Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 113: Báo thù

Lệ Tiêu

03/03/2023

"Được!" Tần Uyển trả lời mà không cần nghĩ ngợi, nếu cẩn thận suy xét thì như sợ Vệ Xuyên sẽ hối hận.

Vệ Xuyên khẽ cười, không nói nữa.

Nàng chần chờ hỏi: "Vậy ta sai người áp giải hắn xuống?"

Y gật đầu, nhìn bốn phía: "Ta còn có việc phải bận, nếu nàng không ngại thì về nghỉ ngơi trước đi."

Tần Uyển gật đầu, rời khỏi Tử Thần Điện trước. Chém giết bên ngoài mới kết thúc, bầu không khí tràn ngập mùi máu khiến người ta khó chịu. Nhưng với nàng mà nói, đây là lần đầu tiên trong mười năm qua nàng thấy không khí của hoàng cung nhẹ nhàng như vậy, nàng hít sâu từng hơi, lại chăm chú nhìn bóng thêm thật lâu, mới thản nhiên đi về phía hậu cung. Rõ ràng chỉ đi trên đoạn đường quen thuộc nhưng tâm trạng lại hết sức sung sướng.

Nàng hiện giờ là Tần Uyển, nàng cuối cùng lại là Tần Uyển.

Về Sương Hoa Cung, nàng ngủ một giấc thật sâu, ngủ đến buổi chiều ngày kế.

Đợi nàng tỉnh, Hoa Thần vén màn vào điện, cúi đầu, cẩn thận thay đổi cách xưng hô: "Nương tử, tân đế... Muốn mời người cùng dùng bữa."

Ở Đại Ngụy, cung tần vị phân thấp mới bị gọi là "nương tử", nhưng ở nhân gian, nữ tử đã được gả đi đều được gọi là "nương tử". Hiện giờ hoàng đế nàng gả cho đã bị phế, hậu vị của nàng đương nhiên cũng không còn tồn tại, một tiếng nương tử này là phù hợp nhất.

Tần Uyển gật đầu: "Bảo Trương Khánh đi trả lời, cứ nói đến bữa tối ta sẽ tự qua."

"Vâng." Hoa Thần uốn gối hành lễ, ra hiệu với hoạn quan canh cửa, sau đó bước lên đỡ nàng đi trang điểm.

Tần Uyển ngồi trước bàn trang điểm.

Hoa Thần nhìn nàng, hỏi: "Nương tử thật sự không muốn đi theo đương kim bệ hạ sao? Nô tỳ thấy tình nghĩa bệ hạ dành cho nương tử vẫn như xưa."

Tần Uyển thở dài: "Có những chuyện không thể quyết định bằng muốn hay không muốn. Trước đây ta lừa y nhiều như vậy, nếu lúc này còn đồng ý thì đúng là quá ích kỷ."

"Nương tử không phải người xấu." Hoa Thần nói nhỏ, "Nô tỳ suy nghĩ cả đêm, cảm thấy dù nương tử họ Tần hay họ Từ thì người đều không phải người xấu. Thù diệt môn ai mà không muốn báo? Bệ hạ chắc cũng nghĩ thế, nương nương cần gì phải tự trách?"

"Ngươi không cần khuyên ta nữa." Tần Uyển nhìn nàng ấy từ trong gương, "Ta giấu tất cả các ngươi, hiện tại các ngươi đều không trách ta đã là may mắn của ta. Việc trọng đại như lập hậu, ngay cả ngôi cửu ngũ cũng không thể tùy hứng, tự ta có chừng mực."

Hoa Thần nghe vậy chỉ biết tiếc hận thay nàng, nhưng thấy nàng đã kiên quyết, bản thân cũng không tiện nói thêm, đành cắn môi, lặng lẽ trang điểm cho nàng.

Chạng vạng, Từ Tư Uyển lần nữa tới Tử Thần Điện. Tử Thần Điện hôm nay và hôm qua không khác gì mấy, chỉ là đã đổi cung nhân, ngay cả Vương Kính Trung cũng không thấy bóng dáng. Nàng đến trước bàn đồ ăn, trên bàn có tám món và một món canh, nhìn kỹ, trong đó hơn một nửa là món nàng thích."

"Ngồi đi." Vệ Xuyên bảo nàng ngồi, cùng nhìn lướt qua bàn đồ ăn, có hơi quẫn bách, "Vốn định bày như yến hội nhưng kiểm tra cả buổi sáng... Quốc khố thật sự quá trống rỗng. Nàng cứ coi như ta nợ nàng một bữa ăn, đợi triều đình dư dả một chút, chúng ta lại..."

"Huynh nói gì vậy?" Tần Uyển bật cười, trong lòng nghĩ: Nhìn xem, hoàng đế này đúng là khác hoàng đế kia.

Khi Tề Hiên tại vị, mắt thấy quốc khố trống rỗng, tuy cũng đã cắt giảm các chi phí không cần thiết nhưng chưa từng cắt giảm những thứ liên quan tới mình. Mà Vệ Xuyên lại "làm gương cho binh sĩ", chính y nghiêm khắc tiết kiệm, thuộc hạ hẳn cũng không xa xỉ.

Nàng vừa nghĩ vừa gắp rau ăn, Vệ Xuyên nhìn nàng, muốn nói lại thôi. Nàng nhất thời không để ý, nhưng y ăn một chút lại nhìn nàng, nàng lúc này mới phát hiện, ngẩng đầu hỏi: "Có phải huynh có chuyện muốn nói với ta không?"

"Đúng vậy." Vệ Xuyên không phủ nhận.

Tần Uyển buông đũa: "Nếu huynh muốn cưới ta thì thôi đi, còn những chuyện khác đều có thể thương lượng."

"Là chuyện khác." Y vội nói, cứ như sợ nàng sẽ bỏ đi, lập tức múc cho nàng chén canh. Hắn trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng ấy hết can đảm để nói, "A Uyển, ta biết nàng hận Tề Hiên, muốn thân thích của hắn đền mạng cho thân thích của nàng, việc này không có gì không đúng. Nhưng... Nhưng chúng ta vừa giảng hòa với Nhược Mạc Nhĩ, quốc khố lại không sung túc. Nếu lần nữa khai chiến, dân chúng chắc chắn sẽ lầm than. Bởi vậy công chúa Tề Hiên gả đi... Nếu ta thừa nhận thân phận của vị công chúa đó thì liên hôn vẫn còn, nhưng nếu không nhận... Chọn công chúa khác đưa đi liên hôn không phải không thể, nhưng nàng cũng biết thứ nhất ta hoàn toàn không có tỷ muội, thứ hai không có nữ nhi, chỉ có thể sách phong một cung nữ rồi đưa đi, xét về thân phận không có thành ý như công chúa tiền triều, thứ hai công chúa đi hòa thân, triều đình phải chuẩn bị của hồi môn và tùy tùng, tiền bạc lại như nước chảy ra ngoài, mà với cục diện hiện giờ thật sự không dễ làm."

Y càng nói càng chua xót, Tần Uyển đương nhiên biết y đang rối rắm trước cục diện hiện tại, cười cười, tự mình múc cho y chén canh: "Giai Dĩnh gả ra ngoài thân với ta hơn Tề Hiên. Vả lại nhắc tới nàng ấy, ta cũng có chuyện muốn thương lượng với huynh."

"Nàng nói đi."

Tần Uyển trầm ngâm một hồi, mới nói.

Vệ Xuyên nghiêng tai nghe, chờ nàng nói xong, y thở phào, cười bảo: "Nàng không để bụng thì tốt. Nghĩ đến thù diệt môn của nàng, ta suy tư cả ngày mới dám mở lời với nàng."

"Huynh nói cứ như ta ăn thịt người vậy." Tần Uyển khẽ cười.

Sau đó hai người không nói chính sự nữa, chỉ chuyên tâm dùng bữa tối. Lúc rời khỏi Tử Thần Điện Tần Uyển nhìn sắc trời, tạm thời gác việc đi gặp Tề Hiên lại.

Có câu một núi không thể có hai hổ, phế đế tiền triều còn ở trong cung dù sao cũng không phù hợp. Nàng chọn một tòa viện trong hoàng thành giam giữ hắn, không vội giết.

Mười mấy năm qua, nàng đều ước gì diệt trừ cho sảng khoái. Hiện tại hắn thật sự rơi vào tay nàng, nàng lại cảm thấy hay là cứ từ từ hành hạ.

Vì thế mười ngày nay, nàng đều hưởng thụ sung sướng mà tra tấn mang lại. Mỗi khi có tông thân bị người của Vệ Xuyên tru sát, nàng liền sai người cắt đầu chúng đưa cho Tề Hiên xem.

Từ thân huynh đệ cùng thế hệ đến thúc bá trưởng bối và đường huynh đệ, kể cả tông thân dòng bên, trong mười ngày ngắn ngủi đã có sáu mươi người bị giết.

Trong lúc đó, nàng tự đi hai lần, nhưng không bước vào phòng giam giữ hắn, chỉ đứng bên ngoài, lệnh Trương Khánh đưa cái đầu đã bị ruồi muỗi bu đầy đưa vào trong.

Nàng đứng trong sân lẳng lặng chờ, rất nhanh đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết cùng khóc rống. Nàng khẽ cười, đồng thời tham lam khắc ghi tiếng khóc rống và mắng chửi của hắn vào đầu, định chậm rãi hưởng thụ cả đời.

Trương Khánh mặc hắn mắng một khắc mới đưa cái đầu ra, treo dưới hành lang theo phân phó của Tần Uyển. Cứ thế dưới hành lang đã treo đầy đầu người, trong đó có vài cái đầu đã hôi thối không ngửi được, cũng có mấy cái đầu miễn cưỡng coi như mới mẻ.

Chờ gã treo xong, Tần Uyển liếc nhìn cửa phòng của Tề Hiên, hỏi: "Hắn chưa từng tự sát?"

Trương Khánh trả lời: "Hạ nô hỏi người canh giữ trong phòng, nói là không có, chỉ là cứ uống rượu khiến cả phòng đầy mùi rượu."

"Cứ để hắn uống đi, đừng uống đến chế là được." Tần Uyển mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Hoa Thần, "Trong cung an bài sao rồi?"

Hoa Thần khom người: "Đã an bài ổn thỏa."

"Vậy về thôi." Dứt lời Tần Uyển liền xoay người, được Hoa Thần dìu ra khỏi viện, lên xe.

Ngay tối hôm qua nàng nói với Vệ Xuyên không cần tiếp tục tru sát tông thân nữa. Thứ nhất số tông thân còn lại chỉ nằm ở dòng bên, không có nhiều huyết thống với Tề gia, thứ hai số thẻ vàng nàng còn lại chỉ có chín.

Ngoại trừ Niệm Quân và Giai Duyệt, con cái của Tề Hiên cộng thêm thân mẫu dưỡng mẫu của chúng đã có tám người.

Về cung, nàng đến thẳng lãnh cung. Bấm tay tính toán, đã hơn hai năm nàng không tới nơi này, nơi này trước mắt vẫn âm u, có điều mấy phi tần bị Tề Hiên biếm vào lãnh cung đã được thả ra ngoài, thay vào đó là mấy hoàng tử công chúa cùng thân mẫu hoặc dưỡng mẫu của chúng.

Nàng đến cửa lãnh cung nhìn thoáng vào trong, bọn họ đang co rúm trong sân, ai nấy đều chật vật, nhất là hoàng trưởng tử Tề Nguyên Giác bị bắt sống trên sa trường.

Nàng nhìn bọn họ rất lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: "Ra tay đi. Trương Khánh, tự ngươi đi trông chừng, phải xem cho rõ, bắt buộc phải nhìn bọn họ ai nấy đầu mình hai nơi mới được."

Trương Khánh run rẩy, cúi đầu đáp: "Vâng."

Tần Uyển xoay người rời đi. Nàng có thể hạ quyết tâm này không có nghĩa nàng có dũng khí đi xem.

Theo Trương Khánh truyền lời, trong viện lập tức loạn cả lên, các hoàng tử công chúa khóc lóc giãy giụa xin tha, lúc này có người chú ý tới Tần Uyển đang muốn rời đi, liền không màng tất cả mà xông tới: "Mẫu hậu!"



Nguyên Tranh kêu khàn cả giọng: "Mẫu hậu! Cứu nhi thần!"

Tần Uyển nhắm mắt lại, ép bản thân không được dừng bước.

Không phải nàng không thể bỏ qua cho họ, nhưng nàng hiểu đạo lý diệt cỏ phải diệt tận gốc. Nếu năm xưa Tề Hiên cẩn thận âm độc hơn, một hai phải tận mắt thấy đầu trên dưới Tần gia bọn họ mới bỏ qua, giang sơn bây giờ có lẽ đã không đổi chủ.

Nàng đi mấy trượng, tiếng kêu trong viện liền biến mất. Con đường tối tăm an tĩnh trở lại, rất nhanh liền có một hoạn quan bưng cái khay đựng mấy cái đầu đi ngang qua nàng.

Nàng lạnh lùng nhìn, đó là Nguyên Giác, Nguyên Tranh, Nguyên Chương, Nguyên Tuần, Hân Huệ...

Đầu bọn họ đều sẽ được đưa cho Tề Hiên xem.

127 người Tần gia mất mạng, bây giờ đã tính sổ với 126 người, mạng kẻ còn lại nàng muốn tự tay đi lấy.

Tần Uyển thất thần cười, lại cất bước đi về phía trước.

Nàng đến Cảnh Minh Cung, ở cửa cung có trọng binh canh gác, nàng lại như không có việc gì mà đi vào, vào chính điện rồi vào tẩm điện, chưa vòng qua bình phong đã nghe tiếng nữ hài tử đang khóc.

Nàng nhận ra tiếng khóc đó là ai, chân không hề dừng bước, vòng qua bình phong, tiếng khóc ấy lập tức dừng lại, sau đó Giai Duyệt bò tới bắt lấy váy nàng: "Mẫu hậu, người tha cho mẫu phi của con đi!"

"Giai Duyệt!" Sắc mặt Ngô thị trắng bệch, chạy tới ôm chặt Giai Duyệt trong lòng. Nàng nhìn Tần Uyển, ánh mắt đã không còn tình cảm tỷ muội năm xưa, "Người chết chẳng qua chỉ là đầu lìa khỏi xác... Ta biết ngươi hận, nhưng cầu xin ngươi cho mẫu nữ chúng ta chết một cách thống khoái!"

Giai Duyệt vẫn không như mưa, vừa sợ hãi bắt lấy vạt áo của mẫu thân vừa nức nở với Tần Uyển: "Chuyện không liên quan đến mẫu phi, không liên quan đến mẫu phi!"

Tần Uyển mặt không cảm xúc: "Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi." Dứt lời, nàng đi đến trà tháp.

Ngô thị bình tĩnh lại, cũng muốn đi qua nhưng bị Giai Duyệt căng thẳng ngăn cản. Ngô thị vỗ vỗ tay Giai Duyệt, Giai Duyệt vẫn lắc đầu.

Thấy thế, Tần Uyển bất lực, nói thẳng: "Hiện tại quốc khố trống rỗng, mấy ngày trước bệ hạ thương lượng với ta, muốn thừa nhận thân phận công chúa của Giai Dĩnh để tránh hai nước lại xảy ra chiến sự, ta đồng ý rồi, cũng thuận tiện xin bệ hạ tha cho tỷ tỷ và Giai Duyệt. Tỷ tỷ muốn tiếp tục trốn tránh ta hay là chúng ta ngồi xuống thương lượng đây?"

Mẫu nữ hai người sững sờ. Giai Duyệt ngừng khóc. Ngô thị lại vỗ nhẹ sau lưng Giai Duyệt, nàng cuối cùng cũng buông tay, theo mẫu thân đi qua.

Ngô thị ngồi bên còn lại của trà tháp, Giai Duyệt khụt khịt túm lấy tay áo của mẫu thân, nhìn Tần Uyển.

Ngô thị cũng nhìn nàng một lúc, thái độ trở nên phức tạp: "Hận diệt môn, ngươi thế mà chịu tha cho Giai Duyệt?"

"Ta có thể tha cho nó một mạng, nhưng nó phải đến Nhược Mạc Nhĩ nhờ cậy Giai Dĩnh, đời này không được trở về." Tần Uyển nói thẳng. Mắt thấy Ngô thị căng thẳng, nàng nói tiếp, "Tỷ tỷ không cần lo lắng. Mấy ngày trước Giai Dĩnh mới gửi thư về nói mình đã đứng vững ở Nhược Mạc Nhĩ, được con dân kính yêu, trong thư nó cũng lo chiến sự hai nước lại xảy ra, trong lời nói rất có dáng vẻ của nhất quốc chi mẫu. Giai Duyệt qua đó sẽ được Giai Dĩnh bảo vệ."

Theo lời nàng nói, Giai Dĩnh dần bình tĩnh lại, nức nở hỏi: "Mẫu phi có thể đi cùng không?"

"Không thể." Tần Uyển lạnh giọng. Mắt thấy Giai Duyệt lại muốn khóc, nàng hòa hoãn lại, "Ngươi phải biết hai ngươi dù gì cũng là công chúa tiền triều, thân phận đặc biệt. Tuy tân quân hạ chỉ thừa nhận thân phận của các ngươi, Nhược Mạc Nhĩ cũng không thể không nhận, nhưng nếu mẫu phi của các ngươi cũng đi thì sẽ có vẻ các ngươi như quân cờ bị bỏ rơi, nhưng nếu mẫu phi các ngươi ở lại kinh thành thì cho thấy tân quân rất coi trọng việc liên hôn này, ngươi và Giai Dĩnh ở Nhược Mạc Nhĩ mới có thể bình an vô lo."

Giai Duyệt cắn môi: "Nhưng... Nhưng phụ hoàng đã không còn, mẫu phi phải làm sao đây? Không đi theo con, sau này mẫu phi ở đâu? Mẫu tộc của người đã không còn ai nữa!"

Tần Uyển lặng lẽ quan sát Giai Duyệt, thấy nàng ấy chỉ lo cho mẫu thân, hoàn toàn không tưởng niệm phụ thân, mới thở phào, thản nhiên nói: "Tân quân đã nhận thân phận công chúa của ngươi và Giai Dĩnh, đương nhiên sẽ cho mẫu phi ngươi thể diện. Ta hỏi rồi, ngài ấy định phong mẫu phi ngươi làm cáo mệnh, sau này sẽ ở hoàng thành dưỡng lão, nếu tương lai quan hệ hai nước có thể gần thêm một bước, hai người các ngươi có thể trở về thăm viếng."

Giai Duyệt lúc này mới thật sự thả lỏng.

Là công chúa mất nước, đây đã xem như là kết cục tốt nhất rồi.

Nhưng Giai Duyệt lại nghĩ tới Niệm Quân, tuy biết Niệm Quân là nữ nhi của Tần Uyển, đường ra đương nhiên sẽ không kém, vẫn bất an hỏi tiếp: "Vậy Niệm Niệm thì sao? Muội ấy... Muội ấy có phải chết không?"

Sắc mặt Tần Uyển không khỏi trở nên phức tạp: "Hổ độc còn không ăn hổ tử, ta có thể tha mạng cho mẫu nữ các ngươi, ngươi lại cho rằng ta sẽ giết nó?"

"Chỉ hỏi một câu thôi." Giai Duyệt quẫn bách cúi đầu, không nói nữa.

Tần Uyển đứng dậy, vừa ra ngoài vừa nói: "Đợi bệ hạ đăng cơ, Giai Duyệt phải lập tức khởi hành, ta sẽ tự bỏ tiền túi ra chuẩn bị cho nó, tỷ tỷ yên tâm."

...

Cứ thế lại qua một ngày, Tần Uyển cuối cùng cũng có ý định đi gặp Tề Hiên.

Nàng vốn định tra tấn hắn thêm một khoảng thời gian, nhưng người trông chừng hắn lại nói từ lúc hắn thấy đầu của các hoàng tử công chúa liền tuyệt thực, không ăn không uống, cứ uống rượu. Nếu nàng còn không đi gặp, e rằng không còn cơ hội tự mình đưa tiễn hắn.

Vì thế khi chiều hôm buông xuống nàng đến Doanh Vân Cung gặp Chúc thị - chính là Oánh phi trước đây.

Mấy ngày không gặp, Chúc thị vẫn như xưa. Nàng ấy làm sủng phi mấy năm, không ngừng "gom tiền", tuy rằng cục diện đột nhiên thay đổi, nàng ấy mang thân phận tù nhân ở trong cung nhưng nhờ số tiền tiết kiệm mà không hề chịu ủy khuất.

Khi Tần Uyển gặp nàng ấy, nàng ấy đang ngồi ở trà tháp gặm táo xem sách giải trí, sắc mặt hồng nhuận. Thấy nàng tới, Chúc thị thoáng kinh ngạc, ngay sau đó chế nhạo: "Chà, khách quý đến, chắc không phải là tới cho ta ba thước lụa trắng đấy chứ?"

"Mỹ nhân như tỷ tỷ treo cổ không phải rất đáng tiếc sao?" Tần Uyển trêu ghẹo lại, tươi cười đến ngồi bên cạnh nàng ấy, "Muội có việc muốn nhờ tỷ tỷ hỗ trợ, nếu tỷ tỷ chịu giúp muội, sau khi sự việc thành công muội sẽ thả tỷ tỷ xuất cung."

"Hả? Muốn đuổi ta đi?" Chúc thị tiếp tục ăn táo, nghiêng đầu nhìn nàng, "Vậy ta đây phải chào giá cao mới được. Muội cho ta một vạn lượng hoàng kim, sau đó bố trí cho ta một tòa viện ở Giang Nam, muốn gì ta cũng đồng ý."

Tần Uyển trầm mặc một lát, nói: "Không có một vạn lượng hoàng kim, nhà cũng không có. Nhưng nếu tỷ tỷ chịu giúp muội lần này, tất cả ban thưởng tỷ tỷ tích lũy ở Doanh Vân Cung tỷ tỷ đều có thể mang đi."

"Thật không đấy?" Chúc thị ngạc nhiên, "Muội có biết ta tích cóp bao nhiêu thứ tốt không? Nếu muội cho ta mang đi, ta... Không chừng còn mua được cả Giang Nam đấy."

"Đúng vậy."

"Được!" Chúc thị lập tức đồng ý, đồng ý sau chợt ngập ngừng, "Chắc muội không bảo ta đi chết đấy chứ? Không được. Ta... Ta còn chưa sống đủ, số bạc tích cóp ta còn muốn tiêu, nếu chết rồi thì không còn thú vị nữa."

"Tỷ tỷ nghĩ cái gì vậy?" Tần Uyển lắc đầu bật cười, "Tỷ tỷ yên tâm, số tiền này muội đã hứa sẽ cho tỷ tỷ mang ra ngoài cung. Tỷ tỷ dùng số tiền này, triều đình mới co thể thu thuế, có vậy tiền mới vào quốc khố, vẫn tốt hơn làm đồ ban thưởng trong cung."

"Muội đúng là suy nghĩ chu toàn." Chúc thị ăn hết quả táo, lấy trái mới tiếp tục gặm, "Nói đi, chuyện gì, nói ta nghe xem."

"Tỷ tỷ cùng muội đi gặp phế đế đi." Tần Uyển gằn từng chữ.

"..." Chúc thị nghẹn quả táo trong miệng, im lặng một lúc lâu, nói thẳng, "Vậy phải thêm năm mươi lượng bạc."

"Tỷ tỷ còn thiếu năm mươi lượng à?" Tần Uyển trợn mắt há hốc mồm.

Chúc thị tiếp tục thản nhiên ăn táo: "Ruồi bọ cũng là thịt, muội nói đi có cho hay không, không cho thì đi mà tìm người khác."

Tần Uyển không còn gì để nói, chỉ đành gật đầu: "Hoa Thần, đi lấy tiền. Đặt cọc hai mươi lăm lượng trước, hai mươi lăm lượng còn lại để về rồi tính."

"Được." Chúc thị ném nửa quả táo còn lại đi, phủi tay, "Vậy đi thôi."

Nhìn nàng ấy còn sốt ruột hơn nàng.

...



Một khắc sau, xe ngựa rời khoảng hoàng cung ngay trong đêm, đến tiểu viện giam giữ phế đế. Tần Uyển lo hành lang treo đầy đầu người dọa Chúc thị sợ nên tri kỷ dùng vải che mắt nàng ấy lại, nắm tay nàng ấy dẫn vào trong.

Tuy vậy, vừa bước vào cửa Chúc thị vẫn bị mùi hôi tanh trong sân cùng mùi rượu làm cho nôn mửa một trận. Tần Uyển chỉ đành kéo nàng ấy đi nhanh hơn, vào nhà chính, xoay người đóng cửa lại.

Một khắc trước phế đế sớm đã bị người của nàng trói trên giường trong nội thất, ở gian ngoài hết sức an tĩnh. Nàng đỡ Chúc thị ngồi xuống, cởi vải che mắt nàng ấy, khách sáo nói: "Phiền tỷ tỷ chờ muội một chút."

"Muội đi đi." Chúc thị xua tay.

Tần Uyển nhìn Hoa Thần, Hoa Thần lặng lẽ đưa cho nàng một cái hộp nhỏ bằng vàng ròng, nàng nhận lấy, đi thẳng vào bên trong.

Cái hộp này được làm từ 127 thẻ vàng. Khi nàng dùng những thẻ vàng đó làm trang sức, phần vàng dư được tích cóp lại, cuối cùng đúc thành cái hộp nhỏ này.

Trong nội thất sớm đã thắp nhiều đèn theo phân phó của nàng. Trong đèn đuốc sáng trưng, hoàng kim trên đầu nàng cùng hộp vàng trong tay rực rỡ lấp lánh.

Tề Hiên bị trói trên giường mơ màng hồ đồ nhìn chằm chằm ánh sáng kia một lúc lâu mới hoàn hồn, lập tức tỉnh rượu: "Từ Tư Uyển..." Hắn nghiến răng, giây tiếp theo nhớ tới tên thật của nàng, ý hận trong mắt càng sâu, "Tần Uyển!"

"Ha." Tần Uyển cười ra tiếng, đặt cái hộp lên bàn, đến bên mép giường ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn hắn, "Mấy ngày nay bệ hạ có khỏe không?"

"Ngươi sẽ chết không được tử tế!" Hắn rống lên, cơ thể tuy bị trói chặt nhưng vẫn ra sức ngẩng đầu, gân xanh nổi đầy trán, "Ngươi sẽ gặp báo ứng!"

"Báo ứng? Bệ hạ còn chưa rõ sao? Thần thiếp chính là báo ứng của bệ hạ."

"Trẫm đối xử với ngươi không tệ! Trẫm vẫn luôn sủng ái ngươi! Trẫm... Trẫm chưa từng đối xử với ai như vậy!" Hắn càng phẫn nộ, ngay cả cái giường cũng run lên.

Tần Uyển không vội, vui vẻ thưởng thức sắc mặt giận dữ của hắn. Mắt thấy hắn càng ngày càng kích động, nàng mới lặng lẽ tránh đi.

Nàng lấy một thanh đoản đao trong tay áo ra, rút đao khỏi võ, kề lưỡi đao lên má hắn.

Nàng cúi người để sát, thưởng thức gương mặt quen thuộc này.

Mười ngày không gặp, hắn gầy ốm rất rõ, hốc mắt cũng hãm sâu, càng nhìn nàng càng thống khoái.

Nàng nhẹ nhàng cắt một đường, vết máu đỏ tươi theo đó trào ra. Bọn họ gần trong gang tấc, nàng ngửi mùi máu tanh kia, cười hỏi: "Đau không?"

Tề Hiên nhìn nàng chằm chằm, giận dữ trong mắt cuối cùng cũng phai đi dần hóa thành sợ hãi.

Nàng cười nhạo, di chuyển thanh đao đến trên trán hắn, lại thong dong cắt một đường, hỏi tiếp: "Đau không?"

"A Uyển..." Hắn nghẹn ngào, máu tươi trên trán dần chảy xuống đôi mắt che mờ tầm mắt khiến hắn càng hoảng loạn, "A Uyển... A Uyển nàng đừng..."

Hắn hoảng sợ lắc đầu, muốn né tránh đao tiếp theo của nàng, nàng mặc kệ, đao kia di chuyển tới vai hắn.

Tề Hiên kinh hoảng: "A Uyển... A Uyển! Năm xưa trẫm có nỗi khổ riêng, mấy năm nay... Trẫm đối xử với nàng không tệ, nàng... Nàng chưa từng thích trẫm sao?"

"Bệ hạ thật có nhã hứng." Tần Uyển híp mắt, "Đã là lúc nào rồi còn có tâm trạng tuy hỏi vấn đề này."

Dứt lời, nàng giơ tay chém xuống, lưỡi dao sắc bén đâm vào bả vai hắn, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp phòng.

"Ta sao có thể thích ngươi!" Nàng bỗng giận dữ hỏi, rút lưỡi dao sắc bén ra, tiếp tục đâm xuống, "Mỗi ngày ta đều ngóng trông ngươi chết, ngươi hiểu không! Ngươi hiểu không!"

127 đao, nàng cuối cùng cũng có thể đâm đủ 127 đao trên người hắn.

Máu tươi chảy đầy giường, từng giọt nhỏ xuống đất, dính dính đặc đặc.

Đau cuối cùng, nàng cắt yết hầu hắn.

Máu tươi như nguồn suối trào ra, ào ạt chảy xuôi, chảy rất lâu. Hắn mở to hai mắt, thở hổn hển, tựa như khi tiên hoàng hậu ly thế.

Cuối cùng, hắn cứ mở to hai mắt như thế mà tắt thở.

Tần Uyển lắc đầu, đau lòng thay giường gối bị hủy, sau đó lần nữa cầm đao, kiên nhẫn chặt đầu hắn.

Đầu rời khỏi cổ, máu trào ra làm ô uế xiêm y của nàng.

Tần Uyển mặc kệ, cầm cái đầu lên, cầm dao rạch lên một đường, sau đó buông đao, chậm rãi lột.

Hệt như...

Hệt như lột trái bưởi.

Nàng không biết lộ bao lâu, đến khi cả cái đầu bị lột sạch. Da bị ném bên chân, chỉ còn lại hộp sọ trong tay.

Nàng nheo mắt, nghiêm túc quan sát hộp sọ này, nhìn rất lâu nàng mới dám tin tất cả đều đã kết thúc.

Nàng đã giết hắn, hơn nữa còn biến hắn thành bộ dáng này.

Nghe nói người chết không toàn thây không thể tìm được đường đầu thai, vậy hắn sẽ không bao giờ đầu thai nữa.

Bàn tay trắng nõn của nàng mân mê hộp sọ kia, bỗng bật cười, hết tiếng cười này tới tiếng cười khác, vô cùng sung sướng.

Kết thúc, kết thúc rồi!

Đều kết thúc rồi!

Cha, nương, tổ phụ, ca ca... Mọi người nhìn thấy chưa!

Đường Du, ngươi thấy không!

Đều kết thúc rồi!

Nàng cười đến ra nước mắt.

Nàng theo bản năng giơ cao hộp sọ, không màng máu tươi còn đang tí tách chảy lên kiều dung, thưởng thức nó.

Đèn dầu khắp phòng phản chiếu thân ảnh nàng lên cửa sổ giấy, nàng như yêu ma tu luyện thành hình người đang nhìn kẻ phàm nhân cuối cùng bị mình giết trên con đường tu luyện.

Từ nay về sau, tay nàng sẽ không bao giờ dính máu người nữa.

Kết thúc rồi!

Tiếng cười của nàng quanh quẩn khắp tòa viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mưu Đoạt Phượng Ấn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook