Mỹ Nhân Bại Hoại

Chương 12: Đau lòng!

Ry Hoàng

16/08/2021

Trương Lập Á đã ngồi bất động nửa canh giờ cũng không biết tại sao bản thân mình lại như vậy. Đáng lẽ vượt qua được Lễ Sắc Phong rồi thì cô nên vui mừng và nhẹ nhõm mới phải, đằng này....

Hoàng thượng hạ lệnh cho cô được nghỉ ngơi ba tháng để chờ đợi kết quả về cuộc ám sát mà Lục hoàng tử sẽ mang đến. Xong chuyện này, ngài mới có thời gian để tìm cớ sắp xếp đưa cô vào hoàng cung mà điều tra về cái chết của Ngọc Vương Phi. Cho nên hiện tại...Trương Lập Á ngoài rãnh thì là rãnh không còn gì hơn để làm...!!!

Trương Lập Á cứ thẩn thẩn thờ thờ ngồi bất động mà nhìn xung quanh phòng mình, lòng cô lại vương một nỗi buồn rất khó tả.

LẸT XẸT_

Có tiếng động phía ngoài hiên, Trương Lập Á đứng bật dậy, chạy vội ra cửa thì...

- Á.... Mày làm tao hết cả hồn. Con quể, làm gì khẩn trương vậy má..??

Trần Ngọc Hà hét lên the thé nhưng Trương Lập Á cũng không buồn để vào tai, trực tiếp quay lại phòng mà nằm bẹp lên giường, vẻ mặt ủ dột như ai ăn hết của ba đời vậy! Trần Ngọc Hà thở dài, hỏi:

- Mày sao vậy?... cả một tháng nay từ sau lễ sắc phong cứ ngây ngây, dại dại vậy..?? Sao...??? Do không cưa được băng sơn mỹ nhân nên buồn hử??

- ...Im.. đê..!! Nay tao không có tâm trạng nhây cùng mày.

- Xì... cả tháng nay, mày điều như vậy...!! tâm với chả trạng... tao phi...!! Cái tên đệ nhất đê tiện nhà mày mà cũng biết tâm trạng sao?.... nè mày tính kéo bão đến nhấn chìm cả Kim Quốc này hả con??? Nói láo không sợ sét đánh 7 ngày, mưa giông 8 tháng hen...!!

- Cút đi... mày mà còn lải nhải, tao đá mày ra ngoài bây giờ!!!

- Nè... tao với mày ra ngoài chơi cho khuây khỏa đi, nằm ì trong phòng hoài tao thấy hình như mày tăng cân rồi đó nghe con. Buồn kiểu gì mà lại mụp hơn trước vậy... ở hiện đại mà mày còn làm diễn viên là toi rồi!!!

- Haizzz mày không hiểu đâu! Tao buồn tự nhiên lòng sẽ quặn, quặn thì sẽ trào dâng axit chua trong dạ dày, mà dạ dày khó chịu sẽ dẫn đến đau bao tử, mà đau bao tử thì bắt buộc mày phải ăn, ăn nhiều tự dưng buồn ngủ, mà ngủ dậy thì lại đói, đói rồi phải tiếp tục ăn, ăn xong tự nhiên lại buồn ngủ, mà ngủ dậy lại tiêu mịa nó hết thế nên lại phải ăn, mà ăn xong rồi thì lại phải ngủ, mà ngủ rồi lại tiêu hóa, tiêu hóa rồi dậy là phải ăn, ăn xong rồi....

- THÔI ĐI MÁ...!!! Mày ăn phải cỏ hay gì mà nhai đi nhai lại hoài vậy?? Tóm lại cái giống gì làm mày buồn??

- Haizzz... thì đó.... buồn là phải ăn, mà ăn xong lại buồn ngủ, ngủ dậy...

- BỚT NHÂY..!! BUỒN CŨNG NHÂY ĐƯỢC!

- Xì... tao đang buồn thiệt, bộ an ủi tao, mày chết hả??

- Thì chính vì vậy nên tao mới hỏi sao mày buồn..??

- Thì không có mỹ nhân mà ngắm chứ sao. Mày nói coi tức không? Băng sơn mỹ nhân kia rõ ràng đã hứa sau Lễ Sắc Phong sẽ dẫn tao đi tham quan kinh thành, vậy mà đến hôm nay một tháng rồi cũng không thấy tâm tích nàng đâu, còn nữa...

Trương Lập Á tính nói gì đó nhưng lại thôi, không hiểu sao bị người ta cho leo cây là một chuyện nhưng cũng không khiến lòng cô khó chịu bằng việc... Một tháng nay, hễ Hoàng Tử San mà nhìn thấy cô ở đâu là nàng lại nhanh như một tia chớp mà biến mất, hoặc viện cớ tránh cô như tránh tà, làm lòng cô vô cùng khó chịu! Cô không hiểu mình lại làm gì nàng ta mà khiến nàng ta như vậy... càng không hiểu hơn nữa là, cớ sao chỉ vì một tiểu ngốc nghếch như nàng ta, lại làm cô cảm thấy phiền lòng hơn cả băng sơn mỹ nhân kia chứ..??

