Quyển 2 - Chương 17
Sái Tuấn
25/09/2018
Tiền Linh nằm trên
sàn nhà, mặc chiếc áo ngủ màu trắng rộng rãi, mái tóc đen nhánh xõa ra
như dòng suối, ôm lấy khuôn mặt trắng bệch, giống như một bông hoa với
cánh màu đen nhụy màu trắng đang hé nở.
Mắt của cô, đôi mắt từng khiến bao người si mê, không hề nhắm lại, lộ ra ánh mắt đầy bất trắc, hồ nghi và sợ hãi nhìn Điền Tiểu Mạch – người đến đúng hẹn như trước.
Tiểu Mạch tin rằng trái tim mình có đủ sự mạnh mẽ, cô sẽ trốn chạy giống như bà chủ nhà kia. Nhưng cô vẫn cứ đứng chôn chân chỗ cũ, giống như một bức tượng sống, tê cứng bên cạnh người bạn thân đã chết - chẳng phải đã nói sẽ “cùng nhau khai quật bí mật từ dưới mồ sâu lên” hay sao?
Bây giờ Điền Tiểu Mạch đã đến đúng giờ thì Tiền Linh lại không thể nói được nữa.
Tuy nhiên cái thực sự khiến cô tê cứng lại chính là chiếc khăn lụa màu tím quấn quanh cổ Tiền Linh.
Chiếc khăn màu tím.
Cái nhìn đầu tiên, cô có cảm giác giống như ảo giác? Từ chiếc khăn lụa giấu kín trong ngăn kéo của mình cô liên tưởng đến chiếc khăn lụa trên cổ của Tiền Linh? Hay là Tiền Linh có thể vẫn chưa chết, cô chỉ năm trên sàn để tạo ra một trò đùa ác ý?
Cái nhìn thứ hai, cô mới nhận ra rằng Tiền Linh thực sự đã chết! Nhận ra chiếc khăn lụa cuốn quanh cổ người chết chính là loại khăn mua ở "Khu Ma Nữ" vào tháng trước – màu tím giống như pha lê, cùng loại họa tiết cỏ cây hoa lá rất kỳ diệu, cùng phong cảnh Esfahan của Ba Tư, dường như là cùng một lô sản phẩm, thậm chí là do cùng một người dệt nên!
Không có cái nhìn thứ ba – cái nhìn tiếp theo vẫn gắn chặt vào chiếc khăn lụa, giống như một thỏi nam châm màu tím thu hút mạnh mẽ con mắt của cô, ngỡ như không thể nào lay chuyển được. Lại có vẻ gì đó giống như một con rắn độc màu tím, bất tri bất giác cuốn quanh cổ, ngỡ như không thể gỡ ra được.
Chiếc khăn lụa càng lúc càng siết chặt khiến cô càng ngạt thở, con rắn màu tím trong tưởng tượng khiến cô lạnh người...
Duy chỉ có một thứ không thể ngăn được, đó là nước mắt của Điền Tiểu Mạch.
Khi dòng nước mắt nóng hổi của cô thấm ướt sàn nhà, cơ thể người bạn xinh đẹp xin đẹp đã chết cũng dần dần lạnh đi, lá vàng ngoài cửa sổ lần lượt rơi xuống – cô ngửi thấy một mùi vị thoang thoảng, rất quen thuộc, từ thi thể của Tiền Linh tỏa ra, chính xác là từ sâu bên trong chiếc khăn lụa.
Đó là mùi vị của một buổi sáng sớm nào đó mười năm trước, có thể đã bị não bộ bỏ quên nhưng không thể khiến khứu giác quên đi được.
Mắt của cô, đôi mắt từng khiến bao người si mê, không hề nhắm lại, lộ ra ánh mắt đầy bất trắc, hồ nghi và sợ hãi nhìn Điền Tiểu Mạch – người đến đúng hẹn như trước.
Tiểu Mạch tin rằng trái tim mình có đủ sự mạnh mẽ, cô sẽ trốn chạy giống như bà chủ nhà kia. Nhưng cô vẫn cứ đứng chôn chân chỗ cũ, giống như một bức tượng sống, tê cứng bên cạnh người bạn thân đã chết - chẳng phải đã nói sẽ “cùng nhau khai quật bí mật từ dưới mồ sâu lên” hay sao?
Bây giờ Điền Tiểu Mạch đã đến đúng giờ thì Tiền Linh lại không thể nói được nữa.
Tuy nhiên cái thực sự khiến cô tê cứng lại chính là chiếc khăn lụa màu tím quấn quanh cổ Tiền Linh.
Chiếc khăn màu tím.
Cái nhìn đầu tiên, cô có cảm giác giống như ảo giác? Từ chiếc khăn lụa giấu kín trong ngăn kéo của mình cô liên tưởng đến chiếc khăn lụa trên cổ của Tiền Linh? Hay là Tiền Linh có thể vẫn chưa chết, cô chỉ năm trên sàn để tạo ra một trò đùa ác ý?
Cái nhìn thứ hai, cô mới nhận ra rằng Tiền Linh thực sự đã chết! Nhận ra chiếc khăn lụa cuốn quanh cổ người chết chính là loại khăn mua ở "Khu Ma Nữ" vào tháng trước – màu tím giống như pha lê, cùng loại họa tiết cỏ cây hoa lá rất kỳ diệu, cùng phong cảnh Esfahan của Ba Tư, dường như là cùng một lô sản phẩm, thậm chí là do cùng một người dệt nên!
Không có cái nhìn thứ ba – cái nhìn tiếp theo vẫn gắn chặt vào chiếc khăn lụa, giống như một thỏi nam châm màu tím thu hút mạnh mẽ con mắt của cô, ngỡ như không thể nào lay chuyển được. Lại có vẻ gì đó giống như một con rắn độc màu tím, bất tri bất giác cuốn quanh cổ, ngỡ như không thể gỡ ra được.
Chiếc khăn lụa càng lúc càng siết chặt khiến cô càng ngạt thở, con rắn màu tím trong tưởng tượng khiến cô lạnh người...
Duy chỉ có một thứ không thể ngăn được, đó là nước mắt của Điền Tiểu Mạch.
Khi dòng nước mắt nóng hổi của cô thấm ướt sàn nhà, cơ thể người bạn xinh đẹp xin đẹp đã chết cũng dần dần lạnh đi, lá vàng ngoài cửa sổ lần lượt rơi xuống – cô ngửi thấy một mùi vị thoang thoảng, rất quen thuộc, từ thi thể của Tiền Linh tỏa ra, chính xác là từ sâu bên trong chiếc khăn lụa.
Đó là mùi vị của một buổi sáng sớm nào đó mười năm trước, có thể đã bị não bộ bỏ quên nhưng không thể khiến khứu giác quên đi được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.