Chương 62: Đi bụi lãng mạn
Vi Phong Kỷ Hứa
12/01/2022
Đã đi qua hải quan, muốn quay lại không phải chuyện dễ.
May mà visa Úc Nam xin có thời gian lưu trú dự tính dài, còn xuất nhập cảnh nhiều lần. Hộ chiếu của cả hai đều để trong túi xách, họ đến quầy giải thích tình huống, tỏ vẻ có việc gấp phải hủy bỏ chuyến bay, điền thẻ nhập cảnh một lần nữa xong mới suôn sẻ quay trở lại.
Nhưng trong lúc đó Đoàn Dụ Hàn phải nói một tràng tiếng Anh thật dài với nhân viên da den phục vụ mặt đất, vì hơi mang khẩu âm cộng với nói nhanh nên Úc Nam không nghe rõ.
(*) Nhân viên phục vụ mặt đất: Một nghề trong ngành hàng không, làm việc tại sân bay với nhiệm vụ khai thác các nhu cầu của hành khách khi còn ở mặt đất. Nghề này còn được gọi là nhân viên phục vụ hành khách sân bay.
"Sao vậy?" Cậu hỏi Đoàn Dụ Hàn, hơi hồi hộp.
Đoàn Dụ Hàn nhận lại hộ chiếu, mỉm cười: "Không có gì, mình đi thôi."
Cả hai tay trong tay chạy ra ngoài sân bay.
Thời tiết rét căm mà hôm nay le lói ánh mặt trời, Úc Nam đến thành phố S hơn một tuần, lần đầu tiên thấy ở đây có nắng.
"Chúng ta đi đâu?" Tim Úc Nam đập thịch thịch giống như đang làm một việc trọng đại ghê gớm.
Một người trước nay luôn biết điều mà muốn phản nghịch thì nói và làm là hai việc khác nhau hoàn toàn.
Thực tế Úc Nam không có cảm giác chân thật về chuyện này, cậu không có cảm xúc rõ ràng với việc sắp phản nghịch đi bụi ở nước M. Thậm chí cậu còn không nghĩ xa xôi, chắc chắn cậu phải về nhưng không phải đi chuyến bay lần này, không phải đi cùng Cung Thừa.
Đoàn Dụ Hàn thì lại có tâm trạng tốt, dẫn cậu nhảy lên chiếc xe buýt màu vàng ngoài sân bay: "Chúng ta đến trạm tàu hỏa!"
Úc Nam nhìn về phía sân bay, gật đầu: "Ừ."
Cả hai lên xe buýt, không có hành lý, trên người cũng chỉ có một chiếc ba lô và chút tiền mặt.
Đến trạm tàu hỏa, Đoàn Dụ Hàn móc sim trong điện thoại ra vứt nó không thèm chớp mắt.
Úc Nam trợn mắt há mồm, không mang theo sim điện thoại luôn á?
"Vứt đi." Đoàn Dụ Hàn nói, "Nếu không chúng ta sẽ bị tìm ra."
Úc Nam cũng sợ bị tìm ra: "Mình nhắn tin cho bên phía mẹ mình rồi mới vứt được không?"
Đoàn Dụ Hàn đồng ý.
Dù sao kế tiếp chỉ có hai người họ ở bên nhau, không ai có thể quấy rầy.
Úc Nam soạn mail xong hẹn thời gian gửi cho cả người nhà và Dư Thâm lúc 2 giờ, báo với họ mình không sao, chỉ dự định đi chơi mấy ngfy mới về.
Còn cụ thể chơi bao lâu thì cậu không biết.
Cậu thấy việc này rất kích thích, kích thích gấp hơn mười lần chơi tàu lượn siêu tốc, muốn làm thế nào thì làm thế ấy.
Sau khi quyết định Úc Nam cũng móc thẻ sim điện thoại ném vào thùng rác, nói hài lòng: "Lần này không ai có thể tìm ra mình."
Đoàn Dụ Hàn lại kéo cậu chạy vào trạm tàu hỏa.
Nơi này khác với sân bay và nội thành phồn hoa, hầu như khó gặp người Hoa, đa số là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, màu da khác nhau.
Úc Nam đi sát phía sau Đoàn Dụ Hàn, Đoàn Dụ Hàn lớn lên ở đây từ nhỏ tạo cho cậu cảm giác an toàn.
Bọn họ đi đến một vách tường, trên đó vẽ bản đồ nước M.
Đây là một quốc gia nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nguồn hàng hóa vật liệu phong phú, mỗi tiểu bang đều có cảnh sắc nao lòng người.
Úc Nam chưa đi nơi nào trừ thành phố S, Đoàn Dụ Hàn che lại mắt cậu từ phía sau: "Mình xoay cậu ba vòng rồi cậu bước lên trước, cậu mò trúng phía nào thì chúng ta đi phía đó ha."
Úc Nam cười: "Lỡ mò trúng sa mạc thì biết sao?"
Đoàn Dụ Hàn ghé tai cậu nói: "Ngốc, nước M không có sa mạc."
Hơi thở ấm nóng phả vào dái tai ngưa ngứa.
Úc Nam ngượng ngùng rụt cổ lại, để Đoàn Dụ Hàn xoay tròn mình.
"Chà." Đoàn Dụ Hàn chậc chậc, "Là bang S, trùng hợp là nơi mình chưa từng đi."
Úc Nam được buông tay che mắt ra: "Vậy nên đi không? Chọn nơi quen thuộc sẽ tốt hơn?"
Đoàn Dụ Hàn cười nói: "Chưa đi mới cần đi!"
Bọn họ mua vé bằng ID, chẳng mấy chốc gặp được đoàn tàu chạy ngang qua thành phố S.
Họ bước lên tàu, tìm một toa ít người ngồi mặt đối mặt, Đoàn Dụ Hàn tìm nhân viên tàu mua một bản đồ bang S, bắt đầu nghiên cứu tuyến đường họ sắp đi.
Úc Nam vừa tò mò vừa hào hứng, thỉnh thoảng đưa ra một ít kiến nghị.
Cả hai quên béng chuyện bỏ trốn khỏi sân bay ban nãy, như thể thứ nghênh đón họ thật sự là một chuyến phượt tốt đẹp.
* (dauhacmieu.w-o-r-d-p-r-e-s-s.com)
"Đã tìm khắp sân bay." Tiểu Chu dẫn theo nhóm vệ sĩ quay về, "Không nhìn thấy Úc Nam ở chỗ nào, cũng đã tìm trong nhà vệ sinh."
Dư Thâm sốt ruột đến mức đôi mắt già nua trở nên xám xịt: "Phải làm sao đây? Rốt cuộc hai đứa nó đi đâu? Tôi phải giải thích với người nhà bọn nó như thế nào?"
Ai mà ngờ được hai người đi mua cà phê, mua đến nỗi máy bay sắp cất cánh cũng không về.
Tiểu Chu đi tìm một vòng trước mà không thấy bóng dáng đâu.
Anh ta hỏi nhân viên mặt đất, đối phương nói có người đã hủy bỏ hành trình hơn một tiếng trước.
Vẻ mặt Cung Thừa căng thẳng.
Gã cũng hủy bỏ hành trình, dẫn nhóm người nhập cảnh một lần nữa để đi tìm người.
Ai mà ngờ được không thể nhìn thấy bóng dáng hai người kia trong sân bay quốc tế to lớn.
Úc Nam không phải một người không có ý thức an toàn, cậu sẽ không đùa với Dư Thâm kiểu này.
Cung Thừa biết lý do duy nhất Úc Nam bỏ trốn là vì không muốn ngồi cùng chuyến bay với gã.
Biết rõ chuyện này khiến Cung Thừa không vui hơn là chuyện Úc Nam bỏ trốn cùng với Đoàn Dụ Hàn. Nếu biết trước, chi bằng trói người cưỡng ép cậu còn có hiệu quả hơn!
Úc Nam không ăn cả cứng cả mềm, muốn cướp người thì trước hết phải kéo được người về bên mình, còn chơi chính sách mềm mỏng làm gì?!
"Đi kiểm tra đi." Cung Thừa ra lệnh, "Tìm nhân viên sân bay để lấy camera, liên lạc với người bên này lục soát."
Tiểu Chu nhận được mệnh lệnh, đang tính rời đi thì Dư Thâm gọi anh ta lại: "Đợi đã! Đợi đã! Tôi nhận được tin nhắn của Úc Nam!"
Dư Thâm còn chưa kịp đọc rõ thì Cung Thừa đã giật điện thoại.
Trên tin nhắn viết: Thầy Dư đừng lo ạ, em đi với tiểu Đoàn, mấy ngày nữa sẽ bay về nước.
Dư Thâm miễn cưỡng đứng vững: "Thằng nhỏ chết bầm! Hai tên chết bầm!"
Cung Thừa hờ hững hỏi: "Không phải thầy thích tiểu Đoàn lắm à?"
Dư Thâm bị nghẹn họng, sắc mặt biến hóa thất thường, ông tưởng Đoàn Dụ Hàn là người đáng tin nhưng lại đánh giá thấp khả năng mà những cậu thiếu niên có thể làm ra, ngay trước mặt còn có tâm tư khác nhau được thì làm gì đến lượt lão già như ông suy đoán?
Dư Thâm không phải người chịu thiệt: "Cậu còn mỉa tôi, nếu không phải do cậu Úc Nam sẽ không chạy theo tiểu Đoàn. Dù cậu thả món ăn lớn từ trên trời xuống cho nó, tạo điều kiến tốt cho nó thì cậu nhóc cũng sẽ không cảm kích cậu, vừa thấy cậu là bỏ chạy ngay đó thôi? Tôi nói cậu biết, không chừng hai đứa nó đã hợp mắt nhau từ trước, đây gọi là bỏ nhà theo trai!"
Sắc mặt Cung Thừa đen như nhọ nồi.
Không sai, gã thừa nhận một loạt câu nói khích trên không hề sai.
Dư Thâm vẫn chưa dừng lại: "Người ta trạc tuổi nhau, mỗi ngày đều có chủ đề chung nói mãi không hết. Tiểu Đoàn còn phù hợp với thẩm mỹ của Úc Nam, đặc biệt xứng đôi, đâu ra đến lượt ông chú già như cậu?"
Cung Thừa cứng đờ: "Không có khả năng."
Dư Thâm nói thêm: "Sao không có khả năng? Nó chịu đi với tiểu Đoàn mà còn chưa chứng tỏ được vấn đề à?"
Tiểu Chu đứng bên nghe mà thầm kinh hoàng, anh ta lúng túng lên tiếng: "Liệu có phải Úc Nam đã biết chuyện xảy ra nên mới bỏ đi không?"
Hình như Dư Thâm cũng mới nhận ra khả năng này, nhưng ông nhanh chóng phủ định suy nghĩ đó: "Không, mấy người đè tin xuống nhanh như vậy, mấy ngày qua nó không chơi điện thoại nhiều, chắc không đâu."
Sau khi đoạn phỏng vấn của Úc Nam hơi tạo tiếng vang, không biết từ đâu truyền ra lời đồn là cậu nhảy cóc cuộc thi.
Mỗi chuyện đó thì không tính, còn có người đặt nghi vấn về tính uy tín của cuộc thi đấu ở trên mạng xã hội trong nước, nói trước kia cậu ta cũng nhảy cóc vào triển lãm tranh của Hiệp hội Mỹ thuật Thâm Quyến, là do mua chuộc nhân viên công tác trong Hiệp hội. Lời đồn không chỉ mặt gọi tên Úc Nam mà chỉ nói là tuyển thủ đến từ Học viện Mỹ thuật Hồ Tâm nào đó, nhưng người ngoài liếc mắt là biết ngay. Gian lận trong học thuật đã thu hút sự chú ý trong cái giới nhỏ bé này, Hiệp hội Mỹ thuật Thâm Quyến cực chẳng đã buộc phải đứng ra phát công văn sẽ điều tra rõ.
Chuyện này tạm thời không nói Úc Nam biết, Dư Thâm cũng thông báo với người trong phòng vẽ giữ bí mật, mọi người ai cũng nghĩ về nước hẵng kể.
Buổi sáng Dư Thâm với Cung Thừa đứng ở bên đường cũng là vì tranh luận chuyện này.
Cung Thừa im lặng mấy giây.
Gã biết Úc Nam cố chấp với điện thoại, thiếu niên nghiện internet đến nỗi thậm chí còn vẽ đồ giả gạt người ta thì khó nói có phải Úc Nam đã biết gì đó rồi không.
Gã lạnh lùng quay đầu: "Đi tìm hiểu đi, lịch sử giao dịch, lịch sử sử dụng ID. Bất kể thế nào cũng phải bắt người về đây trước."
Tiểu Chu nghe lệnh muốn đi.
Cung Thừa bổ sung: "Khoan."
"Vâng."
Cung Thừa: "Đừng chỉ tra mỗi của Úc Nam, tra cả thằng oắt kia nữa. Cộng thêm nó cư trú ở đâu, trong nhà có ai, thông tin cá nhân phải điều tra hết."
*
Cả hai đi tàu hỏa, Đoàn Dụ Hàn rút hết tiền mặt từ thẻ tín dụng xong cũng ném luôn chiếc thẻ.
Bọn họ đi đến hãng thuê xe, lần cuối cùng sử dụng hộ chiếu.
Úc Nam không hay biết chuyện xảy ra trong nước.
Hiện tại cậu đang ngồi ở ghế phó lái gặm hamburger, uống "Coca vui vẻ cho người mập", còn mua một chiếc kính râm mang theo.
(*) Từ gốc: 快乐肥宅: Một kiểu ngôn ngữ mạng chỉ nước Coca, vì nó mang lại niềm vui cho hội người mập thích ở trong nhà, mà cũng đảm bảo được tính chất "mập" cho họ.
Đoàn Dụ Hàn thuê một chiếc xe thể thao mui trần, lần đầu tiên Úc Nam ngồi xe thể thao, cảm giác như mình sẽ đóng vai trong bộ phim đường phố mang phong cách retro.
Đoàn Dụ Hàn đi siêu thị mua lều vải, kiếm một chiếc sim mới, hắn ngồi vào xe: "Đút sim vào điện thoại, lưu số của nhau. Chúng ta tuyệt đối không được tách khỏi nhau, vì hiện tại chúng ta không dính dáng đến bất kỳ ai, phải bảo đảm có thể tìm thấy đối phương bất kể thời điểm, phải sống nương tựa lẫn nhau."
Úc Nam khâm phục: "Đoàn Dụ Hàn, cậu đỉnh ghê, kinh nghiệm đầy mình."
Đoàn Dụ Hàn khiêm tốn: "Không có kinh nghiệm chẳng lẽ chưa từng xem phim?"
Cũng đúng, ở trong phim người ta chạy trốn cũng hành động như thế.
Đổi thẻ, thanh toán bằng tiền mặt, buổi tối ở trong lều vải, đến chỗ nào thì đổi xe ở đó, bảo đảm không bị lần theo dấu vết.
Đúng là quá hoàn hảo.
Nhưng Úc Nam không nghĩ Cung Thừa sẽ kiên nhẫn lần theo dấu mình.
Nói gì nói, với thân phận của Cung Thừa chắc chắn không có dư thời gian làm những chuyện nhàm chán thế này, vả lại cậu không nghĩ bản thân mình quan trọng đến thế với Cung Thừa.
Một món đồ chơi thôi mà, khi nào luyến tiếc thì tốn chút công sức dỗ dành. Như Cung Thừa từng nói gã không có tinh lực chìm đắm vào lưới tình, có thể kéo dài như vậy mà chưa từ bỏ có lẽ đã là giới hạn cao nhất của Cung Thừa.
Úc Nam nhìn cảnh sắc lướt vun vút, nghe nhạc rock and roll mạnh mẽ, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của gã đàn ông.
Lúc ở sân bay cậu thậm chí không đối diện với gã.
Ba chữ "tôi yêu em" từng được thốt ra từ miệng Cung Thừa khiến cậu có cảm giác mình bị lừa gạt, sợ hãi nếu nhìn vào đôi mắt ấy thì cảm giác bị lừa gạt sẽ càng mãnh liệt hơn.
Chấm dứt, quăng vỡ búp bê, thể hiện rất rõ ràng.
Úc Nam không có hứng thú tiếp tục chơi trò em chạy anh đuổi với gã, chỉ muốn tỏ rõ thái độ với Cung Thừa là mình không chơi.
Cậu không đấu lại, nhưng khiến Cung Thừa thức thời thì vẫn làm được.
Ngày đầu tiên hai người lái xe chạy như bay cả ngày, buổi tối dựng lều ngủ ở vỉa hè suốt đêm.
Ngày thứ hai đến thủ phủ bang S, hai người tham gia lễ hội âm nhạc ở địa phương, tối còn chơi cá cược, hơn nửa đêm tiếp tục lên đường.
Ngày thứ ba đến giờ trưa họ vẫn còn ngủ, đến khi thức dậy việc xui rủi đầu tiên xuất hiện.
Úc Nam chui ra khỏi lều trước, một phút sau chui vào lại: "Đoàn Dụ Hàn, tối qua cậu đậu xe ở đâu?"
Đoàn Dụ Hàn còn buồn ngủ, mấy hôm nay lôi thôi lếch thếch, tóc hắn rối như tổ quạ.
Hắn trở mình lầm bần: "Bên trái lều..."
Úc Nam nói: "Bên trái không có."
Cậu lo Đoàn Dụ Hàn nhớ sai nên nhìn lại lần hai, "Bên phải cũng không có."
Đoàn Dụ Hàn bò dậy, hai người nhìn bốn phía trống huơ trống hoác.
"..."
"Đệt."
Ban đầu tính đến thành phố khác sẽ bỏ xe, dùng tiền thế chấp sống tiếp, nào ngờ bị trộm mất.
Trách xe của bọn cậu bắt mắt quá mà.
Thuê gì không thuê, lại thuê chiếc thể thao?
"Cần báo cảnh sát không?" Úc Nam đi sau Đoàn Dụ Hàn, người rỗng tuếch —— Túi xách của cả hai đều nằm trên xe, kể cả ID và tiền.
Đoàn Dụ Hàn chỉ vác lều và nước, mặt thảm thương: "Không thể báo cảnh sát. Người mình con tiền, đừng lo, đợi đi hết quãng này tới thị trấn là được."
Bọn họ nhìn bản đồ, thị trấn gần đây còn cách rất xa.
Úc Nam nghi ngờ khi đi đến trấn họ cũng sẽ mệt chết.
Đoàn Dụ Hàn tiếp tục đi, không hay biết Úc Nam đã bắt đầu bắt xe.
Thời tiết lạnh nên Úc Nam trùm mũ choàng khăn, cậu nhận ra có lẽ những chiếc xe chạy qua thấy cậu đáng nghi nên không muốn dừng lại, thế là Úc Nam gỡ mũ xuống, còn cầm khăn choàng lên phe phẩy.
Mười phút sau một chiếc xe dừng lại bên cạnh Đoàn Dụ Hàn, gượng mặt đo đỏ của Úc Nam ló ra ở ghế sau: "Đoàn Dụ Hàn!"
Không ngờ cậu lại gọi được xe.
Đoàn Dụ Hàn thật sự thấy thần kì.
Người ta nói dân ở đây rất lạnh lùng, hắn không ôm ấp hi vọng nào.
Chủ xe nói chuyện phiếm với họ.
Úc Nam nghe rành mạch chủ xe nói với Đoàn Dụ Hàn: "Bạn trai cậu rất đẹp!"
Đoàn Dụ Hàn cảm ơn.
Sau khi xuống xe Úc Nam phân bua: "Mình không phải bạn trai cậu. À mà anh ấy không nên khen mình đẹp, đáng lẽ nên khen mình tuấn tú."
Đoàn Dụ Hàn nhìn cậu: "Có mỗi hai chúng ta à, chỉ cần có thể đi nhờ xe thì bạn trai, xinh đẹp hay tuấn tú cũng có sao đâu."
Úc Nam nghĩ ngợi, rất có đạo lý.
Đã đi bụi rồi, sao còn bận tâm những vấn đề chỉ thói đời mới bận tâm?
Đến ngày thứ tư, bọn cậu không dính dáng gì đến xinh đẹp hay anh tuấn.
Ngủ đến nửa đêm bị cảnh sát tuần tra đến báo họ biết dựng lều ở đây là trái phép, hai người lại không có ID nên không dám đôi co với cảnh sát.
May mà khẩu âm của Đoàn Dụ Hàn trôi chảy, đối phương tưởng họ là Hoa kiều, nói mấy câu xong cho đi.
Một đêm không ngủ, hai người tìm một nhà vệ sinh ở trạm xăng để rửa mặt.
"Bụng mình đói quá."
Rửa xong, nước trong bụng cũng khô cạn, đi vào trấn, Úc Nam nhìn bánh bông lan trong tủ kính rồi nói.
Đoàn Dụ Hàn móc một tờ tiền giấy ra: "Mua thôi, ăn cái nào chọn đi."
Úc Nam không biết tiền của họ còn rất ít, cậu mua hai cái cupcake chia một cái cho Đoàn Dụ Hàn: "Cho cậu."
Đoàn Dụ Hàn ngồi dưới đất, vung tay: "Mình không đói cũng không thèm ăn ngọt, cậu ăn đi."
Úc Nam dứt hết hai cái bánh cupcake.
Đoàn Dụ Hàn còn thảm hơn cậu.
Do không cạo râu nên cằm Đoàn Dụ Hàn mọc tua tủa râu, bốt Martin ngầu lòi thủng một lỗ, áo khoác mặc hai ngày nhăn nhúm. Đôi chân dài thẳng, gần như có thể cảm nhận được chúng gầy đi trông thấy.
Úc Nam không biết bản thân trông cũng không tốt hơn là bao.
Cậu ăn no, tâm trạng tốt hơn: "Chúng ta đi tiếp đi, khi nào vào nội thành lớn hơn thì tìm chỗ sạc pin điện thoại, chắc chắn có thể dùng điện thoại thanh toán. Nếu vậy chúng ta có thể ăn một bữa ra trò."
Đoàn Dụ Hàn gật đầu: "Ừ. Lần này chúng ta không thuê xe nữa, mua dụng cụ vẽ kiếm ít tiền trước rồi tính."
Một ngày sau bọn họ tìm được một khách sạn nhỏ, sạc pin cho điện thoại.
Chủ khách sạn thấy họ bị mất ID, còn là hai thiếu niên thì đồng ý cho họ một căn phòng.
Wechat của Úc Nam bị nhét đầy tin nhắn.
Trước tiên nhìn thấy tin của Úc Tư Tư và Nghiêm Tư Nguy, hỏi cậu đi chơi ở đâu, vì sao gọi điện không bắt máy, họ rất lo lắng.
Nghiêm Từ An còn chuyển rất nhiều tiền vào Wechat để cậu chơi cho đã, nhưng đã hết hiệu lực.
Úc Nam hơi hơi muốn quay về.
Mấy ngày nay cậu trải nghiệm cuộc đời chưa từng trải nghiệm, vừa khổ vừa mệt nhưng đủ kích thích, nếu có thể cậu mong có thể tiếp tục thế này.
Chuyến đi đầy ẩn số và bất ngờ thú vị nhưng không thể nán lại cả đời.
Cậu và Đoàn Dụ Hàn biết rõ nên cả hai chưa từng chán nản trước bất kỳ chuyện gặp phải trong cuộc hành trình, họ biết sau này không còn cơ hội phóng túng tới bến như này.
Đợi cậu trả lời lần lượt những tin nhắn đó, lướt lên trên đầu mới nhìn thấy một người bạn nhắn link trong diễn đàn.
Đoàn Dụ Hàn tắm xong đi ra thấy Úc Nam ngồi ở mép giường: "Sao?"
Úc Nam ngẩng đầu, đôi mắt đen láy rưng rưng nước mắt, sắc mặt hơi tái.
"Bọn họ nói mình gian lận cuộc thi."
Đoàn Dụ Hàn cầm lấy điện thoại, cũng ngồi xuống giường.
Giường hơi lún xuống vì hành động của hắn.
Úc Nam không phát hiện hành động mờ ám đó, cậu đang kinh hoàng, phẫn nộ, hoang mang. truyện kiếm hiệp hay
Vì sao những người trên mạng lại nói thế?
Cậu thậm chí không thể bác bỏ toàn bộ sự thật.
Diễn đàn của trường cậu không chỉ có người chia sẻ những tin tức ấy mà thậm chí còn loan tin cậu bị người ta bao nuôi —— Kẻ nặc danh tự xưng thường xuyên nhìn thấy các chiếc xe sang khác nhau đậu dưới ký túc xá, mấy lần nhìn thấy bóng dáng cậu rời đi với một người đàn ông.
Giới mỹ thuật trên mạng không được quan tâm phổ biến, có thể nói bình thường chẳng ai đoái hoài. Nhưng trước đó Úc Nam từng come out trên Weibo, chỉ cần đặt một cái tít phóng đại và hình của Úc Nam là có thể thu hút ánh mắt người ta.
Huống hồ trong những bức hình đó có một tấm Úc Nam tụ tập với bạn bè ngày sinh nhật, tên quấy rối đặt tay lên đùi cậu, lúc đó chắc chắn cậu trừng mắt với hắn nhưng góc chụp rất khéo, trông như họ đang thân mật.
Tuy link liên tục bị xóa nhưng vẫn rất có sức thuyết phục, chúng không ngừng ló ra từ khắp mọi ngóc ngách nhỏ, thậm chí chiếm đóng diễn đàn trường.
Có thể nhìn thấy trong bài đăng có bóng dáng bạn bè lớp cậu hăng hái chiến đấu, mắng chửi tung trời, trái lại bài đăng càng chiếm vị trí cao càng nóng hổi.
Đoàn Dụ Hàn đọc xong những thứ này thì tức điên, nực cười: "Mẹ kiếp là đứa nào đang chơi cậu?"
Úc Nam có suy đoán lờ mờ trong lòng.
Cậu lắc đầu, không biết nên nói thế nào với Đoàn Dụ Hàn.
Đoàn Dụ Hàn tắt điện thoại, an ủi cậu: "Đừng nóng nảy, cậu chưa từng làm như thế, hoàn toàn dựa vào thực lực của bản thân, họ muốn điều tra cứ việc điều tra! Mình tuyệt đối tin tưởng cậu."
Mặt Úc Nam càng tái.
Đúng là cậu chưa từng làm, nhưng không rõ Cung Thừa có từng làm không.
Khi ấy cậu chẳng hiểu gì cả, bây giờ thì rõ mồn một, nói không chừng triển lãm tranh của Hiệp hội Mỹ thuật, cuộc thi lần này đều do một tay Cung Thừa sắp đặt, không có điều gì đáng sợ hơn là đinh ninh bản thân tự giành được thành công.
Song song đó dù cậu tự nguyện hay không thì vẫn phải thừa nhận kẻ nặc danh nói cậu bị bao nuôi là sự thật.
*
Cung Thừa liên lạc với Đoàn gia.
Cha Đoàn tức ngút trời, tìm con trai mà muốn nổi điên, ngay lập tức bay đến nước M.
Nhóm Cung Thừa đã đến thủ phủ bang S.
Bọn họ hỏi tàu hỏa Úc Nam và Đoàn Dụ Hàn đi, cả hai đến chỗ cần đến xong chọn tự lái xe. Hai thiếu niên không những muốn trốn chuyến bay mà chừng như thật sự muốn bỏ trốn đến cùng.
Dựa theo lịch sử thuê xe, Đoàn Dụ Hàn sử dụng ID thuê một chiếc xe thể thao ở đây, kiểm tra lịch sử camera ra vào thị trấn dọc con đường thì họ tìm ra... tên trộm xe.
Tên trộm xe nhìn thấy hai người trong lều tựa sát nhau ngủ say mới ra tay, căn cứ theo lời nói của tên trộm, bọn họ tìm kiếm trên diện rộng địa điểm cuối cùng hai thiếu niên dừng chân, nhưng vì không còn giấy tờ nào nên không còn lịch sử sử dụng, mất sạch tung tích.
Không tiền, không giấy tờ tùy thân, một trong hai người còn cư trú bất hợp pháp do đã đến thời hạn visa, bọn họ ở nơi nào cũng có thể bị tạm giam, sau khi tạm giam sẽ trục xuất về nước.
Cung Thừa sốt ruột khô cả miệng.
Gã không dám tưởng tượng kiểu người hợp pháp trong sạch như Úc Nam sẽ gặp phải chuyện gì ở quốc gia đầy dân di dân cư.
Em ấy nhỏ tuổi, mềm mại, thu hút sự chú ý của người ta đến thế.
Cung Thừa gần như muốn nổi điên.
Đến tận ngày thứ năm cấp dưới báo cáo đã lần theo lịch sự thanh toán từ điện thoại của Úc Nam ở một nhà thuốc, đó là nhà thuốc duy nhất có dịch vụ thanh toán bằng điện thoại, nằm cách nơi của bọn họ hơn 100km.
Mua thuốc cho ai, vì sao mua thuốc đủ khiến người ta trằn trọc trăn trở, đứng ngồi không yên.
Trên đường đi, nhiều lần tiểu Chu muốn nói lại thôi.
"Muốn nói gì?" Cung Thừa nhắm mắt, giọng lạnh tanh, "Nói."
Tiểu Chu: "...Ngài Cung, danh sách thuốc đã được nhắn sang, ngài muốn xem không?"
Tiểu Chu đưa điện thoại.
Cung Thừa cầm nó đọc, mặt tái xanh.
Một lọ thuốc hạ sốt, một lọ thuốc mỡ dùng để bôi vết thương bị rách.
Sau lần đầu tiên họ lên giường, bác sĩ Vương đã cầm lọ thuốc mỡ này đến, nói là nhãn hiệu này dùng rất tốt.
- - - - - -
Lời tác giả: Nước M không phải nước Mỹ, do tác giả hư cấu, đừng thay thế thành các luật và quy định có liên quan nhé.
Dù sao tác giả cũng chưa từng thử hành động rời bỏ hải quan để nhập cảnh lại như thế.
- - - - - -
Kiểu người trong sạch, chưa từng vấy bùn, chưa từng luồn cúi mà bị đồn đại trên mạng xã hội bao la rộng lớn là bị người ta bao nuôi, gian lận trong thi đấu, thương bé Nam, vừa nhục nhã vừa mất sạch danh dự, cũng may tác giả không tả kỹ chứ không tức chết.
2 cu cậu cũng gan thật, đúng là tuổi trẻ (trâu) chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không sợ trời không sợ đất. Năm 20 tuổi chắc Đậu cũng dám đi bụi yolo như vậy chứ giờ thì thôi =)))))
May mà visa Úc Nam xin có thời gian lưu trú dự tính dài, còn xuất nhập cảnh nhiều lần. Hộ chiếu của cả hai đều để trong túi xách, họ đến quầy giải thích tình huống, tỏ vẻ có việc gấp phải hủy bỏ chuyến bay, điền thẻ nhập cảnh một lần nữa xong mới suôn sẻ quay trở lại.
Nhưng trong lúc đó Đoàn Dụ Hàn phải nói một tràng tiếng Anh thật dài với nhân viên da den phục vụ mặt đất, vì hơi mang khẩu âm cộng với nói nhanh nên Úc Nam không nghe rõ.
(*) Nhân viên phục vụ mặt đất: Một nghề trong ngành hàng không, làm việc tại sân bay với nhiệm vụ khai thác các nhu cầu của hành khách khi còn ở mặt đất. Nghề này còn được gọi là nhân viên phục vụ hành khách sân bay.
"Sao vậy?" Cậu hỏi Đoàn Dụ Hàn, hơi hồi hộp.
Đoàn Dụ Hàn nhận lại hộ chiếu, mỉm cười: "Không có gì, mình đi thôi."
Cả hai tay trong tay chạy ra ngoài sân bay.
Thời tiết rét căm mà hôm nay le lói ánh mặt trời, Úc Nam đến thành phố S hơn một tuần, lần đầu tiên thấy ở đây có nắng.
"Chúng ta đi đâu?" Tim Úc Nam đập thịch thịch giống như đang làm một việc trọng đại ghê gớm.
Một người trước nay luôn biết điều mà muốn phản nghịch thì nói và làm là hai việc khác nhau hoàn toàn.
Thực tế Úc Nam không có cảm giác chân thật về chuyện này, cậu không có cảm xúc rõ ràng với việc sắp phản nghịch đi bụi ở nước M. Thậm chí cậu còn không nghĩ xa xôi, chắc chắn cậu phải về nhưng không phải đi chuyến bay lần này, không phải đi cùng Cung Thừa.
Đoàn Dụ Hàn thì lại có tâm trạng tốt, dẫn cậu nhảy lên chiếc xe buýt màu vàng ngoài sân bay: "Chúng ta đến trạm tàu hỏa!"
Úc Nam nhìn về phía sân bay, gật đầu: "Ừ."
Cả hai lên xe buýt, không có hành lý, trên người cũng chỉ có một chiếc ba lô và chút tiền mặt.
Đến trạm tàu hỏa, Đoàn Dụ Hàn móc sim trong điện thoại ra vứt nó không thèm chớp mắt.
Úc Nam trợn mắt há mồm, không mang theo sim điện thoại luôn á?
"Vứt đi." Đoàn Dụ Hàn nói, "Nếu không chúng ta sẽ bị tìm ra."
Úc Nam cũng sợ bị tìm ra: "Mình nhắn tin cho bên phía mẹ mình rồi mới vứt được không?"
Đoàn Dụ Hàn đồng ý.
Dù sao kế tiếp chỉ có hai người họ ở bên nhau, không ai có thể quấy rầy.
Úc Nam soạn mail xong hẹn thời gian gửi cho cả người nhà và Dư Thâm lúc 2 giờ, báo với họ mình không sao, chỉ dự định đi chơi mấy ngfy mới về.
Còn cụ thể chơi bao lâu thì cậu không biết.
Cậu thấy việc này rất kích thích, kích thích gấp hơn mười lần chơi tàu lượn siêu tốc, muốn làm thế nào thì làm thế ấy.
Sau khi quyết định Úc Nam cũng móc thẻ sim điện thoại ném vào thùng rác, nói hài lòng: "Lần này không ai có thể tìm ra mình."
Đoàn Dụ Hàn lại kéo cậu chạy vào trạm tàu hỏa.
Nơi này khác với sân bay và nội thành phồn hoa, hầu như khó gặp người Hoa, đa số là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, màu da khác nhau.
Úc Nam đi sát phía sau Đoàn Dụ Hàn, Đoàn Dụ Hàn lớn lên ở đây từ nhỏ tạo cho cậu cảm giác an toàn.
Bọn họ đi đến một vách tường, trên đó vẽ bản đồ nước M.
Đây là một quốc gia nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nguồn hàng hóa vật liệu phong phú, mỗi tiểu bang đều có cảnh sắc nao lòng người.
Úc Nam chưa đi nơi nào trừ thành phố S, Đoàn Dụ Hàn che lại mắt cậu từ phía sau: "Mình xoay cậu ba vòng rồi cậu bước lên trước, cậu mò trúng phía nào thì chúng ta đi phía đó ha."
Úc Nam cười: "Lỡ mò trúng sa mạc thì biết sao?"
Đoàn Dụ Hàn ghé tai cậu nói: "Ngốc, nước M không có sa mạc."
Hơi thở ấm nóng phả vào dái tai ngưa ngứa.
Úc Nam ngượng ngùng rụt cổ lại, để Đoàn Dụ Hàn xoay tròn mình.
"Chà." Đoàn Dụ Hàn chậc chậc, "Là bang S, trùng hợp là nơi mình chưa từng đi."
Úc Nam được buông tay che mắt ra: "Vậy nên đi không? Chọn nơi quen thuộc sẽ tốt hơn?"
Đoàn Dụ Hàn cười nói: "Chưa đi mới cần đi!"
Bọn họ mua vé bằng ID, chẳng mấy chốc gặp được đoàn tàu chạy ngang qua thành phố S.
Họ bước lên tàu, tìm một toa ít người ngồi mặt đối mặt, Đoàn Dụ Hàn tìm nhân viên tàu mua một bản đồ bang S, bắt đầu nghiên cứu tuyến đường họ sắp đi.
Úc Nam vừa tò mò vừa hào hứng, thỉnh thoảng đưa ra một ít kiến nghị.
Cả hai quên béng chuyện bỏ trốn khỏi sân bay ban nãy, như thể thứ nghênh đón họ thật sự là một chuyến phượt tốt đẹp.
* (dauhacmieu.w-o-r-d-p-r-e-s-s.com)
"Đã tìm khắp sân bay." Tiểu Chu dẫn theo nhóm vệ sĩ quay về, "Không nhìn thấy Úc Nam ở chỗ nào, cũng đã tìm trong nhà vệ sinh."
Dư Thâm sốt ruột đến mức đôi mắt già nua trở nên xám xịt: "Phải làm sao đây? Rốt cuộc hai đứa nó đi đâu? Tôi phải giải thích với người nhà bọn nó như thế nào?"
Ai mà ngờ được hai người đi mua cà phê, mua đến nỗi máy bay sắp cất cánh cũng không về.
Tiểu Chu đi tìm một vòng trước mà không thấy bóng dáng đâu.
Anh ta hỏi nhân viên mặt đất, đối phương nói có người đã hủy bỏ hành trình hơn một tiếng trước.
Vẻ mặt Cung Thừa căng thẳng.
Gã cũng hủy bỏ hành trình, dẫn nhóm người nhập cảnh một lần nữa để đi tìm người.
Ai mà ngờ được không thể nhìn thấy bóng dáng hai người kia trong sân bay quốc tế to lớn.
Úc Nam không phải một người không có ý thức an toàn, cậu sẽ không đùa với Dư Thâm kiểu này.
Cung Thừa biết lý do duy nhất Úc Nam bỏ trốn là vì không muốn ngồi cùng chuyến bay với gã.
Biết rõ chuyện này khiến Cung Thừa không vui hơn là chuyện Úc Nam bỏ trốn cùng với Đoàn Dụ Hàn. Nếu biết trước, chi bằng trói người cưỡng ép cậu còn có hiệu quả hơn!
Úc Nam không ăn cả cứng cả mềm, muốn cướp người thì trước hết phải kéo được người về bên mình, còn chơi chính sách mềm mỏng làm gì?!
"Đi kiểm tra đi." Cung Thừa ra lệnh, "Tìm nhân viên sân bay để lấy camera, liên lạc với người bên này lục soát."
Tiểu Chu nhận được mệnh lệnh, đang tính rời đi thì Dư Thâm gọi anh ta lại: "Đợi đã! Đợi đã! Tôi nhận được tin nhắn của Úc Nam!"
Dư Thâm còn chưa kịp đọc rõ thì Cung Thừa đã giật điện thoại.
Trên tin nhắn viết: Thầy Dư đừng lo ạ, em đi với tiểu Đoàn, mấy ngày nữa sẽ bay về nước.
Dư Thâm miễn cưỡng đứng vững: "Thằng nhỏ chết bầm! Hai tên chết bầm!"
Cung Thừa hờ hững hỏi: "Không phải thầy thích tiểu Đoàn lắm à?"
Dư Thâm bị nghẹn họng, sắc mặt biến hóa thất thường, ông tưởng Đoàn Dụ Hàn là người đáng tin nhưng lại đánh giá thấp khả năng mà những cậu thiếu niên có thể làm ra, ngay trước mặt còn có tâm tư khác nhau được thì làm gì đến lượt lão già như ông suy đoán?
Dư Thâm không phải người chịu thiệt: "Cậu còn mỉa tôi, nếu không phải do cậu Úc Nam sẽ không chạy theo tiểu Đoàn. Dù cậu thả món ăn lớn từ trên trời xuống cho nó, tạo điều kiến tốt cho nó thì cậu nhóc cũng sẽ không cảm kích cậu, vừa thấy cậu là bỏ chạy ngay đó thôi? Tôi nói cậu biết, không chừng hai đứa nó đã hợp mắt nhau từ trước, đây gọi là bỏ nhà theo trai!"
Sắc mặt Cung Thừa đen như nhọ nồi.
Không sai, gã thừa nhận một loạt câu nói khích trên không hề sai.
Dư Thâm vẫn chưa dừng lại: "Người ta trạc tuổi nhau, mỗi ngày đều có chủ đề chung nói mãi không hết. Tiểu Đoàn còn phù hợp với thẩm mỹ của Úc Nam, đặc biệt xứng đôi, đâu ra đến lượt ông chú già như cậu?"
Cung Thừa cứng đờ: "Không có khả năng."
Dư Thâm nói thêm: "Sao không có khả năng? Nó chịu đi với tiểu Đoàn mà còn chưa chứng tỏ được vấn đề à?"
Tiểu Chu đứng bên nghe mà thầm kinh hoàng, anh ta lúng túng lên tiếng: "Liệu có phải Úc Nam đã biết chuyện xảy ra nên mới bỏ đi không?"
Hình như Dư Thâm cũng mới nhận ra khả năng này, nhưng ông nhanh chóng phủ định suy nghĩ đó: "Không, mấy người đè tin xuống nhanh như vậy, mấy ngày qua nó không chơi điện thoại nhiều, chắc không đâu."
Sau khi đoạn phỏng vấn của Úc Nam hơi tạo tiếng vang, không biết từ đâu truyền ra lời đồn là cậu nhảy cóc cuộc thi.
Mỗi chuyện đó thì không tính, còn có người đặt nghi vấn về tính uy tín của cuộc thi đấu ở trên mạng xã hội trong nước, nói trước kia cậu ta cũng nhảy cóc vào triển lãm tranh của Hiệp hội Mỹ thuật Thâm Quyến, là do mua chuộc nhân viên công tác trong Hiệp hội. Lời đồn không chỉ mặt gọi tên Úc Nam mà chỉ nói là tuyển thủ đến từ Học viện Mỹ thuật Hồ Tâm nào đó, nhưng người ngoài liếc mắt là biết ngay. Gian lận trong học thuật đã thu hút sự chú ý trong cái giới nhỏ bé này, Hiệp hội Mỹ thuật Thâm Quyến cực chẳng đã buộc phải đứng ra phát công văn sẽ điều tra rõ.
Chuyện này tạm thời không nói Úc Nam biết, Dư Thâm cũng thông báo với người trong phòng vẽ giữ bí mật, mọi người ai cũng nghĩ về nước hẵng kể.
Buổi sáng Dư Thâm với Cung Thừa đứng ở bên đường cũng là vì tranh luận chuyện này.
Cung Thừa im lặng mấy giây.
Gã biết Úc Nam cố chấp với điện thoại, thiếu niên nghiện internet đến nỗi thậm chí còn vẽ đồ giả gạt người ta thì khó nói có phải Úc Nam đã biết gì đó rồi không.
Gã lạnh lùng quay đầu: "Đi tìm hiểu đi, lịch sử giao dịch, lịch sử sử dụng ID. Bất kể thế nào cũng phải bắt người về đây trước."
Tiểu Chu nghe lệnh muốn đi.
Cung Thừa bổ sung: "Khoan."
"Vâng."
Cung Thừa: "Đừng chỉ tra mỗi của Úc Nam, tra cả thằng oắt kia nữa. Cộng thêm nó cư trú ở đâu, trong nhà có ai, thông tin cá nhân phải điều tra hết."
*
Cả hai đi tàu hỏa, Đoàn Dụ Hàn rút hết tiền mặt từ thẻ tín dụng xong cũng ném luôn chiếc thẻ.
Bọn họ đi đến hãng thuê xe, lần cuối cùng sử dụng hộ chiếu.
Úc Nam không hay biết chuyện xảy ra trong nước.
Hiện tại cậu đang ngồi ở ghế phó lái gặm hamburger, uống "Coca vui vẻ cho người mập", còn mua một chiếc kính râm mang theo.
(*) Từ gốc: 快乐肥宅: Một kiểu ngôn ngữ mạng chỉ nước Coca, vì nó mang lại niềm vui cho hội người mập thích ở trong nhà, mà cũng đảm bảo được tính chất "mập" cho họ.
Đoàn Dụ Hàn thuê một chiếc xe thể thao mui trần, lần đầu tiên Úc Nam ngồi xe thể thao, cảm giác như mình sẽ đóng vai trong bộ phim đường phố mang phong cách retro.
Đoàn Dụ Hàn đi siêu thị mua lều vải, kiếm một chiếc sim mới, hắn ngồi vào xe: "Đút sim vào điện thoại, lưu số của nhau. Chúng ta tuyệt đối không được tách khỏi nhau, vì hiện tại chúng ta không dính dáng đến bất kỳ ai, phải bảo đảm có thể tìm thấy đối phương bất kể thời điểm, phải sống nương tựa lẫn nhau."
Úc Nam khâm phục: "Đoàn Dụ Hàn, cậu đỉnh ghê, kinh nghiệm đầy mình."
Đoàn Dụ Hàn khiêm tốn: "Không có kinh nghiệm chẳng lẽ chưa từng xem phim?"
Cũng đúng, ở trong phim người ta chạy trốn cũng hành động như thế.
Đổi thẻ, thanh toán bằng tiền mặt, buổi tối ở trong lều vải, đến chỗ nào thì đổi xe ở đó, bảo đảm không bị lần theo dấu vết.
Đúng là quá hoàn hảo.
Nhưng Úc Nam không nghĩ Cung Thừa sẽ kiên nhẫn lần theo dấu mình.
Nói gì nói, với thân phận của Cung Thừa chắc chắn không có dư thời gian làm những chuyện nhàm chán thế này, vả lại cậu không nghĩ bản thân mình quan trọng đến thế với Cung Thừa.
Một món đồ chơi thôi mà, khi nào luyến tiếc thì tốn chút công sức dỗ dành. Như Cung Thừa từng nói gã không có tinh lực chìm đắm vào lưới tình, có thể kéo dài như vậy mà chưa từ bỏ có lẽ đã là giới hạn cao nhất của Cung Thừa.
Úc Nam nhìn cảnh sắc lướt vun vút, nghe nhạc rock and roll mạnh mẽ, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của gã đàn ông.
Lúc ở sân bay cậu thậm chí không đối diện với gã.
Ba chữ "tôi yêu em" từng được thốt ra từ miệng Cung Thừa khiến cậu có cảm giác mình bị lừa gạt, sợ hãi nếu nhìn vào đôi mắt ấy thì cảm giác bị lừa gạt sẽ càng mãnh liệt hơn.
Chấm dứt, quăng vỡ búp bê, thể hiện rất rõ ràng.
Úc Nam không có hứng thú tiếp tục chơi trò em chạy anh đuổi với gã, chỉ muốn tỏ rõ thái độ với Cung Thừa là mình không chơi.
Cậu không đấu lại, nhưng khiến Cung Thừa thức thời thì vẫn làm được.
Ngày đầu tiên hai người lái xe chạy như bay cả ngày, buổi tối dựng lều ngủ ở vỉa hè suốt đêm.
Ngày thứ hai đến thủ phủ bang S, hai người tham gia lễ hội âm nhạc ở địa phương, tối còn chơi cá cược, hơn nửa đêm tiếp tục lên đường.
Ngày thứ ba đến giờ trưa họ vẫn còn ngủ, đến khi thức dậy việc xui rủi đầu tiên xuất hiện.
Úc Nam chui ra khỏi lều trước, một phút sau chui vào lại: "Đoàn Dụ Hàn, tối qua cậu đậu xe ở đâu?"
Đoàn Dụ Hàn còn buồn ngủ, mấy hôm nay lôi thôi lếch thếch, tóc hắn rối như tổ quạ.
Hắn trở mình lầm bần: "Bên trái lều..."
Úc Nam nói: "Bên trái không có."
Cậu lo Đoàn Dụ Hàn nhớ sai nên nhìn lại lần hai, "Bên phải cũng không có."
Đoàn Dụ Hàn bò dậy, hai người nhìn bốn phía trống huơ trống hoác.
"..."
"Đệt."
Ban đầu tính đến thành phố khác sẽ bỏ xe, dùng tiền thế chấp sống tiếp, nào ngờ bị trộm mất.
Trách xe của bọn cậu bắt mắt quá mà.
Thuê gì không thuê, lại thuê chiếc thể thao?
"Cần báo cảnh sát không?" Úc Nam đi sau Đoàn Dụ Hàn, người rỗng tuếch —— Túi xách của cả hai đều nằm trên xe, kể cả ID và tiền.
Đoàn Dụ Hàn chỉ vác lều và nước, mặt thảm thương: "Không thể báo cảnh sát. Người mình con tiền, đừng lo, đợi đi hết quãng này tới thị trấn là được."
Bọn họ nhìn bản đồ, thị trấn gần đây còn cách rất xa.
Úc Nam nghi ngờ khi đi đến trấn họ cũng sẽ mệt chết.
Đoàn Dụ Hàn tiếp tục đi, không hay biết Úc Nam đã bắt đầu bắt xe.
Thời tiết lạnh nên Úc Nam trùm mũ choàng khăn, cậu nhận ra có lẽ những chiếc xe chạy qua thấy cậu đáng nghi nên không muốn dừng lại, thế là Úc Nam gỡ mũ xuống, còn cầm khăn choàng lên phe phẩy.
Mười phút sau một chiếc xe dừng lại bên cạnh Đoàn Dụ Hàn, gượng mặt đo đỏ của Úc Nam ló ra ở ghế sau: "Đoàn Dụ Hàn!"
Không ngờ cậu lại gọi được xe.
Đoàn Dụ Hàn thật sự thấy thần kì.
Người ta nói dân ở đây rất lạnh lùng, hắn không ôm ấp hi vọng nào.
Chủ xe nói chuyện phiếm với họ.
Úc Nam nghe rành mạch chủ xe nói với Đoàn Dụ Hàn: "Bạn trai cậu rất đẹp!"
Đoàn Dụ Hàn cảm ơn.
Sau khi xuống xe Úc Nam phân bua: "Mình không phải bạn trai cậu. À mà anh ấy không nên khen mình đẹp, đáng lẽ nên khen mình tuấn tú."
Đoàn Dụ Hàn nhìn cậu: "Có mỗi hai chúng ta à, chỉ cần có thể đi nhờ xe thì bạn trai, xinh đẹp hay tuấn tú cũng có sao đâu."
Úc Nam nghĩ ngợi, rất có đạo lý.
Đã đi bụi rồi, sao còn bận tâm những vấn đề chỉ thói đời mới bận tâm?
Đến ngày thứ tư, bọn cậu không dính dáng gì đến xinh đẹp hay anh tuấn.
Ngủ đến nửa đêm bị cảnh sát tuần tra đến báo họ biết dựng lều ở đây là trái phép, hai người lại không có ID nên không dám đôi co với cảnh sát.
May mà khẩu âm của Đoàn Dụ Hàn trôi chảy, đối phương tưởng họ là Hoa kiều, nói mấy câu xong cho đi.
Một đêm không ngủ, hai người tìm một nhà vệ sinh ở trạm xăng để rửa mặt.
"Bụng mình đói quá."
Rửa xong, nước trong bụng cũng khô cạn, đi vào trấn, Úc Nam nhìn bánh bông lan trong tủ kính rồi nói.
Đoàn Dụ Hàn móc một tờ tiền giấy ra: "Mua thôi, ăn cái nào chọn đi."
Úc Nam không biết tiền của họ còn rất ít, cậu mua hai cái cupcake chia một cái cho Đoàn Dụ Hàn: "Cho cậu."
Đoàn Dụ Hàn ngồi dưới đất, vung tay: "Mình không đói cũng không thèm ăn ngọt, cậu ăn đi."
Úc Nam dứt hết hai cái bánh cupcake.
Đoàn Dụ Hàn còn thảm hơn cậu.
Do không cạo râu nên cằm Đoàn Dụ Hàn mọc tua tủa râu, bốt Martin ngầu lòi thủng một lỗ, áo khoác mặc hai ngày nhăn nhúm. Đôi chân dài thẳng, gần như có thể cảm nhận được chúng gầy đi trông thấy.
Úc Nam không biết bản thân trông cũng không tốt hơn là bao.
Cậu ăn no, tâm trạng tốt hơn: "Chúng ta đi tiếp đi, khi nào vào nội thành lớn hơn thì tìm chỗ sạc pin điện thoại, chắc chắn có thể dùng điện thoại thanh toán. Nếu vậy chúng ta có thể ăn một bữa ra trò."
Đoàn Dụ Hàn gật đầu: "Ừ. Lần này chúng ta không thuê xe nữa, mua dụng cụ vẽ kiếm ít tiền trước rồi tính."
Một ngày sau bọn họ tìm được một khách sạn nhỏ, sạc pin cho điện thoại.
Chủ khách sạn thấy họ bị mất ID, còn là hai thiếu niên thì đồng ý cho họ một căn phòng.
Wechat của Úc Nam bị nhét đầy tin nhắn.
Trước tiên nhìn thấy tin của Úc Tư Tư và Nghiêm Tư Nguy, hỏi cậu đi chơi ở đâu, vì sao gọi điện không bắt máy, họ rất lo lắng.
Nghiêm Từ An còn chuyển rất nhiều tiền vào Wechat để cậu chơi cho đã, nhưng đã hết hiệu lực.
Úc Nam hơi hơi muốn quay về.
Mấy ngày nay cậu trải nghiệm cuộc đời chưa từng trải nghiệm, vừa khổ vừa mệt nhưng đủ kích thích, nếu có thể cậu mong có thể tiếp tục thế này.
Chuyến đi đầy ẩn số và bất ngờ thú vị nhưng không thể nán lại cả đời.
Cậu và Đoàn Dụ Hàn biết rõ nên cả hai chưa từng chán nản trước bất kỳ chuyện gặp phải trong cuộc hành trình, họ biết sau này không còn cơ hội phóng túng tới bến như này.
Đợi cậu trả lời lần lượt những tin nhắn đó, lướt lên trên đầu mới nhìn thấy một người bạn nhắn link trong diễn đàn.
Đoàn Dụ Hàn tắm xong đi ra thấy Úc Nam ngồi ở mép giường: "Sao?"
Úc Nam ngẩng đầu, đôi mắt đen láy rưng rưng nước mắt, sắc mặt hơi tái.
"Bọn họ nói mình gian lận cuộc thi."
Đoàn Dụ Hàn cầm lấy điện thoại, cũng ngồi xuống giường.
Giường hơi lún xuống vì hành động của hắn.
Úc Nam không phát hiện hành động mờ ám đó, cậu đang kinh hoàng, phẫn nộ, hoang mang. truyện kiếm hiệp hay
Vì sao những người trên mạng lại nói thế?
Cậu thậm chí không thể bác bỏ toàn bộ sự thật.
Diễn đàn của trường cậu không chỉ có người chia sẻ những tin tức ấy mà thậm chí còn loan tin cậu bị người ta bao nuôi —— Kẻ nặc danh tự xưng thường xuyên nhìn thấy các chiếc xe sang khác nhau đậu dưới ký túc xá, mấy lần nhìn thấy bóng dáng cậu rời đi với một người đàn ông.
Giới mỹ thuật trên mạng không được quan tâm phổ biến, có thể nói bình thường chẳng ai đoái hoài. Nhưng trước đó Úc Nam từng come out trên Weibo, chỉ cần đặt một cái tít phóng đại và hình của Úc Nam là có thể thu hút ánh mắt người ta.
Huống hồ trong những bức hình đó có một tấm Úc Nam tụ tập với bạn bè ngày sinh nhật, tên quấy rối đặt tay lên đùi cậu, lúc đó chắc chắn cậu trừng mắt với hắn nhưng góc chụp rất khéo, trông như họ đang thân mật.
Tuy link liên tục bị xóa nhưng vẫn rất có sức thuyết phục, chúng không ngừng ló ra từ khắp mọi ngóc ngách nhỏ, thậm chí chiếm đóng diễn đàn trường.
Có thể nhìn thấy trong bài đăng có bóng dáng bạn bè lớp cậu hăng hái chiến đấu, mắng chửi tung trời, trái lại bài đăng càng chiếm vị trí cao càng nóng hổi.
Đoàn Dụ Hàn đọc xong những thứ này thì tức điên, nực cười: "Mẹ kiếp là đứa nào đang chơi cậu?"
Úc Nam có suy đoán lờ mờ trong lòng.
Cậu lắc đầu, không biết nên nói thế nào với Đoàn Dụ Hàn.
Đoàn Dụ Hàn tắt điện thoại, an ủi cậu: "Đừng nóng nảy, cậu chưa từng làm như thế, hoàn toàn dựa vào thực lực của bản thân, họ muốn điều tra cứ việc điều tra! Mình tuyệt đối tin tưởng cậu."
Mặt Úc Nam càng tái.
Đúng là cậu chưa từng làm, nhưng không rõ Cung Thừa có từng làm không.
Khi ấy cậu chẳng hiểu gì cả, bây giờ thì rõ mồn một, nói không chừng triển lãm tranh của Hiệp hội Mỹ thuật, cuộc thi lần này đều do một tay Cung Thừa sắp đặt, không có điều gì đáng sợ hơn là đinh ninh bản thân tự giành được thành công.
Song song đó dù cậu tự nguyện hay không thì vẫn phải thừa nhận kẻ nặc danh nói cậu bị bao nuôi là sự thật.
*
Cung Thừa liên lạc với Đoàn gia.
Cha Đoàn tức ngút trời, tìm con trai mà muốn nổi điên, ngay lập tức bay đến nước M.
Nhóm Cung Thừa đã đến thủ phủ bang S.
Bọn họ hỏi tàu hỏa Úc Nam và Đoàn Dụ Hàn đi, cả hai đến chỗ cần đến xong chọn tự lái xe. Hai thiếu niên không những muốn trốn chuyến bay mà chừng như thật sự muốn bỏ trốn đến cùng.
Dựa theo lịch sử thuê xe, Đoàn Dụ Hàn sử dụng ID thuê một chiếc xe thể thao ở đây, kiểm tra lịch sử camera ra vào thị trấn dọc con đường thì họ tìm ra... tên trộm xe.
Tên trộm xe nhìn thấy hai người trong lều tựa sát nhau ngủ say mới ra tay, căn cứ theo lời nói của tên trộm, bọn họ tìm kiếm trên diện rộng địa điểm cuối cùng hai thiếu niên dừng chân, nhưng vì không còn giấy tờ nào nên không còn lịch sử sử dụng, mất sạch tung tích.
Không tiền, không giấy tờ tùy thân, một trong hai người còn cư trú bất hợp pháp do đã đến thời hạn visa, bọn họ ở nơi nào cũng có thể bị tạm giam, sau khi tạm giam sẽ trục xuất về nước.
Cung Thừa sốt ruột khô cả miệng.
Gã không dám tưởng tượng kiểu người hợp pháp trong sạch như Úc Nam sẽ gặp phải chuyện gì ở quốc gia đầy dân di dân cư.
Em ấy nhỏ tuổi, mềm mại, thu hút sự chú ý của người ta đến thế.
Cung Thừa gần như muốn nổi điên.
Đến tận ngày thứ năm cấp dưới báo cáo đã lần theo lịch sự thanh toán từ điện thoại của Úc Nam ở một nhà thuốc, đó là nhà thuốc duy nhất có dịch vụ thanh toán bằng điện thoại, nằm cách nơi của bọn họ hơn 100km.
Mua thuốc cho ai, vì sao mua thuốc đủ khiến người ta trằn trọc trăn trở, đứng ngồi không yên.
Trên đường đi, nhiều lần tiểu Chu muốn nói lại thôi.
"Muốn nói gì?" Cung Thừa nhắm mắt, giọng lạnh tanh, "Nói."
Tiểu Chu: "...Ngài Cung, danh sách thuốc đã được nhắn sang, ngài muốn xem không?"
Tiểu Chu đưa điện thoại.
Cung Thừa cầm nó đọc, mặt tái xanh.
Một lọ thuốc hạ sốt, một lọ thuốc mỡ dùng để bôi vết thương bị rách.
Sau lần đầu tiên họ lên giường, bác sĩ Vương đã cầm lọ thuốc mỡ này đến, nói là nhãn hiệu này dùng rất tốt.
- - - - - -
Lời tác giả: Nước M không phải nước Mỹ, do tác giả hư cấu, đừng thay thế thành các luật và quy định có liên quan nhé.
Dù sao tác giả cũng chưa từng thử hành động rời bỏ hải quan để nhập cảnh lại như thế.
- - - - - -
Kiểu người trong sạch, chưa từng vấy bùn, chưa từng luồn cúi mà bị đồn đại trên mạng xã hội bao la rộng lớn là bị người ta bao nuôi, gian lận trong thi đấu, thương bé Nam, vừa nhục nhã vừa mất sạch danh dự, cũng may tác giả không tả kỹ chứ không tức chết.
2 cu cậu cũng gan thật, đúng là tuổi trẻ (trâu) chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không sợ trời không sợ đất. Năm 20 tuổi chắc Đậu cũng dám đi bụi yolo như vậy chứ giờ thì thôi =)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.