Chương 40: Ta đã trở lại!
Ry Hoàng
20/10/2021
Trương Lập Á mơ hồ tỉnh dậy, mẹ cô ngồi bên giường lo lắng nhìn cô, bà lau lau nơi khéo mắt nói
- Mẹ cứ tưởng con bị để lại di chứng gì hóa ra là vì xúc động quá nên ngất đi. Con vừa tỉnh đừng nên suy nghĩ gì nhiều!! Có gì cứ nói hết ra với mẹ!!
Trương Lập Á nhìn sang cuối phòng, cha nuôi cô đang đứng trò chuyện cùng ba cô. Không biết hai người nói chuyện gì nhưng có vẻ cũng rất hợp. Sẵn có đầy đủ ở đây cô cũng muốn hỏi cho rõ ràng tất cả mọi chuyện
Cô nhìn mẹ cô, trầm ngâm một lát rồi mở miệng hỏi
- Mẹ.... Có phải hai năm trước con bị tai nạn cùng với Hà Hà khi leo núi phải không?
- Con...
Cả ba người đều bất động nhìn cô. Cô cầm lấy tay mẹ nghiêm túc nói
- Mẹ con muốn biết sự thật, có phải sau đó con hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại liền quên mất một vài chuyện phải không??
Mẹ cô lo lắng nhìn cô nhưng trước sự quyết tâm của cô, bà cũng trả lời
- Phải, hai năm trước con cùng Hà Hà leo núi, con không may trượt chân té đập đầu, rất may Hà Hà đã nhanh chóng gọi cứu hộ đến cho nên mới không nguy hiểm đến tính mạng nhưng sau đó con hôn mê rất lâu cũng cỡ nữa năm thì tỉnh. Ban đầu con cũng không nhận ra chúng ta nhưng dần dần con cũng nhớ lại được, chỉ có một số ký ức là bị quên lãng đi. Mẹ cũng không biết ký ức đó là gì nhưng bác sĩ dặn nếu quên được tốt nhất hãy để con quên đi, tránh ảnh hưởng đến não bộ, cho nên...
- Cho nên mọi người mới giấu con?
- Phải!! Ba mẹ cũng muốn tốt cho con thôi, chuyện không quan trọng cần gì phải nhớ!
Trương Lập Á bần thần đưa mắt nhìn Mạnh Đại Hùng đang chăm chú nhìn cô. Ông khẽ gật đầu, Trương Lập Á cũng không hỏi thêm gì. Cô nói với mẹ mình
- Ba, mẹ con còn một số chuyện muốn nói cho xong với cha nuôi, hy vọng hai người cho con chút riêng tư!!
- Nhưng mà...
- Con không sao đâu!
- Thôi được!!
Bà nói xong liền cùng chồng rời khỏi phòng, lúc này Trương Lập Á mới lên tiếng
- Cứ cho là ông nói thật, nhưng tôi làm sao có thể giúp ông? Chẳng lẽ ông muốn giết tôi thêm lần nữa?
Mạnh Đại Hùng trầm ngâm nói...
- Linh hồn của con đang mang sức mạnh của năm viên thiên thạch. Chỉ có sức mạnh của nó mới có thể cứu lấy cả thế giới trong game. Vì trước đó game đã bị lỗi cộng thêm được khôi phục nhiều lần nên lổ hổng ngày càng lớn. Nếu như lần này Như Ý chết đi trong game, thì toàn bộ hệ thống sẽ xụp đổ không thể nào khôi phục được nữa... đồng nghĩa với việc linh hồn của Như Ý cùng hàng vạn linh hồn trong game sẽ mãi mãi tiêu tan. Mặc dù ta đã chấp nhận việc con gái ta vĩnh viễn không thể sống lại nhưng ta không muốn ngay đến cả linh hồn nó cũng tan biến đi. Cho dù nó không cùng ta sống tiếp trên cõi đời này thì ta cũng hy vọng nhìn thấy nó sống vui vẻ ở một thế giới khác mà ta vẫn có thể dõi theo. Ta biết ta thật rất ích kỉ nhưng ta chỉ nói vậy thôi còn quyền quyết định là ở nơi con! Ta cũng biết con không thể rời bỏ cha mẹ mình nên ta đã chế ra một loại thuốc gây ra cái chết lâm sàn, chỉ cần con cứu được Như Ý ta sẽ lập tức khiến con sống dậy!
- Làm sao tôi có thể tin ông sau bao nhiêu chuyện mà ông đã gây ra?
- Ta biết giờ ta nói gì cũng vô dụng, con cũng biết ta yêu quý nhất là con gái ta. Ta lấy nó xin thề.... nếu ta nói dối nữa câu thì linh hồn nó sẽ vĩnh viễn bị lưu đày...
- Đủ rồi!! Tôi cần có thời gian suy nghĩ!
- Được nhưng mọi chuyện đang diễn biến hết sức phức tạp vẫn mong là con hãy cho ta câu trả lời sớm nhất!
- Nàng... Sao rồi?
Mạnh Đại Hùng đang tính bước đi thì chợt ngưng lại, ông nói
- Đang ở một nơi điều trị thương tích và rất nhanh sẽ trở về hoàng cung để giải quyết mọi việc, đó cũng là lúc sóng gió nổi lên!
- Ta đoán quả không sai, huyết y nữ tử kia cũng là người trong cung?
- Đúng và ả ta cũng đã biết hắc y chính là Như Ý. Như Ý tuy võ công cao nhưng sẽ không thể nào đánh bại được ả, bởi vì ả ta đã sử dụng huyết ma để luyện công
- Huyết ma?
- Phải... Một loại tà ngãi cổ xưa ở Thổ quốc. Nhưng nếu dung nhập với nó thì phải đánh đổi một nữa linh hồn mình.
- Người đó làm vậy vì mục đích gì?
- Vì thù hận, ganh ghét, đố kị còn có cả ngai vàng! Người ả luôn muốn giết nhất chính là Như Ý.
- Được cho tôi thời gian, ngày mai tôi sẽ có câu trả lời!!
- Ta chờ con!
Thật ra trong tim Trương Lập Á đã có đáp án, chỉ là cô cần thời gian để từ biệt gia đình mình. Xem như cô bất hiếu nhưng nếu một mình cô có thể cứu được hàng vạn linh hồn thì cũng xứng đáng. Cô nhớ tới mỗi một người ở trong đó... Họ đều không đáng vĩnh viễn biến mất như vậy và nhất là San nhi. Cô không thể mất nàng sau những gì nàng dành cho cô!!
Tối đến, Trương Lập Á sang phòng cha mẹ mình, cô quỳ gối dập đầu ba lạy cầu mong cha mẹ tha thứ cho cô, cho sự bất hiếu này của cô. Kiếp sau cô nhất định sẽ trả lại công ơn nuôi dưỡng và sinh thành của hai người. Cô sang phòng em trai mình, xoa đầu nó... Cô hy vọng sau này nó sẽ thay cô báo hiếu cho cha mẹ. Còn cô... Cứ coi như cô chưa từng có mặt trên cõi đời.
Không phải cô không tin những gì Mạnh Đại Hùng nói nhưng chuyện gì cũng sẽ có rủi ro vẫn là lo xa hơn một chút.
Đêm đó cô viết một bức thư để lại, tuy cô có giận Mạnh Đại Hùng nhưng ông ta cũng chỉ vì quá yêu thương con gái mình và cô cũng vậy. Vì tình yêu thương con người có thể làm tất cả những chuyện không tưởng cho nên cô không muốn sau khi cô xảy ra chuyện thì Mạnh Đại Hùng phải ngồi tù. Nếu ông ta ngồi tù thì ai sẽ nuôi dưỡng thế giới ảo này?
- Á Á... Tại sao ngươi lại phản bội ta?
- Ta không có yêu nàng cần gì phải miễn cưỡng?
Trương Lập Á cùng Hoàng Tử San mặt đối mặt trên đỉnh Đoạn Tình. Gương mặt Hoàng Tử San giá lạnh hiện lên chút bi ai... Nàng cười đến thê lương chỉ vào Mộc Quế Anh, nói
- Là vì ả nên nàng phản bội ta??? Vậy thì để ta giết đi ả
- Không, đừng!!
- Haha... Sao? Đau xót sao? Nàng ta chết ngươi bi ai, còn ta... Trương Lập Á?? Ngươi có nghĩ cho ta? Cho cảm nhận của ta??
- Đừng giết nàng, ta sẽ giao ra năm viên thiên thạch!
- Được...
Trương Lập Á móc ra năm viên thiên thạch đưa cho Hoàng tử San. Hoàng Tử San toàn thân thấm đẫm máu của những kẻ đã bị nàng giết, gương mặt tràn đầy lạnh lùng nhìn Trương Lập Á trước mắt. Nàng nâng cằm cô lên nói...
- Ta có thể không giết ả, nhưng ngươi thì ta không chắc!
- Nàng....ưm...
Hoàng Tử San bóp miệng Trương Lập Á rồi nhét năm viên thiên thạch vào và bắt cô nuốt xuống. Trương Lập Á đau đớn ôm lấy cổ họng đang bị thêu đốt của mình
- Đừng... Tiểu Á...
Mộc Quế Anh định chạy đến nhưng đã bị Hoàng Tử San phất tay khiến nàng ngã ra sau
- Anh nhi...
- Hahaha thật là tình nàng ý thiếp. Trương Lập Á, kiếp này ta nguyện chưa từng quen biết ngươi, chết đi....!!
Hoàng Tử San đẩy mạnh Trương Lập Á xuống vực trong sự la hét tuyệt vọng của Mộc Quế Anh, hình ảnh cuối cùng trong ký ức của Trương Lập Á chính là dáng người đẫm máu cùng gương mặt đau khổ của Hoàng Tử San. Tiếng nói của nàng vang vọng bên tai cô...
- Hãy đi đi, vĩnh viễn đừng bao giờ quay trở lại!!! Ta hận nàng!! Ta không bao giờ muốn gặp lại nàng, Trương Lập Á, ta hận nàng!!!
- KHÔNGGGGGG
- Đừng San nhi, đừng hận ta...
Trương Lập Á nằm trên giường rên rỉ, trán cô đã đổ đầy mồ hôi lạnh. Cảnh trong mơ lại chuyển.... Cô thấy Hoàng Tử San đã lên ngai vàng nhưng thần sắc nàng ngày càng cô đơn và băng lãnh hơn. Nàng ngồi trong thư phòng ngắm nhìn bức tranh mà Trương Lập Á đã vẽ cho nàng, nước mắt khẽ rơi thấm vào bức tranh ấy tạo nên những vết hoen ố màu. Dương Ngọc Lan đứng bên cạnh cũng buồn bã im lặng nhìn Hoàng Tử San đang cố nén cảm giác bi ai trong tim mình.
Cảnh lại chuyển... Trương Lập Á nhìn thấy một mảnh lộn xộn trước mắt. Dương Ngọc Lan hét lên khụy ngã xuống đất ôm lấy thân thể đã lạnh như băng của Hoàng tử San, nàng đã lựa chọn cái chết sau hai năm trị vì. Có lẽ vì không chịu được sự dày vò của ái tình nên nàng đã chọn cách ra đi. Dương Ngọc Lan đau khổ tổ chức lễ tang cho nàng. Nàng nằm đó như đang ngủ, dung nhan muôn phần tuyệt mỹ nhưng cũng vĩnh viễn không bao giờ có thể mở mắt. Trương Lập Á nhìn thấy được bức tranh cô đã tặng nàng cũng được chôn chung cùng với cái đồng hồ của cô sau khi đã đeo lên tay nàng. Ngày hạ huyệt chôn cất nàng cũng là ngày mà trời đất bao phủ bởi một màu u tối. Sấm sét đánh một tiếng vang rền, cả thế giới dường như rung chuyển. Trương Lập Á nhìn thấy được hàng vạn gương mặt khổ sở khi thế giới xụp đổ, họ cũng từ từ tan biến đi trong đau đớn.
Rầm_
Một đạo sét đánh khiến tất cả các ký ức mơ hồ liền trở về trong tâm trí Trương Lập Á. Cô bật dậy thở hổn hển
- San nhi...
Bên ngoài trời mưa rất to, Trương Lập Á đưa tay lau mồ hôi trên trán. Chợt sét lại đánh vang rền, bóng dáng ai đó đang đứng bên ngoài ban công nhìn cô. Bóng dáng vô cùng quen thuộc... Cô thốt lên (Tự nhiên khúc này giống phim ma ghê haha)
- San nhi, là nàng sao? San nhi...
Hoàng Tử San đứng đó nét mặt u buồn, nàng hướng Trương Lập Á lắc đầu nói
- Á Á đừng vì ta mà hy sinh bản thân mình. Ta không đáng để nàng làm như vậy.... Á Á, ta yêu nàng!
- Đừng San nhi, đừng đi San nhi...
Trương Lập Á cố đuổi theo hình bóng đang dần tan biến của Trương Lập Á. Cô hét lên
- San nhi...!!
Trương Lập Á hốt hoảng mở mắt... Là mơ trong mơ...??? Cô mệt mỏi ngồi dậy, lấy nước uống. Rồi thì ngồi trên sofa thẩn thờ... Thì ra trước kia cô đã đối xử với nàng tệ như vậy! Vậy mà nàng cũng ba lần bốn lượt đem lòng yêu cô. Sau khi nàng nhớ ra, lúc đó cảm giác của nàng là gì khi phải suốt ngày giả khờ khạo trước mặt một người đã từng phản bội mình? Là nàng đã không còn tin tưởng cô nên mới giả ngốc nghếch chứ không chịu nguyện ý nói cùng cô sao? Cũng phải, sau khi bị phản bội ai lại có thể nguyện ý tin người đã phản bội mình chứ... mà còn đau đớn hơn nữa chính là bản thân mình lại không kiềm lòng được mà một lần nữa đi yêu người.
Trương Lập Á lấy tay bưng đầu, cô đau nhói cả tâm can lẫn thể xác. Mẹ cô nói đúng, có những chuyện đừng nên nhớ lại sẽ tốt hơn. Nhưng nếu như không nhớ lại cô sẽ chẳng biết bản thân đã từng tệ hại đến mức nào!
Trương Lập Á cứ ngồi thất thần như vậy cho đến sáng. Tiếng đồng hồ báo thức vang lên cũng là lúc Trương Lập Á bừng tỉnh lại. Cô nhanh chóng thu xếp áo quần, để lại bức thư trên bàn rồi nhanh chóng rời khỏi nhà trước khi cha mẹ cô thức giấc. Ngồi trên taxi cô gói gọn mọi chuyện qua một tin nhắn thật dài rồi gửi cho Trần Ngọc Hà, dù sao Trần Ngọc Hà cũng là người bạn thân duy nhất của cô. Cô không thể không từ mà biệt được!! Giờ này chỉ mới 4h30 sáng chắc là Trần Ngọc Hà vẫn còn ngủ đi, nhưng không ngờ Trần Ngọc Hà đã nhanh chóng gọi lại... cô đoán Trần Ngọc Hà chắc cũng không thể ngủ được vì tưởng nhớ đến Ngọc Lan tỷ
- Alo...
Cô bình tĩnh nhấc máy nghe.
Tiếng Trần Ngọc Hà gấp gáp vang lên
- Tiểu Á, mày tính làm chuyện ngu ngốc gì vậy? Tính vào lại game sao? Mày vẫn tin ông ta sau bao nhiêu lần lừa gạt mày sao??? Tiểu Á làm ơn đi, tao đã mất đi Lan tỷ tao không muốn mất luôn người bạn tốt là mày...
- Hà Hà, bình tĩnh nghe tao nói... Ở đời ai cũng có lúc sinh ly tử biệt. Huống chi tao còn có cơ hội sống dậy mà!
- Mày đừng có mà điên tình như vậy. Còn cha mẹ mày thì sao? Mày là đứa con trời đánh.. Mày vì yêu đương mù quáng mà bỏ cả cha mẹ mày sao??
- Tao không phải chỉ vì San nhi mà còn vì hàng vạn linh hồn trong game. Mày nhẫn tâm nhìn linh hồn họ mãi mãi tan biến ư?? Mày nhớ lại đi bọn họ có nhiều người đối xử rất tốt với tao và mày. Tháng ngày mày ở phủ công chúa không sung sướng sao? Mày đành nhìn tất cả phải tan biến như Lan tỷ của mày sao??
Bên kia đầu dây không một tiếng động. Trương Lập Á biết mình đã đụng phải vết thương rất lớn trong lòng Trần Ngọc Hà nên cô chỉ thở dài nói
- Tạm biệt Hà Hà, giữ gìn sức khỏe!!!
Trương Lập Á đứng ngây người trước cổng công ty của cô. Công ty quản lý do cha nuôi cô làm chủ lại là nơi duy trì hàng vạn linh hồn. Trương Lập Á hít sâu một hơi bước vào.
Mạnh Đại Hùng đã đứng đón cô khi nghe cô gọi điện báo. Ông cảm động nói
- Tiểu Á, cám ơn con
- Ông không cần cảm ơn, tôi đến vì San nhi!!
Mạnh Đại Hùng dẫn cô xuống một tầng hầm nằm sâu dưới lòng đất. Cửa mở ra, cô kinh ngạc nhìn vô số màn hình lớn trên kia cùng rất nhiều người đang làm việc bên dưới. Trên màn hình đang hiển thị hình ảnh của Hoàng Tử San. Nàng đang cưỡi ngựa, hình như là đang tiến về hoàng cung.
- San nhi...
Trương Lập Á kêu lên một tiếng, Mạnh Đại Hùng vỗ vai cô nói
- Chúng ta phải nhanh lên mới kịp!
Trương Lập Á nằm lên trên chiếc giường đang được nối với vô số thiết bị kỳ lạ nhằm để duy trì mạng sống cho cô, Mạnh Đại Hùng nhìn cô nói
- Sẵn sàng chưa, sẽ hơi đau đớn một chút sau đó con sẽ chìm vào giấc ngủ sâu
- Được
Khi đang chuẩn bị chích thì tiếng chuông điện thoại của Trương Lập Á lại reo lên. Cô quên tắt đi chuông điện thoại của mình
Mạnh Đại Hùng thở dài
- Có lẽ con nên nghe đi lỡ như là một cuộc gọi quan trọng!!
Là Trần Ngọc Hà điện đến. Trương Lập Á thở dài bắt máy
- Alo... Nếu mày muốn khuyên tao thì khỏi?!
Thì ra Trần Ngọc Hà không phải đến khuyên, sau khi gặp được Trương Lập Á, Trần Ngọc Hà ôm lấy cô từ biệt còn đặt vào tay cô một viên đá, viên đá của Dương Ngọc Lan... Trần Ngọc Hà thì thầm nói
- Mày còn nhớ ma vương đã nói gì không, nếu còn có một chút linh hồn thì sẽ có thể tìm lại được người đó... Hãy giúp tao.. Hồi sinh lại nàng!! Tao tin một ít linh hồn nàng đang được lưu giữ trong viên đá này!!
- Nhưng dù có hồi sinh thì nàng cũng chỉ là một u hồn, chỉ có thể vĩnh viễn sống trong ma giới mà thôi
- Dù vậy tao vẫn muốn nàng trở về còn hơn là từ từ tiêu tan trong vô định. Ước muốn của nàng là ở bên cạnh chăm sóc Ngọc vương phi. Hãy thành toàn cho nàng... Ít nhất nàng và Hoàng Tử San_ tỷ muội họ sau này cũng có thể gặp lại nhau. (Ở trong game một khi chết đi lần nữa linh hồn sẽ được thu về cõi vô định. 1 không gian trống rỗng toàn 1 màu đen và đến thời điểm nào đó, linh hồn ấy sẽ từ từ tan biến theo thời gian!)
- Còn mày thì sao? Nàng trở về rồi sẽ vĩnh viễn bị mày dày vò đau khổ.
- Tao tin nàng rất mạnh mẽ, rồi sẽ vượt qua được! Hãy khuyên nàng quên tao đi!
- Được!
- Ừ... Cố gắng vượt qua, hãy cứu bọn họ, cứu lấy thế giới xinh đẹp kia!
- Ừm, tạm biệt!!
- A...
Trương Lập Á quằn quại trong đau đớn, từng dòng điện xẹt ngang qua mỗi tấc da thịt cô như thêu như đốt, khiến cô muốn chết đi càng nhanh càng tốt.
- 3
- 2
- 1.....
XẸT_XẸT
Trương Lập Á choàng tỉnh lại. Cô lại lần nữa đứng trên mảnh đất quen thuộc này. Nơi này là khu rừng lần đầu tiên cô đã xuyên không tới. Đây có thể là cửa vào game còn núi đoạn tình là cửa thoát game sao? Mà kệ đi, cô đã không còn nhiều thời gian để suy nghĩ tào lao
- San nhi, đợi ta... Cố chịu một chút nữa thôi
Trương Lập Á chạy nhanh vào thành, cô tìm kiếm một con ngựa liền nhảy lên chạy như bay đi khiến chủ ngựa ở phía sau vừa la hét vừa đuổi theo cô nhưng không kịp, hắn chỉ còn biết trơ mắt mà chửi thề
TAM CÔNG CHÚA
HOÀNG TỬ SAN
- Nữ nhân ngốc nghếch kia, ngươi đến đây làm gì?
Ngũ công chúa hét lên chỉ vào mặt Hoàng Tử San đang từ tốn bước đến gần bàn thờ của đế vương. Nàng không thèm để ý đến ai ung dung thắp nhang vái lạy. Ai cũng nhận ra được sự khác thường của nàng nhưng là không biết khác thường ở chỗ nào! Ngũ công chúa thấy nàng không thèm để ý đến mình liền vừa hét vừa tiến đến thua đủ với nàng
NGŨ CÔNG CHÚA
HOÀNG PHI NHẠN
- Ngươi còn còn mặt mũi thắp nhang? Lúc phụ hoàng mất ngươi đang ở đâu, giờ còn ngồi đây mèo khóc chuột??
Ngũ công chúa đang tính dơ tay giật lấy nhang trong tay Hoàng Tử San thì
Rầm_
- Nàng bị một lực đánh văng ngược về sau
- Nhạn nhi...
Nhị công chúa hét lên chạy đến đỡ nàng. Cả hai không tin được nhìn bóng tím trước mắt đang mỉm cười
NHỊ CÔNG CHÚA
HOÀNG THIÊN HÀ
- Ngũ tỷ, đừng có manh động như vậy!
- Ngươi, ngươi dám vì ả mà đánh ta, ta là tỷ tỷ ruột của ngươi!!
Hoàng Tử Lăng nhếch môi cười, nói
- Đụng đến nàng... ta không kể là ruột thịt, tất cả ta đều đánh!!
Nói xong hắn từ tốn quay sang nhìn Hoàng Tử San với một ánh mắt không thể ôn nhu hơn nói
- Tam tỷ ta nói có phải không??
- Đệ đệ ngoan!
Hoàng Tử San đưa tay xoa đầu Hoàng Tử Lăng khiến hắn mỉm cười đầy thỏa mãn
- Ngươi, các ngươi...
Nhị công chúa tức giận chỉ vào hai người
- Ngươi từ khi nào thì đi theo ả? Còn ngươi... từ khi nào thì hết ngốc nghếch??
Hoàng Tử San mỉm cười đầy tà mị
- Ta có nói ta ngốc sao? Tự các ngươi trước giờ vẫn nghĩ vậy!!
- Ngươi...
Nhị công chúa tức đến á khẩu nhìn sang Lục hoàng tử nói
- Ả giả ngốc ta không nói, còn ngươi biết mà vẫn giấu bọn ta?
- Vì năm xưa ta không đủ mạnh để bảo vệ nàng khỏi lũ độc ác các ngươi nên mới nhẫn nhịn để nàng giả ngốc. Nay ta đã có thể bảo vệ nàng, nàng đương nhiên không cần phải giả ngốc nữa
- Tại sao chứ? Tại sao ngươi lại một hai bênh ả, chúng ta mới là tỷ tỷ ruột của ngươi!