Chắc là do ngày Lễ Sắc Phong đó, cô đã la mắng nàng khiến nàng sợ hãi cô chăng? Như vậy đối với cô càng tốt mà, ít nhất mỗi đêm ngày thứ bảy, sẽ không có con pikachu nào ăn đậu hủ hay quấn chặt lấy cô nữa, càng thêm thoải mái thôi, nhưng mà... vì cái gì, tâm trạng vẫn thập phần không ổn đây...??

- Haizzzzzzz....

Trương Lập Á lại thở dài khiến Trần Ngọc Hà điên tiết lên, cô gắt...

- Này... mày có nói không? Đang nói giữa chừng tự nhiên dừng lại, thì tía tao cũng không biết mày buồn cái gì mà an ủi...!!!

- Tóm lại là vậy đó...

- Ơ...ccái con điên này. 'Là vậy' là sao?? Là chỉ vì cái bà băng sơn mỹ nhân gì đó thất hứa với mày mà làm mày ra nông nổi này rồi đó hả? Sao mày dại gái thế hở con...?? Thế mai mốt lỡ như mày yêu bà chị đó thật lòng rồi, thì còn ra cái hình hài gì nữa hở? Á Á...??

" Á Á..." hai tiếng đánh vào tim cô khiến cô nhảy dựng ở trong lòng. Cái xưng hô này chỉ có duy nhất một mình tên ngốc kia gọi cô mà thôi, bây giờ nghe từ miệng người khác, cô lại có cảm giác... 'không vui'!!.... mặc dù Hà Hà đúng là bạn thân nhất của cô, nhưng mà...

- Nè.... Á Á cái gì? Tao thọt mày hồi nào mà mày Á...?? Kêu đàng hoàng nha...

- Hầy... tao cũng hay nghe bà nhỏ tam công chúa gọi mày như vậy... mà mày có phản ứng gì đâu...??

Ba chữ ' tam công chúa ' lại như đánh hỏng tâm trạng của Trương Lập Á khiến cô tự dưng lại nổi cáu, cô quát...

- Mày không biết nó là nhỏ ngốc hả? Ngốc thì sao trách được!!.... hay mày ngốc như nó đi rồi thoải mái gọi...!!

- Ý... cho tao xin nha, mặc dù có cho tao đẹp tuyệt sắc như nàng ta đi nữa mà bị ngốc thì cũng bỏ luôn nha...! Tự nhiên đang yên đang lành ai muốn làm kẻ ngốc chứ..!??

- Phải đó, nên đừng nhắc đến cái tên ngốc nghếch Hoàng Tử San ấy trước mặt tao nữa...!!! Nàng ta đúng là một kẻ ngốc đáng ghét, cứ luôn làm tao bực, là một kẻ vô cùng phiền phức...cngu ngốc, ngu ngốc không ai sánh bằng...!!

Trương Lập Á nổi lửa khiến cả Trần Ngọc Hà cũng không dám nói gì thêm, nhưng phía bên ngoài lại truyền đến một tiếng...

XOẢNG _

Một thứ gì đó bị đánh rơi, tiếng động thanh thúy vang lên khiến cả hai cùng giật mình, chạy ra cửa...

Một vệt sáng xanh dương rất đẹp uốn lượn vài vòng rồi bay đi mất. Chỉ còn lại một người đang đứng trước cửa cùng vô số mảnh sứ vỡ, vương vãi trên mặt đất.

Hoàng tử San đôi mắt cay cay, gương mặt nàng lúc này khắc sâu vào tâm trí Trương Lập Á đến mức... sợ là cả kiếp sau, cô cũng không thể nào quên!!!

- San San..

- Chít.... chít [tiểu ngốc nghếch..!!]

Cả Trương Lập Á cùng Trần Ngọc Hà đều thốt lên, mà đương nhiên... Hoàng tử San chỉ nghe được mỗi Trương Lập Á gọi nàng mà thôi!! Nàng lắc đầu, thều thào:

- Thì ra mẫu hậu ghét San San đến thế, đúng là do San San ngu ngốc nên mới khiến mẫu hậu không thương San San... San San đâu muốn ngu ngốc, San San thật không muốn ngu ngốc mà....

- San nhi....

Trương Lập Á tính chạy đuổi theo bóng dáng gầy yếu, đáng thương kia thì lại bị một bàn tay giữ chặt lại. Dương Ngọc Lan từ đầu đến giờ vẫn đứng phía sau Hoàng Tử San, chỉ là trong mắt Trương Lập Á lúc ấy chứa đựng duy nhất hình ảnh thương tâm của Hoàng Tử San mà không hề để ý đến bất cứ ai khác mà thôi.

Dương Ngọc Lan vội nhắc nhở, nói:

- Trương tiểu thư, nàng vẫn còn đang bận trung y trên người, bộ nàng muốn để lộ thân phận nữ nhân sao??? Vào phòng rồi nói sau, tam công chúa đã có hạ nhân lo. Nàng được các nô tì thân cận dụ dỗ một lát rồi sẽ vui lên thôi...!! Yên tâm đi!!!

- Nhưng...

Trương Lập Á tính nói gì thêm nhưng rồi lại thôi. Dương Ngọc Lan nói đúng, không thể vì một phút bất cẩn mà làm hỏng đại sự được.

Sau khi cả hai người đã vào phòng, Dương Ngọc Lan tiện chân đá luôn con chuột lang béo ụ ra ngoài rồi mới đóng cửa lại thật cẩn thận, khiến Trần Ngọc Hà la lên ai oán...

- Nữ nhân ngu ngốc... cô đá mông tôi mà như là đá bóng tranh giải SEA Games vậy hả?? Muốn ám sát bà đây sao...? Đợi đi, bà sẽ 'báo chù'...(báo thù????)

Dương Ngọc Lan thì làm sao mà nghe được tiếng chuột kêu nên vẫn ung dung, nhàn nhã mà ngồi xuống bàn trà, chỉ có Trương Lập Á là hiểu nhưng bây giờ cô còn chưa lấy lại được thần hồn nên hơi đâu mà quan tâm...!!! Dương Ngọc Lan chậm rãi lên tiếng:

- Trước khi nói đến việc công, ta phải cùng nàng nói việc tư trước đã... Ngồi xuống đi!!!

Trương Lập Á còn đang bị gương mặt ủy khuất của Hoàng Tử San làm cho sững sờ nên cứ như người vô hồn mà máy móc làm theo lời của Dương Ngọc Lan. Dương Ngọc Lan biết cô... tâm không hề có ác ý nên mới thở dài, lắc đầu

- Ta không biết ban nãy nàng đang nói chuyện với ai, nhưng mỗi câu nàng mắng điện hạ, điện hạ đều nghe rất rõ... Thật ra, Trương tiểu thư cũng có hơi quá đáng rồi! Nàng có biết một tháng nay công chúa sầu khổ thế nào không? Kể từ ngày điện hạ ở bên hồ Dạ U nhìn thấy nàng tặng hoa cho Quế Anh tỷ (Mộc Quế Anh thật ra lớn hơn Dương Ngọc Lan và Trương Lập Á một tuổi nha. Còn Dương Ngọc Lan và Trương Lập Á lại bằng tuổi nhau, nhưng do lịch sự nên Á bại hoại vẫn kêu Ngọc Lan bằng tỷ tỷ...)....thì sau đó suốt ngày cứ ủ rủ, âu sầu không thôi... điện hạ còn nói... mẫu hậu còn không thèm cười yêu chiều như vậy với điện hạ chứ đừng nói gì tặng cho điện hạ một bông hoa, vậy mà lại đi tặng cho Quế Anh tỷ. Nhưng mà điện hạ không phải là sinh lòng đố kị, mà chỉ tự trách bản thân mình vì quá ngu ngốc, nên mới khiến mẫu hậu ghét bỏ. Cho nên, điện hạ mỗi ngày đều ra sức tập múa rất nhiều, cốt yếu để làm quà tặng nàng trong ngày Lễ Sắc Phong. Điện hạ... như nàng cũng biết rồi đó.... Ngoài đàn, múa và vẽ là thiên phú, thì không còn biết gì khác!! Sau khi xảy ra chuyện ám sát, điện hạ đêm đó về tới phủ cứ ôm ta khóc mãi! Cả đêm cứ lẩm bẩm nói..." lại làm mẫu hậu tức giận rồi"... Một lần nữa, điện hạ lại tự ti về sự ngu ngốc của chính bản thân mình! Nàng ta khăng khăng cho rằng... tất cả đều vì sự ngu ngốc của nàng ta mà ra. Vì thế nên... điện hạ lại muốn làm gì đó để chuộc lỗi với nàng....! Điện hạ bất chợt nhớ đến một câu nói 'yêu thích hồ điệp' của nàng ở trong cung vào cái ngày mà nàng ra mắt hoàng thượng, nên...đã hạ quyết tâm, bỏ thời gian một tháng trời để truy tìm bằng được *'bướm u hồn' nhằm xin lỗi nàng, làm nàng vui. Nào ngờ đâu...

(*Bướm u hồn: một loài bướm sống ở nghĩa địa, dân gian đồn đãi chúng chuyên đi hút linh hồn người chết để tu bổ vẻ đẹp bên ngoài rực rỡ của mình, hòng dụ dỗ con mồi tự tới nộp mạng! Vì cơ bản chúng ngoài hút mật còn có thể ăn được những côn trùng nhỏ hơn chúng...!!! Do hút quá nhiều âm khí từ linh hồn cho nên bề ngoài chúng cũng được bao bọc bởi một thứ ánh sáng cứ như ngọn lửa đến từ địa ngục...mờ mờ ảo ảo trong rất đẹp...chính vì đẹp nên muốn bắt được chúng cũng rất khó!) [ LƯU Ý: nó không có thật, chỉ là sinh vật do au tạo ra...!!]

my-nhan-bai-hoai-12-0

ẢNH MINH HỌA BƯỚM U HỒN

- .... Nè, nàng đi đâu vậy?

- Ta đi tìm nàng ấy, tất cả cũng tại ta... Ta đã vô tình làm tổn thương nàng ấy đến như vậy, ta phải tìm nàng ấy để nói rõ... ban nãy là ta chỉ nhất thời nói bậy mà thôi, thực ra ta không hề chán ghét nàng ấy như nàng ấy vẫn tưởng... ta....



Trương Lập Á vừa nói vừa nấp sau tấm bình phong, nhanh chóng mặc y phục vào. Tâm tình cô bây giờ đang cực kì kích động... Tại sao? Tại sao cô lại có thể làm tổn thương một người đơn thuần như vậy...?? Nếu cô không nói rõ ràng chắc chắn sẽ không yên lòng. Cô mang danh bại hoại thôi là đủ rồi, không muốn mang thêm danh xấu xa đâu nha...!!

- Nè... khoan đã, ta biết tính tình điện hạ, nàng bây giờ có tới nàng ta cũng không muốn gặp đâu, không chừng các tì nữ vừa dỗ nàng ấy xong, nàng tới thì nàng ta lại khóc ầm lên nữa thôi. Đợi đến tối nàng ấy quên đi phần nào rồi hãy đến... Ta còn có chuyện công quan trọng hơn, là khẩu dụ từ hoàng thượng, nàng nhất định phải nghe nếu không muốn mang tội kháng chỉ...

Trương Lập Á như muốn nổi điên... "Bà nó chứ...giờ ta mà có tâm trạng nghe mới sợ, nhưng mà... nếu không nghe là coi như kháng chỉ, mà kháng chỉ rồi thì cái đầu sẽ rụng như trái mít. Chết ở trong đây chẳng khác gì game over... vậy thì ngoài đời thực ta cũng tiêu cmn rồi lấy gì mà giải với thích nữa... thôi kệ, chịu khó đợi vậy!! Dù sao ta cũng không cần phải dọn về phủ hoàng tử nên chắc chắn vẫn còn có hội gặp nàng ấy để nói tiếng 'xin lỗi' với nàng ấy mà!!"

- Thôi được rồi! Hoàng thượng muốn ta làm gì???

- Ừm... hoàng thượng muốn nàng âm thầm điều tra về vụ ám sát tam công chúa...!!

- Gì... không phải ngài ấy đã giao lại cho Lục Hoàng Tử??

- Đúng là vậy nhưng nàng cũng biết rồi đó... hoàng cung thâm sâu, lòng người khó đoán, hoàng thượng bề ngoài thì tỏ ra vẫn hết sức tin tưởng Lục hoàng tử nhưng thực ra thì....

...Sở dĩ ngày đó hoàng thượng phải giao lại cho Lục hoàng tử cũng vì không muốn bá quan văn võ nghĩ ông có mới nới cũ... Huống chi phe cánh ủng hộ Lục hoàng tử ở triều đình đã gần hơn một nữa, còn nàng thì chỉ vừa nhận chức. Nếu như còn giao cho nàng, họ sẽ tưởng nàng có tâm tư tranh lập công, khi đó triều đình sẽ có những lời tiếng không hay về nàng. Hoặc cũng có người vì nóng lòng, sợ ngai vàng sẽ nhanh chóng rơi vào tay nàng mà cho người ám sát nàng. Suy cho cùng, bệ hạ cũng chỉ vì nghĩ cho nàng mà thôi!

"Hừ ta tin mới sợ... Đế vương lạnh lùng vô tình, đối với người không máu mủ như ta mà lo gì chứ, đừng nói chỉ vì khuôn mặt ta giống vợ ổng nha... xin lỗi chứ, ổng là một ông vua thông minh mà, sao lại bị cái gương mặt ta làm cho lú lẫn được. Chẳng qua ông ta chưa tới lúc muốn nhìn thấy trong triều đình, một số người rục rịch tạo phản thôi!"

- Ừ... Ta hiểu! Ta sẽ cố hết sức điều tra, nhưng mà... Hoàng thượng lại tin tưởng một người ngoài như ta sao??

- Hoàng thượng là bậc anh minh, nhìn ra nàng là một người tốt lại thực lòng thì chẳng có gì lạ. Chúng ta còn đang đi chung trên một chiếc thuyền mà công chúa lại cực kì yêu thích nàng nên chắc chắn...sẽ không ai có thể ở bên cạnh công chúa mà điều tra chuyện này bằng nàng, huống gì ta biết... Trương cô nương nàng lại là một người cực kì thông minh!!! Nàng không cần bỡ ngỡ đâu...., trước khi tìm nàng cầu xin giúp đỡ ta cũng đã cho người điều tra về nàng... chính nàng là người hiến mưu phá nát cả một khu vườn của một tên đầu trọc, còn sáng chế ra được thuốc diệt sâu bọ. Một mình nàng lại làm cả một thôn làng... gà bay chó sủa ầm ĩ cả lên, thì thử hỏi có ai thông minh bằng nàng đây..!?

"Haizzz vậy là ta nên vui hay buồn hử... đại tỷ tỷ..!?"

- Ừm.. ta hiểu rồi! Ta sẽ cố hết sức!!!

Vọng kiến uy nhuy cử thúy hoa,

Thí khai kim ốc tảo đình hoa.

Tu du cung nữ truyền lai tín,

Ngôn hạnh Bình Dương công chủ gia. ( Lưu Vũ Tích)

Dịch nghĩa:

Xa trông cờ thúy đến rợp trời,

Nhà vàng thử mở, quét hoa rơi.

Chốc sau cung nữ đưa tin đến,

Ân sủng dành cho kẻ khác rồi.

my-nhan-bai-hoai-12-1

Giữa hồ Dạ U được dựng lên một mái đình có màn che... là chỗ mà khi nhỏ tam công chúa vẫn hay được các nô tì chèo thuyền đưa ra đây để thả đèn, mỗi khi nàng cảm thấy buồn.

Hôm nay cũng vậy! Mặc dù đã trưởng thành, nhưng trí não của nàng vẫn như trẻ lên mười nên tất nhiên... thói quen cũng sẽ không thay đổi. Hoàng Tử San ảm đạm thả một chiếc đèn hoa đăng xuống lòng hồ phẳng lặng. Ai bảo kẻ ngốc nghếch sẻ không biết đau. Một khi họ bị tổn thương, tim sẽ đau gấp đôi người bình thường...vì sao ư? Vì người bình thường vui buồn vẫn hay đang xen trong cuộc sống của họ, giúp họ phần nào đều hòa tốt hai luồn cảm xúc ấy, cho nên... khi đau, họ còn có thể kiềm chế được còn đa số kẻ khù khờ, bình thường chỉ biết vui cười nhưng một khi đã đau là không bao giờ có thể ngăn lại!!

Cảnh trời thu thường rất u buồn mà hồ Dạ U về chiều lại càng phẳng lặng đìu hiu... Sở dĩ nó được gọi là hồ Dạ U bởi vì xung quanh nó được trồng rất nhiều cây xanh nên che phủ đi mất ánh sáng mặt trời. Do đó ngày cũng như đêm nó vẫn luôn tối tăm và ảm đạm như vậy.

Người ta thường nói... cảnh đẹp mà thêm mỹ nhân, sẽ khiến người say không tỉnh giấc...quả không sai!

Hồ Dạ U tuy hiu quạnh nhưng cảnh sắc lại rất xinh đẹp. Xa xa trên bãi cỏ quanh hồ là một rừng hoa đào quanh năm nở rộ. Không biết do đất tốt hay do được tưới bởi nước hồ mà chúng lúc nào cũng xanh tươi cho dù là mùa đông. Chẳng riêng gì anh đào, những cây khác cũng rất tươi tốt ví như những cây liễu rũ mọc sát hồ tạo nên cảnh vật vừa u buồn lại nên thơ. Giữa hồ được xây một chiếc cầu bắt ngang hệt như chiếc cầu của Ngưu Lang-Chức Nữ, mỗi khi rằm, ánh trăng bàn bạc chiếu xuống càng thêm sinh động. Gần đó, là vô số những hòn đá với đủ những màu sắc và hình thù kỳ lạ... Khi có ánh sáng chiếu vào chúng sẽ phản ra ánh quang chiếu lên chiếc cầu kia, hệt như cầu vòng ngũ sắc vậy!

Đối diện chính là đình Phượng mà hoàng thượng đã đặc biệt xây riêng cho Hoàng Tử San, để mỗi khi buồn hay tâm trạng không vui, nàng đều có thể ngồi đó mà ngắm nhìn cầu ô thước được xây dựng y như trong truyền thuyết này.

