Chương 37
Cống Trà
25/05/2015
Lầu Thái Bạch nằm trên đoạn đường phồn hoa của kinh thành, phong cảnh rất đẹp và độc đáo, các quan to quý nhân khi có chuyện vui muốn mở tiệc, muốn bao sương phòng đều phải đặt từ trước, nhưng Tống Ý Mặc hiện giờ đã là quốc cữu (em vợ của vua), nàng chỉ cần sai người tới lầu Thái Bạch nói một tiếng là chưởng quầy đã vội đích thân sắp xếp một sương phòng rộng nhất và tốt nhất ở đó.
Buổi tối, Tống Ý Mặc tổ chức tiệc ở lầu Thái Bạch. Trừ một vài người ở xưởng dệt may, nàng còn mời thêm Cảnh Thế Đan, Cảnh Thế Viêm và đám người Thạch Khang, Trần Song Ngư.
Giữa bữa tiệc, mọi người lại nâng chén chúc mừng Tống Ý Mặc. Tống Ý Mặc liên lục nói lời cảm tạ.
Khúc Hồng cũng có mặt nhưng chỉ uống hai chén rồi nói trong nhà có việc và rời đi trước.
Thạch Khang và Tống Ý Mặc ngồi cùng bàn. Hắn cúi xuống thì thầm bên tai nàng, “Tiểu Hầu gia được thăng lên làm phó cục trưởng, Khúc đại nhân hình như không được vui lắm phải không?”
Tống Ý Mặc nói, “Không đến mức ấy đâu? Chiều nay có người nhà họ Khúc tới xưởng dệt may báo tin ái thiếp của ông ấy bị động thai và sắp sinh, ông ấy vội về cũng là chuyện bình thường.”
Lúc này Thạch Khang mới thoải mái nói, “Thì ra là thế.”
Thực ra Tống Ý Mặc cũng đoán Khúc Hồng không vui, nhưng hiện tại người ta là cấp trên của nàng, nói chung là không nên đắc tội, đương nhiên cũng không thể nói xấu Khúc Hồng trước mặt người khác.
Thạch Khang lại nhắc nhở, “Cha của Khúc đại nhân trước đây chính là phụ tá trong phủ của Công chúa Trường Tín, ông ta đương nhiên cũng một lòng hướng về phủ Công chúa, có chỗ dựa cực kỳ vững chắc. Cậu cũng nên đề phòng một chút.”
Tống Ý Mặc thấp giọng nói, “Tôi biết rồi.”
Thạch Khang đang nói chuyện bỗng thấy có mấy sợi tóc của Tống Ý Mặc hơi rối. Hắn nhịn không được giơ tay vuốt vuốt giúp nàng rồi cười nói, “Tóc của cậu mượt thật đấy, ngay cả trâm cũng không giữ được.”
Tống Ý Mặc theo bản năng né tránh. Nàng nói, “Đừng lộn xộn!”
Cảnh Thế Đan ngồi đối diện với Tống Ý Mặc, mắt thấy Thạch Khang và Tống Ý Mặc châu đầu ghé tai, tư thế thân thiết thì có chút không thuận mắt. Khi đặt chén lên bàn, hắn bất giác đặt mạnh xuống khiến chén rượu vang lên cốc một tiếng.
Cảnh Thế Viêm ngồi bên cạnh Cảnh Thế Đan, thấy trong mắt Cảnh Thế Đan lóe lên sát khí, hắn giả vờ như không biết mà cười nói, “Anh không vừa ý vì rượu ở đây không ngon à?”
Cảnh Thế Đan thản nhiên nói, “Thấy chúng ta đến mà ông chủ của lầu Thái Bạch còn dám không lấy rượu ngon ra sao?”
Tống Ý Mặc nghe được bọn họ nói chuyện liền tiếp lời, “Ông chủ của lầu Thái Bạch nghe nói hai điện hạ cũng tới nên đã đem rượu Trạng nguyên hồng trân quý trình lên để mời hai vị điện hạ. Chúng tôi có thể uống Trạng nguyên hồng trân quý bực này cũng là nhờ hào quang của hai vị điện hạ đấy ạ.”
Cảnh Thế Đan vừa nghe nói thế liền quay đầu ra lệnh cho Niệm An ở phía sau, “Khi nào về phải thưởng cho ông chủ lầu Thái Bạch.”
