Quyển 1 - Chương 48: Hiệu ứng quảng cáo
Trầm Nhiêu
07/05/2015
Bài hát 《 Ánh trăng hiểu lòng tôi 》của Đặng Lệ Quân, giống như tạc đạn đánh vào lòng người, làm rung động cả những thính giả có năng lực chịu đựng tốt ở thành Lâm An.
Hôm nay là Trung thu, theo truyền thống của người Trung Quốc, Trung thu trăng tròn tượng trưng đoàn viên, yêu hương, tương tư và triền miên. Bao nhiêu văn nhân mặc khách ngắm trăng viết nên những vần thơ động lòng người, những vần thơ đó hợp cùng diễn xướng chốn thanh lâu, đã làm cảm động vô số người đã yêu, đang yêu và sẽ yêu.
"Trăng sáng bao giờ có, nâng chén hỏi trời xanh" là hào sảng của Tô Thức; "Ta gửi sầu tư vào ánh trăng" là lãng mạn của Lý Bạch; "Nhân sinh đại đại vô cùng dĩ, Giang nguyệt niên niên chỉ tương tự" là niềm thương nhớ của Trương Nhược Hư; "Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng tử thì" là cảm khái của Trương Cửu Linh. . . . . .
--- ------ ------ ------ ------ -----Làm phiền chút xíu---- ------ ------ ------ ------
Các bạn có thể tham khảo những bài thơ sau từ trang thivien.net:
Xuân giang hoa nguyệt dạ - Trương Nhược Hư
Vọng nguyệt hoài viễn - Trương Cửu Linh
Hai nhà thơ còn lại có nhiều tác phẩm quá, tạm thời mình chưa tìm ra được, bạn nào biết cho mình hay với ^_^
--- ------ ------ ------ -------Mời các bạn đọc tiếp---- ------ ------ ------ ---------
Nhưng không chỉ có bậc sĩ phu mới biết thưởng lãm ánh trăng, dân chúng cũng sẽ bởi chuyện trăng tròn khuyết mà buồn thương. Nhưng là những ngôn từ nho nhã văn vẻ, bá tánh bình dân không biết chữ sao thưởng thức được, bình thường họ cũng chỉ hát những khúc hát dân gian phàm tục, như "Tình muội muội nàng chớ đi, ca ca nhớ nàng nước mắt rơi" đại loại.
Nhưng Hải Đường hát bài hát này, ca từ bọn họ có thể hiểu được, lời bài hát này thật đặc biệt, hơn nữa giai điệu đơn giản dễ học thuộc lòng.
"Chàng hỏi em yêu chàng có sâu đậm, ta yêu chàng được mấy phần? Tình của em là chân thật, tình yêu của em là bất biến, ánh trăng kia hiểu lòng em. . . . . ." Hải Đường ngừng hát, những tiểu cô nương lại cùng nhau hợp ca, hát bè theo.
Những người lớn tuổi nghe một khúc như thế, nhớ lại mình lúc còn trẻ đã từng có thanh mai trúc mã, hôm nay thiếu nữ khi cười mắt cong lên như vầng trăng đã gả cho ai mất rồi? Nhớ ngày đó bao thề non hẹn biển, hôm nay cũng hóa thành mưa hận mây buồn mà thôi. . . . . .
Còn người trẻ nghe một khúc này, nghĩ tới cô nương nhà hàng xóm mình thầm mến, không biết nàng có thể hiểu tâm ý của mình? Nếu mình hát bài hát này với nàng, nàng có thể ngầm đồng ý cho nhà ta cầu hôn hay không?
Đại nương đại thẩm cũng bị bài hát này gợi lên những tình cảm nữ nhi thuở thiếu thời, càng đừng nói tới những tiểu cô nương đang độ xuân thì, bài hát này thật là làm cho người ta vừa yêu vừa hận, không dám nghe lại vừa muốn nghe mà!
Tiểu Ngọc đem bài hát《 Ánh trăng hiểu lòng tôi 》 dạy cho Hải Đường, vốn đã tính làm ca khúc quảng cáo cho buổi lễ hôm nay. Bài hát này, người đọc sách chưa chắc thích, nhưng những bá tánh bình dân nhất định rất thích!
Khi đám người tản đi, một hán tử lén lút vội vã chạy ra khỏi con hẻm, một đường chạy tới Thiên phố, quay đầu lại xem có ai chú ý tới gã không, mới chạy vào hậu viện Tế Thế đường.
Mạc Huệ Hương đang kiểm tra dược liệu hôm nay, nhìn thấy tên sai vặt đã trở lại, cũng chú ý chuyện khác, trực tiếp kêu gã tới hỏi: "Tình hình như thế nào?"
Hán tử tên là Hứa Hào trả lời: "Nhị chưởng quỹ , bên kia thật náo nhiệt a. . . . . ." Gã báo cáo tình hình vừa rồi nhìn thấy cho Mạc Huệ Hương, Mạc Huệ Hương cũng không biểu hiện gì, chỉ vừa nghe vừa gật đầu.
"Sau đó thì sao? Sao ngươi trở lại rồi? Ta không phải đã nói trước với ngươi, bảo ngươi mua của họ mấy bình dược cao trở lại sao?" Mạc Huệ Hương hỏi.
"Haizz, nhị chưởng quỹ, bọn họ căn bản không bán!" Hứa Hào khổ sở: "Cho tới bây giờ chưa từng thấy chủ quán nào kì quái như vậy, khai trương cửa hàng hoành tráng như vậy, nhưng về sau mọi người muốn xem y bán cái gì, y lại nói. . . . . . từ kia có chút khó đọc. . . . . . Tên gì ‘ Lưu hành nội bộ ’!"
"Hả?" Sắc mặt bình tĩnh của Mạc Huệ Hương cũng có chút biến hóa: "Lưu hành nội bộ. . . . . . Chính là không bán cho người ngoài rồi. Đây là giở trò quỷ gì?"
Hứa Hào nói: "Tiểu cô nương kia nói. . . . . ." Gã đang nhắc tới Thủy Thanh Vân, "Nàng nói trong bảy ngày khai trương, hạn chế cung ứng, chỉ bán cho khách có ngọc bài khách quý!"
Mạc Huệ Hương nghĩ tới chuyện kì quái này, từ từ trợn to hai mắt. Bản thân hắn cũng là người làm ăn, suy nghĩ một chút đã hiểu, nhưng. . . . . . tên tiểu tử Thích gia này thật hiếm thấy, có thể nghĩ tới chiêu này! Thật. . . . . . Thật lợi hại!
Lúc Mạc Huệ Hương báo cáo với Bàng Nhất Hưng, Bàng Nhất Hưng cũng nghĩ đến một vấn đề khác: "Như vậy, trong bảy ngày này, chúng ta không lấy được những phương thuốc này." Bàng Nhất Hưng ở trước mặt người ngoài có bộ dạng tươi cười hớn hở, nhưng bây giờ mặt của lão có chút dữ tợn."Tên Thích Thăng này. . . . . . Không diệt trừ y sớm, thì sẽ mãi là mối họa lớn, nếu y cứ buôn bán như vậy, một ngày nào đó sẽ vớt thịt trong nồi của chúng ta!"
"Đúng vậy!" Mạc Huệ Hương thở dài: "Đông gia, chúng ta phải nghĩ một biện pháp khác mới được. . . . . ."
Bàng Nhất Hưng đi qua đi lại trong thư phòng, lại lâm vào trầm tư.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Ban đầu Tiểu Ngọc làm ra "Ngọc bài khách quý" , vốn là muốn vì cửa hiệu tương lai kiếm chút mối buôn bán.
Chủ nhân của mỗi ngọc bài, cũng sẽ ghi họ tên chỗ ở, thời hạn làm hội viên. Nhưng có thể mua một lúc hơn mười lọ dược cao chắc chắn không phải nữ nhi nhà bình thường, đa số là các danh kĩ thanh lâu. Để những người này thành khách hàng lâu dài, rồi lại từ các nàng phát triển ra ngoài, phương pháp tiêu thụ này ở hiện đại rất phổ biến, nhưng tuyệt đối là một phương pháp rất hữu hiệu.
Sau giờ ngọ ngày Trung thu, lễ khai trương mới vừa kết thúc, Thủy Thanh Vân mang theo mấy lọ thuốc cao đến Bích Thủy cư. Bích Đào cô nương ở Bích Thủy cư, chính là một trong những khách quý của Mỹ Ngọc phường.
"Đây là cái gì?"
Bích Đào cô nương tò mò cầm lên lọ thuốc Thủy Thanh Vân mang đến, mở nắp ra đã ngửi được mùi thảo dược thơm mát.
Nước Thanh Vân sao khi được Tiểu Ngọc dạy kèm, đã học thuộc lòng công dụng của những dược cao này. Nói với Bích Đào cô nương: "Bích Đào cô nương, đây là Mỹ Ngọc Tịnh Bạch Sương trong tiệm chúng tôi, cô dùng qua chưa?"
"A, dùng qua, rất tốt."
Thủy Thanh Vân hỏi: "Vậy, ngoài tốt ra, có phải cảm thấy có chỗ chưa tốt lắm đúng không?"
Bích Đào cô nương nghi ngờ,làm sao bán đồ mà lại nói hàng hóa nhà mình không tốt chứ?"Chỗ chưa tốt. . . . . . Cái này. . . . . ." Bích Đào cô nương khẽ cau mày, nhất thời cũng nghĩ không ra Tịnh Bạch Sương có cái gì không tốt.
Thủy Thanh Vân gợi ý: "Có phải sau khi thoa phấn rồi rửa mặt, vẫn cảm thấy trên mặt hơi khó chịu?"
Bích Đào cô nương chợt nhớ: "A, đúng rồi! Chính là sau khi rửa mặt xong cảm thấy da hơi khô, phải lúc lâu sau mới hết."
"Như vậy!" Thủy Thanh Vân cười dài cầm bình nước lúc nãy đưa Bích Đào xem đổ ra tay một chút, "Bích Đào cô nương, có thể để tôi thử Nhuận Phu Thủy trên tay cô một chút không?"
Bích Đào gật đầu một cái, Thủy Thanh Vân liền bôi Nhuận Phu Thủy trên mu bàn tay nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ mấy cái, giải thích: "Vỗ vỗ như vậy, để cho da hấp thu các tinh chất trong thuốc tốt hơn. . . . . . Cô thư xem xem?"
Bích Đào sờ sờ tay trái của mình, quả nhiên làm dịu rất nhiều, không khỏi có chút vui mừng. Thủy Thanh Vân còn nói: "Vậy cô thử sờ tay phải của mình xem?"
Bích Đào xem xét hai tay của mình một hồi, giương mắt nói với Thủy Thanh Vân: "Nhuận Phu Thủy này bao nhiêu tiền? Ta mua!"
Thủy Thanh Vân lắc đầu một cái, Bích Đào sửng sốt, thế nào, không bán?
"Bích Đào cô nương, cô là khách quý của chúng tôi, lúc chúng tôi bán ngọc bài cũng đã nói rồi, mỗi khi Mỹ Ngọc dược cao có sản phẩm mới cũng sẽ đem đến cho khách quý! Chai Nhuận Phu thủy này, là chúng tôi đưa cho cô, cô có thể dùng thử một chút, cảm thấy tốt thì mua! Hơn nữa. . . . . ." Thủy Thanh Vân cố ý nói nhỏ giọng: "Hơn nữa khách quý có thể được hưởng ưu đãi của chúng tôi, chai Nhuận Phu thủy này, định giá là ba trăm văn, người khác còn chưa chắc mua được! Nhưng nếu bán cho cô, một trăm tám mươi văn!"
"Thật?" Bích Đào hết sức vui mừng.
"Đương nhiên là thật! Tôi nói cô biết, chai Nhuận Phu thủy này là tâm huyết mới nghiên cứu gần đây của Thích đại phu. Cô biết không? Da dẻ mịn màng trắng trẻo mới là trạng thái tốt nhất của da, mỗi ngày sau khi cô rửa mặt, lấy một ít Nhuân Phu thủy này vỗ lên da mặt, tôi đảm bảo da măt của cô càng ngày càng trơn mịn! Có điều, nhất định phải dùng hết trong vòng nửa tháng" Tiểu Ngọc viết kịch bản Thủy Thanh Vân đã sớm nhớ kỹ trong lòng, đạt tới cảnh giới vừa mở miệng lời tuông ra. Đừng nhìn cô chưa từng đọc sách, nhưng nói chuyện thì đầu đuôi rõ ràng, làm cho người ta không mua cũng không được a!
Thật ra thì chai "Mỹ Ngọc Nhuận Phu thủy" này thành phần chủ yếu là Long Đảm Thảo. Long Đảm Thảo có tính bình, kháng khuẩn, tăng cường sức sống cho da, cùng với tiêu viêm, có khả năng làm trắng và dưỡng ẩm.
Bởi vì trước kia da Tiểu Ngọc rất nhạy cảm, sử dụng những loại nước dưỡng da có cồn thì không được, liền tự mình chế biến nước Long Đảm Thảo để dưỡng da. Nhưng Tiểu Ngọc chỉ biết làm bán thành phẩm thô sơ, người cải biến nước Long Đảm Thảo trở thành Nhuận Phu thủy, đều là công lao của Thích Thăng. Y dùng phương pháp đặc biệt thanh lọc Long Đảm Thảo, lại thêm chút nước bạc hà, lúc bôi lên có cảm giác mát dịu, các cô nương làm sao không thích?
Đáng tiếc cổ đại không có các hợp chất cao phân tử gì gì đó. Hợp chất cao phân tử dùng nhiều trong công nghệ mỹ phẩm ở hiện đại để tăng độ dính, tại sao khi sử dụng những mỹ phẩm dưỡng da lại có cảm giác dinh dính, cũng là bởi vì bỏ thêm thứ này."Mỹ Ngọc Nhuận Phu thủy" không cách nào làm được hoàn mỹ như vậy, nhưng trong giới mỹ phẩm dưỡng da hiện giờ —— nói khoa trương một chút —— chính là một cuộc cách mạng. Có ai từng nghe sau khi rửa mặt còn phải thêm nước? Nhưng khi sử dụng sẽ cảm thấy rất thoải mái!
Nước Long Đảm Thảo không có chất phụ gia, không thể giữ lâu, cho nên phải để khách hàng dùng trong nửa tháng —— ngược lại, nếu vẫn muốn dùng Nhuận Phu thủy này, vậy thì nửa tháng phải xài hết một chai!
Thủy Thanh Vân chờ những nữ nhân viên tiếp thị hết sản phẩm cho khách quý trong danh sách, mới đẩy mạnh tiêu thụ "Mỹ Ngọc Nhuận Phu thủy" , "Mỹ Ngọc Oánh Bạch sương" , "Mỹ Ngọc Bạc Hoa cao" ba loại này ra thị trường. Từ vẻ mặt hài lòng của khách hàng, Thủy Thanh Vân biết kế tiếp các cô sẽ bận rộn!
Mỹ Ngọc phường khai trương long trọng đã trở thành đề tài dân chúng Lâm An bàn tán từ đầu đường tới cuối ngõ. Không ngoài dự đoán của Tiểu Ngọc, bài hát này vừa ra đời, lập tức liền trở thành “bài hát cửa miệng” của dân chúng thành Lâm An, trước kia không phải là có câu sao?" Nơi nào có nước, nơi đó có thơ ca." Bây giờ là thành"Nơi nào có người, ai không hát 《 Ánh trăng 》" !
"Chàng hỏi em yêu chàng có sâu đậm, em yêu chàng được mấy phần. . . . . ."
Tên của Mỹ Ngọc phường, theo bài hát đang được thịnh hành này truyền khắp các ngõ ngách ở thành Lâm An.
Hôm nay là Trung thu, theo truyền thống của người Trung Quốc, Trung thu trăng tròn tượng trưng đoàn viên, yêu hương, tương tư và triền miên. Bao nhiêu văn nhân mặc khách ngắm trăng viết nên những vần thơ động lòng người, những vần thơ đó hợp cùng diễn xướng chốn thanh lâu, đã làm cảm động vô số người đã yêu, đang yêu và sẽ yêu.
"Trăng sáng bao giờ có, nâng chén hỏi trời xanh" là hào sảng của Tô Thức; "Ta gửi sầu tư vào ánh trăng" là lãng mạn của Lý Bạch; "Nhân sinh đại đại vô cùng dĩ, Giang nguyệt niên niên chỉ tương tự" là niềm thương nhớ của Trương Nhược Hư; "Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng tử thì" là cảm khái của Trương Cửu Linh. . . . . .
--- ------ ------ ------ ------ -----Làm phiền chút xíu---- ------ ------ ------ ------
Các bạn có thể tham khảo những bài thơ sau từ trang thivien.net:
Xuân giang hoa nguyệt dạ - Trương Nhược Hư
Vọng nguyệt hoài viễn - Trương Cửu Linh
Hai nhà thơ còn lại có nhiều tác phẩm quá, tạm thời mình chưa tìm ra được, bạn nào biết cho mình hay với ^_^
--- ------ ------ ------ -------Mời các bạn đọc tiếp---- ------ ------ ------ ---------
Nhưng không chỉ có bậc sĩ phu mới biết thưởng lãm ánh trăng, dân chúng cũng sẽ bởi chuyện trăng tròn khuyết mà buồn thương. Nhưng là những ngôn từ nho nhã văn vẻ, bá tánh bình dân không biết chữ sao thưởng thức được, bình thường họ cũng chỉ hát những khúc hát dân gian phàm tục, như "Tình muội muội nàng chớ đi, ca ca nhớ nàng nước mắt rơi" đại loại.
Nhưng Hải Đường hát bài hát này, ca từ bọn họ có thể hiểu được, lời bài hát này thật đặc biệt, hơn nữa giai điệu đơn giản dễ học thuộc lòng.
"Chàng hỏi em yêu chàng có sâu đậm, ta yêu chàng được mấy phần? Tình của em là chân thật, tình yêu của em là bất biến, ánh trăng kia hiểu lòng em. . . . . ." Hải Đường ngừng hát, những tiểu cô nương lại cùng nhau hợp ca, hát bè theo.
Những người lớn tuổi nghe một khúc như thế, nhớ lại mình lúc còn trẻ đã từng có thanh mai trúc mã, hôm nay thiếu nữ khi cười mắt cong lên như vầng trăng đã gả cho ai mất rồi? Nhớ ngày đó bao thề non hẹn biển, hôm nay cũng hóa thành mưa hận mây buồn mà thôi. . . . . .
Còn người trẻ nghe một khúc này, nghĩ tới cô nương nhà hàng xóm mình thầm mến, không biết nàng có thể hiểu tâm ý của mình? Nếu mình hát bài hát này với nàng, nàng có thể ngầm đồng ý cho nhà ta cầu hôn hay không?
Đại nương đại thẩm cũng bị bài hát này gợi lên những tình cảm nữ nhi thuở thiếu thời, càng đừng nói tới những tiểu cô nương đang độ xuân thì, bài hát này thật là làm cho người ta vừa yêu vừa hận, không dám nghe lại vừa muốn nghe mà!
Tiểu Ngọc đem bài hát《 Ánh trăng hiểu lòng tôi 》 dạy cho Hải Đường, vốn đã tính làm ca khúc quảng cáo cho buổi lễ hôm nay. Bài hát này, người đọc sách chưa chắc thích, nhưng những bá tánh bình dân nhất định rất thích!
Khi đám người tản đi, một hán tử lén lút vội vã chạy ra khỏi con hẻm, một đường chạy tới Thiên phố, quay đầu lại xem có ai chú ý tới gã không, mới chạy vào hậu viện Tế Thế đường.
Mạc Huệ Hương đang kiểm tra dược liệu hôm nay, nhìn thấy tên sai vặt đã trở lại, cũng chú ý chuyện khác, trực tiếp kêu gã tới hỏi: "Tình hình như thế nào?"
Hán tử tên là Hứa Hào trả lời: "Nhị chưởng quỹ , bên kia thật náo nhiệt a. . . . . ." Gã báo cáo tình hình vừa rồi nhìn thấy cho Mạc Huệ Hương, Mạc Huệ Hương cũng không biểu hiện gì, chỉ vừa nghe vừa gật đầu.
"Sau đó thì sao? Sao ngươi trở lại rồi? Ta không phải đã nói trước với ngươi, bảo ngươi mua của họ mấy bình dược cao trở lại sao?" Mạc Huệ Hương hỏi.
"Haizz, nhị chưởng quỹ, bọn họ căn bản không bán!" Hứa Hào khổ sở: "Cho tới bây giờ chưa từng thấy chủ quán nào kì quái như vậy, khai trương cửa hàng hoành tráng như vậy, nhưng về sau mọi người muốn xem y bán cái gì, y lại nói. . . . . . từ kia có chút khó đọc. . . . . . Tên gì ‘ Lưu hành nội bộ ’!"
"Hả?" Sắc mặt bình tĩnh của Mạc Huệ Hương cũng có chút biến hóa: "Lưu hành nội bộ. . . . . . Chính là không bán cho người ngoài rồi. Đây là giở trò quỷ gì?"
Hứa Hào nói: "Tiểu cô nương kia nói. . . . . ." Gã đang nhắc tới Thủy Thanh Vân, "Nàng nói trong bảy ngày khai trương, hạn chế cung ứng, chỉ bán cho khách có ngọc bài khách quý!"
Mạc Huệ Hương nghĩ tới chuyện kì quái này, từ từ trợn to hai mắt. Bản thân hắn cũng là người làm ăn, suy nghĩ một chút đã hiểu, nhưng. . . . . . tên tiểu tử Thích gia này thật hiếm thấy, có thể nghĩ tới chiêu này! Thật. . . . . . Thật lợi hại!
Lúc Mạc Huệ Hương báo cáo với Bàng Nhất Hưng, Bàng Nhất Hưng cũng nghĩ đến một vấn đề khác: "Như vậy, trong bảy ngày này, chúng ta không lấy được những phương thuốc này." Bàng Nhất Hưng ở trước mặt người ngoài có bộ dạng tươi cười hớn hở, nhưng bây giờ mặt của lão có chút dữ tợn."Tên Thích Thăng này. . . . . . Không diệt trừ y sớm, thì sẽ mãi là mối họa lớn, nếu y cứ buôn bán như vậy, một ngày nào đó sẽ vớt thịt trong nồi của chúng ta!"
"Đúng vậy!" Mạc Huệ Hương thở dài: "Đông gia, chúng ta phải nghĩ một biện pháp khác mới được. . . . . ."
Bàng Nhất Hưng đi qua đi lại trong thư phòng, lại lâm vào trầm tư.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Ban đầu Tiểu Ngọc làm ra "Ngọc bài khách quý" , vốn là muốn vì cửa hiệu tương lai kiếm chút mối buôn bán.
Chủ nhân của mỗi ngọc bài, cũng sẽ ghi họ tên chỗ ở, thời hạn làm hội viên. Nhưng có thể mua một lúc hơn mười lọ dược cao chắc chắn không phải nữ nhi nhà bình thường, đa số là các danh kĩ thanh lâu. Để những người này thành khách hàng lâu dài, rồi lại từ các nàng phát triển ra ngoài, phương pháp tiêu thụ này ở hiện đại rất phổ biến, nhưng tuyệt đối là một phương pháp rất hữu hiệu.
Sau giờ ngọ ngày Trung thu, lễ khai trương mới vừa kết thúc, Thủy Thanh Vân mang theo mấy lọ thuốc cao đến Bích Thủy cư. Bích Đào cô nương ở Bích Thủy cư, chính là một trong những khách quý của Mỹ Ngọc phường.
"Đây là cái gì?"
Bích Đào cô nương tò mò cầm lên lọ thuốc Thủy Thanh Vân mang đến, mở nắp ra đã ngửi được mùi thảo dược thơm mát.
Nước Thanh Vân sao khi được Tiểu Ngọc dạy kèm, đã học thuộc lòng công dụng của những dược cao này. Nói với Bích Đào cô nương: "Bích Đào cô nương, đây là Mỹ Ngọc Tịnh Bạch Sương trong tiệm chúng tôi, cô dùng qua chưa?"
"A, dùng qua, rất tốt."
Thủy Thanh Vân hỏi: "Vậy, ngoài tốt ra, có phải cảm thấy có chỗ chưa tốt lắm đúng không?"
Bích Đào cô nương nghi ngờ,làm sao bán đồ mà lại nói hàng hóa nhà mình không tốt chứ?"Chỗ chưa tốt. . . . . . Cái này. . . . . ." Bích Đào cô nương khẽ cau mày, nhất thời cũng nghĩ không ra Tịnh Bạch Sương có cái gì không tốt.
Thủy Thanh Vân gợi ý: "Có phải sau khi thoa phấn rồi rửa mặt, vẫn cảm thấy trên mặt hơi khó chịu?"
Bích Đào cô nương chợt nhớ: "A, đúng rồi! Chính là sau khi rửa mặt xong cảm thấy da hơi khô, phải lúc lâu sau mới hết."
"Như vậy!" Thủy Thanh Vân cười dài cầm bình nước lúc nãy đưa Bích Đào xem đổ ra tay một chút, "Bích Đào cô nương, có thể để tôi thử Nhuận Phu Thủy trên tay cô một chút không?"
Bích Đào gật đầu một cái, Thủy Thanh Vân liền bôi Nhuận Phu Thủy trên mu bàn tay nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ mấy cái, giải thích: "Vỗ vỗ như vậy, để cho da hấp thu các tinh chất trong thuốc tốt hơn. . . . . . Cô thư xem xem?"
Bích Đào sờ sờ tay trái của mình, quả nhiên làm dịu rất nhiều, không khỏi có chút vui mừng. Thủy Thanh Vân còn nói: "Vậy cô thử sờ tay phải của mình xem?"
Bích Đào xem xét hai tay của mình một hồi, giương mắt nói với Thủy Thanh Vân: "Nhuận Phu Thủy này bao nhiêu tiền? Ta mua!"
Thủy Thanh Vân lắc đầu một cái, Bích Đào sửng sốt, thế nào, không bán?
"Bích Đào cô nương, cô là khách quý của chúng tôi, lúc chúng tôi bán ngọc bài cũng đã nói rồi, mỗi khi Mỹ Ngọc dược cao có sản phẩm mới cũng sẽ đem đến cho khách quý! Chai Nhuận Phu thủy này, là chúng tôi đưa cho cô, cô có thể dùng thử một chút, cảm thấy tốt thì mua! Hơn nữa. . . . . ." Thủy Thanh Vân cố ý nói nhỏ giọng: "Hơn nữa khách quý có thể được hưởng ưu đãi của chúng tôi, chai Nhuận Phu thủy này, định giá là ba trăm văn, người khác còn chưa chắc mua được! Nhưng nếu bán cho cô, một trăm tám mươi văn!"
"Thật?" Bích Đào hết sức vui mừng.
"Đương nhiên là thật! Tôi nói cô biết, chai Nhuận Phu thủy này là tâm huyết mới nghiên cứu gần đây của Thích đại phu. Cô biết không? Da dẻ mịn màng trắng trẻo mới là trạng thái tốt nhất của da, mỗi ngày sau khi cô rửa mặt, lấy một ít Nhuân Phu thủy này vỗ lên da mặt, tôi đảm bảo da măt của cô càng ngày càng trơn mịn! Có điều, nhất định phải dùng hết trong vòng nửa tháng" Tiểu Ngọc viết kịch bản Thủy Thanh Vân đã sớm nhớ kỹ trong lòng, đạt tới cảnh giới vừa mở miệng lời tuông ra. Đừng nhìn cô chưa từng đọc sách, nhưng nói chuyện thì đầu đuôi rõ ràng, làm cho người ta không mua cũng không được a!
Thật ra thì chai "Mỹ Ngọc Nhuận Phu thủy" này thành phần chủ yếu là Long Đảm Thảo. Long Đảm Thảo có tính bình, kháng khuẩn, tăng cường sức sống cho da, cùng với tiêu viêm, có khả năng làm trắng và dưỡng ẩm.
Bởi vì trước kia da Tiểu Ngọc rất nhạy cảm, sử dụng những loại nước dưỡng da có cồn thì không được, liền tự mình chế biến nước Long Đảm Thảo để dưỡng da. Nhưng Tiểu Ngọc chỉ biết làm bán thành phẩm thô sơ, người cải biến nước Long Đảm Thảo trở thành Nhuận Phu thủy, đều là công lao của Thích Thăng. Y dùng phương pháp đặc biệt thanh lọc Long Đảm Thảo, lại thêm chút nước bạc hà, lúc bôi lên có cảm giác mát dịu, các cô nương làm sao không thích?
Đáng tiếc cổ đại không có các hợp chất cao phân tử gì gì đó. Hợp chất cao phân tử dùng nhiều trong công nghệ mỹ phẩm ở hiện đại để tăng độ dính, tại sao khi sử dụng những mỹ phẩm dưỡng da lại có cảm giác dinh dính, cũng là bởi vì bỏ thêm thứ này."Mỹ Ngọc Nhuận Phu thủy" không cách nào làm được hoàn mỹ như vậy, nhưng trong giới mỹ phẩm dưỡng da hiện giờ —— nói khoa trương một chút —— chính là một cuộc cách mạng. Có ai từng nghe sau khi rửa mặt còn phải thêm nước? Nhưng khi sử dụng sẽ cảm thấy rất thoải mái!
Nước Long Đảm Thảo không có chất phụ gia, không thể giữ lâu, cho nên phải để khách hàng dùng trong nửa tháng —— ngược lại, nếu vẫn muốn dùng Nhuận Phu thủy này, vậy thì nửa tháng phải xài hết một chai!
Thủy Thanh Vân chờ những nữ nhân viên tiếp thị hết sản phẩm cho khách quý trong danh sách, mới đẩy mạnh tiêu thụ "Mỹ Ngọc Nhuận Phu thủy" , "Mỹ Ngọc Oánh Bạch sương" , "Mỹ Ngọc Bạc Hoa cao" ba loại này ra thị trường. Từ vẻ mặt hài lòng của khách hàng, Thủy Thanh Vân biết kế tiếp các cô sẽ bận rộn!
Mỹ Ngọc phường khai trương long trọng đã trở thành đề tài dân chúng Lâm An bàn tán từ đầu đường tới cuối ngõ. Không ngoài dự đoán của Tiểu Ngọc, bài hát này vừa ra đời, lập tức liền trở thành “bài hát cửa miệng” của dân chúng thành Lâm An, trước kia không phải là có câu sao?" Nơi nào có nước, nơi đó có thơ ca." Bây giờ là thành"Nơi nào có người, ai không hát 《 Ánh trăng 》" !
"Chàng hỏi em yêu chàng có sâu đậm, em yêu chàng được mấy phần. . . . . ."
Tên của Mỹ Ngọc phường, theo bài hát đang được thịnh hành này truyền khắp các ngõ ngách ở thành Lâm An.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.