Chương 41: Không gặp
Lệ Tiêu
21/06/2022
Từ Tư Uyển coi như không nghe Nguyệt Tịch nói gì, vẫn tiếp tục phân phó: "Lát nữa đóng cửa Niêm Mai Các, không tiếp ai cả."
"Ai tới cũng không gặp sao?" Hoa Thần nghe ra ý của nàng, "Nương tử ám chỉ bệ hạ?"
"Ừ." Nàng khẽ cười, "Nguyệt sự của ta tới, hắn tới làm gì? Bảo đảm Tiểu Lâm Tử từ chối khéo, không cho hắn vào viện. Nếu hắn một mực muốn vào... Các ngươi cứ chắn ngoài phòng, không cho hắn vào là được."
"Vâng." Hoa Thần hành lễ nhận lệnh.
Nguyệt Tịch vẫn không hiểu: "Rốt cuộc nương tử muốn làm gì?"
"Buổi tối ngươi sẽ hiểu." Từ Tư Uyển nở nụ cười xinh đẹp, "Không hiểu cũng không sao, chờ sau này gả cho người ta ngươi đương nhiên sẽ hiểu. Tốt nhất đừng để nhà chồng cậy vào thân phận mà suy xét về ngươi, nếu có thể thì hãy làm ngược lại, ngày tháng mới tốt hơn một chút."
Nguyệt Tịch bừng tỉnh: "Nương tử muốn giận dỗi với bệ hạ?"
"Ừ." Từ Tư Uyển thản nhiên nói, "Các ngươi chỉ cần nhớ sau khi trở về một mình ta đọc sách khoảng nửa canh giờ, không biết tại sao lại đột nhiên nổi nóng, tự nhốt mình trong phòng không chịu gặp ai, hai người các ngươi phải khuyên rất lâu mới được vào phòng hầu hạ, nhưng vẫn không biết ta gặp vấn đề gì."
"Vâng, nô tỳ hiểu rồi." Các nàng cười hành lễ. Sau đó Hoa Thần đi lấy sách cho nàng.
Mỗi khi nhàn rỗi Từ Tư Uyển đều đọc sách, chỉ cần không tối nghĩa khó hiểu, sách gì nàng cũng đọc. Lúc còn ở nhà, cha mẹ thường vì thế mà khen nàng trầm tĩnh, nhưng nàng biết bản thân đọc sách vì điều gì.
Bởi vì từ sách nàng có thêm trù tính, sớm ngày báo thù cho Tần gia. Hơn nữa khi tập trung đọc sách, chính mình có thể dẹp bỏ tạp niệm, bản thân nàng dù oán hận nhưng vẫn khát vọng được sống, không thể lúc nào cũng bị ký ức xưa ảnh hưởng.
Hôm nay nàng đọc sách tới khuya. Chạng vạng, một mình Từ Tư Uyển dùng bữa, thấy sắp tới lúc hoàng đế lật thẻ bài thì sai Hoa Thần đặt thêm nến trên giường trà.
Được chiếu sáng, bóng người ngồi trên bàn trà càng rõ ràng, thậm chí ngay cả động tác rất nhỏ cũng có thể nhìn ra. Nhưng cách cửa sổ giấy, hắn không thể nhìn thấy mặt nàng, nếu nghe nàng nghẹn ngào vài tiếng sẽ tưởng rằng nàng đang khóc.
Quả nhiên, qua khoảng nửa canh giờ, bên ngoài truyền tới tiếng vấn an của đám hoạn quan, sau đó liền nghe Tiểu Lâm Tử cao giọng: "Bệ hạ, uyển nghi nương tử không khỏe, không tiện... Gặp ai."
Từ Tư Uyển ngồi trên giường trà, khóe môi cong lên, nghiêng tai lắng nghe. Nhưng cách cửa sổ, cách sân, lại cách cửa viện, nàng không nghe được hắn nói gì, chỉ nghe Tiểu Lâm Tử đáp lại: "Hạ nô... Hạ nô chỉ làm việc theo lệnh."
Có lẽ hắn vừa hỏi: "Tới nguyệt sự thôi, đâu đến nỗi không gặp ai?"
Kế tiếp là tiếng Vương Kính Trung quát lớn: "Phế vật, hầu hạ uyển nghi nương tử lại không biết uyển nghi nương tử bị sao, còn không mau mở cửa viện!"
Tiểu Lâm Tử bị hù dọa, Từ Tư Uyển nghe tiếng cửa viện mở, xuyên qua cửa sổ giấy thấy hắn sải bước đi vào.
Hắn đi tới trước cửa phòng, giơ tay gõ cửa: "A Uyển, là trẫm."
Nguyệt Tịch đứng ngoài giả bộ hoang mang, vội chạy vào trong, cẩn thận thông báo: "Nương tử... Bệ hạ tới."
Từ Tư Uyển nghẹn ngào một tiếng, hốc mắt hồng hồng, nức nở: "Không gặp! Ngươi đi trả lời bệ hạ, ta hôm nay không tiện hầu giá."
"... Vâng." Nguyệt Tịch đáp.
Hắn ở ngoài đương nhiên nghe nàng nói gì, liền dọc theo hành lang gấp khúc tới trước cửa sổ, dịu dàng nói: "A Uyển, nguyệt sự của nàng không phải thời điểm này."
"Tháng này là lúc này đấy!" Nàng hờn dỗi phản bác.
Hắn thở dài: "Nhưng đâu phải trước nay trẫm chưa từng đợi với nàng."
"Hôm nay không tiện." Nàng khụt khịt mấy tiếng, "Không chỉ nguyệt sự tới, lúc trở về thần thiếp còn nhiễm phong hàn, hôm nay không khỏe, không nên lây bệnh cho bệ hạ."
Hắn im lặng, xung quanh cũng an tĩnh theo. Sau một lúc lâu, hắn chột hỏi: "A Uyển, nàng tức giận phải không?"
Từ Tư Uyển cắn môi quay mặt đi, cách cửa sổ để lộ hình bóng quật cường: "Thần thiếp không nên giận à?" Nói rồi, nàng giơ tay lau nước mắt, "Thần thiếp tín nhiệm bệ hạ, coi bệ hạ là chỗ dựa vào, chỉ mong bệ hạ cũng tin tưởng thần thiếp. Hôm nay bệ hạ nhắc tới hôn sự của Tam muội, thần thiếp còn tưởng bệ hạ yêu ai yêu cả đường đi lối về, nhưng trở về mới phát hiện, thì ra... Thì ra là thần thiếp ngốc... Bệ hạ nào yêu ai yêu cả đường đi lối về chứ, rõ ràng là không tin thần thiếp, nghi ngờ thần thiếp vẫn còn vương vấn tiểu công gia Tuyên quốc công phủ kia... Nếu đã nghi ngờ, bệ hạ cần gì phải một hai tới gặp thần thiếp! Không bằng đi gặp Sở muội muội đi! Thần thiếp thấy bệ hạ rất tin Sở muội muội, chỉ cần nàng ta châm ngòi vài câu, bệ hạ đều nghe lọt tai! Ngược lại là thần thiếp cứ như... Cứ như... Là dâm phụ vậy..."
Tề Hiên khẽ cười, chăm chú nhìn bóng hình trên cửa sổ giấy, nhẹ giọng: "Là trẫm không tốt."
"Hiện giờ bệ hạ cần gì phải nói những lời này?" Nàng cắn răng, tiếng khóc càng rõ ràng, "Thần thiếp không dám trách bệ hạ, chỉ cảm thấy uất ức mà thôi. Thần thiếp thật sự không hiểu, thần thiếp coi bệ hạ là phu quân, hi vọng được cùng bệ hạ răng long đầu bạc, rõ ràng bệ hạ cũng đối tốt với thần thiếp, tại sao lại nghi ngờ như vậy? Thần thiếp chẳng làm sao gì cả, tại sao bệ hạ lại nghĩ thần thiếp lả lơi ong bướm?"
"Không có, là trẫm sai." Hắn trầm giọng, lời nói mất đi vẻ uy nghiêm này thường, một cảm xúc kỳ lạ đã khó có thể che giấu.
Hắn buông bỏ cái giá của mình, ôn tồn dỗ nàng, ôn tồn nhận lỗi. Đây chính là thứ Từ Tư Uyển muốn, nàng muốn bắt chẹt hắn, khiến hắn cúi đầu với nàng.
Điều duy nhất nàng không ngờ chính là ngày này lại tới nhanh như vậy. Nàng vốn tưởng hiện giờ hắn chẳng qua chỉ "nhất thời có hứng" và "gặp dịp thì chơi" với nàng, nhưng xem ra, muốn trêu chọc trái tim của một nam nhân hình như còn dễ hơn tưởng tượng.
Do vậy, nàng đương nhiên không dễ bị dỗ ngọt. Lúc này hắn đang áy náy, nàng đương nhiên phải khiến hắn càng thấy áy náy hơn.
"Có lẽ... Thần thiếp căn bản không xứng bầu bạn với quân vương, cũng không đáng để bệ hạ đối xử tốt đến thế." Nàng hơi ngẩng đầu, dường như cố nuốt mắt vào, "Bệ hạ hãy quên thần thiếp đi... Có lẽ qua một thời gian nữa, bệ hạ sẽ phát hiện thần thiếp không tốt như vậy, trong cung vẫn còn nhiều tỷ muội đáng để bệ hạ yêu quý."
"Nói gì đó hả?" Hắn hơi giận, "Nàng không muốn gặp trẫm sao?"
"Thần thiếp hận không thể cùng người mình yêu bầu bạn hằng ngày, nhưng lại không chịu nổi rõ ràng người mình yêu ở ngay trước mắt lại nghi ngờ thần thiếp." Lời nàng nói bỗng trở nên xa cách, "Buổi sáng thần thiếp không nghĩ nhiều, nên chẳng thấy thế nào cả... Đợi đến lúc về phòng mới phát hiện ánh mắt của bệ hạ khi đó như con dao đâm vào trái tim thần thiếp vậy... Nếu ở chung phải như thế, thần thiếp thà không gặp bệ hạ, thà... Thà để ký ức dừng lại ở ngày hôm qua, một mình tưởng niệm cả đời, dù sao thì tất cả đều là ngọt ngào."
Nói xong, nước mắt nàng như vỡ đê, tay cầm khăn gấm, khóc không thành tiếng.
Cách cửa sổ, nhìn nàng khụt khịt, Tề Hiên im lặng rất lâu.
Mấy tháng ở chung, hắn biết nàng là người nhẹ dạ, chỉ cần gặp chút khó khăn đều không thể đón nhận, nước mắt cũng không khống chế được.
Nhưng mỗi lần hắn đều có thể ôm nàng vào lòng để dỗ dành, hiện tại, nàng không gặp hắn, hắn nhìn nàng đau khổ nhưng lại chẳng thể làm gì.
Hắn bỗng phát hiện thì ra bản thân không giỏi dỗ dành người ta. Trước đây, sự việc đều không do nàng dựng lên, nàng không trách hắn, cho nên tình nguyện nghe hắn nói.
Nhưng hôm nay nàng không muốn nghe, hắn nhất thời cũng không biết nên làm gì.
Hắn do dự một lát, cuối cùng gọi: "Hoa Thần Nguyệt Tịch."
Hai người trong phòng nhìn nhau, đang chần chờ, lại nghe hoàng đế nói: "Ra đây."
Các nàng không dám kháng chỉ, vội ra gian ngoài, mở cửa phòng.
Ra ngoài lại thấy hắn vẫn đứng trước cửa sổ, dường như không có ý vào trong. Hai người cúi đầu đi tới, cung kính chờ phân phó.
Hắn vẫn nhìn cửa sổ: "A Uyển buồn, tạm thời trẫm không làm phiền nàng ấy, các ngươi hầu hạ nàng ấy cho tốt. Nếu có yêu cầu gì, lập tức tới Tử Thần Điện thông báo."
"Vâng." Hai người nhận lệnh.
Hắn lại gọi: "Vương Kính Trung."
Vương Kính Trung vội đi tới.
"Ngươi sai ngự tiền ban thưởng cho trên dưới Niêm Mai Các, nếu A Uyển có việc gì, dù là ai cũng phải lập tức tới gặp trẫm."
"Vâng." Vương Kính Trung đáp.
Dứt lời, hoàng đế theo bản năng nhìn cửa phòng bị Hoa Thần mở ra, nhưng không bước vào, chỉ nói nhỏ với bóng hình trên cửa sổ: "Trẫm về trước."
Người bên trong không trả lời, tâm trạng hắn trầm xuống, xoay người rời đi. Vương Kính Trung vội đuổi theo, đồng thời xua tay ý bảo mấy người ngự tiền theo ý chỉ đi làm việc.
Theo phân phó của Từ Tư Uyển mà đợi thêm một khắc, Hoa Thần và Nguyệt Tịch mới quay lại phòng, Nguyệt Tịch không nhịn được mà muốn cười: "E rằng bệ hạ thật sự sợ nương tử gặp chuyện gì, không chỉ bọn hạ nhân hầu hạ trong ngoài phòng như chúng nô tỳ, ngay cả bếp nhỏ cũng không bị ngự tiền bỏ quên."
Từ Tư Uyển sớm đã lau không nước mắt, nghe vậy khẽ cười: "Các ngươi không nên cảm tạ à?"
"Cảm tạ." Hoa Thần gật đầu, "Mỗi người được năm lượng bạc, nô tỳ cũng không dám từ chối."
"Ừ. Hôm nay ta khóc nhiều như vậy, muốn an tĩnh một lát, buổi tối các ngươi về phòng hết đi, để Đường Du trực đêm là được. Nếu có việc gì, gã sẽ đi gọi các ngươi."
Nàng như thuận miệng nhắc tới. Trước đây nếu không có gì làm, Hoa Thần Nguyệt Tịch hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu xong cũng rời đi, gọi cung nữ hoạn quan về hậu viện ngủ.
Từ Tư Uyển nói "muốn an tĩnh một lát" thật ra có một nửa là thật. Nhắc tới Vệ Xuyên, lòng nàng luôn xuất hiện chút gợn sóng, hôm nay bị thử như vậy, tuy hữu kinh vô hiểm nhưng khiếp sợ vẫn còn.
Đường Du nói đúng, chỉ cần Vệ Xuyên còn đó, việc này như cây đao treo trên đầu nàng, không biết khi nào sẽ rơi xuống. Nếu nàng chủ động thu xếp hôn sự cho Vệ Xuyên, bản thân có thể chứng minh trong sạch, nhưng...
Nàng vẫn muốn tiếp tục kế hoạch ban đầu của mình.
Nàng lên giường trằn trọc một lát, đợi đến khi trong cung hẳn đều đã ngủ, nàng lặng lẽ ngồi dậy, đi chân trần ra ngoài.
Bình thường cung nhân trực đêm sẽ ở trong phòng chờ lệnh, có thể ngủ nếu không có việc gì. Nếu hầu hạ chủ tử nghiêm khắc, ai trực đêm đều phải ngồi dựa vào tường. Từ Tư Uyển đương nhiên không phải người hà khắc như vậy, nàng cho họ chuẩn bị chăn đệm ngủ dưới đất ở gian ngoài, tốt xấu gì cũng thoải mái một chút.
Nhưng nàng nghe Hoa Thần nói Đường Du chưa bao giờ ngủ khi trực đêm. Đẩy cửa bước ra, nhìn xung quanh, trong căn phòng mờ mịt không có chăn gối dư thừa. Bỗng có một bóng người từ chiếc ghế bên cạnh đứng lên, ngập ngừng gọi: "Nương tử?"
"Ừ." Nàng gật đầu.
Đường Du thắp một ngọn nến. Từ Tư Uyển ngáp một cái, chờ nến thắp xong thì bước tới, chọn một cái ghế gần đó ngồi xuống.
"Sao nương tử chưa ngủ?"
"Ta không ngủ được. Còn ngươi, sao chưa ngủ?"
"Khi trực đêm ta không ngủ." Gã bật cười, lại thấy ánh mắt nghi ngờ của nàng, đành bất lực lắc đầu, "Trước đây ta làm việc ở chỗ Tuyên phi - là Tuyên phi của tiên đế, hiện giờ bà ấy không còn nữa. Bà ta rất nghiêm khắc, ban đêm nếu cung nhân được gọi tới, chỉ cần tới muộn là sẽ bị phạt roi. Nếu gặp ngay lúc tâm trạng bà ta không tốt, đánh xong còn bị phạt quỳ bên ngoài một đêm, dù là trời đông giá rét. Vì thế các cung nhân đều cố gắng tỉnh táo, không dám ngủ khi trực."
Từ Tư Uyển hít sâu một hơi: "Khi đó ngươi bao nhiêu tuổi."
"Mười hai."
Từ Tư Uyển mím môi: "Ta không phải người như vậy, ngươi cứ ngủ đi. Buổi tối ta cũng không có việc gì cần hầu hạ, ngươi cứ trải giường ngủ tới sáng."
Gã vẫn lắc đầu: "Quen rồi, không ngủ được." Nói tới đây, gã bỗng hỏi, "Nương tử có tâm sự?"
Từ Tư Uyển im lặng một lát, đột nhiên hỏi: "Ngươi chán ghét ta không?"
Đường Du cau mày: "Sao thế?"
"Ta chán ghét chính mình." Nàng cúi đầu lẩm bẩm, "Ngươi nói ta giỏi thao túng lòng người, đúng thế. Nhưng ta... Ta không biết tại sao lại đi đến bước này. Hình như từ lúc ta vào cung, ta bỗng trở nên như thế, mỗi lần nói năng hay làm gì, ta đều trở nên cẩn thận, đắn đo không ngừng. Nhưng ta không phải không như vậy, ta không nên như vậy... Ta biết bệ hạ đối xử tốt với ta, nhưng ta không thể thoải mái, không thể thành thật với hắn. Mỗi lần tính kế hắn, tâm trạng ta đều rất tệ. Đường Du, ngươi có thấy ta là kẻ xấu không? Sớm muộn gì cũng sẽ bị trời phạt, bị mọi người xa lánh hay không?"
Dứt lời, nàng nhìn gã, ánh mắt chứa đầy nỗi lo.
Đường Du nhìn nàng chằm chằm: "Sao nương tử có thể có bận tâm như vậy? Hoàng cung chính là nơi như thế. Nương tử phải suy nghĩ cho bản thân, ta cũng vui vì nương tử biết tính toán, biết tranh giành thánh sủng, biết tự bảo vệ mình."
"Ngươi thật sự nghĩ vậy à?"
"Ừ." Đường Du gật đầu, "Còn về vấn đề bị xa lánh... Thật ra người sống trong cung không thể đòi hỏi nhiều, không thể tránh những thời điểm hoang mang bối rối, chỉ cần nương tử lung lay được những người tốt, người sẽ không gặp đại họa, huống hồ..."
Nói tới đây gã đột nhiên dừng lại, nhìn về phía xa xăm.
Từ Tư Uyển đợi một lúc, không nhịn được mà hỏi: "Huống hồ cái gì..."
"Huống hồ... Tuy nương tử không thoải mái vì những tính toán này, nhưng lòng người không ai giống nhau. Có lẽ... Có lẽ vẫn có người mong được nương tử tính kế, càng sẽ không vì chuyện này mà oán hận nương tử."
Khi nói những lời này, từ đầu đến cuối gã đều không nhìn nàng. Từ Tư Uyển nhìn đôi mắt thất thường cùng nét mặt bối rối của gã, im lặng không nói gì.
Đột nhiên gã đứng dậy, ra ngoài.
"Đi đâu đó?" Nàng hỏi.
Gã không dừng bước: "Nương tử nên ngủ rồi. Ta ra ngoài đi dạo một lát, sẽ không quấy rầy nương tử nghỉ ngơi."
"Vậy ta vào trong, ngươi đừng ra ngoài."
Gã dừng lại, nghi hoặc quay đầu.
Ánh nến duy nhất trong phòng chiếu rọi đôi gò má gầy gò khiến người ta khó nhìn ra cảm xúc của gã. Nàng nhìn gã, cũng đứng dậy: "Bên ngoài lạnh lẽo, đừng để cảm lạnh." Nói tới đây, nàng khẽ cười, "Đa tạ ngươi, ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi."
"Nương tử nghĩ thoáng một chút." Đường Du khống chế cảm xúc, "Tình thế bức bách, bản thân bình an mới là điều quan trọng nhất. Huống hồ mọi người trong cung đều tính kế lẫn nhau, nếu nương tử không tham dự, người sẽ càng dễ bị bọn họ xa lánh."
Từ Tư Uyển gật đầu, xoay người vào trong.
Đường Du trầm mặc, theo tiềm thức bước lên một bước, sau đó bỗng dừng lại, quay đầu nhìn gian ngoài trống vắng, nhìn ánh nến lẻ loi, nhìn vị trí nàng vừa ngồi, khẽ cười.
Nhưng gã chưa kịp quay lại thổi tắt ánh nến, cánh cửa phía sau lần nữa phát ra tiếng vang, gã quay đầu, thấy nàng lại đi ra, trong tay cầm thêm một thứ.
Nàng đưa cho gã: "Không ngủ được thì kiếm việc gì làm đi, đừng tự làm khổ chính mình."
Gã cúi đầu nhìn, là cửu liên hoàn.
Thứ này tuy phức tạp nhưng nếu có thể thành thạo thì không khó gì, cho nên chỉ có hài tử hay chơi. Đường Du không nhịn được mà cười, ngước mắt nhìn nàng.
Nàng không khỏi xấu hổ, vội giải thích: "Ta vốn định lấy sách cho ngươi, nhưng buổi tối không đủ ánh sáng, không tốt cho mắt. Thứ này không cần tập trung nhìn nhiều, lại có thể giết thời gian, phù hợp hơn..."
Xem ra nàng đã nghĩ kỹ rồi.
Đường Du cười bất lực: "Đa tạ."
Từ Tư Uyển lại nhìn ánh nến: "Ánh nến kia ngươi cứ để lại đi. Dù sao cũng cách một cánh cửa, màn che lại dày, sẽ không ảnh hưởng tới ta. Đúng rồi, trong ngăn tủ cạnh tường có trà với chút điểm tâm, nếu đói thì cứ lấy ăn, nếu không thích thì... Thật ra về phòng luôn cũng không sao. Ở chỗ ta quy tắc trực đêm không cần thiết, ta cũng không bận tâm. Nói chung là ta sẽ không tố cáo ngươi với người ngoài."
"Không sao." Gã bật cười thành tiếng, thuyết phục nàng, "Nương tử đi ngủ đi."
"Được." Nàng gật đầu, lần nữa vào trong. Lần này, cánh cửa đóng chặt, trong bóng đêm, bóng người chỉ loáng thoáng trên cửa giấy một lát rồi biến mất.
Đường Du nhìn chằm chằm cánh cửa kia rất lâu.
Gã quay về ghế, cầm cửu liên hoàn lên, lần theo ký ức tuổi thơ mà cố gắng giải mã.
Lần cuối cùng gã chơi trò này là khi nào nhỉ? Chắc là tám tuổi.
Khi đó Tần gia còn, Đường gia cũng bình yên vô sự. Ở Tần gia gã đọc sách cùng tôn tử Tần Khác của Tần lão thừa tướng, bên cạnh còn rất nhiều công tử thế gia xuất thân tương đương gã.
Lúc ấy một đám nam hài tụ tập, phá phách sau giờ học. Về sau, các trưởng bối cho họ cửu liên hoàn, nói rằng ai giải được đầu tiên sẽ được thưởng.
Để rèn luyện đầu óc của bọn trẻ, nhiều người thường cho chúng chơi thứ này. Hơn nữa còn có phần thưởng khích lệ, đám nam hài vô cùng phấn chất, vừa hết giờ học lại cúi gằm mặt chơi vì sợ bị tụt lại phía sau.
Gã vẫn còn nhớ khi đó gã và Tần Khác nữa nghiêm túc vẽ lại cửu liên hoàn, định bức tranh để tìm ra nguyên tắc giải mã.
Chỉ riêng bức tranh đó bọn họ vẽ mất ba ngày, cuối cùng bức tranh cũng không có tác dụng, bởi vì vị muội muội mới hai ba tuổi của Tần Khác đang ở độ tuổi tò mò giật xé bức tranh.
Gã vẫn nhớ nữ hài kia tên Tần Uyển. Nàng ấy mềm mại như cái bánh nhỏ, chỉ cần gặp nàng ấy, họ đều không nhịn được mà ôm nàng vào lòng.
Hiện giờ đã hơn mười năm trôi qua, Tần gia không còn, Đường gia cũng không còn, ngay cả hai đứa nhỏ Tần Uyển và Tần Khác cũng không còn nữa.
Tất cả hỉ nộ ai nhạc, vinh quang phồn hoa đều như giấc mộng Nam Kha.
Nhớ lại chuyện trước đây, Đường Du lặng lẽ đùa nghịch cửu liên hoàn. Thứ bằng kim loại lạnh lẽo được nắm trong tay dần trở nên ấm áp.
Cũng giống như trái tim con người dù ở ngoài giá lạnh bao lâu, chỉ cần gặp chút ấm áp cũng sẽ chậm rãi ấm lên.
Gã lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn cánh cửa kia.
Nàng rất giỏi khống chế lòng người. Gã biết, gã cũng là một trong số bị khống chế đó.
"Ai tới cũng không gặp sao?" Hoa Thần nghe ra ý của nàng, "Nương tử ám chỉ bệ hạ?"
"Ừ." Nàng khẽ cười, "Nguyệt sự của ta tới, hắn tới làm gì? Bảo đảm Tiểu Lâm Tử từ chối khéo, không cho hắn vào viện. Nếu hắn một mực muốn vào... Các ngươi cứ chắn ngoài phòng, không cho hắn vào là được."
"Vâng." Hoa Thần hành lễ nhận lệnh.
Nguyệt Tịch vẫn không hiểu: "Rốt cuộc nương tử muốn làm gì?"
"Buổi tối ngươi sẽ hiểu." Từ Tư Uyển nở nụ cười xinh đẹp, "Không hiểu cũng không sao, chờ sau này gả cho người ta ngươi đương nhiên sẽ hiểu. Tốt nhất đừng để nhà chồng cậy vào thân phận mà suy xét về ngươi, nếu có thể thì hãy làm ngược lại, ngày tháng mới tốt hơn một chút."
Nguyệt Tịch bừng tỉnh: "Nương tử muốn giận dỗi với bệ hạ?"
"Ừ." Từ Tư Uyển thản nhiên nói, "Các ngươi chỉ cần nhớ sau khi trở về một mình ta đọc sách khoảng nửa canh giờ, không biết tại sao lại đột nhiên nổi nóng, tự nhốt mình trong phòng không chịu gặp ai, hai người các ngươi phải khuyên rất lâu mới được vào phòng hầu hạ, nhưng vẫn không biết ta gặp vấn đề gì."
"Vâng, nô tỳ hiểu rồi." Các nàng cười hành lễ. Sau đó Hoa Thần đi lấy sách cho nàng.
Mỗi khi nhàn rỗi Từ Tư Uyển đều đọc sách, chỉ cần không tối nghĩa khó hiểu, sách gì nàng cũng đọc. Lúc còn ở nhà, cha mẹ thường vì thế mà khen nàng trầm tĩnh, nhưng nàng biết bản thân đọc sách vì điều gì.
Bởi vì từ sách nàng có thêm trù tính, sớm ngày báo thù cho Tần gia. Hơn nữa khi tập trung đọc sách, chính mình có thể dẹp bỏ tạp niệm, bản thân nàng dù oán hận nhưng vẫn khát vọng được sống, không thể lúc nào cũng bị ký ức xưa ảnh hưởng.
Hôm nay nàng đọc sách tới khuya. Chạng vạng, một mình Từ Tư Uyển dùng bữa, thấy sắp tới lúc hoàng đế lật thẻ bài thì sai Hoa Thần đặt thêm nến trên giường trà.
Được chiếu sáng, bóng người ngồi trên bàn trà càng rõ ràng, thậm chí ngay cả động tác rất nhỏ cũng có thể nhìn ra. Nhưng cách cửa sổ giấy, hắn không thể nhìn thấy mặt nàng, nếu nghe nàng nghẹn ngào vài tiếng sẽ tưởng rằng nàng đang khóc.
Quả nhiên, qua khoảng nửa canh giờ, bên ngoài truyền tới tiếng vấn an của đám hoạn quan, sau đó liền nghe Tiểu Lâm Tử cao giọng: "Bệ hạ, uyển nghi nương tử không khỏe, không tiện... Gặp ai."
Từ Tư Uyển ngồi trên giường trà, khóe môi cong lên, nghiêng tai lắng nghe. Nhưng cách cửa sổ, cách sân, lại cách cửa viện, nàng không nghe được hắn nói gì, chỉ nghe Tiểu Lâm Tử đáp lại: "Hạ nô... Hạ nô chỉ làm việc theo lệnh."
Có lẽ hắn vừa hỏi: "Tới nguyệt sự thôi, đâu đến nỗi không gặp ai?"
Kế tiếp là tiếng Vương Kính Trung quát lớn: "Phế vật, hầu hạ uyển nghi nương tử lại không biết uyển nghi nương tử bị sao, còn không mau mở cửa viện!"
Tiểu Lâm Tử bị hù dọa, Từ Tư Uyển nghe tiếng cửa viện mở, xuyên qua cửa sổ giấy thấy hắn sải bước đi vào.
Hắn đi tới trước cửa phòng, giơ tay gõ cửa: "A Uyển, là trẫm."
Nguyệt Tịch đứng ngoài giả bộ hoang mang, vội chạy vào trong, cẩn thận thông báo: "Nương tử... Bệ hạ tới."
Từ Tư Uyển nghẹn ngào một tiếng, hốc mắt hồng hồng, nức nở: "Không gặp! Ngươi đi trả lời bệ hạ, ta hôm nay không tiện hầu giá."
"... Vâng." Nguyệt Tịch đáp.
Hắn ở ngoài đương nhiên nghe nàng nói gì, liền dọc theo hành lang gấp khúc tới trước cửa sổ, dịu dàng nói: "A Uyển, nguyệt sự của nàng không phải thời điểm này."
"Tháng này là lúc này đấy!" Nàng hờn dỗi phản bác.
Hắn thở dài: "Nhưng đâu phải trước nay trẫm chưa từng đợi với nàng."
"Hôm nay không tiện." Nàng khụt khịt mấy tiếng, "Không chỉ nguyệt sự tới, lúc trở về thần thiếp còn nhiễm phong hàn, hôm nay không khỏe, không nên lây bệnh cho bệ hạ."
Hắn im lặng, xung quanh cũng an tĩnh theo. Sau một lúc lâu, hắn chột hỏi: "A Uyển, nàng tức giận phải không?"
Từ Tư Uyển cắn môi quay mặt đi, cách cửa sổ để lộ hình bóng quật cường: "Thần thiếp không nên giận à?" Nói rồi, nàng giơ tay lau nước mắt, "Thần thiếp tín nhiệm bệ hạ, coi bệ hạ là chỗ dựa vào, chỉ mong bệ hạ cũng tin tưởng thần thiếp. Hôm nay bệ hạ nhắc tới hôn sự của Tam muội, thần thiếp còn tưởng bệ hạ yêu ai yêu cả đường đi lối về, nhưng trở về mới phát hiện, thì ra... Thì ra là thần thiếp ngốc... Bệ hạ nào yêu ai yêu cả đường đi lối về chứ, rõ ràng là không tin thần thiếp, nghi ngờ thần thiếp vẫn còn vương vấn tiểu công gia Tuyên quốc công phủ kia... Nếu đã nghi ngờ, bệ hạ cần gì phải một hai tới gặp thần thiếp! Không bằng đi gặp Sở muội muội đi! Thần thiếp thấy bệ hạ rất tin Sở muội muội, chỉ cần nàng ta châm ngòi vài câu, bệ hạ đều nghe lọt tai! Ngược lại là thần thiếp cứ như... Cứ như... Là dâm phụ vậy..."
Tề Hiên khẽ cười, chăm chú nhìn bóng hình trên cửa sổ giấy, nhẹ giọng: "Là trẫm không tốt."
"Hiện giờ bệ hạ cần gì phải nói những lời này?" Nàng cắn răng, tiếng khóc càng rõ ràng, "Thần thiếp không dám trách bệ hạ, chỉ cảm thấy uất ức mà thôi. Thần thiếp thật sự không hiểu, thần thiếp coi bệ hạ là phu quân, hi vọng được cùng bệ hạ răng long đầu bạc, rõ ràng bệ hạ cũng đối tốt với thần thiếp, tại sao lại nghi ngờ như vậy? Thần thiếp chẳng làm sao gì cả, tại sao bệ hạ lại nghĩ thần thiếp lả lơi ong bướm?"
"Không có, là trẫm sai." Hắn trầm giọng, lời nói mất đi vẻ uy nghiêm này thường, một cảm xúc kỳ lạ đã khó có thể che giấu.
Hắn buông bỏ cái giá của mình, ôn tồn dỗ nàng, ôn tồn nhận lỗi. Đây chính là thứ Từ Tư Uyển muốn, nàng muốn bắt chẹt hắn, khiến hắn cúi đầu với nàng.
Điều duy nhất nàng không ngờ chính là ngày này lại tới nhanh như vậy. Nàng vốn tưởng hiện giờ hắn chẳng qua chỉ "nhất thời có hứng" và "gặp dịp thì chơi" với nàng, nhưng xem ra, muốn trêu chọc trái tim của một nam nhân hình như còn dễ hơn tưởng tượng.
Do vậy, nàng đương nhiên không dễ bị dỗ ngọt. Lúc này hắn đang áy náy, nàng đương nhiên phải khiến hắn càng thấy áy náy hơn.
"Có lẽ... Thần thiếp căn bản không xứng bầu bạn với quân vương, cũng không đáng để bệ hạ đối xử tốt đến thế." Nàng hơi ngẩng đầu, dường như cố nuốt mắt vào, "Bệ hạ hãy quên thần thiếp đi... Có lẽ qua một thời gian nữa, bệ hạ sẽ phát hiện thần thiếp không tốt như vậy, trong cung vẫn còn nhiều tỷ muội đáng để bệ hạ yêu quý."
"Nói gì đó hả?" Hắn hơi giận, "Nàng không muốn gặp trẫm sao?"
"Thần thiếp hận không thể cùng người mình yêu bầu bạn hằng ngày, nhưng lại không chịu nổi rõ ràng người mình yêu ở ngay trước mắt lại nghi ngờ thần thiếp." Lời nàng nói bỗng trở nên xa cách, "Buổi sáng thần thiếp không nghĩ nhiều, nên chẳng thấy thế nào cả... Đợi đến lúc về phòng mới phát hiện ánh mắt của bệ hạ khi đó như con dao đâm vào trái tim thần thiếp vậy... Nếu ở chung phải như thế, thần thiếp thà không gặp bệ hạ, thà... Thà để ký ức dừng lại ở ngày hôm qua, một mình tưởng niệm cả đời, dù sao thì tất cả đều là ngọt ngào."
Nói xong, nước mắt nàng như vỡ đê, tay cầm khăn gấm, khóc không thành tiếng.
Cách cửa sổ, nhìn nàng khụt khịt, Tề Hiên im lặng rất lâu.
Mấy tháng ở chung, hắn biết nàng là người nhẹ dạ, chỉ cần gặp chút khó khăn đều không thể đón nhận, nước mắt cũng không khống chế được.
Nhưng mỗi lần hắn đều có thể ôm nàng vào lòng để dỗ dành, hiện tại, nàng không gặp hắn, hắn nhìn nàng đau khổ nhưng lại chẳng thể làm gì.
Hắn bỗng phát hiện thì ra bản thân không giỏi dỗ dành người ta. Trước đây, sự việc đều không do nàng dựng lên, nàng không trách hắn, cho nên tình nguyện nghe hắn nói.
Nhưng hôm nay nàng không muốn nghe, hắn nhất thời cũng không biết nên làm gì.
Hắn do dự một lát, cuối cùng gọi: "Hoa Thần Nguyệt Tịch."
Hai người trong phòng nhìn nhau, đang chần chờ, lại nghe hoàng đế nói: "Ra đây."
Các nàng không dám kháng chỉ, vội ra gian ngoài, mở cửa phòng.
Ra ngoài lại thấy hắn vẫn đứng trước cửa sổ, dường như không có ý vào trong. Hai người cúi đầu đi tới, cung kính chờ phân phó.
Hắn vẫn nhìn cửa sổ: "A Uyển buồn, tạm thời trẫm không làm phiền nàng ấy, các ngươi hầu hạ nàng ấy cho tốt. Nếu có yêu cầu gì, lập tức tới Tử Thần Điện thông báo."
"Vâng." Hai người nhận lệnh.
Hắn lại gọi: "Vương Kính Trung."
Vương Kính Trung vội đi tới.
"Ngươi sai ngự tiền ban thưởng cho trên dưới Niêm Mai Các, nếu A Uyển có việc gì, dù là ai cũng phải lập tức tới gặp trẫm."
"Vâng." Vương Kính Trung đáp.
Dứt lời, hoàng đế theo bản năng nhìn cửa phòng bị Hoa Thần mở ra, nhưng không bước vào, chỉ nói nhỏ với bóng hình trên cửa sổ: "Trẫm về trước."
Người bên trong không trả lời, tâm trạng hắn trầm xuống, xoay người rời đi. Vương Kính Trung vội đuổi theo, đồng thời xua tay ý bảo mấy người ngự tiền theo ý chỉ đi làm việc.
Theo phân phó của Từ Tư Uyển mà đợi thêm một khắc, Hoa Thần và Nguyệt Tịch mới quay lại phòng, Nguyệt Tịch không nhịn được mà muốn cười: "E rằng bệ hạ thật sự sợ nương tử gặp chuyện gì, không chỉ bọn hạ nhân hầu hạ trong ngoài phòng như chúng nô tỳ, ngay cả bếp nhỏ cũng không bị ngự tiền bỏ quên."
Từ Tư Uyển sớm đã lau không nước mắt, nghe vậy khẽ cười: "Các ngươi không nên cảm tạ à?"
"Cảm tạ." Hoa Thần gật đầu, "Mỗi người được năm lượng bạc, nô tỳ cũng không dám từ chối."
"Ừ. Hôm nay ta khóc nhiều như vậy, muốn an tĩnh một lát, buổi tối các ngươi về phòng hết đi, để Đường Du trực đêm là được. Nếu có việc gì, gã sẽ đi gọi các ngươi."
Nàng như thuận miệng nhắc tới. Trước đây nếu không có gì làm, Hoa Thần Nguyệt Tịch hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu xong cũng rời đi, gọi cung nữ hoạn quan về hậu viện ngủ.
Từ Tư Uyển nói "muốn an tĩnh một lát" thật ra có một nửa là thật. Nhắc tới Vệ Xuyên, lòng nàng luôn xuất hiện chút gợn sóng, hôm nay bị thử như vậy, tuy hữu kinh vô hiểm nhưng khiếp sợ vẫn còn.
Đường Du nói đúng, chỉ cần Vệ Xuyên còn đó, việc này như cây đao treo trên đầu nàng, không biết khi nào sẽ rơi xuống. Nếu nàng chủ động thu xếp hôn sự cho Vệ Xuyên, bản thân có thể chứng minh trong sạch, nhưng...
Nàng vẫn muốn tiếp tục kế hoạch ban đầu của mình.
Nàng lên giường trằn trọc một lát, đợi đến khi trong cung hẳn đều đã ngủ, nàng lặng lẽ ngồi dậy, đi chân trần ra ngoài.
Bình thường cung nhân trực đêm sẽ ở trong phòng chờ lệnh, có thể ngủ nếu không có việc gì. Nếu hầu hạ chủ tử nghiêm khắc, ai trực đêm đều phải ngồi dựa vào tường. Từ Tư Uyển đương nhiên không phải người hà khắc như vậy, nàng cho họ chuẩn bị chăn đệm ngủ dưới đất ở gian ngoài, tốt xấu gì cũng thoải mái một chút.
Nhưng nàng nghe Hoa Thần nói Đường Du chưa bao giờ ngủ khi trực đêm. Đẩy cửa bước ra, nhìn xung quanh, trong căn phòng mờ mịt không có chăn gối dư thừa. Bỗng có một bóng người từ chiếc ghế bên cạnh đứng lên, ngập ngừng gọi: "Nương tử?"
"Ừ." Nàng gật đầu.
Đường Du thắp một ngọn nến. Từ Tư Uyển ngáp một cái, chờ nến thắp xong thì bước tới, chọn một cái ghế gần đó ngồi xuống.
"Sao nương tử chưa ngủ?"
"Ta không ngủ được. Còn ngươi, sao chưa ngủ?"
"Khi trực đêm ta không ngủ." Gã bật cười, lại thấy ánh mắt nghi ngờ của nàng, đành bất lực lắc đầu, "Trước đây ta làm việc ở chỗ Tuyên phi - là Tuyên phi của tiên đế, hiện giờ bà ấy không còn nữa. Bà ta rất nghiêm khắc, ban đêm nếu cung nhân được gọi tới, chỉ cần tới muộn là sẽ bị phạt roi. Nếu gặp ngay lúc tâm trạng bà ta không tốt, đánh xong còn bị phạt quỳ bên ngoài một đêm, dù là trời đông giá rét. Vì thế các cung nhân đều cố gắng tỉnh táo, không dám ngủ khi trực."
Từ Tư Uyển hít sâu một hơi: "Khi đó ngươi bao nhiêu tuổi."
"Mười hai."
Từ Tư Uyển mím môi: "Ta không phải người như vậy, ngươi cứ ngủ đi. Buổi tối ta cũng không có việc gì cần hầu hạ, ngươi cứ trải giường ngủ tới sáng."
Gã vẫn lắc đầu: "Quen rồi, không ngủ được." Nói tới đây, gã bỗng hỏi, "Nương tử có tâm sự?"
Từ Tư Uyển im lặng một lát, đột nhiên hỏi: "Ngươi chán ghét ta không?"
Đường Du cau mày: "Sao thế?"
"Ta chán ghét chính mình." Nàng cúi đầu lẩm bẩm, "Ngươi nói ta giỏi thao túng lòng người, đúng thế. Nhưng ta... Ta không biết tại sao lại đi đến bước này. Hình như từ lúc ta vào cung, ta bỗng trở nên như thế, mỗi lần nói năng hay làm gì, ta đều trở nên cẩn thận, đắn đo không ngừng. Nhưng ta không phải không như vậy, ta không nên như vậy... Ta biết bệ hạ đối xử tốt với ta, nhưng ta không thể thoải mái, không thể thành thật với hắn. Mỗi lần tính kế hắn, tâm trạng ta đều rất tệ. Đường Du, ngươi có thấy ta là kẻ xấu không? Sớm muộn gì cũng sẽ bị trời phạt, bị mọi người xa lánh hay không?"
Dứt lời, nàng nhìn gã, ánh mắt chứa đầy nỗi lo.
Đường Du nhìn nàng chằm chằm: "Sao nương tử có thể có bận tâm như vậy? Hoàng cung chính là nơi như thế. Nương tử phải suy nghĩ cho bản thân, ta cũng vui vì nương tử biết tính toán, biết tranh giành thánh sủng, biết tự bảo vệ mình."
"Ngươi thật sự nghĩ vậy à?"
"Ừ." Đường Du gật đầu, "Còn về vấn đề bị xa lánh... Thật ra người sống trong cung không thể đòi hỏi nhiều, không thể tránh những thời điểm hoang mang bối rối, chỉ cần nương tử lung lay được những người tốt, người sẽ không gặp đại họa, huống hồ..."
Nói tới đây gã đột nhiên dừng lại, nhìn về phía xa xăm.
Từ Tư Uyển đợi một lúc, không nhịn được mà hỏi: "Huống hồ cái gì..."
"Huống hồ... Tuy nương tử không thoải mái vì những tính toán này, nhưng lòng người không ai giống nhau. Có lẽ... Có lẽ vẫn có người mong được nương tử tính kế, càng sẽ không vì chuyện này mà oán hận nương tử."
Khi nói những lời này, từ đầu đến cuối gã đều không nhìn nàng. Từ Tư Uyển nhìn đôi mắt thất thường cùng nét mặt bối rối của gã, im lặng không nói gì.
Đột nhiên gã đứng dậy, ra ngoài.
"Đi đâu đó?" Nàng hỏi.
Gã không dừng bước: "Nương tử nên ngủ rồi. Ta ra ngoài đi dạo một lát, sẽ không quấy rầy nương tử nghỉ ngơi."
"Vậy ta vào trong, ngươi đừng ra ngoài."
Gã dừng lại, nghi hoặc quay đầu.
Ánh nến duy nhất trong phòng chiếu rọi đôi gò má gầy gò khiến người ta khó nhìn ra cảm xúc của gã. Nàng nhìn gã, cũng đứng dậy: "Bên ngoài lạnh lẽo, đừng để cảm lạnh." Nói tới đây, nàng khẽ cười, "Đa tạ ngươi, ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi."
"Nương tử nghĩ thoáng một chút." Đường Du khống chế cảm xúc, "Tình thế bức bách, bản thân bình an mới là điều quan trọng nhất. Huống hồ mọi người trong cung đều tính kế lẫn nhau, nếu nương tử không tham dự, người sẽ càng dễ bị bọn họ xa lánh."
Từ Tư Uyển gật đầu, xoay người vào trong.
Đường Du trầm mặc, theo tiềm thức bước lên một bước, sau đó bỗng dừng lại, quay đầu nhìn gian ngoài trống vắng, nhìn ánh nến lẻ loi, nhìn vị trí nàng vừa ngồi, khẽ cười.
Nhưng gã chưa kịp quay lại thổi tắt ánh nến, cánh cửa phía sau lần nữa phát ra tiếng vang, gã quay đầu, thấy nàng lại đi ra, trong tay cầm thêm một thứ.
Nàng đưa cho gã: "Không ngủ được thì kiếm việc gì làm đi, đừng tự làm khổ chính mình."
Gã cúi đầu nhìn, là cửu liên hoàn.
Thứ này tuy phức tạp nhưng nếu có thể thành thạo thì không khó gì, cho nên chỉ có hài tử hay chơi. Đường Du không nhịn được mà cười, ngước mắt nhìn nàng.
Nàng không khỏi xấu hổ, vội giải thích: "Ta vốn định lấy sách cho ngươi, nhưng buổi tối không đủ ánh sáng, không tốt cho mắt. Thứ này không cần tập trung nhìn nhiều, lại có thể giết thời gian, phù hợp hơn..."
Xem ra nàng đã nghĩ kỹ rồi.
Đường Du cười bất lực: "Đa tạ."
Từ Tư Uyển lại nhìn ánh nến: "Ánh nến kia ngươi cứ để lại đi. Dù sao cũng cách một cánh cửa, màn che lại dày, sẽ không ảnh hưởng tới ta. Đúng rồi, trong ngăn tủ cạnh tường có trà với chút điểm tâm, nếu đói thì cứ lấy ăn, nếu không thích thì... Thật ra về phòng luôn cũng không sao. Ở chỗ ta quy tắc trực đêm không cần thiết, ta cũng không bận tâm. Nói chung là ta sẽ không tố cáo ngươi với người ngoài."
"Không sao." Gã bật cười thành tiếng, thuyết phục nàng, "Nương tử đi ngủ đi."
"Được." Nàng gật đầu, lần nữa vào trong. Lần này, cánh cửa đóng chặt, trong bóng đêm, bóng người chỉ loáng thoáng trên cửa giấy một lát rồi biến mất.
Đường Du nhìn chằm chằm cánh cửa kia rất lâu.
Gã quay về ghế, cầm cửu liên hoàn lên, lần theo ký ức tuổi thơ mà cố gắng giải mã.
Lần cuối cùng gã chơi trò này là khi nào nhỉ? Chắc là tám tuổi.
Khi đó Tần gia còn, Đường gia cũng bình yên vô sự. Ở Tần gia gã đọc sách cùng tôn tử Tần Khác của Tần lão thừa tướng, bên cạnh còn rất nhiều công tử thế gia xuất thân tương đương gã.
Lúc ấy một đám nam hài tụ tập, phá phách sau giờ học. Về sau, các trưởng bối cho họ cửu liên hoàn, nói rằng ai giải được đầu tiên sẽ được thưởng.
Để rèn luyện đầu óc của bọn trẻ, nhiều người thường cho chúng chơi thứ này. Hơn nữa còn có phần thưởng khích lệ, đám nam hài vô cùng phấn chất, vừa hết giờ học lại cúi gằm mặt chơi vì sợ bị tụt lại phía sau.
Gã vẫn còn nhớ khi đó gã và Tần Khác nữa nghiêm túc vẽ lại cửu liên hoàn, định bức tranh để tìm ra nguyên tắc giải mã.
Chỉ riêng bức tranh đó bọn họ vẽ mất ba ngày, cuối cùng bức tranh cũng không có tác dụng, bởi vì vị muội muội mới hai ba tuổi của Tần Khác đang ở độ tuổi tò mò giật xé bức tranh.
Gã vẫn nhớ nữ hài kia tên Tần Uyển. Nàng ấy mềm mại như cái bánh nhỏ, chỉ cần gặp nàng ấy, họ đều không nhịn được mà ôm nàng vào lòng.
Hiện giờ đã hơn mười năm trôi qua, Tần gia không còn, Đường gia cũng không còn, ngay cả hai đứa nhỏ Tần Uyển và Tần Khác cũng không còn nữa.
Tất cả hỉ nộ ai nhạc, vinh quang phồn hoa đều như giấc mộng Nam Kha.
Nhớ lại chuyện trước đây, Đường Du lặng lẽ đùa nghịch cửu liên hoàn. Thứ bằng kim loại lạnh lẽo được nắm trong tay dần trở nên ấm áp.
Cũng giống như trái tim con người dù ở ngoài giá lạnh bao lâu, chỉ cần gặp chút ấm áp cũng sẽ chậm rãi ấm lên.
Gã lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn cánh cửa kia.
Nàng rất giỏi khống chế lòng người. Gã biết, gã cũng là một trong số bị khống chế đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.