Chương 22
Cống Trà
25/05/2015
“Những chuyện phu nhân vừa nói sao ta lại không biết? Nhưng quả thực ta không thể làm chủ việc này được.” Đan lão phu nhân tỏ ra vẻ mặt khó xử.
La phu nhân gật đầu nói, “Nếu vậy thì tôi chỉ còn cách chờ làm mẹ vợ của Huệ vương điện hạ thôi. Vì tôi và Khương quý phi có chút ân oán cũ nên mới vội vàng tới nhờ vả lão phu nhân. Thất lễ rồi!” La phu nhân nói xong liền đứng lên cáo từ.
La phu nhân đã bồi dưỡng Tống Ý Châu thành ra như vậy mà vào giờ chót việc hôn sự lại phải vội vàng cầu xin người ta, với bà mà nói đúng là ngàn lần vạn lần không cam tâm chút nào, nhưng nếu không tới gặp Đan lão phu nhân, ngộ nhỡ Thân Hàm Thu xin Thái hậu nương nương và Thái hậu nương nương gọi Tô chiêu nghi tới hỏi, Tô chiêu nghi lại không nghĩ ra mà phá hỏng chuyện này, mọi việc đi vào ngõ cụt, Tống Ý Châu thực sự sẽ không có cửa xuất giá được nữa.
Đan lão phu nhân thấy La phu nhân cất bước định đi liền vội vàng đứng lên ngăn lại. Bà ta cười nói, “Phu nhân, mặc dù ta không thể làm chủ nhưng có thể khuyên nhủ Chiêu nghi nương nương để Chiêu nghi nương nương đi xin Thái hậu nương nương. Có Thái hậu nương nương ra mặt thì có chuyện gì không thể thành được?” Bà ấy nói xong lại kéo La phu nhân ngồi xuống.
Muộn một chút La phu nhân mới cáo từ rời khỏi Tô phủ.
La phu nhân vừa trở lại Hầu phủ thì Tống Ý Mặc đã ra đón. Nàng liền đỡ La phu nhân đi vào. Đợi bà rửa mặt rửa tay thay đổi trang phục và ngồi xuống ghế xong, Tống Ý Mặc mới hỏi, “Xem thần sắc của mẹ thì hình như có tin tốt lành phải không ạ?”
La phu nhân phất tay cho nha hoàn lui ra rồi mới thở dài trả lời, “Đan lão phu nhân tuy khó đối phó nhưng rốt cuộc cũng biết tính toán. Hiểu được một chút về tình thế rồi, bà ấy liền đồng ý tiến cung khuyên bảo Tô chiêu nghi, để Tô chiêu nghi tìm cơ hội đi xin Thái hậu nương nương thành toàn cho hôn sự giữa Thuận vương điện hạ và Tống Ý Châu.”
Tống Ý Mặc nghe được lời này cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng cười nói, “Trong mắt Hoàng thượng, Tô thái gia là thương nhân thì cả nhà họ Tô đều là thương nhân hết, bọn họ không thể thoát khỏi cái ấn tượng sâu sắc này. Tô gia tránh không được cái vòng luẩn quẩn của nhà quyền quý, còn Tô chiêu nghi thì không thể với tới được cái địa vị phi kia. Thuận vương điện hạ tuy đã được phong tước và kiểu gì cũng không chết được nhưng đất phong lại cằn cỗi, vì vậy, chuyện cưới vợ không thể tùy theo ý mình được. Giờ Công chúa Trường Tín đã tỏ rõ thái độ, Thân Hàm Thu mặc dù yếu nhược, mặc dù được nuông chiều nhưng sẽ không định làm vương phi. Đan lão phu nhân hẳn cũng hiểu Thuận vương không có cơ hội cưới được Thân Hàm Thu, cho nên anh ta hẳn hy vọng cưới được một người có thể giúp đỡ được mình, dù sao cũng chẳng có gì khác. Hầu phủ chúng ta mặc dù đang xuống dốc nhưng mắt thấy con đang dần trưởng thành, lại được phân công giữ một chức vụ ở xưởng dệt may, vả lại chị cả là người có năng lực, nói gì thì nói cũng là một đối tượng không tồi chút nào. Đan lão phu nhân này đã thành tinh rồi, bà ấy không có lý do gì mà không liên thủ với chúng ta cả.”
La phu nhân xoa xoa đầu Tống Ý Mặc, “Con còn nhỏ tuổi, sau chuyện này nên thả lỏng bản thân chút đi, đừng cả ngày vắt óc nghĩ ngợi chuyện này chuyện nọ nữa. Mẹ sợ con suy nghĩ nhiều quá rồi không cao lên được đấy.”
Tống Ý Mặc cười nói, “Mẹ à, ngày nào còn chưa trừ được Khương quý phi thì ngày đó con không thể khôi phục thân phận, cũng không thể thả lỏng bản thân được. Một khi thả lỏng, con chỉ sợ tai họa sẽ ập tới lúc nào không biết thôi.”
Hai mắt La phu nhân ngân ngấn nước. Bà lại xoa xoa đầu Tống Ý Mặc và thấp giọng nói, “Cha con tạo nghiệt lại để các con phải gánh chịu thế này.”
Tống Ý Mặc nhẹ nhàng cầm lấy tay La phu nhân, “Mẹ à, cha đã qua đời rồi, không nên oán trách ông ấy thêm nữa. Mấy năm nay mặc dù lo lắng đề phòng nhưng chúng ta vẫn sống được đấy thôi. Đợi hôn sự của chị cả xong xuôi, hôn sự của chị hai và chị ba cũng thuận lợi rồi, mọi chuyện sẽ được như chúng ta mong muốn thôi.”
La phu nhân gật đầu, “Nghĩ lại, nếu các chị của con đều được gả cho rể quý thì mấy năm bày mưu tính kế vất vả này cũng không uổng phí chút nào.”
Hai mẹ con đang nói chuyện thì mành cửa khẽ động. Có tiếng bước chân vang lên, Tử Hạ ở bên ngoài bẩm báo,”Thưa phu nhân, tiểu Hầu gia, Đại tiểu thư đã về ạ!”
Tử Hạ vừa dứt lời thì Tống Ý Châu liền vén mành đi vào. Nàng cười nói, “Mẹ, em!”
Tống Ý Mặc trông thấy thần sắc của Tống Ý Châu liền biết nàng ấy đã lay chuyển được Thân Hàm Thu rồi.
Tống Ý Châu ngồi xuống. Đợi Tử Hạ bưng trà lên và lui ra ngoài xong, nàng liền đặt chén trà xuống rồi kể lại chuyện mình đã gặp Thân Hàm Thu thế nào.
La phu nhân và Tống Ý Mặc nghe xong đều lộ vẻ vui mừng. Hai bên cùng tiến hành đồng bộ thì việc này không thể lệch đi đâu được nữa.
Mặt khác, Thân Hàm Thu trở về phủ liền ngồi trong phòng chống cằm trầm tư thật lâu. Nàng ta quyết định ngày hôm sau phải tiến cung cầu kiến Thái hậu nương nương ngay.
Khang thái hậu vốn xuất thân từ một gia đình nghèo khó. Khi Cảnh Nam Thiên nắm được thiên hạ và đón bà đến kinh thành làm Thái hậu nương nương, mắt thấy một đám người quỳ xuống trước mặt mình, tết nhất lại có một đám người tiến cung thỉnh an thăm hỏi, bà vốn không có thói quen được nuông chiều lại càng thấy bất an không yên. Sau đó bà liền từ chối mọi thỉnh an, thậm chí cũng không cần đám người của Hoàng hậu sớm chiều thăm hỏi. Bà chỉ ở trong cung điện ăn chay niệm Phật và cầu phúc cho Cảnh Nam Thiên.
Khang thái hậu càng có tuổi lại càng thương yêu chiều chuộng đám cháu trai cháu gái, không có việc gì cũng sai người gọi đám cháu trai cháu gái tiến cung nói chuyện, mà trong đám cháu trai cháu gái đó bà lại thương yêu nhất đứa cháu ngoại Thân Hàm Thu. Mới sáng sớm hôm nay đã có người bẩm báo Thân Hàm Thu tiến cung và sắp tới đây, bà liền vui vẻ cười nói, “Hàm Thu hiếu thảo quá, mấy hôm trước còn vào cung nói chuyện với ta, hôm nay lại tới nữa rồi.”
Vào điện Trường Xuân, thỉnh an xong, Thân Hàm Thu đùa giỡn vài câu với Khang thái hậu rồi mới nhắc tới chuyện Cảnh Thế Đan và Cảnh Thế Viêm tranh giành Tống Ý Châu. Nàng ta nói, “Vì chuyện anh Thế Viêm nhảy xuống nước cứu Tống Ý Châu và còn ôm cô ấy trước mặt mọi người nên Tống Ý Châu giữ gìn tiết tháo mới nói, trừ phi anh Thế Viêm cưới cô ấy, nếu không cô ấy sẽ tình nguyện chọn cái chết. Cũng không biết ai đồn thổi sai chuyện này, con nghe nói Hoàng đế cữu cữu định đem gả Tống Ý Châu cho anh Thế Đan thì phải…”
Thân Hàm Thu ngồi nói chuyện rất lâu với Khang thái hậu trong điện Trường Xuân rồi mới cáo từ trở về.
Ở bên kia, Đan lão phu nhân cũng tiến cung gặp Tô chiêu nghi.
Khi Đan lão phu nhân cáo từ rời khỏi cung, Tô chiêu nghi thấy sắc trời vẫn chưa tối liền đi cầu kiến Khang thái hậu.
Sáng nay, sau khi nghe Thân Hàm Thu nói chuyện xong, Khang thái hậu vốn định triệu kiến Chu hoàng hậu, giờ lại nghe nói Tô chiêu nghi cầu kiến, nghĩ Tô chiêu nghi là mẹ đẻ của Cảnh Thế Viêm, triệu nàng ta đến hỏi một chút cũng giống nhau, bà liền cho người truyền gọi Tô chiêu nghi vào.
Gặp được Khang thái hậu, Tô chiêu nghi liền bịa ra câu chuyện về cảnh ngộ bất hạnh của đôi uyên ương số khổ Cảnh Thế Viêm và Tống Ý Châu. Khang thái hậu nghe xong, thấy cũng giống với lời Thân Hàm Thu nói, liền tin hơn phân nửa.
Muộn một chút, Tô chiêu nghi cáo lui. Khang thái hậu liền sai người đi xem Cảnh NamThiên có rỗi rãi hay không.
Cảnh Nam Thiên nghe nói Khang thái hậu muốn gặp mình thì đương nhiên gác lại mọi việc và tới điện Trường Xuân thỉnh an.
Khang thái hậu hồi tưởng lại chuyện trước kia rồi nói với giọng bùi ngùi, “Lúc ấy Tống Khản cũng chỉ mới bảy tám tuổi, mỗi ngày đều chạy tới nhà chúng ta. Con chỉ đông ông ta đi hướng đông, con chỉ tây ông ta đi hướng tây. Sau đó lại giành chính quyền, ông ta đã liều mạng toàn lực trợ giúp con. Nhớ lúc ấy, để giúp con mượn được lương thực, ông ta đã nợ Từ Toàn một món nợ ân tình, rồi phải bắt buộc đồng ý với Từ Toàn, cưới em gái của Từ Toàn làm vợ. Sau các con đánh vào kinh thành, con đăng vị hoàng đế, những khai quốc công thần đều được phong làm quan lớn. Ngay sau đó các con liền vội vàng nạp thiếp thay vợ. Con thưởng cho Tống Khản hai người thiếp, Từ thị lại đánh chết hai người thiếp đó làm vợ chồng sinh ra bất hòa. Cũng vì Từ thị chẳng còn chỗ dựa nào nên Tống Khản lấy cớ đó, bảo bỏ vợ là bỏ vợ luôn. Tống Khản bỏ Từ thị xong cũng nhìn trúng Khương thị. Ông ta đang tính tới cửa cầu thân, không ngờ sau khi nghe ngóng lại biết con đã từng khen ngợi Khương thị một câu, ông ta không dám tranh nữ nhân với con nên lập tức lùi bước và đổi ý tới nhà họ La cầu hôn rồi cưới La thị. Sau này Tống Khản đi săn với con lại bị gấu đen tấn công, bỏ lại La thị và cả nhà mà đi, cứ như vậy mà đi.”
Người đời luôn nói hoàng đế vô tình. Cảnh Nam Thiên đăng vị nhiều năm liền dần dần quên mất tình cảm với các huynh đệ đã cùng kề vai sát cánh chiến đấu cùng ông ta trước đây, lòng dạ cứng như sắt đá. Hiện giờ khi nghe Khang thái hậu hồi tưởng lại từng chút một chuyện năm đó của ông ta với Tống Khản, Cảnh Nam Thiên cũng không khỏi thương cảm, “A Khản chết sớm quá!”
Khang thái hậu cảm thán, “Tuy Tống Khản đã chết nhưng ông ta còn vợ và mấy đứa con nhỏ mà. Con chẳng lẽ không chiếu cố bọn họ được một chút? Lại nói, tuy con là hoàng đế nhưng không thể quên hết mọi chuyện năm xưa được. Trước đây khi con còn chưa làm hoàng đế, cuộc sống mặc dù gian khổ nhưng cũng có mấy người bạn tri âm, ngày ngày lúc nào chẳng nói cười không ngớt. Giờ phú quý rồi, không có tri âm cũng không nói làm gì, còn cả ngày tính kế tới lui, cần gì phải làm khổ mình như thế?”
Cảnh Nam Thiên nói, “Mẫu hậu dạy phải ạ.”
Sắc mặt Khang thái hậu hơi hòa hoãn lại.Bà nói tiếp, “Ta đã gặp qua đứa con gái lớn TốngÝ Châu của Tống Khản. Nó cũng tài mạo song toàn và rất xứng với Thế Viêm, một mối rất tốt đấy.”
Sau khi đăng vị, Cảnh Nam Thiên đối xử với bề tôi mặc dù không tốt so với trước đây nhưng vẫn vô cùng hiếu nghĩa với Khang thái hậu. Khi nghe Khang thái hậu nói vậy, ông ta liền đáp lời, “Nếu mẫu hậu đã nói cô ta tốt thì đương nhiên cô ta tốt rồi. Con nghe lời mẫu hậu ban hôn cho cô ta với Thế Viêm ạ.”
Từ điện Trường Xuân đi ra, Cảnh Nam Thiên không vội quay về ngự thư phòng mà bãi giá tới cung Như Tú của Khương quý phi.
Năm đó, sau khi đăng vị không lâu, ở mãi trong thâm cung cũng thấy buồn, lại nghe nói có lễ Phật đản và có rất nhiều tiểu thư khuê các tới chùa lễ Phật, ông ta liền bàn bạc với đám người Tống Khản định mặc y phục thường dân đi tới chùa nhìn lén các tiểu thư khuê các. Khi đó đám người Tống Khản tuổi còn trẻ, cũng còn thích làm liều, nên vừa nghe nói thế đã không hề ngăn cản, còn bừng bừng khí thế sắp xếp mọi việc.
Đám người bọn họ giả dạng thường dân lén lút đi tới am Đạt Tự. Cũng chính lúc đó ông ta và Tống Khản đã cùng nhau nhìn lén Khương Tố Phân đến chùa dâng hương. Sự việc qua đi, ông ta cứ nhớ mãi không quên Khương Tố Phân nên mới cố ý đề cập trước mặt Chu hoàng hậu. Chu hoàng hậu rất hiểu chuyện, chẳng bao lâu liền thu xếp giúp ông ta nạp Khương Tố Phân tiến cung làm phi. Khương Tố Phân xuất thân là danh môn thế gia, tài mạo lại hơn người nên lúc tiến cung liền tươi đẹp áp chế mọi loại hoa thơm cỏ lạ và thành sủng phi của ông ta. Khi Khương Tố Phân sinh con trai, ông ta rất vui mừng và nhanh chóng tấn phong Khương Tố Phân thành phi. Nhưng ông ta chưa bao giờ biết thì ra Tống Khản cũng thích Khương Tố Phân, còn từng định tới nhà họ Khương cầu hôn nữa.
Nhớ lại chuyện cũ, Cảnh Nam Thiên đột nhiên lại sinh hứng thú với Khương quý phi, quyết đêm nay phải nghỉ ở cung Như Tú. Ông ta dẫn người tới cung Như Tú rồi xua tay không cho người vào báo mà tự mình rón ra rón rén vào điện. Ông ta nấp ở bên ngoài phòng của Khương quý phi và nhìn xuyên qua bức rèm che thăm dò bên trong.
Khương quý phi năm nay ba mươi sáu tuổi, nhờ bảo dưỡng tốt mà dáng vẻ cũng chỉ tầm hai mươi. Có điều, ở một nơi mỹ nhân nhiều như mây trên trời thế này, bà ta hiện giờ cũng như hoa hết thời, không còn khả năng quyến rũ người ta nữa. Vài năm gần đây Cảnh NamThiên dần dần không hề tới điện của bà ta nghỉ ngơi, bà ta cũng dần dần không hề trông đợi vào sự sủng ái của Cảnh Nam Thiên nữa, mà đem mọi kỳ vọng ký thác lên người Cảnh Thế Đan, hy vọng Cảnh Thế Đan có thể vì bà ta mà tranh đoạt. Mấy ngày nay, bà ta nghe loáng thoáng có tin đồn Công chúa Trường Tín muốn tác hợp hôn sự cho Cảnh Thế Đan và Tống Ý Châu. Bà ta cảm thấy vô cùng bực bội nhưng cũng chẳng còn cách nào khác nên mấy tối nay ngủ không ngon, vì vậy giờ ngọ hôm nay đã buồn ngủ, liền nằm trên giường nghỉ ngơi.
Mỹ nhân y phục mỏng manh, tư thế ngủ thật đa tình. Cảnh Nam Thiên chỉ nhìn một lát liền nổi hứng. Ông ta kéo rèm che bước vào và ra hiệu cho cung nữ đang quạt trước giường Khương quý phi ra ngoài. Cảnh Nam Thiên cởi áo khoác rồi nằm đè lên người Khương quý phi…
La phu nhân gật đầu nói, “Nếu vậy thì tôi chỉ còn cách chờ làm mẹ vợ của Huệ vương điện hạ thôi. Vì tôi và Khương quý phi có chút ân oán cũ nên mới vội vàng tới nhờ vả lão phu nhân. Thất lễ rồi!” La phu nhân nói xong liền đứng lên cáo từ.
La phu nhân đã bồi dưỡng Tống Ý Châu thành ra như vậy mà vào giờ chót việc hôn sự lại phải vội vàng cầu xin người ta, với bà mà nói đúng là ngàn lần vạn lần không cam tâm chút nào, nhưng nếu không tới gặp Đan lão phu nhân, ngộ nhỡ Thân Hàm Thu xin Thái hậu nương nương và Thái hậu nương nương gọi Tô chiêu nghi tới hỏi, Tô chiêu nghi lại không nghĩ ra mà phá hỏng chuyện này, mọi việc đi vào ngõ cụt, Tống Ý Châu thực sự sẽ không có cửa xuất giá được nữa.
Đan lão phu nhân thấy La phu nhân cất bước định đi liền vội vàng đứng lên ngăn lại. Bà ta cười nói, “Phu nhân, mặc dù ta không thể làm chủ nhưng có thể khuyên nhủ Chiêu nghi nương nương để Chiêu nghi nương nương đi xin Thái hậu nương nương. Có Thái hậu nương nương ra mặt thì có chuyện gì không thể thành được?” Bà ấy nói xong lại kéo La phu nhân ngồi xuống.
Muộn một chút La phu nhân mới cáo từ rời khỏi Tô phủ.
La phu nhân vừa trở lại Hầu phủ thì Tống Ý Mặc đã ra đón. Nàng liền đỡ La phu nhân đi vào. Đợi bà rửa mặt rửa tay thay đổi trang phục và ngồi xuống ghế xong, Tống Ý Mặc mới hỏi, “Xem thần sắc của mẹ thì hình như có tin tốt lành phải không ạ?”
La phu nhân phất tay cho nha hoàn lui ra rồi mới thở dài trả lời, “Đan lão phu nhân tuy khó đối phó nhưng rốt cuộc cũng biết tính toán. Hiểu được một chút về tình thế rồi, bà ấy liền đồng ý tiến cung khuyên bảo Tô chiêu nghi, để Tô chiêu nghi tìm cơ hội đi xin Thái hậu nương nương thành toàn cho hôn sự giữa Thuận vương điện hạ và Tống Ý Châu.”
Tống Ý Mặc nghe được lời này cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng cười nói, “Trong mắt Hoàng thượng, Tô thái gia là thương nhân thì cả nhà họ Tô đều là thương nhân hết, bọn họ không thể thoát khỏi cái ấn tượng sâu sắc này. Tô gia tránh không được cái vòng luẩn quẩn của nhà quyền quý, còn Tô chiêu nghi thì không thể với tới được cái địa vị phi kia. Thuận vương điện hạ tuy đã được phong tước và kiểu gì cũng không chết được nhưng đất phong lại cằn cỗi, vì vậy, chuyện cưới vợ không thể tùy theo ý mình được. Giờ Công chúa Trường Tín đã tỏ rõ thái độ, Thân Hàm Thu mặc dù yếu nhược, mặc dù được nuông chiều nhưng sẽ không định làm vương phi. Đan lão phu nhân hẳn cũng hiểu Thuận vương không có cơ hội cưới được Thân Hàm Thu, cho nên anh ta hẳn hy vọng cưới được một người có thể giúp đỡ được mình, dù sao cũng chẳng có gì khác. Hầu phủ chúng ta mặc dù đang xuống dốc nhưng mắt thấy con đang dần trưởng thành, lại được phân công giữ một chức vụ ở xưởng dệt may, vả lại chị cả là người có năng lực, nói gì thì nói cũng là một đối tượng không tồi chút nào. Đan lão phu nhân này đã thành tinh rồi, bà ấy không có lý do gì mà không liên thủ với chúng ta cả.”
La phu nhân xoa xoa đầu Tống Ý Mặc, “Con còn nhỏ tuổi, sau chuyện này nên thả lỏng bản thân chút đi, đừng cả ngày vắt óc nghĩ ngợi chuyện này chuyện nọ nữa. Mẹ sợ con suy nghĩ nhiều quá rồi không cao lên được đấy.”
Tống Ý Mặc cười nói, “Mẹ à, ngày nào còn chưa trừ được Khương quý phi thì ngày đó con không thể khôi phục thân phận, cũng không thể thả lỏng bản thân được. Một khi thả lỏng, con chỉ sợ tai họa sẽ ập tới lúc nào không biết thôi.”
Hai mắt La phu nhân ngân ngấn nước. Bà lại xoa xoa đầu Tống Ý Mặc và thấp giọng nói, “Cha con tạo nghiệt lại để các con phải gánh chịu thế này.”
Tống Ý Mặc nhẹ nhàng cầm lấy tay La phu nhân, “Mẹ à, cha đã qua đời rồi, không nên oán trách ông ấy thêm nữa. Mấy năm nay mặc dù lo lắng đề phòng nhưng chúng ta vẫn sống được đấy thôi. Đợi hôn sự của chị cả xong xuôi, hôn sự của chị hai và chị ba cũng thuận lợi rồi, mọi chuyện sẽ được như chúng ta mong muốn thôi.”
La phu nhân gật đầu, “Nghĩ lại, nếu các chị của con đều được gả cho rể quý thì mấy năm bày mưu tính kế vất vả này cũng không uổng phí chút nào.”
Hai mẹ con đang nói chuyện thì mành cửa khẽ động. Có tiếng bước chân vang lên, Tử Hạ ở bên ngoài bẩm báo,”Thưa phu nhân, tiểu Hầu gia, Đại tiểu thư đã về ạ!”
Tử Hạ vừa dứt lời thì Tống Ý Châu liền vén mành đi vào. Nàng cười nói, “Mẹ, em!”
Tống Ý Mặc trông thấy thần sắc của Tống Ý Châu liền biết nàng ấy đã lay chuyển được Thân Hàm Thu rồi.
Tống Ý Châu ngồi xuống. Đợi Tử Hạ bưng trà lên và lui ra ngoài xong, nàng liền đặt chén trà xuống rồi kể lại chuyện mình đã gặp Thân Hàm Thu thế nào.
La phu nhân và Tống Ý Mặc nghe xong đều lộ vẻ vui mừng. Hai bên cùng tiến hành đồng bộ thì việc này không thể lệch đi đâu được nữa.
Mặt khác, Thân Hàm Thu trở về phủ liền ngồi trong phòng chống cằm trầm tư thật lâu. Nàng ta quyết định ngày hôm sau phải tiến cung cầu kiến Thái hậu nương nương ngay.
Khang thái hậu vốn xuất thân từ một gia đình nghèo khó. Khi Cảnh Nam Thiên nắm được thiên hạ và đón bà đến kinh thành làm Thái hậu nương nương, mắt thấy một đám người quỳ xuống trước mặt mình, tết nhất lại có một đám người tiến cung thỉnh an thăm hỏi, bà vốn không có thói quen được nuông chiều lại càng thấy bất an không yên. Sau đó bà liền từ chối mọi thỉnh an, thậm chí cũng không cần đám người của Hoàng hậu sớm chiều thăm hỏi. Bà chỉ ở trong cung điện ăn chay niệm Phật và cầu phúc cho Cảnh Nam Thiên.
Khang thái hậu càng có tuổi lại càng thương yêu chiều chuộng đám cháu trai cháu gái, không có việc gì cũng sai người gọi đám cháu trai cháu gái tiến cung nói chuyện, mà trong đám cháu trai cháu gái đó bà lại thương yêu nhất đứa cháu ngoại Thân Hàm Thu. Mới sáng sớm hôm nay đã có người bẩm báo Thân Hàm Thu tiến cung và sắp tới đây, bà liền vui vẻ cười nói, “Hàm Thu hiếu thảo quá, mấy hôm trước còn vào cung nói chuyện với ta, hôm nay lại tới nữa rồi.”
Vào điện Trường Xuân, thỉnh an xong, Thân Hàm Thu đùa giỡn vài câu với Khang thái hậu rồi mới nhắc tới chuyện Cảnh Thế Đan và Cảnh Thế Viêm tranh giành Tống Ý Châu. Nàng ta nói, “Vì chuyện anh Thế Viêm nhảy xuống nước cứu Tống Ý Châu và còn ôm cô ấy trước mặt mọi người nên Tống Ý Châu giữ gìn tiết tháo mới nói, trừ phi anh Thế Viêm cưới cô ấy, nếu không cô ấy sẽ tình nguyện chọn cái chết. Cũng không biết ai đồn thổi sai chuyện này, con nghe nói Hoàng đế cữu cữu định đem gả Tống Ý Châu cho anh Thế Đan thì phải…”
Thân Hàm Thu ngồi nói chuyện rất lâu với Khang thái hậu trong điện Trường Xuân rồi mới cáo từ trở về.
Ở bên kia, Đan lão phu nhân cũng tiến cung gặp Tô chiêu nghi.
Khi Đan lão phu nhân cáo từ rời khỏi cung, Tô chiêu nghi thấy sắc trời vẫn chưa tối liền đi cầu kiến Khang thái hậu.
Sáng nay, sau khi nghe Thân Hàm Thu nói chuyện xong, Khang thái hậu vốn định triệu kiến Chu hoàng hậu, giờ lại nghe nói Tô chiêu nghi cầu kiến, nghĩ Tô chiêu nghi là mẹ đẻ của Cảnh Thế Viêm, triệu nàng ta đến hỏi một chút cũng giống nhau, bà liền cho người truyền gọi Tô chiêu nghi vào.
Gặp được Khang thái hậu, Tô chiêu nghi liền bịa ra câu chuyện về cảnh ngộ bất hạnh của đôi uyên ương số khổ Cảnh Thế Viêm và Tống Ý Châu. Khang thái hậu nghe xong, thấy cũng giống với lời Thân Hàm Thu nói, liền tin hơn phân nửa.
Muộn một chút, Tô chiêu nghi cáo lui. Khang thái hậu liền sai người đi xem Cảnh NamThiên có rỗi rãi hay không.
Cảnh Nam Thiên nghe nói Khang thái hậu muốn gặp mình thì đương nhiên gác lại mọi việc và tới điện Trường Xuân thỉnh an.
Khang thái hậu hồi tưởng lại chuyện trước kia rồi nói với giọng bùi ngùi, “Lúc ấy Tống Khản cũng chỉ mới bảy tám tuổi, mỗi ngày đều chạy tới nhà chúng ta. Con chỉ đông ông ta đi hướng đông, con chỉ tây ông ta đi hướng tây. Sau đó lại giành chính quyền, ông ta đã liều mạng toàn lực trợ giúp con. Nhớ lúc ấy, để giúp con mượn được lương thực, ông ta đã nợ Từ Toàn một món nợ ân tình, rồi phải bắt buộc đồng ý với Từ Toàn, cưới em gái của Từ Toàn làm vợ. Sau các con đánh vào kinh thành, con đăng vị hoàng đế, những khai quốc công thần đều được phong làm quan lớn. Ngay sau đó các con liền vội vàng nạp thiếp thay vợ. Con thưởng cho Tống Khản hai người thiếp, Từ thị lại đánh chết hai người thiếp đó làm vợ chồng sinh ra bất hòa. Cũng vì Từ thị chẳng còn chỗ dựa nào nên Tống Khản lấy cớ đó, bảo bỏ vợ là bỏ vợ luôn. Tống Khản bỏ Từ thị xong cũng nhìn trúng Khương thị. Ông ta đang tính tới cửa cầu thân, không ngờ sau khi nghe ngóng lại biết con đã từng khen ngợi Khương thị một câu, ông ta không dám tranh nữ nhân với con nên lập tức lùi bước và đổi ý tới nhà họ La cầu hôn rồi cưới La thị. Sau này Tống Khản đi săn với con lại bị gấu đen tấn công, bỏ lại La thị và cả nhà mà đi, cứ như vậy mà đi.”
Người đời luôn nói hoàng đế vô tình. Cảnh Nam Thiên đăng vị nhiều năm liền dần dần quên mất tình cảm với các huynh đệ đã cùng kề vai sát cánh chiến đấu cùng ông ta trước đây, lòng dạ cứng như sắt đá. Hiện giờ khi nghe Khang thái hậu hồi tưởng lại từng chút một chuyện năm đó của ông ta với Tống Khản, Cảnh Nam Thiên cũng không khỏi thương cảm, “A Khản chết sớm quá!”
Khang thái hậu cảm thán, “Tuy Tống Khản đã chết nhưng ông ta còn vợ và mấy đứa con nhỏ mà. Con chẳng lẽ không chiếu cố bọn họ được một chút? Lại nói, tuy con là hoàng đế nhưng không thể quên hết mọi chuyện năm xưa được. Trước đây khi con còn chưa làm hoàng đế, cuộc sống mặc dù gian khổ nhưng cũng có mấy người bạn tri âm, ngày ngày lúc nào chẳng nói cười không ngớt. Giờ phú quý rồi, không có tri âm cũng không nói làm gì, còn cả ngày tính kế tới lui, cần gì phải làm khổ mình như thế?”
Cảnh Nam Thiên nói, “Mẫu hậu dạy phải ạ.”
Sắc mặt Khang thái hậu hơi hòa hoãn lại.Bà nói tiếp, “Ta đã gặp qua đứa con gái lớn TốngÝ Châu của Tống Khản. Nó cũng tài mạo song toàn và rất xứng với Thế Viêm, một mối rất tốt đấy.”
Sau khi đăng vị, Cảnh Nam Thiên đối xử với bề tôi mặc dù không tốt so với trước đây nhưng vẫn vô cùng hiếu nghĩa với Khang thái hậu. Khi nghe Khang thái hậu nói vậy, ông ta liền đáp lời, “Nếu mẫu hậu đã nói cô ta tốt thì đương nhiên cô ta tốt rồi. Con nghe lời mẫu hậu ban hôn cho cô ta với Thế Viêm ạ.”
Từ điện Trường Xuân đi ra, Cảnh Nam Thiên không vội quay về ngự thư phòng mà bãi giá tới cung Như Tú của Khương quý phi.
Năm đó, sau khi đăng vị không lâu, ở mãi trong thâm cung cũng thấy buồn, lại nghe nói có lễ Phật đản và có rất nhiều tiểu thư khuê các tới chùa lễ Phật, ông ta liền bàn bạc với đám người Tống Khản định mặc y phục thường dân đi tới chùa nhìn lén các tiểu thư khuê các. Khi đó đám người Tống Khản tuổi còn trẻ, cũng còn thích làm liều, nên vừa nghe nói thế đã không hề ngăn cản, còn bừng bừng khí thế sắp xếp mọi việc.
Đám người bọn họ giả dạng thường dân lén lút đi tới am Đạt Tự. Cũng chính lúc đó ông ta và Tống Khản đã cùng nhau nhìn lén Khương Tố Phân đến chùa dâng hương. Sự việc qua đi, ông ta cứ nhớ mãi không quên Khương Tố Phân nên mới cố ý đề cập trước mặt Chu hoàng hậu. Chu hoàng hậu rất hiểu chuyện, chẳng bao lâu liền thu xếp giúp ông ta nạp Khương Tố Phân tiến cung làm phi. Khương Tố Phân xuất thân là danh môn thế gia, tài mạo lại hơn người nên lúc tiến cung liền tươi đẹp áp chế mọi loại hoa thơm cỏ lạ và thành sủng phi của ông ta. Khi Khương Tố Phân sinh con trai, ông ta rất vui mừng và nhanh chóng tấn phong Khương Tố Phân thành phi. Nhưng ông ta chưa bao giờ biết thì ra Tống Khản cũng thích Khương Tố Phân, còn từng định tới nhà họ Khương cầu hôn nữa.
Nhớ lại chuyện cũ, Cảnh Nam Thiên đột nhiên lại sinh hứng thú với Khương quý phi, quyết đêm nay phải nghỉ ở cung Như Tú. Ông ta dẫn người tới cung Như Tú rồi xua tay không cho người vào báo mà tự mình rón ra rón rén vào điện. Ông ta nấp ở bên ngoài phòng của Khương quý phi và nhìn xuyên qua bức rèm che thăm dò bên trong.
Khương quý phi năm nay ba mươi sáu tuổi, nhờ bảo dưỡng tốt mà dáng vẻ cũng chỉ tầm hai mươi. Có điều, ở một nơi mỹ nhân nhiều như mây trên trời thế này, bà ta hiện giờ cũng như hoa hết thời, không còn khả năng quyến rũ người ta nữa. Vài năm gần đây Cảnh NamThiên dần dần không hề tới điện của bà ta nghỉ ngơi, bà ta cũng dần dần không hề trông đợi vào sự sủng ái của Cảnh Nam Thiên nữa, mà đem mọi kỳ vọng ký thác lên người Cảnh Thế Đan, hy vọng Cảnh Thế Đan có thể vì bà ta mà tranh đoạt. Mấy ngày nay, bà ta nghe loáng thoáng có tin đồn Công chúa Trường Tín muốn tác hợp hôn sự cho Cảnh Thế Đan và Tống Ý Châu. Bà ta cảm thấy vô cùng bực bội nhưng cũng chẳng còn cách nào khác nên mấy tối nay ngủ không ngon, vì vậy giờ ngọ hôm nay đã buồn ngủ, liền nằm trên giường nghỉ ngơi.
Mỹ nhân y phục mỏng manh, tư thế ngủ thật đa tình. Cảnh Nam Thiên chỉ nhìn một lát liền nổi hứng. Ông ta kéo rèm che bước vào và ra hiệu cho cung nữ đang quạt trước giường Khương quý phi ra ngoài. Cảnh Nam Thiên cởi áo khoác rồi nằm đè lên người Khương quý phi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.