Chương 60: Vì người bận rộn
Nam Mệnh Vũ
05/05/2021
Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu ở trong Tô Châu phủ trạch ngọt ngọt ngào ngào qua cả ba ngày.
Gần về kinh thành, Tô Vận Hàm còn cố ý đi tới chỗ Tề đại bá ăn ngay mỳ dương xuân, thẳng nhét căng phình bụng mới hài lòng kéo Hồ Linh Tiêu về. Mấy ngày không ở trong phủ, Lý Hạo quản lý Tô phủ đặc biệt nghiêm chỉnh, không chỉ có Tô Vận Hàm mãn ý, liền ngay cả Hồ Linh Tiêu thường ngày thích bắt bẻ cũng khen ngợi không dứt miệng vị quản gia này.
Nghỉ tân hôn xong, Tô Vận Hàm liền chính thức nhậm chức vị học sĩ Hàn Lâm viện. Đương nhiên, chức vị này xem như nửa phần nhàn rỗi, không cần vào triều tham dự nghi thức, chỉ phụ trách thảo chiếu thư cũng hoặc là quản lý văn chương các thứ. So với những quan viên hạ cấp kiên trì trên triều đường phụ hoạ quan lớn, học sĩ Hàn Lâm viện này của Tô Vận Hàm có khi ăn hương nhiều hơn bọn họ, đường thăng quan cũng thật bình thản. Hơn nữa ở trên có Hứa Đức Trung cùng Từ Trị Đồ hai lão che cho, Tô Vận Hàm quả thực cùng được phủng trong tay tựa như bảo châu chỉ có thể phát quang không thể rơi xuống.
Thân ở nhàn chức, nhưng tính tình Tô Vận Hàm lại không có nửa điểm qua loa. Tại chức mấy tháng, nàng cơ hồ chỉnh chu thoả đáng toàn bộ sử sách văn chương trong tay, thậm chú ngay cả dạng lão thần Hứa Đức Trung kia cũng tìm không ra nửa điểm xấu, cũng bởi vậy nhiều lần đề cập tán dương nàng trước mặt Minh Tắc hoàng đế.
Buổi tối trở về Tô phủ, Tô Vận Hàm thấy trên bàn ở tiền sảnh cũng chưa dọn đồ ăn ra, thậm chí cả Hồ Linh Tiêu thường ngày chở ở đây cũng không thấy bóng dáng đâu. Mấy tháng thành thói quen, bọn hạ nhân đều sẽ chuẩn bị thoả đáng bữa ăn không tính tinh xảo nhưng dinh dưỡng trước lúc nàng về, mà Hồ Linh Tiêu thân là thê tử cũng sẽ cười tủm tỉm ngồi trước bàn chờ nàng về. Chỉ là tối nay khác đi, Tô Vận Hàm tìm Lý Hạo hơi dò hỏi, mới biết hôm nay Tô phu nhân tâm huyết dâng trào, quyết định tự thân xuống bếp làm bữa cơm tối cho Tô Vận Hàm.
Hồ ly tinh sẽ làm cơm tối? Hồ ly tinh mười ngón tay không dính nước dương xuân cũng biết nấu cơm sao?
Tô Vận Hàm mang theo nghi vấn đi tới cửa trù phòng, quả nhiên thấy Hồ Linh Tiêu đưa lưng về phía nàng đứng trước nồi xào bận rộn không thôi. Mà trù nương vốn phụ trách nấu ăn thì lại như khối mộc đóng tại chỗ, đôi lúc chỉ điểm nàng nên bỏ gì lại không nên bỏ gì. Đang làm gì vậy? Tô Vận Hàm thấy trù nương nàng làm dấu im lặng, trong lòng hiện ra xung động ý nghĩ muốn xuất hiện từ sau lưng nàng. Đã là xung động, liền không thể kìm được suy nghĩ của bản thân, chỉ vài chung* thời gian, Tô Vận Hàm liền thật ôm Hồ Linh Tiêu từ phía sau, nhìn nước chưa đun sôi trong nồi, cười nói: "Linh Tiêu, sao nàng tự thân xuống bếp rồi?"
[~ giây – có thể nói thời gian nhanh như nốc chung rượu vậy]
"Sợ là ngài không biết chứ? Phu nhân biết ngài thích ăn mỳ dương xuân, liền cố ý chạy qua đây hỏi ta phải làm thế nào, theo lý thuyết các người muốn ăn gì ta cam đoan làm cho các người. Nhưng phu nhân lại nói muốn tự thân động tay, từ sáng thật sớm đã bắt đầu bận rộn mãi tới hiện tại. Nhào ra bột mỳ bỏ đi lại nhào, làm nhiều lần đến hiện tại mới gọi là kéo một oản mỳ tạm được nhất." Trù nương đứng bên cạnh giành nói, vô cùng hâm mộ đôi bích* nhân trước mắt.
[có vẻ là bích trong 'ngọc bích', còn sao lại tả như vậy cũng chịu]
"Bận rộn cả ngày? Linh Tiêu, nàng sao?" Tô Vận Hàm đối với Hồ Linh Tiêu xoay đầu nhìn vào đôi mắt nàng, nói không cảm động là không có khả năng. Đã lớn như vậy, còn chưa từng có ai vì nàng như vậy, bận rộn cả ngày cũng chỉ vì làm một bát mỳ dương xuân cho nàng.
"Ngốc tử, không phải đã đáp ứng đa nương chiếu cố cho ngươi thật tốt sao? Không phải đã đáp ứng ngươi về sau đều an phận thủ thường chỉ vì mình ngươi sao? Mấy tháng không ăn mỳ dương xuân, ta đoán chắc ngươi cũng thèm rồi, lúc này mới muốn học hỏi cùng trù nương. Chỉ là làm không tốt, các thứ phàm giới này nọ cũng thật quá phức tạp mà!" Hồ Linh Tiêu hơi dẫu môi, thấy nước xương trong nồi đã sôi lên, liền đưa mỳ dày mỏng không đồng đều đã kéo được vào, đầy mừng rỡ nhìn chúng chậm rãi phát sinh biến hoá.
"Linh Tiêu, cảm ơn nàng." Cảm ơn nàng vì ta làm những việc này, cảm ơn nàng vì ta mà bận rộn. Tô Vận Hàm vòng quanh eo nàng, hai tay phủ trên mu bàn tay dính chút bột mỳ của nàng. Qua một lúc, trù nương nhắc nhở các nàng mỳ chín cần ra nồi rắc thông hoa. Hồ Linh Tiêu liền nghe lời vớt mỳ ra, lại thêm chút nước xương, cuối cùng xắt thông hoa rắc trên bề mặt. Tuy rằng có vẻ không sánh được với mỳ dương xuân của Tề đại bá, nhưng vị đạo đặc biệt hương nồng, chỉ bởi bên trong bỏ thêm nồng nàn đậm đầy yêu thương, chỉ nhìn vậy liền cảm thấy ấm lòng.
"Ngốc tử, ăn thử xem ăn có ngon hay không." Hồ Linh Tiêu bưng mỳ dương xuân cho nàng, tràn ngập chờ mong dùng đũa gắp lên thổi qua sau đó để Tô Vận Hàm ăn vào. Không sánh được với Tề đại bá làm có sự dai, vị đạo cũng chỉ bình bình đạm đạm không có bao nhiêu chỗ nổi bật. Dù là oản mỳ dương xuân thông thường như thế, nhưng Tô Vận Hàm cố ý lấy đôi đũa trong tay nàng, vui vẻ ăn từng miếng từng miếng lớn, ngay cả bình thường không nguyện ý uống nước mỳ nhất cũng theo uống cạn sạch.
"Linh Tiêu, mỳ nàng làm ăn rất ngon, so với Tề đại bá càng ngon miệng gấp ba phần!" Tô Vận Hàm uống cạn chút nước cuối cùng, trên mặt tràn đầy ý cười ấm áp, kéo tay Hồ Linh Tiêu nói: "Tối nay ăn thật no, một oản mỳ dương xuân này còn no hơn hai oản của Tề đại bá."
"Mỳ này do phu nhân tự thân làm, tất nhiên ngài ăn tới hài lòng." Trù nương bên cạnh nói phụ hoạ.
"Hắc hắc, ngươi ăn đủ no thì tốt... Nhưng mà ngốc tử, người ta đói phải làm sao giờ?" Hồ Linh Tiêu cười, tiến đến bên tai nàng khẽ nói: "Người ta đói đó nha, mấy ngày nay đều chỉ ôm người ta ngủ. Ngày mai liền dậy muộn chút, đêm nay... đêm nay phải uy người ta no nha."
"Ta... ta, ta, ta, chúng ta... Chúng ta về phòng trước đã." Tuy đã thành thân lâu vậy, chỉ là sự dè dặt từ trong xương cốt này của Tô Vận Hàm không phải nói bỏ là có thể bỏ được. Mặt lại bắt đầu hồng thấu, cho dù mỗi lần bị Hồ Linh Tiêu câu dẫn đến nửa đường sẽ 'lang tính đại phát' dằn vặt nàng tới sáng sớm, nhưng thật bảo nàng đàm luận những chuyện này trước mặt trù nương, cũng thật là làm khó nàng vô cùng.
Đêm rất đẹp, chỉ là nguyệt lượng (trăng) cùng tinh tú (sao) đều thẹn xuất hiện, chỉ vì nhòm vào phòng nọ thấy thân ảnh không ngừng giao triền, nghe kiều thanh mị khúc kia khiến người mặt hồng tim đập, thật không dám dịch nhẹ ra khỏi sau đám mây.
Lúc sớm tinh mơ, Tô Vận Hàm mới gọi là an phận xuống không tiếp tục 'dằn vặt' Hồ Linh Tiêu. Có trời mới biết nàng sao lại từ bị động biến thành chủ động, tràn đầy động liên tục như vậy khiến đối phương cũng chẳng muốn động, chỉ có thoải mái vùi vào lòng ngực Tô Vận Hàm, ý xuân trong đôi mắt đã lui, ngoài miệng lại sảng giọng: "Xú ngốc tử! Sắc ngốc tử! Nói uy người ta no lại cứ dằn vặt người ta như vậy! Sẽ không thèm để ý tới ngươi nữa!!!" Đế hiện tại ngực còn đau đây! Ngoạm xuống thật quá ác!
"Ta, ta không có cố ý mà. Chỉ là khi đó hứng trí lên rồi, liền... liền không còn lý tính dè dặt, dường như... dường như không phải chính ta vậy, nhưng có thể rõ ràng, rõ ràng là tự mình nghĩ." Tô Vận Hàm mâu thuẫn nói, thấy sắc trời sáng chói, đành phải đắp kín cẩm bị cho Hồ Linh Tiêu, cúi đầu hôn hôn lên khoé môi nàng, nói: "Ta nên ra ngoài rồi, nàng phải nghỉ ngơi cho tốt, buổi trưa hẳn dậy vậy."
"Ngươi đã dậy, người ta nào còn nguyện ý nghỉ ngơi chứ! Ta hầu ngươi mặc y phục." Hồ Linh Tiêu bất động thanh sắc xoa xoa ngực mình, che hôn ngấn trên người xuống giường tìm y phục trong quỹ tử, chân thật giúp Tô Vận Hàm mặc vào. Khấu tử y khâm (nút thắt của vạt áo) còn chưa có thắt xong, trong viện tử (sân trong) không biết ai hô to câu "Thánh chỉ giá đáo" tiếp đến liền có tiếng thái giám chói tai hô to tiếp: "Học sĩ Hàn Lâm viện Tô Vận Hàm tiếp chỉ."
"Ân? Thánh chỉ?" Đáy mắt Tô Vận Hàm xẹt qua một tia nghi hoặc, trực tiếp lấy trung y khoát lên người Hồ Linh Tiêu, tuỳ ý cột chặt khấu tử còn kia, đi tới cửa lại quay lại nói: "Ta ra ngoài tiếp chỉ, nàng nghi ngơi cho khoẻ." Nói xong, liền vội vàng đi ra khỏi phòng, thẳng tới tiền sảnh. Nơi đó có công công ân hồng mãng bào (đồ lễ phục quan màu đỏ sẫm) mang theo mấy thái giám hôi y (đồ xám) đứng tại viện tử, thấy Tô Vận Hàm đã tới, cố ý giơ cao thánh chỉ, nói chói tai: "Học sĩ Hàn Lâm viện Tô Vận Hàm tiếp chỉ!"
"Có Tô Vận Hàm."
"Phụng tiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Lệnh học sĩ Hàn Lâm viện Tô Vận Hàm theo giá (vua) xuất du, xuất phát tức khắc, không đến có lỗi." Công công mặc mãng bào tuyên đọc thánh chỉ đơn giản xong, nhấc đầu lên giao thánh chỉ vào tay Tô Vân Hàm, nói: "Tô học sĩ, vậy theo tạp gia đi thôi. Mã xa kia đã đợi ở bên ngoài rồi!"
"Theo giá xuất du? Vận Hàm không hiểu." Tô Vận Hàm bối rối nói, vị hoàng đế này xuất du không phải thân binh thị vệ thì cũng là hoạn quan theo hầu sao? Hà cớ gì muốn nàng một học sĩ lục phẩm cùng du, chuyện này thật quá là kỳ quái rồi đó!
"Tạp gia nhìn bộ dạng ngươi hẳn là mới làm quan chưa được lâu rồi?" Công công mặt mãng bào đánh giá nàng một phen từ đầu tới đuôi, xem thường giải thích: "Hàng năm vào thời điểm này thánh thượng đều sẽ đi sơn trang tránh nóng ở lại ít ngày. Hơn nữa gần đây thánh thượng mới nạp hai vị phi tử, liền định mang họ theo cùng thông hành. Còn ngươi thì, trong cung này mỗi người đều biết, hoàng đế xuất hành chung quy cần có người theo hàng ký sự. Nghe nói Lương công công tiến cử ngươi, ừ đúng rồi... cùng với ngươi còn có, kia là gì đó, gì gì... Hẳn là tân khoa trạng nguyên năm nay."
"Hoá ra là vậy." Tô Vận Hàm giải được nghi hoặc, nhưng lông mày nhíu lại. Lương công công, nàng cùng Lương công công là người tám gậy tre đánh không tới*, sao lại đột nhiên tiến cử nàng theo giá xuất du chứ! Trong lòng mơ hồ có sự bất an, Tô Vận Hàm rất không thích Lương công công kia, dưới cách nhìn của nàng, Lương công công chính là chú trùng (sâu mọt) hoạ hoạn trong triều, nhất định là phải diệt trừ đi.
[tương tự 'bắn đại bác không tới' – chỉ sự không quen biết dù là dây mơ rễ má cũng không có]
"Đi thôi, không thể để thánh thượng chờ lâu." Công công mặc mãng bào nhẹ vung phất trần, đi mấy bước về phía cửa, xoay đầu lại thấy Tô Vận Hàm còn đứng đó tựa như đang phân phó gì đó với gia đinh, nhịn không được nói: "Còn không đi mau! Làm trễ thời gian xuất hành, tạp gia để ngươi lãnh đủ!"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[ Thấy mọi người có vẻ hóng thịt nên dọn sớm cho mọi người bớt ngóng này. Hụ hụ, thấy đôi trẻ tình cảm vậy chắc mọi người cũng bớt hụt hững đi ha]
Gần về kinh thành, Tô Vận Hàm còn cố ý đi tới chỗ Tề đại bá ăn ngay mỳ dương xuân, thẳng nhét căng phình bụng mới hài lòng kéo Hồ Linh Tiêu về. Mấy ngày không ở trong phủ, Lý Hạo quản lý Tô phủ đặc biệt nghiêm chỉnh, không chỉ có Tô Vận Hàm mãn ý, liền ngay cả Hồ Linh Tiêu thường ngày thích bắt bẻ cũng khen ngợi không dứt miệng vị quản gia này.
Nghỉ tân hôn xong, Tô Vận Hàm liền chính thức nhậm chức vị học sĩ Hàn Lâm viện. Đương nhiên, chức vị này xem như nửa phần nhàn rỗi, không cần vào triều tham dự nghi thức, chỉ phụ trách thảo chiếu thư cũng hoặc là quản lý văn chương các thứ. So với những quan viên hạ cấp kiên trì trên triều đường phụ hoạ quan lớn, học sĩ Hàn Lâm viện này của Tô Vận Hàm có khi ăn hương nhiều hơn bọn họ, đường thăng quan cũng thật bình thản. Hơn nữa ở trên có Hứa Đức Trung cùng Từ Trị Đồ hai lão che cho, Tô Vận Hàm quả thực cùng được phủng trong tay tựa như bảo châu chỉ có thể phát quang không thể rơi xuống.
Thân ở nhàn chức, nhưng tính tình Tô Vận Hàm lại không có nửa điểm qua loa. Tại chức mấy tháng, nàng cơ hồ chỉnh chu thoả đáng toàn bộ sử sách văn chương trong tay, thậm chú ngay cả dạng lão thần Hứa Đức Trung kia cũng tìm không ra nửa điểm xấu, cũng bởi vậy nhiều lần đề cập tán dương nàng trước mặt Minh Tắc hoàng đế.
Buổi tối trở về Tô phủ, Tô Vận Hàm thấy trên bàn ở tiền sảnh cũng chưa dọn đồ ăn ra, thậm chí cả Hồ Linh Tiêu thường ngày chở ở đây cũng không thấy bóng dáng đâu. Mấy tháng thành thói quen, bọn hạ nhân đều sẽ chuẩn bị thoả đáng bữa ăn không tính tinh xảo nhưng dinh dưỡng trước lúc nàng về, mà Hồ Linh Tiêu thân là thê tử cũng sẽ cười tủm tỉm ngồi trước bàn chờ nàng về. Chỉ là tối nay khác đi, Tô Vận Hàm tìm Lý Hạo hơi dò hỏi, mới biết hôm nay Tô phu nhân tâm huyết dâng trào, quyết định tự thân xuống bếp làm bữa cơm tối cho Tô Vận Hàm.
Hồ ly tinh sẽ làm cơm tối? Hồ ly tinh mười ngón tay không dính nước dương xuân cũng biết nấu cơm sao?
Tô Vận Hàm mang theo nghi vấn đi tới cửa trù phòng, quả nhiên thấy Hồ Linh Tiêu đưa lưng về phía nàng đứng trước nồi xào bận rộn không thôi. Mà trù nương vốn phụ trách nấu ăn thì lại như khối mộc đóng tại chỗ, đôi lúc chỉ điểm nàng nên bỏ gì lại không nên bỏ gì. Đang làm gì vậy? Tô Vận Hàm thấy trù nương nàng làm dấu im lặng, trong lòng hiện ra xung động ý nghĩ muốn xuất hiện từ sau lưng nàng. Đã là xung động, liền không thể kìm được suy nghĩ của bản thân, chỉ vài chung* thời gian, Tô Vận Hàm liền thật ôm Hồ Linh Tiêu từ phía sau, nhìn nước chưa đun sôi trong nồi, cười nói: "Linh Tiêu, sao nàng tự thân xuống bếp rồi?"
[~ giây – có thể nói thời gian nhanh như nốc chung rượu vậy]
"Sợ là ngài không biết chứ? Phu nhân biết ngài thích ăn mỳ dương xuân, liền cố ý chạy qua đây hỏi ta phải làm thế nào, theo lý thuyết các người muốn ăn gì ta cam đoan làm cho các người. Nhưng phu nhân lại nói muốn tự thân động tay, từ sáng thật sớm đã bắt đầu bận rộn mãi tới hiện tại. Nhào ra bột mỳ bỏ đi lại nhào, làm nhiều lần đến hiện tại mới gọi là kéo một oản mỳ tạm được nhất." Trù nương đứng bên cạnh giành nói, vô cùng hâm mộ đôi bích* nhân trước mắt.
[có vẻ là bích trong 'ngọc bích', còn sao lại tả như vậy cũng chịu]
"Bận rộn cả ngày? Linh Tiêu, nàng sao?" Tô Vận Hàm đối với Hồ Linh Tiêu xoay đầu nhìn vào đôi mắt nàng, nói không cảm động là không có khả năng. Đã lớn như vậy, còn chưa từng có ai vì nàng như vậy, bận rộn cả ngày cũng chỉ vì làm một bát mỳ dương xuân cho nàng.
"Ngốc tử, không phải đã đáp ứng đa nương chiếu cố cho ngươi thật tốt sao? Không phải đã đáp ứng ngươi về sau đều an phận thủ thường chỉ vì mình ngươi sao? Mấy tháng không ăn mỳ dương xuân, ta đoán chắc ngươi cũng thèm rồi, lúc này mới muốn học hỏi cùng trù nương. Chỉ là làm không tốt, các thứ phàm giới này nọ cũng thật quá phức tạp mà!" Hồ Linh Tiêu hơi dẫu môi, thấy nước xương trong nồi đã sôi lên, liền đưa mỳ dày mỏng không đồng đều đã kéo được vào, đầy mừng rỡ nhìn chúng chậm rãi phát sinh biến hoá.
"Linh Tiêu, cảm ơn nàng." Cảm ơn nàng vì ta làm những việc này, cảm ơn nàng vì ta mà bận rộn. Tô Vận Hàm vòng quanh eo nàng, hai tay phủ trên mu bàn tay dính chút bột mỳ của nàng. Qua một lúc, trù nương nhắc nhở các nàng mỳ chín cần ra nồi rắc thông hoa. Hồ Linh Tiêu liền nghe lời vớt mỳ ra, lại thêm chút nước xương, cuối cùng xắt thông hoa rắc trên bề mặt. Tuy rằng có vẻ không sánh được với mỳ dương xuân của Tề đại bá, nhưng vị đạo đặc biệt hương nồng, chỉ bởi bên trong bỏ thêm nồng nàn đậm đầy yêu thương, chỉ nhìn vậy liền cảm thấy ấm lòng.
"Ngốc tử, ăn thử xem ăn có ngon hay không." Hồ Linh Tiêu bưng mỳ dương xuân cho nàng, tràn ngập chờ mong dùng đũa gắp lên thổi qua sau đó để Tô Vận Hàm ăn vào. Không sánh được với Tề đại bá làm có sự dai, vị đạo cũng chỉ bình bình đạm đạm không có bao nhiêu chỗ nổi bật. Dù là oản mỳ dương xuân thông thường như thế, nhưng Tô Vận Hàm cố ý lấy đôi đũa trong tay nàng, vui vẻ ăn từng miếng từng miếng lớn, ngay cả bình thường không nguyện ý uống nước mỳ nhất cũng theo uống cạn sạch.
"Linh Tiêu, mỳ nàng làm ăn rất ngon, so với Tề đại bá càng ngon miệng gấp ba phần!" Tô Vận Hàm uống cạn chút nước cuối cùng, trên mặt tràn đầy ý cười ấm áp, kéo tay Hồ Linh Tiêu nói: "Tối nay ăn thật no, một oản mỳ dương xuân này còn no hơn hai oản của Tề đại bá."
"Mỳ này do phu nhân tự thân làm, tất nhiên ngài ăn tới hài lòng." Trù nương bên cạnh nói phụ hoạ.
"Hắc hắc, ngươi ăn đủ no thì tốt... Nhưng mà ngốc tử, người ta đói phải làm sao giờ?" Hồ Linh Tiêu cười, tiến đến bên tai nàng khẽ nói: "Người ta đói đó nha, mấy ngày nay đều chỉ ôm người ta ngủ. Ngày mai liền dậy muộn chút, đêm nay... đêm nay phải uy người ta no nha."
"Ta... ta, ta, ta, chúng ta... Chúng ta về phòng trước đã." Tuy đã thành thân lâu vậy, chỉ là sự dè dặt từ trong xương cốt này của Tô Vận Hàm không phải nói bỏ là có thể bỏ được. Mặt lại bắt đầu hồng thấu, cho dù mỗi lần bị Hồ Linh Tiêu câu dẫn đến nửa đường sẽ 'lang tính đại phát' dằn vặt nàng tới sáng sớm, nhưng thật bảo nàng đàm luận những chuyện này trước mặt trù nương, cũng thật là làm khó nàng vô cùng.
Đêm rất đẹp, chỉ là nguyệt lượng (trăng) cùng tinh tú (sao) đều thẹn xuất hiện, chỉ vì nhòm vào phòng nọ thấy thân ảnh không ngừng giao triền, nghe kiều thanh mị khúc kia khiến người mặt hồng tim đập, thật không dám dịch nhẹ ra khỏi sau đám mây.
Lúc sớm tinh mơ, Tô Vận Hàm mới gọi là an phận xuống không tiếp tục 'dằn vặt' Hồ Linh Tiêu. Có trời mới biết nàng sao lại từ bị động biến thành chủ động, tràn đầy động liên tục như vậy khiến đối phương cũng chẳng muốn động, chỉ có thoải mái vùi vào lòng ngực Tô Vận Hàm, ý xuân trong đôi mắt đã lui, ngoài miệng lại sảng giọng: "Xú ngốc tử! Sắc ngốc tử! Nói uy người ta no lại cứ dằn vặt người ta như vậy! Sẽ không thèm để ý tới ngươi nữa!!!" Đế hiện tại ngực còn đau đây! Ngoạm xuống thật quá ác!
"Ta, ta không có cố ý mà. Chỉ là khi đó hứng trí lên rồi, liền... liền không còn lý tính dè dặt, dường như... dường như không phải chính ta vậy, nhưng có thể rõ ràng, rõ ràng là tự mình nghĩ." Tô Vận Hàm mâu thuẫn nói, thấy sắc trời sáng chói, đành phải đắp kín cẩm bị cho Hồ Linh Tiêu, cúi đầu hôn hôn lên khoé môi nàng, nói: "Ta nên ra ngoài rồi, nàng phải nghỉ ngơi cho tốt, buổi trưa hẳn dậy vậy."
"Ngươi đã dậy, người ta nào còn nguyện ý nghỉ ngơi chứ! Ta hầu ngươi mặc y phục." Hồ Linh Tiêu bất động thanh sắc xoa xoa ngực mình, che hôn ngấn trên người xuống giường tìm y phục trong quỹ tử, chân thật giúp Tô Vận Hàm mặc vào. Khấu tử y khâm (nút thắt của vạt áo) còn chưa có thắt xong, trong viện tử (sân trong) không biết ai hô to câu "Thánh chỉ giá đáo" tiếp đến liền có tiếng thái giám chói tai hô to tiếp: "Học sĩ Hàn Lâm viện Tô Vận Hàm tiếp chỉ."
"Ân? Thánh chỉ?" Đáy mắt Tô Vận Hàm xẹt qua một tia nghi hoặc, trực tiếp lấy trung y khoát lên người Hồ Linh Tiêu, tuỳ ý cột chặt khấu tử còn kia, đi tới cửa lại quay lại nói: "Ta ra ngoài tiếp chỉ, nàng nghi ngơi cho khoẻ." Nói xong, liền vội vàng đi ra khỏi phòng, thẳng tới tiền sảnh. Nơi đó có công công ân hồng mãng bào (đồ lễ phục quan màu đỏ sẫm) mang theo mấy thái giám hôi y (đồ xám) đứng tại viện tử, thấy Tô Vận Hàm đã tới, cố ý giơ cao thánh chỉ, nói chói tai: "Học sĩ Hàn Lâm viện Tô Vận Hàm tiếp chỉ!"
"Có Tô Vận Hàm."
"Phụng tiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Lệnh học sĩ Hàn Lâm viện Tô Vận Hàm theo giá (vua) xuất du, xuất phát tức khắc, không đến có lỗi." Công công mặc mãng bào tuyên đọc thánh chỉ đơn giản xong, nhấc đầu lên giao thánh chỉ vào tay Tô Vân Hàm, nói: "Tô học sĩ, vậy theo tạp gia đi thôi. Mã xa kia đã đợi ở bên ngoài rồi!"
"Theo giá xuất du? Vận Hàm không hiểu." Tô Vận Hàm bối rối nói, vị hoàng đế này xuất du không phải thân binh thị vệ thì cũng là hoạn quan theo hầu sao? Hà cớ gì muốn nàng một học sĩ lục phẩm cùng du, chuyện này thật quá là kỳ quái rồi đó!
"Tạp gia nhìn bộ dạng ngươi hẳn là mới làm quan chưa được lâu rồi?" Công công mặt mãng bào đánh giá nàng một phen từ đầu tới đuôi, xem thường giải thích: "Hàng năm vào thời điểm này thánh thượng đều sẽ đi sơn trang tránh nóng ở lại ít ngày. Hơn nữa gần đây thánh thượng mới nạp hai vị phi tử, liền định mang họ theo cùng thông hành. Còn ngươi thì, trong cung này mỗi người đều biết, hoàng đế xuất hành chung quy cần có người theo hàng ký sự. Nghe nói Lương công công tiến cử ngươi, ừ đúng rồi... cùng với ngươi còn có, kia là gì đó, gì gì... Hẳn là tân khoa trạng nguyên năm nay."
"Hoá ra là vậy." Tô Vận Hàm giải được nghi hoặc, nhưng lông mày nhíu lại. Lương công công, nàng cùng Lương công công là người tám gậy tre đánh không tới*, sao lại đột nhiên tiến cử nàng theo giá xuất du chứ! Trong lòng mơ hồ có sự bất an, Tô Vận Hàm rất không thích Lương công công kia, dưới cách nhìn của nàng, Lương công công chính là chú trùng (sâu mọt) hoạ hoạn trong triều, nhất định là phải diệt trừ đi.
[tương tự 'bắn đại bác không tới' – chỉ sự không quen biết dù là dây mơ rễ má cũng không có]
"Đi thôi, không thể để thánh thượng chờ lâu." Công công mặc mãng bào nhẹ vung phất trần, đi mấy bước về phía cửa, xoay đầu lại thấy Tô Vận Hàm còn đứng đó tựa như đang phân phó gì đó với gia đinh, nhịn không được nói: "Còn không đi mau! Làm trễ thời gian xuất hành, tạp gia để ngươi lãnh đủ!"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[ Thấy mọi người có vẻ hóng thịt nên dọn sớm cho mọi người bớt ngóng này. Hụ hụ, thấy đôi trẻ tình cảm vậy chắc mọi người cũng bớt hụt hững đi ha]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.