Chương 27: Tìm Quái Nhân Trong Núi
Tư Nhược Liễu
04/01/2022
Ngày hôm sau Hoắc Uy Thần đến tìm Thạch Dũng theo lời của Cảnh Vân hai bên trao đổi về vị trí của Tra Minh, được biết hắn không hề ở một vị trí cố định thường xuyên di chuyển, việc này dẫn đến khó xác minh hiện hắn đang ở đâu.
Cần phải giải quyết hắn trước vì hắn có khả năng rất lớn là kẻ thực hiện vụ ám sát ngày hôm trước.
Lúc này có người vào thông báo Cảnh Vân đến hai người dừng lại đợi nàng đi vào thấy dáng vẻ hớt hải của Cảnh Vân hai người lo lắng cùng hỏi: "Có chuyện gì?"
"Tra...Tra Minh đang đến đây nếu không phải ta đi đường mòn trong núi tới có lẽ sẽ không tới đây nhanh như vậy, cần phải rời khỏi đây ngay." Cảnh Vân không ngờ bản thân lại gặp Tra Minh trên đường tới đây.
Thạch Dũng lập tức đứng dậy cho người bắt đầu đổ dầu Cảnh Vân thấy vậy lập tức hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"
"Tiêu hủy nơi này, từ nay nơi này không còn hữu dụng nữa rồi." Thạch Dũng lạnh lùng nói sau ấy quay sang: "Hai người đi trước đi mục tiêu lần này của hắn có thể là ta mà thôi."
Hoắc Uy Thần cùng Cảnh Vân trao đổi ánh mắt sau ấy gật đầu trước khi đi Cảnh Vân còn dăn dò: "Hãy cẩn thận có gì có thể đến khách điếm phố lớn tìm ta." Sau ấy nàng cùng Hoắc Uy Thần nhanh chóng rời đi, được một đoạn đường an toàn Cảnh Vân quay đầu lại thấy lán rơm đã trở thành một đuốc lửa lớn.
"Đại Nhân hắn hành động quá nhanh, có phải..." Ý trong lời Cảnh Vân quá rõ.
Hoắc Uy Thần cũng nghi ngờ trước ấy không phải nói đã không còn theo dõi Lương gia sao, vậy cớ gì lần này lại xuất hiện, Thạch Dũng nói đến là vì Lương gia nhưng Hoắc Uy Thần lại thấy hình như hắn mới là mục tiêu của Tra Minh.
Không thấy Hoắc Uy Thần đáp lại Cảnh Vân nói thêm: "Đại nhân nên trở về trước, ngài đừng đi theo đường mòn này nơi này hẻo lánh dễ bị mai phục không phải đám người của Tra Minh thì cũng là bọn thổ phỉ, nên đi đường lớn."
"Còn ngươi?" Hoắc Uy Thần gật đầu đồng ý sau ấy quay lại hỏi.
"Thạch Dũng hắn không rõ như thế nào ta sẽ quay lại, ngài yên tâm ta không ngốc đến mức lao thẳng đến đấy đâu." Cảnh Vân mỉm cười đáp lại.
"Được nếu có tin tức phải thông báo lại." Hoắc Uy Thần còn một vị cần phải lo lắng nên rất nhanh rời đi, dù bản thân không yên tâm khi để Cảnh Vân lại nhưng rồi cũng thở dài "hắn" bình thường không phải kẻ ngốc nghếch chắc chắn sẽ tự bảo vệ bản thân thật tốt.
Cảnh Vân tìm một góc nhìn về phía ngọn lửa đang sáng rực cả một vùng trời khói nghi ngút bay lên, nàng chỉ thấy đám người Tra Minh đang đứng ngoài không có động thái sẽ làm gì tiếp theo, hình như bọn chúng trao đổi gì đó, lần này Cảnh Vân đã nhìn thật kỹ gương mặt của Tra Minh, chắc chắn không sai hắn chính là kẻ gϊếŧ nàng kiếp trước.
Đang lúc theo dõi bí mật thì có người đột nhiên vỗ vãi Cảnh Vân, nàng như con mèo bị làm giật mình lập tức kéo kẻ đằng sau vật ngã xuống, nào ngờ đó lại là Vương Dã.
"Công tử công tử...là ta..là ta...là ta." Vương Dã chịu đau nhưng vẫn rất ý thức được phải nhỏ giọng.
"Tiên điên này ngươi muốn chết sao, nếu ban nãy ta mà đang cầm dao có lẽ giờ này ngươi đã chầu diêm vương rồi đó." Cảnh Vân còn đấm mạnh vào bắp tay Vương Dã mắng.
"Tại công tử nhập tâm quá đó." Vương Dã xóa cánh tay đau đớn nói: "Công tử theo dõi đám người Bố Tử sao?"
"Hắn tên Tra Minh, Bố Tử cái khỉ." Cảnh Vân liếc Vương Dã nói.
"Tên này ban nãy thấy hùng hổ đem người đi rất vội vàng ta nghĩ chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó nên mới tới đây...ừm trong lán kia...có gì sao?" Vương Dã vuốt cằm suy nghĩ.
"Hắn huy động quân?" Cảnh Vân nhìn Vương Dã đầy bất ngờ: "Ngươi biết hắn để quân ở đâu?"
"Đương nhiên là biết rồi, chính là phía Đông thành." Vương Dã thản nhiên đáp.
"Phía Đông thành không phải là núi sao? Chẳng lẽ...hắn đóng quân trong núi?" Cảnh Vân suy luận.
"Ở sâu trong núi mới đúng, ta cũng rất bất ngờ vì có một hang động cực lớn ở nơi đó, nhưng để vào đó khá khó khăn đằng sau hang động đó còn có lối thông đi nơi khác, chắc chắn tên Tra Minh phải nghiên cứu nơi ấy rất lâu rồi." Vương Dã nói.
Cảnh Vân không ngờ hắn lại chọn địa điểm không ai nghĩ tới như vậy, lại còn là nơi hiểm trở vậy thì càng khó bắt hắn, quân ta càng tiến vào thì hắn càng lùi, hơn nữa nếu ta tiến công mà không có sự chuẩn bị kỹ càng sẽ bị chúng tính kế chặn đầu đuôi thả một mồi lửa chính là chết cháy trong ấy.
