Mỹ Nam Ngư Tiên Sinh, Anh Đừng Lại Đây!
Chương 38: Đêm khuya mò đến.
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
16/08/2023
Lắm lúc ông bà cảm thấy may mắn, lúc lại cảm thấy đau khổ khi nhìn thấy đứa nhỏ quá ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, lúc nào cũng cắn răng chịu đựng,
lại không có như ông bà nghĩ cậu sẽ buông xuôi, mong cầu một cái chết êm ái.
Cốc cốc!
Thời điểm mẹ Dương định muốn nói gì đó thì bỗng nhiên cửa phòng sau lưng vang lên tiếng gõ. Sau đó là tiếng con gái tuổi tác không lớn nhưng nghe vào tai lại cho người ta cảm giác phóng khoáng lạc quan vang lên: "Chú dì, cháu vào được không?"
Người đến tiếng Hoa nghe lơ lớ, giống như là không rành nói dù vẫn nghe được là đang nói gì. Nhưng từ cái này đã có thể nhìn ra cô không phải người Hoa quốc. Mà quả thật, người bên ngoài chính là con gái đối tác của ba Dương, người mẹ Dương nói sẽ đến ở nhà họ một thời gian trong lúc đến Hoa quốc du lịch. Cô nàng vừa đến Hoa quốc vào đêm hôm qua, không ngờ lại đúng lúc Nạp Lan Dương bỗng nhiên bị bệnh, kết quả là kế hoạch làm quen gì đó đều cho trì hoãn lại. Lúc này cô là muốn đến hỏi thăm tình hình sức khỏe của con trai chủ nhà, cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Thấy cô đến, Mẹ Dương chỉ có thể trước tiên chấn chỉnh lại tâm tình của mình đi đến mở cửa, cũng không thể để thất lễ với khách nhân. Vốn là nghĩ muốn vui vẻ chào đón cô đến chơi, kết quả lại thế này, thật lòng bà cũng có chút áy náy.
Nhìn người con gái ngoại quốc thân hình khẳng khui cao, trông còn hơn con trai nhà mình một chút lại khỏe mạnh hoạt bát thì trong lòng bà không nén nổi khổ sở. Dù vậy ngoài mặt bà vẫn bình tĩnh để cô vào còn không quên ái ngại nói: "Thật không đúng lúc, Dương Dương nó không thể chào hỏi cùng cháu rồi."
"Dì đừng nói vậy, chuyện xảy ra đột ngột chẳng ai muốn cả ạ. Cháu không làm phiền cậu ấy nghỉ ngơi chứ?"
Salina tiếng Hoa nghe lớ lớ vừa xua tay nhỏ giọng nói còn không quên đưa mắt nhìn người trên giường. Người thanh niên kia cô chỉ mới nhìn thấy một thoáng vào đêm hôm qua lúc mới đến đây, lúc đó mọi người đều bị kinh động nên dù mới đến nhưng cô vẫn là đi theo nhìn xem. Nhưng ấn tượng đầu tiên Nạp Lan Dương cho cô lại là sự tiều tụy ốm yếu gầy gò. Người thanh niên năm nay đã mười chín tuổi nhưng thân hình còn nhỏ hơn cả cô. Mặc dù mẹ Dương nói rằng muốn giới thiệu Salina cho Nạp Lan Dương nhưng thực chất Salina chẳng biết gì về chuyện này. Cô cùng lắm chỉ biết vợ chồng chú Nạp Lan có một đứa con trai bằng tuổi cô, cô vẫn luôn giữ ý định muốn làm quen cùng cậu như những người bạn cùng lứa chứ chưa từng nghĩ xúc tiến tình cảm gì đó.
Hiện tại nhìn Nạp Lan Dương như vậy, trong lòng cô chỉ có thương tiếc nên có nhưng lại nhìn cậu như đang nhìn một đứa em trai nhỏ yếu cần được bảo vệ và yêu thương.
Không thể không nói thái độ của cô đã lấy được lòng mẹ Dương đang khổ sở vì lo lắng cho con trai. Bà bất giác nắm lấy tay cô vỗ vỗ mấy cái, vành mắt lại không nhịn được đỏ lên: "Cháu nếu muốn đi ra ngoài chơi thì cứ đi thôi, đừng lãng phí cơ hội đến đây lần này. Khi nào Dương Dương tốt lên dì sẽ giới thiệu cho hai đứa làm quen."
Salina cũng biết mình không giúp được gì nên chỉ gật đầu.
Nhưng cuối cùng ngày hôm đó Salina vẫn không có đi ra ngoài, chỉ vì không khí trong nhà luôn trầm trầm, cô đồng cảm nên cũng không có tâm tình đi đâu, chỉ tránh ở trong phòng cả ngày, mỗi buổi lên nhìn Nạp Lan Dương một cái rồi thôi. Chính vì cô như vậy nên ba mẹ Dương càng thêm áy náy, đối với cô càng như con cháu trong nhà. Lại thêm tính cách Salina phóng khoáng lại lễ phép, rất nhanh đã hòa hợp với mọi người, không có một chút gò bó nào khi lần đầu đến nhà người lạ.
Còn Nạp Lan Dương lần này lại phát bệnh rất nặng, mãi đến đêm hôm đó cậu vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Đêm khuya.
Trong khi vạn vật đều đi ngủ, lại có một sinh vật lẳng lặng xuất hiện nơi ban công lầu năm của tòa nhà bên cạnh trường đại học A.
Nếu Nạp Lan Dương nhìn thấy thì cậu nhất định sẽ nhận ra người này là ai ngay. Rồi cậu cũng sẽ cảm thấy đây nhất định lại là ảo giác của chính mình.
Thật sự là chẳng có xa lạ gì, này còn không phải là Labrad, mỹ nam ngư tiên sinh hay sao? Cái người đến nghe cũng không thèm nghe lý do bản thân không cần đến dạy người ta nhưng nửa đêm lại lén lút chạy đến. Là muốn nhìn xem cái gì đây?
Quả thật, người nào đó muốn xem xem Nạp Lan thiếu gia nhà chúng ta có ở sau lưng hắn nửa đêm kim ốc tàng kiều gì hay không. Nếu có thì hắn sẽ ghen lồng lộn lên, rồi tự mình phủ nhận rằng bản thân chẳng ai thích gì người ta, chỉ là không muốn nhìn thấy đối phương sống tốt mà thôi. Chính là tức chứ không phải ghen okala. Nhưng hắn lại không nghĩ rằng bản thân nhìn thấy lại là đối phương đang nằm trên giường tay nối dây nhợ, xung quanh giường còn lắp đặt cả thiết bị y tế cồng kềnh. Phải biết rằng cho dù mấy lần trước nhìn thấy cậu phát bệnh cũng chưa từng thấy sự xuất hiện của chúng. Phải là thế nào thì mới cần đến chúng đây?
Cốc cốc!
Thời điểm mẹ Dương định muốn nói gì đó thì bỗng nhiên cửa phòng sau lưng vang lên tiếng gõ. Sau đó là tiếng con gái tuổi tác không lớn nhưng nghe vào tai lại cho người ta cảm giác phóng khoáng lạc quan vang lên: "Chú dì, cháu vào được không?"
Người đến tiếng Hoa nghe lơ lớ, giống như là không rành nói dù vẫn nghe được là đang nói gì. Nhưng từ cái này đã có thể nhìn ra cô không phải người Hoa quốc. Mà quả thật, người bên ngoài chính là con gái đối tác của ba Dương, người mẹ Dương nói sẽ đến ở nhà họ một thời gian trong lúc đến Hoa quốc du lịch. Cô nàng vừa đến Hoa quốc vào đêm hôm qua, không ngờ lại đúng lúc Nạp Lan Dương bỗng nhiên bị bệnh, kết quả là kế hoạch làm quen gì đó đều cho trì hoãn lại. Lúc này cô là muốn đến hỏi thăm tình hình sức khỏe của con trai chủ nhà, cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Thấy cô đến, Mẹ Dương chỉ có thể trước tiên chấn chỉnh lại tâm tình của mình đi đến mở cửa, cũng không thể để thất lễ với khách nhân. Vốn là nghĩ muốn vui vẻ chào đón cô đến chơi, kết quả lại thế này, thật lòng bà cũng có chút áy náy.
Nhìn người con gái ngoại quốc thân hình khẳng khui cao, trông còn hơn con trai nhà mình một chút lại khỏe mạnh hoạt bát thì trong lòng bà không nén nổi khổ sở. Dù vậy ngoài mặt bà vẫn bình tĩnh để cô vào còn không quên ái ngại nói: "Thật không đúng lúc, Dương Dương nó không thể chào hỏi cùng cháu rồi."
"Dì đừng nói vậy, chuyện xảy ra đột ngột chẳng ai muốn cả ạ. Cháu không làm phiền cậu ấy nghỉ ngơi chứ?"
Salina tiếng Hoa nghe lớ lớ vừa xua tay nhỏ giọng nói còn không quên đưa mắt nhìn người trên giường. Người thanh niên kia cô chỉ mới nhìn thấy một thoáng vào đêm hôm qua lúc mới đến đây, lúc đó mọi người đều bị kinh động nên dù mới đến nhưng cô vẫn là đi theo nhìn xem. Nhưng ấn tượng đầu tiên Nạp Lan Dương cho cô lại là sự tiều tụy ốm yếu gầy gò. Người thanh niên năm nay đã mười chín tuổi nhưng thân hình còn nhỏ hơn cả cô. Mặc dù mẹ Dương nói rằng muốn giới thiệu Salina cho Nạp Lan Dương nhưng thực chất Salina chẳng biết gì về chuyện này. Cô cùng lắm chỉ biết vợ chồng chú Nạp Lan có một đứa con trai bằng tuổi cô, cô vẫn luôn giữ ý định muốn làm quen cùng cậu như những người bạn cùng lứa chứ chưa từng nghĩ xúc tiến tình cảm gì đó.
Hiện tại nhìn Nạp Lan Dương như vậy, trong lòng cô chỉ có thương tiếc nên có nhưng lại nhìn cậu như đang nhìn một đứa em trai nhỏ yếu cần được bảo vệ và yêu thương.
Không thể không nói thái độ của cô đã lấy được lòng mẹ Dương đang khổ sở vì lo lắng cho con trai. Bà bất giác nắm lấy tay cô vỗ vỗ mấy cái, vành mắt lại không nhịn được đỏ lên: "Cháu nếu muốn đi ra ngoài chơi thì cứ đi thôi, đừng lãng phí cơ hội đến đây lần này. Khi nào Dương Dương tốt lên dì sẽ giới thiệu cho hai đứa làm quen."
Salina cũng biết mình không giúp được gì nên chỉ gật đầu.
Nhưng cuối cùng ngày hôm đó Salina vẫn không có đi ra ngoài, chỉ vì không khí trong nhà luôn trầm trầm, cô đồng cảm nên cũng không có tâm tình đi đâu, chỉ tránh ở trong phòng cả ngày, mỗi buổi lên nhìn Nạp Lan Dương một cái rồi thôi. Chính vì cô như vậy nên ba mẹ Dương càng thêm áy náy, đối với cô càng như con cháu trong nhà. Lại thêm tính cách Salina phóng khoáng lại lễ phép, rất nhanh đã hòa hợp với mọi người, không có một chút gò bó nào khi lần đầu đến nhà người lạ.
Còn Nạp Lan Dương lần này lại phát bệnh rất nặng, mãi đến đêm hôm đó cậu vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Đêm khuya.
Trong khi vạn vật đều đi ngủ, lại có một sinh vật lẳng lặng xuất hiện nơi ban công lầu năm của tòa nhà bên cạnh trường đại học A.
Nếu Nạp Lan Dương nhìn thấy thì cậu nhất định sẽ nhận ra người này là ai ngay. Rồi cậu cũng sẽ cảm thấy đây nhất định lại là ảo giác của chính mình.
Thật sự là chẳng có xa lạ gì, này còn không phải là Labrad, mỹ nam ngư tiên sinh hay sao? Cái người đến nghe cũng không thèm nghe lý do bản thân không cần đến dạy người ta nhưng nửa đêm lại lén lút chạy đến. Là muốn nhìn xem cái gì đây?
Quả thật, người nào đó muốn xem xem Nạp Lan thiếu gia nhà chúng ta có ở sau lưng hắn nửa đêm kim ốc tàng kiều gì hay không. Nếu có thì hắn sẽ ghen lồng lộn lên, rồi tự mình phủ nhận rằng bản thân chẳng ai thích gì người ta, chỉ là không muốn nhìn thấy đối phương sống tốt mà thôi. Chính là tức chứ không phải ghen okala. Nhưng hắn lại không nghĩ rằng bản thân nhìn thấy lại là đối phương đang nằm trên giường tay nối dây nhợ, xung quanh giường còn lắp đặt cả thiết bị y tế cồng kềnh. Phải biết rằng cho dù mấy lần trước nhìn thấy cậu phát bệnh cũng chưa từng thấy sự xuất hiện của chúng. Phải là thế nào thì mới cần đến chúng đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.