Chương 23
Không Thấy Đề
19/08/2020
Đã hai ngày! Duẫn Hạo không để y Tại Trung đã hai ngày. Tại Trung vài lần thử chủ động đến gần Duẫn Hạo, đều bị hắn vô tình lẩn tránh, cứ bị như vậy vài lần Tại Trung không cũng không dám cùng Duẫn Hạo nói chuyện, chỉ đứng một bên ai oán nhìn lén Duẫn Hạo.
“Ai, nên làm gì bây giờ đây, Duẫn Hạo vẫn không để ý đến mình, ông xã có thể hay không vĩnh viễn không để ý đến mình?” Tại Trung dựa vào ghế lầm bầm lầu bầu, “Còn nữ nhân xuất hiện trong mơ kia, có phải sẽ xuất hiện trong hiện thực cướp Duẫn Hạo đi a?”
Nghĩ vậy, Tại Trung nhanh chóng ngồi dậy: “Không được, Duẫn Hạo là của mình! Mình không thể ngồi trong này chờ chết.” Một tay nắm chặt, chí khí hình thành. Nhưng chỉ chốc lát sau lại uể oải, “Làm sao huề với Duẫn Hạo đây?”
Đột nhiên trong đầu lóe sáng, Lúc trước mỗi lần Hi Triệt ca giận, chỉ cần mình nấu một bàn đồ ăn ngon hắn sẽ tha thứ cho mình, lần này mình cũng tự tay xuống bếp, Duẫn Hạo cũng nhất định sẽ tha thứ cho mình, quyết định vậy đi.
Lập tức hành động.
…
Trong nhà bếp.
“Thiếu phu nhân, người sao lại xuống bếp, bị thiếu gia biết được chúng ta sẽ không đảm đương nổi đâu.” Người làm sợ hãi, thứ nhất nhìn thiếu phu nhân tự mình xuống bếp mà chấn động, thứ hai nếu thiếu phu nhân ở nhà bếp có sơ xuất gì xảy ra nữa thì…
“Không có việc gì, lúc trước ta thường tự nấu cơm, các ngươi ra ngoài hết đi.” Nhìn tư thế thiếu phu nhân, ngu7o7i2la2m biết y là ngươi tháo vát nhưng trong lòng vẫn run sợ.
Tại Trung rất có thiên phú nấu ăn, cho nên rất nahnh liền làm tốt một bàn đầy thức ăn, chỉ chờ Duẫn Hạo về nhà.
Hai ngày nay Duẫn Hạo cũng không vui chút nào, mỗi lần nhìn đến ánh mắt điềm đạm đáng yêu của Tại Trung, còn có loại xúc động muốn kéo y nhập vào lòng tinh tế ôn tồn nhưng lý trí nói cho hắn biết bây giờ không phải lúc, nếu không Tại Trung sẽ không hấp thụ giáo huấn.
Duẫn Hạo về nhà liền thấy một bàn thức ăn so vời thường ngày càng phong phú hơn, Tại Trung thấy Duẫn Hạo về từ ghế sô pha nhanh chóng đứng lên định mở miệng chào hỏi, nhớ tới người ta không để ý đến mình, lại đem miệng ngậm chặt.
Lưu quản gia đứng ra: “Thiếu gia, hôm nay thiếu phu nhân tự mình xuống bếp làm bàn thức ăn này, chờ ngài về cùng nhau ăn.”
Cái gì? Tại Trung tự mình xuống bếp, kết hôn cho đến giờ là lần đầu tiên a, xem ra là muốn hướng mình giải thích. Duẫn Hạo trong lòng vui rạo rực nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ như không có việc gì, lạnh lùng nói một câu: “Đã biết, ta đi thay đồ.”
Duẫn Hạo thay quần áo thoải mái trong nhà ra đến phòng khách thì thấy Trịnh mụ mụ đã về, biết đêm nay cơm chiều là do Tại Trung chuẩn bị, thật bất ngờ, bất quá nàng hiểu được tâm sự của Tại Trung, không quên ở một bên hát đệm: “Duẫn Hạo, mau tới đây, con xem Tại Trung chúng ta đảm đang biết bao, thật là ra được phòng khách vào được nhà bếp nha.”
Trên bàn cơm, Trịnh mụ mụ không ngừng khen tay nghề Tại Trung hảo: “Duẫn Hạo, đến, thử nếm cá chua ngọt, con không phải thích ăn nhất sao? Tại Trung làm cá chua ngọt là ngon nhất mà ta từng ăn qua.”
Tại Trung cảm kích cười với mụ mụ nhưng kế tiếp Duẫn Hạo nói một câu làm Tại Trung cười không nổi: “Cá chua ngọt này hương vị thật tầm thường, người làm ở nhà làm ăn còn ngon hơn.”
Trịnh mụ mụ ngây ngẩn cả người: “Rõ ràng hương vị ngon như vậy, con sao cố chấp nói không thể ăn, náo loạn hai ngày cũng đủ rồi chứ.
Tại Trung không nói gì, yên lặng cúi đầu ăn cơm.
“Tại Trung, sao lại ăn cơm không, không chịu ăn đồ ăn, vậy sao có dinh dưỡng a.” Trịnh mụ mụ nói xong gấp chút rau vào trong chén Tại Trung.
Tại Trung làm thức ăn phong phú nhưng một chút khẩu vị cũng không có, rõ ràng chưa ăn cái gì vì sao lại giống như có thứ gì dâng lên, trong bụng tiểu bảo bảo càng ngàng càng động, luôn đá y. Dùng phương pháp trên người Hi Triệt nổi tiếng khó chịu vậy mà lên người Duẫn Hạo thì căn bản trở nên vô dụng. Tại Trung càng nghĩ càng thương tâm nước mắt một giọt một giọt rơi vào trong chén cơm.
“A nha, Tại Trung a, sao lại khóc, thân thể không khỏe sao?” Trịnh mụ mụ thấy vậy chạy nhanh đến an ủi.
Tại Trung lắc lắc đầu, t không nghĩ đối mặt Duẫn Hạo nói ra lời lạnh nhạt, cũng không muốn cho nhiều người làm chê cười, Tại Trung đỡ bụng chạy về phòng.
“Tại Trung a, đừng chạy nhanh vậy a, để ý đứa nhỏ trong bụng.” Trịnh mụ mụ phía sau hô, “Duẫn Hạo, ngươi còn sửng sờ ở đó làm gì, còn không mau đi xem bà xã ngươi.”
Kỳ thật lúc nhìn Tại Trung khóc, Duẫn Hạo liền hoảng, không khỏi tự mắng một trận trong lòng: Shit! Ta đây là trừng phạt Tại Trung hay là trừng phạt bản thân a, vừa thấy Tại Trung khóc, tâm đau như chết.
Duẫn Hạo đứng dậy chạy theo về phòng.
Duẫn Hạo vào phòng không thấy Tại Trung đâu chỉ nghe tiếng nôn mửa từ phòng vệ sinh truyền đến. Duẫn Hạo vội vàng chạy vào thì thấy thân thể Tại Trung nửa dựa vào bồn, không ngừng nôn mửa, ngay cả đứng lên đều không có sức. Duẫn Hạo xông lên ôm lấy thân thể lung lay sắp đổ, hắn chỉ cảm thấy thân thể Tại Trung hảo nhuyễn, ói đến khí lực đều không có.
“Tại Trung, bảo bối, làm sao vậy, khó chịu lắm sao?” Duẫn Hạo nhìn sắc mặt Tại Trung trắng bệch nhất thời nóng nảy, hướng ra ngoài cửa hô to: “Người đâu! Mau gọi bác sỉ Lý đến đây.”
Trịnh mụ mụ cùng quản gia nghe tiếng gọi, Trịnh mụ mụ nhìn tình cảnh lập tức kêu Lưu quản gia gọi điện thoại cho bác sỉ nhanh chóng đến đây.
Duẫn Hạo đem Tại Trung suy yếu về giường, một tay cầm tay Tại Trung, tay kia vuốt ve khuôn mặt: “Bảo bối, đừng dọa anh nha, rất khó chịu sao?”
Lúc này Tại Trung đã lâm vào trạng thái nưa hôn mê, làm sao còn biết Duẫn Hạo nói gì.
Thấy Tại Trung không trả lời, Duẫn Hạo càng sốt ruột, “Bác sĩ sao còn chưa đến?”
“Đến đây đến đây.” Quản gia đưa bác sĩ vào phòng.
Bác sĩ trong phòng khám, Duẫn Hạo cùng mọi người đứng bên ngoài. Bên ngoài, Trịnh mụ mụ chỉ trích Duẫn Hạo: “Con xem con làm ra việc tốt gì, mấy ngày nay con không để ý đến Tại Trung, y nhiều thương tâm a, sau này mặc kệ có phải lỗi của Tại Trung hay không, con đều chiều theo y, nghe rõ chưa?”
“Ta đã biết, mẹ.” Duẫn Hạo cũng rất hối hận, cảm thấy có phải mình đã làm quá rồi không, hay ngày này Tại Trung ngoan ngoãn làm hòa, hắn lại cố ý không nhìn, khó trách Tại Trung sẽ bị thương tâm a.
Rốt cuộc bác sĩ đi ra: “Thiếu phu nhân không có gì đáng lo, đây là phản ứng nôn nghén bình thường khi mang thai.”
“Ói ra nôn nổi này mà nói là không đáng lo ư?” Duẫn Hạo đánh ngang lời nói của bác sĩ.
“Thiếu gia ngài đừng nóng vội, hai ngày nay thai nhi hoạt động nhiều cho nên thân thể thiếu phu nhân nhất thời không thích ứng. Hơn nữa thiếu phu nhân dạo này có phải có tâm tình không tốt không, tâm lý ảnh hưởng sinh lý, với một người mang thai mà nói ảnh hưởng càng nghiêm trọng. Cho nên nhất định phải làm cho thiếu phu nhân duy trì tâm tình vui vẻ, mấy ngày kế tiếp phải nằm trên giường nghỉ ngơi, ăn chút thứa ăn nhẹ dinh dưỡng, ta viết cho thiếu phu nhân một đơn thuốc ăn thai.” Bác sĩ giao đơn thuốc cho Duẫn Hạo.
“Ông xác định người lớn và đứa nhỏ đều vô sự?” Duẫn Hạo vẫn thật lo lắng.
“Ta xác định vô sự.” Bác sĩ nghị, Trịnh thiếu gia thật khẩn trương vì vợ a.
Tiễn bác sĩ về, Trịnh mụ mụ đi phân phó nhà bếp chuẩn bị cơm chiều cho Tại Trung, Duẫn Hạo vào phòng xem y.
Tại Trung đã tỉnh, mở to mắt tròn, đột nhiên Duẫn Hạo tiến nhập vào tầm nhìn của y, biết rõ Duẫn Hạo sẽ không để ý đến mình, y vẫn nhỏ giọng hỏi một câu: “Em làm cá chua ngọt thật sự khó ăn lắm sao?”
“Không, là món ngon nhất mà anh nếm qua.” Duẫn Hạo thanh âm nghe thật ôn nhu.
Tại Trung không dám tin nhìn Duẫn Hạo chằm chằm: “Anh nói chuyện với em sao?”
“Ân.”
“Anh không phải không để ý đến em sao?”
“Nếu không để ý em, anh sẽ phát điên.”
“Anh không phải nói em làm cá chua ngọt hương vị thật tầm thường, còn không bằng ngươi làm nấu sao?”
“Anh cố ý nói vậy thôi, lúc đó anh chưa tha thứ cho em, không phải sao?”
“Vậy bây giờ anh tha thứ cho em?”
“Nếu không tha thứ cho em, tâm anh đều bị đau đến chết, em là cố ý làm cho anh đau lòng phải không?”
Tại Trung bất mãn đô khởi miệng: “Em nào có, là cục cưng không ngoan thôi.”
“Lần sau còn dám gạt anh, anh cũng không dễ dàng tha thứ cho em như vậy đâu.” Ngoài miệng nói như vậy, thân thể lại ôn nhu đem Tại Trung ôm vào lòng, mới hai ngày không ôm thôi liền hoài niệm thân thể mềm mại của bà xã, hương vị thơm thơm, thật là thoải mái.
“Cũng không dám gạt nữa, anh cung4 không được bỏ mặt em nga.” Tại Trung rúc vào lòng hx, lấy tay sờ cơ ngực rắn chắc, cảm xúc thật tốt.
Nhìn động tác đáng yêu của Tại Trung, Duẫn Hạo cười cười: “Vật nhỏ a, anh chính là không có cách nào khác nhẫn tâm với em, anh đã bị em nắm trọn rồi.”
Ngừng sờ ngực, sửa thành sờ khuôn mặt anh tuấn của ông xã: “Hì hì, em cũng bị anh ăn trọn rồi. Công bằng!”
Duẫn Hạo nhéo cái mũi Tại Trung, “Tiểu bại hoại, mau nằm xuống. Bác sĩ dặn em phải nghỉ ngơi trên giường.”
“Vậy anh nằm với em.” Đối ông xã chớp chớp mắt to long lanh.
“Hảo, anh nằm với em.” Sẽ mãi cùng em.
“Ai, nên làm gì bây giờ đây, Duẫn Hạo vẫn không để ý đến mình, ông xã có thể hay không vĩnh viễn không để ý đến mình?” Tại Trung dựa vào ghế lầm bầm lầu bầu, “Còn nữ nhân xuất hiện trong mơ kia, có phải sẽ xuất hiện trong hiện thực cướp Duẫn Hạo đi a?”
Nghĩ vậy, Tại Trung nhanh chóng ngồi dậy: “Không được, Duẫn Hạo là của mình! Mình không thể ngồi trong này chờ chết.” Một tay nắm chặt, chí khí hình thành. Nhưng chỉ chốc lát sau lại uể oải, “Làm sao huề với Duẫn Hạo đây?”
Đột nhiên trong đầu lóe sáng, Lúc trước mỗi lần Hi Triệt ca giận, chỉ cần mình nấu một bàn đồ ăn ngon hắn sẽ tha thứ cho mình, lần này mình cũng tự tay xuống bếp, Duẫn Hạo cũng nhất định sẽ tha thứ cho mình, quyết định vậy đi.
Lập tức hành động.
…
Trong nhà bếp.
“Thiếu phu nhân, người sao lại xuống bếp, bị thiếu gia biết được chúng ta sẽ không đảm đương nổi đâu.” Người làm sợ hãi, thứ nhất nhìn thiếu phu nhân tự mình xuống bếp mà chấn động, thứ hai nếu thiếu phu nhân ở nhà bếp có sơ xuất gì xảy ra nữa thì…
“Không có việc gì, lúc trước ta thường tự nấu cơm, các ngươi ra ngoài hết đi.” Nhìn tư thế thiếu phu nhân, ngu7o7i2la2m biết y là ngươi tháo vát nhưng trong lòng vẫn run sợ.
Tại Trung rất có thiên phú nấu ăn, cho nên rất nahnh liền làm tốt một bàn đầy thức ăn, chỉ chờ Duẫn Hạo về nhà.
Hai ngày nay Duẫn Hạo cũng không vui chút nào, mỗi lần nhìn đến ánh mắt điềm đạm đáng yêu của Tại Trung, còn có loại xúc động muốn kéo y nhập vào lòng tinh tế ôn tồn nhưng lý trí nói cho hắn biết bây giờ không phải lúc, nếu không Tại Trung sẽ không hấp thụ giáo huấn.
Duẫn Hạo về nhà liền thấy một bàn thức ăn so vời thường ngày càng phong phú hơn, Tại Trung thấy Duẫn Hạo về từ ghế sô pha nhanh chóng đứng lên định mở miệng chào hỏi, nhớ tới người ta không để ý đến mình, lại đem miệng ngậm chặt.
Lưu quản gia đứng ra: “Thiếu gia, hôm nay thiếu phu nhân tự mình xuống bếp làm bàn thức ăn này, chờ ngài về cùng nhau ăn.”
Cái gì? Tại Trung tự mình xuống bếp, kết hôn cho đến giờ là lần đầu tiên a, xem ra là muốn hướng mình giải thích. Duẫn Hạo trong lòng vui rạo rực nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ như không có việc gì, lạnh lùng nói một câu: “Đã biết, ta đi thay đồ.”
Duẫn Hạo thay quần áo thoải mái trong nhà ra đến phòng khách thì thấy Trịnh mụ mụ đã về, biết đêm nay cơm chiều là do Tại Trung chuẩn bị, thật bất ngờ, bất quá nàng hiểu được tâm sự của Tại Trung, không quên ở một bên hát đệm: “Duẫn Hạo, mau tới đây, con xem Tại Trung chúng ta đảm đang biết bao, thật là ra được phòng khách vào được nhà bếp nha.”
Trên bàn cơm, Trịnh mụ mụ không ngừng khen tay nghề Tại Trung hảo: “Duẫn Hạo, đến, thử nếm cá chua ngọt, con không phải thích ăn nhất sao? Tại Trung làm cá chua ngọt là ngon nhất mà ta từng ăn qua.”
Tại Trung cảm kích cười với mụ mụ nhưng kế tiếp Duẫn Hạo nói một câu làm Tại Trung cười không nổi: “Cá chua ngọt này hương vị thật tầm thường, người làm ở nhà làm ăn còn ngon hơn.”
Trịnh mụ mụ ngây ngẩn cả người: “Rõ ràng hương vị ngon như vậy, con sao cố chấp nói không thể ăn, náo loạn hai ngày cũng đủ rồi chứ.
Tại Trung không nói gì, yên lặng cúi đầu ăn cơm.
“Tại Trung, sao lại ăn cơm không, không chịu ăn đồ ăn, vậy sao có dinh dưỡng a.” Trịnh mụ mụ nói xong gấp chút rau vào trong chén Tại Trung.
Tại Trung làm thức ăn phong phú nhưng một chút khẩu vị cũng không có, rõ ràng chưa ăn cái gì vì sao lại giống như có thứ gì dâng lên, trong bụng tiểu bảo bảo càng ngàng càng động, luôn đá y. Dùng phương pháp trên người Hi Triệt nổi tiếng khó chịu vậy mà lên người Duẫn Hạo thì căn bản trở nên vô dụng. Tại Trung càng nghĩ càng thương tâm nước mắt một giọt một giọt rơi vào trong chén cơm.
“A nha, Tại Trung a, sao lại khóc, thân thể không khỏe sao?” Trịnh mụ mụ thấy vậy chạy nhanh đến an ủi.
Tại Trung lắc lắc đầu, t không nghĩ đối mặt Duẫn Hạo nói ra lời lạnh nhạt, cũng không muốn cho nhiều người làm chê cười, Tại Trung đỡ bụng chạy về phòng.
“Tại Trung a, đừng chạy nhanh vậy a, để ý đứa nhỏ trong bụng.” Trịnh mụ mụ phía sau hô, “Duẫn Hạo, ngươi còn sửng sờ ở đó làm gì, còn không mau đi xem bà xã ngươi.”
Kỳ thật lúc nhìn Tại Trung khóc, Duẫn Hạo liền hoảng, không khỏi tự mắng một trận trong lòng: Shit! Ta đây là trừng phạt Tại Trung hay là trừng phạt bản thân a, vừa thấy Tại Trung khóc, tâm đau như chết.
Duẫn Hạo đứng dậy chạy theo về phòng.
Duẫn Hạo vào phòng không thấy Tại Trung đâu chỉ nghe tiếng nôn mửa từ phòng vệ sinh truyền đến. Duẫn Hạo vội vàng chạy vào thì thấy thân thể Tại Trung nửa dựa vào bồn, không ngừng nôn mửa, ngay cả đứng lên đều không có sức. Duẫn Hạo xông lên ôm lấy thân thể lung lay sắp đổ, hắn chỉ cảm thấy thân thể Tại Trung hảo nhuyễn, ói đến khí lực đều không có.
“Tại Trung, bảo bối, làm sao vậy, khó chịu lắm sao?” Duẫn Hạo nhìn sắc mặt Tại Trung trắng bệch nhất thời nóng nảy, hướng ra ngoài cửa hô to: “Người đâu! Mau gọi bác sỉ Lý đến đây.”
Trịnh mụ mụ cùng quản gia nghe tiếng gọi, Trịnh mụ mụ nhìn tình cảnh lập tức kêu Lưu quản gia gọi điện thoại cho bác sỉ nhanh chóng đến đây.
Duẫn Hạo đem Tại Trung suy yếu về giường, một tay cầm tay Tại Trung, tay kia vuốt ve khuôn mặt: “Bảo bối, đừng dọa anh nha, rất khó chịu sao?”
Lúc này Tại Trung đã lâm vào trạng thái nưa hôn mê, làm sao còn biết Duẫn Hạo nói gì.
Thấy Tại Trung không trả lời, Duẫn Hạo càng sốt ruột, “Bác sĩ sao còn chưa đến?”
“Đến đây đến đây.” Quản gia đưa bác sĩ vào phòng.
Bác sĩ trong phòng khám, Duẫn Hạo cùng mọi người đứng bên ngoài. Bên ngoài, Trịnh mụ mụ chỉ trích Duẫn Hạo: “Con xem con làm ra việc tốt gì, mấy ngày nay con không để ý đến Tại Trung, y nhiều thương tâm a, sau này mặc kệ có phải lỗi của Tại Trung hay không, con đều chiều theo y, nghe rõ chưa?”
“Ta đã biết, mẹ.” Duẫn Hạo cũng rất hối hận, cảm thấy có phải mình đã làm quá rồi không, hay ngày này Tại Trung ngoan ngoãn làm hòa, hắn lại cố ý không nhìn, khó trách Tại Trung sẽ bị thương tâm a.
Rốt cuộc bác sĩ đi ra: “Thiếu phu nhân không có gì đáng lo, đây là phản ứng nôn nghén bình thường khi mang thai.”
“Ói ra nôn nổi này mà nói là không đáng lo ư?” Duẫn Hạo đánh ngang lời nói của bác sĩ.
“Thiếu gia ngài đừng nóng vội, hai ngày nay thai nhi hoạt động nhiều cho nên thân thể thiếu phu nhân nhất thời không thích ứng. Hơn nữa thiếu phu nhân dạo này có phải có tâm tình không tốt không, tâm lý ảnh hưởng sinh lý, với một người mang thai mà nói ảnh hưởng càng nghiêm trọng. Cho nên nhất định phải làm cho thiếu phu nhân duy trì tâm tình vui vẻ, mấy ngày kế tiếp phải nằm trên giường nghỉ ngơi, ăn chút thứa ăn nhẹ dinh dưỡng, ta viết cho thiếu phu nhân một đơn thuốc ăn thai.” Bác sĩ giao đơn thuốc cho Duẫn Hạo.
“Ông xác định người lớn và đứa nhỏ đều vô sự?” Duẫn Hạo vẫn thật lo lắng.
“Ta xác định vô sự.” Bác sĩ nghị, Trịnh thiếu gia thật khẩn trương vì vợ a.
Tiễn bác sĩ về, Trịnh mụ mụ đi phân phó nhà bếp chuẩn bị cơm chiều cho Tại Trung, Duẫn Hạo vào phòng xem y.
Tại Trung đã tỉnh, mở to mắt tròn, đột nhiên Duẫn Hạo tiến nhập vào tầm nhìn của y, biết rõ Duẫn Hạo sẽ không để ý đến mình, y vẫn nhỏ giọng hỏi một câu: “Em làm cá chua ngọt thật sự khó ăn lắm sao?”
“Không, là món ngon nhất mà anh nếm qua.” Duẫn Hạo thanh âm nghe thật ôn nhu.
Tại Trung không dám tin nhìn Duẫn Hạo chằm chằm: “Anh nói chuyện với em sao?”
“Ân.”
“Anh không phải không để ý đến em sao?”
“Nếu không để ý em, anh sẽ phát điên.”
“Anh không phải nói em làm cá chua ngọt hương vị thật tầm thường, còn không bằng ngươi làm nấu sao?”
“Anh cố ý nói vậy thôi, lúc đó anh chưa tha thứ cho em, không phải sao?”
“Vậy bây giờ anh tha thứ cho em?”
“Nếu không tha thứ cho em, tâm anh đều bị đau đến chết, em là cố ý làm cho anh đau lòng phải không?”
Tại Trung bất mãn đô khởi miệng: “Em nào có, là cục cưng không ngoan thôi.”
“Lần sau còn dám gạt anh, anh cũng không dễ dàng tha thứ cho em như vậy đâu.” Ngoài miệng nói như vậy, thân thể lại ôn nhu đem Tại Trung ôm vào lòng, mới hai ngày không ôm thôi liền hoài niệm thân thể mềm mại của bà xã, hương vị thơm thơm, thật là thoải mái.
“Cũng không dám gạt nữa, anh cung4 không được bỏ mặt em nga.” Tại Trung rúc vào lòng hx, lấy tay sờ cơ ngực rắn chắc, cảm xúc thật tốt.
Nhìn động tác đáng yêu của Tại Trung, Duẫn Hạo cười cười: “Vật nhỏ a, anh chính là không có cách nào khác nhẫn tâm với em, anh đã bị em nắm trọn rồi.”
Ngừng sờ ngực, sửa thành sờ khuôn mặt anh tuấn của ông xã: “Hì hì, em cũng bị anh ăn trọn rồi. Công bằng!”
Duẫn Hạo nhéo cái mũi Tại Trung, “Tiểu bại hoại, mau nằm xuống. Bác sĩ dặn em phải nghỉ ngơi trên giường.”
“Vậy anh nằm với em.” Đối ông xã chớp chớp mắt to long lanh.
“Hảo, anh nằm với em.” Sẽ mãi cùng em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.