã hết.
“Tùy em! Dù sao cũng đã rất khó coi rồi!”
Nói xong, Giang Nhị tức giận nằm xuống bên cạnh, lại còn giật lấy cái chăn của Lâm Cảnh Tinh cho hả giận.
Trái tim của Lâm Cảnh Tinh bị tổn thương nặng nề, cơ thể cô lại rất nhạy cảm, nửa đêm còn bị Giang Nhị bá đạo giật lấy cái chăn, rốt cuộc Lâm Cảnh Tinh cũng bị cảm.
Có điều bị cảm cũng tốt! Bị cảm thì Giang Nhị sẽ không chạm vào cô nữa.
Trong khoảng thời gian này, do Giang Nhị hại cô bị dị ứng và bị cảm nên anh vẫn có chút áy náy với cô. Tuy rằng bình thường anh vẫn sờ soạng khắp người cô, thế nhưng anh lại không làm bước cuối cùng.
Thật ra mỗi ngày anh đều nghe lời chăm sóc cho Lâm Cảnh Tinh.
Có điều đối với dáng vẻ hiện tại, Lâm Cảnh Tinh cảm thấy lòng tự ái bị tổn thương nhẹ. Dù sao cô cũng biết từ trước đến giờ cô cũng là một mỹ nữ, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt xem thường của Giang Nhị, trong lòng ít nhiều cũng hiểu rõ. Tuy là như vậy, từ nhỏ cô đã được nuông chiều, ai cũng đều khen cô dễ thương, đâu có chịu nhiều thiệt thòi như lúc ở bên cạnh Giang Nhị.
Lâm Cảnh Tinh rất ấm ức, cho dù Giang Nhị dỗ cô thế nào đi chăng nữa, cô cũng không vui vẻ.
Kéo dài đến một tuần, bệnh cảm của Lâm Cảnh Tinh mới từ từ đỡ hơn.
Mà lúc này Lâm Cảnh Tinh bỗng nói cho cả nhà biết cô phải quay về trường để đi học.
Trường học của Lâm Cảnh Tinh nằm ở trong Thanh Thành, đi xe buýt chỉ mất nửa tiếng, đi xe hơi thì nhanh hơn.
Thế nhưng Lâm Cảnh Tinh lười biếng đi về nhà nên thường ở lại trong trường.
Ban đầu Giang Nhị không nghĩ đến mục đích quay về trường của Lâm Cảnh Tinh, nhưng khi Lâm Cảnh Tinh bắt đầu sửa soạn hành lý thì anh phát hiện có gì đó không đúng.
“Em phải ở lại trong trường à?”
Lâm Cảnh Tinh gật đầu, không cảm thấy mình làm sai chuyện gì.
“Tôi vẫn luôn ở trong trường mà…”
“Nhưng mà…” Hàm răng của Giang Nhị hơi ê nhức, anh chỉ muốn đi tới lắc mạnh người phụ nữ ngu ngốc, chậm hiểu này để cô tỉnh lại! Chỉ số IQ của cô ngốc này có vấn đề rồi sao?! Làm gì có chuyện vừa mới kết hôn đã ở riêng chứ?!
“Nhưng mà chúng ta đã kết hôn rồi!”
Giang Nhị nghiến răng nhắc nhở.
Lâm Cảnh Tinh chỉ “ừ” một tiếng, không giải thích gì cả, vẻ mặt còn rất hồn nhiên: “Kết hôn rồi thì đã sao?”
Cô chỉ mong sao được trở lại trường, nếu vậy thì hàng tuần ngoại trừ cuối tuần phải ở bên cạnh Giang Nhị, ngày thường cô có thể ở lại trong trường. Kế hoạch này thật hoàn mỹ!
Khuôn mặt của Giang Nhị đen sì, giận dữ bỏ lại một câu “Tùy em!” rồi đi ra ngoài.
Do Lâm Cảnh Tinh vẫn còn thù dai nên cô không muốn đi dỗ Giang Nhị, ngược lại chỉ huýt sáo, vui sướng chuẩn bị trở về trường.
Người trong nhà họ Giang đều biết vợ chồng son đang chiến tranh lạnh. Tuy nhiên trải qua chuyện lần trước, sau khi ông cụ Giang hiểu ra vấn đề, ông vẫn luôn rất đau buồn, vì vậy ông không muốn xía vào chuyện của hai đứa này nữa.
Mà mẹ Giang lại rất vui vẻ khi chứng kiến màn kịch vui này. Từ nhỏ, đứa con trai này của bà rất kiêu ngạo, miệng cứng lòng mềm. Rõ ràng thích con gái nhà người ta nhưng lại chê bai người ta thế này thế kia, đó cũng là một trở ngại!
Vốn dĩ chuyện tình cảm chính là một vấn đề rắc rối!
Vì vậy dựa vào lý do này, người nhà họ Giang không phàn nàn gì cả, họ đều tiễn Lâm Cảnh Tinh quay về trường.
Chẳng qua sau khi Lâm Cảnh Tinh trở về trường, cô lại đối mặt với một thử thách lớn.
Phòng ở trong trường học của Lâm Cảnh Tinh là kiểu phòng bốn người. Ở trường cô rất khiêm tốn, không ai biết cô đã kết hôn rồi, cũng không ai biết cô là em gái của Phó thị trưởng ở Thanh Thành.
Ở trường học, cô chính là một em gái đáng yêu, trời sinh ngây ngô, mong manh dễ vỡ.
Sau khi em gái đáng yêu trở về trường thì phát hiện hai người bạn cùng phòng đã dọn ra ngoài vì phải đi thực tập và thi nghiên cứu sinh. Trong phòng chỉ còn lại một người tên là Ngô Vận Vận, là người xinh đẹp nhất trong phòng Lâm Cảnh Tinh, cũng là người có cuộc sống thác loạn nhất.
Tất nhiên ở một khía cạnh nào đó, các mỹ nữ đều rất kiêu ngạo, Ngô Vận Vận cũng giống như vậy. Cô ấy đứng đầu về ngoại hình, nhưng lại bị các cô gái trong phòng xa lánh.
Trước giờ Lâm Cảnh Tinh đều luôn yếu đuối, mong manh dễ vỡ. Bình thường cô cũng không nói chuyện nhiều với Ngô Vận Vận, lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Lâm Cảnh Tinh muốn nhân cơ hội này tạo dựng một mối quan hệ tốt với cô ấy.
Thế nhưng Ngô Vận Vận không muốn như vậy, cô ấy đối xử với Lâm Cảnh Tinh rất xa cách. Điều quan trọng hơn chính là cô ấy còn dẫn bạn trai về phòng ngủ qua đêm.
Khi Lâm Cảnh Tinh ở trường, cô rất thích đến thư viện để giết thời gian, hơn nữa Giang Nhị vẫn còn đang tức giận nên không tới tìm cô. Cô rất vui vẻ, nhàn rỗi, mỗi ngày đều ở lì trong thư viện đến mười giờ mới đi về.
Mà hôm nay, khi Lâm Cảnh Tinh quay trở về và mở cửa ra, cô phát hiện đèn trong phòng đều tắt.
Sau khi mở cửa ra, nhờ ánh đèn mờ ảo ở ngoài hành lang, cô phát hiện trong bóng tối có bóng dáng hai người đang quấn lấy nhau.
Mới đầu Lâm Cảnh Tinh còn ngẩn người ra, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Thế nhưng trong phòng phát ra tiếng thở dốc quen thuộc, mặt Lâm Cảnh Tinh đỏ bừng, cô kịp thời phản ứng.
Cô vội vàng đi ra ngoài, liên tục nói xin lỗi.
Mà hành động của Lâm Cảnh Tinh cũng làm cho cặp đôi đang quấn lấy nhau bừng tỉnh. Không lâu sau đó, Ngô Vận Vận đi ra với sắc mặt khó coi.
“Tại sao cô lại trở về?”
Lâm Cảnh Tinh cảm thấy hơi oan ức. Cô mở miệng, cố gắng trình bày quyền lợi của mình.
“Đây cũng là phòng của tôi mà.”
Sắc mặt của Ngô Vận Vận càng khó coi hơn: “Cô không biết gõ cửa trước khi vào sao?”
“…” Mặt của Lâm Cảnh Tinh nóng như lửa đốt. Làm sao cô biết sẽ xảy ra chuyện như vậy? Hơn nữa mỗi người đều có chìa khóa phòng, đâu cần phải gõ cửa trước khi vào!
Trong lòng của Lâm Cảnh Tinh rất khó chịu. Cô đang chuẩn bị chế giễu lại thì người đàn ông trong phòng bước ra với dáng vẻ chỉnh chu.
Lâm Cảnh Tinh nhìn kỹ thì thấy đó là một người lạ, không giống với người đàn ông lần trước Ngô Vận Vận dẫn về. Dáng vẻ của người đàn ông này không tệ, anh ta có một đôi mắt đào hoa luôn liếc tới liếc lui, rất hợp với vẻ bề ngoài đẹp trai của anh ta, nhưng thật ra lại có hơi ngả ngớn.
Người đàn ông này nhìn thấy Lâm Cảnh Tinh thì khóe môi nhếch lên. Anh ta vẫn nhìn Lâm Cảnh Tinh, sau đó dùng tay kéo mạnh Ngô Vận Vận vào trong ngực rồi hôn lên môi cô ấy.
“Em yêu, anh đi về trước đây!”
Mà từ đầu tới cuối, người đàn ông này vẫn nhìn Lâm Cảnh Tinh với nét mặt cười như không cười.
Lâm Cảnh Tinh cảm thấy hơi ghê tởm, bị anh ta nhìn như vậy thật khó chịu.
Có điều Lâm Cảnh Tinh còn chưa lên tiếng phản đối, người đàn ông này đã chìa tay ra.
“Âu Dương Lăng Phong. Rất vui được gặp cô!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.