Khi còn nhỏ, nàng mỗi đêm trước khi ngủ vẫn thường được các ma ma dẫn lối vào những câu chuyện truyền thuyết thật đẹp, nhưng khiến nàng thích nhất vẫn là câu chuyện về Ngưu Lang-Chức Nữ, một câu chuyện tình đẹp nhưng lại chứa đầy bi thương... Kể từ đó, nàng mới nằng nặc đòi hoàng thượng xây cho bằng được chiếc cầu Ô Thước 'giả' này, với hy vọng...Ngưu Lang-Chức Nữ có thể mỗi ngày lại được gặp nhau mà không cần phải đợi đến mỗi năm một lần.

Hoàng tử San trí tuệ như trẻ lên mười thì làm sao biết được tình yêu là gì, nàng chỉ không muốn những người thân thiết với nhau, cứ thế mà rời xa nhau.... Giống như nàng và mẫu hậu vậy... Là mẫu hậu thân sinh thật sự của nàng! Nàng hy vọng một ngày nào đó cũng sẽ được gặp người trên chiếc cầu ô thước kia.

- Điện hạ...

Hỷ Tước cũng là một nô tì chỉ sau Ngọc Lan, đã đi theo chăm sóc Hoàng Tử San rất lâu. Nàng thấy sắc trời đã tối bèn đi đến bên cạnh Hoàng Tử San, nhẹ giọng nhắc nhở:

my-nhan-bai-hoai-12-2

HỶ TƯỚC

(Nô tì bên cạnh Hoàng Tử San)

- Công chúa... sắc trời ngày càng tối, chúng ta về phòng có được không? Ở đây lâu người sẽ nhiễm lạnh! Đến lúc đó Lan tỷ tỷ sẽ trách phạt nô tì mất!!

- Nhưng mà ta...

Hoàng tử San buồn bã gục đầu, nàng hiện tại lòng rất khó chịu, nếu về lại gian phòng lạnh lẽo và trống vắng kia khi màn đêm buông xuống mà chỉ có duy nhất mình nàng, nàng thật sợ.... sợ sự cô đơn và lạnh lẽo khi không còn ai bên cạnh!

Mẫu hậu đã không cần nàng, nàng cũng không còn niềm vui nữa, càng không vui... nàng càng không muốn phải đối mặt với cô đơn.

- Điện hạ... Ngoan đi! Về phòng rồi Tước nhi sẽ lại kể chuyện Ngưu Lang-Chức Nữ cho người nghe được không?

- Tước tỷ, có phải San nhi ngu ngốc, lúc nào cũng khiến mọi người phiền lòng không?

Hỷ Tước không biết rốt cuộc nàng đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy sau khi chạy đến đây, nàng cả một ngày cứ nằm yên nơi này không buồn nhúc nhích, chỉ biết âu sầu khác với vẻ vui tươi, năng động ngày thường. Là ai mà có sức khiến một người vốn luôn vô tư như nàng lại biết đau lòng đây...??

Hỷ Tước từ nhỏ đã đi theo công chúa, nàng lớn hơn tam công chúa 2 tuổi nên lúc nào cũng xem công chúa như muội muội ruột của mình mà cưng chiều, yêu thương. Nói đâu xa... vốn dĩ công chúa đối với cả cái phủ Hồ Điệp này là một trân báu được người người yêu thương không chỉ riêng gì nàng, vậy mà hôm nay lại có kẻ dám làm nàng u buồn như vậy sao? Thật đáng chết. Hỷ Tước đau lòng nhìn nàng, nói:

- Công chúa, người nghe kẻ nào nói như vậy? Kẻ đó thật không biết tốt xấu, điện hạ của chúng ta đệ nhất xinh đẹp, lại hiền lành đáng yêu như vậy mà dám nói phiền phức sao? Thật không có mắt nhìn...

- Tỷ không được nói vậy! Đó là mẫu hậu ta!!!

- Mẫu hậu...!!???

Hỷ Tước ngàn lần khó hiểu nhìn Hoàng Tử San, nhưng lát sau Hoàng Tử San lại nói:

- Mà bây giờ không phải nữa rồi, vì mẫu hậu không muốn nhận ta...! Mẫu hậu chê ta ngốc, ta phiền, ta... huhu

- Công chúa... ngoan đừng khóc, Ngọc vương phi, người đã....

- SAN SAN... SAN SAN, NÀNG Ở ĐÂU..??

Tiếng Trương Lập Á truyền đến bên tai Hoàng Tử San khiến nàng giật mình, mừng rỡ mà nhìn xung quanh... là mẫu hậu, mẫu hậu đang tìm nàng sao? Mẫu hậu không ghét nàng sao??

- Mẫu....

Hoàng tử San vụt đứng lên thì bỗng dưng bất động mà ngây người... kia là...

Trên cầu Ô Thước, là hình bóng Trương Lập Á đang đứng đó, ánh trăng chiếu rọi xuống khuôn mặt thập phần yêu nghiệt của Trương Lập Á khiến bất cứ ai nhìn cũng phải mất hồn, huống chi...

- Mẫu hậu, là mẫu hậu đến gặp ta... mẫu hậu đứng trên cầu ô thước chờ ta... ta phải qua đó...

- CÔNG CHÚA...

Hoàng tử San ngây ngốc muốn chạy đến chỗ Trương Lập Á nhưng lại quên mất nàng đang ở giữa hồ. Muốn qua bên kia cầu thì phải ngồi lại thuyền để qua, nên....

- A....



Tiếng Hoàng Tử San la lên thất thanh cùng với tiếng hét huyên náo của Hỷ Tước khiến tim Trương Lập Á bỗng chốc đập mạnh liên hồi...

- San nhi...

Trương Lập Á la lên khi thấy người vừa rơi xuống hồ đích thực là Hoàng tử San...

- SAN NHI...

Trương Lập Á không chút suy nghĩ lao nhanh xuống hồ, lấy vận tốc ánh sáng mà bơi về phía Hoàng Tử San đang quẫy đạp ở trong nước...

- A... Mẫu.....ư... cứu... a.... cứu...

Trương Lập Á đã ôm được Hoàng Tử San nhưng vì nàng quá hoảng sợ mà liên tục quẫy đạp nên vô tình nhấn đầu Trương Lập Á xuống nước, Trương Lập Á phải cố ngoi lên mà hít thở...

- Ọc... ọc.. San nhi... ọc ọc...nè...

Trương Lập Á khó khăn ngoi lên hụp xuống như một con cá mắt cạn vậy. Cô bị nhấn đầu đến không còn sức để thở...

- San... nhi... ọc ọc... bình... bình...

Còn chưa nói xong chữ "tĩnh" thì Hoàng Tử San đã đá phát vào đầu cô khiến cô đau đớn mà buông tay, từ từ chìm xuống nước. Trước khi chìm còn kịp hét to...

- ÂY DA... CHƠI MẮC DẠY... A...!!!

Cũng may thuyền cứu hộ vừa tới kịp lúc mới đưa được Hoàng Tử San lên thuyền, nhưng mà...

- A... mẫu... mẫu hậu... Ai đó mau, mau cứu mẫu hậu...!

BÕMM_

Một bóng dáng trắng nhanh chóng nhảy xuống hồ, động tác rất nhanh lẹ nên vài giây sau đã đưa được Trương Lập Á lên bờ.

KHỤ KHỤ_

- Nè... Trương cô nương, nè...

Mộc Quế Anh tát tới tấp vào bản mặt đang giả chết của Trương Lập Á, ban nãy khi Mộc Quế Anh cứu cô, căn bản cô đã tỉnh nhưng vì muốn được nhận lấy cái hôn môi hô hấp từ nàng nên cô vẫn cứ giả chết nhưng... thật ngu ngốc, thật ngu ngốc...?! Ở thời cổ đại này làm gì đã biết hô hấp nhân tạo đâu! Quá đen cho một cái quỷ kế.

- Nè... nàng đừng có chết nha, nè...

Mộc Quế Anh không hiểu sao lại cảm thấy có một loại cảm xúc gì đó mạnh mẽ trào dâng trong lòng mình... là lo sợ sao? Từ bao giờ đại mỹ nhân lạnh lùng như nàng lại biết lo sợ cho một người chỉ vừa mới quen...?

Trong đầu nàng lần lượt hiện lên khuôn mặt vô lại của Trương Lập Á khi lần đầu tiên gặp gỡ đã sàm sỡ nàng, còn có gương mặt ngây ngô khi cô nhìn nàng múa kiếm, gương mặt kiên định, không chút sợ hãi khi nàng chĩa mũi kiếm vào yết hầu của cô (thực ra lúc đó Á bại hoại sợ quá chết đứng thì có????????) cả khuôn mặt ủy khuất của cô khi bị nàng phá nát bó hoa trên tay... rồi đến khuôn mặt cười ngây ngô khi nàng đồng ý đi chơi cùng cô nữa... tất cả đều như hiện rõ trong tâm trí Mộc Quế Anh khiến nàng có chút hơi hoảng sợ.

Đây là... nàng đã động chân tâm sao?? Mộc Quế Anh giật mình sững sờ, không còn lay gọi Trương Lập Á nữa...

"Không thể nào ta và nàng đều là nữ nhân, không thể nào được!!!"

- MẪU HẬU...

Hoàng tử San cũng đã được thuyền đưa vào bờ, nhanh chóng chạy đến chỗ Trương Lập Á, nàng khóc lóc mà lay gọi Trương Lập Á...

- MẪU HẬU MỞ MẮT RA ĐI... MỌI NGƯỜI ĐỀU NÓI NẾU NHẮM MẮT LÂU SẼ KHÔNG BAO GIỜ TỈNH DẬY NỮA, MẪU HẬU ĐỪNG BỎ SAN SAN MÀ, MẪU HẬU... TỈNH DẬY ĐI...

Hoàng tử San dùng hết sức lực đánh vào ngực Trương Lập Á khiến cô có lì đến mấy cũng phải bật dậy... hét:

- NÈ... NGỰC THIỆT CHỨ KHÔNG CÓ BƠM NHA MÁ...

Cũng may là cô theo bản năng mà nói bằng tiếng Việt, nếu không đã lộ hết chân tướng rồi!!

- Trương cô nương...

- MẪU HẬU... HUHU

Hoàng tử San nhào vào lòng Trương Lập Á khóc lớn khiến cô dù tức giận cách mấy cũng phải mủi lòng... ban nãy khi chưa nhớ ra được ở cổ đại thì làm gì đã biết hô hấp nhân tạo đâu, cho nên cứ thế mà ngu ngốc nằm chờ. Đến khi nhớ ra rồi... tính tỉnh dậy lại thấy Hoàng Tử San đang lao đến, sẵn tiện hù nàng ta một chút chơi nào ngờ nàng ta đánh cô muốn học máu trào đờm như vậy.

Mà được cái là chỗ nàng ta đánh vào lại tình cờ là chỗ để đẩy nước ra ngoài. Nhưng là đối với người thực sự bất tỉnh vì uống nhiều nước nhiều kìa, còn đây cô đã tỉnh từ lâu nên thay vì phun nước cô mém tí nữa phun luôn cả lồng phổi..!!

Haizz không biết bà nhỏ tam công chúa này có phải nghiệt duyên của cô không nữa mà sao toàn mang đến xui xẻo cho cô thế này... Nhưng nàng ta dù sao cũng chỉ là đồ ngốc thôi lại còn đang tổn thương vì những câu nói ban sáng của cô nữa, nên...bỏ đi... do XUI thôi..!!

Trương Lập Á nhẹ vỗ lên lưng người đang tựa trong lòng mình mà giỗ dành...

- Ta không sao rồi. Nàng nín đi khóc nhè rất xấu nha..!!

- Hic huhu... San San ban nãy rất sợ...

- Không sao! Không sao rồi nhanh về phòng thay quần áo kẻo lạnh...!!!

- Không... San San chỉ muốn ở bên mẫu hậu, San San không đi đâu cả..!! Huhu

- Được rồi, được rồi. Ta đưa nàng về phòng... nín đi... đầu ta bị nàng đạp cho đau nhức đây này còn khóc nữa ta sẽ đau đầu mất!

- ...hic... vậy tối nay, tối nay San nhi muốn ở cùng mẫu....

Thấy cái trừng mắt của Trương Lập Á nên Hoàng Tử San nhanh chóng đổi lại...

- Muốn ở với... Á Á...

- Được rồi... mau về thôi....!!!

- Ơ... nhưng mà nam nữ thụ thụ...

- Hỷ Tước, họ là huynh muội ruột, không phải người xa lạ...!!

Mộc Quế Anh vội đỡ lời...

- À... vâng! Hỷ Tước vô tình quên mất, mong tam công chúa và thập tứ hoàng tử tha tội!!

- Không có gì, các ngươi lui hết đi, ta đưa điện hạ cùng thập tứ hoàng tử về là được!

- Vâng... Quế Anh tỷ...

- Quế Anh tỷ.... Ban nãy cám ơn tỷ, nếu không có tỷ thì...

- Không có gì, ta không muốn nhìn thấy một cái xác chết chìm vô tình làm ô uế hồ Dạ U xinh đẹp này thôi!

- Xì... tỷ nói câu dễ nghe thì chết sao??

- Mau... đi...!

Mộc Quế Anh nhanh chóng quay lưng lại nhằm che giấu tơ lòng đang vô cùng ngổn ngang của nàng... cái này có phải người đời thường gọi là.... "ĐỘNG CHÂN TÌNH" hay không???

................./HẾT TẬP 11/...........

CHÚC MỪNG Á Á ĐÃ PHÁ BĂNG THÀNH CÔNG NHA...CÒN KHÔNG ĐẾN ĐƯỢC VỚI NHAU NỮA LÀ DO... XUI THÔI:)))

NHƯ ĐÃ HỨA CHAP NÀY RIẾT VIẾT DÀI HƠN MỌI KHI TỚI 5 NGÀN MẤY CHỮ... ĐỂ BÙ LẠI TUẦN TRƯỚC RY KHÔNG ĐĂNG VÌ BỆNH NHA! CHÚC CẢ NHÀ CUỐI TUẦN VUI VẺ...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mỹ Nhân Bại Hoại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook