Mỹ Nhân Bị Thương Chinh Phục Tinh Tế
Chương 125: 0 - 15
Đàm U Trúc Mộng
31/12/2023
Biên dịch: Yên Hy
Tại nơi tràn ngập sương mù, thân ảnh cơ giáp màu trắng như ẩn như hiện, nhanh chóng lướt qua rừng mưa rộng lớn.
Cây lớn che trời xung quanh che đi phần lớn ánh mặt trời, chỉ còn lại bóng cây loang lổ, cùng với phía trên không trung nhỏ hẹp. Bốn phía xung quanh, mỗi thân cây còn không nhất trí, mỗi một cảnh sắc cũng không mấy sai biệt, rất dễ dàng khiến người ta lạc đường.
Nơi này phủ đầy sương mù, rừng mưa cây cối che trời, muốn truy tìm tung tích một người không thể nghi ngờ còn khó hơn lên trời.
Huống chi Thẩm Ngôn đào thải Dương Lưu Thanh hao phí thời gian nhất định, lấy tốc độ thoát đi cực nhanh của Bạch Thiệu, giờ phút này chỉ sợ đã hơn hai mươi cây số.
Đặng Mậu nỗ lực khắc chế tâm tình kích động: "Xem ra Thẩm Ngôn quyết định tiếp tục truy đuổi, khí thế muốn loại toàn bộ thành viên Tinh Hà! Chúng ta tới xem định vị lúc này của Bạch Thiệu."
Quả nhiên, khoảng cách hai người không chỉ hơn 20KM, trên đường Bạch Thiệu còn thay đổi phương hướng vài lần, căn bản không thể nào đoán trước, cho dù có tinh thần thể hệ thực vật của Bạch Nhạn, chỉ sợ cũng không thể ra sức.
Hàn Thiên Thành trầm ngâm: "Một mình Thẩm Ngôn, dường như không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ này."
Đặng Mậu bỗng nhiên nghĩ tới gì đó: "Đúng rồi, chúng ta đã quên mất cương bài trước Trường Quân Đội Đế Quốc – Hạ Lăng! Tính thời gian hợp lại từ hang đá vôi tụ tập nhện quỷ đến đây, hắn hẳn đã phải gặp mặt các đội viên rồi?"
Màn ảnh lập tức chuyển đến vị trí Hạ Lăng, sau đó anh ta bỗng chốc ngây ngẩn cả người.
Người xem phòng phát sóng trực tiếp cũng ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy Hạ Lăng điều khiển 'Ngân Dực' như một tia chớp nhằm vào bóng dáng cơ giáp mơ hồ trước mắt, vị trí hai người trong lúc truy đuổi hăng hái càng ngày càng gần, mà cơ giáp bị hắn truy kích, rõ ràng chính là 'Thanh Sương' của Hàn Duệ!
【??? 】
【Khuôn mặt bối rối.jpg.】
【 Hàn Duệ không phải đã bỏ trốn từ trước sao, vậy cũng có thể bị đuổi theo?! 】
【 Hạ thần bắt đầu khi nào, thời gian giống như không khớp rồi. 】
【 không sai, cho dù đánh chết nhện cái cấp S, cũng không dễ thoát khỏi hang động đá vôi trải rộng mạng nhện, nào có nhanh như vậy? 】
【 chẳng lẽ Trường Quân Đội Đế Quốc còn có giúp đỡ khác? 】
【 lúc thời điểm Thẩm Ngôn đột nhiên xuất hiện tui đã bối rối, hiện tại càng bối rối hơn.】
【 ai có thể giải thích một chút, cuối cùng tình huống này là thế nào không?】
......
Trường hợp trước mắt ngoài dự kiến của mọi người.
Chỉ sợ bản thân Bạch Thiệu cũng không nghĩ tới, anh ta tự nhận đã cẩn thận nhất, quyết định chính xác nhất, cũng đoán được Thẩm Ngôn, cũng đã nghĩ đối sách trước.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở sau.
Trường Quân Đội Đế Quốc chính là con chim sẻ đáng sợ kia, cho dù bọ ngựa hay là ve, một người cũng đừng nghĩ trốn.
Đặng Mậu từ trong hoảng hốt hoàn hồn, nhưng anh ta cũng thể giải thích, chỉ phải nói: "Tình huống cụ thể thế nào, chúng ta nhanh chóng tới nhìn lại một chút."
Ghi hình quay lại nửa giờ trước, hang động đá vôi tụ tập nhện quỷ.
Động huyệt âm u không có một tia sáng, mạng nhện màu trắng hoàn toàn dán cửa động cùng vách đá lại, tính dính chắc chắn cho dù cơ giáp cấp R cũng phải phí một phen công phu mới có thể tránh thoát.
Tiếng hơn trăm con nhện quỷ bò khiến da đầu tê dại, nhện cái thân hình dài đến 8 mét nấp chỗ sâu nhất trong hang động đá vôi, được vô số nhện được vây chung quanh, toàn thân trải rộng lông tơ, khuôn mặt dữ tợn cùng chân thon dài như kim, đủ để cho thấy cấp bậc và địa vị của nó.
Nhưng mà ngay sau đó, dây tinh thần lực màu vàng nhỏ giống như tia sáng liên tiếp đâm xuyên qua Khu Não của chúng, toàn bộ nhện quỷ còn chưa kịp kêu thảm, đã xụi lơ không thể nhúc nhích trên mặt đất, chỉ còn lại tiếng hít thở kéo dài hơi tàn.
Kế tiếp liền dễ giải thích.
Thẩm Ngôn dựa vào thiên phú ẩn nấp trước tiên tránh ở phụ cận chiến khu quân giáo lớn, không có kinh động bất kỳ ai.
Hạ Lăng vẫn chưa điều khiển cơ giáp nhảy vào hang động đá vôi, mà dựa vào tính linh hoạt bản thân né đi mạng nhện trong huyệt động, cách hai phút dùng súng nguyên tử đánh chết một phần nhện quỷ, thông qua số lượng đánh chết Thú Tinh tạo thành biểu hiện giả rằng hắn và Thẩm Ngôn đang ở cùng nhau.
Chờ đến cuối cùng khi đánh chết nhện cái, hắn đã bước lên cơ giáp, hướng tới nhện cái hơi thở thoi thóp bắn vô số đạn hạt.
Vào lúc tiếng thông báo đánh chết vang lên, điều khiển Ngân Dực bay nhanh rời đi.
Mà khi đó, ba trường quân đội lớn còn đang thương nghị muốn phái ra hai đội viên không, Bạch Thiệu còn ở trạng thái trông ngóng, chưa sắp xếp Hàn Duệ rút lui.
Hạ Lăng tự nhiên có thời gian sung túc tiếp cận đối phương.
Đặng Mậu kinh ngạc cảm thán nói: "...Một loạt sắp xếp này vậy mà đều là kế hoạch của Trường Quân Đội Đế Quốc!
Ba Trường Quân Đội lớn tự cho rằng đã nắm chắc thời cơ loại trừ bao vây tốt nhất, lại không nghĩ rằng toàn bộ điều này đều là kế hoạch tốt. Thẩm Ngôn sớm đã dự phán được động tác rồi địch nhân, dụ dỗ bọn họ từng bước một đi vào bố cục được thiết kế tốt, đào thải một người rồi một người, thẳng đến loại cả toàn đội!
Thẩm Ngôn khả năng khống chế thời gian cũng như dự đoán tâm lý và hành động của kẻ địch đã đạt đến đỉnh cao, đây mới thực sự là bậc thầy chiến thuật——!"
Trải qua một phen phân tích, mọi người phòng phát sóng trực tiếp đã ngây người.
【 a, a, điên cuồng nổi da gà. 】
【... Đây là chiến thuật sao? Đ*, thật đáng sợ. 】
【quỳ xuống trước lão đại Thẩm Ngôn, quá mạnh!】
【 Thẩm Ngôn dự đoán toàn bộ phản ứng của đối thủ, trời ơi, da đầu tôi muốn nổ tung ——】
【 không cách nào hình dung chấn động này, đây... Vẫn là người sao? 】
Không thể nghĩ lại bố trí này, càng nghĩ càng có thể cảm giác được đáng sợ của thanh niên.
Đáng sợ này thể hiện ở các mặt, từ lúc bắt đầu chế tạo'tư duy theo quán tính', thả ra tin tức sai lầm, đến mỗi một phản ứng của đối thủ, mỗi lần chuyển biến tâm thái, còn sắp xếp đội viên của đối phương... Quả nhiên khiến da đầu người ta tê dại.
Chân chính tính lên, Đỗ Nguyên Châu cũng không thể so được.
Một ván của Đỗ Nguyên Châu lấy chiến tích cực hạn 2 đổi 9 phong thần, nhưng Thẩm Ngôn lại là 0 đổi 13!
Không, khả năng không chỉ là 0 đổi 13, rất có khả năng là 0 đổi 14, thậm chí 0 đổi 15!
Hơn nữa 13 người này cũng không phải trường quân đội Servais, trường quân đội Thanh Hòa xếp hạng dựa vào Trường Quân Đội phía sau, mà là ba trường quân đội lớn, thực lực mỗi người đều không thể khinh thường, trình độ khó khăn tăng trưởng theo bội số.
Nghĩ đến đây, hầu kết Đặng Mậu khẽ nuốt, từ đáy lòng dâng lên một kính sợ khôn kể.
Thẩm Ngôn không chỉ có thực lực mạnh tới cực hạn, chiến thuật càng suy nghĩ chu đáo chặt chẽ, tính toán không bỏ sót, quả thực là thiên tài trong thiên tài, không hề nhược điểm.
Mà một người như vậy vậy mà chỉ là tân sinh năm nhất, vẫn là Omega, thật là không thể tưởng tượng!
Có mặt cậu ấy, Trường Quân Đội Đế Quốc đã định được cục diện thắng lợi.
*
Trong sân.
Khoảng cách Hạ Lăng và Hàn Duệ càng ngày càng gần, Ngân Dực nháy mắt chuyển sang hình thức [bùng nổ], pháo ống phần vai đứng thẳng, đạn quang tử mang theo từng chùm sáng bắn mạnh tới.
Hàn Duệ lập tức điều khiển cơ giáp nghiêng người né tránh, giây tiếp theo, kiếm vàng dắt từng trận tiếng gió đã đến trước người, anh ta tránh đi điểm hiểm, sườn eo vẫn vẽ ra một đường hở thật dài, đau đến cơ thể cũng run lên.
Cùng với tiếng vang đứt gãy của cây to, Alpha cắn chặt răng, tốc độ tay đột nhiên tăng lên cao nhất, muốn thoát khỏi đối phương, nhưng cơ giáp màu bạc lại như bóng với hình, tốc độ thậm chí càng nhanh hơn cậu ta!
Hạt đạn càng không gián đoạn bắn ra, góc độ xảo quyệt, rất nhiều lần đánh trúng vỏ ngoài cơ giáp, ở trên để lại từng vết sâu. Đau đớn khiến Hàn Duệ dừng lại 0.1 giây, lập tức bị Hạ Lăng bắt được sơ hở, khởi xướng công kích mãnh liệt.
Khoảng cách đạn quang tử phối hợp với kiếm quang chém xuống, lợi dụng cây cối che đậy tránh né công, đồng thời kích liên tục phóng ra hạt đạn tiêu hao đối thủ, Hạ Lăng vận dụng mỗi giây tới cực hạn, một loạt động tác thu phóng tự nhiên, bày ra kinh nghiệm tác chiến hoàn mỹ.
Chỉ hai phút ngắn ngủn, 'Thanh Sương' của Hàn Duệ che kín mấy đo vết thương, bản nhân cậu ta cũng như vớt ra từ trong nước, hơi thở dồn dập, sợi tóc dính kết thành một sợi một sợi, hoàn toàn ở thế hạ phong.
Thấy một màn như vậy, tâm fans Tinh Hà hoàn toàn chìm vào đáy cốc.
Hàn Duệ dù sao cũng là tân sinh không có quá nhiều kinh nghiệm, như thế nào có thể so sánh cùng với Hạ Lăng?
Kia chính là Hạ Lăng!
Thực lực xếp hạng TOP1 của Trường Quân Đội Đế Quốc hai năm liên tục, thành tích thiên chi kiêu tử đối chiến với Trường Quân Đội khác chưa từng thất bại, cho dù đối mặt đội trưởng Bạch Thiệu, chỉ sợ cũng khó có thể chống đỡ.
Mồ hôi trên trán Hàn Duệ chảy xuống mặt nhỏ giọt đến cằm, tinh thần căng chặt, đầu ngón tay đau đến phát run, chẳng sợ không muốn thừa nhận, cậu ta cũng hiểu thực lực của mình kém hơn Hạ Lăng.
Cảm giác áp bách này giống như Pheromone đối phương, lạnh băng mà cường thế, giống như bão tuyết lạnh thấu xương gào thét mà đến, một trận rồi một trận, vĩnh không ngừng nghỉ.
Nhưng cậu ta không muốn nhận thua.
Hàn Duệ cố nén buột miệng thốt ra kêu rên, ánh mắt kiên nghị, anh ta không nghĩ bại bởi Hạ Lăng.
Hư ảnh chim xanh bày ra sau người, Tinh thần lực bạo trướng chung quanh cơ giáp màu xanh lá, liều mạng bạo động Tinh thần lực nguy hiểm cũng muốn đọ sức với đối phương.
Hạ Lăng lại không công kích trực diện, Ngân Dực nhanh chóng chuyển đến hình thức [ tăng tốc], nghiêng người để tránh những mũi tên được bắn ra nhanh, đồng thời nhanh nhẹn né tránh mưa tên bằng sự trợ giúp của những cây khổng lồ, thân hình hắn như tia chớp, như một luồng bạc xuyên qua khu rừng rậm.
Thẳng đến Khu Não trướng đau mà ổn định động tác lại, hai tròng mắt xanh thẳm của Alpha khẽ nhúc nhích, thân ảnh bỗng chốc chợt lóe, di chuyển hình S từ vị trí phía trước vòng sau, chỉ nghe một tiếng' răng rắc ', lồng phòng hộ dưới công kích hóa thành từng mảnh nhỏ.
Hàn Duệ khó chịu ho khan vài tiếng, cảm nhận được vị rỉ sắt nổi lên trong miệng, mở máy liên lạc, hô hấp dồn dập: "Khụ khụ, đội trưởng, xin lỗi... Tôi không thể hợp lại với anh."
Cậu ta chung quy vẫn đánh không lại Hạ Lăng.
Cho dù trong chiến đấu, hay trong sự lựa chọn của Thẩm Ngôn.
Cắt đứt thông tin thần sắc Bạch Thiệu ngưng trọng, anh vta ẩn ẩn đã nhận ra điều gì, rồi lại cảm thấy suy nghĩ này quá mức đáng sợ.
Chỉ là cảnh tượng ba Trường Quân Đội lớn liên hợp, Thẩm Ngôn đột nhiên xuất hiện, cùng với Hàn Duệ ——
【trường quân đội Tinh Hà, một đội viên bị loại trừ 】
Nghe được tiếng báo, Bạch Thiệu nhắm mắt, vứt bỏ suy nghĩ hỗn độn trong đầu.
Có suy nghĩ cũng vô dụng, việc cấp bách là nhanh chóng thoát khỏi phạm vi hoạt động của Trường Quân Đội Đế Quốc.
Tinh Hà chỉ còn một mình anh ta.
Vào mấy ngày sau, anh ta cần phải tự che giấu mình cho tốt, hoàn hảo không tổn hao gì tới điểm kết.
Bạch Thiệu nhìn lại qua, cây to che trời ngăn cách tầm mắt, sương mù tràn ngập che giấu hết thảy, thiên nhiên của rừng mưa Lạc Nhật tạo thành lá chắn khiến cho việc truy đuổi khó lên tận trời.
Khoảng cách xa như vậy, cho dù Thẩm Ngôn cũng không có khả năng phát hiện tung tích anh ta.
Nhưng mà anh ta quên mất, trừ bỏ bốn Trường Quân Đội lớn, còn có đám người trường quân đội Liệt Hỏa, trường quân đội An Lai đang như hổ rình mồi.
*
Sau khi đào thải Dương Lưu Thanh, Thẩm Ngôn chuyển hình thức cơ giáp đến [ điều tra ], hóa thành một tia sáng về hướng Bạch Thiệu chạy, mắt điện tử phần vai không ngừng điều tra tình huống chung quanh.
Tinh thần lực cấp SSS giống như đại dương mênh mông, tinh thần lực một vòng một vòng đẩy ra như nước sóng, vẫn luôn kéo dài đến chỗ sâu trong rừng rậm, đem cảm giác bao trùm trong phạm vi mấy ngàn mét quanh người.
