Chương 9
Phân Phân Hòa Quang
13/08/2021
Điền Vũ Vận bị đánh tới mức máu thịt bê bết, bị đưa về Minh gia ngay lúc nửa đêm.
Người trong Mục Vương phủ đến chính là thị vệ thân cận với Mục Vương - Tôn Nghĩa, phụ thân Minh Trường Phong của Minh Hoàn, huynh trưởng Minh Ly còn có lão phu nhân Sở thị cũng bị kinh động đến.
Sở thị vội vàng từ trên giường ngồi dậy, vừa nghe là biểu tiểu thư xảy ra chuyện, sắc mặt bà đã trở nên u ám, hấp tấp đi thẳng một đường ra khỏi tiểu viện của mình.
Minh Trường Phong và Minh Ly cũng đã đợi sẵn.
Sở thị chống gậy đi đến, gần như muốn ngất xỉu khi vừa nhìn thấy Điền Vũ Vận máu me đầm đìa nằm một bên: "Vận nhi của ta... rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Minh Hoàn đâu?"
Mục Vương Lưu Đàn là người quyền cao chức trọng, tại bổn triều là một nhân vật mà không ai dám đắc tội, Minh gia chẳng qua chỉ là một gia đình trí thức một vùng, ở trong mắt người ngoài Minh gia giàu có, trong mắt của Mục Vương phủ cũng chỉ là hạng tầm thường.
Nể mặt Minh Hoàn được vương gia nhà mình đặt trong lòng, Tôn Nghĩa mới biểu hiện không kiêu ngạo cho lắm.
Minh Trường Phong nói: "Thái phi cho mời tiểu nữ nhập phủ để bầu bạn, biểu tỷ trong phủ cũng đi theo vào cùng, nhưng mà biểu tỷ đã làm sai chuyện gì..."
Thật ra Minh Trường Phong cũng không quan tâm lắm đến đứa ngoại tôn nữ không thân quen này, người ông để ý tới là Minh Hoàn, nữ nhi ngoan ngoãn của ông. Điền Vũ Vận bị đưa trở về trong thảm hại như này, phải chăng Hoàn Hoàn cũng đã xảy ra chuyện?
Minh Ly chỉ mới quen biết với Mục Vương mấy ngày trước, tương đối mà nói thì hắn bình tĩnh hơn chút ít, biết muội muội mình thông minh sẽ không chọc giận Mục Vương, hơn nữa Mục Vương cũng không phải người không nói lý lẽ.
Tôn Nghĩa liếc nhìn Sở thị một cái: "Vị Điền cô nương này cử chỉ thô tục, không biết lễ giáo, tự tiện xông vào phòng binh khí của Mục Vương, phòng binh khí là nơi quan trọng, bên trong có không ít bí mật, hơn nữa còn có những thần binh lợi khí giá trị liên thành, bình thường khi không đi cùng Mục Vương thì thái phi cũng sẽ không vào đó."
Đôi môi Sở thị run run.
Bà ta biết bình thường Điền Vũ Vận không đủ thông minh, nhưng đây dù gì cũng là ngoại tôn nữ của bà ta, là cốt nhục duy nhất mà nữ nhi ruột của bà ta để lại, bà ta nhìn thấy Điền Vũ Vận bị đánh thành dáng vẻ này thì lòng đã đau xót muốn chết.
"Con không được dạy dỗ, lỗi là ở phụ thân. Vị Điền cô nương này phạm lỗi nặng, là do đã mất đi phụ mẫu, nhưng mà, hiện tại nàng ta được nuôi nấng tại Minh phủ của các người, vậy chính là lỗi của Minh phủ các người." Tôn Nghĩa lạnh lùng liếc nhìn Sở thị.
Lòng Sở thị lập tức lạnh lẽo.
Lúc này bà ta mới phản ứng lại, đứa ngoại tôn nữ này vậy mà đã thay Minh phủ đắc tội với Mục Vương phủ!
Đó chính là vị Mục Vương mà triều đỉnh còn phải kiêng nể lấy lòng!
Ngọn lửa này sẽ có thể cháy lan lên tới đầu bà ta!
Minh Trường Phong liếc nhìn mẫu thân của mình, ông nói: "Tiểu nữ cũng ở trong Mục Vương phủ, không biết hiện tại tiểu nữ..."
Tôn Nghĩa lên tiếng: "Mục Vương vốn nổi cơn thịnh nộ muốn đánh chết Điền cô nương, Minh tiểu thư rất được thái phi yêu thích, nể mặt Minh tiểu thư, Mục Vương tạm thời bỏ qua cho Điền cô nương, đồng thời cũng không tính toán với Minh phủ."
Lời nói bóng gió, ý là nếu như không có Minh Hoàn, Mục Vương phủ nhất định sẽ hỏi tội Minh phủ. Minh phủ là gia đình làm quan đã trăm năm, cho dù gốc gác có vững chắc tới mức nào, đắc tội với Mục Vương mà thiên tử còn kiêng dè thì không ai có thể cứu nổi.
Đầu óc Sở thị rốt cuộc cũng không còn hồ đồ nữa, bà ta lấy khăn lau lau vành mắt: "Đa tạ điện hạ khai ân. Đỗ Quyên, mau sai người đưa Vận nhi vào phòng."
Minh Trường Phong và Minh Ly biết được Minh Hoàn không có việc gì, trong lòng cũng tạm thời nhẹ nhõm.
Minh Trường Phong hỏi: "Hiện tại tiểu nữ vẫn ở bên cạnh thái phi hay sao?"
Tôn Nghĩa tiến lên trước hai bước, nói: “Có lẽ Minh tiểu thư đã hầu hạ thái phi đi ngủ rồi, Minh đại nhân không cần lo lắng, Mục Vương điện hạ sẽ không giận chó đánh mèo. Lệnh công tử và điện hạ cũng có giao tình, Minh tiểu thư sẽ được đối đãi đàng hoàng trong vương phủ."
Minh Trường Phong gật đầu, nói vài câu khách sáo: "Đã nghe danh Mục Vương điện hạ anh minh quyết đoán từ lâu, tiểu nữ không bị liên lụy cũng là nhờ sự thương cảm của Mục Vương."
Tôn Nghĩa nhìn Minh Trường Phong anh tuấn bất phàm, Minh Ly khôi ngô nho nhã, thầm nghĩ họ đúng là người một nhà, người nào cũng tựa như trăng sáng trên trời, tuyết trắng trong trẻo, mấy đời thanh cao tôn quý liên tiếp nhau mới có thể nuôi dưỡng được khí khái không lo ngại vinh nhục như này.
Chả trách điện hạ lại yêu thích đại tiểu thư Minh gia.
Tôn Nghĩa cũng không ở trong Minh phủ quá lâu, nói thêm vài câu, hắn lập tức quay về phụng mệnh.
Chờ khi từng tốp người trùng trùng điệp điệp của vương phủ rời đi, lúc này Minh Trường Phong mới nói: "Ngày mai đưa nó về Điền gia đi."
Đôi môi Sở thị run run: "Trên người Vận nhi bị thương, con nhẫn tâm để nó như vậy mà rời khỏi Minh gia sao?"
Đã nhiều năm như vậy, Minh Trường Phong vẫn luôn hiếu kính Sở thị, chỉ trừ thời trẻ không làm theo mệnh lệnh cưới nữ nhi Điền gia, thì ông cũng đã làm hết mọi trách nhiệm của một người con.
Nhưng mà, từ sau khi Tiết thị vào nhà, Sở thị lại tác oai tác quái với Tiết thị, gây khó dễ cho thê tử ông ở khắp nơi. Nếu Tiết thị làm sai, Sở thị thân là trưởng bối có thể chỉ trích, thế nhưng, cả nhà đều biết Tiết thị là người bao dung lương thiện, chưa từng làm sai chuyện gì.
Hiện tại, thê tử của Minh Trường Phong cũng đã mất, đứa ngoại tôn nữ họ Điền này có tất cả mọi nhược điểm của Điền gia, ham hư vinh, ưa ngụy tạo, ích kỷ, nhưng hết lần này tới lần khác Sở thị yêu thương, vì Điền Vũ Vận mà gây khó dễ cho Minh Hoàn.
Minh Trường Phong đã không còn nhịn nổi nữa.
Lòng hiếu thảo ngu xuẩn một cách mù quáng, sẽ chỉ làm cho lòng kiêu ngạo của Sở thị càng thêm càn quấy.
Minh Trường Phong nói: "Căn cơ trăm năm của Minh gia, suýt chút nữa vì người ngoài đắc tội với người quyền quý mà liên lụy tới tổ nghiệp, Minh gia tuyệt đối không thể dung thứ cho kẻ đó, nếu lão phu nhân tiếc thương cho người ngoài này, thế thì cũng có thể cùng nó rời đi."
Đây là lần đầu tiên Minh Trường Phong nói một lời nặng nề như vậy.
Sở thị tức giận tới mức mặt mày tái mét: "Ta mang thai mười tháng mới sinh ra ngươi, ngươi lại bất hiếu như thế này? Hôm nay dám nghĩ tới chuyện muốn đuổi ta đi?"
"Con đối với lão phu nhân thế nào, ngày thường lão phu nhân như thế nào, liệt tổ liệt tông đều có thể nhìn thấy rõ ràng." Minh Trường Phong nói, "Lão phu nhân có đồng ý tới trước mặt liệt tổ liệt tông để kể lể từng chuyện một không?"
Sở thị quá sức tức giận, nhưng trước sau không phản bác được một lời.
Bà ta đã sống đến ngần này tuổi, thế mà ngay cả nhi tử của mình cũng đã không còn nghe lời.
...
Trong giấc mơ của Minh Hoàn, cả người nàng hỗn loạn, trong tâm trí nàng xuất hiện đủ mọi hình ảnh.
Nàng từ bé đã sợ rắn, lại có cảm giác như thể mình từng bị rắn quấn lấy, dưới người dính dính nhớp nhớp, lồng ngực bị đè ép đau đớn, cả người không thể nào thở nổi.
Cằm nàng bị siết chặt, hàm răng bị tách mở ra, sau đó thì Minh Hoàn không chịu nổi bật ra tiếng khóc.
Khi tỉnh dậy, trời còn chưa sáng hẳn, không khí thoang thoảng mùi đàn hương, thị nữ lại đi đến lư hương tiếp tục đốt.
Do từ nhỏ trên cơ thể đã có sẵn mùi hương, nên Minh Hoàn cũng không thích mùi hương liệu cho lắm. Những loại này sẽ khiến nàng cảm thấy chóng mặt.
Nàng bước xuống giường, mở cửa sổ ra.
Không khí lạnh sáng sớm rất trong lành, thoang thoảng mùi hoa đồ mi, Minh Hoàn vừa nhìn là thấy ngay giàn đồ mi ở đối diện cửa sổ.
Lục Trúc ở hậu viện quét dọn ngẩng đầu nhìn thấy Minh Hoàn đã tỉnh dậy, vội vàng sắp xếp Đào Nhụy đến hầu hạ Minh Hoàn rửa mặt.
Khi Minh Hoàn đến đây, có mang theo không ít y phục để thay đổi, không ngờ rằng ở trong phòng cũng đã đặc biệt chuẩn bị sẵn y phục cho nàng.
Đào Nhụy mang một bộ y phục ren bằng vải lụa tới cho Minh Hoàn thay: "Nghe nói, đây là kiểu dáng và mẫu mã mới nhất ở kinh thành, ở đây còn chưa có người nào mặc."
Chất liệu vải mát lạnh trơn mịn, tầng tầng lớp lớp giống như y phục của thần tiên, Minh Hoàn cũng có thể cảm nhận được, với loại chất liệu này và cách chế tác, có lẽ sẽ hư nếu gặp nước, chỉ có thể mặc một lần. Đẹp thì có đẹp nhưng quá xá xỉ.
Nàng liếc mắt đánh giá tổng thể, bên trong tủ quần áo có mười mấy bộ y phục, kiểu dáng cũng thanh tú và phức tạp không kém, thoạt nhìn sang trọng quý phái nhưng không thể mang đi giặt, chỉ có mặc một lần.
Ngày mai nàng vẫn nên lấy y phục của mình ra trước mới được.
Đào Nhụy lại nói: "Phong cảnh trong vương phủ phong phú, nếu Minh tiểu thư cảm thấy buồn chán thì có thể đi ra ngoài dạo, ngoại trừ phòng binh khí và phòng của điện hạ, thì người có thể đi bất kỳ chỗ nào cũng được. Mấy ngày trước có người mới tặng cho vương gia một cặp sói con, nếu người muốn chơi thì nô tỳ sẽ cho sai người mang đến."
Minh Hoàn cười nói: "Đã khiến Đào Nhụy tỷ tỷ hao tâm rồi, ta không dám nhìn đám dã thú này đâu."
Đào Nhụy cười nói: "Người yên tâm, chúng nó được thầy huấn luyện dạy dỗ cực kỳ tốt. Nếu như người không thích những thứ này, chỗ giàn hoa đồ mi có một cánh cửa nhỏ, ra khỏi cửa sẽ có một vườn hoa nhỏ, bên trong có rất nhiều loài chim, còn có cả khổng tước hoa nha, người không cần quá gò bó, cứ yên tâm mà đi."
Minh Hoàn chưa từng nhìn thấy khổng tước, nàng tò mò hỏi: "Sẽ xòe đuôi sao?"
Đào Nhụy cười nói : "Sẽ có, nhưng còn phải dựa vào duyên phận, đợi lát nữa nô tỳ sẽ dẫn người đi xem xem."
Chờ đến khi dùng xong điểm tâm, Đào Nhụy đưa Minh Hoàn đến cánh cửa nhỏ ngoài vườn hoa.
Vừa ra khỏi cửa là đã có một con vẹt màu sắc sặc sỡ kêu la trên cành cây, nhìn thấy người đến, con vẹt vỗ nhẹ cánh bay đến đậu trên vai Minh Hoàn.
Đào Nhụy xua nó đi: "Đi đi đi!"
Con vẹt nhếch mỏ mổ lên tay Đào Nhụy, mổ một hồi, nó học theo giọng điệu khi nãy Đào Nhụy vừa nói: "Đi đi đi!"
Minh Hoàn: "..."
Đào Nhụy lên tiếng: "Nếu ngươi còn không xuống, hôm sau điện hạ sẽ nhổ lông ngươi làm món vẹt quay!"
Móng vuốt con vẹt bấu vào vai Minh Hoàn có hơi đau, nàng cũng đang muốn đuổi con vẹt này bay đi, lần này con vẹt vội vã đập cánh bay đi: "Điện hạ đến rồi! Điện hạ đến rồi!"
Minh Hoàn vừa ngẩng đầu lên nhìn, quả thật nhìn thấy một nam tử tuấn tú trên người đang mặc bộ gấm bào màu tím nhạt, tóc vấn ngọc trâm.
Lưu Đàn bước đi trong gió, áo bào rộng rãi khiến thần thái hắn phong lưu tiêu sái, quý phái tao nhã, hắn liếc nhìn Đào Nhụy: "Nha đầu tay chân vụng về, vậy mà lại để cho loài chim muông này đậu trên bả vai của Minh tiểu thư, còn không mau lui xuống!"
Minh Hoàn cười nói: “Đừng trách Đào Nhụy tỷ tỷ, chỉ là do con vẹt này xinh đẹp, tiểu nữ rất thích nó."
Đào Nhụy nhận được mệnh lệnh, biết điều nên lui đi.
Hôm nay Đào Nhụy lựa cho Minh Hoàn một bộ xiêm y màu lam nhạt, màu sắc gần như tương tự với xiêm y của Lưu Đàn, nàng ngẩng đầu nhìn sang Lưu Đàn: "Sao điện hạ lại ở đây ạ?"
Lưu Đàn nói: “Chỗ ở của Cô cách chỗ này không xa, sáng sớm tới đây tản bộ, không ngờ lại gặp được Hoàn Hoàn, Hoàn Hoàn đến xem khổng tước sao?"
Minh Hoàn gật đầu.
Bình thường Lưu Đàn thích mặc xiêm y sát người, thích buộc tóc dài, bây giờ vì muốn lấy sắc đẹp ra mê hoặc Minh Hoàn, không thể không ăn mặc theo kiểu yêu thích của các phong lưu công tử, mỗi một kiểu dáng mỗi một màu sắc đều làm mười mấy bộ.
Hắn đưa tay ra: “Nắm lấy bàn tay của Cô, Cô dẫn muội đi."
Gia giáo Minh gia nghiêm ngặt, từ mười tuổi trở đi nàng đã không còn tiếp xúc tay chân với huynh trưởng, cho dù Lưu Đàn đã trở thành nghĩa huynh của nàng nhưng cũng có khác biệt nam nữ.
Vì vậy, Minh Hoàn khẽ lắc đầu.
Lưu Đàn cất lời: "Cô có nuôi một con hổ trắng đi tản bộ trong này, nó không quen biết muội, muội nắm tay Cô, nếu như nó nhảy bổ vào muội thì Cô có thể kịp thời bảo vệ cho muội. Nơi này cũng không có người ngoài, Hoàn Hoàn cứ tiếp xúc Cô như ca ca ruột là được."
Hắn chân thành cởi mở thế này, nếu Minh Hoàn từ chối hắn, ngược lại có chút thiếu tự nhiên.
Minh Hoàn đành phải chủ động nắm lấy tay Lưu Đàn, bàn tay hắn rất to, có thể bao phủ hết cả bàn tay nhỏ bé của Minh Hoàn.
Minh Hoàn thì thầm nói: "Điện hạ cho con hổ ăn cái gì ạ? Cả một con bò, con dê sao?"
Lưu Đàn nghiêm túc lắc đầu: "Nó không ăn dê bò, chỉ ăn tiểu cô nương không nghe lời, cho nên trên con đường này, Hoàn Hoàn phải ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Cô."
Minh Hoàn: "... A."
Người trong Mục Vương phủ đến chính là thị vệ thân cận với Mục Vương - Tôn Nghĩa, phụ thân Minh Trường Phong của Minh Hoàn, huynh trưởng Minh Ly còn có lão phu nhân Sở thị cũng bị kinh động đến.
Sở thị vội vàng từ trên giường ngồi dậy, vừa nghe là biểu tiểu thư xảy ra chuyện, sắc mặt bà đã trở nên u ám, hấp tấp đi thẳng một đường ra khỏi tiểu viện của mình.
Minh Trường Phong và Minh Ly cũng đã đợi sẵn.
Sở thị chống gậy đi đến, gần như muốn ngất xỉu khi vừa nhìn thấy Điền Vũ Vận máu me đầm đìa nằm một bên: "Vận nhi của ta... rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Minh Hoàn đâu?"
Mục Vương Lưu Đàn là người quyền cao chức trọng, tại bổn triều là một nhân vật mà không ai dám đắc tội, Minh gia chẳng qua chỉ là một gia đình trí thức một vùng, ở trong mắt người ngoài Minh gia giàu có, trong mắt của Mục Vương phủ cũng chỉ là hạng tầm thường.
Nể mặt Minh Hoàn được vương gia nhà mình đặt trong lòng, Tôn Nghĩa mới biểu hiện không kiêu ngạo cho lắm.
Minh Trường Phong nói: "Thái phi cho mời tiểu nữ nhập phủ để bầu bạn, biểu tỷ trong phủ cũng đi theo vào cùng, nhưng mà biểu tỷ đã làm sai chuyện gì..."
Thật ra Minh Trường Phong cũng không quan tâm lắm đến đứa ngoại tôn nữ không thân quen này, người ông để ý tới là Minh Hoàn, nữ nhi ngoan ngoãn của ông. Điền Vũ Vận bị đưa trở về trong thảm hại như này, phải chăng Hoàn Hoàn cũng đã xảy ra chuyện?
Minh Ly chỉ mới quen biết với Mục Vương mấy ngày trước, tương đối mà nói thì hắn bình tĩnh hơn chút ít, biết muội muội mình thông minh sẽ không chọc giận Mục Vương, hơn nữa Mục Vương cũng không phải người không nói lý lẽ.
Tôn Nghĩa liếc nhìn Sở thị một cái: "Vị Điền cô nương này cử chỉ thô tục, không biết lễ giáo, tự tiện xông vào phòng binh khí của Mục Vương, phòng binh khí là nơi quan trọng, bên trong có không ít bí mật, hơn nữa còn có những thần binh lợi khí giá trị liên thành, bình thường khi không đi cùng Mục Vương thì thái phi cũng sẽ không vào đó."
Đôi môi Sở thị run run.
Bà ta biết bình thường Điền Vũ Vận không đủ thông minh, nhưng đây dù gì cũng là ngoại tôn nữ của bà ta, là cốt nhục duy nhất mà nữ nhi ruột của bà ta để lại, bà ta nhìn thấy Điền Vũ Vận bị đánh thành dáng vẻ này thì lòng đã đau xót muốn chết.
"Con không được dạy dỗ, lỗi là ở phụ thân. Vị Điền cô nương này phạm lỗi nặng, là do đã mất đi phụ mẫu, nhưng mà, hiện tại nàng ta được nuôi nấng tại Minh phủ của các người, vậy chính là lỗi của Minh phủ các người." Tôn Nghĩa lạnh lùng liếc nhìn Sở thị.
Lòng Sở thị lập tức lạnh lẽo.
Lúc này bà ta mới phản ứng lại, đứa ngoại tôn nữ này vậy mà đã thay Minh phủ đắc tội với Mục Vương phủ!
Đó chính là vị Mục Vương mà triều đỉnh còn phải kiêng nể lấy lòng!
Ngọn lửa này sẽ có thể cháy lan lên tới đầu bà ta!
Minh Trường Phong liếc nhìn mẫu thân của mình, ông nói: "Tiểu nữ cũng ở trong Mục Vương phủ, không biết hiện tại tiểu nữ..."
Tôn Nghĩa lên tiếng: "Mục Vương vốn nổi cơn thịnh nộ muốn đánh chết Điền cô nương, Minh tiểu thư rất được thái phi yêu thích, nể mặt Minh tiểu thư, Mục Vương tạm thời bỏ qua cho Điền cô nương, đồng thời cũng không tính toán với Minh phủ."
Lời nói bóng gió, ý là nếu như không có Minh Hoàn, Mục Vương phủ nhất định sẽ hỏi tội Minh phủ. Minh phủ là gia đình làm quan đã trăm năm, cho dù gốc gác có vững chắc tới mức nào, đắc tội với Mục Vương mà thiên tử còn kiêng dè thì không ai có thể cứu nổi.
Đầu óc Sở thị rốt cuộc cũng không còn hồ đồ nữa, bà ta lấy khăn lau lau vành mắt: "Đa tạ điện hạ khai ân. Đỗ Quyên, mau sai người đưa Vận nhi vào phòng."
Minh Trường Phong và Minh Ly biết được Minh Hoàn không có việc gì, trong lòng cũng tạm thời nhẹ nhõm.
Minh Trường Phong hỏi: "Hiện tại tiểu nữ vẫn ở bên cạnh thái phi hay sao?"
Tôn Nghĩa tiến lên trước hai bước, nói: “Có lẽ Minh tiểu thư đã hầu hạ thái phi đi ngủ rồi, Minh đại nhân không cần lo lắng, Mục Vương điện hạ sẽ không giận chó đánh mèo. Lệnh công tử và điện hạ cũng có giao tình, Minh tiểu thư sẽ được đối đãi đàng hoàng trong vương phủ."
Minh Trường Phong gật đầu, nói vài câu khách sáo: "Đã nghe danh Mục Vương điện hạ anh minh quyết đoán từ lâu, tiểu nữ không bị liên lụy cũng là nhờ sự thương cảm của Mục Vương."
Tôn Nghĩa nhìn Minh Trường Phong anh tuấn bất phàm, Minh Ly khôi ngô nho nhã, thầm nghĩ họ đúng là người một nhà, người nào cũng tựa như trăng sáng trên trời, tuyết trắng trong trẻo, mấy đời thanh cao tôn quý liên tiếp nhau mới có thể nuôi dưỡng được khí khái không lo ngại vinh nhục như này.
Chả trách điện hạ lại yêu thích đại tiểu thư Minh gia.
Tôn Nghĩa cũng không ở trong Minh phủ quá lâu, nói thêm vài câu, hắn lập tức quay về phụng mệnh.
Chờ khi từng tốp người trùng trùng điệp điệp của vương phủ rời đi, lúc này Minh Trường Phong mới nói: "Ngày mai đưa nó về Điền gia đi."
Đôi môi Sở thị run run: "Trên người Vận nhi bị thương, con nhẫn tâm để nó như vậy mà rời khỏi Minh gia sao?"
Đã nhiều năm như vậy, Minh Trường Phong vẫn luôn hiếu kính Sở thị, chỉ trừ thời trẻ không làm theo mệnh lệnh cưới nữ nhi Điền gia, thì ông cũng đã làm hết mọi trách nhiệm của một người con.
Nhưng mà, từ sau khi Tiết thị vào nhà, Sở thị lại tác oai tác quái với Tiết thị, gây khó dễ cho thê tử ông ở khắp nơi. Nếu Tiết thị làm sai, Sở thị thân là trưởng bối có thể chỉ trích, thế nhưng, cả nhà đều biết Tiết thị là người bao dung lương thiện, chưa từng làm sai chuyện gì.
Hiện tại, thê tử của Minh Trường Phong cũng đã mất, đứa ngoại tôn nữ họ Điền này có tất cả mọi nhược điểm của Điền gia, ham hư vinh, ưa ngụy tạo, ích kỷ, nhưng hết lần này tới lần khác Sở thị yêu thương, vì Điền Vũ Vận mà gây khó dễ cho Minh Hoàn.
Minh Trường Phong đã không còn nhịn nổi nữa.
Lòng hiếu thảo ngu xuẩn một cách mù quáng, sẽ chỉ làm cho lòng kiêu ngạo của Sở thị càng thêm càn quấy.
Minh Trường Phong nói: "Căn cơ trăm năm của Minh gia, suýt chút nữa vì người ngoài đắc tội với người quyền quý mà liên lụy tới tổ nghiệp, Minh gia tuyệt đối không thể dung thứ cho kẻ đó, nếu lão phu nhân tiếc thương cho người ngoài này, thế thì cũng có thể cùng nó rời đi."
Đây là lần đầu tiên Minh Trường Phong nói một lời nặng nề như vậy.
Sở thị tức giận tới mức mặt mày tái mét: "Ta mang thai mười tháng mới sinh ra ngươi, ngươi lại bất hiếu như thế này? Hôm nay dám nghĩ tới chuyện muốn đuổi ta đi?"
"Con đối với lão phu nhân thế nào, ngày thường lão phu nhân như thế nào, liệt tổ liệt tông đều có thể nhìn thấy rõ ràng." Minh Trường Phong nói, "Lão phu nhân có đồng ý tới trước mặt liệt tổ liệt tông để kể lể từng chuyện một không?"
Sở thị quá sức tức giận, nhưng trước sau không phản bác được một lời.
Bà ta đã sống đến ngần này tuổi, thế mà ngay cả nhi tử của mình cũng đã không còn nghe lời.
...
Trong giấc mơ của Minh Hoàn, cả người nàng hỗn loạn, trong tâm trí nàng xuất hiện đủ mọi hình ảnh.
Nàng từ bé đã sợ rắn, lại có cảm giác như thể mình từng bị rắn quấn lấy, dưới người dính dính nhớp nhớp, lồng ngực bị đè ép đau đớn, cả người không thể nào thở nổi.
Cằm nàng bị siết chặt, hàm răng bị tách mở ra, sau đó thì Minh Hoàn không chịu nổi bật ra tiếng khóc.
Khi tỉnh dậy, trời còn chưa sáng hẳn, không khí thoang thoảng mùi đàn hương, thị nữ lại đi đến lư hương tiếp tục đốt.
Do từ nhỏ trên cơ thể đã có sẵn mùi hương, nên Minh Hoàn cũng không thích mùi hương liệu cho lắm. Những loại này sẽ khiến nàng cảm thấy chóng mặt.
Nàng bước xuống giường, mở cửa sổ ra.
Không khí lạnh sáng sớm rất trong lành, thoang thoảng mùi hoa đồ mi, Minh Hoàn vừa nhìn là thấy ngay giàn đồ mi ở đối diện cửa sổ.
Lục Trúc ở hậu viện quét dọn ngẩng đầu nhìn thấy Minh Hoàn đã tỉnh dậy, vội vàng sắp xếp Đào Nhụy đến hầu hạ Minh Hoàn rửa mặt.
Khi Minh Hoàn đến đây, có mang theo không ít y phục để thay đổi, không ngờ rằng ở trong phòng cũng đã đặc biệt chuẩn bị sẵn y phục cho nàng.
Đào Nhụy mang một bộ y phục ren bằng vải lụa tới cho Minh Hoàn thay: "Nghe nói, đây là kiểu dáng và mẫu mã mới nhất ở kinh thành, ở đây còn chưa có người nào mặc."
Chất liệu vải mát lạnh trơn mịn, tầng tầng lớp lớp giống như y phục của thần tiên, Minh Hoàn cũng có thể cảm nhận được, với loại chất liệu này và cách chế tác, có lẽ sẽ hư nếu gặp nước, chỉ có thể mặc một lần. Đẹp thì có đẹp nhưng quá xá xỉ.
Nàng liếc mắt đánh giá tổng thể, bên trong tủ quần áo có mười mấy bộ y phục, kiểu dáng cũng thanh tú và phức tạp không kém, thoạt nhìn sang trọng quý phái nhưng không thể mang đi giặt, chỉ có mặc một lần.
Ngày mai nàng vẫn nên lấy y phục của mình ra trước mới được.
Đào Nhụy lại nói: "Phong cảnh trong vương phủ phong phú, nếu Minh tiểu thư cảm thấy buồn chán thì có thể đi ra ngoài dạo, ngoại trừ phòng binh khí và phòng của điện hạ, thì người có thể đi bất kỳ chỗ nào cũng được. Mấy ngày trước có người mới tặng cho vương gia một cặp sói con, nếu người muốn chơi thì nô tỳ sẽ cho sai người mang đến."
Minh Hoàn cười nói: "Đã khiến Đào Nhụy tỷ tỷ hao tâm rồi, ta không dám nhìn đám dã thú này đâu."
Đào Nhụy cười nói: "Người yên tâm, chúng nó được thầy huấn luyện dạy dỗ cực kỳ tốt. Nếu như người không thích những thứ này, chỗ giàn hoa đồ mi có một cánh cửa nhỏ, ra khỏi cửa sẽ có một vườn hoa nhỏ, bên trong có rất nhiều loài chim, còn có cả khổng tước hoa nha, người không cần quá gò bó, cứ yên tâm mà đi."
Minh Hoàn chưa từng nhìn thấy khổng tước, nàng tò mò hỏi: "Sẽ xòe đuôi sao?"
Đào Nhụy cười nói : "Sẽ có, nhưng còn phải dựa vào duyên phận, đợi lát nữa nô tỳ sẽ dẫn người đi xem xem."
Chờ đến khi dùng xong điểm tâm, Đào Nhụy đưa Minh Hoàn đến cánh cửa nhỏ ngoài vườn hoa.
Vừa ra khỏi cửa là đã có một con vẹt màu sắc sặc sỡ kêu la trên cành cây, nhìn thấy người đến, con vẹt vỗ nhẹ cánh bay đến đậu trên vai Minh Hoàn.
Đào Nhụy xua nó đi: "Đi đi đi!"
Con vẹt nhếch mỏ mổ lên tay Đào Nhụy, mổ một hồi, nó học theo giọng điệu khi nãy Đào Nhụy vừa nói: "Đi đi đi!"
Minh Hoàn: "..."
Đào Nhụy lên tiếng: "Nếu ngươi còn không xuống, hôm sau điện hạ sẽ nhổ lông ngươi làm món vẹt quay!"
Móng vuốt con vẹt bấu vào vai Minh Hoàn có hơi đau, nàng cũng đang muốn đuổi con vẹt này bay đi, lần này con vẹt vội vã đập cánh bay đi: "Điện hạ đến rồi! Điện hạ đến rồi!"
Minh Hoàn vừa ngẩng đầu lên nhìn, quả thật nhìn thấy một nam tử tuấn tú trên người đang mặc bộ gấm bào màu tím nhạt, tóc vấn ngọc trâm.
Lưu Đàn bước đi trong gió, áo bào rộng rãi khiến thần thái hắn phong lưu tiêu sái, quý phái tao nhã, hắn liếc nhìn Đào Nhụy: "Nha đầu tay chân vụng về, vậy mà lại để cho loài chim muông này đậu trên bả vai của Minh tiểu thư, còn không mau lui xuống!"
Minh Hoàn cười nói: “Đừng trách Đào Nhụy tỷ tỷ, chỉ là do con vẹt này xinh đẹp, tiểu nữ rất thích nó."
Đào Nhụy nhận được mệnh lệnh, biết điều nên lui đi.
Hôm nay Đào Nhụy lựa cho Minh Hoàn một bộ xiêm y màu lam nhạt, màu sắc gần như tương tự với xiêm y của Lưu Đàn, nàng ngẩng đầu nhìn sang Lưu Đàn: "Sao điện hạ lại ở đây ạ?"
Lưu Đàn nói: “Chỗ ở của Cô cách chỗ này không xa, sáng sớm tới đây tản bộ, không ngờ lại gặp được Hoàn Hoàn, Hoàn Hoàn đến xem khổng tước sao?"
Minh Hoàn gật đầu.
Bình thường Lưu Đàn thích mặc xiêm y sát người, thích buộc tóc dài, bây giờ vì muốn lấy sắc đẹp ra mê hoặc Minh Hoàn, không thể không ăn mặc theo kiểu yêu thích của các phong lưu công tử, mỗi một kiểu dáng mỗi một màu sắc đều làm mười mấy bộ.
Hắn đưa tay ra: “Nắm lấy bàn tay của Cô, Cô dẫn muội đi."
Gia giáo Minh gia nghiêm ngặt, từ mười tuổi trở đi nàng đã không còn tiếp xúc tay chân với huynh trưởng, cho dù Lưu Đàn đã trở thành nghĩa huynh của nàng nhưng cũng có khác biệt nam nữ.
Vì vậy, Minh Hoàn khẽ lắc đầu.
Lưu Đàn cất lời: "Cô có nuôi một con hổ trắng đi tản bộ trong này, nó không quen biết muội, muội nắm tay Cô, nếu như nó nhảy bổ vào muội thì Cô có thể kịp thời bảo vệ cho muội. Nơi này cũng không có người ngoài, Hoàn Hoàn cứ tiếp xúc Cô như ca ca ruột là được."
Hắn chân thành cởi mở thế này, nếu Minh Hoàn từ chối hắn, ngược lại có chút thiếu tự nhiên.
Minh Hoàn đành phải chủ động nắm lấy tay Lưu Đàn, bàn tay hắn rất to, có thể bao phủ hết cả bàn tay nhỏ bé của Minh Hoàn.
Minh Hoàn thì thầm nói: "Điện hạ cho con hổ ăn cái gì ạ? Cả một con bò, con dê sao?"
Lưu Đàn nghiêm túc lắc đầu: "Nó không ăn dê bò, chỉ ăn tiểu cô nương không nghe lời, cho nên trên con đường này, Hoàn Hoàn phải ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Cô."
Minh Hoàn: "... A."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.