- Haha tỷ tỷ ruột? Chắc các vị tỷ tỷ ở đây quên rồi?... Là ai ngày xưa vô tâm trong một lần ta rớt xuống hồ mà làm ngơ một hai không dám nhảy xuống cứu ta? Nếu không có tam tỷ nàng chịu liều mình nhảy xuống cứu thì ta còn có thể đứng đây sao. Các ngươi luôn miệng nói là tỷ tỷ ruột của ta nhưng ngay cả một người ngoài như nàng cũng không bằng. Kể từ đó ta thề với lòng sẽ âm thầm bảo vệ nàng đến suốt cuộc đời, cho dù các ngươi hay mẫu hậu muốn đụng đến nàng cũng đừng mơ!!
- Ngươi, các ngươi....
LỤC HOÀNG TỬ
HOÀNG TỬ LĂNG
- Thì ra bao lâu nay tam tỷ giả vờ ngu ngốc sao, sao tỷ nỡ lừa dối mọi người như vậy, ngay cả phụ hoàng đã mất?
Thập bát công chúa giả bộ ủy khuất hỏi Hoàng Tử San. Hoàng tử San liền bật cười
- Hahaha ta lừa dối mọi người chẳng lẽ... Ngươi thì không sao thập bát muội??
- Cẩn thận!!
Hoàng Tử Lăng nhanh chóng đẩy Hoàng Tử San qua một bên tránh khỏi một chưởng của Hoàng Y Trúc. Cả điện thờ nháo nhào hẳn lên vì kinh sợ
THẬP BÁT CÔNG CHÚA
HOÀNG Y TRÚC
- Thập bát muội, ngươi có võ sao?
- Ả không chỉ có võ mà còn rất thâm hậu. Phụ hoàng là chết trong tay ả. Tất cả mọi chuyện đều do một tay ả sắp đặt ngay cả chuyện thích khách nhiều lần ám sát ta! Có phải không Thập bát muội_ Hoàng Y Trúc công chúa. Một người lúc nào cũng tỏ vẻ thánh thiện và ngây thơ??
- Hahaha không ngờ ngươi lại đoán ra nhanh như vậy? Ta chẳng những muốn lấy mạng tên ngu ngốc kia còn muốn cả ngai vàng của hắn và trái tim của ngươi... Hoàng Tử San!!
- Thập bát muội, sao muội lại?
Tam hoàng tử lên tiếng, hắn không thể tin được muội muội ruột ngoan hiền của hắn từ khi nào lại biến thành một ác ma như vậy?
TAM HOÀNG TỬ
HOÀNG THIỆN NHÂN
- Ngươi câm miệng đi không được gọi ta là muội muội, ta không có đại ca bất tài vô dụng như ngươi. Ngươi vì yêu ả mà sẵn sàng bỏ qua mối thù hận của mẫu thân mình, còn ta thì không!
Hoàng Y Trúc vừa nói vừa chỉ vào Hoàng Tử San, ả cười như điên dại
- Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà mọi điều tốt đẹp đều rơi xuống trên người ả ta? Nhan sắc, sự sủng ái, tất cả đều thuộc về ả... Còn mẫu thân ta thì sao, qua đời trong cô độc và nước mắt. Tên phụ hoàng kia tìm đến mẹ ta chỉ để khỏa lấp đi hình bóng của mẫu thân ả, lấy mẫu thân ta làm cái bóng thay thế cho mẫu thân ả để bà phải chết đi trong cô độc và đau đớn. Mẹ ta chỉ lỡ tay đẩy mẫu thân ả té ngã mà đã bị lão hôn quân kia đầy vào lãnh cung để rồi phải tự tay treo cổ mà chết. Chưa hết... Ả từ khi sinh ra đã được vô vàn sủng ái từ hắn, còn ta khi sinh ra hắn ngay đến cả mặt ta cũng không thèm nhìn, chưa bao giờ hắn ghé thăm mẹ con ta dù chỉ một chút!! Hắn nghĩ cứ phong đại cho ta chức vị công chúa rồi nuôi lớn là xong sao? Không, ta không bao giờ quên đi mối hận này... Vì cái gì mà ta và mẫu thân ta phải làm tấm thảm lót đường cho mẹ con ả chứ? Vì cái gì?? Ngay đến cả tình yêu đầu đời và sự trinh tiết mà ta dành cho tên nhị hoàng tử Hỏa quốc kia, vậy mà hắn lại quay sang cầu xin lão ta gả ả cho hắn chỉ vì ả đẹp hơn ta sao. Ta khinh!!
Đùng_
Hoàng Y Trúc tức giận vung tay, bàn thờ đế vương liền nổ tung. Hết thảy các công chúa cùng hoàng tử đều hoảng loạn không thôi. Ngũ công chúa nói
- Thập bát muội, ở đây đa số chúng ta đều như ngươi, từ khi sinh ra phụ hoàng đã không thương yêu nhiều bằng Hoàng Tử San, nhưng chúng ta cũng chỉ là ghét nàng thôi chứ không đến mức như ngươi. Ngươi quá tàn nhẫn rồi... ngay cả cha ruột mà cũng giết??
- Câm mồm, các người tốt đẹp lắm sao, lòng dạ cá ngươi cũng như rắn rết thôi có hơn gì ta?? Chẳng qua các ngươi không dám đánh đổi như ta thôi!
- Nếu cho chúng ta chọn, chúng ta cũng không chọn trở nên máu lạnh như ngươi!!!
Nhị công chúa chen vào, Hoàng Y Trúc tức giận tung chưởng về phía các nàng
Rầm_
Hoàng tử San đứng chắn trước mặt họ, tung chưởng chặn lại nhưng bởi vì thương tích vừa khỏi nên bị văng ngược ra sau, phun ra một ít máu.
- Tam tỷ...
Hoàng Tử Lăng hét lên lao về phía Hoàng Y Trúc giao đấu. Bên đây nhị công chúa cùng ngũ công chúa liền đỡ Hoàng Tử San dậy
- Tam muội
- Tam tỷ...
Hoàng Tử San có hơi bất ngờ khi nghe bọn họ xưng hô có phần thân mật hơn trước nhưng nàng cũng chỉ lạnh lùng nói
- Ta không sao, hãy mau sơ tán mọi người
- Nhưng còn muội?
Nhị công chúa lo lắng hỏi, Hoàng Tử San lắc đầu...
- Đi đi, ta không sao!!
- Được
Cả hai đồng loạt đứng dậy dắt theo huynh đệ, tỷ muội cùng những ngời còn lại chạy ra ngoài tìm cấm vệ quân. Hoàng Tử San cũng nhanh chóng hòa vào cuộc chiến với Hoàng Y Trúc bởi vì Hoàng Tử Lăng cũng đã bị thương. Giao đấu hơn mười chiêu Hoàng Tử San lại bị trúng chưởng. Tam hoàng tử thấy Hoàng Tử San bị thương cũng không do dự chuyện huynh muội nữa liền lao vào giao đấu. Ba đánh một nhưng một vẫn chiếm thế thượng phong hơn. Lát sau cả ba cùng kết hợp mới đánh trúng Hoàng Y Trúc một chưởng khiến ả phải thối lui về sau.
- Các ngươi là đang ép ta!
Hoàng Y Trúc nói, đôi mắt ả nổi lên một màu đỏ như máu, gân xanh trên mặt bắt đầu nổi lên khắp người ả, bò ra lúc nhúc vô số các cây huyết ma đánh tới ba người.
- Cẩn thận, ả đã luyện huyết ma đừng để nó đâm trúng.
Hoàng Tử San hét lên cả ba cùng thối lui về sau.
- A.... Phụt...
Hoàng tử San cùng Hoàng Tử Lăng và Hoàng Thiện Nhân đều bị đánh văng ra đất, tất cả đều hộc máu vì cú đánh quá mạnh của các cây huyết ma
- Hahaha các ngươi chịu chết đi!!
Keng_
Bất ngờ một trong những nhánh cây đang vương đến gần họ bỗng dưng bị chặt đứt khiến cả bốn người đều bàng hoàng nhìn lên người trước mắt. Hoàng Tử San hốt hoảng thốt lên
- Á Á...??
Trương Lập Á đỡ Hoàng Tử San dậy ôm lấy nàng
- San nhi, ta đã trở lại!!!
- Mẹ cứ tưởng con bị để lại di chứng gì hóa ra là vì xúc động quá nên ngất đi. Con vừa tỉnh đừng nên suy nghĩ gì nhiều!! Có gì cứ nói hết ra với mẹ!!
Trương Lập Á nhìn sang cuối phòng, cha nuôi cô đang đứng trò chuyện cùng ba cô. Không biết hai người nói chuyện gì nhưng có vẻ cũng rất hợp. Sẵn có đầy đủ ở đây cô cũng muốn hỏi cho rõ ràng tất cả mọi chuyện
Cô nhìn mẹ cô, trầm ngâm một lát rồi mở miệng hỏi
- Mẹ.... Có phải hai năm trước con bị tai nạn cùng với Hà Hà khi leo núi phải không?
- Con...
Cả ba người đều bất động nhìn cô. Cô cầm lấy tay mẹ nghiêm túc nói
- Mẹ con muốn biết sự thật, có phải sau đó con hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại liền quên mất một vài chuyện phải không??
Mẹ cô lo lắng nhìn cô nhưng trước sự quyết tâm của cô, bà cũng trả lời
- Phải, hai năm trước con cùng Hà Hà leo núi, con không may trượt chân té đập đầu, rất may Hà Hà đã nhanh chóng gọi cứu hộ đến cho nên mới không nguy hiểm đến tính mạng nhưng sau đó con hôn mê rất lâu cũng cỡ nữa năm thì tỉnh. Ban đầu con cũng không nhận ra chúng ta nhưng dần dần con cũng nhớ lại được, chỉ có một số ký ức là bị quên lãng đi. Mẹ cũng không biết ký ức đó là gì nhưng bác sĩ dặn nếu quên được tốt nhất hãy để con quên đi, tránh ảnh hưởng đến não bộ, cho nên...
- Cho nên mọi người mới giấu con?
- Phải!! Ba mẹ cũng muốn tốt cho con thôi, chuyện không quan trọng cần gì phải nhớ!
Trương Lập Á bần thần đưa mắt nhìn Mạnh Đại Hùng đang chăm chú nhìn cô. Ông khẽ gật đầu, Trương Lập Á cũng không hỏi thêm gì. Cô nói với mẹ mình
- Ba, mẹ con còn một số chuyện muốn nói cho xong với cha nuôi, hy vọng hai người cho con chút riêng tư!!
- Nhưng mà...
- Con không sao đâu!
- Thôi được!!
Bà nói xong liền cùng chồng rời khỏi phòng, lúc này Trương Lập Á mới lên tiếng
- Cứ cho là ông nói thật, nhưng tôi làm sao có thể giúp ông? Chẳng lẽ ông muốn giết tôi thêm lần nữa?
Mạnh Đại Hùng trầm ngâm nói...
- Linh hồn của con đang mang sức mạnh của năm viên thiên thạch. Chỉ có sức mạnh của nó mới có thể cứu lấy cả thế giới trong game. Vì trước đó game đã bị lỗi cộng thêm được khôi phục nhiều lần nên lổ hổng ngày càng lớn. Nếu như lần này Như Ý chết đi trong game, thì toàn bộ hệ thống sẽ xụp đổ không thể nào khôi phục được nữa... đồng nghĩa với việc linh hồn của Như Ý cùng hàng vạn linh hồn trong game sẽ mãi mãi tiêu tan. Mặc dù ta đã chấp nhận việc con gái ta vĩnh viễn không thể sống lại nhưng ta không muốn ngay đến cả linh hồn nó cũng tan biến đi. Cho dù nó không cùng ta sống tiếp trên cõi đời này thì ta cũng hy vọng nhìn thấy nó sống vui vẻ ở một thế giới khác mà ta vẫn có thể dõi theo. Ta biết ta thật rất ích kỉ nhưng ta chỉ nói vậy thôi còn quyền quyết định là ở nơi con! Ta cũng biết con không thể rời bỏ cha mẹ mình nên ta đã chế ra một loại thuốc gây ra cái chết lâm sàn, chỉ cần con cứu được Như Ý ta sẽ lập tức khiến con sống dậy!
- Làm sao tôi có thể tin ông sau bao nhiêu chuyện mà ông đã gây ra?
- Ta biết giờ ta nói gì cũng vô dụng, con cũng biết ta yêu quý nhất là con gái ta. Ta lấy nó xin thề.... nếu ta nói dối nữa câu thì linh hồn nó sẽ vĩnh viễn bị lưu đày...
- Đủ rồi!! Tôi cần có thời gian suy nghĩ!
- Được nhưng mọi chuyện đang diễn biến hết sức phức tạp vẫn mong là con hãy cho ta câu trả lời sớm nhất!
- Nàng... Sao rồi?
Mạnh Đại Hùng đang tính bước đi thì chợt ngưng lại, ông nói
- Đang ở một nơi điều trị thương tích và rất nhanh sẽ trở về hoàng cung để giải quyết mọi việc, đó cũng là lúc sóng gió nổi lên!
- Ta đoán quả không sai, huyết y nữ tử kia cũng là người trong cung?
- Đúng và ả ta cũng đã biết hắc y chính là Như Ý. Như Ý tuy võ công cao nhưng sẽ không thể nào đánh bại được ả, bởi vì ả ta đã sử dụng huyết ma để luyện công
- Huyết ma?
- Phải... Một loại tà ngãi cổ xưa ở Thổ quốc. Nhưng nếu dung nhập với nó thì phải đánh đổi một nữa linh hồn mình.
- Người đó làm vậy vì mục đích gì?
- Vì thù hận, ganh ghét, đố kị còn có cả ngai vàng! Người ả luôn muốn giết nhất chính là Như Ý.
- Được cho tôi thời gian, ngày mai tôi sẽ có câu trả lời!!
- Ta chờ con!
Thật ra trong tim Trương Lập Á đã có đáp án, chỉ là cô cần thời gian để từ biệt gia đình mình. Xem như cô bất hiếu nhưng nếu một mình cô có thể cứu được hàng vạn linh hồn thì cũng xứng đáng. Cô nhớ tới mỗi một người ở trong đó... Họ đều không đáng vĩnh viễn biến mất như vậy và nhất là San nhi. Cô không thể mất nàng sau những gì nàng dành cho cô!!
Tối đến, Trương Lập Á sang phòng cha mẹ mình, cô quỳ gối dập đầu ba lạy cầu mong cha mẹ tha thứ cho cô, cho sự bất hiếu này của cô. Kiếp sau cô nhất định sẽ trả lại công ơn nuôi dưỡng và sinh thành của hai người. Cô sang phòng em trai mình, xoa đầu nó... Cô hy vọng sau này nó sẽ thay cô báo hiếu cho cha mẹ. Còn cô... Cứ coi như cô chưa từng có mặt trên cõi đời.
Không phải cô không tin những gì Mạnh Đại Hùng nói nhưng chuyện gì cũng sẽ có rủi ro vẫn là lo xa hơn một chút.
Đêm đó cô viết một bức thư để lại, tuy cô có giận Mạnh Đại Hùng nhưng ông ta cũng chỉ vì quá yêu thương con gái mình và cô cũng vậy. Vì tình yêu thương con người có thể làm tất cả những chuyện không tưởng cho nên cô không muốn sau khi cô xảy ra chuyện thì Mạnh Đại Hùng phải ngồi tù. Nếu ông ta ngồi tù thì ai sẽ nuôi dưỡng thế giới ảo này?
- Á Á... Tại sao ngươi lại phản bội ta?
- Ta không có yêu nàng cần gì phải miễn cưỡng?
Trương Lập Á cùng Hoàng Tử San mặt đối mặt trên đỉnh Đoạn Tình. Gương mặt Hoàng Tử San giá lạnh hiện lên chút bi ai... Nàng cười đến thê lương chỉ vào Mộc Quế Anh, nói
- Là vì ả nên nàng phản bội ta??? Vậy thì để ta giết đi ả
- Không, đừng!!
- Haha... Sao? Đau xót sao? Nàng ta chết ngươi bi ai, còn ta... Trương Lập Á?? Ngươi có nghĩ cho ta? Cho cảm nhận của ta??
- Đừng giết nàng, ta sẽ giao ra năm viên thiên thạch!
- Được...
Trương Lập Á móc ra năm viên thiên thạch đưa cho Hoàng tử San. Hoàng Tử San toàn thân thấm đẫm máu của những kẻ đã bị nàng giết, gương mặt tràn đầy lạnh lùng nhìn Trương Lập Á trước mắt. Nàng nâng cằm cô lên nói...
- Ta có thể không giết ả, nhưng ngươi thì ta không chắc!
- Nàng....ưm...
Hoàng Tử San bóp miệng Trương Lập Á rồi nhét năm viên thiên thạch vào và bắt cô nuốt xuống. Trương Lập Á đau đớn ôm lấy cổ họng đang bị thêu đốt của mình
- Đừng... Tiểu Á...
Mộc Quế Anh định chạy đến nhưng đã bị Hoàng Tử San phất tay khiến nàng ngã ra sau
- Anh nhi...
- Hahaha thật là tình nàng ý thiếp. Trương Lập Á, kiếp này ta nguyện chưa từng quen biết ngươi, chết đi....!!
Hoàng Tử San đẩy mạnh Trương Lập Á xuống vực trong sự la hét tuyệt vọng của Mộc Quế Anh, hình ảnh cuối cùng trong ký ức của Trương Lập Á chính là dáng người đẫm máu cùng gương mặt đau khổ của Hoàng Tử San. Tiếng nói của nàng vang vọng bên tai cô...
- Hãy đi đi, vĩnh viễn đừng bao giờ quay trở lại!!! Ta hận nàng!! Ta không bao giờ muốn gặp lại nàng, Trương Lập Á, ta hận nàng!!!
- KHÔNGGGGGG
- Đừng San nhi, đừng hận ta...
Trương Lập Á nằm trên giường rên rỉ, trán cô đã đổ đầy mồ hôi lạnh. Cảnh trong mơ lại chuyển.... Cô thấy Hoàng Tử San đã lên ngai vàng nhưng thần sắc nàng ngày càng cô đơn và băng lãnh hơn. Nàng ngồi trong thư phòng ngắm nhìn bức tranh mà Trương Lập Á đã vẽ cho nàng, nước mắt khẽ rơi thấm vào bức tranh ấy tạo nên những vết hoen ố màu. Dương Ngọc Lan đứng bên cạnh cũng buồn bã im lặng nhìn Hoàng Tử San đang cố nén cảm giác bi ai trong tim mình.
Cảnh lại chuyển... Trương Lập Á nhìn thấy một mảnh lộn xộn trước mắt. Dương Ngọc Lan hét lên khụy ngã xuống đất ôm lấy thân thể đã lạnh như băng của Hoàng tử San, nàng đã lựa chọn cái chết sau hai năm trị vì. Có lẽ vì không chịu được sự dày vò của ái tình nên nàng đã chọn cách ra đi. Dương Ngọc Lan đau khổ tổ chức lễ tang cho nàng. Nàng nằm đó như đang ngủ, dung nhan muôn phần tuyệt mỹ nhưng cũng vĩnh viễn không bao giờ có thể mở mắt. Trương Lập Á nhìn thấy được bức tranh cô đã tặng nàng cũng được chôn chung cùng với cái đồng hồ của cô sau khi đã đeo lên tay nàng. Ngày hạ huyệt chôn cất nàng cũng là ngày mà trời đất bao phủ bởi một màu u tối. Sấm sét đánh một tiếng vang rền, cả thế giới dường như rung chuyển. Trương Lập Á nhìn thấy được hàng vạn gương mặt khổ sở khi thế giới xụp đổ, họ cũng từ từ tan biến đi trong đau đớn.
Rầm_
Một đạo sét đánh khiến tất cả các ký ức mơ hồ liền trở về trong tâm trí Trương Lập Á. Cô bật dậy thở hổn hển
- San nhi...
Bên ngoài trời mưa rất to, Trương Lập Á đưa tay lau mồ hôi trên trán. Chợt sét lại đánh vang rền, bóng dáng ai đó đang đứng bên ngoài ban công nhìn cô. Bóng dáng vô cùng quen thuộc... Cô thốt lên (Tự nhiên khúc này giống phim ma ghê haha)
- San nhi, là nàng sao? San nhi...
Hoàng Tử San đứng đó nét mặt u buồn, nàng hướng Trương Lập Á lắc đầu nói
- Á Á đừng vì ta mà hy sinh bản thân mình. Ta không đáng để nàng làm như vậy.... Á Á, ta yêu nàng!
- Đừng San nhi, đừng đi San nhi...
Trương Lập Á cố đuổi theo hình bóng đang dần tan biến của Trương Lập Á. Cô hét lên
- San nhi...!!
Trương Lập Á hốt hoảng mở mắt... Là mơ trong mơ...??? Cô mệt mỏi ngồi dậy, lấy nước uống. Rồi thì ngồi trên sofa thẩn thờ... Thì ra trước kia cô đã đối xử với nàng tệ như vậy! Vậy mà nàng cũng ba lần bốn lượt đem lòng yêu cô. Sau khi nàng nhớ ra, lúc đó cảm giác của nàng là gì khi phải suốt ngày giả khờ khạo trước mặt một người đã từng phản bội mình? Là nàng đã không còn tin tưởng cô nên mới giả ngốc nghếch chứ không chịu nguyện ý nói cùng cô sao? Cũng phải, sau khi bị phản bội ai lại có thể nguyện ý tin người đã phản bội mình chứ... mà còn đau đớn hơn nữa chính là bản thân mình lại không kiềm lòng được mà một lần nữa đi yêu người.
Trương Lập Á lấy tay bưng đầu, cô đau nhói cả tâm can lẫn thể xác. Mẹ cô nói đúng, có những chuyện đừng nên nhớ lại sẽ tốt hơn. Nhưng nếu như không nhớ lại cô sẽ chẳng biết bản thân đã từng tệ hại đến mức nào!
Trương Lập Á cứ ngồi thất thần như vậy cho đến sáng. Tiếng đồng hồ báo thức vang lên cũng là lúc Trương Lập Á bừng tỉnh lại. Cô nhanh chóng thu xếp áo quần, để lại bức thư trên bàn rồi nhanh chóng rời khỏi nhà trước khi cha mẹ cô thức giấc. Ngồi trên taxi cô gói gọn mọi chuyện qua một tin nhắn thật dài rồi gửi cho Trần Ngọc Hà, dù sao Trần Ngọc Hà cũng là người bạn thân duy nhất của cô. Cô không thể không từ mà biệt được!! Giờ này chỉ mới 4h30 sáng chắc là Trần Ngọc Hà vẫn còn ngủ đi, nhưng không ngờ Trần Ngọc Hà đã nhanh chóng gọi lại... cô đoán Trần Ngọc Hà chắc cũng không thể ngủ được vì tưởng nhớ đến Ngọc Lan tỷ
- Alo...
Cô bình tĩnh nhấc máy nghe.
Tiếng Trần Ngọc Hà gấp gáp vang lên
- Tiểu Á, mày tính làm chuyện ngu ngốc gì vậy? Tính vào lại game sao? Mày vẫn tin ông ta sau bao nhiêu lần lừa gạt mày sao??? Tiểu Á làm ơn đi, tao đã mất đi Lan tỷ tao không muốn mất luôn người bạn tốt là mày...
- Hà Hà, bình tĩnh nghe tao nói... Ở đời ai cũng có lúc sinh ly tử biệt. Huống chi tao còn có cơ hội sống dậy mà!
- Mày đừng có mà điên tình như vậy. Còn cha mẹ mày thì sao? Mày là đứa con trời đánh.. Mày vì yêu đương mù quáng mà bỏ cả cha mẹ mày sao??
- Tao không phải chỉ vì San nhi mà còn vì hàng vạn linh hồn trong game. Mày nhẫn tâm nhìn linh hồn họ mãi mãi tan biến ư?? Mày nhớ lại đi bọn họ có nhiều người đối xử rất tốt với tao và mày. Tháng ngày mày ở phủ công chúa không sung sướng sao? Mày đành nhìn tất cả phải tan biến như Lan tỷ của mày sao??
Bên kia đầu dây không một tiếng động. Trương Lập Á biết mình đã đụng phải vết thương rất lớn trong lòng Trần Ngọc Hà nên cô chỉ thở dài nói
- Tạm biệt Hà Hà, giữ gìn sức khỏe!!!
Trương Lập Á đứng ngây người trước cổng công ty của cô. Công ty quản lý do cha nuôi cô làm chủ lại là nơi duy trì hàng vạn linh hồn. Trương Lập Á hít sâu một hơi bước vào.
Mạnh Đại Hùng đã đứng đón cô khi nghe cô gọi điện báo. Ông cảm động nói
- Tiểu Á, cám ơn con
- Ông không cần cảm ơn, tôi đến vì San nhi!!
Mạnh Đại Hùng dẫn cô xuống một tầng hầm nằm sâu dưới lòng đất. Cửa mở ra, cô kinh ngạc nhìn vô số màn hình lớn trên kia cùng rất nhiều người đang làm việc bên dưới. Trên màn hình đang hiển thị hình ảnh của Hoàng Tử San. Nàng đang cưỡi ngựa, hình như là đang tiến về hoàng cung.
- San nhi...
Trương Lập Á kêu lên một tiếng, Mạnh Đại Hùng vỗ vai cô nói
- Chúng ta phải nhanh lên mới kịp!
Trương Lập Á nằm lên trên chiếc giường đang được nối với vô số thiết bị kỳ lạ nhằm để duy trì mạng sống cho cô, Mạnh Đại Hùng nhìn cô nói
- Sẵn sàng chưa, sẽ hơi đau đớn một chút sau đó con sẽ chìm vào giấc ngủ sâu
- Được
Khi đang chuẩn bị chích thì tiếng chuông điện thoại của Trương Lập Á lại reo lên. Cô quên tắt đi chuông điện thoại của mình
Mạnh Đại Hùng thở dài
- Có lẽ con nên nghe đi lỡ như là một cuộc gọi quan trọng!!
Là Trần Ngọc Hà điện đến. Trương Lập Á thở dài bắt máy
- Alo... Nếu mày muốn khuyên tao thì khỏi?!
Thì ra Trần Ngọc Hà không phải đến khuyên, sau khi gặp được Trương Lập Á, Trần Ngọc Hà ôm lấy cô từ biệt còn đặt vào tay cô một viên đá, viên đá của Dương Ngọc Lan... Trần Ngọc Hà thì thầm nói
- Mày còn nhớ ma vương đã nói gì không, nếu còn có một chút linh hồn thì sẽ có thể tìm lại được người đó... Hãy giúp tao.. Hồi sinh lại nàng!! Tao tin một ít linh hồn nàng đang được lưu giữ trong viên đá này!!
- Nhưng dù có hồi sinh thì nàng cũng chỉ là một u hồn, chỉ có thể vĩnh viễn sống trong ma giới mà thôi
- Dù vậy tao vẫn muốn nàng trở về còn hơn là từ từ tiêu tan trong vô định. Ước muốn của nàng là ở bên cạnh chăm sóc Ngọc vương phi. Hãy thành toàn cho nàng... Ít nhất nàng và Hoàng Tử San_ tỷ muội họ sau này cũng có thể gặp lại nhau. (Ở trong game một khi chết đi lần nữa linh hồn sẽ được thu về cõi vô định. 1 không gian trống rỗng toàn 1 màu đen và đến thời điểm nào đó, linh hồn ấy sẽ từ từ tan biến theo thời gian!)
- Còn mày thì sao? Nàng trở về rồi sẽ vĩnh viễn bị mày dày vò đau khổ.
- Tao tin nàng rất mạnh mẽ, rồi sẽ vượt qua được! Hãy khuyên nàng quên tao đi!
- Được!
- Ừ... Cố gắng vượt qua, hãy cứu bọn họ, cứu lấy thế giới xinh đẹp kia!
- Ừm, tạm biệt!!
- A...
Trương Lập Á quằn quại trong đau đớn, từng dòng điện xẹt ngang qua mỗi tấc da thịt cô như thêu như đốt, khiến cô muốn chết đi càng nhanh càng tốt.
- 3
- 2
- 1.....
XẸT_XẸT
Trương Lập Á choàng tỉnh lại. Cô lại lần nữa đứng trên mảnh đất quen thuộc này. Nơi này là khu rừng lần đầu tiên cô đã xuyên không tới. Đây có thể là cửa vào game còn núi đoạn tình là cửa thoát game sao? Mà kệ đi, cô đã không còn nhiều thời gian để suy nghĩ tào lao
- San nhi, đợi ta... Cố chịu một chút nữa thôi
Trương Lập Á chạy nhanh vào thành, cô tìm kiếm một con ngựa liền nhảy lên chạy như bay đi khiến chủ ngựa ở phía sau vừa la hét vừa đuổi theo cô nhưng không kịp, hắn chỉ còn biết trơ mắt mà chửi thề
TAM CÔNG CHÚA
HOÀNG TỬ SAN
- Nữ nhân ngốc nghếch kia, ngươi đến đây làm gì?
Ngũ công chúa hét lên chỉ vào mặt Hoàng Tử San đang từ tốn bước đến gần bàn thờ của đế vương. Nàng không thèm để ý đến ai ung dung thắp nhang vái lạy. Ai cũng nhận ra được sự khác thường của nàng nhưng là không biết khác thường ở chỗ nào! Ngũ công chúa thấy nàng không thèm để ý đến mình liền vừa hét vừa tiến đến thua đủ với nàng
NGŨ CÔNG CHÚA
HOÀNG PHI NHẠN
- Ngươi còn còn mặt mũi thắp nhang? Lúc phụ hoàng mất ngươi đang ở đâu, giờ còn ngồi đây mèo khóc chuột??
Ngũ công chúa đang tính dơ tay giật lấy nhang trong tay Hoàng Tử San thì
Rầm_
- Nàng bị một lực đánh văng ngược về sau
- Nhạn nhi...
Nhị công chúa hét lên chạy đến đỡ nàng. Cả hai không tin được nhìn bóng tím trước mắt đang mỉm cười
NHỊ CÔNG CHÚA
HOÀNG THIÊN HÀ
- Ngũ tỷ, đừng có manh động như vậy!
- Ngươi, ngươi dám vì ả mà đánh ta, ta là tỷ tỷ ruột của ngươi!!
Hoàng Tử Lăng nhếch môi cười, nói
- Đụng đến nàng... ta không kể là ruột thịt, tất cả ta đều đánh!!
Nói xong hắn từ tốn quay sang nhìn Hoàng Tử San với một ánh mắt không thể ôn nhu hơn nói
- Tam tỷ ta nói có phải không??
- Đệ đệ ngoan!
Hoàng Tử San đưa tay xoa đầu Hoàng Tử Lăng khiến hắn mỉm cười đầy thỏa mãn
- Ngươi, các ngươi...
Nhị công chúa tức giận chỉ vào hai người
- Ngươi từ khi nào thì đi theo ả? Còn ngươi... từ khi nào thì hết ngốc nghếch??
Hoàng Tử San mỉm cười đầy tà mị
- Ta có nói ta ngốc sao? Tự các ngươi trước giờ vẫn nghĩ vậy!!
- Ngươi...
Nhị công chúa tức đến á khẩu nhìn sang Lục hoàng tử nói
- Ả giả ngốc ta không nói, còn ngươi biết mà vẫn giấu bọn ta?
- Vì năm xưa ta không đủ mạnh để bảo vệ nàng khỏi lũ độc ác các ngươi nên mới nhẫn nhịn để nàng giả ngốc. Nay ta đã có thể bảo vệ nàng, nàng đương nhiên không cần phải giả ngốc nữa
- Tại sao chứ? Tại sao ngươi lại một hai bênh ả, chúng ta mới là tỷ tỷ ruột của ngươi!
- Haha tỷ tỷ ruột? Chắc các vị tỷ tỷ ở đây quên rồi?... Là ai ngày xưa vô tâm trong một lần ta rớt xuống hồ mà làm ngơ một hai không dám nhảy xuống cứu ta? Nếu không có tam tỷ nàng chịu liều mình nhảy xuống cứu thì ta còn có thể đứng đây sao. Các ngươi luôn miệng nói là tỷ tỷ ruột của ta nhưng ngay cả một người ngoài như nàng cũng không bằng. Kể từ đó ta thề với lòng sẽ âm thầm bảo vệ nàng đến suốt cuộc đời, cho dù các ngươi hay mẫu hậu muốn đụng đến nàng cũng đừng mơ!!
- Ngươi, các ngươi....
LỤC HOÀNG TỬ
HOÀNG TỬ LĂNG
- Thì ra bao lâu nay tam tỷ giả vờ ngu ngốc sao, sao tỷ nỡ lừa dối mọi người như vậy, ngay cả phụ hoàng đã mất?
Thập bát công chúa giả bộ ủy khuất hỏi Hoàng Tử San. Hoàng tử San liền bật cười
- Hahaha ta lừa dối mọi người chẳng lẽ... Ngươi thì không sao thập bát muội??
- Cẩn thận!!
Hoàng Tử Lăng nhanh chóng đẩy Hoàng Tử San qua một bên tránh khỏi một chưởng của Hoàng Y Trúc. Cả điện thờ nháo nhào hẳn lên vì kinh sợ
THẬP BÁT CÔNG CHÚA
HOÀNG Y TRÚC
- Thập bát muội, ngươi có võ sao?
- Ả không chỉ có võ mà còn rất thâm hậu. Phụ hoàng là chết trong tay ả. Tất cả mọi chuyện đều do một tay ả sắp đặt ngay cả chuyện thích khách nhiều lần ám sát ta! Có phải không Thập bát muội_ Hoàng Y Trúc công chúa. Một người lúc nào cũng tỏ vẻ thánh thiện và ngây thơ??
- Hahaha không ngờ ngươi lại đoán ra nhanh như vậy? Ta chẳng những muốn lấy mạng tên ngu ngốc kia còn muốn cả ngai vàng của hắn và trái tim của ngươi... Hoàng Tử San!!
- Thập bát muội, sao muội lại?
Tam hoàng tử lên tiếng, hắn không thể tin được muội muội ruột ngoan hiền của hắn từ khi nào lại biến thành một ác ma như vậy?
TAM HOÀNG TỬ
HOÀNG THIỆN NHÂN
- Ngươi câm miệng đi không được gọi ta là muội muội, ta không có đại ca bất tài vô dụng như ngươi. Ngươi vì yêu ả mà sẵn sàng bỏ qua mối thù hận của mẫu thân mình, còn ta thì không!
Hoàng Y Trúc vừa nói vừa chỉ vào Hoàng Tử San, ả cười như điên dại
- Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà mọi điều tốt đẹp đều rơi xuống trên người ả ta? Nhan sắc, sự sủng ái, tất cả đều thuộc về ả... Còn mẫu thân ta thì sao, qua đời trong cô độc và nước mắt. Tên phụ hoàng kia tìm đến mẹ ta chỉ để khỏa lấp đi hình bóng của mẫu thân ả, lấy mẫu thân ta làm cái bóng thay thế cho mẫu thân ả để bà phải chết đi trong cô độc và đau đớn. Mẹ ta chỉ lỡ tay đẩy mẫu thân ả té ngã mà đã bị lão hôn quân kia đầy vào lãnh cung để rồi phải tự tay treo cổ mà chết. Chưa hết... Ả từ khi sinh ra đã được vô vàn sủng ái từ hắn, còn ta khi sinh ra hắn ngay đến cả mặt ta cũng không thèm nhìn, chưa bao giờ hắn ghé thăm mẹ con ta dù chỉ một chút!! Hắn nghĩ cứ phong đại cho ta chức vị công chúa rồi nuôi lớn là xong sao? Không, ta không bao giờ quên đi mối hận này... Vì cái gì mà ta và mẫu thân ta phải làm tấm thảm lót đường cho mẹ con ả chứ? Vì cái gì?? Ngay đến cả tình yêu đầu đời và sự trinh tiết mà ta dành cho tên nhị hoàng tử Hỏa quốc kia, vậy mà hắn lại quay sang cầu xin lão ta gả ả cho hắn chỉ vì ả đẹp hơn ta sao. Ta khinh!!
Đùng_
Hoàng Y Trúc tức giận vung tay, bàn thờ đế vương liền nổ tung. Hết thảy các công chúa cùng hoàng tử đều hoảng loạn không thôi. Ngũ công chúa nói
- Thập bát muội, ở đây đa số chúng ta đều như ngươi, từ khi sinh ra phụ hoàng đã không thương yêu nhiều bằng Hoàng Tử San, nhưng chúng ta cũng chỉ là ghét nàng thôi chứ không đến mức như ngươi. Ngươi quá tàn nhẫn rồi... ngay cả cha ruột mà cũng giết??
- Câm mồm, các người tốt đẹp lắm sao, lòng dạ cá ngươi cũng như rắn rết thôi có hơn gì ta?? Chẳng qua các ngươi không dám đánh đổi như ta thôi!
- Nếu cho chúng ta chọn, chúng ta cũng không chọn trở nên máu lạnh như ngươi!!!
Nhị công chúa chen vào, Hoàng Y Trúc tức giận tung chưởng về phía các nàng
Rầm_
Hoàng tử San đứng chắn trước mặt họ, tung chưởng chặn lại nhưng bởi vì thương tích vừa khỏi nên bị văng ngược ra sau, phun ra một ít máu.
- Tam tỷ...
Hoàng Tử Lăng hét lên lao về phía Hoàng Y Trúc giao đấu. Bên đây nhị công chúa cùng ngũ công chúa liền đỡ Hoàng Tử San dậy
- Tam muội
- Tam tỷ...
Hoàng Tử San có hơi bất ngờ khi nghe bọn họ xưng hô có phần thân mật hơn trước nhưng nàng cũng chỉ lạnh lùng nói
- Ta không sao, hãy mau sơ tán mọi người
- Nhưng còn muội?
Nhị công chúa lo lắng hỏi, Hoàng Tử San lắc đầu...
- Đi đi, ta không sao!!
- Được
Cả hai đồng loạt đứng dậy dắt theo huynh đệ, tỷ muội cùng những ngời còn lại chạy ra ngoài tìm cấm vệ quân. Hoàng Tử San cũng nhanh chóng hòa vào cuộc chiến với Hoàng Y Trúc bởi vì Hoàng Tử Lăng cũng đã bị thương. Giao đấu hơn mười chiêu Hoàng Tử San lại bị trúng chưởng. Tam hoàng tử thấy Hoàng Tử San bị thương cũng không do dự chuyện huynh muội nữa liền lao vào giao đấu. Ba đánh một nhưng một vẫn chiếm thế thượng phong hơn. Lát sau cả ba cùng kết hợp mới đánh trúng Hoàng Y Trúc một chưởng khiến ả phải thối lui về sau.
- Các ngươi là đang ép ta!
Hoàng Y Trúc nói, đôi mắt ả nổi lên một màu đỏ như máu, gân xanh trên mặt bắt đầu nổi lên khắp người ả, bò ra lúc nhúc vô số các cây huyết ma đánh tới ba người.
- Cẩn thận, ả đã luyện huyết ma đừng để nó đâm trúng.
Hoàng Tử San hét lên cả ba cùng thối lui về sau.
- A.... Phụt...
Hoàng tử San cùng Hoàng Tử Lăng và Hoàng Thiện Nhân đều bị đánh văng ra đất, tất cả đều hộc máu vì cú đánh quá mạnh của các cây huyết ma
- Hahaha các ngươi chịu chết đi!!
Keng_
Bất ngờ một trong những nhánh cây đang vương đến gần họ bỗng dưng bị chặt đứt khiến cả bốn người đều bàng hoàng nhìn lên người trước mắt. Hoàng Tử San hốt hoảng thốt lên
- Á Á...??
Trương Lập Á đỡ Hoàng Tử San dậy ôm lấy nàng
- San nhi, ta đã trở lại!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.