Cảm nhận được uy áp tinh thần lực cường đại, tất cả Thú Tinh trong phạm vi đều run bần bật cúi đầu, cấp bậc áp chế làm chúng nó sinh ra bản năng sợ hãi.
Đang lúc Thẩm Ngôn tính toán tiếp tục dùng tinh thần lực phối hợp hình thức điều tra tiến hành tra xét, thu được liên lạc từ vương bài trường quân đội Liệt Hỏa - Tiêu Ngọc Thần.
Ngoài dự liệu lại bên trong dự kiến, thanh niên hơi mỉm cười, đã hiểu ý đối phương.
Ngữ khí Tiêu Ngọc Thần rất cung kính: "Ngôn thần, Bạch Thiệu mới vừa rồi ở vị trí, ( 149, 270), trước mắt đang tiến lên theo hướng đông nam."
Thẩm Ngôn: "Cảm ơn. Giải quyết xong Bạch Thiệu, chúng tôi cũng phải nghỉ ngơi chỉnh đốn một phen."
Tiêu Ngọc Thần cắt đứt thông tin rồi nặng nề thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bốn Trường Quân Đội lớn giao chiến không chỉ có hấp dẫn toàn bộ ánh mắt người xem, cũng hấp dẫn toàn bộ ánh mắt chiến đội. Đặc biệt là chiến đội xếp hạng top mười, không lúc nào mà không chú ý trận chiến này.
Nhưng mà tiếng thông báo, ba Trường Quân Đội lớn hết người này đến người khác bị đào thải, Trường Quân Đội Đế Quốc từ đầu đến cuối lại không bị đào thải một người!
Trường Quân Đội Liệt Hỏa phái người lặng lẽ tra xét, được đến tin tức: Thẩm Ngôn 1 người đào thải 9 người.
9 người!
Trong đó còn bao gồm đội trưởng Lạc Hải Dương Lưu Thanh cùng với đội trưởng Cửu Châu Lạc Y!
Này đến tột cùng là dạng chiến lựgì c??
Nghe được tin tức, tuy rằng trên mặt Tiêu Ngọc Thần cực lực duy trì trấn định, nội tâm lại nhấc lên sóng to gió lớn.
Tin tưởng chiến đội khác cũng giống nhau anh ta, ở một khắc thật kia sâu hiểu ra một đạo lý: Ngàn vạn lần không thể trêu chọc Trường Quân Đội Đế Quốc.
Cho nên khi Thiệu Tinh Lan cùng Giang Nặc rút lui, không có một đội ngũ nào dám lên trước ngăn cản.
Chẳng sợ đối phương đã là 'nỏ mạnh hết đà', chẳng sợ bọn họ bên này có đủ năm người.
Tiêu Ngọc Thần suy xét càng nhiều, ba Trường Quân Đội lớn đều bị đào thải gần hết, lỡ như Trường Quân Đội Đế Quốc còn muốn...?
Rốt cuộc bọn họ liên hợp bao vây loại từng do Đỗ Nguyên Châu dẫn dắt đội trinh sát.
Nghĩ đến đây, một cổ lạnh lẽo từ đáy lòng lan tràn đến toàn thân, hối hận nội tâm dường như muốn đem bao phủ anh ta.
Nhưng mà hối hận đã không kịp, điều duy nhất anh ta có thể là chính là 'quy phục' trước Trường Quân Đội Đế Quốc.
May mắn, may mắn, Thẩm Ngôn không so đo.
Tiêu Ngọc Thần lúc này vạn phần may mắn, bản thân không có đồng ý lời hợp tác từ Bạch Thiệu, bằng không, bọn họ cũng xong rồi.
Có định vị chuẩn xác, Thẩm Ngôn rất nhanh thấy được cơ giáp màu vàng thoát ẩn thoát hiện trong rừng rậm, gió nhẹ thổi qua, thân ảnh Linh Vũ nháy mắt biến mất tại chỗ.
Bạch Thiệu ở màn hình phía sau không có nhìn đến bất kỳ kẻ nào, lại cảm giác được nguy hiểm.
Giây tiếp theo, cơ giáp màu trắng chợt xuất hiện phía sau sườn anh ta, kiếm quang bạc chém đến vị trí khoang điều khiển!
Hai tròng mắt Bạch Thiệu bỗng dưng trợn to, tốc độ tay đẩy lên tới cực hạn, hiểm hóc tránh đi yếu hại, lại bị đâm trúng bả vai, tức khắc mồ hôi lạnh đổ ròng ròng.
Đạn quang tử chợt bắn ra từng chùm, nhưng cơ giáp màu trắng lại biến mất tại chỗ, truy đuổi của pháo quang tử cũng mất đi tác dụng.
Một giây, hai giây, giây...... Mồ hôi lạnh lăn xuống cằm Bạch Thiệu, tinh thần anh ta căng chặt thành sợi dây siết, nhịp tim đập nhanh, lại không bắt được bất kỳ tung tích gì.
Giây thứ tám, thân ảnh Thẩm Ngôn đột nhiên xuất hiện phía trước, Alpha vẫn luôn bận tâm phía sau không kịp phản ứng, bị một kiếm đâm trúng khoang điều khiển.
【trường quân đội Tinh Hà, một đội viên bị loại】
Tiếng thông báo vang lên cùng với giọng khàn đặc của Đặng Mậu: "Kế Cửu Châu, sau Lạc Hải, toàn đội Tinh Hà cũng bị loại! Đến tận giờ phút này, ba Trường Quân Đội lớn tổng cộng đã đào thải 15 thành viên, khí thế Trường Quân Đội Đế Quốc không thể đỡ!!"
Tại nơi tràn ngập sương mù, thân ảnh cơ giáp màu trắng như ẩn như hiện, nhanh chóng lướt qua rừng mưa rộng lớn.
Cây lớn che trời xung quanh che đi phần lớn ánh mặt trời, chỉ còn lại bóng cây loang lổ, cùng với phía trên không trung nhỏ hẹp. Bốn phía xung quanh, mỗi thân cây còn không nhất trí, mỗi một cảnh sắc cũng không mấy sai biệt, rất dễ dàng khiến người ta lạc đường.
Nơi này phủ đầy sương mù, rừng mưa cây cối che trời, muốn truy tìm tung tích một người không thể nghi ngờ còn khó hơn lên trời.
Huống chi Thẩm Ngôn đào thải Dương Lưu Thanh hao phí thời gian nhất định, lấy tốc độ thoát đi cực nhanh của Bạch Thiệu, giờ phút này chỉ sợ đã hơn hai mươi cây số.
Đặng Mậu nỗ lực khắc chế tâm tình kích động: "Xem ra Thẩm Ngôn quyết định tiếp tục truy đuổi, khí thế muốn loại toàn bộ thành viên Tinh Hà! Chúng ta tới xem định vị lúc này của Bạch Thiệu."
Quả nhiên, khoảng cách hai người không chỉ hơn 20KM, trên đường Bạch Thiệu còn thay đổi phương hướng vài lần, căn bản không thể nào đoán trước, cho dù có tinh thần thể hệ thực vật của Bạch Nhạn, chỉ sợ cũng không thể ra sức.
Hàn Thiên Thành trầm ngâm: "Một mình Thẩm Ngôn, dường như không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ này."
Đặng Mậu bỗng nhiên nghĩ tới gì đó: "Đúng rồi, chúng ta đã quên mất cương bài trước Trường Quân Đội Đế Quốc – Hạ Lăng! Tính thời gian hợp lại từ hang đá vôi tụ tập nhện quỷ đến đây, hắn hẳn đã phải gặp mặt các đội viên rồi?"
Màn ảnh lập tức chuyển đến vị trí Hạ Lăng, sau đó anh ta bỗng chốc ngây ngẩn cả người.
Người xem phòng phát sóng trực tiếp cũng ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy Hạ Lăng điều khiển 'Ngân Dực' như một tia chớp nhằm vào bóng dáng cơ giáp mơ hồ trước mắt, vị trí hai người trong lúc truy đuổi hăng hái càng ngày càng gần, mà cơ giáp bị hắn truy kích, rõ ràng chính là 'Thanh Sương' của Hàn Duệ!
【??? 】
【Khuôn mặt bối rối.jpg.】
【 Hàn Duệ không phải đã bỏ trốn từ trước sao, vậy cũng có thể bị đuổi theo?! 】
【 Hạ thần bắt đầu khi nào, thời gian giống như không khớp rồi. 】
【 không sai, cho dù đánh chết nhện cái cấp S, cũng không dễ thoát khỏi hang động đá vôi trải rộng mạng nhện, nào có nhanh như vậy? 】
【 chẳng lẽ Trường Quân Đội Đế Quốc còn có giúp đỡ khác? 】
【 lúc thời điểm Thẩm Ngôn đột nhiên xuất hiện tui đã bối rối, hiện tại càng bối rối hơn.】
【 ai có thể giải thích một chút, cuối cùng tình huống này là thế nào không?】
......
Trường hợp trước mắt ngoài dự kiến của mọi người.
Chỉ sợ bản thân Bạch Thiệu cũng không nghĩ tới, anh ta tự nhận đã cẩn thận nhất, quyết định chính xác nhất, cũng đoán được Thẩm Ngôn, cũng đã nghĩ đối sách trước.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở sau.
Trường Quân Đội Đế Quốc chính là con chim sẻ đáng sợ kia, cho dù bọ ngựa hay là ve, một người cũng đừng nghĩ trốn.
Đặng Mậu từ trong hoảng hốt hoàn hồn, nhưng anh ta cũng thể giải thích, chỉ phải nói: "Tình huống cụ thể thế nào, chúng ta nhanh chóng tới nhìn lại một chút."
Ghi hình quay lại nửa giờ trước, hang động đá vôi tụ tập nhện quỷ.
Động huyệt âm u không có một tia sáng, mạng nhện màu trắng hoàn toàn dán cửa động cùng vách đá lại, tính dính chắc chắn cho dù cơ giáp cấp R cũng phải phí một phen công phu mới có thể tránh thoát.
Tiếng hơn trăm con nhện quỷ bò khiến da đầu tê dại, nhện cái thân hình dài đến 8 mét nấp chỗ sâu nhất trong hang động đá vôi, được vô số nhện được vây chung quanh, toàn thân trải rộng lông tơ, khuôn mặt dữ tợn cùng chân thon dài như kim, đủ để cho thấy cấp bậc và địa vị của nó.
Nhưng mà ngay sau đó, dây tinh thần lực màu vàng nhỏ giống như tia sáng liên tiếp đâm xuyên qua Khu Não của chúng, toàn bộ nhện quỷ còn chưa kịp kêu thảm, đã xụi lơ không thể nhúc nhích trên mặt đất, chỉ còn lại tiếng hít thở kéo dài hơi tàn.
Kế tiếp liền dễ giải thích.
Thẩm Ngôn dựa vào thiên phú ẩn nấp trước tiên tránh ở phụ cận chiến khu quân giáo lớn, không có kinh động bất kỳ ai.
Hạ Lăng vẫn chưa điều khiển cơ giáp nhảy vào hang động đá vôi, mà dựa vào tính linh hoạt bản thân né đi mạng nhện trong huyệt động, cách hai phút dùng súng nguyên tử đánh chết một phần nhện quỷ, thông qua số lượng đánh chết Thú Tinh tạo thành biểu hiện giả rằng hắn và Thẩm Ngôn đang ở cùng nhau.
Chờ đến cuối cùng khi đánh chết nhện cái, hắn đã bước lên cơ giáp, hướng tới nhện cái hơi thở thoi thóp bắn vô số đạn hạt.
Vào lúc tiếng thông báo đánh chết vang lên, điều khiển Ngân Dực bay nhanh rời đi.
Mà khi đó, ba trường quân đội lớn còn đang thương nghị muốn phái ra hai đội viên không, Bạch Thiệu còn ở trạng thái trông ngóng, chưa sắp xếp Hàn Duệ rút lui.
Hạ Lăng tự nhiên có thời gian sung túc tiếp cận đối phương.
Đặng Mậu kinh ngạc cảm thán nói: "...Một loạt sắp xếp này vậy mà đều là kế hoạch của Trường Quân Đội Đế Quốc!
Ba Trường Quân Đội lớn tự cho rằng đã nắm chắc thời cơ loại trừ bao vây tốt nhất, lại không nghĩ rằng toàn bộ điều này đều là kế hoạch tốt. Thẩm Ngôn sớm đã dự phán được động tác rồi địch nhân, dụ dỗ bọn họ từng bước một đi vào bố cục được thiết kế tốt, đào thải một người rồi một người, thẳng đến loại cả toàn đội!
Thẩm Ngôn khả năng khống chế thời gian cũng như dự đoán tâm lý và hành động của kẻ địch đã đạt đến đỉnh cao, đây mới thực sự là bậc thầy chiến thuật——!"
Trải qua một phen phân tích, mọi người phòng phát sóng trực tiếp đã ngây người.
【 a, a, điên cuồng nổi da gà. 】
【... Đây là chiến thuật sao? Đ*, thật đáng sợ. 】
【quỳ xuống trước lão đại Thẩm Ngôn, quá mạnh!】
【 Thẩm Ngôn dự đoán toàn bộ phản ứng của đối thủ, trời ơi, da đầu tôi muốn nổ tung ——】
【 không cách nào hình dung chấn động này, đây... Vẫn là người sao? 】
Không thể nghĩ lại bố trí này, càng nghĩ càng có thể cảm giác được đáng sợ của thanh niên.
Đáng sợ này thể hiện ở các mặt, từ lúc bắt đầu chế tạo'tư duy theo quán tính', thả ra tin tức sai lầm, đến mỗi một phản ứng của đối thủ, mỗi lần chuyển biến tâm thái, còn sắp xếp đội viên của đối phương... Quả nhiên khiến da đầu người ta tê dại.
Chân chính tính lên, Đỗ Nguyên Châu cũng không thể so được.
Một ván của Đỗ Nguyên Châu lấy chiến tích cực hạn 2 đổi 9 phong thần, nhưng Thẩm Ngôn lại là 0 đổi 13!
Không, khả năng không chỉ là 0 đổi 13, rất có khả năng là 0 đổi 14, thậm chí 0 đổi 15!
Hơn nữa 13 người này cũng không phải trường quân đội Servais, trường quân đội Thanh Hòa xếp hạng dựa vào Trường Quân Đội phía sau, mà là ba trường quân đội lớn, thực lực mỗi người đều không thể khinh thường, trình độ khó khăn tăng trưởng theo bội số.
Nghĩ đến đây, hầu kết Đặng Mậu khẽ nuốt, từ đáy lòng dâng lên một kính sợ khôn kể.
Thẩm Ngôn không chỉ có thực lực mạnh tới cực hạn, chiến thuật càng suy nghĩ chu đáo chặt chẽ, tính toán không bỏ sót, quả thực là thiên tài trong thiên tài, không hề nhược điểm.
Mà một người như vậy vậy mà chỉ là tân sinh năm nhất, vẫn là Omega, thật là không thể tưởng tượng!
Có mặt cậu ấy, Trường Quân Đội Đế Quốc đã định được cục diện thắng lợi.
*
Trong sân.
Khoảng cách Hạ Lăng và Hàn Duệ càng ngày càng gần, Ngân Dực nháy mắt chuyển sang hình thức [bùng nổ], pháo ống phần vai đứng thẳng, đạn quang tử mang theo từng chùm sáng bắn mạnh tới.
Hàn Duệ lập tức điều khiển cơ giáp nghiêng người né tránh, giây tiếp theo, kiếm vàng dắt từng trận tiếng gió đã đến trước người, anh ta tránh đi điểm hiểm, sườn eo vẫn vẽ ra một đường hở thật dài, đau đến cơ thể cũng run lên.
Cùng với tiếng vang đứt gãy của cây to, Alpha cắn chặt răng, tốc độ tay đột nhiên tăng lên cao nhất, muốn thoát khỏi đối phương, nhưng cơ giáp màu bạc lại như bóng với hình, tốc độ thậm chí càng nhanh hơn cậu ta!
Hạt đạn càng không gián đoạn bắn ra, góc độ xảo quyệt, rất nhiều lần đánh trúng vỏ ngoài cơ giáp, ở trên để lại từng vết sâu. Đau đớn khiến Hàn Duệ dừng lại 0.1 giây, lập tức bị Hạ Lăng bắt được sơ hở, khởi xướng công kích mãnh liệt.
Khoảng cách đạn quang tử phối hợp với kiếm quang chém xuống, lợi dụng cây cối che đậy tránh né công, đồng thời kích liên tục phóng ra hạt đạn tiêu hao đối thủ, Hạ Lăng vận dụng mỗi giây tới cực hạn, một loạt động tác thu phóng tự nhiên, bày ra kinh nghiệm tác chiến hoàn mỹ.
Chỉ hai phút ngắn ngủn, 'Thanh Sương' của Hàn Duệ che kín mấy đo vết thương, bản nhân cậu ta cũng như vớt ra từ trong nước, hơi thở dồn dập, sợi tóc dính kết thành một sợi một sợi, hoàn toàn ở thế hạ phong.
Thấy một màn như vậy, tâm fans Tinh Hà hoàn toàn chìm vào đáy cốc.
Hàn Duệ dù sao cũng là tân sinh không có quá nhiều kinh nghiệm, như thế nào có thể so sánh cùng với Hạ Lăng?
Kia chính là Hạ Lăng!
Thực lực xếp hạng TOP1 của Trường Quân Đội Đế Quốc hai năm liên tục, thành tích thiên chi kiêu tử đối chiến với Trường Quân Đội khác chưa từng thất bại, cho dù đối mặt đội trưởng Bạch Thiệu, chỉ sợ cũng khó có thể chống đỡ.
Mồ hôi trên trán Hàn Duệ chảy xuống mặt nhỏ giọt đến cằm, tinh thần căng chặt, đầu ngón tay đau đến phát run, chẳng sợ không muốn thừa nhận, cậu ta cũng hiểu thực lực của mình kém hơn Hạ Lăng.
Cảm giác áp bách này giống như Pheromone đối phương, lạnh băng mà cường thế, giống như bão tuyết lạnh thấu xương gào thét mà đến, một trận rồi một trận, vĩnh không ngừng nghỉ.
Nhưng cậu ta không muốn nhận thua.
Hàn Duệ cố nén buột miệng thốt ra kêu rên, ánh mắt kiên nghị, anh ta không nghĩ bại bởi Hạ Lăng.
Hư ảnh chim xanh bày ra sau người, Tinh thần lực bạo trướng chung quanh cơ giáp màu xanh lá, liều mạng bạo động Tinh thần lực nguy hiểm cũng muốn đọ sức với đối phương.
Hạ Lăng lại không công kích trực diện, Ngân Dực nhanh chóng chuyển đến hình thức [ tăng tốc], nghiêng người để tránh những mũi tên được bắn ra nhanh, đồng thời nhanh nhẹn né tránh mưa tên bằng sự trợ giúp của những cây khổng lồ, thân hình hắn như tia chớp, như một luồng bạc xuyên qua khu rừng rậm.
Thẳng đến Khu Não trướng đau mà ổn định động tác lại, hai tròng mắt xanh thẳm của Alpha khẽ nhúc nhích, thân ảnh bỗng chốc chợt lóe, di chuyển hình S từ vị trí phía trước vòng sau, chỉ nghe một tiếng' răng rắc ', lồng phòng hộ dưới công kích hóa thành từng mảnh nhỏ.
Hàn Duệ khó chịu ho khan vài tiếng, cảm nhận được vị rỉ sắt nổi lên trong miệng, mở máy liên lạc, hô hấp dồn dập: "Khụ khụ, đội trưởng, xin lỗi... Tôi không thể hợp lại với anh."
Cậu ta chung quy vẫn đánh không lại Hạ Lăng.
Cho dù trong chiến đấu, hay trong sự lựa chọn của Thẩm Ngôn.
Cắt đứt thông tin thần sắc Bạch Thiệu ngưng trọng, anh vta ẩn ẩn đã nhận ra điều gì, rồi lại cảm thấy suy nghĩ này quá mức đáng sợ.
Chỉ là cảnh tượng ba Trường Quân Đội lớn liên hợp, Thẩm Ngôn đột nhiên xuất hiện, cùng với Hàn Duệ ——
【trường quân đội Tinh Hà, một đội viên bị loại trừ 】
Nghe được tiếng báo, Bạch Thiệu nhắm mắt, vứt bỏ suy nghĩ hỗn độn trong đầu.
Có suy nghĩ cũng vô dụng, việc cấp bách là nhanh chóng thoát khỏi phạm vi hoạt động của Trường Quân Đội Đế Quốc.
Tinh Hà chỉ còn một mình anh ta.
Vào mấy ngày sau, anh ta cần phải tự che giấu mình cho tốt, hoàn hảo không tổn hao gì tới điểm kết.
Bạch Thiệu nhìn lại qua, cây to che trời ngăn cách tầm mắt, sương mù tràn ngập che giấu hết thảy, thiên nhiên của rừng mưa Lạc Nhật tạo thành lá chắn khiến cho việc truy đuổi khó lên tận trời.
Khoảng cách xa như vậy, cho dù Thẩm Ngôn cũng không có khả năng phát hiện tung tích anh ta.
Nhưng mà anh ta quên mất, trừ bỏ bốn Trường Quân Đội lớn, còn có đám người trường quân đội Liệt Hỏa, trường quân đội An Lai đang như hổ rình mồi.
*
Sau khi đào thải Dương Lưu Thanh, Thẩm Ngôn chuyển hình thức cơ giáp đến [ điều tra ], hóa thành một tia sáng về hướng Bạch Thiệu chạy, mắt điện tử phần vai không ngừng điều tra tình huống chung quanh.
Tinh thần lực cấp SSS giống như đại dương mênh mông, tinh thần lực một vòng một vòng đẩy ra như nước sóng, vẫn luôn kéo dài đến chỗ sâu trong rừng rậm, đem cảm giác bao trùm trong phạm vi mấy ngàn mét quanh người.
Cảm nhận được uy áp tinh thần lực cường đại, tất cả Thú Tinh trong phạm vi đều run bần bật cúi đầu, cấp bậc áp chế làm chúng nó sinh ra bản năng sợ hãi.
Đang lúc Thẩm Ngôn tính toán tiếp tục dùng tinh thần lực phối hợp hình thức điều tra tiến hành tra xét, thu được liên lạc từ vương bài trường quân đội Liệt Hỏa - Tiêu Ngọc Thần.
Ngoài dự liệu lại bên trong dự kiến, thanh niên hơi mỉm cười, đã hiểu ý đối phương.
Ngữ khí Tiêu Ngọc Thần rất cung kính: "Ngôn thần, Bạch Thiệu mới vừa rồi ở vị trí, ( 149, 270), trước mắt đang tiến lên theo hướng đông nam."
Thẩm Ngôn: "Cảm ơn. Giải quyết xong Bạch Thiệu, chúng tôi cũng phải nghỉ ngơi chỉnh đốn một phen."
Tiêu Ngọc Thần cắt đứt thông tin rồi nặng nề thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bốn Trường Quân Đội lớn giao chiến không chỉ có hấp dẫn toàn bộ ánh mắt người xem, cũng hấp dẫn toàn bộ ánh mắt chiến đội. Đặc biệt là chiến đội xếp hạng top mười, không lúc nào mà không chú ý trận chiến này.
Nhưng mà tiếng thông báo, ba Trường Quân Đội lớn hết người này đến người khác bị đào thải, Trường Quân Đội Đế Quốc từ đầu đến cuối lại không bị đào thải một người!
Trường Quân Đội Liệt Hỏa phái người lặng lẽ tra xét, được đến tin tức: Thẩm Ngôn 1 người đào thải 9 người.
9 người!
Trong đó còn bao gồm đội trưởng Lạc Hải Dương Lưu Thanh cùng với đội trưởng Cửu Châu Lạc Y!
Này đến tột cùng là dạng chiến lựgì c??
Nghe được tin tức, tuy rằng trên mặt Tiêu Ngọc Thần cực lực duy trì trấn định, nội tâm lại nhấc lên sóng to gió lớn.
Tin tưởng chiến đội khác cũng giống nhau anh ta, ở một khắc thật kia sâu hiểu ra một đạo lý: Ngàn vạn lần không thể trêu chọc Trường Quân Đội Đế Quốc.
Cho nên khi Thiệu Tinh Lan cùng Giang Nặc rút lui, không có một đội ngũ nào dám lên trước ngăn cản.
Chẳng sợ đối phương đã là 'nỏ mạnh hết đà', chẳng sợ bọn họ bên này có đủ năm người.
Tiêu Ngọc Thần suy xét càng nhiều, ba Trường Quân Đội lớn đều bị đào thải gần hết, lỡ như Trường Quân Đội Đế Quốc còn muốn...?
Rốt cuộc bọn họ liên hợp bao vây loại từng do Đỗ Nguyên Châu dẫn dắt đội trinh sát.
Nghĩ đến đây, một cổ lạnh lẽo từ đáy lòng lan tràn đến toàn thân, hối hận nội tâm dường như muốn đem bao phủ anh ta.
Nhưng mà hối hận đã không kịp, điều duy nhất anh ta có thể là chính là 'quy phục' trước Trường Quân Đội Đế Quốc.
May mắn, may mắn, Thẩm Ngôn không so đo.
Tiêu Ngọc Thần lúc này vạn phần may mắn, bản thân không có đồng ý lời hợp tác từ Bạch Thiệu, bằng không, bọn họ cũng xong rồi.
Có định vị chuẩn xác, Thẩm Ngôn rất nhanh thấy được cơ giáp màu vàng thoát ẩn thoát hiện trong rừng rậm, gió nhẹ thổi qua, thân ảnh Linh Vũ nháy mắt biến mất tại chỗ.
Bạch Thiệu ở màn hình phía sau không có nhìn đến bất kỳ kẻ nào, lại cảm giác được nguy hiểm.
Giây tiếp theo, cơ giáp màu trắng chợt xuất hiện phía sau sườn anh ta, kiếm quang bạc chém đến vị trí khoang điều khiển!
Hai tròng mắt Bạch Thiệu bỗng dưng trợn to, tốc độ tay đẩy lên tới cực hạn, hiểm hóc tránh đi yếu hại, lại bị đâm trúng bả vai, tức khắc mồ hôi lạnh đổ ròng ròng.
Đạn quang tử chợt bắn ra từng chùm, nhưng cơ giáp màu trắng lại biến mất tại chỗ, truy đuổi của pháo quang tử cũng mất đi tác dụng.
Một giây, hai giây, giây...... Mồ hôi lạnh lăn xuống cằm Bạch Thiệu, tinh thần anh ta căng chặt thành sợi dây siết, nhịp tim đập nhanh, lại không bắt được bất kỳ tung tích gì.
Giây thứ tám, thân ảnh Thẩm Ngôn đột nhiên xuất hiện phía trước, Alpha vẫn luôn bận tâm phía sau không kịp phản ứng, bị một kiếm đâm trúng khoang điều khiển.
【trường quân đội Tinh Hà, một đội viên bị loại】
Tiếng thông báo vang lên cùng với giọng khàn đặc của Đặng Mậu: "Kế Cửu Châu, sau Lạc Hải, toàn đội Tinh Hà cũng bị loại! Đến tận giờ phút này, ba Trường Quân Đội lớn tổng cộng đã đào thải 15 thành viên, khí thế Trường Quân Đội Đế Quốc không thể đỡ!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.