Niệm An vừa vâng dạ vừa lén nhìn Tống Ý Mặc một cái, sau lại so sánh với bức họa của Cảnh Thế Đan. Gã cảm thấy phải giơ ngón tay cái khen Cảnh Thế Đan một chút. Khà khà, Huệ vương điện hạ thật tài tình, chỉ tùy tiện vẽ một bức tranh đã có thể lột tả được trọn vẹn khuôn mặt của tiểu Hầu gia rồi.
Khi Thạch Khang ngẩng đầu lên thì nhận thấy Niệm An đang nhìn về bên này. Hắn không khỏi kinh ngạc. Tiểu thái giám này nhìn cái gì vậy? Hay bởi vì mình rất oai hùng nên gã… Phì, nghĩ cái gì vậy?
Tống Ý Mặc thấy Thạch Khang có biểu hiện khác thường liền theo tầm mắt của Thạch Khang nhìn qua, vừa nhìn một cái liền chạm phải tầm mắt của Cảnh Thế Đan, chỉ thấy Cảnh Thế Đan mày dài tóc rủ, hai mắt sáng bừng, môi mỏng đặt lên chén, có một tư thái phong lưu không thể nói thành lời.
Tống Ý Mặc nhanh chóng thu hồi tầm mắt, ngực có chút nóng lên, trong lòng không rõ cảm giác lúc này là gì.
Cảnh Thế Đan lại không thu hồi tầm mắt mà chỉ chăm chăm nhìn Tống Ý Mặc. Tối nay Tống Ý Mặc mặc một bộ cẩm bào hoa văn màu xanh ngọc, mái tóc đen nhánh được quấn trong chiếc trâm màu ngọc bích, nàng vừa uống rượu, đôi mắt lóng lánh như nước, hai má ửng hồng, trong vẻ tuấn tú lại có chút quyến rũ làm người ta không thể rời mắt.
Thạch Khang lườm Niệm An rồi rời tầm mắt đi, lại thấy Cảnh Thế Đan hai mắt sáng quắc. Hắn không khỏi sờ sờ lên mặt mình, rồi lập tức ý thức được không phải người ta nhìn mình mà nhìn Tống Ý Mặc. Hắn dùng khủy tay huých Tống Ý Mặc rồi thì thầm, “Huệ vương điện hạ đang nhìn cậu kìa!” Trong giọng nói có một chút khó hiểu và kỳ quái.
Tống Ý Mặc rủ mắt ừm một tiếng.
Rượu Trạng nguyên hồng này khá mạnh, Thạch Khang lại mê rượu nên uống hơi nhiều. Lúc này, men say đã dâng lên, hắn bắt đầu mở miệng nói bậy, “Tiểu Hầu gia, nếu cậu là con gái thì không chỉ Huệ vương điện hạ, ngay cả ta cũng khó mà đỡ được…”
“Anh nói bậy bạ gì đó?” Tống Ý Mặc vội sai tiểu nhị, “Mang canh giải rượu lên đây, Thạch thiếu gia say rồi!”
Thạch Khang còn muốn hét lên, “Ta cũng gặp chị gái cậu rồi, bộ dạng này của cậu so với mấy chị gái còn đẹp hơn, ta nói cho cậu biết…”
“Ăn miếng bánh này đi!” Tống Ý Mặc nhanh tay nhét một miếng bánh vào miệng Thạch Khang. Thạch Khang bị chặn miệng lại mới thôi không nói nữa.
Cảnh Thế Đan thấy Tống Ý Mặc đút bánh cho Thạch Khang thì không hiểu sao cảm thấy khó chịu. Hắn lạnh lùng hừ một tiếng.
Còn Cảnh Thế Viêm thì đã được Tống Ý Châu dặn dò nên cũng chú ý chăm sóc Tống Ý Mặc, không cho Tống Ý Mặc uống rượu, thỉnh thoảng lại đỡ vài chén cho nàng, rồi ra hiệu cho Tống Ý Mặc phải sớm về phủ để tránh cho La phu nhân lo lắng.
Tống Ý Mặc nhanh chóng rút lui, trong tiếng cười nói đã có chút men say.
Mọi người xem tình hình cũng lần lượt cáo từ.
Cảnh Thế Đan cũng đứng lên dẫn Niệm An rời đi.
Một hồi trở về phủ Huệ vương, Cảnh Thế Đan uống canh giải rượu xong liền đứng ở bên ngoài ngẩng đầu nhìn trời. Sau một lúc hắn mới bước vào thư phòng.
Niệm An vội vàng tới hầu hạ. Mắt thấy Cảnh Thế Đan đang muốn vẽ tranh, gã liền mài mực chờ sẵn.
Cảnh Thế Đan cầm bút đứng im một lát như thể đang suy nghĩ điều gì. Một hồi lâu hắn mới vẽ xuống một cô gái mỹ mạo nhỏ nhắn.
Niệm An cảm thấy cô gái xinh đẹp này có chút quen mắt. Nhìn một lúc lâu gã bỗng đột nhiên kinh hãi. Ôi, đây chẳng phải tiểu Hầu gia mặc nữ trang sao? Trong bức tranh của Huệ vương điện hạ, tiểu Hầu gia khác nào một cô gái xinh đẹp đâu?
Cảnh Thế Đan vẽ thêm cho mỹ nhân trong tranh một chiếc trâm ngọc, điểm bên tai nàng một đôi hoa tai. Sau khi vẽ xong, hắn lại ngẩn ngơ hỏi, “So với Tống Ý Châu thì thế nào?”
Niệm An lắm miệng trả lời, “So với Thuận vương phi còn xinh đẹp hơn đấy ạ.”
Lúc này Cảnh Thế Đan mới kinh hãi phát hiện ra Niệm An vẫn ở bên cạnh. Hắn không khỏi trách mắng, “Cút ra ngoài!”
Niệm An đã có kinh nghiệm, không đợi Cảnh Thế Đan giơ chân đá, gã liền vội vội vàng vàng tót ra ngoài luôn.
Đợi đến khi Cảnh Thế Đan nghỉ ngơi, Niệm An vào thu dọn trong thư phòng thì quả nhiên nhặt được bức tranh bị vo tròn ném trên mặt đất. Gã mở tranh ra nhìn kỹ rồi nói với vẻ tán thưởng, “Thủ pháp của Huệ vương điện hạ thực diệu, chỉ một bức tranh thế này, người không biết tiểu Hầu gia lại tưởng trong bức tranh thực sự làm một mỹ nhân ấy chứ.” Nói xong, gã lại tỉ mỉ cuộn bức tranh lại và cẩn thận cất trong ngực, quyết định cẩn thận cất giữ cùng với bức tranh nhặt được lần trước.
Lại nói Tống Ý Mặc lúc trở lại phủ. Nàng tới gặp La phu nhân nói mấy câu rồi mới trở lại phòng tắm rửa. Sau khi được Thanh Mai giúp cởi y phục và bước vào thùng tắm, nàng không tự chủ được nhìn lại trước ngực mình rồi buồn rầu nói, “Thanh Mai, nó mọc nhanh quá. Nếu không phải trời đang lạnh phải mặc áo bông thì chỉ sợ không che được.”
Thanh Mai che miệng cười, “Giờ mới là bắt đầu thôi. Đến sang năm chỉ sợ nó còn lớn hơn nữa.”
“Phải làm sao bây giờ?” Tống Ý Mặc hiếm khi lộ ra sự mềm mại nũng nịu của con gái. Nàng chìm đầu xuống nước rồi thở một cái lại nhô lên. Tống Ý Mặc vuốt nước trên mặt mà nói, “Phiền chết được!”
Tống Ý Mặc lúc này không cố ý trầm giọng nói chuyện mà chỉ nhõng nhẽo oán giận, giọng nói hết sức dễ nghe. Thanh Mai vừa kỳ lưng cho nàng vừa nói, “Tiểu Hầu gia, mùa đông thì không sao, nhưng tới mùa xuân thì đành phải buộc dây nịt trước ngực, không còn cách nào khác đâu ạ.”
Tống Ý Mặc thở dài, “Ngoài cái này ra còn có giọng nói nữa. Lần vừa rồi ngay cả Thạch Khang cũng kinh ngạc nói giọng ta không giống trước, có chút không bình thường. Sang năm tới mà vẫn còn thế này thì không chỉ anh ta, người khác chắc chắn cũng sẽ nghi ngờ.”
Thanh Mai an ủi, “Đại tiểu thư giờ đã là Thuận vương phi, Nhị tiểu thư thì là thục phi, đã có các tiểu thư ấy rồi, lại thêm phu nhân giỏi tính toán, mọi người nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp thỏa đáng giúp tiểu Hầu gia khôi phục thân phận nữ nhi thôi ạ.”
Tống Ý Mặc bỗng nắm tay Thanh Mai hỏi, “Chị Thanh Mai, giả như ta không phải con gái mà thực sự là con trai thì chị có thích ta không?”
