Chương 37: Bí mật
Dị Thanh Nhàn
10/12/2016
Khi Cổ Nguyệt đang học tiết Nghệ thuật biểu diễn, Ngô Vũ nói với cô:
“Cậu biết không, Thôi Cách Cách chết rồi đấy, nghe đồn có liên quan đến
lời nguyền Andersen gì đó, dễ sợ thật.”
Lời nguyền Andersen là một câu chuyện kinh dị lưu truyền trong Học viện Nghệ thuật, nhưng chẳng qua cũng chỉ để dọa người. Mới đầu Cổ Nguyệt tưởng chúng đều là chuyện do người ta thêu dệt nhưng sau này phát hiện đúng là có thật, chỉ có điều thông tin thật và tin đồn trong học viện có sự chênh lệch khá lớn... Truyện kể rằng khi Học viện Nghệ thuật mới thành lập, có một nữ sinh cực kỳ thích truyện cổ Andersen, thích đến mức cuồng si, rất nhiều người trong trường cười nhạo cô ta, nói cô ta nên sống trong thế giới cổ tích thì hơn, sau đó không ngờ những người cười nhạo cô ta đều lần lượt bị giết. Cảnh sát vào cuộc điều tra, cuối cùng tróc nã cô gái đó, nhưng đúng hôm cảnh sát đến bắt người, cô gái đã nhảy từ trên nóc tòa nhà giảng đường xuống, khi chết trong tay vẫn còn ôm quyển sách Truyện cổ Andersen toàn tập. Không lâu sau đó, giới truyền thông rầm rộ đưa tin về Vụ mưu sát Andersen, hơn nữa mỗi vụ án đều vô cùng li kì. Thế là sinh viên trong trường kháo nhau rằng lời nguyền của nữ sinh nhảy lầu đã bắt đầu ứng nghiệm, hễ ai cầm quyển sách ấy đều sẽ bị nguyền rủa đến chết...
Cổ Nguyệt không quan tâm Thôi Cách Cách vì sao lại chết, cũng chẳng quan tâm đó có thật là lời nguyền Andersen hay không, nhưng từ cái chết của Thôi Cách Cách, cô đã nảy ra một ý tưởng... Liệu cô có thể tìm cơ hội giết chết Hoàng Quý Phi, sau đó ngụy trang nó thành lời nguyền Andersen, mang tội danh đổ lên đầu hung thủ thần thông quảng đại kia không?
Mới đầu đó chỉ là một ý tưởng thoáng qua, nhưng sau đó, càng nghĩ Cổ Nguyệt càng cảm thấy cách này khả thi, vừa có thể rút ngắn thời gian trả thù vừa có thể khiến bản thân tránh khỏi dính líu. Có lẽ đây chính là cơ hội trời ban cho cô. Tuy quyết định như thế nhưng phải thực hiện thế nào lại là vấn đề nan giải. Cô chạy tới quán net, tìm tin tức về Vụ mưu sát Andersen,nghiên cứu từ vụ đầu tiên đến vụ Thôi Cách Cách một cách kĩ càng. Cuối cùng cô phát hiện, lần nào hung thủ cũng bố trí hiện trường theo một trong những truyện cổ tích của Andersen, cô bèn lên kế hoạch dùng câu truyện Bầy chim thiên nga mà mình thích nhất để làm bối cảnh gây án cho lần này.
Cổ Nguyệt âm thầm thu gom rất nhiều lông ngỗng còn nguyên vẹn, sau đó buộc một cây đinh nhọn dưới mỗi cọng lông, cô dự định sau khi giết Hoàng Quý Phi, sẽ đóng hết số lông ngỗng này lên người gã, tạo dáng vẻ giống như chim thiên nga.
Mọi việc chuẩn bị xong xuôi, Cổ Nguyệt bắt đầu chờ đợi thời cơ ra tay.
Con người Hoàng Quý Phi rất cảnh giác, không bao giờ ngủ say, chỉ cần có một chút động tĩnh gã liền giật mình tỉnh dậy, hơn nữa luôn giấu một khẩu súng dưới gối. Muốn giết hắn thật sự rất khó, nhưng Cổ Nguyệt biết một điều, chỉ cần uống say, Hoàng Quý Phi sẽ ngủ say như chết, dù xảy ra động đất cũng không thể tỉnh dậy.
Hôm đó Hoàng Quý Phi cũng nhậu nhẹt rất lâu, vừa leo lên giường liền lăn ra ngủ thẳng cẳng. Đây là thời cơ tốt, Cổ Nguyệt cố nén trống ngực đang đập loạn xạ của mình, rút một con dao găm từ trong ba lô ra, hít sâu vài hơi, sau đó dốc hết sức đâm mạnh xuống ngực Hoàng Quý Phi. Đúng lúc mũi dao chỉ còn cách người Hoàng Quý Phi vài centimet, gã đột nhiên trở mình, rồi mở mắt đờ đẫn nhìn Cổ Nguyệt. Cô điếng người, tức thì bất động...
Hoàng Quý Phi trân trân nhìn Cổ Nguyệt một hồi lâu, cuối cùng giơ tay giật phăng con dao, ném xuống giường, cất giọng đều đều: “Em thực ra là người đàn bà của Hứa Tiên, cớ sao lại muốn anh giết hắn?”
Cổ Nguyệt nhất thời luống cuống, không biết nên trả lời ra sao.
“Em nghĩ một thiếu nữ mười tám tuổi trong trắng, thuần khiết tự dâng tới miệng anh, nếu chẳng biết tí gì về cô ấy, anh dám thu nhận ư?” Hoàng Quý Phi xoay người, nhìn lên trần nhà, thở dài, nói. “Thực ra từ lâu anh đã biết em là ai, muốn đến đây làm gì rồi.”
“Thế...” Cổ Nguyệt căng thẳng hỏi: “Thế tại sao anh vẫn để cho tôi tiếp cận?”
“Anh sớm đã nói rồi,bởi vì em không giết nổi anh.” Hoàng Quý Phi lạnh nhạt đáp. Nói rồi gã lại thở dài, bước xuống giường châm một điếu thuốc, hỏi: “Em thật sự là con gái cô ta?”
“Đúng.” Cổ Nguyệt hằn học đáp.
“Thực ra em có biết mẹ mình là người như thế nào không? Em hiểu cô ta bao nhiêu?” Hoàng Quý Phi hỏi.
Câu hỏi ấy khiến Cổ Nguyệt cứng họng. Trong kí ức của Cổ Nguyệt, ngày nào mẹ cô cũng về rất khuya, ngoài ra cô hoàn toàn không biết gì cả, bà thích ăn gì, thích uống gì, làm công việc gì... cô đều không biết, cô thậm chí còn không biết cha mình là ai.
“Để anh kể cho em nghe một số chuyện của mẹ em.” Hoàng Quý Phi rít vài hơi thuốc, sau đó hồi tưởng lại. “Năm xưa anh sống bằng nghề đòi nợ thuê trong thành phố, dưới trướng có mấy đứa đàn em, thỉnh thoảng cũng cho vay nặng lãi. Có một lần anh đi thu tiền bảo kê thì gặp mẹ em, khi đó cô ta đang làm thuê trong một quán ăn, ngoại hình rất đẹp, thế là cứ rảnh rỗi anh lại tới tán tỉnh cô ta, từ đó bọn anh ngày càng trở nên thân thiết. Sau đó anh bảo mẹ em nghỉ việc ở quán ăn rồi sắp xếp cho cô ta vào làm nhân viên phục vụ trong một nhà tắm công cộng.” Nói đến đây, Hoàng Quý Phi nhìn Cổ Nguyệt rồi kể tiếp: “Em đừng hiểu lầm, mẹ em chỉ làm nhân viên phục vụ bình thường, nhưng sau đó mẹ em chê tiền lương ít, bèn chuyển sang làm gái điếm.”
“Anh nói bậy, mẹ tôi không phải gái điếm.” Cổ Nguyệt cố chấp phản bác.
“Em tin hay không thì tùy.” Hút xong điếu thuốc, gã dụi tắt rồi lại châm thêm một điếu nữa. “Thực ra làm điếm cũng chỉ là một cái nghề, quãng thời gian đó anh có ấn tượng rất tốt về mẹ em. Lần nào muốn tìm người tâm sự anh đều tìm cô ta, cũng vì có anh chăm sóc, giúp đỡ nên cô ta nhanh chóng lên như diều gặp gió, trong nhà tắm công cộng, chẳng ai dám đắc tội với cô ta. Cứ thế vài năm trôi qua, mẹ em bảo không muốn làm nữa, nhưng ông chủ nhà tắm không chịu, chính anh là người đi đàm phán với ông ta, sau đó đưa ông ta năm mươi ngàn, ông ta mới chịu thả mẹ em đi. Sau khi nghỉ việc thì mẹ em theo anh, y như em bây giờ vậy.”
“Sau đó thì sao?” Cổ Nguyệt hỏi.
“Sau đó...”Hoàng Quý Phi cười, nụ cười lạnh như băng. “Sau đó, mẹ kiếp, sau đó anh mới biết rằng, lúc làm điếm cô ta đã cặp với một gã, mà gã đó lại là kẻ tử thù của anh. Khi đó anh có một phi vụ làm ăn, một phi vụ rất lớn, gã đó muốn giành với anh. Anh không ngờ rằng mẹ em vì giúp gã nên mới chủ động tiếp cận anh hòng lấy trộm thông tin. Sau chuyện đó mẹ em bỏ đi, nghe đồn là có con với gã đó, nhưng rồi bị gã bỏ rơi, không nơi nương tựa phải lang thang đầu đường xó chợ. Thế là mẹ em lại quay về cầu xin anh, nhưng anh mặc kệ. Có lẽ mẹ em thực sự đã đến đường cùng, bèn đi vay tiền của công ty cho vay nặng lãi, song mẹ em cũng to gan lắm, năm lần bảy lượt vay tiền xong rồi bỏ trốn. Khi đó đại ca giao nhiệm vụ này cho anh, bảo anh đi đòi nợ. Anh không dám đắc tội với đại ca lẫn bọn cho vay nặng lãi kia, cuối cùng đành tự móc hầu bao ra trả nợ cho mẹ em, tổng cộng bốn trăm ngàn, số tiền cũng chẳng phải là nhỏ.”
Nghe Hoàng Quý Phi kể đến đây, Cổ Nguyệt không khỏi hoang mang, hỏi: “Anh đã trả nợ thay mẹ tôi, cớ sao lại đi đòi nợ bà chứ? Còn ra tay nặng đến thế...”
“Thực ra lúc đó anh không biết tin tức gì của cô ta, chỉ nghe đồn cô ta vì thiếu nợ, sợ bị truy sát nên phải chạy trốn. Khi ấy anh vẫn còn hận chuyện cô ta bán đứng mình.” Hoàng Quý Phi nhìn sang Cổ Nguyệt, nói. “Sau đó nghe thuộc hạ nói nhìn thấy cô ta, anh bèn sai đàn em đi dò la địa chỉ, vốn định dạy cho mẹ em một bài học để hả giận chứ cũng chẳng muốn mấy trăm ngàn đó làm gì, nào ngờ... Vừa biết cô ta báo cảnh sát, máu nóng bốc lên đầu, anh liền cầm gạt tàn ném vào đầu cô ta, mấy anh em khác thấy anh ra tay thì cũng đấm đá loạn xị vài cái vào người mẹ em, không ngờ...”
“Tôi mặc kệ vì nguyên do gì, nói tóm lại chính anh đã giết mẹ tôi.” Cổ Nguyệt chụp lấy ba lô, nhảy xuống giường, nhìn Hoàng Quý Phi, cố chấp nói: “Mối thù này tôi nhất định phải trả.”
“Được thôi, chỉ cần em giết được anh, hoan nghênh em bất cứ lúc nào.” Hoàng Quý Phi cười khinh khỉnh, lại móc một điếu thuốc ra đưa lên miệng ngậm, nhưng không châm lửa, nói: “Anh ở đây đợi em.”
Đêm ấy mưa gió bão bùng, y như cái đêm mẹ cô đã chết vào mười năm trước. Cổ Nguyệt mang ba lô lao ra khỏi nhà xưởng, chạy một mạch về thành phố, về Học viện Nghệ thuật...
Lời nguyền Andersen là một câu chuyện kinh dị lưu truyền trong Học viện Nghệ thuật, nhưng chẳng qua cũng chỉ để dọa người. Mới đầu Cổ Nguyệt tưởng chúng đều là chuyện do người ta thêu dệt nhưng sau này phát hiện đúng là có thật, chỉ có điều thông tin thật và tin đồn trong học viện có sự chênh lệch khá lớn... Truyện kể rằng khi Học viện Nghệ thuật mới thành lập, có một nữ sinh cực kỳ thích truyện cổ Andersen, thích đến mức cuồng si, rất nhiều người trong trường cười nhạo cô ta, nói cô ta nên sống trong thế giới cổ tích thì hơn, sau đó không ngờ những người cười nhạo cô ta đều lần lượt bị giết. Cảnh sát vào cuộc điều tra, cuối cùng tróc nã cô gái đó, nhưng đúng hôm cảnh sát đến bắt người, cô gái đã nhảy từ trên nóc tòa nhà giảng đường xuống, khi chết trong tay vẫn còn ôm quyển sách Truyện cổ Andersen toàn tập. Không lâu sau đó, giới truyền thông rầm rộ đưa tin về Vụ mưu sát Andersen, hơn nữa mỗi vụ án đều vô cùng li kì. Thế là sinh viên trong trường kháo nhau rằng lời nguyền của nữ sinh nhảy lầu đã bắt đầu ứng nghiệm, hễ ai cầm quyển sách ấy đều sẽ bị nguyền rủa đến chết...
Cổ Nguyệt không quan tâm Thôi Cách Cách vì sao lại chết, cũng chẳng quan tâm đó có thật là lời nguyền Andersen hay không, nhưng từ cái chết của Thôi Cách Cách, cô đã nảy ra một ý tưởng... Liệu cô có thể tìm cơ hội giết chết Hoàng Quý Phi, sau đó ngụy trang nó thành lời nguyền Andersen, mang tội danh đổ lên đầu hung thủ thần thông quảng đại kia không?
Mới đầu đó chỉ là một ý tưởng thoáng qua, nhưng sau đó, càng nghĩ Cổ Nguyệt càng cảm thấy cách này khả thi, vừa có thể rút ngắn thời gian trả thù vừa có thể khiến bản thân tránh khỏi dính líu. Có lẽ đây chính là cơ hội trời ban cho cô. Tuy quyết định như thế nhưng phải thực hiện thế nào lại là vấn đề nan giải. Cô chạy tới quán net, tìm tin tức về Vụ mưu sát Andersen,nghiên cứu từ vụ đầu tiên đến vụ Thôi Cách Cách một cách kĩ càng. Cuối cùng cô phát hiện, lần nào hung thủ cũng bố trí hiện trường theo một trong những truyện cổ tích của Andersen, cô bèn lên kế hoạch dùng câu truyện Bầy chim thiên nga mà mình thích nhất để làm bối cảnh gây án cho lần này.
Cổ Nguyệt âm thầm thu gom rất nhiều lông ngỗng còn nguyên vẹn, sau đó buộc một cây đinh nhọn dưới mỗi cọng lông, cô dự định sau khi giết Hoàng Quý Phi, sẽ đóng hết số lông ngỗng này lên người gã, tạo dáng vẻ giống như chim thiên nga.
Mọi việc chuẩn bị xong xuôi, Cổ Nguyệt bắt đầu chờ đợi thời cơ ra tay.
Con người Hoàng Quý Phi rất cảnh giác, không bao giờ ngủ say, chỉ cần có một chút động tĩnh gã liền giật mình tỉnh dậy, hơn nữa luôn giấu một khẩu súng dưới gối. Muốn giết hắn thật sự rất khó, nhưng Cổ Nguyệt biết một điều, chỉ cần uống say, Hoàng Quý Phi sẽ ngủ say như chết, dù xảy ra động đất cũng không thể tỉnh dậy.
Hôm đó Hoàng Quý Phi cũng nhậu nhẹt rất lâu, vừa leo lên giường liền lăn ra ngủ thẳng cẳng. Đây là thời cơ tốt, Cổ Nguyệt cố nén trống ngực đang đập loạn xạ của mình, rút một con dao găm từ trong ba lô ra, hít sâu vài hơi, sau đó dốc hết sức đâm mạnh xuống ngực Hoàng Quý Phi. Đúng lúc mũi dao chỉ còn cách người Hoàng Quý Phi vài centimet, gã đột nhiên trở mình, rồi mở mắt đờ đẫn nhìn Cổ Nguyệt. Cô điếng người, tức thì bất động...
Hoàng Quý Phi trân trân nhìn Cổ Nguyệt một hồi lâu, cuối cùng giơ tay giật phăng con dao, ném xuống giường, cất giọng đều đều: “Em thực ra là người đàn bà của Hứa Tiên, cớ sao lại muốn anh giết hắn?”
Cổ Nguyệt nhất thời luống cuống, không biết nên trả lời ra sao.
“Em nghĩ một thiếu nữ mười tám tuổi trong trắng, thuần khiết tự dâng tới miệng anh, nếu chẳng biết tí gì về cô ấy, anh dám thu nhận ư?” Hoàng Quý Phi xoay người, nhìn lên trần nhà, thở dài, nói. “Thực ra từ lâu anh đã biết em là ai, muốn đến đây làm gì rồi.”
“Thế...” Cổ Nguyệt căng thẳng hỏi: “Thế tại sao anh vẫn để cho tôi tiếp cận?”
“Anh sớm đã nói rồi,bởi vì em không giết nổi anh.” Hoàng Quý Phi lạnh nhạt đáp. Nói rồi gã lại thở dài, bước xuống giường châm một điếu thuốc, hỏi: “Em thật sự là con gái cô ta?”
“Đúng.” Cổ Nguyệt hằn học đáp.
“Thực ra em có biết mẹ mình là người như thế nào không? Em hiểu cô ta bao nhiêu?” Hoàng Quý Phi hỏi.
Câu hỏi ấy khiến Cổ Nguyệt cứng họng. Trong kí ức của Cổ Nguyệt, ngày nào mẹ cô cũng về rất khuya, ngoài ra cô hoàn toàn không biết gì cả, bà thích ăn gì, thích uống gì, làm công việc gì... cô đều không biết, cô thậm chí còn không biết cha mình là ai.
“Để anh kể cho em nghe một số chuyện của mẹ em.” Hoàng Quý Phi rít vài hơi thuốc, sau đó hồi tưởng lại. “Năm xưa anh sống bằng nghề đòi nợ thuê trong thành phố, dưới trướng có mấy đứa đàn em, thỉnh thoảng cũng cho vay nặng lãi. Có một lần anh đi thu tiền bảo kê thì gặp mẹ em, khi đó cô ta đang làm thuê trong một quán ăn, ngoại hình rất đẹp, thế là cứ rảnh rỗi anh lại tới tán tỉnh cô ta, từ đó bọn anh ngày càng trở nên thân thiết. Sau đó anh bảo mẹ em nghỉ việc ở quán ăn rồi sắp xếp cho cô ta vào làm nhân viên phục vụ trong một nhà tắm công cộng.” Nói đến đây, Hoàng Quý Phi nhìn Cổ Nguyệt rồi kể tiếp: “Em đừng hiểu lầm, mẹ em chỉ làm nhân viên phục vụ bình thường, nhưng sau đó mẹ em chê tiền lương ít, bèn chuyển sang làm gái điếm.”
“Anh nói bậy, mẹ tôi không phải gái điếm.” Cổ Nguyệt cố chấp phản bác.
“Em tin hay không thì tùy.” Hút xong điếu thuốc, gã dụi tắt rồi lại châm thêm một điếu nữa. “Thực ra làm điếm cũng chỉ là một cái nghề, quãng thời gian đó anh có ấn tượng rất tốt về mẹ em. Lần nào muốn tìm người tâm sự anh đều tìm cô ta, cũng vì có anh chăm sóc, giúp đỡ nên cô ta nhanh chóng lên như diều gặp gió, trong nhà tắm công cộng, chẳng ai dám đắc tội với cô ta. Cứ thế vài năm trôi qua, mẹ em bảo không muốn làm nữa, nhưng ông chủ nhà tắm không chịu, chính anh là người đi đàm phán với ông ta, sau đó đưa ông ta năm mươi ngàn, ông ta mới chịu thả mẹ em đi. Sau khi nghỉ việc thì mẹ em theo anh, y như em bây giờ vậy.”
“Sau đó thì sao?” Cổ Nguyệt hỏi.
“Sau đó...”Hoàng Quý Phi cười, nụ cười lạnh như băng. “Sau đó, mẹ kiếp, sau đó anh mới biết rằng, lúc làm điếm cô ta đã cặp với một gã, mà gã đó lại là kẻ tử thù của anh. Khi đó anh có một phi vụ làm ăn, một phi vụ rất lớn, gã đó muốn giành với anh. Anh không ngờ rằng mẹ em vì giúp gã nên mới chủ động tiếp cận anh hòng lấy trộm thông tin. Sau chuyện đó mẹ em bỏ đi, nghe đồn là có con với gã đó, nhưng rồi bị gã bỏ rơi, không nơi nương tựa phải lang thang đầu đường xó chợ. Thế là mẹ em lại quay về cầu xin anh, nhưng anh mặc kệ. Có lẽ mẹ em thực sự đã đến đường cùng, bèn đi vay tiền của công ty cho vay nặng lãi, song mẹ em cũng to gan lắm, năm lần bảy lượt vay tiền xong rồi bỏ trốn. Khi đó đại ca giao nhiệm vụ này cho anh, bảo anh đi đòi nợ. Anh không dám đắc tội với đại ca lẫn bọn cho vay nặng lãi kia, cuối cùng đành tự móc hầu bao ra trả nợ cho mẹ em, tổng cộng bốn trăm ngàn, số tiền cũng chẳng phải là nhỏ.”
Nghe Hoàng Quý Phi kể đến đây, Cổ Nguyệt không khỏi hoang mang, hỏi: “Anh đã trả nợ thay mẹ tôi, cớ sao lại đi đòi nợ bà chứ? Còn ra tay nặng đến thế...”
“Thực ra lúc đó anh không biết tin tức gì của cô ta, chỉ nghe đồn cô ta vì thiếu nợ, sợ bị truy sát nên phải chạy trốn. Khi ấy anh vẫn còn hận chuyện cô ta bán đứng mình.” Hoàng Quý Phi nhìn sang Cổ Nguyệt, nói. “Sau đó nghe thuộc hạ nói nhìn thấy cô ta, anh bèn sai đàn em đi dò la địa chỉ, vốn định dạy cho mẹ em một bài học để hả giận chứ cũng chẳng muốn mấy trăm ngàn đó làm gì, nào ngờ... Vừa biết cô ta báo cảnh sát, máu nóng bốc lên đầu, anh liền cầm gạt tàn ném vào đầu cô ta, mấy anh em khác thấy anh ra tay thì cũng đấm đá loạn xị vài cái vào người mẹ em, không ngờ...”
“Tôi mặc kệ vì nguyên do gì, nói tóm lại chính anh đã giết mẹ tôi.” Cổ Nguyệt chụp lấy ba lô, nhảy xuống giường, nhìn Hoàng Quý Phi, cố chấp nói: “Mối thù này tôi nhất định phải trả.”
“Được thôi, chỉ cần em giết được anh, hoan nghênh em bất cứ lúc nào.” Hoàng Quý Phi cười khinh khỉnh, lại móc một điếu thuốc ra đưa lên miệng ngậm, nhưng không châm lửa, nói: “Anh ở đây đợi em.”
Đêm ấy mưa gió bão bùng, y như cái đêm mẹ cô đã chết vào mười năm trước. Cổ Nguyệt mang ba lô lao ra khỏi nhà xưởng, chạy một mạch về thành phố, về Học viện Nghệ thuật...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.