Chương 47: Khoa khảo
Nam Mệnh Vũ
05/05/2021
Thời gian trôi qua hoặc nhanh hoặc chậm.
Chuyện thân sự của Từ Phong định sau khi khoa khảo yết bảng, trong đó phần lớn là vì Tô Vận Hàm có thể tham dự, mặc khác phần nhỏ là vì ngày ngay sau ngày yết bảng là ngày hoàng đạo đại cát. Từ Phong chuẩn bị cho Tô Vận Hàm hai cái thỉnh giản (giấy mời), lệnh hạ nhân tự thân đưa đến tân phủ trạch của nàng cùng Hồ Linh Tiêu. Cũng không phải muốn đùa lớn gì, mà là mấy ngày nay hắn bận chuẩn bị thân sự, căn bản là không có cách rút ra thời gian.
Ngày mai là kỳ khoa khảo, Tô Vận Hàm ngồi trong lương đình ở hoa viên tuỳ ý phiên nhìn thi kinh đã sớm thuộc nằm lòng. Nàng ôm Hồ Linh Tiêu trong ngực, hai người cũng không nói gì, chỉ an tĩnh ngồi trong lương đình hưởng thụ gió thanh sảng nhẹ lướt qua mặt. Có hương hoa nhàn nhạt bay tới, Tô Vận Hàm ngẩng đầu nhìn hạ nhân quét tước sân nhà ở cách đó không xa, cười nói: "Vốn tưởng trong phủ trạch lớn như vậy chỉ có nàng và ta, hiện tại nhiều thêm vài cái hạ nhân nha hoàn, trái lại cũng náo nhiệt không ít."
"Bao nhiêu hạ nhân ta cũng không ngại, chỉ cần không ai gây trở ngại thời gian hai người của chúng ta là được." Hồ Linh Tiêu lấy một quả nho từ trong quả bàn (mâm trái cây) đặt trên bàn thạch tới trực tiếp đưa vào miệng Tô Vận Hàm, đợi nàng ăn xong phun vỏ hạt ra, lại dùng tay tiếp được để vào trong một cái bàn tử không (mâm không) khác: "Còn ăn sao? Ngày mai chính là khoa khảo, đêm nay nghỉ ngơi sớm chút, người ta sẽ không náo ngươi đâu."
Rốt cuộc 'lương tâm phát giác' không làm khó nàng a! Tô Vận Hàm thở ngụm khí, từ khi bắt đầu dọn vào Tô phủ, cơ hồ mỗi đêm nàng đều phải bị Hồ Linh Tiêu câu dẫn dụ hoặc một phen, thời gian trái lại cũng không lâu, lâu nhất giày vò ngươi nửa đêm mất ngủ, ngay cả mộng cảnh đều mang theo ý xuân dạt dào. "Nàng ăn là được rồi, không cần uy ta ăn nữa." Tô Vận Hàm khép thư lại, hai tay cùng vòng lấy vòng eo tế nhuyễn của Hồ Linh Tiêu, nhìn thuỷ trì cách đó không xa, nói: "Khoa cử phải khảo ba ngày, mấy ngày này sợ là sẽ khiến nàng buồn bực, nếu không nguyện ngốc trong phủ thì đi Tuý Hoa lâu tìm mỗ mỗ đi."
"Không muốn mà! Người ta muốn cùng ngươi cùng chỗ khoa khảo, miễn cho ngươi quá mức tư niệm ta. Ngốc tử, người ta không thích tham gia hôn lễ của người khác... Khi nào ngươi mới chịu theo người ta thành thân đây? Đã qua lâu vậy rồi, cả Từ Phong cùng Ngưng Nhi tỷ tỷ đều thành thân trước chúng ta một bước. Ngươi lại không hàng không hưởng* như vậy, ta sẽ tuỳ tiện tìm người gả cho hắn luôn đây! Dù sao nha, cũng chỉ có ngươi không biết trân quý người ta thôi!" Hồ Linh Tiêu quay đầu giả bộ sinh khí, sự thực nàng xác thực không thể nào vừa ý. Cũng đã lâu rồi, thân sự thân sự không đề cập, muốn làm chuyện đó liền bảo chờ thành thân, đây không phải biến tướng thoái thác sao!
[~ không đả động – hàng hưởng là kiểu tiếng động hay tiếng vang]
"Nàng! Ta không cho phép nàng tuỳ tiện tìm người gả đi! Không phải đã nói rồi sao? Hết thảy đều đợi qua khoa khảo hẳn nói. Mới vừa rồi còn nói không náo ta, hiện tại lại bắt đầu náo ta. Linh Tiêu, thời điểm cũng không còn sớm, chúng ta nên trở về ăn cơm đi. Ngày mai là ngày khoa khảo quan trọng, ta không muốn, không muốn vì việc khác mà loạn tâm tư." Tô Vận Hàm lắc lắc đầu, có một số việc là không vội vàng được, mọi việc luôn có biến số, nàng cần an thoả hết thảy sau đó mới ra những dự tính kế tiếp.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khoa cử khảo thí đang đến gần thời điểm bắt đầu, dù vậy, vẫn có rất nhiều khảo sinh đã tiến vào khảo trường từ lúc sáng sớm, chính vì có thể bắt chuyện vài câu với quan chủ khảo, cũng tiện tăng thêm chút phần ấn tượng. Đối với cách làm của đại đa số khảo sinh, tất nhiên là Tô Vận Hàm không cần. Nàng đến không muộn hơn so với bình thường, qua sự săn sóc của Hồ Linh Tiêu đổi một thân ngoại sam bát mặc mà nàng thích.
"Linh Tiêu, vậy liền xuất phát đây, nàng ngủ nhiều thêm chút đi." Tô Vận Hàm lại hơi chỉnh chỉnh qua dây vấn tóc, muốn nói không khẩn trương là không thể. Dù sao đây là lần đầu nàng tham gia khoa cử, lại là thân nữ tử tham gia, ba ngày liền đối với nàng mà nói thực sự là khảo nghiệm.
"Người ta đã nói muốn cùng người cùng nơi mà!" Hồ Linh Tiêu khó chịu, đã sớm thay váy dài đại hồng thường ngày.
"Đó là nơi khoa khảo trọng yếu, há có thể như nơi đi chơi để người tuỳ ý ra vào? Thôi, ta đây phải đi khảo trường rồi." Tô Vận Hàm hôn nhẹ một cái bên môi nàng, động tác ôn nhu khép cửa phòng lại, cất bước lớn vội tới khảo trường.
"Hớ, ngươi nói không cho ta đi ta sẽ không đi à?" Hồ Linh Tiêu cười mị, lắc người ẩn trong không khí, theo Tô Vận Hàm chạy vào khảo trường.
Trong khảo trường khảo sinh rất nhiều, Tô Vận Hàm báo danh tự với quan viên đứng ở cửa, án theo chỉ thị của đối phương ngồi ở vị trí hàng nhất, nơi đó đối diện với chỗ ngồi của quan chủ khảo. Nhìn khảo sinh còn đang tán gẫu ở cửa, Tô Vận Hàm không biết sao đứng lại ngồi, ngồi rồi lại đứng. Mãi tới khi có khảo sinh ngồi bên cạnh nàng, Tô Vận Hàm đứng dậy làm cái lễ với hắn như tìm ra tri kỷ, đối mặt với người có thể tính là tuấn lãng này, cười nói: "Tại hạ là Tô Vận Hàm khảo sinh năm nay, không hay xưng hô thế nào?"
