Mưu Đồ

Chương 24

Phó Du

30/08/2019

Sáng sớm khi Lâm Cảnh Tinh tỉnh dậy, Giang Nhị đã đi mua đồ ăn sáng về.

Thấy Lâm Cảnh Tinh ngồi trên giường dụi mắt, dáng vẻ ngơ ngác, còn bỉu môi tỏ vẻ ấm ức, Giang Nhị thấy hơi buồn cười, đi tới xoa đầu Lâm Cảnh Tinh, hiếm khi thấy thoải mái như vậy: “Sao vậy cô bé ngốc?”

Lâm Cảnh Tinh nghẹn ngào: “Không biết tại sao trên người lại có cảm giác nhớp nhúa nữa…”

Lâm Cảnh Tinh vừa nói, vừa sờ soạng cặp mông nhỏ của mình ở dưới chăn. Cô luôn cảm thấy ở phía sau rất ướt, nhất là phần mông mình… Lẽ nào tối hôm qua bị sốt ra mồ hôi sao? Nhưng mà tại sao chỉ có chỗ đó lại dính nhờn…

Giang Nhị không nhìn thấy hành động của Lâm Cảnh Tinh, thế nhưng trong lòng anh lại rất hiểu rõ. Ai bảo sáng sớm thức dậy, thú tính trong người anh lại bộc phát mạnh, cho nên anh phải giải quyết thêm một lần nữa.

“Được rồi, em đi tắm đi! Tôi có mua bánh bao nhân thịt mà em thích ăn nè.” Giang Nhị biết mình làm sai, sợ càng đào sâu chuyện này thì Lâm Cảnh Tinh sẽ nổi giận, cho nên anh chỉ có thể cười cười rồi nói sang chuyện khác.

“Ừ.” Lâm Cảnh Tinh gật đầu, quyết định đi lau người.

Lúc Lâm Cảnh Tinh đi ra ngoài, Giang Nhị đã đổ sữa đậu nành ra ly cho cô.

Lâm Cảnh Tinh uống sữa đậu nành, cắn bánh bao. Bây giờ đầu không còn choáng váng nữa, tinh thần cũng khá hơn nhiều.

“Hôm nay em muốn đi học sao?”

Lâm Cảnh Tinh suy nghĩ, nếu cơ thể đã khỏe lại thì thà đi học còn hơn là ở nhà với Giang Nhị, không biết lúc đấy lại xảy ra chuyện gì nữa. Theo như những gì cô so sánh, đến trường có vẻ an toàn hơn.

Lâm Cảnh Tinh gật đầu, lại gắp thêm một cái bánh bao và nói: “Đúng vậy, còn anh?”

“Tôi có việc phải làm nên phải đến công ty.”

“Vậy… buổi tối…” Lâm Cảnh Tinh còn chưa hỏi, Giang Nhị đã cười khẩy, xua tay: “Yên tâm đi! Mấy ngày tới tôi sẽ không ở đây. Tôi phải đi công tác.”

Nghe thấy vậy, Lâm Cảnh Tinh thở phào nhẹ nhõm. Trong mắt cô tràn ngập niềm vui, cho nên cô không chú ý tới ánh mắt buồn bã của Giang Nhị.

Thực sự ――

Vẫn chưa được nữa sao?

Khoảng thời gian sau đó, Giang Nhị không nói gì nữa. Lâm Cảnh Tinh có đồ ăn nên đâu thèm quan tâm đến Giang Nhị. Cô uống sữa đậu nành, cắn bánh bao, cả bàn ăn đều được cô “giải quyết” sạch sẽ.

Dọn dẹp chén đĩa xong, lúc cô muốn đi học, Giang Nhị lại kéo cô lại.

“Khoan đã! Thuốc của em…”

“Tôi đã khỏe rồi.” Lâm Cảnh Tinh không muốn uống thuốc, nhưng lại bị Giang Nhị ép bỏ vào trong tay: “Ngoan nào!”

Lâm Cảnh Tinh thè lưỡi ra, Giang Nhị thấy thế liền nói: “Ở trường phải chăm sóc tốt cho bản thân. Ngoan ngoãn một chút đi, đừng có làm chuyện gì ngốc nghếch để rồi lại bị cảm…”

Giang Nhị nói xong, đẩy cửa ra: “Đi thôi, tôi đưa em đến trường.”

Lâm Cảnh Tinh liền vội vàng nói không cần. Chỗ này rất gần với trường học, cô cũng không muốn Giang Nhị xuất hiện trong trường học.

Hai người đều im lặng từ dọc đường đến thang máy. Lúc đi vào thang máy, do đang trong giờ cao điểm nên chẳng mấy chốc thang máy đông nghẹt người. Lâm Cảnh Tinh là một cô nàng “nấm lùn,” lại bị kẹt giữa đám đàn ông cao lớn, cô bỗng cảm thấy hơi khó thở.

Sau đó, Lâm Cảnh Tinh nghe thấy một tiếng thở dài bên tai, đôi tay đang nắm chặt của Lâm Cảnh Tinh đã bị Giang Nhị kéo vào trong lòng.

Hai người đứng rất gần nhau, khuôn mặt của Lâm Cảnh Tinh gần như vùi vào trong ngực Giang Nhị, cảm giác gần gũi này khiến cô thấy hơi kỳ lạ. Cơ thể anh dần dần nóng lên, mặt cũng dần dần ửng đỏ.

May mà thang máy đã nhanh chóng xuống đến nơi.

Giang Nhị đi đằng trước, đi ra garage lấy xe. Mà Lâm Cảnh Tinh vẫn đứng yên một chỗ do dự, cả buổi cũng không nhúc nhích.

Lúc Giang Nhị lái xe đến, cô nhìn thấy rõ quầng mắt của anh bị thâm đen. Nhớ lại hai ngày nay anh phải chăm sóc cho cô, không được nghỉ ngơi tốt, Lâm Cảnh Tinh cảm thấy hơi mềm lòng, khóe môi hơi giật giật, cuối cùng cũng cất giọng nói.

“Giang… Nhị… Nhị ca, anh, anh lái xe cẩn thận.”



Một câu nói đó đã khiến Giang Nhị hơi kinh ngạc. Anh ngẩng đầu lên nhìn Lâm Cảnh Tinh, trong mắt có những cảm xúc mà Lâm Cảnh Tinh nhìn không thể hiểu được.

Cô còn cho rằng anh sẽ xuống xe, đi đến hôn cô.

Tất cả điều này khiến cô cảm thấy xấu hổ. Cô vẫn đứng yên tại chỗ, tay chân run rẩy.

Thế nhưng Giang Nhị chỉ nhếch môi nở nụ cười, vẫy tay với cô rồi lái xe rời đi.

Nhìn bóng xe đã đi mất, Lâm Cảnh Tinh vỗ nhẹ vào ngực mình, cảm thấy rất bối rối.

Tại sao lúc này cô lại có cảm giác bơ vơ vậy?

Lâm Cảnh Tinh không muốn nghĩ đến vấn đề này nữa. Trước giờ đều như vậy, cô suy nghĩ không ra thì sẽ không thèm suy nghĩ nữa. Dù sao cô cũng biết sẽ có một ngày, tất cả sự thật sẽ được phơi bày, mọi chuyện sẽ được sáng tỏ.

Lâm Cảnh Tinh trở lại trường, biết được tin cô bị bệnh, Ngô Vận Vận liền đi đến hỏi thăm.

Kể từ sau khi xảy ra chuyện trên núi, Lâm Cảnh Tinh đã quyết định cách xa Âu Dương Lăng Phong một chút, dĩ nhiên cũng cách nên xa bạn gái của Âu Dương Lăng Phong là Ngô Vận Vận. Vì vậy đối với sự quan tâm của Ngô Vận Vận, Lâm Cảnh Tinh chỉ thản nhiên cười.

Tuy nhiên, dáng vẻ đó lại khiến Cung Lộ ngồi ở bên cạnh hơi khó chịu: “Có vài người đã quen với việc bị người khác tạt một gáo nước lạnh vào mặt rồi nhỉ?”

Cung Lộ cũng là người đẹp nổi tiếng trong lớp, do gia đình khá giả nên lúc nào cũng ghét nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Ngô Vận Vận. Mỗi lần hai người ở gần nhau thì cũng đều cãi nhau.

Quả nhiên cô ta vừa nói xong, Ngô Vận Vận liền đập bàn, trả đũa lại: “Dù sao vẫn tốt hơn là không có ai để nói chuyện…”

Cung Lộ cũng không hiền lành gì, từ nhỏ đã là tiểu thư được nuông chiều nên đâu thể chịu đựng được việc bị bắt nạt, cho nên cô ta đứng lên bắt đầu phản kích lại.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên hai người cãi nhau, nhưng mà lần nào cãi nhau cũng đều làm long trời lở đất. Lâm Cảnh Tinh ngoáy tai, quyết định đi ra khỏi lớp.

Cũng có một cô gái đi ra khỏi lớp chung với cô, đó chính là Lý Oa.

Hình như Lý Oa rất ít khi đến trường, cô ấy cũng không thích chứng kiến những cuộc cãi vả, cho nên cũng trốn học luôn.

Hai cô gái bất ngờ gặp nhau ở sau cánh cửa lớp, sau đó cười với nhau rất ăn ý.

Sau khi ra khỏi lớp, Lâm Cảnh Tinh và Lý Oa mỗi người một ngả. Hình như Lý Oa có hẹn, còn Lâm Cảnh Tinh thì muốn đi đến thư viện.

Sau khi chào tạm biệt nhau, Lâm Cảnh Tinh đi đến thư viện một mình.

Còn chưa đi được hai bước thì đã nghe thấy có người ở phía sau kêu tên cô.

Thì ra là Ngô Vận Vận! Không biết chiến tranh giữa cô ấy và Cung Lộ kết thúc lúc nào mà lại có thể chạy ra ngoài đuổi theo Lâm Cảnh Tinh.

“Sao vậy?”

“Cô đi đâu vậy?”

“Thư viện.”

Lâm Cảnh Tinh vừa trả lời, vừa chờ Ngô Vận Vận thở hổn hển đi lại gần.

“Đi thư viện làm gì?! Cảnh Tinh, chúng ta kiếm chỗ tâm sự đi.”

Lâm Cảnh Tinh thấy mình không chuyện gì để nói với Ngô Vận Vận, thế nhưng Ngô Vận Vận đã kéo cô đến một quán cà phê trong trường.

Còn đang trong tiết học nên quán cà phê không có nhiều người cho lắm. Sau khi kéo Lâm Cảnh Tinh ngồi xuống, Ngô Vận Vận không nói vòng vo mà hỏi thẳng: “Mấy ngày cô bị cảm, có phải cô được người anh họ đó chăm sóc không?”

Lâm Cảnh Tinh không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu.

“Anh họ cô cũng không tệ.” Ngô Vận Vận cười mỉm, nhích lại gần: “Thế nào? Đã có chị dâu họ chưa?”



“…” Lâm Cảnh Tinh không nói gì. Chuyện này làm cô không biết phải nói ra như thế nào, nói là Giang Nhị đã có vợ rồi, hơn nữa người đó chính là cô sao?

Đầu óc quay cuồng, cuối cùng Lâm Cảnh Tinh cũng gật đầu.

“A…” Rõ ràng giọng nói của Ngô Vận Vận có chút thất vọng. “Đàn ông xuất sắc như vậy mà đã kết hôn rồi… Thật đáng tiếc!”

Ngô Vận Vận rất thẳng thắn, Lâm Cảnh Tinh không thể xem như không hiểu hàm ý trong lời nói của cô ấy. Chẳng qua Lâm Cảnh Tinh hơi do dự, sau đó mới cẩn thận mở miệng: “Nhưng mà không phải cô đã…” Đã có bạn trai rồi sao?

Ngô Vận Vận gọi một ly trà sữa, Lâm Cảnh Tinh chỉ gọi một ly nước lọc.

“Cô nói Âu Dương Lăng Phong sao? Bỏ đi! Cô nghĩ bộ dạng của anh ta giống như muốn kết hôn với tôi sao?”

Lâm Cảnh Tinh không trả lời, lúc này lại nghe thấy Ngô Vận Vận nói tiếp: “Hơn nữa, xem như Âu Dương Lăng Phong muốn cưới tôi, nhưng mà người nhà của anh ấy cũng sẽ không đồng ý.”

Lâm Cảnh Tinh vẫn im lặng, Ngô Vận Vận thở dài: “Tôi biết gia đình của cô và anh ta cũng khá giả, cho nên cô cũng có thể hiểu rõ thế giới này đang dần thay đổi, nhưng mà có những thứ mãi mãi không thể nào thay đổi, chẳng hạn như môn đăng hộ đối…”

“Nhưng mà…”

Lúc Lâm Cảnh Tinh muốn mở miệng nói chuyện thì điện thoại trong túi xách vang lên.

Cô bắt máy, ở đầu dây bên kia lại chính là giọng nói quen thuộc của Giang Nhị.

“Đến trường chưa?”

Lâm Cảnh Tinh gật đầu theo bản năng, thế nhưng cô chợt nhận ra Giang Nhị không thể nhìn thấy hành động của cô, cho nên cô vừa gật đầu vừa nói.

“Đến rồi.”

“Đang học sao?”

Lâm Cảnh Tinh ngẩng đầu lên, do dự liếc nhìn Ngô Vận Vận rồi quyết định nói thật: “Không có, trốn học rồi.”

Hình như Giang Nhị ở bên kia đang nở nụ cười, sau đó còn nói: “Đã uống thuốc chưa?”

“Tôi… Tôi sẽ…”

Không biết tại sao lúc này Lâm Cảnh Tinh lại thấy hơi căng thẳng khi nói chuyện điện thoại với Giang Nhị.

Cô lấy lọ thuốc từ trong túi xách ra thì phát hiện có hai viên kẹo đường ở bên cạnh.

“Nghỉ ngơi cho tốt, tôi cúp máy đây.” Hình như ở đầu dây bên kia có người gọi tên Giang Nhị, anh liền cúp điện thoại.

Lâm Cảnh Tinh cầm lấy hai viên kẹo đường, cả buổi cũng không nói gì. Trong lòng bỗng có chút ngọt ngào, thậm chí cô cũng không biết tại sao lại xuất hiện cảm giác này.

Rõ ràng là rất ghét người đó, nhưng mà tại sao lúc sống chung với nhau lại mơ hồ cảm thấy có chút ngọt ngào trong lòng?

Biểu cảm trên khuôn mặt của Lâm Cảnh Tinh dễ dàng bị Ngô Vận Vận nhìn thấu. Cô ta cười nhạt, khuôn mặt trở nên lạnh lùng.

Nếu hôm nay Lâm Cảnh Tinh thành thật nói rằng Giang Nhị vẫn chưa kết hôn, sau này có thể cô sẽ không làm chuyện gì đó.

Thế nhưng vấn đề là…

Lâm Cảnh Tinh đã nói láo! Người đàn ông kia không có đeo nhẫn cưới, lúc nào cũng đối xử rất tốt với Lâm Cảnh Tinh thì làm sao có thể là người đã kết hôn được?

Ngô Vận Vận thầm khinh bỉ trong lòng, thế nhưng vẫn cười nhạo Lâm Cảnh Tinh: “Anh họ của cô sao? Tôi nói này, anh họ của cô đối xử với cô rất tốt…”

“Thật… Thật vậy sao?”

Lâm Cảnh Tinh nói lắp bắp, hơi thở cũng hơi yếu đi: “Anh ta… Anh ta đối xử với tôi rất tốt sao?”

“Chí ít tôi thấy cũng không tệ.” Lần này không đợi Lâm Cảnh Tinh mở miệng, Ngô Vận Vận vén những sợi tóc dài quyến rũ lên tai, làm ra vẻ lơ đãng rồi nói: “Được rồi, vài ngày nữa cô có rảnh không? Nhà trường muốn ghi chép lại chút tình hình trong phòng, cô cầm theo thẻ sinh viên rồi quay về một chuyến đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mưu Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook