Chương 64: Ngoại Truyện 2: Từ Ngày Đó
Tư Nhược Liễu
03/05/2022
Hoắc Tông Đế ngồi trên ngôi vị chỉ thêm vài năm liền ban thánh chỉ thoái vị, nhưng vài năm đó đã giải quyết được không ít chuyện.
Đầu tiên là lật cái chết của Hoắc Minh Đế, phát hiện ra được ngày đó Tể Tướng sắp xếp người của bản thân bên cạnh tiên đế, ngày ngày dùng dược điều khiển, tiên đế biết bản thân không còn đủ năng lực nữa liền bàn chuyện với Thái Hậu tức Hoàng Hậu ngày đó, làm sao để đưa được Hoắc Tông Đế lên ngôi an toàn nhất. Tuy nhiên vì tác dụng của thuốc đã ngấm vào người quá nhiều Hoắc Minh Đế vẫn băng hà trước khi Hoắc Tông Đế lên ngôi, Thái Hậu một mình chống đỡ cuối cùng nhận được sự ủng hộ của toàn bộ tướng sĩ biên cương cùng Bắc Viện, nếu Tể Tướng không đồng ý để Hoắc Tông Đế lên ngôi thì các tướng sĩ sẽ tự mình nổi dậy, sợ rằng binh biến lớn Tể Tướng đành chấp thuận, tuy nhiên cũng không hoàn toàn để bản thân thiệt ông ta vẫn nắm nhiều quyền quyết định. Sau này vì vụ án Tiết Độ Sứ mà Hoắc Tông Đế có thể thuận lợi thu nhiều quyền về tay mình hơn, lại có Hoắc Uy Thần từ khi còn nhỏ đã chịu khó âm thầm tạo đường dây ngầm cắt nhiều đoạn của Tể Tướng dần dần thế lực của Tể Tướng mới suy yếu, để rồi Mã lão gia hợp lực cùng Lương lão gia đào ra được rất nhiều chứng cứ phạm tội của Tể Tướng. Cuối cùng chấm dứt hơn năm mươi năm nắm quyền của Tể Tướng, trải qua đến ba đời vua.
Vụ án thứ hai là của Khổng gia, ngày đó Khổng gia bị vu oan là đem bản đồ của Hoàng Cung cho Lang Quốc, Hoắc Minh Đế hiểu điều ấy là không phải nhưng lại không có quyền quyết định chỉ đành đóng dấu vào Thánh Chỉ, nhưng khi điều tra sâu hơn phát hiện Hoắc Minh Đế đã cố gắng cứu được thê tử của lão Khổng nhưng lại có chút muộn nên nàng vẫn bị thương cuối cùng chỉ có thể viết một bức thư gửi cho Khổng Bân nhằm khuyên nhủ lão đừng trở lại, cũng như phải tuyệt đối gìn giữ báu vật của Khổng gia.
Vụ án thứ ba của Lương gia thì giải quyết rất nhanh không có gì phức tạp đã vậy còn lập công. Thạch Dũng được ban chức tước Án Sát Sứ Bắc Châu kế nhiệm lại công việc của phụ thân hắn, còn lão Khổng được khôi phục lại chức tướng quân tiếp tục gìn giữ bờ cõi Bắc Châu.
Một loạt các Châu từng tham gia lời kêu gọi tử Cảnh Vân đương nhiên đều có thưởng và ngược lại Khởi Châu, Hưng Châu, Quốc Châu kẻ phạm tội bị xử trảm, người thân gia quyến bị đưa đi đày.
Truy Vu lần đầu Tây Quốc có lệnh truy nã trên diện rộng, mặc dù tới hiện tại không có chút thông tin gì nhưng Cảnh Vân đoán rằng sẽ sớm thôi hắn sẽ quay lại, thù gϊếŧ cha hắn không nuốt trôi.
Việc buôn thuốc cũng bắt đầu điều tra sâu hơn, Tể Tướng nói rằng thứ kia đã bị chính Truy Vu đốt đi tuy nhiên lời nói ấy sao có thể dễ dàng tin tưởng và càng lo sợ không chỉ có mỗi số hàng đó mà còn nhiều đợt hàng nữa, vì thế vẫn cần phải điều tra và ngăn chặn.
Ngọa Quốc cũng nhận tin dữ, Hoắc Uy Thần cầm quân ra trận, thủy quân Tây Quốc sau một thời gian dài huấn luyện đặc biệt, lần này xuất trận chính là để tiêu diệt đám hải tặc, đảm bảo giao thương của bá tánh cũng như an toàn khu vực biển. bảy ngày sáu đêm liên miên khói lửa cuối cùng Tây Quốc toàn thắng chiếm cứ Ngọa Quốc, Hoắc Tông Đế lập tức ra ban thánh chỉ đổi tên thành Đảo Ngọa Quốc thuộc Tây Quốc, Tây Quốc đem quân đóng tại Ngọa Quốc kiểm soát chặt chẽ.
Lang Quốc sau khi trao trả lại Tam Hoàng Tử cũng không có bất cứ động tĩnh gì tuy nhiên vì Nhị công chúa cùng Sứ Thần gặp nạn trên đất Tây Quốc vì vậy Hoắc Tông Đế cũng có ý muốn bồi thường, Lang Quốc thấy vậy bèn đòi trả lại thành trì bị chiếm nhưng Hoắc Tông Đế lập tức phản đối, hơn nữa đây sẽ là một vết nhơ lớn cho hậu thế sau này biết được Lang Quốc bị thua dưới tay Thái Tử Phi, chứ không phải một vị tướng quân nào cả. Vấn đề này mãi vẫn chưa đạt được thỏa thuận.
Ngoài những chuyện chính sự ra thì những chuyện lặt vặt xung quanh nhưng người từng xuất hiện trong cả cuộc binh biến ấy cũng nhiều thay đổi.
Lão Khổng và Thạch Dũng thì không cần nói đến nữa, Hải Hòa thật sự đã lấy thê tử cô nương đó nghe nói Hải Hòa đã rung động từ lần đầu gặp mặt, hắn ta không phải một nhân vật có công lừng lẫy như lão Khổng nhưng lại là một mắt xích lớn, hắn khi đối diện với Hoắc Uy Thần cũng rất thẳng thắn bản thân chỉ lấy vàng điều này khiến Cảnh Vân rất tò mò vì sao hắn chỉ muốn vàng thì hắn trả lời: "Ta cần sính lễ cho thể tử ta." Nàng nghe xong thì bật cười vì ở xa không thể đến nên chỉ có thể chúc phúc và thêm năm hòm sính lễ cho hắn, hắn nói nếu sau này có cơ hội chắc chắn muốn nàng gặp thê tử hắn một lần, nàng biết điều đó rất khó nhưng cũng vui vẻ đồng ý.
Vương Dã sau lần đến Kinh Thành thì đã sớm quay lại Bắc Châu tìm người thân di tản, lại đến khi lão Khổng trở về vẫn tiếp tục đi theo lão Khổng.
Cảnh Vân vào cung A Kiệt, A Cao, A Lân từng đi theo nàng giờ đây trở lại Yến Lâu Trại cùng Âm Tư Sư Phụ đào tạo tử sĩ nhưng Cảnh Vân đã sớm xin phép Hoắc Uy Thần để đội Dạ Ảnh của nàng tiếp tục hoạt động bí mật coi như là mật thám giám sát quan lại khắp các Châu, nàng nghĩ sẽ mất thời gian cần sự cho phép nào ngờ Hoắc Uy Thần thoải mái đồng ý, còn để nàng toàn quyền quản lý, vì thế cuối cùng Yến Lâu Trại không chỉ là nơi đào tạo tử sĩ nữa mà biến thành doanh trại của đội Dạ Ảnh làm việc cho Hoàng Thất.
Hoắc Uy Thần lên ngôi Hoàng Đế lấy niên hiệu là Hoắc Thái Đế, bắt đầu năm Thái Đế đầu tiên từ ngày hai mươi tháng sáu. Cảnh Vân cũng theo đó mà trở thành Hoàng Hậu Tây Quốc.
Hai vị Thái Hậu và Thái Thượng Hoàng không muốn tiếp tục ở lại trong cung nên đã rời đi theo Đông Lộ về phía Điện Cẩm Chương một hoàng cung thu nhỏ được xây dựng từ thời Hoắc Minh Đế, cũng không cách xa Kinh Thành là bao, vì thế Đại Hoàng Tử Hoắc Uy Phong cùng Đại công chúa Hoắc Cảnh Duệ vẫn thường xuyên lui tới bồi hai vị.
Những năm sau đó Cảnh Vân đã sinh thêm được một vị Hoàng Tử, cuối cùng Hoắc Uy Thần cũng có cơ hội được đặt tên, suy nghĩ mất hai ngày hai đêm cuối cùng quyết định lấy cái tên Uy Văn.
Ngũ Công chúa cũng đã đến tuổi tìm phò mã nhưng vẫn luôn bám lấy Cảnh Vân tuyệt đối mong nàng giúp đỡ thuyết phục Hoắc Uy Thần để nàng đến biên giới tòng quân.
"Ngũ công chúa tòng quân không phải việc đơn giản." Cảnh Vân vừa chơi với Uy Văn vừa khuyên nhủ Hi Nhi.
"Hoàng Hậu tỷ tỷ ngày đó không phải tỷ cũng làm tướng quân hay sao? Bây giờ trong quân doanh mỗi lần nhắc đến tỷ trước mặt gọi Hoàng Hậu nhưng sau lưng đều gọi là tướng quân đó, ta cũng muốn uy phong như tỷ, hơn nữa những năm qua ta chăm chỉ luyện tập, trong quân doanh đúng là khổ sở nhưng ta nguyện chịu khổ." Hi Nhi giờ đây nào có dáng vẻ của một nàng công chúa sống trong nhung lụa, trên người luôn là y phục dùng để tập võ, tóc buộc cao không có trang sức kèm theo, bên người lại luôn có kiếm, bàn tay mềm mại giờ cũng đã có vết chai do dùng tên và kiếm.
"Muội bớt làm phiền Hoàng Hậu được rồi đó." Hoắc Thái Đế từ ngoài bước vào.
"Hoàng huynh đừng vậy mà ta thực sự muốn đến phía Tây tòng quân, nơi ấy không phải vẫn luôn cần người hay sao, ta không cần làm tướng quân gì gì đó như Hoàng tẩu ta làm binh cũng được." Hi Nhi gấp muốn chết.
Hoắc Uy Văn thấy phụ hoàng lập tức xà vào lòng chơi đùa, Hoắc Thái Đế cũng vui vẻ mà chời cùng, không chút để ý đến Ngũ công chúa.
Hi Nhi nhìn Cảnh Vân phụng phịu, Cảnh Vân cuối cùng vẫn mềm lòng: "Hoàng Thượng người...có thể suy nghĩ chút chuyện của Ngũ công chúa được không? Nữ nhân cũng có thể tòng quân, nhỡ như có một ngày chúng ta cần binh lính là nữ nhân thì sao? Lúc đó không phải sẽ rất khó hay sao? Để muội ấy đi cũng là đặt một nền móng mới cho bộ binh, điều này cũng rất tốt." Cảnh Vân thật ra đã suy nghĩ vấn đề này từ lâu, nàng mong muốn Tây Quốc sẽ có một đội quân là nữ có thể làm hậu phương cho nam nhân kể cả trên chiến trường.
Hoắc Thái Đế nhìn Cảnh Vân sau lại nhìn Hi Nhi: "Ta sẽ suy nghĩ, mười ngày nữa doanh trại có trận đấu nếu muội thắng được Mã phó tướng ta sẽ để muội đi."
Hi Nhi lập tức dẹp cái bộ dạng phụng phịu mà vui vẻ gật đầu đồng ý, Mã phó tướng bình thường đấu tay đôi với nàng đều thua đây là Hoàng huynh chỉ cố tìm một cái cớ mà thôi.
"Đa tạ Hoàng huynh, Hoàng tẩu ta sẽ lập tức đi chuẩn bị, chắc chắn sẽ đánh thắng." Hi Nhi nói xong lập tức chạy đi.
Cảnh Vân nhìn lại Hoắc Uy Thần: "Hoàng Thượng người dễ dàng đồng ý như vậy sao?"
"Đương nhiên không phải." Hoắc Thái Đế để nhũ mẫu đưa Uy Văn đi chơi bên ngoài, khi bên trong không còn ai hắn mới tiếp tục: "Chuyện này ta đã suy nghĩ từ sự kiện binh biến ngày đó, tuy nhiên vẫn luôn cân nhắc kỹ lưỡng người thích hợp để bắt đầu một đội binh nữ nhân, nàng thì chắc chắn ta sẽ không đồng ý, ta đã nhìn Hi Nhi từ rất lâu rồi cuối cùng cũng đợi được muội ấy đòi đi tòng quân."
"Hoàng Thượng." Cảnh Vân rất không ngờ: "Người tính kế cả Ngũ công chúa?"
"Ta đâu có tính kế là muội ấy muốn đi mà." Hoắc Thái Đế mặt không đổi thản nhiên uống trà.
"Hoàng Thượng người chắc cũng biết rõ Mã phó tướng đánh không lại Ngũ công chúa vậy mà còn bảo không tính kế." Cảnh Vân bất lực bật cười, nhưng rồi nghĩ lại nàng không phải cũng vậy hay sao, bỗng cười không nổi lại còn chột dạ: "Được rồi là Ngũ công chúa tự mình chọn lựa, người chỉ giúp đỡ Ngũ công chúa thôi."
Hoắc Thái Đế nghe được lời vừa ý thì gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
"Đúng rồi Hoàng Thượng tháng sau là đợt tuyển tú đầu tiên kể từ khi người lên ngôi, thần thiếp đã sắp xếp xong xuôi rồi." Cảnh Vân nhắc đến việc tuyển tú với vẻ mặt không có gì là không vui.
"Nàng...thật muốn ta tuyển tú." Hoắc Thái Đế mặc dù biết câu trả lời những vẫn hỏi.
"Hoàng Thượng không nữ nhân nào mong muốn chia sẻ tướng công của mình với người khác, tuy nhiên người là Hoàng Thượng tuyển tú là điều bắt buộc phải làm, Hoàng Cung cũng vắng vẻ nhiều năm các vị phi tần của Thái Thượng Hoàng một vài người chết do bị Vạn Cửu Ân gϊếŧ một vài thì đã qua đời do bệnh tật đã chẳng còn lại ai, quần thần hằng năm vẫn luôn thúc giục, chúng ta cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được." Giờ đây Tể Tướng không còn được nhắc đến với chức danh đó mà được gọi với tên thật là Vạn Cửu Ân.
Hoắc Thái Đế gật đầu tỏ ý hiểu hắn nắm tay nàng: "Làm thê tử của Hoàng Thượng nàng phải chịu thiệt." Hắn hiểu rất rõ việc này nhưng lại bất lực không thể thay đổi.
"Không sao thần thiếp có Uy Phong, Cảnh Duệ, Uy Văn dù cho sau này người có thất sủng thần thiếp, cũng không oán, hài tử chính là kết quả cuối cùng của tình yêu rồi, cùng nhau đến già rồi chết đi mang nhiều phần tình nghĩa hơn." Cảnh Vân biết lời nói này có chút tuyệt tình nhưng sự thật luôn có chút đau lòng: "Thần thiếp đã chiếm được tình yêu thuần khiết nhất của người rồi, đã đủ rồi, nữ nhân khác đến cuối cùng cũng chỉ chiếm được tình yêu kèm lợi ích từ người, vẫn là thua thiệt hơn ta vậy vì sao ta phải ghét bỏ bọn họ chứ, đó chính là tự làm khó mình."
"Không đúng bọn họ dù là một phần tình yêu có lợi ích cũng không chiếm được, chỉ có lợi ích mà thôi, tình yêu của ta từ đầu đến cuối đều là của nàng." Hoắc Thái Đế cả đời này sẽ chỉ nói lời yêu và yêu một người là Mã Cảnh Vân.
Năm ấy Hoàng Cung tuyển tú tổng cộng hai mươi mốt người sau ấy Hoàng Thượng liền bỏ ngang không tuyển thêm ai, đến khi được hỏi hắn nói năm ấy nàng hai mốt tuổi, người ta lại hỏi vậy theo luật lệ ba năm tuyển tú một lần, ba năm sau Hoàng Hậu hai mươi tư tuổi vậy Hoàng Thượng sẽ chọn hai mươi tư người sao?
Hoắc Thái Đế lắc đầu đáp: "Không là mười tám người." Hóa ra Hoàng Thượng sẽ trừ đi chứ không cộng thêm, người sẽ chỉ tuyển tú cho đến khi trừ hết số tuổi của Hoàng Hậu, nghĩa là những năm Thái Đế tại vị tổng cộng chỉ có bảy lần tuyển tú.
Cảnh Vân hỏi lý do người lại đáp: "Như vậy là đủ số lượng rồi, hậu cung không quá nhiều cũng không quá ít bọn họ sẽ không tiếp tục nghị luận nàng."
Gần bốn mươi lăm năm trị vì tại ngôi vị Hoắc Thái Đế có tổng cổng tám mươi tư vị phi tần một con số không ai có thể bàn tán, sau ấy có đến mười vị hoàng tử cùng mười lăm vị công chua, trong ấy có ba vị hoàng tử và hai vị công chúa là do Hoàng Hậu sinh ra.
Hoàng Hậu quản lý hậu cung rất ổn thỏa cũng rất nghiêm khắc, không phải nghiêm khắc trong vấn đề quy củ mà là trong vấn đề khác, các nàng muốn hãm hại người khác đừng quá vội vàng Hoàng Hâu tuy ở trên cao nhưng mắt vẫn luôn theo dõi bên dưới, cũng có không ít vị vi tần bị phạt vì có kế hoạch hãm hại người khác, còn có người bị đưa ra khỏi cung vì khiến hậu cung vấy máu.
Bá tánh không rõ, quần thần không minh bạch nhưng phi tần hậu cung thì lại rất rõ, Hoàng Thượng của bọn họ đối với bọn họ chỉ là nghĩa vụ còn đối với Hoàng Hậu mới là phu thê, một tháng Hoàng Thượng sẽ nghỉ tại nơi của Hoàng Hậu đến mười lăm ngày, mười lăm ngày sau đều phụ thuộc vào việc lật thẻ, nhưng sau khi nên làm những thứ nên làm tuyệt đối không nghỉ lại đều trở về An Dương điện nghỉ ngơi. Cũng có những tháng mười lăm ngày sau Hoàng Thượng đều không lật thẻ ai thủ thân như ngọc.
Vì vậy vào làm phi tần đa phần thời gian đều là lạnh lẽo về đêm. Sau năm Thái Đế thứ hai mươi mốt trong hậu cung không còn tổ chức tuyển tú, những người trong cung cứ an an ổn ổn sống như vậy qua ngày, cũng rất nhiều người đã qua đời, Cảnh Vân đều lo hậu sự cho các nàng rất ổn thỏa.
Đầu tiên là lật cái chết của Hoắc Minh Đế, phát hiện ra được ngày đó Tể Tướng sắp xếp người của bản thân bên cạnh tiên đế, ngày ngày dùng dược điều khiển, tiên đế biết bản thân không còn đủ năng lực nữa liền bàn chuyện với Thái Hậu tức Hoàng Hậu ngày đó, làm sao để đưa được Hoắc Tông Đế lên ngôi an toàn nhất. Tuy nhiên vì tác dụng của thuốc đã ngấm vào người quá nhiều Hoắc Minh Đế vẫn băng hà trước khi Hoắc Tông Đế lên ngôi, Thái Hậu một mình chống đỡ cuối cùng nhận được sự ủng hộ của toàn bộ tướng sĩ biên cương cùng Bắc Viện, nếu Tể Tướng không đồng ý để Hoắc Tông Đế lên ngôi thì các tướng sĩ sẽ tự mình nổi dậy, sợ rằng binh biến lớn Tể Tướng đành chấp thuận, tuy nhiên cũng không hoàn toàn để bản thân thiệt ông ta vẫn nắm nhiều quyền quyết định. Sau này vì vụ án Tiết Độ Sứ mà Hoắc Tông Đế có thể thuận lợi thu nhiều quyền về tay mình hơn, lại có Hoắc Uy Thần từ khi còn nhỏ đã chịu khó âm thầm tạo đường dây ngầm cắt nhiều đoạn của Tể Tướng dần dần thế lực của Tể Tướng mới suy yếu, để rồi Mã lão gia hợp lực cùng Lương lão gia đào ra được rất nhiều chứng cứ phạm tội của Tể Tướng. Cuối cùng chấm dứt hơn năm mươi năm nắm quyền của Tể Tướng, trải qua đến ba đời vua.
Vụ án thứ hai là của Khổng gia, ngày đó Khổng gia bị vu oan là đem bản đồ của Hoàng Cung cho Lang Quốc, Hoắc Minh Đế hiểu điều ấy là không phải nhưng lại không có quyền quyết định chỉ đành đóng dấu vào Thánh Chỉ, nhưng khi điều tra sâu hơn phát hiện Hoắc Minh Đế đã cố gắng cứu được thê tử của lão Khổng nhưng lại có chút muộn nên nàng vẫn bị thương cuối cùng chỉ có thể viết một bức thư gửi cho Khổng Bân nhằm khuyên nhủ lão đừng trở lại, cũng như phải tuyệt đối gìn giữ báu vật của Khổng gia.
Vụ án thứ ba của Lương gia thì giải quyết rất nhanh không có gì phức tạp đã vậy còn lập công. Thạch Dũng được ban chức tước Án Sát Sứ Bắc Châu kế nhiệm lại công việc của phụ thân hắn, còn lão Khổng được khôi phục lại chức tướng quân tiếp tục gìn giữ bờ cõi Bắc Châu.
Một loạt các Châu từng tham gia lời kêu gọi tử Cảnh Vân đương nhiên đều có thưởng và ngược lại Khởi Châu, Hưng Châu, Quốc Châu kẻ phạm tội bị xử trảm, người thân gia quyến bị đưa đi đày.
Truy Vu lần đầu Tây Quốc có lệnh truy nã trên diện rộng, mặc dù tới hiện tại không có chút thông tin gì nhưng Cảnh Vân đoán rằng sẽ sớm thôi hắn sẽ quay lại, thù gϊếŧ cha hắn không nuốt trôi.
Việc buôn thuốc cũng bắt đầu điều tra sâu hơn, Tể Tướng nói rằng thứ kia đã bị chính Truy Vu đốt đi tuy nhiên lời nói ấy sao có thể dễ dàng tin tưởng và càng lo sợ không chỉ có mỗi số hàng đó mà còn nhiều đợt hàng nữa, vì thế vẫn cần phải điều tra và ngăn chặn.
Ngọa Quốc cũng nhận tin dữ, Hoắc Uy Thần cầm quân ra trận, thủy quân Tây Quốc sau một thời gian dài huấn luyện đặc biệt, lần này xuất trận chính là để tiêu diệt đám hải tặc, đảm bảo giao thương của bá tánh cũng như an toàn khu vực biển. bảy ngày sáu đêm liên miên khói lửa cuối cùng Tây Quốc toàn thắng chiếm cứ Ngọa Quốc, Hoắc Tông Đế lập tức ra ban thánh chỉ đổi tên thành Đảo Ngọa Quốc thuộc Tây Quốc, Tây Quốc đem quân đóng tại Ngọa Quốc kiểm soát chặt chẽ.
Lang Quốc sau khi trao trả lại Tam Hoàng Tử cũng không có bất cứ động tĩnh gì tuy nhiên vì Nhị công chúa cùng Sứ Thần gặp nạn trên đất Tây Quốc vì vậy Hoắc Tông Đế cũng có ý muốn bồi thường, Lang Quốc thấy vậy bèn đòi trả lại thành trì bị chiếm nhưng Hoắc Tông Đế lập tức phản đối, hơn nữa đây sẽ là một vết nhơ lớn cho hậu thế sau này biết được Lang Quốc bị thua dưới tay Thái Tử Phi, chứ không phải một vị tướng quân nào cả. Vấn đề này mãi vẫn chưa đạt được thỏa thuận.
Ngoài những chuyện chính sự ra thì những chuyện lặt vặt xung quanh nhưng người từng xuất hiện trong cả cuộc binh biến ấy cũng nhiều thay đổi.
Lão Khổng và Thạch Dũng thì không cần nói đến nữa, Hải Hòa thật sự đã lấy thê tử cô nương đó nghe nói Hải Hòa đã rung động từ lần đầu gặp mặt, hắn ta không phải một nhân vật có công lừng lẫy như lão Khổng nhưng lại là một mắt xích lớn, hắn khi đối diện với Hoắc Uy Thần cũng rất thẳng thắn bản thân chỉ lấy vàng điều này khiến Cảnh Vân rất tò mò vì sao hắn chỉ muốn vàng thì hắn trả lời: "Ta cần sính lễ cho thể tử ta." Nàng nghe xong thì bật cười vì ở xa không thể đến nên chỉ có thể chúc phúc và thêm năm hòm sính lễ cho hắn, hắn nói nếu sau này có cơ hội chắc chắn muốn nàng gặp thê tử hắn một lần, nàng biết điều đó rất khó nhưng cũng vui vẻ đồng ý.
Vương Dã sau lần đến Kinh Thành thì đã sớm quay lại Bắc Châu tìm người thân di tản, lại đến khi lão Khổng trở về vẫn tiếp tục đi theo lão Khổng.
Cảnh Vân vào cung A Kiệt, A Cao, A Lân từng đi theo nàng giờ đây trở lại Yến Lâu Trại cùng Âm Tư Sư Phụ đào tạo tử sĩ nhưng Cảnh Vân đã sớm xin phép Hoắc Uy Thần để đội Dạ Ảnh của nàng tiếp tục hoạt động bí mật coi như là mật thám giám sát quan lại khắp các Châu, nàng nghĩ sẽ mất thời gian cần sự cho phép nào ngờ Hoắc Uy Thần thoải mái đồng ý, còn để nàng toàn quyền quản lý, vì thế cuối cùng Yến Lâu Trại không chỉ là nơi đào tạo tử sĩ nữa mà biến thành doanh trại của đội Dạ Ảnh làm việc cho Hoàng Thất.
Hoắc Uy Thần lên ngôi Hoàng Đế lấy niên hiệu là Hoắc Thái Đế, bắt đầu năm Thái Đế đầu tiên từ ngày hai mươi tháng sáu. Cảnh Vân cũng theo đó mà trở thành Hoàng Hậu Tây Quốc.
Hai vị Thái Hậu và Thái Thượng Hoàng không muốn tiếp tục ở lại trong cung nên đã rời đi theo Đông Lộ về phía Điện Cẩm Chương một hoàng cung thu nhỏ được xây dựng từ thời Hoắc Minh Đế, cũng không cách xa Kinh Thành là bao, vì thế Đại Hoàng Tử Hoắc Uy Phong cùng Đại công chúa Hoắc Cảnh Duệ vẫn thường xuyên lui tới bồi hai vị.
Những năm sau đó Cảnh Vân đã sinh thêm được một vị Hoàng Tử, cuối cùng Hoắc Uy Thần cũng có cơ hội được đặt tên, suy nghĩ mất hai ngày hai đêm cuối cùng quyết định lấy cái tên Uy Văn.
Ngũ Công chúa cũng đã đến tuổi tìm phò mã nhưng vẫn luôn bám lấy Cảnh Vân tuyệt đối mong nàng giúp đỡ thuyết phục Hoắc Uy Thần để nàng đến biên giới tòng quân.
"Ngũ công chúa tòng quân không phải việc đơn giản." Cảnh Vân vừa chơi với Uy Văn vừa khuyên nhủ Hi Nhi.
"Hoàng Hậu tỷ tỷ ngày đó không phải tỷ cũng làm tướng quân hay sao? Bây giờ trong quân doanh mỗi lần nhắc đến tỷ trước mặt gọi Hoàng Hậu nhưng sau lưng đều gọi là tướng quân đó, ta cũng muốn uy phong như tỷ, hơn nữa những năm qua ta chăm chỉ luyện tập, trong quân doanh đúng là khổ sở nhưng ta nguyện chịu khổ." Hi Nhi giờ đây nào có dáng vẻ của một nàng công chúa sống trong nhung lụa, trên người luôn là y phục dùng để tập võ, tóc buộc cao không có trang sức kèm theo, bên người lại luôn có kiếm, bàn tay mềm mại giờ cũng đã có vết chai do dùng tên và kiếm.
"Muội bớt làm phiền Hoàng Hậu được rồi đó." Hoắc Thái Đế từ ngoài bước vào.
"Hoàng huynh đừng vậy mà ta thực sự muốn đến phía Tây tòng quân, nơi ấy không phải vẫn luôn cần người hay sao, ta không cần làm tướng quân gì gì đó như Hoàng tẩu ta làm binh cũng được." Hi Nhi gấp muốn chết.
Hoắc Uy Văn thấy phụ hoàng lập tức xà vào lòng chơi đùa, Hoắc Thái Đế cũng vui vẻ mà chời cùng, không chút để ý đến Ngũ công chúa.
Hi Nhi nhìn Cảnh Vân phụng phịu, Cảnh Vân cuối cùng vẫn mềm lòng: "Hoàng Thượng người...có thể suy nghĩ chút chuyện của Ngũ công chúa được không? Nữ nhân cũng có thể tòng quân, nhỡ như có một ngày chúng ta cần binh lính là nữ nhân thì sao? Lúc đó không phải sẽ rất khó hay sao? Để muội ấy đi cũng là đặt một nền móng mới cho bộ binh, điều này cũng rất tốt." Cảnh Vân thật ra đã suy nghĩ vấn đề này từ lâu, nàng mong muốn Tây Quốc sẽ có một đội quân là nữ có thể làm hậu phương cho nam nhân kể cả trên chiến trường.
Hoắc Thái Đế nhìn Cảnh Vân sau lại nhìn Hi Nhi: "Ta sẽ suy nghĩ, mười ngày nữa doanh trại có trận đấu nếu muội thắng được Mã phó tướng ta sẽ để muội đi."
Hi Nhi lập tức dẹp cái bộ dạng phụng phịu mà vui vẻ gật đầu đồng ý, Mã phó tướng bình thường đấu tay đôi với nàng đều thua đây là Hoàng huynh chỉ cố tìm một cái cớ mà thôi.
"Đa tạ Hoàng huynh, Hoàng tẩu ta sẽ lập tức đi chuẩn bị, chắc chắn sẽ đánh thắng." Hi Nhi nói xong lập tức chạy đi.
Cảnh Vân nhìn lại Hoắc Uy Thần: "Hoàng Thượng người dễ dàng đồng ý như vậy sao?"
"Đương nhiên không phải." Hoắc Thái Đế để nhũ mẫu đưa Uy Văn đi chơi bên ngoài, khi bên trong không còn ai hắn mới tiếp tục: "Chuyện này ta đã suy nghĩ từ sự kiện binh biến ngày đó, tuy nhiên vẫn luôn cân nhắc kỹ lưỡng người thích hợp để bắt đầu một đội binh nữ nhân, nàng thì chắc chắn ta sẽ không đồng ý, ta đã nhìn Hi Nhi từ rất lâu rồi cuối cùng cũng đợi được muội ấy đòi đi tòng quân."
"Hoàng Thượng." Cảnh Vân rất không ngờ: "Người tính kế cả Ngũ công chúa?"
"Ta đâu có tính kế là muội ấy muốn đi mà." Hoắc Thái Đế mặt không đổi thản nhiên uống trà.
"Hoàng Thượng người chắc cũng biết rõ Mã phó tướng đánh không lại Ngũ công chúa vậy mà còn bảo không tính kế." Cảnh Vân bất lực bật cười, nhưng rồi nghĩ lại nàng không phải cũng vậy hay sao, bỗng cười không nổi lại còn chột dạ: "Được rồi là Ngũ công chúa tự mình chọn lựa, người chỉ giúp đỡ Ngũ công chúa thôi."
Hoắc Thái Đế nghe được lời vừa ý thì gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
"Đúng rồi Hoàng Thượng tháng sau là đợt tuyển tú đầu tiên kể từ khi người lên ngôi, thần thiếp đã sắp xếp xong xuôi rồi." Cảnh Vân nhắc đến việc tuyển tú với vẻ mặt không có gì là không vui.
"Nàng...thật muốn ta tuyển tú." Hoắc Thái Đế mặc dù biết câu trả lời những vẫn hỏi.
"Hoàng Thượng không nữ nhân nào mong muốn chia sẻ tướng công của mình với người khác, tuy nhiên người là Hoàng Thượng tuyển tú là điều bắt buộc phải làm, Hoàng Cung cũng vắng vẻ nhiều năm các vị phi tần của Thái Thượng Hoàng một vài người chết do bị Vạn Cửu Ân gϊếŧ một vài thì đã qua đời do bệnh tật đã chẳng còn lại ai, quần thần hằng năm vẫn luôn thúc giục, chúng ta cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được." Giờ đây Tể Tướng không còn được nhắc đến với chức danh đó mà được gọi với tên thật là Vạn Cửu Ân.
Hoắc Thái Đế gật đầu tỏ ý hiểu hắn nắm tay nàng: "Làm thê tử của Hoàng Thượng nàng phải chịu thiệt." Hắn hiểu rất rõ việc này nhưng lại bất lực không thể thay đổi.
"Không sao thần thiếp có Uy Phong, Cảnh Duệ, Uy Văn dù cho sau này người có thất sủng thần thiếp, cũng không oán, hài tử chính là kết quả cuối cùng của tình yêu rồi, cùng nhau đến già rồi chết đi mang nhiều phần tình nghĩa hơn." Cảnh Vân biết lời nói này có chút tuyệt tình nhưng sự thật luôn có chút đau lòng: "Thần thiếp đã chiếm được tình yêu thuần khiết nhất của người rồi, đã đủ rồi, nữ nhân khác đến cuối cùng cũng chỉ chiếm được tình yêu kèm lợi ích từ người, vẫn là thua thiệt hơn ta vậy vì sao ta phải ghét bỏ bọn họ chứ, đó chính là tự làm khó mình."
"Không đúng bọn họ dù là một phần tình yêu có lợi ích cũng không chiếm được, chỉ có lợi ích mà thôi, tình yêu của ta từ đầu đến cuối đều là của nàng." Hoắc Thái Đế cả đời này sẽ chỉ nói lời yêu và yêu một người là Mã Cảnh Vân.
Năm ấy Hoàng Cung tuyển tú tổng cộng hai mươi mốt người sau ấy Hoàng Thượng liền bỏ ngang không tuyển thêm ai, đến khi được hỏi hắn nói năm ấy nàng hai mốt tuổi, người ta lại hỏi vậy theo luật lệ ba năm tuyển tú một lần, ba năm sau Hoàng Hậu hai mươi tư tuổi vậy Hoàng Thượng sẽ chọn hai mươi tư người sao?
Hoắc Thái Đế lắc đầu đáp: "Không là mười tám người." Hóa ra Hoàng Thượng sẽ trừ đi chứ không cộng thêm, người sẽ chỉ tuyển tú cho đến khi trừ hết số tuổi của Hoàng Hậu, nghĩa là những năm Thái Đế tại vị tổng cộng chỉ có bảy lần tuyển tú.
Cảnh Vân hỏi lý do người lại đáp: "Như vậy là đủ số lượng rồi, hậu cung không quá nhiều cũng không quá ít bọn họ sẽ không tiếp tục nghị luận nàng."
Gần bốn mươi lăm năm trị vì tại ngôi vị Hoắc Thái Đế có tổng cổng tám mươi tư vị phi tần một con số không ai có thể bàn tán, sau ấy có đến mười vị hoàng tử cùng mười lăm vị công chua, trong ấy có ba vị hoàng tử và hai vị công chúa là do Hoàng Hậu sinh ra.
Hoàng Hậu quản lý hậu cung rất ổn thỏa cũng rất nghiêm khắc, không phải nghiêm khắc trong vấn đề quy củ mà là trong vấn đề khác, các nàng muốn hãm hại người khác đừng quá vội vàng Hoàng Hâu tuy ở trên cao nhưng mắt vẫn luôn theo dõi bên dưới, cũng có không ít vị vi tần bị phạt vì có kế hoạch hãm hại người khác, còn có người bị đưa ra khỏi cung vì khiến hậu cung vấy máu.
Bá tánh không rõ, quần thần không minh bạch nhưng phi tần hậu cung thì lại rất rõ, Hoàng Thượng của bọn họ đối với bọn họ chỉ là nghĩa vụ còn đối với Hoàng Hậu mới là phu thê, một tháng Hoàng Thượng sẽ nghỉ tại nơi của Hoàng Hậu đến mười lăm ngày, mười lăm ngày sau đều phụ thuộc vào việc lật thẻ, nhưng sau khi nên làm những thứ nên làm tuyệt đối không nghỉ lại đều trở về An Dương điện nghỉ ngơi. Cũng có những tháng mười lăm ngày sau Hoàng Thượng đều không lật thẻ ai thủ thân như ngọc.
Vì vậy vào làm phi tần đa phần thời gian đều là lạnh lẽo về đêm. Sau năm Thái Đế thứ hai mươi mốt trong hậu cung không còn tổ chức tuyển tú, những người trong cung cứ an an ổn ổn sống như vậy qua ngày, cũng rất nhiều người đã qua đời, Cảnh Vân đều lo hậu sự cho các nàng rất ổn thỏa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.