Chương 63: Quyển 2 - Chương 23
Hủ Nam Ngốc
26/09/2022
Cô giờ đây đã không nhịn được bà mẹ chồng này nữa rồi. Chốc lát cô đã nổi điên sau cuộc hành hạ của mẹ chồng cô xô bà ta ra khiến bà ta té ngã xuống dưới đất. Giờ đây ánh mắt cô nhìn bà ta trong sự sợ hãi mà nói:
"Mẹ con xin lỗi...Con không cố ý ạ..."
Bà đưa ánh mắt đầy tức giận của mình nhìn cô mà quát lớn mà đứng dậy hùng hổ tiếng đến chỗ của cô:
"Mày không cố ý. Không cố ý sao?"
Nói rồi bà ta đã tát vào mặt cô một cái hai cái và ba cái cô đau đớn mà kêu lên trong sự bất lực. Lúc này bản tính phòng vệ của cô lại trôi dậy cô đã cố gắng nắm lấy ta bà ta rồi dữ chặt.
Bà ta vùng vẫy để cô thả tay mình ra thì giờ đây cô đã bị ả ta hất ngã vào tường, cả người cô va vào tường giờ đây cô bắt đầu ngồi xuống dưới đất. Mà cảm thấy bụng của mình rất đau cô đưa tay ôm bụng của mình lại mà bắt đầu kêu rào trong sự đau đớn như đã có chuyện gì đó xảy ra.
"A...Đau quá đau quá đi...A..."
Bà có phần hoang mang không biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, bà cứ sợ rằng cô bị mình làm gì đó nên mới đau đớn như vậy và sẽ chết. Nhưng rồi bà đã phát hiện ra một vũng máu đang chảy ra từ chỗ cô ngồi. Giờ đây bà đã mỉm cười đầy thỏa mãn và nói:
"Cứ tưởng cô bị gì làm tôi sợ gần chết. Nhưng ai ngờ là xảy thai sao? Vậy thì tôi không cần lo lắng nữa rồi. Bởi vì đây là việc mà tôi cần và hơn hết cô cũng chả bị làm sao cả Hahahha..."
Cô nhìn chăm chăm bà trong sự câm hận cô không ngờ bà lại là một người mẹ vừa độc ác vừa nhận tâm như vậy cô ôm chặt lấy bụng của mình mà rào thét chửi bà ta: "Bà quả thật là một kẻ khốn nạn mà. Tại sao bà lại độc ác và tàn nhẫn như vậy hả? Bà làm như vậy bộ không cảm thấy hối hận hay cắn dứt lương tâm sao? Rồi một ngày bà cũng phải trả giá mà thôi..."
Bà ta bậc cười và đáp lại: "Trả giá? Trả giá gì chứ? Tôi sẽ đợi ngày đó. Nhưng mà cô có nhìn thấy không? Ông trời đã giúp tôi nên cô mới xảy thai như vậy đó. Nên cô đừng ở đó mà trách tôi mà hãy tránh ông trời đấy..."
Bà ta bậc cười trong sự đắc ý mà lúc này quay lưng mở cửa, sau đó bước ra khỏi cửa để rời đi. Mặc kệ cô đau đớn rào hét trong bất lực vì đang xảy thai. Giờ đây cô với thân hình tàn tụa máu đã nhuộm cả quần áo cô bắt đầu bỏ lếch mà không ngừng kêu la với mục đích tìm người giúp đỡ nhưng chỉ có thể bất lực.
Sau một hồi cô đã kiệt sức và bất tỉnh. Cô nằm trong vũng máu đỏ kia, không gian giờ đây im lặng đến đáng sợ. Giờ đây cánh cửa phòng đột nhiên mở ra bước vào là chồng cô anh ta với sắc mặt đầy lo lắng mà nhìn cô đang nằm dưới sàn nhà. Anh giờ đây chạy đến ôm cô và hỏi: "Vợ em bị sao vậy? Mau tỉnh lại đi đừng làm anh sợ mà..."
Giờ đây tiếng cánh cửa bắt đầu mở ra từ bên ngoài mẹ của anh bước vào bên trong, anh đưa mắt nhìn mẹ mình mà quát lớn hỏi: "Mẹ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thế này? Có phải là mẹ đã làm hại cô ấy ra nông nỗi này phải không?"
Bà ta giờ đây tỏ vẻ thương hại bà ta bắt đầu nói:
"Thật ra thì mẹ và vợ con có một chút mẫu thuẫn nên đã xảy ra sơ xác và rồi mẹ tức giận quá đã đẩy cô ta xuống đất như cái cách mà cô ta đẩy mẹ. Nhưng mà mẹ thật sự không biết là cô ấy đã xảy thai. Bởi vì cảnh tượng lúc đó không phải như này!"
Bà giờ đây đã khóc cậu nhìn bà đang diễn xuất trước mặt mình mà không biết phải giải thích việc này ra sao? Giờ đây cậu thở dài trong sự bất lực mà ôm chầm lấy cô đưa ra xe, rồi cả nhà ba người bước vào bên trong xe chiếc xe bắt đầu khởi động rồi rời đi.
Trên xe bà nhìn sắc mặt lo lắng của con trai mình và con dâu vẫn còn đang bất tỉnh mà nói:
"Hưm rồi cô sẽ không dữ được cái thai đó đâu. Bởi vì nó đã không còn nữa rồi."
Chiếc xe giờ đây cũng đã đến bệnh viện giờ đây bọn họ nâng băng chuyền của cô xuống mà đưa vào trong bệnh viện để kiểm tra. Bọn họ đang đứng ở bên ngoài giờ đây cậu với cảm giác bồn chồn lo lắng mà cầu trời cầu Phật làm ơn đừng có chuyện gì xảy ra với vợ mình.
Sau một lúc cuối cùng cũng đã có kết quả bác sĩ giờ đây từ trong phòng bên bác sĩ mới cửa ra vừa nhìn thấy bác sĩ anh đã vội hỏi bác sĩ rằng vợ mình và đứa con trong bụng cô có bị làm sao không? Ông đưa mắt nhìn cậu trong sự buồn bã mà đáp lại rằng: "Vợ cậu đã xảy thai và có lẽ sẽ không bao giờ mang thai được nữa. Nhưng cô ấy thì không sao rồi. Giờ thì người nhà có thể vào thăm bệnh nhân được rồi..."
Nói rồi bác sĩ rời đi còn anh thì với khung mặt hoang mang đứng bất động một lát lâu mà cũng vào bên trong để thăm vợ mình.
"Mẹ con xin lỗi...Con không cố ý ạ..."
Bà đưa ánh mắt đầy tức giận của mình nhìn cô mà quát lớn mà đứng dậy hùng hổ tiếng đến chỗ của cô:
"Mày không cố ý. Không cố ý sao?"
Nói rồi bà ta đã tát vào mặt cô một cái hai cái và ba cái cô đau đớn mà kêu lên trong sự bất lực. Lúc này bản tính phòng vệ của cô lại trôi dậy cô đã cố gắng nắm lấy ta bà ta rồi dữ chặt.
Bà ta vùng vẫy để cô thả tay mình ra thì giờ đây cô đã bị ả ta hất ngã vào tường, cả người cô va vào tường giờ đây cô bắt đầu ngồi xuống dưới đất. Mà cảm thấy bụng của mình rất đau cô đưa tay ôm bụng của mình lại mà bắt đầu kêu rào trong sự đau đớn như đã có chuyện gì đó xảy ra.
"A...Đau quá đau quá đi...A..."
Bà có phần hoang mang không biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, bà cứ sợ rằng cô bị mình làm gì đó nên mới đau đớn như vậy và sẽ chết. Nhưng rồi bà đã phát hiện ra một vũng máu đang chảy ra từ chỗ cô ngồi. Giờ đây bà đã mỉm cười đầy thỏa mãn và nói:
"Cứ tưởng cô bị gì làm tôi sợ gần chết. Nhưng ai ngờ là xảy thai sao? Vậy thì tôi không cần lo lắng nữa rồi. Bởi vì đây là việc mà tôi cần và hơn hết cô cũng chả bị làm sao cả Hahahha..."
Cô nhìn chăm chăm bà trong sự câm hận cô không ngờ bà lại là một người mẹ vừa độc ác vừa nhận tâm như vậy cô ôm chặt lấy bụng của mình mà rào thét chửi bà ta: "Bà quả thật là một kẻ khốn nạn mà. Tại sao bà lại độc ác và tàn nhẫn như vậy hả? Bà làm như vậy bộ không cảm thấy hối hận hay cắn dứt lương tâm sao? Rồi một ngày bà cũng phải trả giá mà thôi..."
Bà ta bậc cười và đáp lại: "Trả giá? Trả giá gì chứ? Tôi sẽ đợi ngày đó. Nhưng mà cô có nhìn thấy không? Ông trời đã giúp tôi nên cô mới xảy thai như vậy đó. Nên cô đừng ở đó mà trách tôi mà hãy tránh ông trời đấy..."
Bà ta bậc cười trong sự đắc ý mà lúc này quay lưng mở cửa, sau đó bước ra khỏi cửa để rời đi. Mặc kệ cô đau đớn rào hét trong bất lực vì đang xảy thai. Giờ đây cô với thân hình tàn tụa máu đã nhuộm cả quần áo cô bắt đầu bỏ lếch mà không ngừng kêu la với mục đích tìm người giúp đỡ nhưng chỉ có thể bất lực.
Sau một hồi cô đã kiệt sức và bất tỉnh. Cô nằm trong vũng máu đỏ kia, không gian giờ đây im lặng đến đáng sợ. Giờ đây cánh cửa phòng đột nhiên mở ra bước vào là chồng cô anh ta với sắc mặt đầy lo lắng mà nhìn cô đang nằm dưới sàn nhà. Anh giờ đây chạy đến ôm cô và hỏi: "Vợ em bị sao vậy? Mau tỉnh lại đi đừng làm anh sợ mà..."
Giờ đây tiếng cánh cửa bắt đầu mở ra từ bên ngoài mẹ của anh bước vào bên trong, anh đưa mắt nhìn mẹ mình mà quát lớn hỏi: "Mẹ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thế này? Có phải là mẹ đã làm hại cô ấy ra nông nỗi này phải không?"
Bà ta giờ đây tỏ vẻ thương hại bà ta bắt đầu nói:
"Thật ra thì mẹ và vợ con có một chút mẫu thuẫn nên đã xảy ra sơ xác và rồi mẹ tức giận quá đã đẩy cô ta xuống đất như cái cách mà cô ta đẩy mẹ. Nhưng mà mẹ thật sự không biết là cô ấy đã xảy thai. Bởi vì cảnh tượng lúc đó không phải như này!"
Bà giờ đây đã khóc cậu nhìn bà đang diễn xuất trước mặt mình mà không biết phải giải thích việc này ra sao? Giờ đây cậu thở dài trong sự bất lực mà ôm chầm lấy cô đưa ra xe, rồi cả nhà ba người bước vào bên trong xe chiếc xe bắt đầu khởi động rồi rời đi.
Trên xe bà nhìn sắc mặt lo lắng của con trai mình và con dâu vẫn còn đang bất tỉnh mà nói:
"Hưm rồi cô sẽ không dữ được cái thai đó đâu. Bởi vì nó đã không còn nữa rồi."
Chiếc xe giờ đây cũng đã đến bệnh viện giờ đây bọn họ nâng băng chuyền của cô xuống mà đưa vào trong bệnh viện để kiểm tra. Bọn họ đang đứng ở bên ngoài giờ đây cậu với cảm giác bồn chồn lo lắng mà cầu trời cầu Phật làm ơn đừng có chuyện gì xảy ra với vợ mình.
Sau một lúc cuối cùng cũng đã có kết quả bác sĩ giờ đây từ trong phòng bên bác sĩ mới cửa ra vừa nhìn thấy bác sĩ anh đã vội hỏi bác sĩ rằng vợ mình và đứa con trong bụng cô có bị làm sao không? Ông đưa mắt nhìn cậu trong sự buồn bã mà đáp lại rằng: "Vợ cậu đã xảy thai và có lẽ sẽ không bao giờ mang thai được nữa. Nhưng cô ấy thì không sao rồi. Giờ thì người nhà có thể vào thăm bệnh nhân được rồi..."
Nói rồi bác sĩ rời đi còn anh thì với khung mặt hoang mang đứng bất động một lát lâu mà cũng vào bên trong để thăm vợ mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.