Chương 11
Phân Phân Hòa Quang
13/08/2021
Lưu Đàn ngây ngốc nhìn Minh Hoàn.
Hắn không thể nói ra được rốt cuộc Minh Hoàn tốt ở chỗ nào, hoặc là chỗ nào cũng tốt, dung mạo nàng cực kỳ kiều diễm, lòng dạ thiện lương, hoặc là điểm nào của nàng cũng không tốt, dù sao nàng cũng lạnh lùng bướng bỉnh như vậy, kiếp trước nàng thậm chí còn không bằng lòng cười với hắn một cái.
Nhưng mà hắn vẫn cứ thích.
Lưu Đàn nằm cùng với nàng, hắn không hề làm chuyện gì cả. So với kiếp trước, hắn đè nén dục vọng bản thân với cơ thể nàng rất nhiều, điều ngược lại chính là, Lưu Đàn hắn càng để ý tới con người nàng hơn.
Hắn để ý tới niềm vui cùng nỗi buồn của Minh Hoàn, liệu nàng có hài lòng với những cuộc gặp gỡ cố ý liên tiếp này không.
Lưu Đàn nhấc tay lên nhẹ nhàng phác họa dung mạo nàng, sau cùng thì ôm chặt nàng vào lòng.
Thân thể Minh Hoàn mềm mại mong manh, cảm xúc khi ôm vào lòng cực kỳ thoải mái. Lúc Lưu Đàn ôm nàng, dù chỉ trong tích tắc hắn tưởng như bản thân mình đã cùng nàng bái đường thành thân, hai người lại trở thành chồng vợ, nàng chưa từng hận hắn, đối với hắn chỉ có ngập tràn tình yêu.
Nhưng mà, tận sâu trong đáy lòng Lưu Đàn vẫn có giọng nói vang vọng như cũ, Minh Hoàn có còn yêu thích sau khi nhìn thấy con người chân thật của hắn hay không?
Trời sinh Lưu Đàn vốn chẳng phải dạng công tử ôn nhu như ngọc, hắn không thích xiêm y đẹp đẽ, không yêu thích nhã nhặn lịch sự, từ bé hắn đã lạnh lùng nghiêm nghị, cực kỳ khát máu, tính chiếm hữu cực mạnh.
Hắn cũng chẳng phải quân tử gì, để đạt được mục đích của bản thân, chuyện gì Lưu Đàn cũng có thể làm được.
Liệu Minh Hoàn có thích loại người như hắn không?
Nếu như nàng không thích, hắn có nên ép buộc nàng hay không? Lưu Đàn giữ chặt cằm của Minh Hoàn, trong đôi mắt dài hẹp lóe lên một tia u ám, hắn có nên dùng khóa để khóa nàng lại? Có cần nhốt nàng trên gác cao để nàng không thể gặp gỡ người khác?
Trong giấc ngủ nàng vô thức nhíu nhíu mày, một nét mặt ngây thơ vô tội, tay Lưu Đàn đột nhiên buông lỏng.
Thật ra hắn thân quen nhất với dáng vẻ ngây thơ này của nàng, nhưng đã rất rất nhiều năm hắn chưa được gặp lại.
Nước da Minh Hoàn vốn trắng tuyết, làn da lại cực kỳ mỏng, sau khi bị Lưu Đàn bóp chặt, dưới cằm nàng vẫn còn hằn lại vết đỏ rõ ràng.
Lưu Đàn lòng dạ phiền não không yên nên đã rời khỏi mật thất.
Minh Hoàn ngủ một giấc tới trưa, bởi vì ngủ quá thỏa mãn nên khi nàng tỉnh lại thì đầu óc choáng váng, không biết bản thân đang ở nơi nào.
Nhìn chằm chằm vào tấm màn màu xanh, Minh Hoàn sững sờ một lúc, sau đó mới ngồi dậy. Vén tấm màn ra, nàng nhìn thấy hai ngọn đèn vàng, cả phòng đều đóng chặt, trông không giống như căn phòng bình thường, dường như không có cửa sổ, cũng không có ánh sáng lọt qua.
Minh Hoàn nhìn vào chiếc giường mình nằm ngủ, là một chiếc giường rất to, chiếc chăn gấm màu xanh lục mang theo mùi bạch đàn điềm tĩnh thanh mát.
Nàng tìm thấy đôi giày của mình rồi từ trên giường đi xuống.
Minh Hoàn đoán ra đây là một căn mật thất, nàng lần mò trên tường một lúc, muốn tìm cơ quan để đi ra ngoài, nàng lần mò mãi bốn phía đành phải bỏ cuộc, ngồi xuống ghế.
Trên bàn có trà, nước trà đã nguội, Minh Hoàn rót một tách trà, khẽ khàng nhấp một ngụm.
Hàng lông mi dài của nàng phủ xuống một cái bóng nhỏ trên gương mặt trắng nõn rung động lòng người, bộ xiêm y màu xanh nhạt bao bọc cơ thể hoàn mỹ của nàng, cho dù đã ngủ một giấc, xiêm y cũng không có nếp nhăn.
Sau khi uống xong một tách trà, Minh Hoàn sờ sờ lên mái tóc mình mới phát hiện không thấy vật trang trí tóc nữa, không có trâm cài cố định, mái tóc dài của nàng chỉ có thể xõa tung sau lưng.
Minh Hoàn nhìn bàn ở đầu giường, trên bàn không có, nàng xốc cái gối lên, dưới gối có một con dao găm.
Vật trang trí tóc của nàng có lẽ đã bị mang đi.
Trong lúc Minh Hoàn có chút ảo não, đột nhiên bức tường mở ra, một bóng hình cao lớn vững chãi tiến vào trong.
Đôi mắt Minh Hoàn ngay tức khắc lóe sáng lên: "Điện hạ!"
Lưu Đàn cười nhẹ: "Gọi ca ca."
Minh Hoàn nói, "Nghĩa huynh."
Đầu nàng bị sờ một chút.
Lưu Đàn ngồi đối diện Minh Hoàn: "Khi nãy muội ngủ gục trên bàn, Cô chỉ có thể ôm muội vào trong này để muội ngủ thoải mái một chút."
Mái tóc dài của Minh Hoàn buông xõa càng khiến cho khuôn mặt của nàng trông thật nhỏ bé thật thanh tú, tựa như mỹ nhân từ trong tranh bước ra.
Lưu Đàn lướt nhìn một cái, lòng chợt nhộn nhạo.
Hắn nói: "Khi nãy muội có sợ hãi không?"
Minh Hoàn lắc lắc đầu: “Cũng không có.”
Nàng biết Lưu Đàn sẽ trở lại, không biết vì sao Lưu Đàn cứ hay cho nàng một cảm giác rất đáng tin cậy.
Ánh mắt Lưu Đàn thâm sâu, hắn từ trên ghế ngồi dậy nghiêng người về phía Minh Hoàn, đè thấp từng chút một, Minh Hoàn sững sờ, nhưng lại không đẩy ra.
Giọng nói của nam nhân có chút êm tai, trầm thấp có từ tính, tê tê dại dại xuất hiện bên tai: "Hoàn Hoàn xinh đẹp như vậy, không sợ Cô nhốt muội lại trong này, không cho nàng ra ngoài nữa sao?" "
Màu mắt nàng trong veo, trắng đen rạch ròi, nhẹ nhàng mang theo sự uyển chuyển của dòng nước, nàng nhìn Lưu Đàn: "Nghĩa huynh nói đùa rồi, Hoàn Hoàn không tin huynh sẽ làm ra loại chuyện như vậy."
Ngọn lửa trong lòng Lưu Đàn không có cách nào được phóng thích.
Nàng không biết, nàng càng dùng ánh mắt trong trẻo này nhìn Lưu Đàn, sẽ càng khơi dậy tính chiếm hữu của hắn, Lưu Đàn dơ bẩn, lòng dạ tay chân đều dơ bẩn, giết người nhanh gọn không từ thủ đoạn, Minh Hoàn như một dòng nước mát, hắn muốn được nàng tẩy sạch, và cũng muốn nhuộm bẩn cả nàng.
Lưu Đàn nói: “Trong lòng Hoàn Hoàn, Cô là người tốt sao?"
Minh Hoàn gật đầu không chút nghĩ ngợi.
Lưu Đàn cười khẽ một tiếng, sau cùng hắn lên tiếng: "Sau này muội không được tùy tiện tin tưởng người khác."
Minh Hoàn của hiện tại vẫn quá sức ngây thơ, dễ dàng tin tưởng, dễ dàng bị lừa gạt.
Nàng ở lại nơi này của Lưu Đàn ăn xong bữa cơm rồi mới đi đến chỗ Mục thái phi.
Hai nơi cách nhau khá xa, Minh Hoàn được Lưu Đàn đưa lên xe, nàng ngồi trên xe, một tay nắm chặt bức màn màu xanh lục: “Điện hạ không cần đưa đi đâu ạ, ngài mau trở về đi thôi."
Lưu Đàn gật đầu.
Hắn vừa mới xoay người đi thì thủ hạ Tôn Nghĩa bước đến: "Điện hạ, đây là thư bên chỗ Hiến Vương đưa đến."
Hắn thu hồi tất cả sự dịu dàng lại, sắc mặt lạnh lẽo, bước vào trong thư phòng mở xem lá thư Hiến Vương đưa đến.
Trong phủ Mục Vương, ngoại trừ Mục thái phi từ trên xuống dưới không ai không kính nể Lưu Đàn.
Lương triều bị chia thành bảy châu, Mục Châu đất đai rộng lớn tài nguyên phong phú, chiếm giữ một phần năm đất đai của Lương triều, hướng đông dựa biển rộng, hướng tây là đồng bằng trải dài, một phần của Mục Châu là quận Bình và quận Côn, là kho thóc của cả thiên hạ.
Vốn dĩ Mục Châu cũng không có quyền lực lớn như vậy, Lương triều cũng có mười một châu, kể từ khi hoàng đế Lương triều ham mê vui chơi lười biếng triều chính, bại hoại triều cương, các vương chư hầu mới rục rịch nhộn nhạo, lộ ra dã tâm. Khi tổ phụ của Lưu Đàn tại thế, quận Bình và quận Côn thuộc về Văn Châu và Hách Châu, sau đó tổ phụ của Lưu Đàn xua đuổi được man di, dẫn binh đi qua hai châu này, khi quay lại, Văn Vương và Hách Vương ghét bỏ tổ phụ của Lưu Đàn thất lễ, nên bị tổ phụ của Lưu Đàn giết chết.
Hoàng đế yếu đuối ngu xuẩn, còn có quan hệ hỗn loạn với thái hậu không phải thân sinh ra mình, tổ phụ của Lưu Đàn có quyền lực trong kinh thành, dâng tặng một số lễ vật quý báu cho thái hậu thiển cận ham hư vinh, thuận lý thành chương đem Văn Châu và Hách Châu nhập lại làm một vào Mục Châu.
Vị trí Mục Châu giáp biển, có rất nhiều hải cảng, buôn bán với bên ngoài rất nhiều, cũng vì thế mà trên biển có rất nhiều hải tặc, sáu năm trước, Lưu Đàn chỉ mới mười sáu tuổi đã dùng kế mà dẫn dụ được tên hải tặc hung hãn nhất, đánh nhau trên biển khiến cả một vùng biển nhuộm đầy máu tươi.
Tâm tính Lưu Đàn tàn nhẫn, hàng trăm tên hải tặc đều chết thảm, moi tim lột da là đã nhẹ nhàng, cũng vì vậy, hắn khiến cho hải tặc sợ mất mật, sáu năm gần đây vùng biển là một nơi bình yên.
Trong kinh thành càng lúc càng hủ bại, từ trên xuống dưới từ hoàng tộc cho đến đại thần, đều là kiểu sống được ngày nào hay ngày đó, chỉ thích hưởng lạc. Đã nhiều năm như vậy, các chư hầu đều muốn tìm kiếm một lý do để lật đổ Lương triều, đăng cơ làm hoàng đế.
Đọc lá thư trong tay, ánh mắt Lưu Đàn có chút nguy hiểm.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của hắn gõ nhẹ lên mặt bàn, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh, nhỏ giọng căn dặn Tôn Nghĩa vài câu.
...
Minh Hoàn đến bên chỗ Mục thái phi, cùng với hai thị nữ hầu hạ Mục thái phi đánh một ván bài, chờ đến lúc chập choạng tối dùng xong ngự thiện mới trở về chỗ ở.
Mục thái phi càng nhìn Minh Hoàn, trong lòng bà lại càng cảm thấy yêu thích.
Minh Hoàn nhìn có vẻ hơi lạnh nhạt, trời sinh có chút trong trẻo lạnh lùng, nhưng khi ở cùng nàng một chỗ không cảm thấy mệt mỏi chút nào. Cái gì nên nói nàng sẽ nói, cái gì không nên thì nàng sẽ không hé dù chỉ một từ, một vị cô nương dịu dàng và biết giữ im lặng như vậy, xứng đáng để trở thành vương phi.
Mục thái phi có lòng muốn thăm dò cái nhìn của Minh Hoàn dành cho Lưu Đàn. .
Khi chơi bài, Mục thái làm ra vẻ như vô tình mà nói ra: "Cũng đã bao nhiêu năm rồi ta chưa đến kinh thành, không biết được tập tục xấu ở đó. Năm ngoái khi Lưu Đàn từ kinh thành trở về, ta cũng có nghe ngóng một phen, Xưng Tâm công chúa có ý với hắn, những cô nương ngày nay, người này còn không biết e thẹn hơn người kia, thế mà lại chạy đến phủ của Lưu Đàn chặn hắn lại.
Mục thái phi là một nữ nhân thông minh, tất nhiên cũng sẽ không lộ ra hảo cảm với cô nương khác ở ngay trước mặt Minh Hoàn, bà tuy là người thẳng thắn nhưng cũng hiểu được cách nắm giữ lòng người.
Bà muốn dùng sự si mê của những cô nương khác để xem thử phản ứng của Minh Hoàn.
Minh Hoàn thầm nghĩ, Lưu Đàn quả thật là nam nhân khiến người khác yêu thích, thật không hổ làm nghĩa huynh của nàng, thậm chí tới công chúa cũng bỏ qua sự rụt rè để theo đuổi hắn.
Nàng thật sự tin tưởng lời nói của Lưu Đàn, cho rằng trong vương phủ đã có một vị quận chúa chết yểu, Lưu Đàn xem nàng như muội muội, Mục thái phi muốn bầu bạn cùng nàng để giải sầu. Vì vậy, Minh Hoàn hoàn toàn không biết được suy nghĩ thật sự của hai mẫu tử này.
Trước mặt Mục thái phi, Minh Hoàn ngây thơ không chút tâm cơ. Nàng nói: "Điện hạ tuổi trẻ tài cao, cũng không có gì ngạc nhiên khi công chúa yêu thích ạ."
Mục thái phi còn chưa đọc ra được ý nghĩ gì khác từ trên khuôn mặt Minh Hoàn, bà lại nói: "Đáng tiếc con trai ta mắt cao hơn đầu, không vừa ý Xưng Tâm công chúa." Không chỉ không vừa ý mà còn chán ghét công chúa muốn chiếm tiện nghi của hắn, đẩy vị công chúa cố tình ngã vào người hắn ra ngoài, hại Xưng Tâm công chúa ngã gãy chân.
Minh Hoàn có chút kinh ngạc: "Tới cả công chúa mà ngài ấy cũng không vừa ý sao? Hoặc có lẽ điện hạ muốn tạo dựng cơ nghiệp rồi mới lập gia đình."
Đôi mắt tinh anh của Mục thái phi đánh giá Minh Hoàn một phen, tiểu cô nương này, nghe thấy công chúa thích Lưu Đàn mà cũng không ganh ghét, nghe thấy Lưu Đàn từ chối công chúa cũng không đắc ý, là do tuổi tác còn nhỏ, còn chưa có suy nghĩ gì trong đầu, không muốn trèo cao tới bọn họ nên vẫn trước sau không hề có suy nghĩ rung động với Lưu Đàn?
Mặc dù nhi tử của thái phi cũng có một vài khuyết điểm, nhưng so với nhi tử của những nhà khác, vẫn là một nhi tử cực kỳ tốt cực kỳ hoàn mỹ, rõ ràng nhi tử của bà đã thừa kế hết tất cả mọi thứ hoàn mỹ của bà và của cả cố lão Mục Vương. Bất kể như thế nào, Mục thái phi cũng phải ấn vào đầu Minh Hoàn, để cho nàng nhìn thấy sự tốt đẹp của nhi tử nhà bà.
Mục thái phi cong môi nói: "Hoàn Hoàn, ngươi cũng sắp cập kê rồi nhỉ? Đã từng nghĩ tới dáng vẻ của trượng phu sau này ra sao chưa?"
Nàng thật sự là chưa nghĩ tới.
Vào ngày thường, tính cách của nàng sao cũng được, chỉ để tâm tới vài người ở bên cạnh mình, chưa biết yêu đương là gì, căn bản là còn chưa nghĩ đến chuyện thành thân. Những chuyện này nàng để thuận theo tự nhiên, nghe theo sự sắp xếp của phụ thân và huynh trưởng.
Nhưng bây giờ nếu trả lời như thế này, e rằng sẽ khiến thái phi không hài lòng, Minh Hoàn suy tư một chút: "Giống như phụ thân huynh trưởng vậy, nho nhã, thiện lương, rộng lượng, gia thế tương tự như Minh gia là được ạ." Nàng luôn luôn là một nữ nhi ngoan ngoãn, chưa từng nghĩ đến chuyện gả vào nhà cao sang, nhưng nàng cũng không nghĩ tới sẽ hạ thấp tiêu chuẩn, chỉ cần là người bình thường an ổn là được.
Mục thái phi: "..."
Nhi tử tốt của bà không hề có lấy một điểm nào.
Tiểu cô nương này cũng không có chí khí quá mức rồi, nhi tử lợi hại của bà ở ngay trước mắt, vậy mà Minh Hoàn còn nghĩ tới một gia đình nhỏ tầm thường khác giống với Minh gia.
Hắn không thể nói ra được rốt cuộc Minh Hoàn tốt ở chỗ nào, hoặc là chỗ nào cũng tốt, dung mạo nàng cực kỳ kiều diễm, lòng dạ thiện lương, hoặc là điểm nào của nàng cũng không tốt, dù sao nàng cũng lạnh lùng bướng bỉnh như vậy, kiếp trước nàng thậm chí còn không bằng lòng cười với hắn một cái.
Nhưng mà hắn vẫn cứ thích.
Lưu Đàn nằm cùng với nàng, hắn không hề làm chuyện gì cả. So với kiếp trước, hắn đè nén dục vọng bản thân với cơ thể nàng rất nhiều, điều ngược lại chính là, Lưu Đàn hắn càng để ý tới con người nàng hơn.
Hắn để ý tới niềm vui cùng nỗi buồn của Minh Hoàn, liệu nàng có hài lòng với những cuộc gặp gỡ cố ý liên tiếp này không.
Lưu Đàn nhấc tay lên nhẹ nhàng phác họa dung mạo nàng, sau cùng thì ôm chặt nàng vào lòng.
Thân thể Minh Hoàn mềm mại mong manh, cảm xúc khi ôm vào lòng cực kỳ thoải mái. Lúc Lưu Đàn ôm nàng, dù chỉ trong tích tắc hắn tưởng như bản thân mình đã cùng nàng bái đường thành thân, hai người lại trở thành chồng vợ, nàng chưa từng hận hắn, đối với hắn chỉ có ngập tràn tình yêu.
Nhưng mà, tận sâu trong đáy lòng Lưu Đàn vẫn có giọng nói vang vọng như cũ, Minh Hoàn có còn yêu thích sau khi nhìn thấy con người chân thật của hắn hay không?
Trời sinh Lưu Đàn vốn chẳng phải dạng công tử ôn nhu như ngọc, hắn không thích xiêm y đẹp đẽ, không yêu thích nhã nhặn lịch sự, từ bé hắn đã lạnh lùng nghiêm nghị, cực kỳ khát máu, tính chiếm hữu cực mạnh.
Hắn cũng chẳng phải quân tử gì, để đạt được mục đích của bản thân, chuyện gì Lưu Đàn cũng có thể làm được.
Liệu Minh Hoàn có thích loại người như hắn không?
Nếu như nàng không thích, hắn có nên ép buộc nàng hay không? Lưu Đàn giữ chặt cằm của Minh Hoàn, trong đôi mắt dài hẹp lóe lên một tia u ám, hắn có nên dùng khóa để khóa nàng lại? Có cần nhốt nàng trên gác cao để nàng không thể gặp gỡ người khác?
Trong giấc ngủ nàng vô thức nhíu nhíu mày, một nét mặt ngây thơ vô tội, tay Lưu Đàn đột nhiên buông lỏng.
Thật ra hắn thân quen nhất với dáng vẻ ngây thơ này của nàng, nhưng đã rất rất nhiều năm hắn chưa được gặp lại.
Nước da Minh Hoàn vốn trắng tuyết, làn da lại cực kỳ mỏng, sau khi bị Lưu Đàn bóp chặt, dưới cằm nàng vẫn còn hằn lại vết đỏ rõ ràng.
Lưu Đàn lòng dạ phiền não không yên nên đã rời khỏi mật thất.
Minh Hoàn ngủ một giấc tới trưa, bởi vì ngủ quá thỏa mãn nên khi nàng tỉnh lại thì đầu óc choáng váng, không biết bản thân đang ở nơi nào.
Nhìn chằm chằm vào tấm màn màu xanh, Minh Hoàn sững sờ một lúc, sau đó mới ngồi dậy. Vén tấm màn ra, nàng nhìn thấy hai ngọn đèn vàng, cả phòng đều đóng chặt, trông không giống như căn phòng bình thường, dường như không có cửa sổ, cũng không có ánh sáng lọt qua.
Minh Hoàn nhìn vào chiếc giường mình nằm ngủ, là một chiếc giường rất to, chiếc chăn gấm màu xanh lục mang theo mùi bạch đàn điềm tĩnh thanh mát.
Nàng tìm thấy đôi giày của mình rồi từ trên giường đi xuống.
Minh Hoàn đoán ra đây là một căn mật thất, nàng lần mò trên tường một lúc, muốn tìm cơ quan để đi ra ngoài, nàng lần mò mãi bốn phía đành phải bỏ cuộc, ngồi xuống ghế.
Trên bàn có trà, nước trà đã nguội, Minh Hoàn rót một tách trà, khẽ khàng nhấp một ngụm.
Hàng lông mi dài của nàng phủ xuống một cái bóng nhỏ trên gương mặt trắng nõn rung động lòng người, bộ xiêm y màu xanh nhạt bao bọc cơ thể hoàn mỹ của nàng, cho dù đã ngủ một giấc, xiêm y cũng không có nếp nhăn.
Sau khi uống xong một tách trà, Minh Hoàn sờ sờ lên mái tóc mình mới phát hiện không thấy vật trang trí tóc nữa, không có trâm cài cố định, mái tóc dài của nàng chỉ có thể xõa tung sau lưng.
Minh Hoàn nhìn bàn ở đầu giường, trên bàn không có, nàng xốc cái gối lên, dưới gối có một con dao găm.
Vật trang trí tóc của nàng có lẽ đã bị mang đi.
Trong lúc Minh Hoàn có chút ảo não, đột nhiên bức tường mở ra, một bóng hình cao lớn vững chãi tiến vào trong.
Đôi mắt Minh Hoàn ngay tức khắc lóe sáng lên: "Điện hạ!"
Lưu Đàn cười nhẹ: "Gọi ca ca."
Minh Hoàn nói, "Nghĩa huynh."
Đầu nàng bị sờ một chút.
Lưu Đàn ngồi đối diện Minh Hoàn: "Khi nãy muội ngủ gục trên bàn, Cô chỉ có thể ôm muội vào trong này để muội ngủ thoải mái một chút."
Mái tóc dài của Minh Hoàn buông xõa càng khiến cho khuôn mặt của nàng trông thật nhỏ bé thật thanh tú, tựa như mỹ nhân từ trong tranh bước ra.
Lưu Đàn lướt nhìn một cái, lòng chợt nhộn nhạo.
Hắn nói: "Khi nãy muội có sợ hãi không?"
Minh Hoàn lắc lắc đầu: “Cũng không có.”
Nàng biết Lưu Đàn sẽ trở lại, không biết vì sao Lưu Đàn cứ hay cho nàng một cảm giác rất đáng tin cậy.
Ánh mắt Lưu Đàn thâm sâu, hắn từ trên ghế ngồi dậy nghiêng người về phía Minh Hoàn, đè thấp từng chút một, Minh Hoàn sững sờ, nhưng lại không đẩy ra.
Giọng nói của nam nhân có chút êm tai, trầm thấp có từ tính, tê tê dại dại xuất hiện bên tai: "Hoàn Hoàn xinh đẹp như vậy, không sợ Cô nhốt muội lại trong này, không cho nàng ra ngoài nữa sao?" "
Màu mắt nàng trong veo, trắng đen rạch ròi, nhẹ nhàng mang theo sự uyển chuyển của dòng nước, nàng nhìn Lưu Đàn: "Nghĩa huynh nói đùa rồi, Hoàn Hoàn không tin huynh sẽ làm ra loại chuyện như vậy."
Ngọn lửa trong lòng Lưu Đàn không có cách nào được phóng thích.
Nàng không biết, nàng càng dùng ánh mắt trong trẻo này nhìn Lưu Đàn, sẽ càng khơi dậy tính chiếm hữu của hắn, Lưu Đàn dơ bẩn, lòng dạ tay chân đều dơ bẩn, giết người nhanh gọn không từ thủ đoạn, Minh Hoàn như một dòng nước mát, hắn muốn được nàng tẩy sạch, và cũng muốn nhuộm bẩn cả nàng.
Lưu Đàn nói: “Trong lòng Hoàn Hoàn, Cô là người tốt sao?"
Minh Hoàn gật đầu không chút nghĩ ngợi.
Lưu Đàn cười khẽ một tiếng, sau cùng hắn lên tiếng: "Sau này muội không được tùy tiện tin tưởng người khác."
Minh Hoàn của hiện tại vẫn quá sức ngây thơ, dễ dàng tin tưởng, dễ dàng bị lừa gạt.
Nàng ở lại nơi này của Lưu Đàn ăn xong bữa cơm rồi mới đi đến chỗ Mục thái phi.
Hai nơi cách nhau khá xa, Minh Hoàn được Lưu Đàn đưa lên xe, nàng ngồi trên xe, một tay nắm chặt bức màn màu xanh lục: “Điện hạ không cần đưa đi đâu ạ, ngài mau trở về đi thôi."
Lưu Đàn gật đầu.
Hắn vừa mới xoay người đi thì thủ hạ Tôn Nghĩa bước đến: "Điện hạ, đây là thư bên chỗ Hiến Vương đưa đến."
Hắn thu hồi tất cả sự dịu dàng lại, sắc mặt lạnh lẽo, bước vào trong thư phòng mở xem lá thư Hiến Vương đưa đến.
Trong phủ Mục Vương, ngoại trừ Mục thái phi từ trên xuống dưới không ai không kính nể Lưu Đàn.
Lương triều bị chia thành bảy châu, Mục Châu đất đai rộng lớn tài nguyên phong phú, chiếm giữ một phần năm đất đai của Lương triều, hướng đông dựa biển rộng, hướng tây là đồng bằng trải dài, một phần của Mục Châu là quận Bình và quận Côn, là kho thóc của cả thiên hạ.
Vốn dĩ Mục Châu cũng không có quyền lực lớn như vậy, Lương triều cũng có mười một châu, kể từ khi hoàng đế Lương triều ham mê vui chơi lười biếng triều chính, bại hoại triều cương, các vương chư hầu mới rục rịch nhộn nhạo, lộ ra dã tâm. Khi tổ phụ của Lưu Đàn tại thế, quận Bình và quận Côn thuộc về Văn Châu và Hách Châu, sau đó tổ phụ của Lưu Đàn xua đuổi được man di, dẫn binh đi qua hai châu này, khi quay lại, Văn Vương và Hách Vương ghét bỏ tổ phụ của Lưu Đàn thất lễ, nên bị tổ phụ của Lưu Đàn giết chết.
Hoàng đế yếu đuối ngu xuẩn, còn có quan hệ hỗn loạn với thái hậu không phải thân sinh ra mình, tổ phụ của Lưu Đàn có quyền lực trong kinh thành, dâng tặng một số lễ vật quý báu cho thái hậu thiển cận ham hư vinh, thuận lý thành chương đem Văn Châu và Hách Châu nhập lại làm một vào Mục Châu.
Vị trí Mục Châu giáp biển, có rất nhiều hải cảng, buôn bán với bên ngoài rất nhiều, cũng vì thế mà trên biển có rất nhiều hải tặc, sáu năm trước, Lưu Đàn chỉ mới mười sáu tuổi đã dùng kế mà dẫn dụ được tên hải tặc hung hãn nhất, đánh nhau trên biển khiến cả một vùng biển nhuộm đầy máu tươi.
Tâm tính Lưu Đàn tàn nhẫn, hàng trăm tên hải tặc đều chết thảm, moi tim lột da là đã nhẹ nhàng, cũng vì vậy, hắn khiến cho hải tặc sợ mất mật, sáu năm gần đây vùng biển là một nơi bình yên.
Trong kinh thành càng lúc càng hủ bại, từ trên xuống dưới từ hoàng tộc cho đến đại thần, đều là kiểu sống được ngày nào hay ngày đó, chỉ thích hưởng lạc. Đã nhiều năm như vậy, các chư hầu đều muốn tìm kiếm một lý do để lật đổ Lương triều, đăng cơ làm hoàng đế.
Đọc lá thư trong tay, ánh mắt Lưu Đàn có chút nguy hiểm.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của hắn gõ nhẹ lên mặt bàn, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh, nhỏ giọng căn dặn Tôn Nghĩa vài câu.
...
Minh Hoàn đến bên chỗ Mục thái phi, cùng với hai thị nữ hầu hạ Mục thái phi đánh một ván bài, chờ đến lúc chập choạng tối dùng xong ngự thiện mới trở về chỗ ở.
Mục thái phi càng nhìn Minh Hoàn, trong lòng bà lại càng cảm thấy yêu thích.
Minh Hoàn nhìn có vẻ hơi lạnh nhạt, trời sinh có chút trong trẻo lạnh lùng, nhưng khi ở cùng nàng một chỗ không cảm thấy mệt mỏi chút nào. Cái gì nên nói nàng sẽ nói, cái gì không nên thì nàng sẽ không hé dù chỉ một từ, một vị cô nương dịu dàng và biết giữ im lặng như vậy, xứng đáng để trở thành vương phi.
Mục thái phi có lòng muốn thăm dò cái nhìn của Minh Hoàn dành cho Lưu Đàn. .
Khi chơi bài, Mục thái làm ra vẻ như vô tình mà nói ra: "Cũng đã bao nhiêu năm rồi ta chưa đến kinh thành, không biết được tập tục xấu ở đó. Năm ngoái khi Lưu Đàn từ kinh thành trở về, ta cũng có nghe ngóng một phen, Xưng Tâm công chúa có ý với hắn, những cô nương ngày nay, người này còn không biết e thẹn hơn người kia, thế mà lại chạy đến phủ của Lưu Đàn chặn hắn lại.
Mục thái phi là một nữ nhân thông minh, tất nhiên cũng sẽ không lộ ra hảo cảm với cô nương khác ở ngay trước mặt Minh Hoàn, bà tuy là người thẳng thắn nhưng cũng hiểu được cách nắm giữ lòng người.
Bà muốn dùng sự si mê của những cô nương khác để xem thử phản ứng của Minh Hoàn.
Minh Hoàn thầm nghĩ, Lưu Đàn quả thật là nam nhân khiến người khác yêu thích, thật không hổ làm nghĩa huynh của nàng, thậm chí tới công chúa cũng bỏ qua sự rụt rè để theo đuổi hắn.
Nàng thật sự tin tưởng lời nói của Lưu Đàn, cho rằng trong vương phủ đã có một vị quận chúa chết yểu, Lưu Đàn xem nàng như muội muội, Mục thái phi muốn bầu bạn cùng nàng để giải sầu. Vì vậy, Minh Hoàn hoàn toàn không biết được suy nghĩ thật sự của hai mẫu tử này.
Trước mặt Mục thái phi, Minh Hoàn ngây thơ không chút tâm cơ. Nàng nói: "Điện hạ tuổi trẻ tài cao, cũng không có gì ngạc nhiên khi công chúa yêu thích ạ."
Mục thái phi còn chưa đọc ra được ý nghĩ gì khác từ trên khuôn mặt Minh Hoàn, bà lại nói: "Đáng tiếc con trai ta mắt cao hơn đầu, không vừa ý Xưng Tâm công chúa." Không chỉ không vừa ý mà còn chán ghét công chúa muốn chiếm tiện nghi của hắn, đẩy vị công chúa cố tình ngã vào người hắn ra ngoài, hại Xưng Tâm công chúa ngã gãy chân.
Minh Hoàn có chút kinh ngạc: "Tới cả công chúa mà ngài ấy cũng không vừa ý sao? Hoặc có lẽ điện hạ muốn tạo dựng cơ nghiệp rồi mới lập gia đình."
Đôi mắt tinh anh của Mục thái phi đánh giá Minh Hoàn một phen, tiểu cô nương này, nghe thấy công chúa thích Lưu Đàn mà cũng không ganh ghét, nghe thấy Lưu Đàn từ chối công chúa cũng không đắc ý, là do tuổi tác còn nhỏ, còn chưa có suy nghĩ gì trong đầu, không muốn trèo cao tới bọn họ nên vẫn trước sau không hề có suy nghĩ rung động với Lưu Đàn?
Mặc dù nhi tử của thái phi cũng có một vài khuyết điểm, nhưng so với nhi tử của những nhà khác, vẫn là một nhi tử cực kỳ tốt cực kỳ hoàn mỹ, rõ ràng nhi tử của bà đã thừa kế hết tất cả mọi thứ hoàn mỹ của bà và của cả cố lão Mục Vương. Bất kể như thế nào, Mục thái phi cũng phải ấn vào đầu Minh Hoàn, để cho nàng nhìn thấy sự tốt đẹp của nhi tử nhà bà.
Mục thái phi cong môi nói: "Hoàn Hoàn, ngươi cũng sắp cập kê rồi nhỉ? Đã từng nghĩ tới dáng vẻ của trượng phu sau này ra sao chưa?"
Nàng thật sự là chưa nghĩ tới.
Vào ngày thường, tính cách của nàng sao cũng được, chỉ để tâm tới vài người ở bên cạnh mình, chưa biết yêu đương là gì, căn bản là còn chưa nghĩ đến chuyện thành thân. Những chuyện này nàng để thuận theo tự nhiên, nghe theo sự sắp xếp của phụ thân và huynh trưởng.
Nhưng bây giờ nếu trả lời như thế này, e rằng sẽ khiến thái phi không hài lòng, Minh Hoàn suy tư một chút: "Giống như phụ thân huynh trưởng vậy, nho nhã, thiện lương, rộng lượng, gia thế tương tự như Minh gia là được ạ." Nàng luôn luôn là một nữ nhi ngoan ngoãn, chưa từng nghĩ đến chuyện gả vào nhà cao sang, nhưng nàng cũng không nghĩ tới sẽ hạ thấp tiêu chuẩn, chỉ cần là người bình thường an ổn là được.
Mục thái phi: "..."
Nhi tử tốt của bà không hề có lấy một điểm nào.
Tiểu cô nương này cũng không có chí khí quá mức rồi, nhi tử lợi hại của bà ở ngay trước mắt, vậy mà Minh Hoàn còn nghĩ tới một gia đình nhỏ tầm thường khác giống với Minh gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.