"Tô công tử khách khí, tại hạ Lý Hạo." Khảo sinh danh tự Lý Hạo cười vài tiếng phụ hoạ, đáy mắt loé qua một tia lo lắng. Y liệu hắn mặc cách biệt rất xa với Tô Vận Hàm, nguyên nhân không có hai, chỉ vì hắn là cô nhi, trong nang có lương khô, tiền có được cũng là dựa vào việc kiếm lời từ viết tín thay người khác.
"Hoá ra là Lý huynh." Tô vận Hàm thật không có khái niệm gì về cùng phú (nghèo giàu), chỉ cảm thấy mặt hắn thiện lương, nên mới định tán gấu với hắn nhiều hơn chút: "Thực không dám giấu gì, ta còn là lần đầu tham gia khoa khảo, vì vậy rất nhiều chỗ cũng không hiểu lắm. Ai, học hành gian khổ, chính vì hướng tới một ngày có thể đứng trên kim loan đại điện, được bách tính cần tới, giúp đế vương giải ưu."
"Tô huynh đệ chí hướng cao xa, ngẫm ra định là có thể tới cao trung." Lý Hạo ngữ khí không ôn không hoả, nhưng trong lòng có chút hảo cảm với Tô Vận Hàm: "Không sợ ngươi chê cười, ta đã là lần hai tham gia khoa khảo. Nói ra thì xúi quẩy, lần trước khoa khảo rõ ràng ta lên cao trung, nửa đường lại bị người đánh tráo, đổi quyển tử cho một thảo bao*, sau đó người kia cho ta chút ngân tử, lại khiến ta hận run sự hủ bại trong triều. Chỉ là, nếu không phải vì nàng... Ta cũng sẽ không trở lại." Tựa hồ thở dài sẽ lây truyền, sau khi Tô Vận Hàm thở dài Lý Hạo cũng theo phát ra thở dài, hắn chung ái nữ tử, nếu không có hiện thực bức, sao hắn lại buộc mình làm chuyện vạn phần không nguyện?!
[bao rơm ~ chỉ người bất tài, dốt đặc cán mai]
Lại có chuyện bất bình cỡ đó?!" Tô Vận Hàm kinh ngạc nhìn Lý Hạo bên cạnh, không biết nên ai ủi hay nên cùng hắn luận đàm hủ bại cái kiểu. Vỗ vai Lý Hạo, đột nhiên Tô Vận Hàm cười nói: "Nghĩ tới khoa khảo năm nay hẳn sẽ không phát sinh chuyện bất bình cỡ đó, nếu vận khí không tốt phát sinh tới, chỉ sợ ta cũng như Lý huynh vậy, bị người đánh tráo khảo quyển. Nói như vậy, ta và ngươi cũng coi như châu chấu trên một sợi dây *."
[mã trách trên một điều tuyến ~ nghĩa như 'hai người trên cùng một con thuyền']
"Ngốc tử, không nhìn ra ngươi cũng thật biết nói oai lý đó!" Bên tai truyền đến tiếng cười của Hồ Linh Tiêu, dẫn tới Tô Vận Hàm khẩn trương nhìn trái nhìn phải, xác định Hồ Linh Tiêu cũng không có hiện thân trong khảo trường mới yên tâm. Giương lên khoé môi nói với Lý Hạo: "Lý huynh, tiểu hồ nhà ta chạy đến rồi đó!"
"Nga? Tiểu hồ của Tô huynh chạy đến rồi?" Lý Hạo không hiểu gì lặp lại lời hắn, đúng là cảm thấy buồn cười không thôi với lời nói vừa rồi của hắn, tâm tình vốn âm trầm cũng trở nên tốt hơn chút.
"Ngốc tử, ngươi nói ai là tiểu hồ đây!" Hồ Linh Tiêu ẩn trong không trung đột nhiên ôm lấy Tô Vận Hàm, khiến nàng cả kinh thân thể cứng đờ, một lúc lâu mới phản ứng được. Thấy nàng như vậy, Hồ Linh Tiêu lại cười lên khanh khách, hiện thân chỉ để Tô Vận Hàm nhìn thấy nàng, nói: "Ngốc tử không cần khẩn trương, ta vốn ẩn trong không khí, ngoài ngươi ra ai cũng không nghe không thấy ta. Ngốc tử, người ta bồi ngươi khoa khảo có được không? Nếu muốn nói gì, nói trong lòng là được rồi, người ta có thể nghe thấy đó!"
Đến cũng đến rồi, ta bảo nàng về nàng sẽ nghe sao? Toàn hồ náo. Trong lòng Tô Vận Hàm nói vậy, nhưng tươi cười trên mặt chưa từng giảm bớt. Xoay đầu, quả nhiên nhìn thấy gương mặt yêu nghiệt vạn phần kia của Hồ Linh Tiêu gần ngay trước mắt nàng, con mắt loan thành trăng khuyết ưa nhìn, cười đến vũ mị động lòng người: "Ha ha, tiểu hồ nhà ta chính là tiểu hồ."
"Tô huynh cũng thật là kỳ quái, tại hạ thực sự nghe không hiểu được." Lý Hạo lắc lắc đầu, tiểu hồ tiểu hồ gì, quá mạc danh kỳ diệu mà.
"Thỉnh các vị khảo sinh tự ngồi xuống, hiện tại bắt đầu khảo thí." Thanh âm có chút thương lão truyền tới, nam nhân niêm trường người mặc quan phục cùng hai quan giám khảo tiến vào khảo trường. Làm tất cả khảo sinh đều về ngồi vị trí thuộc về bọn hắn, nam nhân niêm trường đảo qua hết thảy khảo sinh, theo đường đi hướng chỗ ngồi của quan chủ khảo. Lúc qua cạnh Lý Hạo đột nhiên dừng lại, lãnh thanh nói: "Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi."
Tiếng nói của ông không lớn, ngoài Lý Hạo cùng Tô Vận Hàm khá gần hắn nghe được thì không có ai khác nghe thấy. Hoặc là còn có một, đó chính là Hồ Linh Tiêu đang thoải mái ngồi trong lòng ngực Tô Vận Hàm. Nghe thấy câu nói này, Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu đồng loạt quay đầu nhìn hướng Lý Hạo, các nàng không hiểu tại sao quan chủ khảo lại nói câu này với Lý Hạo. Ngẩng đầu lên, đôi mắt Tô Vận Hàm đối diện với mặt quan chủ khảo, đáy mắt mau chóng loé qua một tia kinh dị*, sau đó lễ mạo gật gật đầu với ông, trong lòng nói với Hồ Linh Tiêu: Linh Tiêu, quan chủ khảo lại là Hứa lão lần trước thấy trong phủ của nghĩa phụ. Nàng nói xem ông với Lý huynh là quan hệ gì đây?
[kinh ngạc + dị thường]
"Làm sao người ta biết giữa họ có quan hệ gì? Chuyên tâm khảo thí, người ta bồi tiếp ngươi đó!" Hồ Linh Tiêu không cho là đúng, đối với nàng mà nói ngoài Tô Vận Hàm thì không có bất kỳ người nào có thể gợi lên hứng thú của nàng. Bất kể là Lý Hạo hay là Hứa lão gì đó, đều không có nửa cọng lông quan hệ với nàng.
"Thỉnh khảo sinh mở khảo quyển trên bàn, thời gian chỉ có nửa nén hương, hy vọng các vị khảo sinh có thể tuân thủ quy tắc khảo trường. Nếu phát hiện khảo sinh tác tệ (làm việc xấu), mất tư cách khảo thí, đưa tới nha môn xử lý." Hứa lão lại đảo qua chúng khảo sinh đồng loạt mở khảo quyển, ngoắc ngoắc tay với một quan giám khảo trong đó, để hắn điểm đốt lên nén hương, nói: "Khoa khảo bắt đầu, thỉnh từng thí sinh tự đáp đề."
Chuyện thân sự của Từ Phong định sau khi khoa khảo yết bảng, trong đó phần lớn là vì Tô Vận Hàm có thể tham dự, mặc khác phần nhỏ là vì ngày ngay sau ngày yết bảng là ngày hoàng đạo đại cát. Từ Phong chuẩn bị cho Tô Vận Hàm hai cái thỉnh giản (giấy mời), lệnh hạ nhân tự thân đưa đến tân phủ trạch của nàng cùng Hồ Linh Tiêu. Cũng không phải muốn đùa lớn gì, mà là mấy ngày nay hắn bận chuẩn bị thân sự, căn bản là không có cách rút ra thời gian.
Ngày mai là kỳ khoa khảo, Tô Vận Hàm ngồi trong lương đình ở hoa viên tuỳ ý phiên nhìn thi kinh đã sớm thuộc nằm lòng. Nàng ôm Hồ Linh Tiêu trong ngực, hai người cũng không nói gì, chỉ an tĩnh ngồi trong lương đình hưởng thụ gió thanh sảng nhẹ lướt qua mặt. Có hương hoa nhàn nhạt bay tới, Tô Vận Hàm ngẩng đầu nhìn hạ nhân quét tước sân nhà ở cách đó không xa, cười nói: "Vốn tưởng trong phủ trạch lớn như vậy chỉ có nàng và ta, hiện tại nhiều thêm vài cái hạ nhân nha hoàn, trái lại cũng náo nhiệt không ít."
"Bao nhiêu hạ nhân ta cũng không ngại, chỉ cần không ai gây trở ngại thời gian hai người của chúng ta là được." Hồ Linh Tiêu lấy một quả nho từ trong quả bàn (mâm trái cây) đặt trên bàn thạch tới trực tiếp đưa vào miệng Tô Vận Hàm, đợi nàng ăn xong phun vỏ hạt ra, lại dùng tay tiếp được để vào trong một cái bàn tử không (mâm không) khác: "Còn ăn sao? Ngày mai chính là khoa khảo, đêm nay nghỉ ngơi sớm chút, người ta sẽ không náo ngươi đâu."
Rốt cuộc 'lương tâm phát giác' không làm khó nàng a! Tô Vận Hàm thở ngụm khí, từ khi bắt đầu dọn vào Tô phủ, cơ hồ mỗi đêm nàng đều phải bị Hồ Linh Tiêu câu dẫn dụ hoặc một phen, thời gian trái lại cũng không lâu, lâu nhất giày vò ngươi nửa đêm mất ngủ, ngay cả mộng cảnh đều mang theo ý xuân dạt dào. "Nàng ăn là được rồi, không cần uy ta ăn nữa." Tô Vận Hàm khép thư lại, hai tay cùng vòng lấy vòng eo tế nhuyễn của Hồ Linh Tiêu, nhìn thuỷ trì cách đó không xa, nói: "Khoa cử phải khảo ba ngày, mấy ngày này sợ là sẽ khiến nàng buồn bực, nếu không nguyện ngốc trong phủ thì đi Tuý Hoa lâu tìm mỗ mỗ đi."
"Không muốn mà! Người ta muốn cùng ngươi cùng chỗ khoa khảo, miễn cho ngươi quá mức tư niệm ta. Ngốc tử, người ta không thích tham gia hôn lễ của người khác... Khi nào ngươi mới chịu theo người ta thành thân đây? Đã qua lâu vậy rồi, cả Từ Phong cùng Ngưng Nhi tỷ tỷ đều thành thân trước chúng ta một bước. Ngươi lại không hàng không hưởng* như vậy, ta sẽ tuỳ tiện tìm người gả cho hắn luôn đây! Dù sao nha, cũng chỉ có ngươi không biết trân quý người ta thôi!" Hồ Linh Tiêu quay đầu giả bộ sinh khí, sự thực nàng xác thực không thể nào vừa ý. Cũng đã lâu rồi, thân sự thân sự không đề cập, muốn làm chuyện đó liền bảo chờ thành thân, đây không phải biến tướng thoái thác sao!
[~ không đả động – hàng hưởng là kiểu tiếng động hay tiếng vang]
"Nàng! Ta không cho phép nàng tuỳ tiện tìm người gả đi! Không phải đã nói rồi sao? Hết thảy đều đợi qua khoa khảo hẳn nói. Mới vừa rồi còn nói không náo ta, hiện tại lại bắt đầu náo ta. Linh Tiêu, thời điểm cũng không còn sớm, chúng ta nên trở về ăn cơm đi. Ngày mai là ngày khoa khảo quan trọng, ta không muốn, không muốn vì việc khác mà loạn tâm tư." Tô Vận Hàm lắc lắc đầu, có một số việc là không vội vàng được, mọi việc luôn có biến số, nàng cần an thoả hết thảy sau đó mới ra những dự tính kế tiếp.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khoa cử khảo thí đang đến gần thời điểm bắt đầu, dù vậy, vẫn có rất nhiều khảo sinh đã tiến vào khảo trường từ lúc sáng sớm, chính vì có thể bắt chuyện vài câu với quan chủ khảo, cũng tiện tăng thêm chút phần ấn tượng. Đối với cách làm của đại đa số khảo sinh, tất nhiên là Tô Vận Hàm không cần. Nàng đến không muộn hơn so với bình thường, qua sự săn sóc của Hồ Linh Tiêu đổi một thân ngoại sam bát mặc mà nàng thích.
"Linh Tiêu, vậy liền xuất phát đây, nàng ngủ nhiều thêm chút đi." Tô Vận Hàm lại hơi chỉnh chỉnh qua dây vấn tóc, muốn nói không khẩn trương là không thể. Dù sao đây là lần đầu nàng tham gia khoa cử, lại là thân nữ tử tham gia, ba ngày liền đối với nàng mà nói thực sự là khảo nghiệm.
"Người ta đã nói muốn cùng người cùng nơi mà!" Hồ Linh Tiêu khó chịu, đã sớm thay váy dài đại hồng thường ngày.
"Đó là nơi khoa khảo trọng yếu, há có thể như nơi đi chơi để người tuỳ ý ra vào? Thôi, ta đây phải đi khảo trường rồi." Tô Vận Hàm hôn nhẹ một cái bên môi nàng, động tác ôn nhu khép cửa phòng lại, cất bước lớn vội tới khảo trường.
"Hớ, ngươi nói không cho ta đi ta sẽ không đi à?" Hồ Linh Tiêu cười mị, lắc người ẩn trong không khí, theo Tô Vận Hàm chạy vào khảo trường.
Trong khảo trường khảo sinh rất nhiều, Tô Vận Hàm báo danh tự với quan viên đứng ở cửa, án theo chỉ thị của đối phương ngồi ở vị trí hàng nhất, nơi đó đối diện với chỗ ngồi của quan chủ khảo. Nhìn khảo sinh còn đang tán gẫu ở cửa, Tô Vận Hàm không biết sao đứng lại ngồi, ngồi rồi lại đứng. Mãi tới khi có khảo sinh ngồi bên cạnh nàng, Tô Vận Hàm đứng dậy làm cái lễ với hắn như tìm ra tri kỷ, đối mặt với người có thể tính là tuấn lãng này, cười nói: "Tại hạ là Tô Vận Hàm khảo sinh năm nay, không hay xưng hô thế nào?"
"Tô công tử khách khí, tại hạ Lý Hạo." Khảo sinh danh tự Lý Hạo cười vài tiếng phụ hoạ, đáy mắt loé qua một tia lo lắng. Y liệu hắn mặc cách biệt rất xa với Tô Vận Hàm, nguyên nhân không có hai, chỉ vì hắn là cô nhi, trong nang có lương khô, tiền có được cũng là dựa vào việc kiếm lời từ viết tín thay người khác.
"Hoá ra là Lý huynh." Tô vận Hàm thật không có khái niệm gì về cùng phú (nghèo giàu), chỉ cảm thấy mặt hắn thiện lương, nên mới định tán gấu với hắn nhiều hơn chút: "Thực không dám giấu gì, ta còn là lần đầu tham gia khoa khảo, vì vậy rất nhiều chỗ cũng không hiểu lắm. Ai, học hành gian khổ, chính vì hướng tới một ngày có thể đứng trên kim loan đại điện, được bách tính cần tới, giúp đế vương giải ưu."
"Tô huynh đệ chí hướng cao xa, ngẫm ra định là có thể tới cao trung." Lý Hạo ngữ khí không ôn không hoả, nhưng trong lòng có chút hảo cảm với Tô Vận Hàm: "Không sợ ngươi chê cười, ta đã là lần hai tham gia khoa khảo. Nói ra thì xúi quẩy, lần trước khoa khảo rõ ràng ta lên cao trung, nửa đường lại bị người đánh tráo, đổi quyển tử cho một thảo bao*, sau đó người kia cho ta chút ngân tử, lại khiến ta hận run sự hủ bại trong triều. Chỉ là, nếu không phải vì nàng... Ta cũng sẽ không trở lại." Tựa hồ thở dài sẽ lây truyền, sau khi Tô Vận Hàm thở dài Lý Hạo cũng theo phát ra thở dài, hắn chung ái nữ tử, nếu không có hiện thực bức, sao hắn lại buộc mình làm chuyện vạn phần không nguyện?!
[bao rơm ~ chỉ người bất tài, dốt đặc cán mai]
Lại có chuyện bất bình cỡ đó?!" Tô Vận Hàm kinh ngạc nhìn Lý Hạo bên cạnh, không biết nên ai ủi hay nên cùng hắn luận đàm hủ bại cái kiểu. Vỗ vai Lý Hạo, đột nhiên Tô Vận Hàm cười nói: "Nghĩ tới khoa khảo năm nay hẳn sẽ không phát sinh chuyện bất bình cỡ đó, nếu vận khí không tốt phát sinh tới, chỉ sợ ta cũng như Lý huynh vậy, bị người đánh tráo khảo quyển. Nói như vậy, ta và ngươi cũng coi như châu chấu trên một sợi dây *."
[mã trách trên một điều tuyến ~ nghĩa như 'hai người trên cùng một con thuyền']
"Ngốc tử, không nhìn ra ngươi cũng thật biết nói oai lý đó!" Bên tai truyền đến tiếng cười của Hồ Linh Tiêu, dẫn tới Tô Vận Hàm khẩn trương nhìn trái nhìn phải, xác định Hồ Linh Tiêu cũng không có hiện thân trong khảo trường mới yên tâm. Giương lên khoé môi nói với Lý Hạo: "Lý huynh, tiểu hồ nhà ta chạy đến rồi đó!"
"Nga? Tiểu hồ của Tô huynh chạy đến rồi?" Lý Hạo không hiểu gì lặp lại lời hắn, đúng là cảm thấy buồn cười không thôi với lời nói vừa rồi của hắn, tâm tình vốn âm trầm cũng trở nên tốt hơn chút.
"Ngốc tử, ngươi nói ai là tiểu hồ đây!" Hồ Linh Tiêu ẩn trong không trung đột nhiên ôm lấy Tô Vận Hàm, khiến nàng cả kinh thân thể cứng đờ, một lúc lâu mới phản ứng được. Thấy nàng như vậy, Hồ Linh Tiêu lại cười lên khanh khách, hiện thân chỉ để Tô Vận Hàm nhìn thấy nàng, nói: "Ngốc tử không cần khẩn trương, ta vốn ẩn trong không khí, ngoài ngươi ra ai cũng không nghe không thấy ta. Ngốc tử, người ta bồi ngươi khoa khảo có được không? Nếu muốn nói gì, nói trong lòng là được rồi, người ta có thể nghe thấy đó!"
Đến cũng đến rồi, ta bảo nàng về nàng sẽ nghe sao? Toàn hồ náo. Trong lòng Tô Vận Hàm nói vậy, nhưng tươi cười trên mặt chưa từng giảm bớt. Xoay đầu, quả nhiên nhìn thấy gương mặt yêu nghiệt vạn phần kia của Hồ Linh Tiêu gần ngay trước mắt nàng, con mắt loan thành trăng khuyết ưa nhìn, cười đến vũ mị động lòng người: "Ha ha, tiểu hồ nhà ta chính là tiểu hồ."
"Tô huynh cũng thật là kỳ quái, tại hạ thực sự nghe không hiểu được." Lý Hạo lắc lắc đầu, tiểu hồ tiểu hồ gì, quá mạc danh kỳ diệu mà.
"Thỉnh các vị khảo sinh tự ngồi xuống, hiện tại bắt đầu khảo thí." Thanh âm có chút thương lão truyền tới, nam nhân niêm trường người mặc quan phục cùng hai quan giám khảo tiến vào khảo trường. Làm tất cả khảo sinh đều về ngồi vị trí thuộc về bọn hắn, nam nhân niêm trường đảo qua hết thảy khảo sinh, theo đường đi hướng chỗ ngồi của quan chủ khảo. Lúc qua cạnh Lý Hạo đột nhiên dừng lại, lãnh thanh nói: "Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi."
Tiếng nói của ông không lớn, ngoài Lý Hạo cùng Tô Vận Hàm khá gần hắn nghe được thì không có ai khác nghe thấy. Hoặc là còn có một, đó chính là Hồ Linh Tiêu đang thoải mái ngồi trong lòng ngực Tô Vận Hàm. Nghe thấy câu nói này, Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu đồng loạt quay đầu nhìn hướng Lý Hạo, các nàng không hiểu tại sao quan chủ khảo lại nói câu này với Lý Hạo. Ngẩng đầu lên, đôi mắt Tô Vận Hàm đối diện với mặt quan chủ khảo, đáy mắt mau chóng loé qua một tia kinh dị*, sau đó lễ mạo gật gật đầu với ông, trong lòng nói với Hồ Linh Tiêu: Linh Tiêu, quan chủ khảo lại là Hứa lão lần trước thấy trong phủ của nghĩa phụ. Nàng nói xem ông với Lý huynh là quan hệ gì đây?
[kinh ngạc + dị thường]
"Làm sao người ta biết giữa họ có quan hệ gì? Chuyên tâm khảo thí, người ta bồi tiếp ngươi đó!" Hồ Linh Tiêu không cho là đúng, đối với nàng mà nói ngoài Tô Vận Hàm thì không có bất kỳ người nào có thể gợi lên hứng thú của nàng. Bất kể là Lý Hạo hay là Hứa lão gì đó, đều không có nửa cọng lông quan hệ với nàng.
"Thỉnh khảo sinh mở khảo quyển trên bàn, thời gian chỉ có nửa nén hương, hy vọng các vị khảo sinh có thể tuân thủ quy tắc khảo trường. Nếu phát hiện khảo sinh tác tệ (làm việc xấu), mất tư cách khảo thí, đưa tới nha môn xử lý." Hứa lão lại đảo qua chúng khảo sinh đồng loạt mở khảo quyển, ngoắc ngoắc tay với một quan giám khảo trong đó, để hắn điểm đốt lên nén hương, nói: "Khoa khảo bắt đầu, thỉnh từng thí sinh tự đáp đề."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.