Mỹ Nam Trần Trụi Trên Cánh Đồng
Chương 19: Thai sản (Play)
Âu Kim Kim Ojj
15/06/2022
Edit: Pa
Chớp mắt đã tới tháng chạp [1], em bé trong bụng cũng sắp được chín tháng. Bụng Thẩm Thanh đã rất to không thể mặc nổi quần nữa, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mặc chiếc váy bầu mà Điền Dã mua cho. Chiếc váy hồng rộng thùng thình cậu đang mặc có khi còn nhét vừa hai người đàn ông vóc dáng bình thường.
Vốn ban đầu còn cảm thấy miễn cưỡng, sau khi mặc lại thấy chiếc váy mềm mại ôm vào người mình, không nặng nề gì cả, đành mắt nhắm mắt mở. Thẩm Thanh khoác thêm một chiếc áo lông vũ rồi ôm bụng chậm rãi, lắc lư ra khỏi phòng.
Ở gian ngoài, Điền Dã đang đập đập, gõ gõ, anh định làm một cái cũi trước khi sinh em bé. Điền Dã nghe nói trẻ sơ sinh trong thành phố đều ngủ trên nôi, có thể lắc qua lắc lại để dỗ em bé ngủ. Từ đêm qua anh đã nhặt nhạnh các đầu gỗ để bắt đầu thực hiện, đến giờ cũng đã ra hình dạng của cái nôi rồi.
Thoáng thấy Thẩm Thanh đang lảo đảo bước ra khỏi cửa, Điền Dã cuống quýt đỡ lấy.
"Ra đây làm gì?"
"Không phải thầy lang bảo em phải đi lại nhiều hơn sao, ngày nào cũng phải nằm một chỗ khó chịu lắm."
Điền Dã đỡ Thẩm Thanh đi lại mấy vòng quanh sân, chờ cậu thấm mệt mới chậm rãi đỡ cậu tới ghế nằm. Thẩm Thanh nằm trên ghế thở dốc.
"Mệt chết đi được, sinh một đứa nhỏ sao phiền toái như vậy chứ!"
Điền Dã ngồi xổm trên mặt đất, mỉm cười nghe cậu than thở, nhấc một chân cậu đặt lên đùi rồi chậm rãi xoa bóp. Ở giai đoạn sau của thai kỳ, chân càng sưng to hơn, chỉ cần chạm nhẹ một cái liền lún thành cái tổ chim, Thẩm Thanh lúc này chỉ có thể mang giày của Điền Dã. Chỉ những khi được người đàn ông của mình ôm vào lòng, dỗ dành xoa bóp mới vơi bớt những khó chịu, tủi thân trong lòng cậu. Được xoa bóp, Thẩm Thanh im lặng nằm trên ghế, lim dim tận hưởng sự phục vụ của Điền Dã.
Dưới sự chăm sóc của anh, thân hình Thẩm Thanh càng ngày càng tròn trịa, ngoại trừ cái bụng tròn vo vì đứa nhỏ với bàn chân bị xuống máu sưng vù ra, thì đùi và mông cũng có da có thịt hơn trước. Điền Dã ấn một đường từ mắt cá tới cẳng chân, bàn tay thô dày luồn vào váy ấn nhẹ nhàng trên đùi mịn màng, trơn mịn. Ấn một hồi lâu thì bắt đầu được voi đòi hai Bà Trưng [2], bàn tay ấn nhẹ lên đùi non mấy cái rồi làm bộ vô tình chạm phải vùng đồi núi giữa hai chân đang ướt nhẹp, quả nhiên Thẩm Thanh không mặc quần lót.
Thẩm Thanh sao có thể còn không hiểu nữa, dùng đùi kẹp chặt lấy bàn tay đang làm bậy. "Không được!"
Làn váy trũng sâu xuống, bên trong nóng hừng hực, bàn tay bị đùi kẹp chặt toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Những ngón tay mang vết chai vuốt nhẹ lên bắp đùi mềm mịn cực kỳ ái muội.
"Bao lâu rồi chúng mình không làm? Lần trước thầy lang còn nhắc anh phải mở rộng sản đạo giúp em [3]. Em quên rồi à?"
Con bướm dâm đãng đã quen chuyện tình tứ, anh vừa lướt qua liền tràn ra mật ngọt. Thẩm Thanh bị dục vọng mê hoặc cũng cảm thấy lời anh nói thật thuận tai, bèn buông lỏng hai chân, mặc kệ bàn tay đang tiến vào.
Cũng may hôm nay trời đẹp, chẳng mấy khi mặt trời thức giấc vào những ngày đông như thế này. Điền Dã chép miệng, định bụng làm một "bữa tiệc" ngoài trời. (wattpad @ paaa03)
Để tránh Thẩm Thanh mệt nhọc, Điền Dã chuẩn bị một cái gối lót dưới eo cậu. Kéo ra hai mảnh đùi đang rũ xuống, ánh sáng màu hồng xuyên qua làn váy rọi tới nơi riêng tư, bờ mông tròn với bướm nhỏ đều bị ghế dựa ép bẹt, dán lên váy. Chú chim non vểnh lên đầy kiêu hãnh, đem váy vén lên thành một cái bọc kì lạ.
Điền Dã sờ miệng bướm, nhỏ hẹp đến đáng thương, trong lòng anh lo lắng, đến lúc đó không biết có thuận lợi sinh em bé không. Bướm dâm được sờ soạng mấy cái, nó muốn ăn thịt chứ không phải một khúc dạo đầu lâu la như vậy, bướm nhỏ mang theo cơn ngứa ngáy, khó chịu chủ động tìm đến hai ngón tay thô dài kia.
Thẩm Thanh hai mắt lim dim, rên hừ hừ, bàn tay vẫn không quên đỡ lấy bụng to. Bướm dâm trơn ướt chủ động đưa đẩy, cọ cọ hai ngón tay phía trước, Điền Dã nhìn cảnh đẹp khiêu gợi trước mắt mà con *** muốn nổ tung.
Bàn tay đầy vết chai sạn đột nhiên tập kích bất ngờ, thọc vào cái miệng đói khát, nước dâm tràn ra đầy tay. Hai ngón tay may mắn chẳng vội vã hành sự, chúng nằm trong vách thịt, nhẹ nhàng mở rộng lối đi chật hẹp. Thẩm Thanh đang thèm thuồng làm sao đợi nổi.
"Ưm, anh làm gì thế, mau ấy đi, em muốn lắm rồi."
"Đang mở rộng sản đạo, cái bướm nhỏ này sao vẫn chặt như vậy, vừa chặt vừa nóng"
Hai ngón tay tạo thành hình cây kéo, cứ đủng đỉnh ở lối đi; cái tay còn lại cũng luồn xuống háng an ủi chú chim non cũng đang chịu sự tra tấn như vậy.
Khoái cảm nửa vời dưới thân làm Thẩm Thanh phải ỉ ôi gọi anh trai, chồng yêu một hồi lâu thì Điền Dã mới chịu lôi con mãng xà nặng trĩu ra.
dương v*t đè lên miệng bướm, nhanh chóng xoa xoa nước dâm rồi dập thẳng vào trong, miệng bướm xinh đẹp đỏ ửng, căng lên trong chốc lát. Con bướm nõn nà hung hăng xoắn chặt nhưng bị dập mạnh quá nên đành luyến tiếc rồi thả lỏng. Vách thịt ướt mềm cũng lẳng lơ quấn lấy dương v*t, hút vào nơi sâu nhất. Điền Dã nắm chặt lấy đùi non của cậu, đem con *** trướng phát đau nhắm thẳng chỗ sâu nhất, vượt qua tầng tầng lớp lớp trong vách thịt dâm đãng, ép ra thật nhiều mật ngọt.
"A~ đẩy tới rồi. Thật, thật sướng..."
dương v*t rất nhanh đã khoan sâu tới tận đáy, quy đầu khổng lồ đứng trước cái miệng nhỏ đang cắn xé trong bướm nhỏ mà cọ xát, đến mức Thẩm Thanh phải run rẩy nắm lấy vạt váy trên bụng.
Cuối cùng, Điền Dã lại một lần nữa nhẹ nhàng đâm vào tử cung đang không ngừng co lại. Thẩm Thanh cong người, ưỡn ngực, thét lên rồi bắn, tinh dịch của chim nhỏ vẩy hết lên chiếc váy hồng phấn, làn váy nở rộ một chùm hoa trắng, đẹp lẳng lơ.
Thẩm Thanh vừa lên đỉnh còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì Điền Dã đã nắm lấy hột le, lắc lư qua lại. Hột le mẫn cảm vừa được sờ một cái đã ngã trái ngã phải. Thẩm Thanh kiệt sức, hé ra đầu lưỡi nõn nà mà thở dốc. Điền Dã đỏ mắt, khom người ngậm đầu lưỡi vào trong miệng, hung hăng vừa mút vừa nhay. Nước miếng trong miệng hai người chảy cả xuống cằm.
"Ưm... Aa... Trướng quá mà... Chồng ơi, chồng... Bắn đi mà... Hức... Trướng..."
Bị nhồi đến căng đầy, Thẩm Thanh không chịu nổi, vừa khóc vừa thở hổn hển. Ai biết rằng cái gã đàn ông ngày thường không chịu nổi cảnh nước mắt cậu rơi nhất mà hôm nay lại tỏ ra kiên quyết, chỉ nhẹ nhàng liếm đi những giọt nước mắt đọng trên mặt. Bàn tay anh không ngừng di chuyển, nước dâm nhuốm đầy tay, một ngón tay khác ở bên ngoài cũng đang mò mẫm vào trong kẽ hở, Thẩm Thanh sợ hãi, giãy dụa.
"Không làm, không làm... Không, nếu anh vào nữa... Sẽ, nó sẽ nứt raaa..."
Chàng trai túm chặt hai chân trắng nõn đang đạp loạn xạ. "Đừng giãy, cẩn thận cái bụng"
Đợi Thẩm Thanh bình tĩnh hơn mới ghé vào tai cậu nhẹ nhàng nói: "Sẽ không nứt ra đâu, mẹ đĩ của anh, chỗ này còn phải sinh con. Bây giờ không làm thế thì sau này sẽ phải chịu khổ. Ngoan, thả lỏng nào, anh còn thêm một ngón nữa."
Thẩm Thanh bĩu môi, khụt khịt không đáp ứng. Trong lòng sợ hãi nhưng cũng biết anh nói thật, đành hít sâu, cố gắng thả lỏng âm đ*o. Điền Dã cảm nhận vách thịt đang bóp chặt dần thả lỏng, ngay lập tức đem ngón tay đang miết dọc khe hở từ từ chen vào. Cửa mình bị kéo căng ra đến cực hạn, tưởng như sắp biến thành trong suốt [4].
"Đau à?" Điền Dã cũng lo lắng, cắm vào được cũng không dám nhúc nhích nữa.
"Không đau, chỉ là, hơi trướng... Anh chậm thôi..." Thẩm Thanh khóc nức nở, có chút tủi thân.
Điền Dã lúc này mới dám chậm rãi đưa đẩy, dương v*t khuấy đảo bên trong, hai ngón tay moi moi, đào bới. Bướm nhỏ cũng quen dần, chẳng mấy liền tiết ra mật ngọt sền sệt. Bây giờ, dương v*t với ngón tay mới có thể di chuyển dễ dàng hơn một chút.
Bướm nhỏ ngứa ngáy được dương v*t với ngón tay lấp kín, chơi đùa đến sung sướng, khoái cảm còn mãnh liệt hơn lúc trước. Điền Dã cũng sướng, con *** cũng thấy nó được bé bướm mút chặt hơn, hai ngón tay xoa xoa bên trong vách thịt cứ như đang thủ dâm cho nó trong âm đ*o của Thẩm Thanh.
Điền Dã chăm chú nhìn cảnh đẹp dâm loạn dưới bụng bầu, sự thỏa mãn trong lòng, khoái cảm trong thân thể truyền thẳng tới đại não. Anh đỏ mắt, thở hổn hển dồn sức dập mấy chục cái xuống con bướm lẳng lơ, rồi vội vàng rút ra bắn lên váy, bắn ngay bên cạnh chỗ Thẩm Thanh vấy lên. Chùm hoa trắng trên nền vải phấn hồng càng nở rộ.
Thẩm Thanh ôm bụng, hai chân co giật rồi phun ra một dòng nước trong suốt. Trước ngực áo cũng ướt đẫm, đó là sữa nguyên chất, không biết đã trào ra từ lúc nào.
Điền Dã nhẹ nhàng hôn lên môi Thẩm Thanh, lại hôn tiếp cái bụng căng to phát hoảng, sau đó mới ôm một thân cậu nhớp nháp, dơ dáy của Thẩm Thanh vào tắm rửa.
_____
[1] Tháng chạp: tháng 12 âm lịch
[2] Bản gốc 心猿意马: Tâm viên ý mã được hiểu là tâm tư bay nhảy vô định như khỉ, ý nghĩ lồng lộn như ngựa.
Một phép ẩn dụ cho việc tâm trí/ suy nghĩ hay thay đổi, ý chí yếu không giữ vững lập trường; đầu óc không tập trung, rối loạn. Trường hợp trước (Chương 16) để chỉ tâm trí rối loạn. Ở chương này chỉ việc thay đổi suy nghĩ có cái này lại muốn cái kia.
[3] Sản đạo: Ống sinh, hiểu nôm na là đường sinh sản. Đoạn mà thai nhi rời khỏi cơ thể mẹ, bao gồm ống sinh xương (xương chậu) và ống sinh mềm (cổ tử cung và âm đ*o)
[4] Trong suốt ý chỉ những thứ bị kéo căng ra đến mức có thể nhìn xuyên thấu giống như tấm vải cho giãn bị kéo thật căng đến mức có thể nhìn xuyên qua được.
Chớp mắt đã tới tháng chạp [1], em bé trong bụng cũng sắp được chín tháng. Bụng Thẩm Thanh đã rất to không thể mặc nổi quần nữa, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mặc chiếc váy bầu mà Điền Dã mua cho. Chiếc váy hồng rộng thùng thình cậu đang mặc có khi còn nhét vừa hai người đàn ông vóc dáng bình thường.
Vốn ban đầu còn cảm thấy miễn cưỡng, sau khi mặc lại thấy chiếc váy mềm mại ôm vào người mình, không nặng nề gì cả, đành mắt nhắm mắt mở. Thẩm Thanh khoác thêm một chiếc áo lông vũ rồi ôm bụng chậm rãi, lắc lư ra khỏi phòng.
Ở gian ngoài, Điền Dã đang đập đập, gõ gõ, anh định làm một cái cũi trước khi sinh em bé. Điền Dã nghe nói trẻ sơ sinh trong thành phố đều ngủ trên nôi, có thể lắc qua lắc lại để dỗ em bé ngủ. Từ đêm qua anh đã nhặt nhạnh các đầu gỗ để bắt đầu thực hiện, đến giờ cũng đã ra hình dạng của cái nôi rồi.
Thoáng thấy Thẩm Thanh đang lảo đảo bước ra khỏi cửa, Điền Dã cuống quýt đỡ lấy.
"Ra đây làm gì?"
"Không phải thầy lang bảo em phải đi lại nhiều hơn sao, ngày nào cũng phải nằm một chỗ khó chịu lắm."
Điền Dã đỡ Thẩm Thanh đi lại mấy vòng quanh sân, chờ cậu thấm mệt mới chậm rãi đỡ cậu tới ghế nằm. Thẩm Thanh nằm trên ghế thở dốc.
"Mệt chết đi được, sinh một đứa nhỏ sao phiền toái như vậy chứ!"
Điền Dã ngồi xổm trên mặt đất, mỉm cười nghe cậu than thở, nhấc một chân cậu đặt lên đùi rồi chậm rãi xoa bóp. Ở giai đoạn sau của thai kỳ, chân càng sưng to hơn, chỉ cần chạm nhẹ một cái liền lún thành cái tổ chim, Thẩm Thanh lúc này chỉ có thể mang giày của Điền Dã. Chỉ những khi được người đàn ông của mình ôm vào lòng, dỗ dành xoa bóp mới vơi bớt những khó chịu, tủi thân trong lòng cậu. Được xoa bóp, Thẩm Thanh im lặng nằm trên ghế, lim dim tận hưởng sự phục vụ của Điền Dã.
Dưới sự chăm sóc của anh, thân hình Thẩm Thanh càng ngày càng tròn trịa, ngoại trừ cái bụng tròn vo vì đứa nhỏ với bàn chân bị xuống máu sưng vù ra, thì đùi và mông cũng có da có thịt hơn trước. Điền Dã ấn một đường từ mắt cá tới cẳng chân, bàn tay thô dày luồn vào váy ấn nhẹ nhàng trên đùi mịn màng, trơn mịn. Ấn một hồi lâu thì bắt đầu được voi đòi hai Bà Trưng [2], bàn tay ấn nhẹ lên đùi non mấy cái rồi làm bộ vô tình chạm phải vùng đồi núi giữa hai chân đang ướt nhẹp, quả nhiên Thẩm Thanh không mặc quần lót.
Thẩm Thanh sao có thể còn không hiểu nữa, dùng đùi kẹp chặt lấy bàn tay đang làm bậy. "Không được!"
Làn váy trũng sâu xuống, bên trong nóng hừng hực, bàn tay bị đùi kẹp chặt toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Những ngón tay mang vết chai vuốt nhẹ lên bắp đùi mềm mịn cực kỳ ái muội.
"Bao lâu rồi chúng mình không làm? Lần trước thầy lang còn nhắc anh phải mở rộng sản đạo giúp em [3]. Em quên rồi à?"
Con bướm dâm đãng đã quen chuyện tình tứ, anh vừa lướt qua liền tràn ra mật ngọt. Thẩm Thanh bị dục vọng mê hoặc cũng cảm thấy lời anh nói thật thuận tai, bèn buông lỏng hai chân, mặc kệ bàn tay đang tiến vào.
Cũng may hôm nay trời đẹp, chẳng mấy khi mặt trời thức giấc vào những ngày đông như thế này. Điền Dã chép miệng, định bụng làm một "bữa tiệc" ngoài trời. (wattpad @ paaa03)
Để tránh Thẩm Thanh mệt nhọc, Điền Dã chuẩn bị một cái gối lót dưới eo cậu. Kéo ra hai mảnh đùi đang rũ xuống, ánh sáng màu hồng xuyên qua làn váy rọi tới nơi riêng tư, bờ mông tròn với bướm nhỏ đều bị ghế dựa ép bẹt, dán lên váy. Chú chim non vểnh lên đầy kiêu hãnh, đem váy vén lên thành một cái bọc kì lạ.
Điền Dã sờ miệng bướm, nhỏ hẹp đến đáng thương, trong lòng anh lo lắng, đến lúc đó không biết có thuận lợi sinh em bé không. Bướm dâm được sờ soạng mấy cái, nó muốn ăn thịt chứ không phải một khúc dạo đầu lâu la như vậy, bướm nhỏ mang theo cơn ngứa ngáy, khó chịu chủ động tìm đến hai ngón tay thô dài kia.
Thẩm Thanh hai mắt lim dim, rên hừ hừ, bàn tay vẫn không quên đỡ lấy bụng to. Bướm dâm trơn ướt chủ động đưa đẩy, cọ cọ hai ngón tay phía trước, Điền Dã nhìn cảnh đẹp khiêu gợi trước mắt mà con *** muốn nổ tung.
Bàn tay đầy vết chai sạn đột nhiên tập kích bất ngờ, thọc vào cái miệng đói khát, nước dâm tràn ra đầy tay. Hai ngón tay may mắn chẳng vội vã hành sự, chúng nằm trong vách thịt, nhẹ nhàng mở rộng lối đi chật hẹp. Thẩm Thanh đang thèm thuồng làm sao đợi nổi.
"Ưm, anh làm gì thế, mau ấy đi, em muốn lắm rồi."
"Đang mở rộng sản đạo, cái bướm nhỏ này sao vẫn chặt như vậy, vừa chặt vừa nóng"
Hai ngón tay tạo thành hình cây kéo, cứ đủng đỉnh ở lối đi; cái tay còn lại cũng luồn xuống háng an ủi chú chim non cũng đang chịu sự tra tấn như vậy.
Khoái cảm nửa vời dưới thân làm Thẩm Thanh phải ỉ ôi gọi anh trai, chồng yêu một hồi lâu thì Điền Dã mới chịu lôi con mãng xà nặng trĩu ra.
dương v*t đè lên miệng bướm, nhanh chóng xoa xoa nước dâm rồi dập thẳng vào trong, miệng bướm xinh đẹp đỏ ửng, căng lên trong chốc lát. Con bướm nõn nà hung hăng xoắn chặt nhưng bị dập mạnh quá nên đành luyến tiếc rồi thả lỏng. Vách thịt ướt mềm cũng lẳng lơ quấn lấy dương v*t, hút vào nơi sâu nhất. Điền Dã nắm chặt lấy đùi non của cậu, đem con *** trướng phát đau nhắm thẳng chỗ sâu nhất, vượt qua tầng tầng lớp lớp trong vách thịt dâm đãng, ép ra thật nhiều mật ngọt.
"A~ đẩy tới rồi. Thật, thật sướng..."
dương v*t rất nhanh đã khoan sâu tới tận đáy, quy đầu khổng lồ đứng trước cái miệng nhỏ đang cắn xé trong bướm nhỏ mà cọ xát, đến mức Thẩm Thanh phải run rẩy nắm lấy vạt váy trên bụng.
Cuối cùng, Điền Dã lại một lần nữa nhẹ nhàng đâm vào tử cung đang không ngừng co lại. Thẩm Thanh cong người, ưỡn ngực, thét lên rồi bắn, tinh dịch của chim nhỏ vẩy hết lên chiếc váy hồng phấn, làn váy nở rộ một chùm hoa trắng, đẹp lẳng lơ.
Thẩm Thanh vừa lên đỉnh còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì Điền Dã đã nắm lấy hột le, lắc lư qua lại. Hột le mẫn cảm vừa được sờ một cái đã ngã trái ngã phải. Thẩm Thanh kiệt sức, hé ra đầu lưỡi nõn nà mà thở dốc. Điền Dã đỏ mắt, khom người ngậm đầu lưỡi vào trong miệng, hung hăng vừa mút vừa nhay. Nước miếng trong miệng hai người chảy cả xuống cằm.
"Ưm... Aa... Trướng quá mà... Chồng ơi, chồng... Bắn đi mà... Hức... Trướng..."
Bị nhồi đến căng đầy, Thẩm Thanh không chịu nổi, vừa khóc vừa thở hổn hển. Ai biết rằng cái gã đàn ông ngày thường không chịu nổi cảnh nước mắt cậu rơi nhất mà hôm nay lại tỏ ra kiên quyết, chỉ nhẹ nhàng liếm đi những giọt nước mắt đọng trên mặt. Bàn tay anh không ngừng di chuyển, nước dâm nhuốm đầy tay, một ngón tay khác ở bên ngoài cũng đang mò mẫm vào trong kẽ hở, Thẩm Thanh sợ hãi, giãy dụa.
"Không làm, không làm... Không, nếu anh vào nữa... Sẽ, nó sẽ nứt raaa..."
Chàng trai túm chặt hai chân trắng nõn đang đạp loạn xạ. "Đừng giãy, cẩn thận cái bụng"
Đợi Thẩm Thanh bình tĩnh hơn mới ghé vào tai cậu nhẹ nhàng nói: "Sẽ không nứt ra đâu, mẹ đĩ của anh, chỗ này còn phải sinh con. Bây giờ không làm thế thì sau này sẽ phải chịu khổ. Ngoan, thả lỏng nào, anh còn thêm một ngón nữa."
Thẩm Thanh bĩu môi, khụt khịt không đáp ứng. Trong lòng sợ hãi nhưng cũng biết anh nói thật, đành hít sâu, cố gắng thả lỏng âm đ*o. Điền Dã cảm nhận vách thịt đang bóp chặt dần thả lỏng, ngay lập tức đem ngón tay đang miết dọc khe hở từ từ chen vào. Cửa mình bị kéo căng ra đến cực hạn, tưởng như sắp biến thành trong suốt [4].
"Đau à?" Điền Dã cũng lo lắng, cắm vào được cũng không dám nhúc nhích nữa.
"Không đau, chỉ là, hơi trướng... Anh chậm thôi..." Thẩm Thanh khóc nức nở, có chút tủi thân.
Điền Dã lúc này mới dám chậm rãi đưa đẩy, dương v*t khuấy đảo bên trong, hai ngón tay moi moi, đào bới. Bướm nhỏ cũng quen dần, chẳng mấy liền tiết ra mật ngọt sền sệt. Bây giờ, dương v*t với ngón tay mới có thể di chuyển dễ dàng hơn một chút.
Bướm nhỏ ngứa ngáy được dương v*t với ngón tay lấp kín, chơi đùa đến sung sướng, khoái cảm còn mãnh liệt hơn lúc trước. Điền Dã cũng sướng, con *** cũng thấy nó được bé bướm mút chặt hơn, hai ngón tay xoa xoa bên trong vách thịt cứ như đang thủ dâm cho nó trong âm đ*o của Thẩm Thanh.
Điền Dã chăm chú nhìn cảnh đẹp dâm loạn dưới bụng bầu, sự thỏa mãn trong lòng, khoái cảm trong thân thể truyền thẳng tới đại não. Anh đỏ mắt, thở hổn hển dồn sức dập mấy chục cái xuống con bướm lẳng lơ, rồi vội vàng rút ra bắn lên váy, bắn ngay bên cạnh chỗ Thẩm Thanh vấy lên. Chùm hoa trắng trên nền vải phấn hồng càng nở rộ.
Thẩm Thanh ôm bụng, hai chân co giật rồi phun ra một dòng nước trong suốt. Trước ngực áo cũng ướt đẫm, đó là sữa nguyên chất, không biết đã trào ra từ lúc nào.
Điền Dã nhẹ nhàng hôn lên môi Thẩm Thanh, lại hôn tiếp cái bụng căng to phát hoảng, sau đó mới ôm một thân cậu nhớp nháp, dơ dáy của Thẩm Thanh vào tắm rửa.
_____
[1] Tháng chạp: tháng 12 âm lịch
[2] Bản gốc 心猿意马: Tâm viên ý mã được hiểu là tâm tư bay nhảy vô định như khỉ, ý nghĩ lồng lộn như ngựa.
Một phép ẩn dụ cho việc tâm trí/ suy nghĩ hay thay đổi, ý chí yếu không giữ vững lập trường; đầu óc không tập trung, rối loạn. Trường hợp trước (Chương 16) để chỉ tâm trí rối loạn. Ở chương này chỉ việc thay đổi suy nghĩ có cái này lại muốn cái kia.
[3] Sản đạo: Ống sinh, hiểu nôm na là đường sinh sản. Đoạn mà thai nhi rời khỏi cơ thể mẹ, bao gồm ống sinh xương (xương chậu) và ống sinh mềm (cổ tử cung và âm đ*o)
[4] Trong suốt ý chỉ những thứ bị kéo căng ra đến mức có thể nhìn xuyên thấu giống như tấm vải cho giãn bị kéo thật căng đến mức có thể nhìn xuyên qua được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.