"Sao ngươi lại biết chuyện này, hơn nữa ngươi còn biết rất rõ nữa?" Cảnh Vân nghi ngờ nhìn Vương Dã.
"Ta từ nhỏ đã lớn lên ở đây sao lại không biết chứ, còn nữa bây giờ nhà bá mẫu ta còn bán lương thực cho bọn hắn, đương nhiên là bá mẫu không biết là bán cho hắn, là ta vô tình một lần phát hiện ra." Vương Dã nói.
Cảnh Vân vẫn không giảm bớt nghi ngờ.
"Công tử ta lừa công tử làm gì, đã đến thời điểm này thì ta chính là cùng thuyền với công tử, ta cũng trốn bọn chúng mà, cầm đống ngân lượng đó thật sự đúng là hối hận mà." Vương Dã minh oan cho bản thân, hắn bây giờ rất sợ việc Tra Minh tra ra hắn lừa dối sau ấy sẽ quay ra gϊếŧ cả nhà hắn vì thế hắn quyết định biết gì liền nói cho Cảnh Vân, theo con mắt của hắn thì Cảnh Vân là người làm chuyện lớn, có thể dựa dẫm được.
"Ngươi giờ mới biết hối hận? Đáng ra ngươi không nên nhận vụ này nếu không đã không vướng phải mớ rắc rối này." Cảnh Vân nhếch mép.
"Vì vậy ta giờ mới dốc hết lòng giúp công tử đó." Vương Dã nhún vai nói.
"Lương thực mà ngươi nói là gạo sao?" Cảnh Vân hỏi.
"Gạo, bột mì, thịt, cá...đa phần đều là lấy chỗ bá mẫu ta, thật ra bá mẫu chỉ bán gạo và bột mì thôi là bọn chúng kêu sẽ trả thêm tiền cứ ba ngày bọn chúng sẽ đến chỗ bá mẫu lấy một lần." Vương Dã kể chi tiết.
"Bọn chúng không sợ bản thân bị phát hiện sao?" Cảnh Vân thấy những tên này hành động có chút khoa trương.
"Đương nhiên là không rồi, ta đã nói rồi nơi ấy có ra có vào, hơn nữa nếu đánh nơi ấy chỉ có thể chặn được một đầu chính là lối vào, còn lối ra thật sự đến ta đã ra vào nhiều lần còn không lần ra đường đi vào từ hướng đó." Vương Dã thở dài nói.
"Nơi ấy thần bí như vậy sao?" Cảnh Vân chưa từng biết đến có nơi nào khó hiểu như vậy.
"Cũng là do có quá nhiều lối đi trong hang động đó, mỗi một cửa sẽ ra một nơi, có thể là vách núi, có thể là thác nước, cũng có thể là một ngọn núi khác nói chung rất nhiều đường vì vậy ta mới nói tên Tra Minh đó chắc chắn phải tìm hiểu nơi ấy rất kỹ rồi." Vương Dã nói.
Cảnh Vân cứ tưởng biết được nơi ở của bọn chúng thì có thể tiêu diệt dễ dàng nào ngờ tên Tra Minh này lại gian xảo như vậy, không rõ hắn đã mất bao nhiều công sức cho hang động đó.
"Chẳng lẽ không còn cách nào sao?" Cảnh Vân lẩm bẩm
"Có cách nhưng...người ấy rất khó nói chuyện, đồ quái gở đó là lão nhân sống ở gần một trong số các lối ra của hàng động, ông ta từng một mình đi khắp cả hang động đó mà vẫn có thể sống sót chui ra." Vương Dã khi nhắc đến người này có chút ngập ngừng.
"Lão già quái gở sao?" Cảnh Vân hiện không để ý nhiều lắm đến từ quái gở mà nàng đế ý người có thể phá giải "trận pháp" này: "Được người dẫn ta đến gặp lão ta."
"Không không không...ta không đi đâu, công tử thích thì tự đi đi, ta...ta không đến đó đâu." Vương Dã vậy mà lập tức từ chối.
"Đồ thỏ đế, quái gở thế nào thì cũng là người mà thôi ngươi sợ cái gì?" Cảnh Vân lườm Vương Dã một cái.
"Ta không đi đâu, nhỡ không còn mạng thì sao? Ta không đi." Vương Dã nhất quyết từ chối.
Cảnh Vân thở dài cuối cùng cũng gật đầu chấp nhận không kéo hắn theo: "Vậy ngươi nói rõ xem lão ta đang ở đâu?"
Cảnh Vân theo sự chỉ dẫn của Vương Dã mà đến, lão ta cách chỗ tên Tra Minh khá xa vậy có thể nói hang động đó đúng là rất lớn, Cảnh Vân còn chưa bước vào đã gặp ngay sự kinh hãi, một cái đầu lâu cắm ở trước cửa lớn, thế này đúng là quái gở thật nhưng Cảnh Vân có thời gian để suy nghĩ nhiều trực tiếp nâng tay đập cửa, gõ đến hồi thứ ba thì cánh cửa đột nhiên mở ra đây là tự mở chứ không hề có người.
Những con quạ đen từ đâu bay đến lượn thành vòng tròn trên bầu trời, Cảnh Vân bỗng có chút do dự nhưng sau ấy lại nhớ đến bản thân vốn là quân nhân sao có thể sợ mấy thứ này thế là mạnh dạn đặt chân bước vào, bên trong sân có rất nhiều xác cáo chồn treo lơ lửng như những miếng thịt đem hong gió. Một cối xay bằng đá nằm giữa sân bên trên hình như là vệt máu, khắp sân cũng là những vệt đen dài ngấm vào đất, Cảnh Vân tự hỏi đây là lò mổ sao?
"Có ai không?" Cảnh Vân đứng giữa sân lớn tiếng gọi, đáp lại chỉ là tiếng đàn quạ kêu Cảnh Vân lại gọi thêm lần nữa: "CÓ AI KHÔNG?"
Đột nhiên cánh cửa bên trong mở ra một con dao lớn phi từ trong đó ra, Cảnh Vân rất may mắn tránh được, nhìn lại thấy lưỡi dao sáng bóng sắc bén còn vương máu, lại thêm một con dao khác từ trong phi ra, Cảnh Vân dùng hết khả năng nhạy bén nhanh chóng né tránh tất cả.
