Mỹ Ngọc Thiên Thành

Quyển 1 - Chương 149: Tặc nhân bắt cóc

Trầm Nhiêu

08/09/2016

Đến lúc Tiểu Ngọc nhận được thư của Tống Tiềm "Thề không phụ nàng" thì Tống Tiềm đã khởi hành đến Lâm An nhậm chức.

Tiểu Ngọc nhìn đi nhìn lại bốn chữ kia, ôm bức thư kia vào trong ngực, trong lòng có hơi chua xót, nhưng vẫn cảm thấy ngọt ngào.

Nếu hai người sống bên nhau lâu dài thì.....

Thiên Thành, nhất định chàng không được phụ lòng thiếp.

Ngay cả Hải Đường cùng Thanh Tranh đều nghe chuyện Tống Tiềm phải đến Lâm An nhậm chức, cùng nhau đi đến trang viên thăm nàng. Tiểu Ngọc cười nói: "Thật khó có người đến nơi này thăm ta, chẳng lẽ ta là kỳ trân dị bảo quý hiếm sao."

Hải Đường thấy nét mặt Tiểu Ngọc tươi cười, trong lòng mới thả lỏng một chút, vội vàng ngồi xuống bên cạnh tiểu Ngọc nói: "Tỷ tỷ, chúng ta sợ tỷ ở trong điền trang nhàm chán mà Thanh Tranh tỷ tỷ nói tỷ thích xem ‘Truyền Thuyết’, ‘nói chuyện’ gì đó, chúng ta đi tới thư cục(nhà in) vơ vét một bao lớn mang đến cho tỷ. Tỷ xem thử có hợp ý mình hay không?"

"Thật?" Tiểu Ngọc mừng rỡ, nhận lấy cái bọc lớn trong tay Thu Lam nhìn: "Ừ, 《 Nam Kha Thái Thú truyền》 , 《 Liễu Nghị truyền 》, 《 Lý Oa truyền 》 đúng là đầy đủ hết cám ơn các muội." Nàng đang rảnh rỗi nhàm chán muốn mốc meo rồi, lại không am hiểu thêu thùa may vá gì, mỗi ngày chỉ biết sao chép thơ ca giải sầu. Không phải nàng tự luyến, hắc hắc, gần đây thư pháp của nàng rất có tiến bộ, Thiên Thành viết chữ đẹp như vậy, nàng cũng không thể kém chàng quá xa.

Thanh Tranh lại đưa qua một bọc quần áo: "Đây là y phục và giầy do chính tay muội làm tặng bảo bảo."

Tiểu Ngọc có lòng tin mười phần đối với sự khéo tay của Thanh Tranh, biết đồ qua tay nàng tất nhiên đều thuộc hàng tinh phẩm. Quả nhiên là như vậy.

"Mũ đầu hổ thật đáng yêu" Tiểu Ngọc vui mừng cầm lên chiếc mũ cho trẻ con đẹp mắt vô cùng, đây quả thực là tác phẩm nghệ thuật, sao lại cho đứa bé đội ở trên đầu, thật là phí của trời.

Hải Đường cũng rất hăng hái: "Tỷ xem một chút, còn có đôi giày nhỏ này, tinh xảo cực kỳ, cũng chỉ có thể đeo vào hai đầu ngón tay út, hì hì....."

Ba nữ nhân thành cái chợ, cùng với Huệ Nương, Thu Lam cũng ở bên trong, trong phòng này có đến sáu nữ nhân, tiếng cười nói truyền thẳng ra ngoài ngọn cây, ngay cả chim Tước cũng như bọn họ, líu ríu kêu lên vui mừng .

Tiểu Ngọc còn quan tâm đến buôn bán của Hải Đường: "Cùng Tô gia đàm phán như thế nào rồi?"

Nói đến chỗ này, trên gương mặt nhỏ nhắn của Hải Đường giăng đầy mây đen: "Gặp phải phiền toái rồi."

"Phiền toái gì?" Tần Xuân Nhạn và Tiểu Ngọc cùng kêu lên hỏi. Họ ở vùng ngoại ô xa xôi, nhiều ngày không đi đến cửa hàng tơ lụa của Hải Đường, không rõ lắm chuyện xảy ra những ngày gần đây của nàng. Không phải để Đỗ chưởng quỹ cùng đương gia của Tô gia đàm phán à.

Lại nói, Tô gia cảm thấy hứng thú đối với kỹ thuật in nhuộm của Thanh Tranh, nhưng mục đích của hai nhà lại khác nhau. Hải Đường cùng Thanh Tranh muốn Tô gia mua vào thành phẩm của họ với giá tốt, nhưng Tô gia cũng rất cáo già, muốn Thanh Tranh đi nhuộm vải cho nhà bọn họ, như vậy thì không phải là hợp tác, mà là Hải Đường và Thanh Tranh đi làm công cho Tô gia.

Hải Đường tất nhiên không chịu đồng ý. Đi nhuộm vải giúp bọn họ, để cho bọn họ nắm được kỹ thuật của Thanh Tranh, sau đó có thể một cước đá các nàng đi? Nghĩ thật là hay.

Làm ăn, quả nhiên không có người nào không gian xảo .

Tiểu Ngọc nghe cách nói của Hải Đường, trầm ngâm nghĩ, liền nảy ra một ý hay.

"Hải Đường, Tô Tự Đức có chỗ dựa liền không sợ hãi, ỷ vào muội cần bọn hắn, nên mới tìm bọn hắn hợp tác trước. Như vậy, các muội bỏ Tô gia, đi tìm Lâm gia đi."



Lâm gia cũng là Đại Thương Gia mua bán tơ lụa trên biển, thực lực không thua kém gì Tô gia. Ban đầu Hải Đường lựa chọn tìm Tô gia hợp tác, chính là nghe Đỗ chưởng quỹ nói thuyền của bọn họ vô cùng quen thuộc đường biển. Hiện tại lại đi tìm nhà khác?

Tiểu Ngọc khẽ mỉm cười, một câu đã nói toạc ra : "Đôi khi, giá trị con người, phải nâng lên một chút ."

Đầu óc Hải Đường, Thanh Tranh, Tần Xuân Nhạn đều không ngốc, rất nhanh liền hiểu ý tứ của Tiểu Ngọc.

Tô gia các ngươi kiêu ngạo đúng không? Chúng ta cũng không cần các ngươi, chúng ta đi tìm nhà khác hợp tác. Đến lúc đó xem là ai tổn thất lớn dù sao vải nhuộm của chúng ta rất được hoan nghênh, có thể bán ra giá cao, các ngươi không cần chúng ta thì cũng có rất nhiều Thương gia cần đấy.

Chính là muốn bày ra vẻ ta đây, mới hiện ra giá trị của mình.

"Được, vậy muội trở về cùng Đỗ chưởng quỹ thương lượng. Cùng Tô gia tranh luận thời gian dài như vậy, muội cũng cảm thấy phiền rồi, rượu không nguyên chất không làm" Hải Đường cắn cắn răng, ném ra một câu nói kiên quyết. Hơn một tháng, còn không chịu cho một câu trả lời, người của Tô gia rất biết tính toán vơ vét, có thật muốn hợp tác không cũng không tính cân nhắc.

Tiểu Ngọc chợt nhớ tới một chuyện: "Đại phu nhân âm độc kia không gây phiền toái cho muội chứ?"

Nhắc tới Chu thị thì tâm tình Hải Đường lại càng kém. Nàng nói: "Tạm thời bà ta cũng không tìm muội gây phiền toái, chỉ là Thu Lam nghe người bên ngoài nói, nữ nhân kia nói xấu muội không biết bao nhiêu, nói muội....Dù sao đời này muội cũng không muốn tiếp tục lập gia đình, để nàng ta an bài đi"

Nghĩ đến Thu Lam kể lại cho nàng nghe những lời nói bẩn thỉu kia, Hải Đường tức đến không chịu nổi. Nói gì mà nàng làm ăn khá là bởi vì có bạn lâu năm giúp đỡ, còn nói nàng quyến rũ người làm trong điếm, ngay cả Đỗ chưởng quỹ già như vậy cũng không bỏ qua, giống như nàng ở trước cửa tiệm tơ lụa ngày ngày hoang dâm vô độ vậy.

Hải Đường trước khi xuất giá cũng là người trong sạch, mặc dù từng là hoa khôi danh tiếng ở thanh lâu, nhưng cũng là một hoàng hoa khuê nữ. Nàng bất đắc dĩ mới trở thành kỹ nữ, cha mẹ cũng bởi vì miếng cơm, nàng mới bị bắt ở phố thanh lâu kiếm sống, nhưng từ trước đến giờ đều giữ mình trong sạch, nào có làm những chuyện bẩn thỉu kia chứ.

"Muội mặc kệ nàng ta đi, nàng ta đang ghen tỵ muội vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp, ta cũng còn ghen tỵ với muội mà." Tiểu Ngọc cố ý phô trương đem mặt của chính mình bóp thành cái bánh nướng: "Muội xem ta rất xấu xí, có thể không ghen tỵ muội sao, tiểu mỹ nhân"

"Xì"

Mấy người bị Tiểu Ngọc chọc cho vui vẻ, cười đến nghiêng trước ngữa sau, Tần Xuân Nhạn cười đến nước mắt cũng chảy ra: "Ha ha ha, Tiểu Ngọc tỷ tỷ, hình dáng kia của tỷ."

Tiểu Ngọc nhìn thấy tất cả mọi người đang cười, cố ý bóp căng khuôn mặt của mình, mắt hạnh trừng lên giận dữ nhìn, mọi người vừa thấy càng cười đến không thể dừng lại được, ngay cả Huệ Nương cùng Thu Lam cũng cười.

Trên đường trở về cửa hiệu tơ lụa, Hải Đường cùng Thanh Tranh ngồi trên một chiếc xe ngựa. Hải Đường nói: "Ta còn tưởng rằng hôm nay là đến để an ủi Tiểu Ngọc tỷ tỷ, ai biết ngược lại là tỷ tỷ để an ủi ta. Tiểu Ngọc tỷ tỷ thật kiên cường"

Thanh Tranh gật đầu đồng ý, nói: "Nàng từ trước tới nay luôn là người rất có chủ kiến. Người bình thường làm sao có thể nâng cao cái bụng bự đi ra ngoài tìm chồng? Cũng chỉ có Tiểu Ngọc làm được loại sự tình này muội còn không biết khi nàng đối diện với những hải tặc kia uy phong như thế nào đâu."

Nghe Thanh Tranh nói lúc Tiểu Ngọc đối mặt với hải tặc còn có thể mặt không đổi sắc mắng "Vô sỉ", Hải Đường bị sợ đến thay nàng đổ mồ hôi lạnh.

Vị tỷ tỷ này, lá gan cũng quá ... ...... quá lớn đi.

"Thật may là Thanh Tranh tỷ tỷ không bị hải tặc cướp đi, nếu không ta sẽ mất đi một vị tỷ tỷ tốt......ai, nếu là Tiểu Ngọc tỷ tỷ, Thanh Tranh tỷ tỷ cùng trở về Lâm An rồi, ta sẽ cô đơn đến chết mất." Hải Đường nghĩ đến một ngày khi mấy vị tỷ muội chia lìa nhau, không khỏi chán nản.



Thanh Tranh nói: "Muội vẫn sẽ có người cùng muội qua nửa đời sau. Còn trẻ như vậy, chớ bởi vì lão bà kia nói những lời vô ích mà trở ngại cả đời"

Mặc dù quan niệm một nữ không thể có hai chồng đã sớm ăn sâu vào lòng người, nhưng trên xã hội quả phụ tái giá vẫn là chuyện bình thường, cũng không có như thời đại Minh Thanh nghiêm khắc thời xa xưa.

Hải Đường sâu kín thở dài, nói: "Tiên phu (chồng trước) đối xử với ta quá tốt, sẽ không có một ai thương ta như vậy hết."

Trần Kế Hán lớn hơn Hải Đường mười mấy tuổi, nhưng cùng Hải Đường ở chung một chỗ lại cực kỳ ôn nhu săn sóc, chưa bao giờ bởi vì xuất thân của nàng thấp hèn mà có nửa điểm khinh bỉ đối với nàng. Nếu không phải nàng cùng Trần Kế Hán có tình cảm tốt như vậy, Hải Đường sao lại nguyện ý chịu đựng cuộc sống cổng lớn khô khan như vậy.

Sau khi Trần Kế Hán chết, Hải Đường tâm như tro tàn, mỗi ngày cũng không ăn diện cũng không vui đùa, nhưng cũng không ngăn cản được lời đồn đại vô căn cứ khắp nơi.

Hải Đường len lén lau đi nước mắt trên khóe mắt, cười lớn nói: "Nếu không sau này Thanh Tranh tỷ tỷ có vài đứa bé, liền cho muội một đứa làm con thừa tự cũng tốt lắm."

Thanh Tranh nghĩ tới an ủi Hải Đường, không ngờ Hải Đường nói đến trên người mình. Nàng cũng không giải thích chỉ nói: "Ta còn có tang trong người đấy. Lại nói tuổi cũng rất lớn rồi, có khi làm vợ kế người ta cũng không muốn, còn gả cho người nào? Nếu muội không muốn tái giá nữa, ngược lại tỷ đến ở cùng với muội thôi."

"Không được không được" Hải Đường không muốn tái giá, nhưng Thanh Tranh còn chưa có gả cho người khác, sao có thể bi quan như thế?

Ai nha, đáng tiếc mình không phải là người địa phương, không có thân thích, nếu không tìm người tới làm mai cho Thanh Tranh thì thật tốt .

Xe ngựa đến cửa hàng tơ lụa trong thành, đã là buổi tối, từng nhà cũng đều đã đốt đèn. Nhất là vào buổi tối, gần cửa hàng tơ lụa cũng không có người đi đường. Thu Lam đỡ Hải Đường xuống xe, lại tới đỡ Thanh Tranh. Thanh Tranh mới xuống xe, đột nhiên từ bên cạnh cửa tiệm tơ lụa lao ra hai tên hán tử mặc quần áo ăn xin, một người kẹp một bên Thanh Tranh nhìn động tác của họ rõ ràng là kẻ luyện võ, đoán chừng chính là tập luyện nhiều năm.

Chuyện xảy ra quá nhanh, mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy hai người kia một người che miệng Thanh Tranh một người ôm chân của nàng vứt nàng lên một chiếc xe ngựa đậu bên đường, phu xe kia đã giơ roi thúc ngựa muốn chạy trốn.

"Có ai không, bắt cóc người á..., bắt cóc người" Hải Đường cùng Thu Lam giờ mới phản ứng kịp, người làm trong điếm nghe tiếng thật nhanh chạy ra, bây giờ người đánh xe ngựa của Hải Đường như đang ở trong mộng mới bừng tỉnh, cũng vội vàng thúc ngựa đuổi theo.

Hải Đường cùng Thu Lam là quấn chân bó, căn bản không chạy được mấy bước. Hai người làm ngược lại bước nhanh đuổi theo, nhưng người chạy làm sao qua được ngựa? Chỉ có người đánh xe ngựa thì đuổi khá gần, thế nhưng phu xe của những tên tặc nhân kia công phu cao hơn, rất nhanh kéo ra khoảng cách hai xe ngựa.

Lúc này các cửa hàng ven đường cũng rối rít mở cửa nhô đầu ra, Hải Đường vẫn còn đang kêu: "Bắt cóc người á..., mau cứu người, tỷ tỷ ta bị người bắt đi rồi"

Hai tặc nhân giả trang thành ăn mày đã sớm chuẩn bị xong vải trói Thanh Tranh cực kỳ chặt chẽ, ngay cả miệng cũng chận lại.

"Hắc hắc he he, khá lắm một tiểu mỹ nhân trong veo như nước, cứ giết như vậy có chút đáng tiếc."

"Đáng tiếc cũng không còn biện pháp gì, người ta đã phân phó, vừa bắt được thì phải dìm xuống biển. Lão Thất, ta khuyên ngươi nên kiềm chế sắc tâm, làm xong chuyện này tiền đủ cho ngươi ngày ngày tìm vô số cô nương."

Dù là Thanh Tranh xưa nay vẫn luôn trấn định, cũng không nhịn được bắt đầu sợ hãi. Hai người kia là ai phái tới? Tại sao muốn giết nàng?

Đột nhiên, xe ngựa đột nhiên chấn động mạnh, con ngựa hí lên, chợt sườn xe nghiên sang một bên.

"Mẹ nó, Ma lão tam, ngươi có biết đánh xe ngựa hay không?" một tên tặc nhân lên tiếng mắng không ngừng, xe lại lắc lư kịch liệt hơn

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mỹ Ngọc Thiên Thành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook