Chương 47: Chương 47
Cống Trà
25/05/2015
“Cái gì? Huệ vương điện hạ muốn tòng quân xuất chiến, còn tiến cử A Mặc nữa sao? Hoàng thượng đã đồng ý rồi sao?” La phu nhân vô cùng sợ hãi hỏi lại Cảnh Thế Viêm lần nữa. Bà chỉ hy vọng mình đã nghe lầm.
Cảnh Thế Viêm thở dài, “Nhạc mẫu, Hoàng thượng đã gật đầu rồi, chỉ thiếu mỗi ý chỉ ban xuống thôi. Nhạc mẫu nên chuẩn bị đi ạ.”
Sắc mặt của La phu nhân biến đổi cực nhanh. Gần đây, dáng người của Tống Ý Mặc càng lúc càng lả lướt, lần này tòng quân xuất chinh, nếu làm không tốt sẽ bị bại lộ thân phận con gái, vả lại, đao thương vốn không có mắt, nhỡ không may xảy ra chuyện gì…
Cảnh Thế Viêm thấy La phu nhân lo lắng thì không thể không an ủi, “A Mặc dù tòng quân cũng chỉ là một tướng nhỏ thôi, không phải quân tiên phong cũng chẳng phải quân chủ lực. Vả lại, cậu ấy còn nhỏ tuổi, dù có cần người xung phong liều chết cũng không đến lượt cậu ấy, chẳng qua chỉ hành động cùng đám đông thôi. Hơn nữa, còn có đám người Thạch đại công tử che chở cho, cậu ấy sẽ không có việc gì đâu. Nếu lần này đi mà đánh lui được quân địch thì khi trở về, thân là tiểu tướng, cậu ấy cũng có thể được ghi quân công và được Hoàng thượng coi trọng nữa.”
La phu nhân lại chẳng để lọt được nửa câu vào tai, bà chỉ lẩm bẩm, “Hầu phủ Trấn Vũ ta chỉ biết dựa vào nó, nếu nó có việc gì thì chúng ta sống sao được nữa?”
Thấy không an ủi được La phu nhân, Cảnh Thế Viêm đành phải nói, “Nếu nhạc mẫu thực không muốn A Mặc tòng quân thì thừa dịp ý chỉ chưa ban xuống, nhạc mẫu mau tiến cung xin với Thái hậu nương nương đi. Thái hậu nương nương nhớ tới tình xưa nghĩ cũ chắc chắn sẽ ra mặt nói giúp.”
La phu nhân nghe đến đây thì hai mắt sáng rực lên. Bà lập tức đứng dậy nói, “Ta sẽ tiến cung ngay lập tức!”
Từ lúc Tống Ý Thiền mang thai, Cảnh Nam Thiên đã hạ khẩu dụ cho phép người của Hầu phủ Trấn Vũ tùy ý tiến cung thăm nàng, bởi vậy La phu nhân rất dễ dàng tiến cung. Bà tới gặp Tống Ý Thiền trước rồi nhờ cung nữ dẫn đi bái kiến Khang thái hậu.
Khang thái hậu nghe xong mục đích đến đây của La phu nhân liền nói, “Trước đây Tống Khản cũng là người vũ dũng, mười tuổi ông ta đã có thể giết hổ rồi, vậy mà hiện giờ tiểu Hầu gia lại được nuôi dưỡng như con gái, lúc nào cũng được nuông chiều trong phú quý, ngay cả tòng quân cũng không dám, thế đâu có giống con nhà võ tướng? Nước Đại Cảnh chúng ta là do chinh chiến mới có được giang sơn, vậy mà đám tiểu tướng bây giờ ai cũng mảnh mai yếu ớt, lại được người làm mẹ như các người che chở nữa nên khỏi phải đánh giặc hộ quốc sao? Chuyện khác ta có thể mở miệng giúp, riêng chuyện này thì không được.”
La phu nhân bị chặn miệng thì trong lòng có chút buồn bực. Có điều vẫn không cam lòng, bà lại nói, “Hầu phủ Trấn Vũ chúng tôi chỉ có mỗi một đứa con trai này, nếu chẳng may A Mặc xảy ra chuyện gì thì chúng tôi tuyệt hậu mất.”
Khang thái hậu lại nói, “Nghe nói kẻ địch lần này cũng không tính là mạnh, vả lại, tiểu Hầu gia chỉ là đi theo quân chứ chẳng phải tiên phong giết người, chắc chắn cậu ta không có việc gì đâu.”
La phu nhân lại bị chặn miệng lần nữa. Không biết làm sao hơn, bà đành phải cáo từ rời khỏi cung.
Ở bên kia, Cảnh Thế Viêm cũng tới xưởng dệt may và nói với Tống Ý Mặc chuyện Cảnh Thế Đan tiến cử nàng tòng quân.
Tống Ý Mặc vừa nghe xong liền lập tức kinh hãi. Nàng hỏi, “Ý Huệ vương điện hạ chẳng phải là muốn lôi em theo tòng quân để dùng thế lực bắt ép Hầu phủ Trấn Vũ, muốn dùng Hầu phủ Trấn Vũ để kiềm chế Hoàng hậu nương nương và Thái tử, không cho bọn họ ra tay với Khương quý phi sao?”
Cảnh Thế Viêm thấp giọng nói, “Nói là tòng quân thì nhanh cũng hơn nửa năm, mà chậm cũng phải mất một hai năm, thời gian đó đủ để Hoàng hậu nương nương và Công chúa Trường Tín đấu đá lẫn nhau. Đến lúc đó Nhị ca lại lập được quân công trở về, không chừng anh ta sẽ được Hoàng thượng tán thưởng cũng nên.”
Tống Ý Mặc lại hỏi, “Thuận vương điện hạ muốn em đồng ý tùy quân và cũng lập được quân công để khi trở về có thể chống lại được Huệ vương điện hạ phải không?”
Cảnh Thế Viêm trả lời, “Ta biết Hầu phủ Trấn Vũ đã mời một vị ẩn sư tới dạy em, em giờ văn võ đủ cả. Vả lại, cha em trước đây có võ công tài giỏi như vậy, nếu ngay cả tòng quân em cũng không dám thì tương lai sao có thể chấn hưng Hầu phủ Trấn Vũ được?”
Cách một hồi Tống Ý Mặc mới nói, “Em chỉ sợ mẹ không cho em tòng quân mà làm ra chuyện gì rồi thôi.”
Hai người nói chuyện xong thì trời cũng không còn sớm. Tống Ý Mặc tiễn Cảnh Thế Viêm về rồi trở lại phủ Trấn Vũ Hầu. Đúng lúc La phu nhân từ cung trở về. Hai mẹ con vội vàng vào phòng nói chuyện.
Tống Ý Mặc khuyên nhủ La phu nhân, “Mẹ, mẹ đừng tìm cách để con không phải tòng quân nữa!”
La phu nhân buồn rầu nói, “Nhỡ chẳng may bị người ta phát hiện ra thân phận của con thì sao?”
“Con sẽ hết sức cẩn thận.” Tống Ý Mặc an ủi La phu nhân vài câu rồi lại nói, “Vả lại, nếu giờ có thể may mắn lập được quân công thì khi trở về, dựa vào quân công, tội khi quân của con có khi lại được tha cho cũng nên?”
Cảnh Nam Viên vì dùng võ lực mới có được thiên hạ nên khi lập quốc đã tạo ra mấy quy củ, trong đó có một cái là có thể dùng quân công để chuộc lại một vài tội danh, nếu có quân công thật lớn thì thậm chí có thể bù lại tội giết người. Tống Ý Mặc đoán, nếu mình lập được quân công thì đến lúc đó Tống Ý Thiền cũng đã sinh nở thuận lợi rồi, chỉ cần nàng ta cầu xin giúp cho thì có lẽ quân công nàng kiếm được có thể bù lại được tội khi quân cũng nên?
La phu nhân còn muốn nói nữa nhưng lại nghĩ, nếu Tống Ý Mặc không tòng quân mà một khi thân phận bị vạch trần, nàng sẽ bị khép vào tội chết. Tòng quân mà nói quả thật sẽ có cơ hội kiếm được quân công, sau khi thân phận bị vạch trần, Tống Ý Mặc có thể lấy quân công để bù lại tội danh. Bà suy nghĩ thật lâu rồi cuối cùng cũng hạ quyết tâm, “Đã vậy thì chuẩn bị tòng quân thôi!”
Chưa được mấy ngày thì thánh chỉ về việc Tống Ý Mặc tòng quân quả nhiên được ban xuống.
Ngày xuất phát, mọi người được đưa tiễn tới tận ngoài thành. Thấy La phu nhân cứ mãi lôi kéo dặn dò Tống Ý Mặc, Cảnh Thế Đan liền nói với Thạch Khang, “Ngươi đến hỏi La phu nhân xem, nếu quả thực quá lo lắng thì chi bằng bà ấy đi luôn cùng chúng ta cũng được.” Hắn nói xong lại cười to.
Thạch Khang nhỏ giọng nói, “Huệ vương điện hạ, phủ Trấn Vũ Hầu chỉ có một mình A Mặc là con trai, La phu nhân chăm sóc cậu ấy như đôi mắt mình vậy, bà ấy lại sợ A Mặc xảy ra chuyện không may, chuyện này cũng là bình thường thôi.”
La phu nhân dặn dò Tống Ý Mặc xong lại quay sang dặn dò Thạch Khang, nhờ Thạch Khang che chở một chút cho Tống Ý Mặc.
Thạch Khang đương nhiên vâng dạ nhận lời.
Tống Ý Mặc có chút xấu hổ. Nàng cao giọng nói, “Mẹ à, mẹ quay về đi!”
La phu nhân cũng biết mình thất thố. Bà vội lùi lại phía sau.
Lại nói, khi Tống Ý Mặc vừa cất cao giọng, Cảnh Thế Đan lại quay sang nói với Thạch Khang, “Người ta mười ba tuổi ai cũng vỡ giọng như vịt kêu, vậy mà tiếng nói của cậu ta lại vừa thanh vừa giòn, thật có chút quái lạ!”
Thạch Khang chỉ nói sơ sơ, “Mĩ thiếu niên nên phát dục chậm thôi.”
“Ha!” Cảnh Thế Đan nở nụ cười.
Rất nhanh sau đó, tiếng vó ngựa bỗng trở nên dồn dập cuốn theo tro bụi mịt mù, đại đội nhân mã đã càng lúc càng xa. La phu nhân ngây người đứng im tại chỗ. Mãi tới khi tro bụi lắng xuống, bóng người đã không còn, bà mới không cam tâm ngồi xe ngựa trở về Hầu phủ.
Từ sau khi Tống Ý Mặc tòng quân, mỗi sáng sớm La phu nhân đều tới dâng hương trước Bồ Tát, cầu Bồ Tát phù hộ cho Tống Ý Mặc, lại ngày ngày nhắc tới, chỉ mong Tống Ý Mặc mau chóng trở về.
Vắng mất một người là Tống Ý Mặc, cả phủ Trấn Vũ Hầu trong nháy mắt trở nên quạnh quẽ đi rất nhiều. Tống Ý Bội thật ra rất biết quan tâm chăm sóc. Ngày ngày nàng ta đều đến phòng của La phu nhân để nói chuyện phiếm với bà.
Ôn thị cũng thường xuyên tiến cung chuyện trò với Tống Ý Thiền. Khi hồi phủ, bất luận là có chuyện gì, bà ta cũng đều nhất nhất bẩm báo lại La phu nhân để La phu nhân quyết định.
Mắt thấy Tống Ý Bội và Ôn thị đã làm người ta bớt lo lắng, La phu nhân cũng hơi cảm thấy được an ủi.
Chỉ chớp mắt đã qua ba tháng. Buổi sáng nay lúc mới thức dậy, mí mắt của La phu nhân cứ giật giật liên hồi. Không khỏi kinh hãi, bà vội vàng tới dâng hương trước Bồ Tát rồi đọc kinh trong một nén hương thì tâm trạng mới tốt lên được một chút.
Cùng lúc đó, Tống Ý Mặc đang mặc chiến bào, ngồi trên lưng ngựa và cùng Cảnh Thế Đan hợp tác đánh lại một gã tiểu tướng của nước Liêu.
Khi tiểu tướng của nước Liêu khiêu chiến, Thạch đại công tử, cũng chính là Thạch tiểu tướng quân hiện thời, định phái Thạch Khang xuất chiến. Thế nhưng Cảnh Thế Đan lại nói, “Tướng quân, bản vương thỉnh chiến!”
Trước đó, Thạch Khang cũng mơ hồ nghe Tống Ý Mặc đề cập qua chuyện nàng muốn lập quân công. Đã tra ra được tên tiểu tướng khiêu chiến là vương tôn của nước Liêu, cũng tra ra được vị vương tôn này có võ công không cao, hắn liền nhỏ giọng nói với Tống Ý Mặc, “A Mặc, nếu bắt được tên vương tôn này thì chính là lập được công lớn đấy. Giờ Huệ vương điện hạ muốn ra tiếp chiến, cậu cũng mau ra thỉnh chiến đi, hai người cùng hợp tác đánh một người thì chắc chắn sẽ bắt được hắn.”
Tòng quân lần này, Tống Ý Mặc thật ra cũng thường xuyên theo mọi người xung phong liều chết một chút nên lá gan cũng dần dần lớn lên. Nghe nói vị vương tôn của nước Liêu này có võ công không cao, trong lòng cũng nóng lòng muốn thử, nàng lập tức bẩm báo, “Tướng quân, tôi cũng muốn ứng chiến!”
Thạch tiểu tướng quân vốn cũng không yên tâm khi để Cảnh Thế Đan một mình xuất chiến. Giờ thấy Tống Ý Mặc đứng ra xin thỉnh chiến, hắn liền đáp, “Cũng được, hai người các ngài cùng xuất chiến đi!”
Mắt thấy hai vị tiểu tướng đẹp đẽ ngời ngời cùng xông ra, gã tiểu tướng của nước Liêu trước đó còn có ý định đùa giỡn, nào ngờ vừa đánh một đòn đã phát hiện vị tiểu tướng lớn hơn một chút có lực cánh tay hơn người, chiêu chiêu hung mãnh, vị tiểu tướng nhỏ hơn mặc dù khí lực không lớn nhưng thân thủ lại linh hoạt, hai người phối hợp bài bản khiến gã nhất thời không thể chiếm được ưu thế. Đánh được một hồi, gã tiểu tướng của nước Liêu liền chuẩn bị rút lui.
Cảnh Thế Đan và Tống Ý Mặc đâu có chịu để đối phương an toàn thối lui? Cả hai liền xách thương đuổi theo, một trước một sau cùng áp sát mà đánh. Cảnh Thế Đan đâm một thương vào con ngựa của đối phương. Con ngựa đau đớn hí dài một tiếng rồi quăng gã tiểu tướng xuống đất. Tống Ý Mặc liền đâm một thương xuống dưới ngay tới trước ngực của gã tiểu tướng kia.
Cảnh Thế Đan đang muốn tiến lên hỗ trợ bỗng hét lớn, “Kẻ địch bắn tên, mau lùi lại!”
Tống Ý Mặc sao có thể bỏ qua công lao sắp tới tận tay được? Nàng đâm một thương vào ngực của gã tiểu tướng, khiến gã đóng đinh trên mặt đất rồi mới thúc ngựa trở lại.
Tên đã lao tới ngay trước mặt.
Cảnh Thế Đan xoay người lại. Hắn múa thương đánh bật những mũi tên đang bay tới trước mặt rồi vừa hét to vừa ngăn những mũi tên đang bắn tới phía sau Tống Ý Mặc, “Đi mau!” Vừa thốt ra một tiếng, mắt thấy mưa tên từ phía sau bay tới, hắn không chút nghĩ ngợi liền xoay người ngăn cản mũi tên để bảo vệ cho Tống Ý Mặc.
Tống Ý Mặc vừa quay đầu lại liền thấy Cảnh Thế Đan không kịp chạy trốn, trên lưng đã bị bắn một mũi tên. Nàng không khỏi hét to, “Huệ vương điện hạ!”
“Đi mau!” Cảnh Thế Đan bất chấp mũi tên trên lưng, hắn vừa che chở cho Tống Ý Mặc vừa phóng nước đại.
Đám người Thạch Khang thấy tình thế không ổn đã tới tiếp ứng và đưa Cảnh Thế Đan cùng Tống Ý Mặc trở lại quân doanh. Bên ngoài, Thạch tiểu tướng quân cũng thừa dịp quân địch lao đến đoạt lại thi thể của gã tiểu tướng kia mà đuổi giết một trận, thắng lợi trở về.
Bên trong quân doanh, quân y đã mau chóng có mặt để giúp Cảnh Thế Đan rút mũi tên trên lưng và cầm máu. Bọn họ băng bó xong mới thở hắt một hơi, “May mà miệng vết thương không sâu, không thương tổn đến gân cốt, nếu không thì phiền phức lớn rồi. Có điều, từ giờ ngài phải nằm sấp mà ngủ và không được để miệng vết thương dính nước, một ngày phải đắp thuốc một lần, ngoài ra, còn phải sắc thuốc và uống mỗi ngày ba lần nữa.”
Thạch Khang nghe xong định gọi lính tạp vụ tới hầu hạ Cảnh Thế Đan.
Cảnh Thế Đan lại cất giọng khàn khàn, “Tiểu Hầu gia, lần này bản vương vì bảo vệ cậu mới bị thương, cậu không định nói gì sao?”
Vừa rồi lâm vào cảnh hung hiểm như vậy, nếu không có Cảnh Thế Đan che chở, bản thân quả thật khó mà toàn vẹn quay về. Tống Ý Mặc còn kinh hãi chưa hoàn hồn, giờ nghe Cảnh Thế Đan nói thế, nàng liền nói, “Vậy để tôi hầu hạ Huệ vương điện hạ được không?”
Lúc này Cảnh Thế Đan mới vừa lòng. Hắn lầm bầm nói, “Xem ra cậu cũng thức thời!”
Đợi đám quân y lui ra ngoài, Cảnh Thế Đan lại muốn uống nước. Khi đang uống nước từ tay Tống Ý Mặc, hắn bỗng nhìn trộm nàng, “Này, vừa rồi bản vương mới cứu cậu đó. Cậu có cảm động không?”
Tống Ý Mặc trịnh trọng gật đầu, “Tiểu tướng suốt đời không quên ơn cứu giúp của Huệ vương điện hạ.”
Cảnh Thế Đan bỗng thổi một hơi trên mặt Tống Ý Mặc, “Cậu không định lấy thân để trả ơn cứu mạng này sao?”
Tống Ý Mặc cả kinh. Cùng đồng hành với nhau ba tháng, hay là hắn đã phát hiện ra cái gì rồi?
Cảnh Thế Đan cũng cảm thán: Tiểu tử này càng ngày càng giống đàn bà. Bản vương vừa thấy cậu ta đã ngứa ngáy rồi, giờ phải làm thế nào bây giờ?
Cảnh Thế Viêm thở dài, “Nhạc mẫu, Hoàng thượng đã gật đầu rồi, chỉ thiếu mỗi ý chỉ ban xuống thôi. Nhạc mẫu nên chuẩn bị đi ạ.”
Sắc mặt của La phu nhân biến đổi cực nhanh. Gần đây, dáng người của Tống Ý Mặc càng lúc càng lả lướt, lần này tòng quân xuất chinh, nếu làm không tốt sẽ bị bại lộ thân phận con gái, vả lại, đao thương vốn không có mắt, nhỡ không may xảy ra chuyện gì…
Cảnh Thế Viêm thấy La phu nhân lo lắng thì không thể không an ủi, “A Mặc dù tòng quân cũng chỉ là một tướng nhỏ thôi, không phải quân tiên phong cũng chẳng phải quân chủ lực. Vả lại, cậu ấy còn nhỏ tuổi, dù có cần người xung phong liều chết cũng không đến lượt cậu ấy, chẳng qua chỉ hành động cùng đám đông thôi. Hơn nữa, còn có đám người Thạch đại công tử che chở cho, cậu ấy sẽ không có việc gì đâu. Nếu lần này đi mà đánh lui được quân địch thì khi trở về, thân là tiểu tướng, cậu ấy cũng có thể được ghi quân công và được Hoàng thượng coi trọng nữa.”
La phu nhân lại chẳng để lọt được nửa câu vào tai, bà chỉ lẩm bẩm, “Hầu phủ Trấn Vũ ta chỉ biết dựa vào nó, nếu nó có việc gì thì chúng ta sống sao được nữa?”
Thấy không an ủi được La phu nhân, Cảnh Thế Viêm đành phải nói, “Nếu nhạc mẫu thực không muốn A Mặc tòng quân thì thừa dịp ý chỉ chưa ban xuống, nhạc mẫu mau tiến cung xin với Thái hậu nương nương đi. Thái hậu nương nương nhớ tới tình xưa nghĩ cũ chắc chắn sẽ ra mặt nói giúp.”
La phu nhân nghe đến đây thì hai mắt sáng rực lên. Bà lập tức đứng dậy nói, “Ta sẽ tiến cung ngay lập tức!”
Từ lúc Tống Ý Thiền mang thai, Cảnh Nam Thiên đã hạ khẩu dụ cho phép người của Hầu phủ Trấn Vũ tùy ý tiến cung thăm nàng, bởi vậy La phu nhân rất dễ dàng tiến cung. Bà tới gặp Tống Ý Thiền trước rồi nhờ cung nữ dẫn đi bái kiến Khang thái hậu.
Khang thái hậu nghe xong mục đích đến đây của La phu nhân liền nói, “Trước đây Tống Khản cũng là người vũ dũng, mười tuổi ông ta đã có thể giết hổ rồi, vậy mà hiện giờ tiểu Hầu gia lại được nuôi dưỡng như con gái, lúc nào cũng được nuông chiều trong phú quý, ngay cả tòng quân cũng không dám, thế đâu có giống con nhà võ tướng? Nước Đại Cảnh chúng ta là do chinh chiến mới có được giang sơn, vậy mà đám tiểu tướng bây giờ ai cũng mảnh mai yếu ớt, lại được người làm mẹ như các người che chở nữa nên khỏi phải đánh giặc hộ quốc sao? Chuyện khác ta có thể mở miệng giúp, riêng chuyện này thì không được.”
La phu nhân bị chặn miệng thì trong lòng có chút buồn bực. Có điều vẫn không cam lòng, bà lại nói, “Hầu phủ Trấn Vũ chúng tôi chỉ có mỗi một đứa con trai này, nếu chẳng may A Mặc xảy ra chuyện gì thì chúng tôi tuyệt hậu mất.”
Khang thái hậu lại nói, “Nghe nói kẻ địch lần này cũng không tính là mạnh, vả lại, tiểu Hầu gia chỉ là đi theo quân chứ chẳng phải tiên phong giết người, chắc chắn cậu ta không có việc gì đâu.”
La phu nhân lại bị chặn miệng lần nữa. Không biết làm sao hơn, bà đành phải cáo từ rời khỏi cung.
Ở bên kia, Cảnh Thế Viêm cũng tới xưởng dệt may và nói với Tống Ý Mặc chuyện Cảnh Thế Đan tiến cử nàng tòng quân.