"DỪNG LẠI." Cảnh Vân lớn tiếng quát.
May sao lại có hiệu quả người bên trong lập tức dừng lại hành động đòi mạng người, Cảnh Vân thở hổn hển bước vài bước nhặt con dao lên nhìn dáng vẻ của nàng bây giờ chính là muốn gϊếŧ người mà, nàng hùng hổ bước tiếng sâu vào bên trong, người trong bóng tối lao đến lại cùng nàng đọ sức, một lão già từ đâu lại có sức mạnh lớn như vậy, Cảnh Vân không phải người cổ đại việc dùng mấy thứ dụng cụ này không thuận tay trực tiếp vứt dao về phía lão già rồi nhanh chóng gạt chân nhưng lão ta đúng là còn nhanh hơn nàng thế mà liên tiếp tránh được, nhưng vì một giây quay lưng lại phía Cảnh Vân, nàng liên tranh thủ cơ hội lập tức một cước đá mạnh vào lưng lão, một cước đấy là nàng dùng hết sức lực đá, lão ta không ngã mà chỉ chúi người về phía trước nhưng rất nhanh đã quay lưng lại, Cảnh Vân đã lão đến nhảy cao dùng chân kẹp vào cổ lão vật lão ngã ra.
Nhưng là nàng coi thường lão rồi, dù bị ngã ra trong tư thế bị nàng kẹp cừng vậy mà lão vẫn rất nhanh đứng dậy được không những vậy còn trực tiếp nhấc bổng nàng, điều này làm Cảnh Vân biết chắc trận này nàng không có cửa thắng, lão ta có đôi tay như một chiếc kìm mạnh mẽ gỡ Cảnh Vân ra xa ném nàng một cách thô bạo.
Cảnh Vân cố gắng đứng dậy, những một thứ bột tung đến trước mặt nàng, mùi hương không được dễ chịu cho lắm nhưng nàng tự biết được rằng bản thân nàng dính thuốc mê rồi.
Cơn đau nhức từ tay khiến Cảnh Vân dần tỉnh lại, mọi thứ thật mờ ảo bên ngoài trời có vẻ đã tối, bên trong chỉ có một ngọn đèn, tiếng mài dao bên ngoài rất rõ. Đúng là không biết lượng sức mình Cảnh Vân tự trách bản thân. Nàng so với mấy người cổ đại thật sự rất giống trứng trọi đá.
Cổ tay áo nàng có một cái dao siêu mảnh, phải mất rất nhiều sức Cảnh Vân mới lấy được nó ra, sau ấy điêu luyện bắt đầu cắt dây thừng, nhưng mới được nửa chừng thì cửa được mở ra, lão già ban nãy xuất hiện, ánh mắt lão đầy sự lạnh lẽo.
"Ta có vài muốn nói." Cảnh Vân mở lời trước.
"Đương nhiên là ta sẽ cho ngươi nói, nhưng nói rồi thì vẫn phải chết thôi vậy ngươi cần nói làm gì?" Lão ta vừa cười vừa nói.
"Ta đến không phải là để ám hại lão, là muốn tìm sự giúp đỡ." Cảnh Vân mặc kệ còn nước là còn tát.
"Ngươi nghĩ ta sẽ tin lời của ngươi." Lão ta ngồi xuống ghế đối diện với Cảnh Vân: "Đến cả nam nhân ngươi còn đang đóng giả ngươi nói xem ta tin ngươi như thế nào?"
"Vậy lão nghĩ sao việc một nữ nhân đến gặp thì lão sẽ đồng ý ra mặt?" Cảnh Vân chẳng chút giao động việc bị lão phát hiện ra thân phận, đây là điều khó tránh, nàng nghĩ một phần lý do lão không trực tiếp đoạt mạng nàng chính là vì nàng là nữ nhân.
"Dù là nam nhân hay nữ nhân ta cũng không thích." Lão già nhàn nhã rót trà uống.
"Ta cần lão giúp ta đi xuyên qua một hang động, Vương Dã nói với ta lão là người duy nhất từng đi hết hàng động ở Đông Thành mà có thể lành lặn đi ra, vì vậy chỉ có lão mới giúp được ta mà thôi." Nàng không biết lão có quen biết Vương Dã hay không nhưng nàng vẫn nhắc đến tìm cơ hội để cứu lấy bản thân.
May mắn hóa ra vẫn đang mỉm cười lão ta sau nghe cái tên ấy thì ánh mắt có sự giao động dù là thoáng qua thì Cảnh Vân cũng đã bắt được vì vậy nàng không thể bỏ qua cái phao cứu sinh này được: "Trong hang động đó có đám người không nên xuất hiện ở đây, nhưng ta là người từ nơi khác đến không rõ địa hình ra sao, Vương Dã còn nhắc ta dù hắn là người lớn lên ở thành Bắc Châu này nhưng cũng không thể nào đi hết được hang động ấy, hắn nói chỉ có lão là người biết rõ nơi ấy, vì vậy ta mới mạo phạm đến tìm lão với mong muốn có thể ra mặt giúp đỡ." Cảnh Vân một lời nói rõ sự việc.
"Chỉ không ngờ lão kích động như vậy." Sau cùng thì nàng vẫn có lời trách cứ.
Nghe xong lão già lập tức cười lớn, tiếng cười còn rất sảng khoải: "Ngươi đúng là coi thường ta, cứ nghĩ chỉ một thân một mình là có thể đánh bại được ta, nào ngờ vẫn là bị ta trói lại."
"Đúng là ta có chút khinh suất khi nghĩ lão là một người bình thường có thể nói chuyện được." Cảnh Vân vừa nói vừa giằng thật mạnh hai tay, dây thừng ban nãy nàng đã cắt được gần hết nên thật dễ dàng để nàng giật đứt được nó: "Là khinh suất không phải coi thường."
Nàng chậm rãi bước đến ngồi xuống cái ghế ở bên còn lại của chiếc bàn: "Thành Bắc Châu đang gặp nguy hiểm lão là con của Tây Quốc cũng là người sống tại Bắc Châu lão không lo lắng hay sao?"
Lão ta hứng thú với cách hành xử của nàng ban nãy lão đã kiểm tra rất vậy mà nàng vẫn có thể giấu vũ khí được, quả người có tài năng: "Vì sao ta phải lo lắng cho nhiều người như vậy, thân ta còn khó bảo toàn."
"Đám người đó từ Ngọa Quốc tiến vào đây, có lẽ là đã liên minh với Lang Quốc hòng chiếm được mảnh đất Bắc Châu này, thành Bắc Châu tuy không phải là thành trì có địa hình chiến lược quân sự quan trọng của Tây Quốc nhưng bao năm nay đều nằm dưới trời của Tây Quốc, tức là gốc rễ là người Tây Quốc không lai tạp, vậy lão nói xem Lang Quốc chiếm được Bắc Châu rồi thì bá tánh Lang Quốc sẽ ra sao?" Cảnh Vân cần phải để lão động lòng trắc ẩn, nàng không ngần ngại tiết lộ một phần sự tình.
Lão ta nhìn Cảnh Vân thấy nàng đang chờ đợi phản ứng từ lão, sự mong ngóng ấy còn có lo lắng rất nhiều: "Ngươi căn bản là một nữ nhân, rất khó để không nghi ngờ ngươi là công chúa của Hoàng Đế nơi kinh thành xa xôi kia." Lão ta nói sang chuyện khác.
"Ta không phải công chúa ta chỉ là bá tánh của Tây Quốc mà thôi, ta thật ra không nhân từ nhiều đến mức lo lắng cho cả thiên hạ chỉ đơn giản là nếu Tây Quốc gặp nguy vậy không phải ta cũng sẽ không yên ổn được hay sao, vậy chi bằng góp công sức cho Tây Quốc vậy." Đúng vậy lý do của nàng chính là vậy muốn hướng tới tương lai an nhiên thì trước mắt tình hình Tây Quốc phải thái bình đã.
"Ngươi dựa vào đâu mà sẽ cho rằng ta sẽ đồng ý giúp ngươi?" Lão ta tiếp tục hỏi.
"Chẳng dựa vào đâu cả ta nghĩ đơn giản nếu đất nước lâm nguy thì bá tánh sẽ đồng lòng vậy thôi." Cảnh Vân nói một đạo lý rất đơn giản và nàng nhận được một nụ cười của lão đây là báo hiệu sự thay đổi đúng không.
"Chắc ngươi đói rồi vừa ăn vừa nói." Lão ta đứng dậy đi ra ngoài đã vậy còn mời nàng dùng bữa, Cảnh Vân có chút nghĩ ngờ nhưng vẫn đi theo bởi nàng đúng là có đói thật cả ngày nay chưa được thứ gì vào bụng cả.
Ra đến bên ngoài Cảnh Vân có chút chóng ngợp, cái bàn ở căn nhà cuối sân đã được thắp sáng, những thứ ban ngày nàng thấy đã được thu gọn lại vào những chỗ có thể che mưa nắng. Trên bàn ăn đã bày biện khá nhiều món, nàng cảm giác ngay từ đầu lão ta đã có ý định để nàng được sống.
Hai người ngồi đối diện nhau sau khi an vị lão liền lập tức động đũa xem ra lão còn đói hơn cả nàng, Cảnh Vân cũng gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.
"Thịt người đó ăn được không?" Câu nói ấy chắc chắn không phải là của Cảnh Vân, miếng thịt trong miệng không biết nên tiếp tục nhai hay là nhả ra nữa, nàng có chút cứng ngắc nhìn lão như để xác minh lời nói ấy, biểu cảm của nàng rất đáng để phá lên cười lão ta không nhịn được liền cười lớn: "Lá gan cũng lớn phết không lập tức phun ra, ta nói cho ngươi biết trước đây có đám thanh niên đòi đến đây bái sư ta, nhưng chỉ xong câu ấy lập tức chạy đi nôn ọe có kẻ còn phun cả vào người ta nữa, thật đáng xấu hổ cho một đáng nam nhi."
Cảnh Vân cuối cùng thì cũng có thể nhai rồi chậm rãi nuốt xuống, cảm giác ngon miệng lập tức mất đi, lão già chết tiệt thật biết làm mất khẩu vị của người khác mà: "Đương nhiên bọn họ sợ rồi không phải ban chiều sân trước còn nhiều máu vương vãi khắp nơi hay sao, không khác gì pháp trường cả, đám người đó không tưởng thật mới là lạ." Cảnh Vân dù chán ghét nhưng vẫn tiếp tục ngồi ăn người ta nói có thực mới vực được đạo, vì vậy cứ lấp đầy bụng đã.
"Thế sao ngươi không tin." Lão ta uống cạn một chén rượu rồi tiếp tục hỏi.
"Cũng không hẳn chỉ là ta suy nghĩ có hơi máy móc hơn đám người đó nên không kịp nhổ miếng thịt đó ra thôi." Hay nói cách khác là suy nghĩ có chiều sâu hơn.
"Đáng tiếc ngươi sinh ra lại là nữ nhân." Lão già có chút tiếc nuối.
"Nữ nhân thì làm sao cơ chứ, không phải đến lão Hoàng Thượng còn cần Hoàng Hậu để ổn định hậu cung hay sao, ta nghĩ nữ nhân không hề thua kém nam nhân chỉ là các nàng chọn làm một cách kín đáo không cần phô trương mà thôi." Cảnh Vân chưa bao giờ để bàn cân nam nhân và nữ nhân nghiên về bên nào cả nó luôn cân bằng.
"Ngươi nói cũng đúng điển hình như ngươi, rất dũng cảm mưu trí, hơn khối đám tham quan." Lão ta nhếch mép nói: "Ta họ Khổng tên Bân." Lão Khổng lần đầu tiên muốn chủ động giới thiệu bản thân với người khác. Lão thấy người này rất được.
"Ta họ Mã tên Cảnh Vân." Cảnh Vân cũng giới thiệu bản thân: "Ta nghĩ ta nên vòng lại mục đích ban đầu đưa ta đến đây, rất mong lão sẽ giúp đỡ." Cảnh Vân thành khẩn.
"Cứ ăn trước đã." Lão Khổng cùng Cảnh Vân tiếp tục dùng bữa nói mấy thứ chuyện vụn vặt nàng kể vài chuyện nàng gặp trên đường hoặc thấy lạ, lão đều nhiệt tình giải thích cho nàng.
Cần phải giải quyết hắn trước vì hắn có khả năng rất lớn là kẻ thực hiện vụ ám sát ngày hôm trước.
Lúc này có người vào thông báo Cảnh Vân đến hai người dừng lại đợi nàng đi vào thấy dáng vẻ hớt hải của Cảnh Vân hai người lo lắng cùng hỏi: "Có chuyện gì?"
"Tra...Tra Minh đang đến đây nếu không phải ta đi đường mòn trong núi tới có lẽ sẽ không tới đây nhanh như vậy, cần phải rời khỏi đây ngay." Cảnh Vân không ngờ bản thân lại gặp Tra Minh trên đường tới đây.
Thạch Dũng lập tức đứng dậy cho người bắt đầu đổ dầu Cảnh Vân thấy vậy lập tức hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"
"Tiêu hủy nơi này, từ nay nơi này không còn hữu dụng nữa rồi." Thạch Dũng lạnh lùng nói sau ấy quay sang: "Hai người đi trước đi mục tiêu lần này của hắn có thể là ta mà thôi."
Hoắc Uy Thần cùng Cảnh Vân trao đổi ánh mắt sau ấy gật đầu trước khi đi Cảnh Vân còn dăn dò: "Hãy cẩn thận có gì có thể đến khách điếm phố lớn tìm ta." Sau ấy nàng cùng Hoắc Uy Thần nhanh chóng rời đi, được một đoạn đường an toàn Cảnh Vân quay đầu lại thấy lán rơm đã trở thành một đuốc lửa lớn.
"Đại Nhân hắn hành động quá nhanh, có phải..." Ý trong lời Cảnh Vân quá rõ.
Hoắc Uy Thần cũng nghi ngờ trước ấy không phải nói đã không còn theo dõi Lương gia sao, vậy cớ gì lần này lại xuất hiện, Thạch Dũng nói đến là vì Lương gia nhưng Hoắc Uy Thần lại thấy hình như hắn mới là mục tiêu của Tra Minh.
Không thấy Hoắc Uy Thần đáp lại Cảnh Vân nói thêm: "Đại nhân nên trở về trước, ngài đừng đi theo đường mòn này nơi này hẻo lánh dễ bị mai phục không phải đám người của Tra Minh thì cũng là bọn thổ phỉ, nên đi đường lớn."
"Còn ngươi?" Hoắc Uy Thần gật đầu đồng ý sau ấy quay lại hỏi.
"Thạch Dũng hắn không rõ như thế nào ta sẽ quay lại, ngài yên tâm ta không ngốc đến mức lao thẳng đến đấy đâu." Cảnh Vân mỉm cười đáp lại.
"Được nếu có tin tức phải thông báo lại." Hoắc Uy Thần còn một vị cần phải lo lắng nên rất nhanh rời đi, dù bản thân không yên tâm khi để Cảnh Vân lại nhưng rồi cũng thở dài "hắn" bình thường không phải kẻ ngốc nghếch chắc chắn sẽ tự bảo vệ bản thân thật tốt.
Cảnh Vân tìm một góc nhìn về phía ngọn lửa đang sáng rực cả một vùng trời khói nghi ngút bay lên, nàng chỉ thấy đám người Tra Minh đang đứng ngoài không có động thái sẽ làm gì tiếp theo, hình như bọn chúng trao đổi gì đó, lần này Cảnh Vân đã nhìn thật kỹ gương mặt của Tra Minh, chắc chắn không sai hắn chính là kẻ gϊếŧ nàng kiếp trước.
Đang lúc theo dõi bí mật thì có người đột nhiên vỗ vãi Cảnh Vân, nàng như con mèo bị làm giật mình lập tức kéo kẻ đằng sau vật ngã xuống, nào ngờ đó lại là Vương Dã.
"Công tử công tử...là ta..là ta...là ta." Vương Dã chịu đau nhưng vẫn rất ý thức được phải nhỏ giọng.
"Tiên điên này ngươi muốn chết sao, nếu ban nãy ta mà đang cầm dao có lẽ giờ này ngươi đã chầu diêm vương rồi đó." Cảnh Vân còn đấm mạnh vào bắp tay Vương Dã mắng.
"Tại công tử nhập tâm quá đó." Vương Dã xóa cánh tay đau đớn nói: "Công tử theo dõi đám người Bố Tử sao?"
"Hắn tên Tra Minh, Bố Tử cái khỉ." Cảnh Vân liếc Vương Dã nói.
"Tên này ban nãy thấy hùng hổ đem người đi rất vội vàng ta nghĩ chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó nên mới tới đây...ừm trong lán kia...có gì sao?" Vương Dã vuốt cằm suy nghĩ.
"Hắn huy động quân?" Cảnh Vân nhìn Vương Dã đầy bất ngờ: "Ngươi biết hắn để quân ở đâu?"
"Đương nhiên là biết rồi, chính là phía Đông thành." Vương Dã thản nhiên đáp.
"Phía Đông thành không phải là núi sao? Chẳng lẽ...hắn đóng quân trong núi?" Cảnh Vân suy luận.
"Ở sâu trong núi mới đúng, ta cũng rất bất ngờ vì có một hang động cực lớn ở nơi đó, nhưng để vào đó khá khó khăn đằng sau hang động đó còn có lối thông đi nơi khác, chắc chắn tên Tra Minh phải nghiên cứu nơi ấy rất lâu rồi." Vương Dã nói.
Cảnh Vân không ngờ hắn lại chọn địa điểm không ai nghĩ tới như vậy, lại còn là nơi hiểm trở vậy thì càng khó bắt hắn, quân ta càng tiến vào thì hắn càng lùi, hơn nữa nếu ta tiến công mà không có sự chuẩn bị kỹ càng sẽ bị chúng tính kế chặn đầu đuôi thả một mồi lửa chính là chết cháy trong ấy.
"Sao ngươi lại biết chuyện này, hơn nữa ngươi còn biết rất rõ nữa?" Cảnh Vân nghi ngờ nhìn Vương Dã.
"Ta từ nhỏ đã lớn lên ở đây sao lại không biết chứ, còn nữa bây giờ nhà bá mẫu ta còn bán lương thực cho bọn hắn, đương nhiên là bá mẫu không biết là bán cho hắn, là ta vô tình một lần phát hiện ra." Vương Dã nói.
Cảnh Vân vẫn không giảm bớt nghi ngờ.
"Công tử ta lừa công tử làm gì, đã đến thời điểm này thì ta chính là cùng thuyền với công tử, ta cũng trốn bọn chúng mà, cầm đống ngân lượng đó thật sự đúng là hối hận mà." Vương Dã minh oan cho bản thân, hắn bây giờ rất sợ việc Tra Minh tra ra hắn lừa dối sau ấy sẽ quay ra gϊếŧ cả nhà hắn vì thế hắn quyết định biết gì liền nói cho Cảnh Vân, theo con mắt của hắn thì Cảnh Vân là người làm chuyện lớn, có thể dựa dẫm được.
"Ngươi giờ mới biết hối hận? Đáng ra ngươi không nên nhận vụ này nếu không đã không vướng phải mớ rắc rối này." Cảnh Vân nhếch mép.
"Vì vậy ta giờ mới dốc hết lòng giúp công tử đó." Vương Dã nhún vai nói.
"Lương thực mà ngươi nói là gạo sao?" Cảnh Vân hỏi.
"Gạo, bột mì, thịt, cá...đa phần đều là lấy chỗ bá mẫu ta, thật ra bá mẫu chỉ bán gạo và bột mì thôi là bọn chúng kêu sẽ trả thêm tiền cứ ba ngày bọn chúng sẽ đến chỗ bá mẫu lấy một lần." Vương Dã kể chi tiết.
"Bọn chúng không sợ bản thân bị phát hiện sao?" Cảnh Vân thấy những tên này hành động có chút khoa trương.
"Đương nhiên là không rồi, ta đã nói rồi nơi ấy có ra có vào, hơn nữa nếu đánh nơi ấy chỉ có thể chặn được một đầu chính là lối vào, còn lối ra thật sự đến ta đã ra vào nhiều lần còn không lần ra đường đi vào từ hướng đó." Vương Dã thở dài nói.
"Nơi ấy thần bí như vậy sao?" Cảnh Vân chưa từng biết đến có nơi nào khó hiểu như vậy.
"Cũng là do có quá nhiều lối đi trong hang động đó, mỗi một cửa sẽ ra một nơi, có thể là vách núi, có thể là thác nước, cũng có thể là một ngọn núi khác nói chung rất nhiều đường vì vậy ta mới nói tên Tra Minh đó chắc chắn phải tìm hiểu nơi ấy rất kỹ rồi." Vương Dã nói.
Cảnh Vân cứ tưởng biết được nơi ở của bọn chúng thì có thể tiêu diệt dễ dàng nào ngờ tên Tra Minh này lại gian xảo như vậy, không rõ hắn đã mất bao nhiều công sức cho hang động đó.
"Chẳng lẽ không còn cách nào sao?" Cảnh Vân lẩm bẩm
"Có cách nhưng...người ấy rất khó nói chuyện, đồ quái gở đó là lão nhân sống ở gần một trong số các lối ra của hàng động, ông ta từng một mình đi khắp cả hang động đó mà vẫn có thể sống sót chui ra." Vương Dã khi nhắc đến người này có chút ngập ngừng.
"Lão già quái gở sao?" Cảnh Vân hiện không để ý nhiều lắm đến từ quái gở mà nàng đế ý người có thể phá giải "trận pháp" này: "Được người dẫn ta đến gặp lão ta."
"Không không không...ta không đi đâu, công tử thích thì tự đi đi, ta...ta không đến đó đâu." Vương Dã vậy mà lập tức từ chối.
"Đồ thỏ đế, quái gở thế nào thì cũng là người mà thôi ngươi sợ cái gì?" Cảnh Vân lườm Vương Dã một cái.
"Ta không đi đâu, nhỡ không còn mạng thì sao? Ta không đi." Vương Dã nhất quyết từ chối.
Cảnh Vân thở dài cuối cùng cũng gật đầu chấp nhận không kéo hắn theo: "Vậy ngươi nói rõ xem lão ta đang ở đâu?"
Cảnh Vân theo sự chỉ dẫn của Vương Dã mà đến, lão ta cách chỗ tên Tra Minh khá xa vậy có thể nói hang động đó đúng là rất lớn, Cảnh Vân còn chưa bước vào đã gặp ngay sự kinh hãi, một cái đầu lâu cắm ở trước cửa lớn, thế này đúng là quái gở thật nhưng Cảnh Vân có thời gian để suy nghĩ nhiều trực tiếp nâng tay đập cửa, gõ đến hồi thứ ba thì cánh cửa đột nhiên mở ra đây là tự mở chứ không hề có người.
Những con quạ đen từ đâu bay đến lượn thành vòng tròn trên bầu trời, Cảnh Vân bỗng có chút do dự nhưng sau ấy lại nhớ đến bản thân vốn là quân nhân sao có thể sợ mấy thứ này thế là mạnh dạn đặt chân bước vào, bên trong sân có rất nhiều xác cáo chồn treo lơ lửng như những miếng thịt đem hong gió. Một cối xay bằng đá nằm giữa sân bên trên hình như là vệt máu, khắp sân cũng là những vệt đen dài ngấm vào đất, Cảnh Vân tự hỏi đây là lò mổ sao?
"Có ai không?" Cảnh Vân đứng giữa sân lớn tiếng gọi, đáp lại chỉ là tiếng đàn quạ kêu Cảnh Vân lại gọi thêm lần nữa: "CÓ AI KHÔNG?"
Đột nhiên cánh cửa bên trong mở ra một con dao lớn phi từ trong đó ra, Cảnh Vân rất may mắn tránh được, nhìn lại thấy lưỡi dao sáng bóng sắc bén còn vương máu, lại thêm một con dao khác từ trong phi ra, Cảnh Vân dùng hết khả năng nhạy bén nhanh chóng né tránh tất cả.
"DỪNG LẠI." Cảnh Vân lớn tiếng quát.
May sao lại có hiệu quả người bên trong lập tức dừng lại hành động đòi mạng người, Cảnh Vân thở hổn hển bước vài bước nhặt con dao lên nhìn dáng vẻ của nàng bây giờ chính là muốn gϊếŧ người mà, nàng hùng hổ bước tiếng sâu vào bên trong, người trong bóng tối lao đến lại cùng nàng đọ sức, một lão già từ đâu lại có sức mạnh lớn như vậy, Cảnh Vân không phải người cổ đại việc dùng mấy thứ dụng cụ này không thuận tay trực tiếp vứt dao về phía lão già rồi nhanh chóng gạt chân nhưng lão ta đúng là còn nhanh hơn nàng thế mà liên tiếp tránh được, nhưng vì một giây quay lưng lại phía Cảnh Vân, nàng liên tranh thủ cơ hội lập tức một cước đá mạnh vào lưng lão, một cước đấy là nàng dùng hết sức lực đá, lão ta không ngã mà chỉ chúi người về phía trước nhưng rất nhanh đã quay lưng lại, Cảnh Vân đã lão đến nhảy cao dùng chân kẹp vào cổ lão vật lão ngã ra.
Nhưng là nàng coi thường lão rồi, dù bị ngã ra trong tư thế bị nàng kẹp cừng vậy mà lão vẫn rất nhanh đứng dậy được không những vậy còn trực tiếp nhấc bổng nàng, điều này làm Cảnh Vân biết chắc trận này nàng không có cửa thắng, lão ta có đôi tay như một chiếc kìm mạnh mẽ gỡ Cảnh Vân ra xa ném nàng một cách thô bạo.
Cảnh Vân cố gắng đứng dậy, những một thứ bột tung đến trước mặt nàng, mùi hương không được dễ chịu cho lắm nhưng nàng tự biết được rằng bản thân nàng dính thuốc mê rồi.
Cơn đau nhức từ tay khiến Cảnh Vân dần tỉnh lại, mọi thứ thật mờ ảo bên ngoài trời có vẻ đã tối, bên trong chỉ có một ngọn đèn, tiếng mài dao bên ngoài rất rõ. Đúng là không biết lượng sức mình Cảnh Vân tự trách bản thân. Nàng so với mấy người cổ đại thật sự rất giống trứng trọi đá.
Cổ tay áo nàng có một cái dao siêu mảnh, phải mất rất nhiều sức Cảnh Vân mới lấy được nó ra, sau ấy điêu luyện bắt đầu cắt dây thừng, nhưng mới được nửa chừng thì cửa được mở ra, lão già ban nãy xuất hiện, ánh mắt lão đầy sự lạnh lẽo.
"Ta có vài muốn nói." Cảnh Vân mở lời trước.
"Đương nhiên là ta sẽ cho ngươi nói, nhưng nói rồi thì vẫn phải chết thôi vậy ngươi cần nói làm gì?" Lão ta vừa cười vừa nói.
"Ta đến không phải là để ám hại lão, là muốn tìm sự giúp đỡ." Cảnh Vân mặc kệ còn nước là còn tát.
"Ngươi nghĩ ta sẽ tin lời của ngươi." Lão ta ngồi xuống ghế đối diện với Cảnh Vân: "Đến cả nam nhân ngươi còn đang đóng giả ngươi nói xem ta tin ngươi như thế nào?"
"Vậy lão nghĩ sao việc một nữ nhân đến gặp thì lão sẽ đồng ý ra mặt?" Cảnh Vân chẳng chút giao động việc bị lão phát hiện ra thân phận, đây là điều khó tránh, nàng nghĩ một phần lý do lão không trực tiếp đoạt mạng nàng chính là vì nàng là nữ nhân.
"Dù là nam nhân hay nữ nhân ta cũng không thích." Lão già nhàn nhã rót trà uống.
"Ta cần lão giúp ta đi xuyên qua một hang động, Vương Dã nói với ta lão là người duy nhất từng đi hết hàng động ở Đông Thành mà có thể lành lặn đi ra, vì vậy chỉ có lão mới giúp được ta mà thôi." Nàng không biết lão có quen biết Vương Dã hay không nhưng nàng vẫn nhắc đến tìm cơ hội để cứu lấy bản thân.
May mắn hóa ra vẫn đang mỉm cười lão ta sau nghe cái tên ấy thì ánh mắt có sự giao động dù là thoáng qua thì Cảnh Vân cũng đã bắt được vì vậy nàng không thể bỏ qua cái phao cứu sinh này được: "Trong hang động đó có đám người không nên xuất hiện ở đây, nhưng ta là người từ nơi khác đến không rõ địa hình ra sao, Vương Dã còn nhắc ta dù hắn là người lớn lên ở thành Bắc Châu này nhưng cũng không thể nào đi hết được hang động ấy, hắn nói chỉ có lão là người biết rõ nơi ấy, vì vậy ta mới mạo phạm đến tìm lão với mong muốn có thể ra mặt giúp đỡ." Cảnh Vân một lời nói rõ sự việc.
"Chỉ không ngờ lão kích động như vậy." Sau cùng thì nàng vẫn có lời trách cứ.
Nghe xong lão già lập tức cười lớn, tiếng cười còn rất sảng khoải: "Ngươi đúng là coi thường ta, cứ nghĩ chỉ một thân một mình là có thể đánh bại được ta, nào ngờ vẫn là bị ta trói lại."
"Đúng là ta có chút khinh suất khi nghĩ lão là một người bình thường có thể nói chuyện được." Cảnh Vân vừa nói vừa giằng thật mạnh hai tay, dây thừng ban nãy nàng đã cắt được gần hết nên thật dễ dàng để nàng giật đứt được nó: "Là khinh suất không phải coi thường."
Nàng chậm rãi bước đến ngồi xuống cái ghế ở bên còn lại của chiếc bàn: "Thành Bắc Châu đang gặp nguy hiểm lão là con của Tây Quốc cũng là người sống tại Bắc Châu lão không lo lắng hay sao?"
Lão ta hứng thú với cách hành xử của nàng ban nãy lão đã kiểm tra rất vậy mà nàng vẫn có thể giấu vũ khí được, quả người có tài năng: "Vì sao ta phải lo lắng cho nhiều người như vậy, thân ta còn khó bảo toàn."
"Đám người đó từ Ngọa Quốc tiến vào đây, có lẽ là đã liên minh với Lang Quốc hòng chiếm được mảnh đất Bắc Châu này, thành Bắc Châu tuy không phải là thành trì có địa hình chiến lược quân sự quan trọng của Tây Quốc nhưng bao năm nay đều nằm dưới trời của Tây Quốc, tức là gốc rễ là người Tây Quốc không lai tạp, vậy lão nói xem Lang Quốc chiếm được Bắc Châu rồi thì bá tánh Lang Quốc sẽ ra sao?" Cảnh Vân cần phải để lão động lòng trắc ẩn, nàng không ngần ngại tiết lộ một phần sự tình.
Lão ta nhìn Cảnh Vân thấy nàng đang chờ đợi phản ứng từ lão, sự mong ngóng ấy còn có lo lắng rất nhiều: "Ngươi căn bản là một nữ nhân, rất khó để không nghi ngờ ngươi là công chúa của Hoàng Đế nơi kinh thành xa xôi kia." Lão ta nói sang chuyện khác.
"Ta không phải công chúa ta chỉ là bá tánh của Tây Quốc mà thôi, ta thật ra không nhân từ nhiều đến mức lo lắng cho cả thiên hạ chỉ đơn giản là nếu Tây Quốc gặp nguy vậy không phải ta cũng sẽ không yên ổn được hay sao, vậy chi bằng góp công sức cho Tây Quốc vậy." Đúng vậy lý do của nàng chính là vậy muốn hướng tới tương lai an nhiên thì trước mắt tình hình Tây Quốc phải thái bình đã.
"Ngươi dựa vào đâu mà sẽ cho rằng ta sẽ đồng ý giúp ngươi?" Lão ta tiếp tục hỏi.
"Chẳng dựa vào đâu cả ta nghĩ đơn giản nếu đất nước lâm nguy thì bá tánh sẽ đồng lòng vậy thôi." Cảnh Vân nói một đạo lý rất đơn giản và nàng nhận được một nụ cười của lão đây là báo hiệu sự thay đổi đúng không.
"Chắc ngươi đói rồi vừa ăn vừa nói." Lão ta đứng dậy đi ra ngoài đã vậy còn mời nàng dùng bữa, Cảnh Vân có chút nghĩ ngờ nhưng vẫn đi theo bởi nàng đúng là có đói thật cả ngày nay chưa được thứ gì vào bụng cả.
Ra đến bên ngoài Cảnh Vân có chút chóng ngợp, cái bàn ở căn nhà cuối sân đã được thắp sáng, những thứ ban ngày nàng thấy đã được thu gọn lại vào những chỗ có thể che mưa nắng. Trên bàn ăn đã bày biện khá nhiều món, nàng cảm giác ngay từ đầu lão ta đã có ý định để nàng được sống.
Hai người ngồi đối diện nhau sau khi an vị lão liền lập tức động đũa xem ra lão còn đói hơn cả nàng, Cảnh Vân cũng gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.
"Thịt người đó ăn được không?" Câu nói ấy chắc chắn không phải là của Cảnh Vân, miếng thịt trong miệng không biết nên tiếp tục nhai hay là nhả ra nữa, nàng có chút cứng ngắc nhìn lão như để xác minh lời nói ấy, biểu cảm của nàng rất đáng để phá lên cười lão ta không nhịn được liền cười lớn: "Lá gan cũng lớn phết không lập tức phun ra, ta nói cho ngươi biết trước đây có đám thanh niên đòi đến đây bái sư ta, nhưng chỉ xong câu ấy lập tức chạy đi nôn ọe có kẻ còn phun cả vào người ta nữa, thật đáng xấu hổ cho một đáng nam nhi."
Cảnh Vân cuối cùng thì cũng có thể nhai rồi chậm rãi nuốt xuống, cảm giác ngon miệng lập tức mất đi, lão già chết tiệt thật biết làm mất khẩu vị của người khác mà: "Đương nhiên bọn họ sợ rồi không phải ban chiều sân trước còn nhiều máu vương vãi khắp nơi hay sao, không khác gì pháp trường cả, đám người đó không tưởng thật mới là lạ." Cảnh Vân dù chán ghét nhưng vẫn tiếp tục ngồi ăn người ta nói có thực mới vực được đạo, vì vậy cứ lấp đầy bụng đã.
"Thế sao ngươi không tin." Lão ta uống cạn một chén rượu rồi tiếp tục hỏi.
"Cũng không hẳn chỉ là ta suy nghĩ có hơi máy móc hơn đám người đó nên không kịp nhổ miếng thịt đó ra thôi." Hay nói cách khác là suy nghĩ có chiều sâu hơn.
"Đáng tiếc ngươi sinh ra lại là nữ nhân." Lão già có chút tiếc nuối.
"Nữ nhân thì làm sao cơ chứ, không phải đến lão Hoàng Thượng còn cần Hoàng Hậu để ổn định hậu cung hay sao, ta nghĩ nữ nhân không hề thua kém nam nhân chỉ là các nàng chọn làm một cách kín đáo không cần phô trương mà thôi." Cảnh Vân chưa bao giờ để bàn cân nam nhân và nữ nhân nghiên về bên nào cả nó luôn cân bằng.
"Ngươi nói cũng đúng điển hình như ngươi, rất dũng cảm mưu trí, hơn khối đám tham quan." Lão ta nhếch mép nói: "Ta họ Khổng tên Bân." Lão Khổng lần đầu tiên muốn chủ động giới thiệu bản thân với người khác. Lão thấy người này rất được.
"Ta họ Mã tên Cảnh Vân." Cảnh Vân cũng giới thiệu bản thân: "Ta nghĩ ta nên vòng lại mục đích ban đầu đưa ta đến đây, rất mong lão sẽ giúp đỡ." Cảnh Vân thành khẩn.
"Cứ ăn trước đã." Lão Khổng cùng Cảnh Vân tiếp tục dùng bữa nói mấy thứ chuyện vụn vặt nàng kể vài chuyện nàng gặp trên đường hoặc thấy lạ, lão đều nhiệt tình giải thích cho nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.