Chương 5: Bạn gái và gái điếm
Dị Thanh Nhàn
10/12/2016
Reng…
Tiếng chuông cửa dồn dập đánh thức Đinh Tiểu Tiểu.
Hắn ra khỏi phòng ngủ, đứng trước cửa nhà nhìn ra ngoài thông qua mắt mèo. Ngoài cửa, anh chàng sành điệu đang nhấn chuông cửa với vẻ mặt đầy sốt ruột, đôi lông mày nhíu chặt.
Đinh Tiểu Tiểu mở cửa, anh ta liền bước thẳng vào phòng khách, mở tủ lạnh, lấy một chai nước khoáng ra tu ừng ực, sau đó mới quay sang nói với hắn: “Có hai chuyện, một tốt một xấu, muốn nghe cái nào trước?”
“Kể tin xấu trước đi.”
“Trần Ngôn mất tích rồi.”
“Xì, ông nói đùa hả…”
“Đứa nào rảnh đi nói đùa với ông, sáng nay đồng nghiệp của cô ấy mới gọi cho tôi, nói từ hôm qua Trần Ngôn đã không đi làm, điện thoại cũng không gọi được, cô ấy cũng chẳng xin nghỉ.”
“Không thể nào, tối hôm trước tôi còn gặp cô ấy mà.”
“Gì mà không thể với chả có thể, ông mau đến nhà cô ấy tìm thử đi, mong là không xảy ra chuyện gì.”
“Ok, tôi đi ngay bây giờ đây.”
Dứt lời, Đinh Tiểu Tiểu đứng dậy, xoay lưng dợm bước đi, chợt anh chàng sành điệu kia lại gọi giật lại: “Ê khoan đã, ông không muốn nghe tin tốt à?”
“Được rồi, đừng có lấp lửng nữa, mau nói đi.”
“Hôm nay cảnh sát có gọi cho tôi…”
Vừa nghe thấy hai chữ “cảnh sát”, mặt Đinh Tiểu Tiểu thoắt cái đã trắng bệch, ngỡ ngàng quay sang nhìn anh ta.
“Nhìn cái mặt căng thẳng của ông kìa, gần đây chắc là làm chuyện gì phi pháp rồi hả?”
“Tôi… tôi thì làm nổi chuyện phi pháp gì chứ.”
“Rồi rồi, tôi cũng không dọa ông nữa. Cảnh sát gọi tới, bảo tối hôm trước bọn họ có tóm được một tên say rượu, phát hiện trong tay hắn có mấy chiếc di động, một trong số đó là của ông, bèn nhờ tôi thông báo cho ông qua đó lãnh về, đồn cảnh sát ở đường Nguyệt Ảnh, khi đi nhớ mang theo chứng minh thư.”
“Đúng là cái tên say rượu đó đã cuỗm mất di động của tôi.”
“Cả hai chuyện tôi đều báo cho ông rồi đó, tôi phải xin nghỉ làm để chạy qua đây, giờ phải quay về.”
Nói xong, anh ta tiến đến bên cạnh Đinh Tiểu Tiểu, vỗ vai hắn đầy ẩn ý, sau đó nói: “Ông mau đi tìm Trần Ngôn đi.”
Trần Ngôn trọ ở một tòa nhà kế bên Cục Điện tín trên đường Hà Khẩu. Đinh Tiểu Tiểu đến nơi, gõ cửa mãi vẫn không thấy ai trả lời, cuối cùng đành sang gõ cửa nhà kế bên. Hắn nhớ Trần Ngôn từng bảo, cô có gửi bên nhà hàng xóm một chiếc chìa khóa dự phòng, đề phòng bị mất chìa khóa không vào nhà được.
Hàng xóm của Trần Ngôn là một cặp vợ chồng già, người mở cửa là một bà cụ tóc bạc phơ. Bà ta quan sát Đinh Tiểu Tiểu một lượt, sau đó hỏi bằng giọng hồ nghi: “Cậu là bạn trai của cô bé ấy à?”
“Vâng, thưa cụ.” Đinh Tiểu Tiểu trả lời.
Bà cụ quay vào nhà, lục lọi trong ngăn kéo một lúc, sau đó lấy ra một chiếc chìa khóa. Cầm nó trong tay, bà cụ nói: “Con bé tốt bụng lắm, thường sang đây trò chuyện cùng bà, nhưng dạo gần đây hình như nó bận lắm thì phải, gần một tuần rồi không thấy sang. Cậu là bạn trai của nó thật à?”
“Thật ạ.”
Trước kia Đinh Tiểu Tiểu từng mong Trần Ngôn đến ở cùng mình, hai người chung sống cũng tiện bề chăm sóc giúp đỡ nhau, nhưng Trần Ngôn không đồng ý, bảo trước khi kết hôn tốt nhất vẫn nên giữ một chút bí ẩn về nhau. Hắn nói không lại cô, đành giúp cô thuê căn hộ này. Căn hộ gồm một phòng ngủ và một phòng khách, chủ nhà là một bà thím sồn sồn khó tính, lúc đầu đòi tiền thuê mỗi tháng là một ngàn hai trăm tệ, sau đó cò kè mặc cả xuống còn tám trăm tệ. Căn hộ này thật sự chỉ đáng ngần đó tiền, bên trong hoàn toàn chẳng được sửa sang trang hoàng, dơ bẩn lụp xụp, chất cả đống đồ hổ lốn y như chuồng lợn, đã thế còn hơi ẩm thấp. Hai người phải mất gần một tuần mới quét dọn xong.
Đinh Tiểu Tiểu rất hiếm khi đến đây, dù có đến cũng chẳng bao giờ ở lại qua đêm.
Trần Ngôn có nguyên tắc riêng, cô không muốn bạn trai chiếm trọn cuộc sống của mình. Cô luôn nhấn mạnh cái gọi là không gian riêng tư. Dần dà, Đinh Tiểu Tiểu cũng quen với chuyện đó, nhiều khi hắn cảm thấy thay vì bảo Trần Ngôn là bạn gái hắn, chi bằng nói là bạn bè thì đúng hơn. Hai người đến giờ vẫn chưa bao giờ vượt quá ranh giới bạn bè, bên nhau tám năm, chưa một lần hôn nhau, nhiều nhất cũng chỉ nắm tay rồi thôi. Những lúc quá thèm muốn, hắn bèn đến tiệm mát xa tìm gái bán hoa, hắn rất hoài cổ, thường chỉ ghé đúng một chỗ, gọi cô gái mình thường gọi.
Cô gái đó tên Lâm Lợi Lợi, hai mươi tám tuổi, ngoại hình chín chắn, quyến rũ. Ba năm trước khi lần đầu nhìn thấy cô ta, Đinh Tiểu Tiểu liền có cảm giác vừa gặp đã thân. Một cô gái điếm vừa gặp mà như đã quen thân, chẳng phải rất vớ vẩn sao, vì chuyện này mà hắn bị anh chàng sành điệu cười nhạo suốt một tháng trời, nhưng hắn thì chẳng nghĩ thế.
Trần Ngôn biết sự tồn tại của cô gái điếm tên Lâm Lợi Lợi.
Có một câu nói rất đúng, khi yêu, mỗi phụ nữ đều là một thám tử tài ba. Bọn họ biết chính xác ông xã hoặc bạn trai mỗi ngày ở với ai, làm gì, thậm chí nói những gì… Điều đó quả thật rất đáng sợ, Đinh Tiểu Tiểu không rõ Trần Ngôn bằng cách nào, hoặc thông qua ai mà biết Lâm Lợi Lợi, nhưng cô đích thực đã biết.
Trần Ngôn không quan tâm chuyện Đinh Tiểu Tiểu gặp Lâm Lợi Lợi. Có một lần hắn hỏi đùa: “Trên đời này có cô gái nào chịu nổi việc ông xã đi chơi gái hả? Anh nghi ngờ không biết em có thật sự yêu anh không nữa.”
“Cô ta là điếm.” Trần Ngôn bình thản đáp. “Em chưa đến nỗi phải đi giành chồng với một ả điếm.”
“Không phải là chuyện giành hay không giành, đáng lẽ em ít nhất cũng phải nổi máu ghen, đố kỵ, hoặc nổi giận, đó chẳng phải là phản ứng hợp lý của một cô gái sau khi hay biết chuyện này sao?”
“Nếu anh lừa dối em, đi hẹn hò với người con gái khác, em cũng sẽ nổi ghen, đố kỵ, tức giận, nhưng đằng này cô ta chỉ là gái điếm.” Có chút bực mình, Trần Ngôn giải thích tiếp: “Huống hồ em có thể làm gì nào? Anh muốn em phải làm sao? Em bảo anh đừng đi gặp ả nữa, liệu anh có nghe không? Anh có thể kìm nén ham muốn không?”
“Đủ rồi, đừng có hở chút lại nói cô ấy là điếm nữa.”
“Đó là sự thật rành rành.”
Thực ra Trần Ngôn từng đi gặp Lâm Lợi Lợi. Hai người ngồi trong quán cà phê nói chuyện suốt hai tiếng đồng hồ. Đinh Tiểu Tiểu cực kỳ tò mò, muốn biết rốt cuộc hai người phụ nữ này đã nói với nhau những gì, bèn chạy đi hỏi Lâm Lợi Lợi nhưng cô ta không trả lời. Hắn lại chạy về hỏi Trần Ngôn, Trần Ngôn đáp: “Đó là bí mật của con gái, anh là đàn ông con trai, dò hỏi làm gì!”
Tuy bán tín bán bán nghi nhưng cuối cùng bà cụ vẫn giao chìa khóa cho Đinh Tiểu Tiểu. Hắn mở cửa rồi mang chìa khóa trả lại. Trước khi hắn rời đi, bà cụ lại hỏi: “Cậu là bạn trai của cô bé đó thật à?”
“Vâng.” Đinh Tiểu Tiểu bất lực xua xua tay. “Bà ơi, cháu không lừa bà đâu.”
“Ta chỉ tò mò thôi.” Vừa nói, bà cụ vừa nhìn chằm chằm vào mắt Đinh Tiểu Tiểu. “Ta từng xem qua ảnh của bạn trai nó, là một cậu mắt to mày rậm, ôi chao, cũng có thể là ta nhớ nhầm, thực tế mắt có to gì đâu.” Nói rồi, bà cụ đóng cửa, để lại mình Đinh Tiểu Tiểu đứng bên ngoài nghiến răng trèo trẹo với vẻ mặt hằn học.
Tiếng chuông cửa dồn dập đánh thức Đinh Tiểu Tiểu.
Hắn ra khỏi phòng ngủ, đứng trước cửa nhà nhìn ra ngoài thông qua mắt mèo. Ngoài cửa, anh chàng sành điệu đang nhấn chuông cửa với vẻ mặt đầy sốt ruột, đôi lông mày nhíu chặt.
Đinh Tiểu Tiểu mở cửa, anh ta liền bước thẳng vào phòng khách, mở tủ lạnh, lấy một chai nước khoáng ra tu ừng ực, sau đó mới quay sang nói với hắn: “Có hai chuyện, một tốt một xấu, muốn nghe cái nào trước?”
“Kể tin xấu trước đi.”
“Trần Ngôn mất tích rồi.”
“Xì, ông nói đùa hả…”
“Đứa nào rảnh đi nói đùa với ông, sáng nay đồng nghiệp của cô ấy mới gọi cho tôi, nói từ hôm qua Trần Ngôn đã không đi làm, điện thoại cũng không gọi được, cô ấy cũng chẳng xin nghỉ.”
“Không thể nào, tối hôm trước tôi còn gặp cô ấy mà.”
“Gì mà không thể với chả có thể, ông mau đến nhà cô ấy tìm thử đi, mong là không xảy ra chuyện gì.”
“Ok, tôi đi ngay bây giờ đây.”
Dứt lời, Đinh Tiểu Tiểu đứng dậy, xoay lưng dợm bước đi, chợt anh chàng sành điệu kia lại gọi giật lại: “Ê khoan đã, ông không muốn nghe tin tốt à?”
“Được rồi, đừng có lấp lửng nữa, mau nói đi.”
“Hôm nay cảnh sát có gọi cho tôi…”
Vừa nghe thấy hai chữ “cảnh sát”, mặt Đinh Tiểu Tiểu thoắt cái đã trắng bệch, ngỡ ngàng quay sang nhìn anh ta.
“Nhìn cái mặt căng thẳng của ông kìa, gần đây chắc là làm chuyện gì phi pháp rồi hả?”
“Tôi… tôi thì làm nổi chuyện phi pháp gì chứ.”
“Rồi rồi, tôi cũng không dọa ông nữa. Cảnh sát gọi tới, bảo tối hôm trước bọn họ có tóm được một tên say rượu, phát hiện trong tay hắn có mấy chiếc di động, một trong số đó là của ông, bèn nhờ tôi thông báo cho ông qua đó lãnh về, đồn cảnh sát ở đường Nguyệt Ảnh, khi đi nhớ mang theo chứng minh thư.”
“Đúng là cái tên say rượu đó đã cuỗm mất di động của tôi.”
“Cả hai chuyện tôi đều báo cho ông rồi đó, tôi phải xin nghỉ làm để chạy qua đây, giờ phải quay về.”
Nói xong, anh ta tiến đến bên cạnh Đinh Tiểu Tiểu, vỗ vai hắn đầy ẩn ý, sau đó nói: “Ông mau đi tìm Trần Ngôn đi.”
Trần Ngôn trọ ở một tòa nhà kế bên Cục Điện tín trên đường Hà Khẩu. Đinh Tiểu Tiểu đến nơi, gõ cửa mãi vẫn không thấy ai trả lời, cuối cùng đành sang gõ cửa nhà kế bên. Hắn nhớ Trần Ngôn từng bảo, cô có gửi bên nhà hàng xóm một chiếc chìa khóa dự phòng, đề phòng bị mất chìa khóa không vào nhà được.
Hàng xóm của Trần Ngôn là một cặp vợ chồng già, người mở cửa là một bà cụ tóc bạc phơ. Bà ta quan sát Đinh Tiểu Tiểu một lượt, sau đó hỏi bằng giọng hồ nghi: “Cậu là bạn trai của cô bé ấy à?”
“Vâng, thưa cụ.” Đinh Tiểu Tiểu trả lời.
Bà cụ quay vào nhà, lục lọi trong ngăn kéo một lúc, sau đó lấy ra một chiếc chìa khóa. Cầm nó trong tay, bà cụ nói: “Con bé tốt bụng lắm, thường sang đây trò chuyện cùng bà, nhưng dạo gần đây hình như nó bận lắm thì phải, gần một tuần rồi không thấy sang. Cậu là bạn trai của nó thật à?”
“Thật ạ.”
Trước kia Đinh Tiểu Tiểu từng mong Trần Ngôn đến ở cùng mình, hai người chung sống cũng tiện bề chăm sóc giúp đỡ nhau, nhưng Trần Ngôn không đồng ý, bảo trước khi kết hôn tốt nhất vẫn nên giữ một chút bí ẩn về nhau. Hắn nói không lại cô, đành giúp cô thuê căn hộ này. Căn hộ gồm một phòng ngủ và một phòng khách, chủ nhà là một bà thím sồn sồn khó tính, lúc đầu đòi tiền thuê mỗi tháng là một ngàn hai trăm tệ, sau đó cò kè mặc cả xuống còn tám trăm tệ. Căn hộ này thật sự chỉ đáng ngần đó tiền, bên trong hoàn toàn chẳng được sửa sang trang hoàng, dơ bẩn lụp xụp, chất cả đống đồ hổ lốn y như chuồng lợn, đã thế còn hơi ẩm thấp. Hai người phải mất gần một tuần mới quét dọn xong.
Đinh Tiểu Tiểu rất hiếm khi đến đây, dù có đến cũng chẳng bao giờ ở lại qua đêm.
Trần Ngôn có nguyên tắc riêng, cô không muốn bạn trai chiếm trọn cuộc sống của mình. Cô luôn nhấn mạnh cái gọi là không gian riêng tư. Dần dà, Đinh Tiểu Tiểu cũng quen với chuyện đó, nhiều khi hắn cảm thấy thay vì bảo Trần Ngôn là bạn gái hắn, chi bằng nói là bạn bè thì đúng hơn. Hai người đến giờ vẫn chưa bao giờ vượt quá ranh giới bạn bè, bên nhau tám năm, chưa một lần hôn nhau, nhiều nhất cũng chỉ nắm tay rồi thôi. Những lúc quá thèm muốn, hắn bèn đến tiệm mát xa tìm gái bán hoa, hắn rất hoài cổ, thường chỉ ghé đúng một chỗ, gọi cô gái mình thường gọi.
Cô gái đó tên Lâm Lợi Lợi, hai mươi tám tuổi, ngoại hình chín chắn, quyến rũ. Ba năm trước khi lần đầu nhìn thấy cô ta, Đinh Tiểu Tiểu liền có cảm giác vừa gặp đã thân. Một cô gái điếm vừa gặp mà như đã quen thân, chẳng phải rất vớ vẩn sao, vì chuyện này mà hắn bị anh chàng sành điệu cười nhạo suốt một tháng trời, nhưng hắn thì chẳng nghĩ thế.
Trần Ngôn biết sự tồn tại của cô gái điếm tên Lâm Lợi Lợi.
Có một câu nói rất đúng, khi yêu, mỗi phụ nữ đều là một thám tử tài ba. Bọn họ biết chính xác ông xã hoặc bạn trai mỗi ngày ở với ai, làm gì, thậm chí nói những gì… Điều đó quả thật rất đáng sợ, Đinh Tiểu Tiểu không rõ Trần Ngôn bằng cách nào, hoặc thông qua ai mà biết Lâm Lợi Lợi, nhưng cô đích thực đã biết.
Trần Ngôn không quan tâm chuyện Đinh Tiểu Tiểu gặp Lâm Lợi Lợi. Có một lần hắn hỏi đùa: “Trên đời này có cô gái nào chịu nổi việc ông xã đi chơi gái hả? Anh nghi ngờ không biết em có thật sự yêu anh không nữa.”
“Cô ta là điếm.” Trần Ngôn bình thản đáp. “Em chưa đến nỗi phải đi giành chồng với một ả điếm.”
“Không phải là chuyện giành hay không giành, đáng lẽ em ít nhất cũng phải nổi máu ghen, đố kỵ, hoặc nổi giận, đó chẳng phải là phản ứng hợp lý của một cô gái sau khi hay biết chuyện này sao?”
“Nếu anh lừa dối em, đi hẹn hò với người con gái khác, em cũng sẽ nổi ghen, đố kỵ, tức giận, nhưng đằng này cô ta chỉ là gái điếm.” Có chút bực mình, Trần Ngôn giải thích tiếp: “Huống hồ em có thể làm gì nào? Anh muốn em phải làm sao? Em bảo anh đừng đi gặp ả nữa, liệu anh có nghe không? Anh có thể kìm nén ham muốn không?”
“Đủ rồi, đừng có hở chút lại nói cô ấy là điếm nữa.”
“Đó là sự thật rành rành.”
Thực ra Trần Ngôn từng đi gặp Lâm Lợi Lợi. Hai người ngồi trong quán cà phê nói chuyện suốt hai tiếng đồng hồ. Đinh Tiểu Tiểu cực kỳ tò mò, muốn biết rốt cuộc hai người phụ nữ này đã nói với nhau những gì, bèn chạy đi hỏi Lâm Lợi Lợi nhưng cô ta không trả lời. Hắn lại chạy về hỏi Trần Ngôn, Trần Ngôn đáp: “Đó là bí mật của con gái, anh là đàn ông con trai, dò hỏi làm gì!”
Tuy bán tín bán bán nghi nhưng cuối cùng bà cụ vẫn giao chìa khóa cho Đinh Tiểu Tiểu. Hắn mở cửa rồi mang chìa khóa trả lại. Trước khi hắn rời đi, bà cụ lại hỏi: “Cậu là bạn trai của cô bé đó thật à?”
“Vâng.” Đinh Tiểu Tiểu bất lực xua xua tay. “Bà ơi, cháu không lừa bà đâu.”
“Ta chỉ tò mò thôi.” Vừa nói, bà cụ vừa nhìn chằm chằm vào mắt Đinh Tiểu Tiểu. “Ta từng xem qua ảnh của bạn trai nó, là một cậu mắt to mày rậm, ôi chao, cũng có thể là ta nhớ nhầm, thực tế mắt có to gì đâu.” Nói rồi, bà cụ đóng cửa, để lại mình Đinh Tiểu Tiểu đứng bên ngoài nghiến răng trèo trẹo với vẻ mặt hằn học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.