Tống Ý Mặc vừa nghe xong liền lập tức kinh hãi. Nàng hỏi, “Ý Huệ vương điện hạ chẳng phải là muốn lôi em theo tòng quân để dùng thế lực bắt ép Hầu phủ Trấn Vũ, muốn dùng Hầu phủ Trấn Vũ để kiềm chế Hoàng hậu nương nương và Thái tử, không cho bọn họ ra tay với Khương quý phi sao?”
Cảnh Thế Viêm thấp giọng nói, “Nói là tòng quân thì nhanh cũng hơn nửa năm, mà chậm cũng phải mất một hai năm, thời gian đó đủ để Hoàng hậu nương nương và Công chúa Trường Tín đấu đá lẫn nhau. Đến lúc đó Nhị ca lại lập được quân công trở về, không chừng anh ta sẽ được Hoàng thượng tán thưởng cũng nên.”
Tống Ý Mặc lại hỏi, “Thuận vương điện hạ muốn em đồng ý tùy quân và cũng lập được quân công để khi trở về có thể chống lại được Huệ vương điện hạ phải không?”
Cảnh Thế Viêm trả lời, “Ta biết Hầu phủ Trấn Vũ đã mời một vị ẩn sư tới dạy em, em giờ văn võ đủ cả. Vả lại, cha em trước đây có võ công tài giỏi như vậy, nếu ngay cả tòng quân em cũng không dám thì tương lai sao có thể chấn hưng Hầu phủ Trấn Vũ được?”
Cách một hồi Tống Ý Mặc mới nói, “Em chỉ sợ mẹ không cho em tòng quân mà làm ra chuyện gì rồi thôi.”
Hai người nói chuyện xong thì trời cũng không còn sớm. Tống Ý Mặc tiễn Cảnh Thế Viêm về rồi trở lại phủ Trấn Vũ Hầu. Đúng lúc La phu nhân từ cung trở về. Hai mẹ con vội vàng vào phòng nói chuyện.
Tống Ý Mặc khuyên nhủ La phu nhân, “Mẹ, mẹ đừng tìm cách để con không phải tòng quân nữa!”
La phu nhân buồn rầu nói, “Nhỡ chẳng may bị người ta phát hiện ra thân phận của con thì sao?”
“Con sẽ hết sức cẩn thận.” Tống Ý Mặc an ủi La phu nhân vài câu rồi lại nói, “Vả lại, nếu giờ có thể may mắn lập được quân công thì khi trở về, dựa vào quân công, tội khi quân của con có khi lại được tha cho cũng nên?”
Cảnh Nam Viên vì dùng võ lực mới có được thiên hạ nên khi lập quốc đã tạo ra mấy quy củ, trong đó có một cái là có thể dùng quân công để chuộc lại một vài tội danh, nếu có quân công thật lớn thì thậm chí có thể bù lại tội giết người. Tống Ý Mặc đoán, nếu mình lập được quân công thì đến lúc đó Tống Ý Thiền cũng đã sinh nở thuận lợi rồi, chỉ cần nàng ta cầu xin giúp cho thì có lẽ quân công nàng kiếm được có thể bù lại được tội khi quân cũng nên?
La phu nhân còn muốn nói nữa nhưng lại nghĩ, nếu Tống Ý Mặc không tòng quân mà một khi thân phận bị vạch trần, nàng sẽ bị khép vào tội chết. Tòng quân mà nói quả thật sẽ có cơ hội kiếm được quân công, sau khi thân phận bị vạch trần, Tống Ý Mặc có thể lấy quân công để bù lại tội danh. Bà suy nghĩ thật lâu rồi cuối cùng cũng hạ quyết tâm, “Đã vậy thì chuẩn bị tòng quân thôi!”
Chưa được mấy ngày thì thánh chỉ về việc Tống Ý Mặc tòng quân quả nhiên được ban xuống.
Ngày xuất phát, mọi người được đưa tiễn tới tận ngoài thành. Thấy La phu nhân cứ mãi lôi kéo dặn dò Tống Ý Mặc, Cảnh Thế Đan liền nói với Thạch Khang, “Ngươi đến hỏi La phu nhân xem, nếu quả thực quá lo lắng thì chi bằng bà ấy đi luôn cùng chúng ta cũng được.” Hắn nói xong lại cười to.
Thạch Khang nhỏ giọng nói, “Huệ vương điện hạ, phủ Trấn Vũ Hầu chỉ có một mình A Mặc là con trai, La phu nhân chăm sóc cậu ấy như đôi mắt mình vậy, bà ấy lại sợ A Mặc xảy ra chuyện không may, chuyện này cũng là bình thường thôi.”
La phu nhân dặn dò Tống Ý Mặc xong lại quay sang dặn dò Thạch Khang, nhờ Thạch Khang che chở một chút cho Tống Ý Mặc.
Thạch Khang đương nhiên vâng dạ nhận lời.
Tống Ý Mặc có chút xấu hổ. Nàng cao giọng nói, “Mẹ à, mẹ quay về đi!”
La phu nhân cũng biết mình thất thố. Bà vội lùi lại phía sau.
Lại nói, khi Tống Ý Mặc vừa cất cao giọng, Cảnh Thế Đan lại quay sang nói với Thạch Khang, “Người ta mười ba tuổi ai cũng vỡ giọng như vịt kêu, vậy mà tiếng nói của cậu ta lại vừa thanh vừa giòn, thật có chút quái lạ!”
Thạch Khang chỉ nói sơ sơ, “Mĩ thiếu niên nên phát dục chậm thôi.”
“Ha!” Cảnh Thế Đan nở nụ cười.
Rất nhanh sau đó, tiếng vó ngựa bỗng trở nên dồn dập cuốn theo tro bụi mịt mù, đại đội nhân mã đã càng lúc càng xa. La phu nhân ngây người đứng im tại chỗ. Mãi tới khi tro bụi lắng xuống, bóng người đã không còn, bà mới không cam tâm ngồi xe ngựa trở về Hầu phủ.
Từ sau khi Tống Ý Mặc tòng quân, mỗi sáng sớm La phu nhân đều tới dâng hương trước Bồ Tát, cầu Bồ Tát phù hộ cho Tống Ý Mặc, lại ngày ngày nhắc tới, chỉ mong Tống Ý Mặc mau chóng trở về.
Vắng mất một người là Tống Ý Mặc, cả phủ Trấn Vũ Hầu trong nháy mắt trở nên quạnh quẽ đi rất nhiều. Tống Ý Bội thật ra rất biết quan tâm chăm sóc. Ngày ngày nàng ta đều đến phòng của La phu nhân để nói chuyện phiếm với bà.
Ôn thị cũng thường xuyên tiến cung chuyện trò với Tống Ý Thiền. Khi hồi phủ, bất luận là có chuyện gì, bà ta cũng đều nhất nhất bẩm báo lại La phu nhân để La phu nhân quyết định.
Mắt thấy Tống Ý Bội và Ôn thị đã làm người ta bớt lo lắng, La phu nhân cũng hơi cảm thấy được an ủi.
Chỉ chớp mắt đã qua ba tháng. Buổi sáng nay lúc mới thức dậy, mí mắt của La phu nhân cứ giật giật liên hồi. Không khỏi kinh hãi, bà vội vàng tới dâng hương trước Bồ Tát rồi đọc kinh trong một nén hương thì tâm trạng mới tốt lên được một chút.
Cùng lúc đó, Tống Ý Mặc đang mặc chiến bào, ngồi trên lưng ngựa và cùng Cảnh Thế Đan hợp tác đánh lại một gã tiểu tướng của nước Liêu.
Khi tiểu tướng của nước Liêu khiêu chiến, Thạch đại công tử, cũng chính là Thạch tiểu tướng quân hiện thời, định phái Thạch Khang xuất chiến. Thế nhưng Cảnh Thế Đan lại nói, “Tướng quân, bản vương thỉnh chiến!”
Trước đó, Thạch Khang cũng mơ hồ nghe Tống Ý Mặc đề cập qua chuyện nàng muốn lập quân công. Đã tra ra được tên tiểu tướng khiêu chiến là vương tôn của nước Liêu, cũng tra ra được vị vương tôn này có võ công không cao, hắn liền nhỏ giọng nói với Tống Ý Mặc, “A Mặc, nếu bắt được tên vương tôn này thì chính là lập được công lớn đấy. Giờ Huệ vương điện hạ muốn ra tiếp chiến, cậu cũng mau ra thỉnh chiến đi, hai người cùng hợp tác đánh một người thì chắc chắn sẽ bắt được hắn.”
Tòng quân lần này, Tống Ý Mặc thật ra cũng thường xuyên theo mọi người xung phong liều chết một chút nên lá gan cũng dần dần lớn lên. Nghe nói vị vương tôn của nước Liêu này có võ công không cao, trong lòng cũng nóng lòng muốn thử, nàng lập tức bẩm báo, “Tướng quân, tôi cũng muốn ứng chiến!”
Thạch tiểu tướng quân vốn cũng không yên tâm khi để Cảnh Thế Đan một mình xuất chiến. Giờ thấy Tống Ý Mặc đứng ra xin thỉnh chiến, hắn liền đáp, “Cũng được, hai người các ngài cùng xuất chiến đi!”
Mắt thấy hai vị tiểu tướng đẹp đẽ ngời ngời cùng xông ra, gã tiểu tướng của nước Liêu trước đó còn có ý định đùa giỡn, nào ngờ vừa đánh một đòn đã phát hiện vị tiểu tướng lớn hơn một chút có lực cánh tay hơn người, chiêu chiêu hung mãnh, vị tiểu tướng nhỏ hơn mặc dù khí lực không lớn nhưng thân thủ lại linh hoạt, hai người phối hợp bài bản khiến gã nhất thời không thể chiếm được ưu thế. Đánh được một hồi, gã tiểu tướng của nước Liêu liền chuẩn bị rút lui.
Cảnh Thế Đan và Tống Ý Mặc đâu có chịu để đối phương an toàn thối lui? Cả hai liền xách thương đuổi theo, một trước một sau cùng áp sát mà đánh. Cảnh Thế Đan đâm một thương vào con ngựa của đối phương. Con ngựa đau đớn hí dài một tiếng rồi quăng gã tiểu tướng xuống đất. Tống Ý Mặc liền đâm một thương xuống dưới ngay tới trước ngực của gã tiểu tướng kia.
Cảnh Thế Đan đang muốn tiến lên hỗ trợ bỗng hét lớn, “Kẻ địch bắn tên, mau lùi lại!”
Tống Ý Mặc sao có thể bỏ qua công lao sắp tới tận tay được? Nàng đâm một thương vào ngực của gã tiểu tướng, khiến gã đóng đinh trên mặt đất rồi mới thúc ngựa trở lại.
Tên đã lao tới ngay trước mặt.
Cảnh Thế Đan xoay người lại. Hắn múa thương đánh bật những mũi tên đang bay tới trước mặt rồi vừa hét to vừa ngăn những mũi tên đang bắn tới phía sau Tống Ý Mặc, “Đi mau!” Vừa thốt ra một tiếng, mắt thấy mưa tên từ phía sau bay tới, hắn không chút nghĩ ngợi liền xoay người ngăn cản mũi tên để bảo vệ cho Tống Ý Mặc.
Tống Ý Mặc vừa quay đầu lại liền thấy Cảnh Thế Đan không kịp chạy trốn, trên lưng đã bị bắn một mũi tên. Nàng không khỏi hét to, “Huệ vương điện hạ!”
“Đi mau!” Cảnh Thế Đan bất chấp mũi tên trên lưng, hắn vừa che chở cho Tống Ý Mặc vừa phóng nước đại.
Đám người Thạch Khang thấy tình thế không ổn đã tới tiếp ứng và đưa Cảnh Thế Đan cùng Tống Ý Mặc trở lại quân doanh. Bên ngoài, Thạch tiểu tướng quân cũng thừa dịp quân địch lao đến đoạt lại thi thể của gã tiểu tướng kia mà đuổi giết một trận, thắng lợi trở về.
Bên trong quân doanh, quân y đã mau chóng có mặt để giúp Cảnh Thế Đan rút mũi tên trên lưng và cầm máu. Bọn họ băng bó xong mới thở hắt một hơi, “May mà miệng vết thương không sâu, không thương tổn đến gân cốt, nếu không thì phiền phức lớn rồi. Có điều, từ giờ ngài phải nằm sấp mà ngủ và không được để miệng vết thương dính nước, một ngày phải đắp thuốc một lần, ngoài ra, còn phải sắc thuốc và uống mỗi ngày ba lần nữa.”
Thạch Khang nghe xong định gọi lính tạp vụ tới hầu hạ Cảnh Thế Đan.
Cảnh Thế Đan lại cất giọng khàn khàn, “Tiểu Hầu gia, lần này bản vương vì bảo vệ cậu mới bị thương, cậu không định nói gì sao?”
Vừa rồi lâm vào cảnh hung hiểm như vậy, nếu không có Cảnh Thế Đan che chở, bản thân quả thật khó mà toàn vẹn quay về. Tống Ý Mặc còn kinh hãi chưa hoàn hồn, giờ nghe Cảnh Thế Đan nói thế, nàng liền nói, “Vậy để tôi hầu hạ Huệ vương điện hạ được không?”
Lúc này Cảnh Thế Đan mới vừa lòng. Hắn lầm bầm nói, “Xem ra cậu cũng thức thời!”
Đợi đám quân y lui ra ngoài, Cảnh Thế Đan lại muốn uống nước. Khi đang uống nước từ tay Tống Ý Mặc, hắn bỗng nhìn trộm nàng, “Này, vừa rồi bản vương mới cứu cậu đó. Cậu có cảm động không?”
Tống Ý Mặc trịnh trọng gật đầu, “Tiểu tướng suốt đời không quên ơn cứu giúp của Huệ vương điện hạ.”
Cảnh Thế Đan bỗng thổi một hơi trên mặt Tống Ý Mặc, “Cậu không định lấy thân để trả ơn cứu mạng này sao?”
Tống Ý Mặc cả kinh. Cùng đồng hành với nhau ba tháng, hay là hắn đã phát hiện ra cái gì rồi?
Cảnh Thế Đan cũng cảm thán: Tiểu tử này càng ngày càng giống đàn bà. Bản vương vừa thấy cậu ta đã ngứa ngáy rồi, giờ phải làm thế nào bây giờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.