Thanh Mai lập tức đỏ mặt, “Tiểu Hầu gia nói gì đó!”
Tống Ý Mặc không khỏi bật cười ha hả. Nàng dùng tay nâng cầm Thanh Mai lên rồi nói với giọng đưa tình, “Thanh Mai ngoan, chẳng lẽ chị chưa từng nghĩ tới điều này?”
Thanh Mai bị Tống Ý Mặc nâng cằm thì mặt càng đỏ. Nàng ta phì phì nói, “Tiểu Hầu gia có muốn tôi hầu hạ nữa hay không đấy?”
Lúc này Tống Ý Mặc mới buông tay. Nàng vừa cười hì hì vừa nói, “Ta đoán chị Thanh Mai thực ra rất ái mộ ta đó.”
Thanh Mai dở khóc dở cười, “Trước đây còn ra dáng, giờ càng lớn lại chẳng ra thể thống gì hết.”
Đùa giỡn một hồi xong, Thanh Mai lại giúp Tống Ý Mặc lau khô người và mặc y phục, sau đó mới đỡ nàng lên giường nằm nghỉ.
Tống Ý Mặc vẫn có cảm giác chếnh choáng nên không chịu được chăn dày quá. Nàng sai Thanh Mai đổi sang cái chăn mỏng hơn nhưng Thanh Mai không chịu. Nàng ta chỉ đi mở một cánh cửa sổ rồi cười nói, “Nửa đêm về sáng có thể lạnh, tiểu Hầu gia dùng chăn mỏng thì sao đủ ấm? Mở một cửa cho thoáng thì tốt hơn.”
Tống Ý Mặc tự nới lỏng y phục ra, bất chợt nhớ tới ánh mắt của Cảnh Thế Đan, nàng vội túm chặt y phục rồi lẩm bẩm, “Cầm thú!”
Thanh Mai đợi Tống Ý Mặc ngủ mới đi đóng cửa sổ và thổi tắt đèn rồi nằm xuống chiếc giường kê bên cạnh.
Đêm đó, Tống Ý Mặc mơ thấy rất nhiều chuyện. Trong giấc mơ của nàng, trước ngực có một đôi bạch thỏ phấn khích mọc ra, áo bông có muốn giấu cũng không giấu được, vừa đi mấy bước liền rung rung mấy cái. Nàng không thể không lấy vải buộc chặt đôi bạch thỏ lại. Không ngờ nàng vừa đi ra đường thì tấm vải ngực đột nhiên bị lỏng ra, đôi bạch thỏ cũng đột nhiên rung động. Ngay sau đó, Cảnh Thế Đan xuất hiện ngay trước mặt nàng. Hắn nhìn ngực nàng rồi nói, “Ngực lớn như vậy rồi, còn nói mình không phải con gái nữa không?” Nói xong, hắn lại sáp lại gần để nhìn cho rõ hơn.
“Huệ vương điện hạ, đừng làm vậy!” Tống Ý Mặc hô một tiếng rồi đột nhiên bừng tỉnh, mồ hôi lạnh nhỏ từng giọt.
Thanh Mai nghe thấy Tống Ý Mặc hô một câu Huệ vương thì cũng bừng tỉnh. Nàng ta hỏi, “Tiểu Hầu gia sao thế?” Nói xong, nàng ta khoác áo ngồi dậy nhìn Tống Ý Mặc.
Tống Ý Mặc trả lời, “Ta mơ một giấc mơ, trong mơ gặp một kẻ mặt người dạ thú.”
Ở một nơi khác, Cảnh Thế Đan lại mơ thấy một giấc mộng xuân. Cô gái trong mộng cùng lắm chỉ mười hai mười ba tuổi nhưng cơ thể phong lưu, quyến rũ xinh đẹp, hiếm thấy nữa là trước ngực cô gái lại xuất hiện một đôi bạch thỏ, hai tay tựa hồ có muốn nắm giữ cũng không được. Hắn nhìn cô gái kia, nhìn một lúc mới phát hiện đó là Tống Ý Mặc mặc trang phục con gái. Hắn liền kinh hãi hỏi, “Ơ, chẳng phải cậu là nam sao? Sao lại thành con gái thế này?” Nói xong, hắn lại giơ tay lên sờ, định sờ một chút xem là thật hay giả.
Lòng bàn tay có cảm giác nóng ấm, hoạt sắc sinh hương, tư vị thật khó tả. Cảnh Thế Đan kinh ngạc, thì ra là thật?
“A Mặc, cục cưng ơi!” Cảnh Thế Đan ở trong mộng không nhịn được hô lên một câu.
Niệm An gác đêm nghe được tiếng la liền nhủ thầm, “Chỉ là một bức tranh thôi, sao lại thành mộng xuân được nhỉ?”
Buổi tối, Tống Ý Mặc tổ chức tiệc ở lầu Thái Bạch. Trừ một vài người ở xưởng dệt may, nàng còn mời thêm Cảnh Thế Đan, Cảnh Thế Viêm và đám người Thạch Khang, Trần Song Ngư.
Giữa bữa tiệc, mọi người lại nâng chén chúc mừng Tống Ý Mặc. Tống Ý Mặc liên lục nói lời cảm tạ.
Khúc Hồng cũng có mặt nhưng chỉ uống hai chén rồi nói trong nhà có việc và rời đi trước.
Thạch Khang và Tống Ý Mặc ngồi cùng bàn. Hắn cúi xuống thì thầm bên tai nàng, “Tiểu Hầu gia được thăng lên làm phó cục trưởng, Khúc đại nhân hình như không được vui lắm phải không?”
Tống Ý Mặc nói, “Không đến mức ấy đâu? Chiều nay có người nhà họ Khúc tới xưởng dệt may báo tin ái thiếp của ông ấy bị động thai và sắp sinh, ông ấy vội về cũng là chuyện bình thường.”
Lúc này Thạch Khang mới thoải mái nói, “Thì ra là thế.”
Thực ra Tống Ý Mặc cũng đoán Khúc Hồng không vui, nhưng hiện tại người ta là cấp trên của nàng, nói chung là không nên đắc tội, đương nhiên cũng không thể nói xấu Khúc Hồng trước mặt người khác.
Thạch Khang lại nhắc nhở, “Cha của Khúc đại nhân trước đây chính là phụ tá trong phủ của Công chúa Trường Tín, ông ta đương nhiên cũng một lòng hướng về phủ Công chúa, có chỗ dựa cực kỳ vững chắc. Cậu cũng nên đề phòng một chút.”
Tống Ý Mặc thấp giọng nói, “Tôi biết rồi.”
Thạch Khang đang nói chuyện bỗng thấy có mấy sợi tóc của Tống Ý Mặc hơi rối. Hắn nhịn không được giơ tay vuốt vuốt giúp nàng rồi cười nói, “Tóc của cậu mượt thật đấy, ngay cả trâm cũng không giữ được.”
Tống Ý Mặc theo bản năng né tránh. Nàng nói, “Đừng lộn xộn!”
Cảnh Thế Đan ngồi đối diện với Tống Ý Mặc, mắt thấy Thạch Khang và Tống Ý Mặc châu đầu ghé tai, tư thế thân thiết thì có chút không thuận mắt. Khi đặt chén lên bàn, hắn bất giác đặt mạnh xuống khiến chén rượu vang lên cốc một tiếng.
Cảnh Thế Viêm ngồi bên cạnh Cảnh Thế Đan, thấy trong mắt Cảnh Thế Đan lóe lên sát khí, hắn giả vờ như không biết mà cười nói, “Anh không vừa ý vì rượu ở đây không ngon à?”
Cảnh Thế Đan thản nhiên nói, “Thấy chúng ta đến mà ông chủ của lầu Thái Bạch còn dám không lấy rượu ngon ra sao?”
Tống Ý Mặc nghe được bọn họ nói chuyện liền tiếp lời, “Ông chủ của lầu Thái Bạch nghe nói hai điện hạ cũng tới nên đã đem rượu Trạng nguyên hồng trân quý trình lên để mời hai vị điện hạ. Chúng tôi có thể uống Trạng nguyên hồng trân quý bực này cũng là nhờ hào quang của hai vị điện hạ đấy ạ.”
Cảnh Thế Đan vừa nghe nói thế liền quay đầu ra lệnh cho Niệm An ở phía sau, “Khi nào về phải thưởng cho ông chủ lầu Thái Bạch.”
Niệm An vừa vâng dạ vừa lén nhìn Tống Ý Mặc một cái, sau lại so sánh với bức họa của Cảnh Thế Đan. Gã cảm thấy phải giơ ngón tay cái khen Cảnh Thế Đan một chút. Khà khà, Huệ vương điện hạ thật tài tình, chỉ tùy tiện vẽ một bức tranh đã có thể lột tả được trọn vẹn khuôn mặt của tiểu Hầu gia rồi.
Khi Thạch Khang ngẩng đầu lên thì nhận thấy Niệm An đang nhìn về bên này. Hắn không khỏi kinh ngạc. Tiểu thái giám này nhìn cái gì vậy? Hay bởi vì mình rất oai hùng nên gã… Phì, nghĩ cái gì vậy?
Tống Ý Mặc thấy Thạch Khang có biểu hiện khác thường liền theo tầm mắt của Thạch Khang nhìn qua, vừa nhìn một cái liền chạm phải tầm mắt của Cảnh Thế Đan, chỉ thấy Cảnh Thế Đan mày dài tóc rủ, hai mắt sáng bừng, môi mỏng đặt lên chén, có một tư thái phong lưu không thể nói thành lời.
Tống Ý Mặc nhanh chóng thu hồi tầm mắt, ngực có chút nóng lên, trong lòng không rõ cảm giác lúc này là gì.
Cảnh Thế Đan lại không thu hồi tầm mắt mà chỉ chăm chăm nhìn Tống Ý Mặc. Tối nay Tống Ý Mặc mặc một bộ cẩm bào hoa văn màu xanh ngọc, mái tóc đen nhánh được quấn trong chiếc trâm màu ngọc bích, nàng vừa uống rượu, đôi mắt lóng lánh như nước, hai má ửng hồng, trong vẻ tuấn tú lại có chút quyến rũ làm người ta không thể rời mắt.
Thạch Khang lườm Niệm An rồi rời tầm mắt đi, lại thấy Cảnh Thế Đan hai mắt sáng quắc. Hắn không khỏi sờ sờ lên mặt mình, rồi lập tức ý thức được không phải người ta nhìn mình mà nhìn Tống Ý Mặc. Hắn dùng khủy tay huých Tống Ý Mặc rồi thì thầm, “Huệ vương điện hạ đang nhìn cậu kìa!” Trong giọng nói có một chút khó hiểu và kỳ quái.
Tống Ý Mặc rủ mắt ừm một tiếng.
Rượu Trạng nguyên hồng này khá mạnh, Thạch Khang lại mê rượu nên uống hơi nhiều. Lúc này, men say đã dâng lên, hắn bắt đầu mở miệng nói bậy, “Tiểu Hầu gia, nếu cậu là con gái thì không chỉ Huệ vương điện hạ, ngay cả ta cũng khó mà đỡ được…”
“Anh nói bậy bạ gì đó?” Tống Ý Mặc vội sai tiểu nhị, “Mang canh giải rượu lên đây, Thạch thiếu gia say rồi!”
Thạch Khang còn muốn hét lên, “Ta cũng gặp chị gái cậu rồi, bộ dạng này của cậu so với mấy chị gái còn đẹp hơn, ta nói cho cậu biết…”
“Ăn miếng bánh này đi!” Tống Ý Mặc nhanh tay nhét một miếng bánh vào miệng Thạch Khang. Thạch Khang bị chặn miệng lại mới thôi không nói nữa.
Cảnh Thế Đan thấy Tống Ý Mặc đút bánh cho Thạch Khang thì không hiểu sao cảm thấy khó chịu. Hắn lạnh lùng hừ một tiếng.
Còn Cảnh Thế Viêm thì đã được Tống Ý Châu dặn dò nên cũng chú ý chăm sóc Tống Ý Mặc, không cho Tống Ý Mặc uống rượu, thỉnh thoảng lại đỡ vài chén cho nàng, rồi ra hiệu cho Tống Ý Mặc phải sớm về phủ để tránh cho La phu nhân lo lắng.
Tống Ý Mặc nhanh chóng rút lui, trong tiếng cười nói đã có chút men say.
Mọi người xem tình hình cũng lần lượt cáo từ.
Cảnh Thế Đan cũng đứng lên dẫn Niệm An rời đi.
Một hồi trở về phủ Huệ vương, Cảnh Thế Đan uống canh giải rượu xong liền đứng ở bên ngoài ngẩng đầu nhìn trời. Sau một lúc hắn mới bước vào thư phòng.
Niệm An vội vàng tới hầu hạ. Mắt thấy Cảnh Thế Đan đang muốn vẽ tranh, gã liền mài mực chờ sẵn.
Cảnh Thế Đan cầm bút đứng im một lát như thể đang suy nghĩ điều gì. Một hồi lâu hắn mới vẽ xuống một cô gái mỹ mạo nhỏ nhắn.
Niệm An cảm thấy cô gái xinh đẹp này có chút quen mắt. Nhìn một lúc lâu gã bỗng đột nhiên kinh hãi. Ôi, đây chẳng phải tiểu Hầu gia mặc nữ trang sao? Trong bức tranh của Huệ vương điện hạ, tiểu Hầu gia khác nào một cô gái xinh đẹp đâu?
Cảnh Thế Đan vẽ thêm cho mỹ nhân trong tranh một chiếc trâm ngọc, điểm bên tai nàng một đôi hoa tai. Sau khi vẽ xong, hắn lại ngẩn ngơ hỏi, “So với Tống Ý Châu thì thế nào?”
Niệm An lắm miệng trả lời, “So với Thuận vương phi còn xinh đẹp hơn đấy ạ.”
Lúc này Cảnh Thế Đan mới kinh hãi phát hiện ra Niệm An vẫn ở bên cạnh. Hắn không khỏi trách mắng, “Cút ra ngoài!”
Niệm An đã có kinh nghiệm, không đợi Cảnh Thế Đan giơ chân đá, gã liền vội vội vàng vàng tót ra ngoài luôn.
Đợi đến khi Cảnh Thế Đan nghỉ ngơi, Niệm An vào thu dọn trong thư phòng thì quả nhiên nhặt được bức tranh bị vo tròn ném trên mặt đất. Gã mở tranh ra nhìn kỹ rồi nói với vẻ tán thưởng, “Thủ pháp của Huệ vương điện hạ thực diệu, chỉ một bức tranh thế này, người không biết tiểu Hầu gia lại tưởng trong bức tranh thực sự làm một mỹ nhân ấy chứ.” Nói xong, gã lại tỉ mỉ cuộn bức tranh lại và cẩn thận cất trong ngực, quyết định cẩn thận cất giữ cùng với bức tranh nhặt được lần trước.
Lại nói Tống Ý Mặc lúc trở lại phủ. Nàng tới gặp La phu nhân nói mấy câu rồi mới trở lại phòng tắm rửa. Sau khi được Thanh Mai giúp cởi y phục và bước vào thùng tắm, nàng không tự chủ được nhìn lại trước ngực mình rồi buồn rầu nói, “Thanh Mai, nó mọc nhanh quá. Nếu không phải trời đang lạnh phải mặc áo bông thì chỉ sợ không che được.”
Thanh Mai che miệng cười, “Giờ mới là bắt đầu thôi. Đến sang năm chỉ sợ nó còn lớn hơn nữa.”
“Phải làm sao bây giờ?” Tống Ý Mặc hiếm khi lộ ra sự mềm mại nũng nịu của con gái. Nàng chìm đầu xuống nước rồi thở một cái lại nhô lên. Tống Ý Mặc vuốt nước trên mặt mà nói, “Phiền chết được!”
Tống Ý Mặc lúc này không cố ý trầm giọng nói chuyện mà chỉ nhõng nhẽo oán giận, giọng nói hết sức dễ nghe. Thanh Mai vừa kỳ lưng cho nàng vừa nói, “Tiểu Hầu gia, mùa đông thì không sao, nhưng tới mùa xuân thì đành phải buộc dây nịt trước ngực, không còn cách nào khác đâu ạ.”
Tống Ý Mặc thở dài, “Ngoài cái này ra còn có giọng nói nữa. Lần vừa rồi ngay cả Thạch Khang cũng kinh ngạc nói giọng ta không giống trước, có chút không bình thường. Sang năm tới mà vẫn còn thế này thì không chỉ anh ta, người khác chắc chắn cũng sẽ nghi ngờ.”
Thanh Mai an ủi, “Đại tiểu thư giờ đã là Thuận vương phi, Nhị tiểu thư thì là thục phi, đã có các tiểu thư ấy rồi, lại thêm phu nhân giỏi tính toán, mọi người nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp thỏa đáng giúp tiểu Hầu gia khôi phục thân phận nữ nhi thôi ạ.”
Tống Ý Mặc bỗng nắm tay Thanh Mai hỏi, “Chị Thanh Mai, giả như ta không phải con gái mà thực sự là con trai thì chị có thích ta không?”
Thanh Mai lập tức đỏ mặt, “Tiểu Hầu gia nói gì đó!”
Tống Ý Mặc không khỏi bật cười ha hả. Nàng dùng tay nâng cầm Thanh Mai lên rồi nói với giọng đưa tình, “Thanh Mai ngoan, chẳng lẽ chị chưa từng nghĩ tới điều này?”
Thanh Mai bị Tống Ý Mặc nâng cằm thì mặt càng đỏ. Nàng ta phì phì nói, “Tiểu Hầu gia có muốn tôi hầu hạ nữa hay không đấy?”
Lúc này Tống Ý Mặc mới buông tay. Nàng vừa cười hì hì vừa nói, “Ta đoán chị Thanh Mai thực ra rất ái mộ ta đó.”
Thanh Mai dở khóc dở cười, “Trước đây còn ra dáng, giờ càng lớn lại chẳng ra thể thống gì hết.”
Đùa giỡn một hồi xong, Thanh Mai lại giúp Tống Ý Mặc lau khô người và mặc y phục, sau đó mới đỡ nàng lên giường nằm nghỉ.
Tống Ý Mặc vẫn có cảm giác chếnh choáng nên không chịu được chăn dày quá. Nàng sai Thanh Mai đổi sang cái chăn mỏng hơn nhưng Thanh Mai không chịu. Nàng ta chỉ đi mở một cánh cửa sổ rồi cười nói, “Nửa đêm về sáng có thể lạnh, tiểu Hầu gia dùng chăn mỏng thì sao đủ ấm? Mở một cửa cho thoáng thì tốt hơn.”
Tống Ý Mặc tự nới lỏng y phục ra, bất chợt nhớ tới ánh mắt của Cảnh Thế Đan, nàng vội túm chặt y phục rồi lẩm bẩm, “Cầm thú!”
Thanh Mai đợi Tống Ý Mặc ngủ mới đi đóng cửa sổ và thổi tắt đèn rồi nằm xuống chiếc giường kê bên cạnh.
Đêm đó, Tống Ý Mặc mơ thấy rất nhiều chuyện. Trong giấc mơ của nàng, trước ngực có một đôi bạch thỏ phấn khích mọc ra, áo bông có muốn giấu cũng không giấu được, vừa đi mấy bước liền rung rung mấy cái. Nàng không thể không lấy vải buộc chặt đôi bạch thỏ lại. Không ngờ nàng vừa đi ra đường thì tấm vải ngực đột nhiên bị lỏng ra, đôi bạch thỏ cũng đột nhiên rung động. Ngay sau đó, Cảnh Thế Đan xuất hiện ngay trước mặt nàng. Hắn nhìn ngực nàng rồi nói, “Ngực lớn như vậy rồi, còn nói mình không phải con gái nữa không?” Nói xong, hắn lại sáp lại gần để nhìn cho rõ hơn.
“Huệ vương điện hạ, đừng làm vậy!” Tống Ý Mặc hô một tiếng rồi đột nhiên bừng tỉnh, mồ hôi lạnh nhỏ từng giọt.
Thanh Mai nghe thấy Tống Ý Mặc hô một câu Huệ vương thì cũng bừng tỉnh. Nàng ta hỏi, “Tiểu Hầu gia sao thế?” Nói xong, nàng ta khoác áo ngồi dậy nhìn Tống Ý Mặc.
Tống Ý Mặc trả lời, “Ta mơ một giấc mơ, trong mơ gặp một kẻ mặt người dạ thú.”
Ở một nơi khác, Cảnh Thế Đan lại mơ thấy một giấc mộng xuân. Cô gái trong mộng cùng lắm chỉ mười hai mười ba tuổi nhưng cơ thể phong lưu, quyến rũ xinh đẹp, hiếm thấy nữa là trước ngực cô gái lại xuất hiện một đôi bạch thỏ, hai tay tựa hồ có muốn nắm giữ cũng không được. Hắn nhìn cô gái kia, nhìn một lúc mới phát hiện đó là Tống Ý Mặc mặc trang phục con gái. Hắn liền kinh hãi hỏi, “Ơ, chẳng phải cậu là nam sao? Sao lại thành con gái thế này?” Nói xong, hắn lại giơ tay lên sờ, định sờ một chút xem là thật hay giả.
Lòng bàn tay có cảm giác nóng ấm, hoạt sắc sinh hương, tư vị thật khó tả. Cảnh Thế Đan kinh ngạc, thì ra là thật?
“A Mặc, cục cưng ơi!” Cảnh Thế Đan ở trong mộng không nhịn được hô lên một câu.
Niệm An gác đêm nghe được tiếng la liền nhủ thầm, “Chỉ là một bức tranh thôi, sao lại thành mộng xuân được nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.