Chương 26: Tịch liêu
Lệ Tiêu
08/05/2022
Thể tỏ lòng xin lỗi, Từ Tư Uyển sắp xếp cho Trương Khánh một căn phòng tốt hơn. Khi thái y tới, Từ Tư Uyển cũng ở bên cạnh, thấy thương tích trên lưng gã quá nặng, nàng lập tức bỏ số tiền lớn mua thuốc mở tốt nhất, còn lệnh thái y nấu dược thiện, bảo đảm gã phải không sai.
Trương Khánh đương nhiên cảm động đến rơi nước mắt. Từ Tư Uyển chỉ cười cười, về phòng.
Không bao lâu, Tử Yên nghe nói nàng đã tỉnh liền tới, vào cửa thấy sắc mặt nàng tạm ổn mới thở phào: "Làm muội sợ muốn chết. Tỷ tỷ không sao thì tốt."
"Ta không sao." Từ Tư Uyển kéo muội ấy ngồi xuống mép giường.
"Tỷ tỷ ngủ hơn nửa ngày, lời đồn trong cung nổi lên bốn phía. Có người nói... Nói Đào thị muốn làm tỷ bị thương, trong lúc tranh chấp lại ngộ thương chính mình, cũng có người nói tỷ tỷ giết Đào thị..." Nói tới đây, Tư Yên cắn môi, cẩn thận quan sát sắc mặt Tư Uyển, "Chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
"Là nàng ta tự đâm mình một đao, muốn giáo họ cho ta, để mọi người tưởng ta giết nàng ta." Nàng khẽ cười, "Nhưng nàng ta không biết nàng ta có thể còn mạng vào lãnh cung là nhờ ta cầu tình với bệ hạ, bệ hạ đương nhiên sẽ không tin loại chuyện ma quỷ này."
"Là vậy sao?" Tư Yên hoảng sợ, "Dùng mạng của mình để kéo tỷ tỷ cũng xuống nước, nàng ta đúng là tàn nhẫn! Tỷ tỷ ở hiền gặp lành, kẻ chanh chua như nàng ta làm sao làm hại được!"
Từ Tư Uyển chỉ cười, lộ nét mệt mỏi. Tư Yên thấy thế liền im lặng, cùng các cung nhân hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, lại đút nàng uống thuốc an thần, dặn dò Hoa Thần giục nàng ngủ sớm rồi cáo lui.
...
Trong năm ngày kế tiếp, hoàng đế tới thăm Từ Tư Uyển một lần, các kiểu ban thưởng cũng có. Nhưng sau lần đó, ban thưởng không còn nhiều, hắn cũng không còn tới thăm nàng nữa.
Từ Tư Uyển nghe Hoa Thần nói: "Ngọc phi gần đây thường xuyên diện thánh."
Từ Tư Uyển không hề bất ngờ. Ngọc phi từ trước được sủng không suy, nàng ta nhất định có bản lĩnh. Người mới như các nàng dễ cho hoàng đế cảm giác mới mẻ nhất thời, nhưng muốn thắng Ngọc phi và hoàng đế đã có tình cảm nhiều năm lại khó.
Trước mắt nàng không thể thị tẩm, hoàng đế đương nhiên nhớ tới Ngọc phi.
Đối với việc này Hoa Thần lại có hơi hoảng sợ, thấy Từ Tư Uyển vẫn chuyên tâm đọc sách, không nhịn được mà khuyên: "Ngọc phi có địch ý với nương tử, nếu để nàng ta đắc thế, ngày tháng của nương tử chỉ sợ không được tốt. Thật ra ngày ấy tuy nương nương bị chấn kinh nhưng hiện nay đã không sao, hay là sai người nói với Thượng Tẩm Cục thêm lại thẻ bài của nương tử?"
Từ Tư Uyển lắc đầu: "Thẻ bài là do hoàng hậu nương nương lấy xuống, nàng ấy không mở miệng, ta cứ chờ đã."
Hoa Thần nhíu mày: "Nhưng cứ tiếp tục... Phải chờ tới khi nào đây?"
Từ Tư Uyển khẽ cười: "Ngươi nói xem giữa ta và Ngọc phi, hoàng hậu nương nương không thích ai hơn?"
"Đương nhiên là Ngọc phi. Ngọc phi không chỉ được sủng, còn có quyền. Mà nương tử chẳng qua chỉ là..." Nói được một nửa Hoa Thần bỗng hoàn hồn, "Hoàng hậu nương nương đang thử nương tử?"
"Không thể khẳng định, nhưng chắc là thế." Từ Tư Uyển bình tĩnh nhấp ngụm trà, "Cho nên tạm thời cứ chờ đã, nếu nàng ấy thật sự có ý này, đối với ta cũng không phải chuyện sau."
Ngày tháng dưỡng bệnh cứ bình đạm trôi qua, chớp mắt đã cuối tháng sáu. Hai ngày trước mồng một tháng bảy là ngày phải đi Trường Thu Cung vấn an, Thính Cầm tới Niêm Miên Các một chuyện tặng đồ bổ cho Từ Tư Uyển, còn khách khí nói: "Nương nương thấy thời tiết ngày càng oi bức, sợ nương tử lại không khỏe, cố ý sai nô tỳ tới nói với nương tử cứ nghỉ ngơi, mồng một không cần đi vấn an hoàng hậu nương nương."
Từ Tư Uyển mỉm cười: "Tạ hoàng hậu nương nương chiếu cố. Nhờ cô cô thay ta bẩm lại, sức khỏe ta không có gì đáng ngại, nếu nương nương có việc truyền triệu, ta nhất định sẽ tận tâm."
"Vâng." Thính Cầm cúi đầu, cáo lui.
Từ Tư Uyển nhìn nàng ấy đi xa, lại nhìn mấy món đồ nàng ấy đưa tới.
Mấy thứ này Hoàng Hậu dụng tâm chuẩn bị, ngoại trừ đồ bổ thì còn mấy món trang sức và văn phòng tứ bảo. Mấy thứ tiêu khiển này đều có ý đồ sâu xa, bề ngoài như cẩn thận quan tâm, lại như muốn nhốt Từ Tư Uyển ở đây không được ra ngoài, cho nên đưa mấy thứ này tới cho nàng giết thời gian.
Từ Tư Uyển vui vẻ tiếp nhận, dành nhiều thời gian đọc sách luyện chữ.
Lại qua hai ngày, Đường Du nghỉ ngơi gần hai tháng cuối cùng cũng có thể làm việc lại. Sau khi Từ Tư Uyển dùng xong bữa sáng gã vào phòng vấn an, Từ Tư Uyển lập tức đuổi những người khác ra ngoài, hòa nhã nói: "Ngồi đi."
Đường Du hơi chần chờ, lặng lẽ ngồi xuống ghế cách giường trà vài bước.
Từ Tư Uyển nhìn gã, mỉm cười: "Hôm ấy Đào thị xuống tay không nhẹ, ta chỉ sợ ngươi sẽ để lại bệnh căn. Bây giờ qua hai tháng đã có thể bình phục như vậy thật đúng là trời cao phù hộ."'
"Được nương tử săn sóc, há là trời cao phù hộ." Đường Du bật cười lắc đầu, "Chuyện xảy ra trong hai tháng nay ta ít nhiều cũng nghe nói, chỉ hận bản thân không thể giúp được nương tử."
"Tương lai còn dài."
Đường Du gật đầu, lại nói: "Trương Khánh kia... Nương tử rốt cuộc có tính toán gì?"
"Gã là người thành thật, thường ngày ngươi chiếu cố gã nhiều chút đi. Nhà ngươi vì dâng tấu cầu tình cho Tần gia mới chịu liên lụy, nếu không, hai nhà chúng ta vốn là bằng hữu, ta nên gọi ngươi một tiếng ca ca. Vì tình cảm này, ta có lời nói thẳng, ngươi chớ trách ta yêu cầu quá nhiều."
Đường Du khẽ cười: "Lời này nghe có vẻ khách khí, không giống bằng hữu."
"Là ta không tốt." Từ Tư Uyển nghiêm túc nói, "Ta mới vào cung, người có thể tín nhiệm quá ít, cũng không dám tùy tiện tin ai. Nhưng cứ tiếp tục như vậy không phải cách. Tại thời điểm mấu chốt, ta chỉ dám giao việc cho ngươi, Hoa Thần, Nguyệt Tịch, Lan Huân và Quế Phức, nhưng nếu không có tai mắt ở nơi khác sẽ không dễ làm việc, sợ rằng sẽ có lúc gặp chuyện."
"Đúng thế."
"Ta biết ngươi xưa nay không thích giao tiếp với người ngoài, ta cũng không cần ngươi đề cử người cho ta. Ta chỉ cần ngươi giúp ta nghĩ xem có ai trung thực đáng tin, lại không có chỗ dựa ở trong cung không. Trước mắt không cần người ở lục thượng cục và Nội Quan Giám, nghĩ xem ở Thái Y Viện trước đã."
"Thái Y Viện? Gần đây nương tử gặp chuyện gì sao?"
"Cũng không có gì. Chỉ là cái hôm ta hôn mê bất tỉnh ở lãnh cung, tỉnh lại thì nghe Hoa Thần nói thái y bảo ta cần nghỉ ngơi, hoàng hậu nương nương liền lấy thẻ bài của ta xuống. Hoàng hậu nương nương quyền cao chức trọng, việc này hoàn toàn trong khả năng, không thể nói ta vì thái y mà chịu thiệt. Nhưng việc này cứ nhắc nhở ta các thái y trị bệnh cứu người, gặp chuyện lớn cũng chỉ là người thường mà thôi."
"Nương tử để ta nghĩ lại đã."
"Không vội. Việc gì cũng cần từ từ, nếu ngươi không biết nhiều về Thái Y Viện, vậy từ giờ giúp ta chú ý là được. Dù sao ta vẫn còn đang dưỡng bệnh, hoàng hậu nương nương đặc biệt chiếu cố, nhất thời cũng khó có phiền phức tìm tới cửa."
"Ta sẽ cố gắng chú ý cho nương tử." Đường Du gật đầu.
Sau vài câu chuyện râu ria, bên ngoài có động tĩnh, Lan Huân bẩm: "Tứ tiểu thư tới."
Đường Du nghe vậy liền đứng lên, như hoạn quan bình thường hầu hạ bên cạnh. Từ Tư Uyển cũng ăn ý không nói nữa, chỉ tươi cười cho Tư Yên vào, tỷ muội hai người vừa ăn điểm tâm vừa chơi cờ.
Qua mấy ngày nữa là tới Thất Tịch, thời tiết cũng bớt gay gắt. Hơn nửa tháng qua, Từ Tư Uyển vốn độc chiếm nổi bật bỗng an tĩnh lại, trong hậu cung có mấy người bộc lộ tài năng được tấn vị phân, cũng không thiếu người đi tìm nương nương địa vị cao làm chỗ dựa, hoặc là kết bạn với các phi tần mới tiến cung, hậu cung bỗng nhiên chia bè rõ rệt.
Tới giữa tháng bảy, mọi người tỉnh táo lại khi nghe nói sung y Hà thị có thai hai tháng, bấm tay tính, hẳn là vào cung không bao lâu thì có thai, ai cũng phải cảm thán một tiếng may mắn.
Khi đó sinh thần cập kê của Tư Yên vừa qua ba ngày, buổi chiều lúc dùng bữa với Tư Uyển, nàng ấy than thở: "Không sao, tỷ tỷ, Hà sung y tuy có thai, nhưng bệ hạ đối xử với nàng ấy không như với tỷ tỷ. Chờ tỷ tỷ khỏe lại, phúc khí này của nàng ấy tỷ tỷ đương nhiên cũng có."
"Muội nghĩ đây là chuyện tốt à?" Từ Tư Uyển nhướng mày cười, gắp cho muội ấy một quả trứng cút.
Tư Yên cứng đờ: "Có thai đương nhiên là chuyện tốt. Trong cung này liên tục có người mới vào, thánh sủng không đáng tin cậy, nhưng nếu có một đứa con... Đời này sẽ được bảo đảm."
"Có bảo đảm hay không thì cũng phải xem thời điểm." Từ Tư Uyển gắp một miếng măng, ăn chậm nhai kỹ, "Vị phân của bản thân tạm được thì đương nhiên tốt. Ví dụ như người cũ ở tiềm để như Ngô sung hoa, khi có thai bên cạnh bệ hạ không có nhiều nữ tử, nàng ấy sinh thì sinh, không phải vì tiền đồ gì cả. Nhưng Hà thị... Bản thân nàng ấy là phi tần mới, đột nhiên có thai, có giữ được không vẫn không nói được. Cho dù giữ được, cũng sẽ đứng giữa tình cảm mẫu tử bình an hay mẹ chết con sống. Cho dù mọi việc đều thuận lợi, sau khi sinh xong nàng ấy cũng mệt mỏi già nua, đến lúc suy sắc, nếu có kẻ muốn cướp hài tử của nàng ấy, việc này cũng chỉ dựa vào một lời của bệ hạ."
Tư Yên liên tục lắc đầu: "Hà sung y xuất thân cũng không thấp!"
Tư Uyển mỉm cười: "Trong cung có bao nhiêu phi tần xuất thân thấp hả?"
Dưới hoàng quyền, tất cả vinh quang đều như cặn bã. Cho nên cường thịnh như Tần gia cũng sẽ trong một đêm mà không còn như vậy.
Thật ra nếu nhìn rõ điểm này, rất nhiều người trong cung sẽ càng cẩn thận, càng tỉnh táo, chỉ tiếc người nhìn rõ sự thật rất ít, bởi vì con người đều quá dễ bị phù hoa trước mắt mê hoặc.
Chỉ khi thật sự đau khổ mới có thể nhận ra, mới biết tất cả đều này đều không đáng tin, mới có thể hiểu bản thân không thể lơi lỏng bất kỳ khoảnh khắc nào, mỗi một bước đều cần cẩn thận gấp bội mới có thể đi đến mục tiêu kế tiếp, đạp qua máu bình yên đi hết đời này.
Chẳng qua người từng đau đớn đều không để ý liệu có "bình yên đi hết đời này" hay không.
Có điều khoái cảm báo thù đúng là khiến lòng người đắm say.
Bây giờ nghĩ lại bộ dáng Đào thị chết, nàng vẫn còn mê muội.
Trương Khánh đương nhiên cảm động đến rơi nước mắt. Từ Tư Uyển chỉ cười cười, về phòng.
Không bao lâu, Tử Yên nghe nói nàng đã tỉnh liền tới, vào cửa thấy sắc mặt nàng tạm ổn mới thở phào: "Làm muội sợ muốn chết. Tỷ tỷ không sao thì tốt."
"Ta không sao." Từ Tư Uyển kéo muội ấy ngồi xuống mép giường.
"Tỷ tỷ ngủ hơn nửa ngày, lời đồn trong cung nổi lên bốn phía. Có người nói... Nói Đào thị muốn làm tỷ bị thương, trong lúc tranh chấp lại ngộ thương chính mình, cũng có người nói tỷ tỷ giết Đào thị..." Nói tới đây, Tư Yên cắn môi, cẩn thận quan sát sắc mặt Tư Uyển, "Chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
"Là nàng ta tự đâm mình một đao, muốn giáo họ cho ta, để mọi người tưởng ta giết nàng ta." Nàng khẽ cười, "Nhưng nàng ta không biết nàng ta có thể còn mạng vào lãnh cung là nhờ ta cầu tình với bệ hạ, bệ hạ đương nhiên sẽ không tin loại chuyện ma quỷ này."
"Là vậy sao?" Tư Yên hoảng sợ, "Dùng mạng của mình để kéo tỷ tỷ cũng xuống nước, nàng ta đúng là tàn nhẫn! Tỷ tỷ ở hiền gặp lành, kẻ chanh chua như nàng ta làm sao làm hại được!"
Từ Tư Uyển chỉ cười, lộ nét mệt mỏi. Tư Yên thấy thế liền im lặng, cùng các cung nhân hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, lại đút nàng uống thuốc an thần, dặn dò Hoa Thần giục nàng ngủ sớm rồi cáo lui.
...
Trong năm ngày kế tiếp, hoàng đế tới thăm Từ Tư Uyển một lần, các kiểu ban thưởng cũng có. Nhưng sau lần đó, ban thưởng không còn nhiều, hắn cũng không còn tới thăm nàng nữa.
Từ Tư Uyển nghe Hoa Thần nói: "Ngọc phi gần đây thường xuyên diện thánh."
Từ Tư Uyển không hề bất ngờ. Ngọc phi từ trước được sủng không suy, nàng ta nhất định có bản lĩnh. Người mới như các nàng dễ cho hoàng đế cảm giác mới mẻ nhất thời, nhưng muốn thắng Ngọc phi và hoàng đế đã có tình cảm nhiều năm lại khó.
Trước mắt nàng không thể thị tẩm, hoàng đế đương nhiên nhớ tới Ngọc phi.
Đối với việc này Hoa Thần lại có hơi hoảng sợ, thấy Từ Tư Uyển vẫn chuyên tâm đọc sách, không nhịn được mà khuyên: "Ngọc phi có địch ý với nương tử, nếu để nàng ta đắc thế, ngày tháng của nương tử chỉ sợ không được tốt. Thật ra ngày ấy tuy nương nương bị chấn kinh nhưng hiện nay đã không sao, hay là sai người nói với Thượng Tẩm Cục thêm lại thẻ bài của nương tử?"
Từ Tư Uyển lắc đầu: "Thẻ bài là do hoàng hậu nương nương lấy xuống, nàng ấy không mở miệng, ta cứ chờ đã."
Hoa Thần nhíu mày: "Nhưng cứ tiếp tục... Phải chờ tới khi nào đây?"
Từ Tư Uyển khẽ cười: "Ngươi nói xem giữa ta và Ngọc phi, hoàng hậu nương nương không thích ai hơn?"
"Đương nhiên là Ngọc phi. Ngọc phi không chỉ được sủng, còn có quyền. Mà nương tử chẳng qua chỉ là..." Nói được một nửa Hoa Thần bỗng hoàn hồn, "Hoàng hậu nương nương đang thử nương tử?"
"Không thể khẳng định, nhưng chắc là thế." Từ Tư Uyển bình tĩnh nhấp ngụm trà, "Cho nên tạm thời cứ chờ đã, nếu nàng ấy thật sự có ý này, đối với ta cũng không phải chuyện sau."
Ngày tháng dưỡng bệnh cứ bình đạm trôi qua, chớp mắt đã cuối tháng sáu. Hai ngày trước mồng một tháng bảy là ngày phải đi Trường Thu Cung vấn an, Thính Cầm tới Niêm Miên Các một chuyện tặng đồ bổ cho Từ Tư Uyển, còn khách khí nói: "Nương nương thấy thời tiết ngày càng oi bức, sợ nương tử lại không khỏe, cố ý sai nô tỳ tới nói với nương tử cứ nghỉ ngơi, mồng một không cần đi vấn an hoàng hậu nương nương."
Từ Tư Uyển mỉm cười: "Tạ hoàng hậu nương nương chiếu cố. Nhờ cô cô thay ta bẩm lại, sức khỏe ta không có gì đáng ngại, nếu nương nương có việc truyền triệu, ta nhất định sẽ tận tâm."
"Vâng." Thính Cầm cúi đầu, cáo lui.
Từ Tư Uyển nhìn nàng ấy đi xa, lại nhìn mấy món đồ nàng ấy đưa tới.
Mấy thứ này Hoàng Hậu dụng tâm chuẩn bị, ngoại trừ đồ bổ thì còn mấy món trang sức và văn phòng tứ bảo. Mấy thứ tiêu khiển này đều có ý đồ sâu xa, bề ngoài như cẩn thận quan tâm, lại như muốn nhốt Từ Tư Uyển ở đây không được ra ngoài, cho nên đưa mấy thứ này tới cho nàng giết thời gian.
Từ Tư Uyển vui vẻ tiếp nhận, dành nhiều thời gian đọc sách luyện chữ.
Lại qua hai ngày, Đường Du nghỉ ngơi gần hai tháng cuối cùng cũng có thể làm việc lại. Sau khi Từ Tư Uyển dùng xong bữa sáng gã vào phòng vấn an, Từ Tư Uyển lập tức đuổi những người khác ra ngoài, hòa nhã nói: "Ngồi đi."
Đường Du hơi chần chờ, lặng lẽ ngồi xuống ghế cách giường trà vài bước.
Từ Tư Uyển nhìn gã, mỉm cười: "Hôm ấy Đào thị xuống tay không nhẹ, ta chỉ sợ ngươi sẽ để lại bệnh căn. Bây giờ qua hai tháng đã có thể bình phục như vậy thật đúng là trời cao phù hộ."'
"Được nương tử săn sóc, há là trời cao phù hộ." Đường Du bật cười lắc đầu, "Chuyện xảy ra trong hai tháng nay ta ít nhiều cũng nghe nói, chỉ hận bản thân không thể giúp được nương tử."
"Tương lai còn dài."
Đường Du gật đầu, lại nói: "Trương Khánh kia... Nương tử rốt cuộc có tính toán gì?"
"Gã là người thành thật, thường ngày ngươi chiếu cố gã nhiều chút đi. Nhà ngươi vì dâng tấu cầu tình cho Tần gia mới chịu liên lụy, nếu không, hai nhà chúng ta vốn là bằng hữu, ta nên gọi ngươi một tiếng ca ca. Vì tình cảm này, ta có lời nói thẳng, ngươi chớ trách ta yêu cầu quá nhiều."
Đường Du khẽ cười: "Lời này nghe có vẻ khách khí, không giống bằng hữu."
"Là ta không tốt." Từ Tư Uyển nghiêm túc nói, "Ta mới vào cung, người có thể tín nhiệm quá ít, cũng không dám tùy tiện tin ai. Nhưng cứ tiếp tục như vậy không phải cách. Tại thời điểm mấu chốt, ta chỉ dám giao việc cho ngươi, Hoa Thần, Nguyệt Tịch, Lan Huân và Quế Phức, nhưng nếu không có tai mắt ở nơi khác sẽ không dễ làm việc, sợ rằng sẽ có lúc gặp chuyện."
"Đúng thế."
"Ta biết ngươi xưa nay không thích giao tiếp với người ngoài, ta cũng không cần ngươi đề cử người cho ta. Ta chỉ cần ngươi giúp ta nghĩ xem có ai trung thực đáng tin, lại không có chỗ dựa ở trong cung không. Trước mắt không cần người ở lục thượng cục và Nội Quan Giám, nghĩ xem ở Thái Y Viện trước đã."
"Thái Y Viện? Gần đây nương tử gặp chuyện gì sao?"
"Cũng không có gì. Chỉ là cái hôm ta hôn mê bất tỉnh ở lãnh cung, tỉnh lại thì nghe Hoa Thần nói thái y bảo ta cần nghỉ ngơi, hoàng hậu nương nương liền lấy thẻ bài của ta xuống. Hoàng hậu nương nương quyền cao chức trọng, việc này hoàn toàn trong khả năng, không thể nói ta vì thái y mà chịu thiệt. Nhưng việc này cứ nhắc nhở ta các thái y trị bệnh cứu người, gặp chuyện lớn cũng chỉ là người thường mà thôi."
"Nương tử để ta nghĩ lại đã."
"Không vội. Việc gì cũng cần từ từ, nếu ngươi không biết nhiều về Thái Y Viện, vậy từ giờ giúp ta chú ý là được. Dù sao ta vẫn còn đang dưỡng bệnh, hoàng hậu nương nương đặc biệt chiếu cố, nhất thời cũng khó có phiền phức tìm tới cửa."
"Ta sẽ cố gắng chú ý cho nương tử." Đường Du gật đầu.
Sau vài câu chuyện râu ria, bên ngoài có động tĩnh, Lan Huân bẩm: "Tứ tiểu thư tới."
Đường Du nghe vậy liền đứng lên, như hoạn quan bình thường hầu hạ bên cạnh. Từ Tư Uyển cũng ăn ý không nói nữa, chỉ tươi cười cho Tư Yên vào, tỷ muội hai người vừa ăn điểm tâm vừa chơi cờ.
Qua mấy ngày nữa là tới Thất Tịch, thời tiết cũng bớt gay gắt. Hơn nửa tháng qua, Từ Tư Uyển vốn độc chiếm nổi bật bỗng an tĩnh lại, trong hậu cung có mấy người bộc lộ tài năng được tấn vị phân, cũng không thiếu người đi tìm nương nương địa vị cao làm chỗ dựa, hoặc là kết bạn với các phi tần mới tiến cung, hậu cung bỗng nhiên chia bè rõ rệt.
Tới giữa tháng bảy, mọi người tỉnh táo lại khi nghe nói sung y Hà thị có thai hai tháng, bấm tay tính, hẳn là vào cung không bao lâu thì có thai, ai cũng phải cảm thán một tiếng may mắn.
Khi đó sinh thần cập kê của Tư Yên vừa qua ba ngày, buổi chiều lúc dùng bữa với Tư Uyển, nàng ấy than thở: "Không sao, tỷ tỷ, Hà sung y tuy có thai, nhưng bệ hạ đối xử với nàng ấy không như với tỷ tỷ. Chờ tỷ tỷ khỏe lại, phúc khí này của nàng ấy tỷ tỷ đương nhiên cũng có."
"Muội nghĩ đây là chuyện tốt à?" Từ Tư Uyển nhướng mày cười, gắp cho muội ấy một quả trứng cút.
Tư Yên cứng đờ: "Có thai đương nhiên là chuyện tốt. Trong cung này liên tục có người mới vào, thánh sủng không đáng tin cậy, nhưng nếu có một đứa con... Đời này sẽ được bảo đảm."
"Có bảo đảm hay không thì cũng phải xem thời điểm." Từ Tư Uyển gắp một miếng măng, ăn chậm nhai kỹ, "Vị phân của bản thân tạm được thì đương nhiên tốt. Ví dụ như người cũ ở tiềm để như Ngô sung hoa, khi có thai bên cạnh bệ hạ không có nhiều nữ tử, nàng ấy sinh thì sinh, không phải vì tiền đồ gì cả. Nhưng Hà thị... Bản thân nàng ấy là phi tần mới, đột nhiên có thai, có giữ được không vẫn không nói được. Cho dù giữ được, cũng sẽ đứng giữa tình cảm mẫu tử bình an hay mẹ chết con sống. Cho dù mọi việc đều thuận lợi, sau khi sinh xong nàng ấy cũng mệt mỏi già nua, đến lúc suy sắc, nếu có kẻ muốn cướp hài tử của nàng ấy, việc này cũng chỉ dựa vào một lời của bệ hạ."
Tư Yên liên tục lắc đầu: "Hà sung y xuất thân cũng không thấp!"
Tư Uyển mỉm cười: "Trong cung có bao nhiêu phi tần xuất thân thấp hả?"
Dưới hoàng quyền, tất cả vinh quang đều như cặn bã. Cho nên cường thịnh như Tần gia cũng sẽ trong một đêm mà không còn như vậy.
Thật ra nếu nhìn rõ điểm này, rất nhiều người trong cung sẽ càng cẩn thận, càng tỉnh táo, chỉ tiếc người nhìn rõ sự thật rất ít, bởi vì con người đều quá dễ bị phù hoa trước mắt mê hoặc.
Chỉ khi thật sự đau khổ mới có thể nhận ra, mới biết tất cả đều này đều không đáng tin, mới có thể hiểu bản thân không thể lơi lỏng bất kỳ khoảnh khắc nào, mỗi một bước đều cần cẩn thận gấp bội mới có thể đi đến mục tiêu kế tiếp, đạp qua máu bình yên đi hết đời này.
Chẳng qua người từng đau đớn đều không để ý liệu có "bình yên đi hết đời này" hay không.
Có điều khoái cảm báo thù đúng là khiến lòng người đắm say.
Bây giờ nghĩ lại bộ dáng Đào thị chết, nàng vẫn còn mê muội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.