Mỹ Nhân Bị Thương Chinh Phục Tinh Tế
Chương 140: Thú thật
Đàm U Trúc Mộng
31/12/2023
Chuyển ngữ: Yên Hy
Động tác tràn ngập dục vọng chiếm hữu này duy trì thật lâu.
Ngực hai người kề sát, cơ bắp cánh tay Hạ Văn Xuyên gồng lên từng tấc, gân xanh nổi, dùng lực hận không thể khảm đối phương vào trong cơ thể mà ấn chặt cậu vào trong ngực, thẳng đến kín không kẽ hở.
Sức lực này, dường như muốn phát tiết tất cả thống khổ, áp lực, tuyệt vọng, cùng với khát vọng thật sâu với thanh niên, như người chết đuối ôm lấy khối gỗ cuối cùng, gắt gao bắt lấy không buông tay.
Vào lúc Thẩm Ngôn sắp bị cánh tay như sắt kia ôm đến thở không nổi, Hạ Văn Xuyên rốt cuộc thả lỏng lực, lại vẫn như cũ cường thế mà vòng lấy eo thon chắc của cậu, phảng phất muốn làm động tác ôm này đến thiên hoang địa lão(*).
(*)Địa lão thiên hoang 地老天荒 Dùng để hình dung một thời gian lâu dài đằng đẵng ; cũng hình dung chuyện cực kỳ cảm động hoặc thay đổi triều đại.
"Đừng lo lắng, em đã trở lại."
Thẩm Ngôn vẫn luôn dùng lòng bàn tay nhẹ vỗ về phía sau lưng người đàn ông đang căng chặt, mong muốn trấn an cảm xúc hắn, thẳng đến đối phương đột nhiên cứng người, hơn nữa lui về phía sau vài bước giữ khoảng cách nhất định với thanh niên.
Thẩm Ngôn đương nhiên biết có chuyện gì xảy ra.
Suy cho cùng thì xúc cảm thứ kia nóng bỏng quá rõ ràng, nhưng cậu chỉ có thể làm bộ không biết.
Có một số việc còn cần xác nhận lại một chút.
"... Đói bụng sao? Tôi đi giúp em lấy bữa tối." Hạ Văn Xuyên không dấu vết mà dời tầm mắt, hai tay nắm chặt, giọng khàn khàn khó khống chế.
"Ừm, được."
Thời gian đối phương lấy bữa tối hơi lâu.
Thẩm Ngôn dùng thiết bị phục hồi chức năng bên cạnh hoạt động cơ thể, Thiếu Tướng Đỗ Nguyên Chu cùng Giang Nặc vẫn như cũ tận trung với cương vị công tác canh giữ ở cửa, một phút cũng không thả lỏng.
"Ngài Quan Chỉ Huy."
Nghe được tiếng chào ngoài cửa, Thẩm Ngôn lập tức dừng động tác, khuôn mặt tinh xảo thấm một lớp mồ hôi mỏng, dưới ánh đèn càng thêm oánh nhuận không tì vết.
Vận động gần một tiếng, hiện tại cậu xác thật có chút bụng đói kêu vang.
Nhìn đến người đàn ông tiến vào, mắt tím thanh niên hiện ra một ý cười, mỹ lệ vô song, đến đá quý thượng đẳng nhất đều không bì được một phần vạn.
Bước chân Hạ Văn Xuyên khẽ dừng, cảm giác lồng ngực chính mình có thêm một đám lửa, nhiệt độ vừa cởi ra lại bắt đầu bò lên, ở trong cơ thể dần dần lan tràn, hắn lại không thể để đám lửa này đốt lên người đối phương.
Hắn khắc chế nhắm mắt, khớp xương ngón tay rõ ràng nắm chặt thành quyền, cuối cùng dựa vào ý chí mạnh mẽ ép xúc động này xuống.
Mâm đồ ăn ngon miệng đẹp mắt nhanh chóng được bày đầy bàn.
Nói là bữa tối, kỳ thật bên trong đều là các loại đồ dinh dưỡng, thanh niên mới thức từ khoang trị liệu, dạ dày mảnh mai chưa thích ứng với đồ ăn bình thượng, phải chậm rãi nuôi lại.
Thẩm Ngôn tự nhiên hiểu đạo lý này, hơn nữa đã chuẩn bị xong sẽ ăn 'rau'.
Nhưng khi cái nắp bị xốc lên, mùi hương nồng đậm nháy mắt lan ra khắp không khí, từng đợt từng đợt nhè nhẹ bay vào xoang mũi, gợi lên sự thèm ăn từ sâu nội tâm, ngửi thấy cũng không kém hơn đồ ăn nhà hàng sáu sao là bao.
"... Em thật sự có thể ăn sao?"
Tầm mắt Thẩm Ngôn hoàn toàn bị chúng hấp dẫn, có điểm chần chờ lại ngăn không được khát vọng, nâng lên đôi mắt sáng lấp lánh, mang theo một chút ngây thơ thuộc về thiếu niên.
"Có thể." Giọng Hạ Văn Xuyên rất thấp, cảm giác yết hầu có chút ngứa, rất muốn hôn lấy cặp mắt xinh đẹp kia.
Hắn một tay nới rộng cổ tay áo, lộ ra cánh tay thon dài hữu lực, gắp một khối 'thịt thú biển' đối phương thích nhất đẩy đến hắn trước mặt, "Nếm thử xem."
Đồ ăn được đưa vào miệng, thần sắc Thẩm Ngôn hơi giật mình.
Cậu biết nó không phải thịt thú biển sao Baler thật, những không ngờ được vị sẽ tương tự đến thể, gần như có thể lấy giả đánh tráo.
Vài đồ ăn phias sau cũng thế, hương vị rất giống món ăn nguyên bản, người thường căn bản không nếm được khác biệt.
"Những thứ này đều là đồ bổ dưỡng, có lợi cho việc khôi phục cơ thể." Hạ Văn Xuyên lại giúp thanh niên gắp một khối 'thú biển', giọng ôn nhu: "Ăn nhiều một chút."
Thẩm Ngôn nhìn mâm đồ ăn trung ngập tràn, hàng mi dài nhẹ nhàng run rẩy.
Căn cứ kết quả trị liệu, ước chừng một tuần sau cậu đã có thể ăn uống lại bình thường.
Chỉ một tuần mà thôi, nhịn chút là qua.
Nhưng mà người trước mắt này, cho dù thời gian một tuần cũng không muốn để cậu tạm chấp nhận.
Có lẽ tựa như danh sách những bác sĩ trị liệu đứng đầu, Hạ Văn Xuyên cũng mời đầu bếp sáu sao ưu tú nhất Đế Quốc về đây, ngày đêm nghiên cứu, không biết thử bao nhiêu lần, mới làm ra hương vị đủ để lấy giả đánh tráo này.
Mắt tím Thẩm Ngôn phủ bởi sương mù mờ mịt, ngực trướng trướng tràn đầy, như có cái gì sắp chui từ dưới đất mà ra, đến máu cũng bắt đầu nóng lên.
Tình cảm nóng hổi như thế, trước kia vì sao mình lại không nhìn thấy chứ?
Cứ như bị một tư duy nào đó đóng khung, cậu chưa từng nghĩ về phương diện kia.
Tuy thế, mỗi một sự kiện phát sinh trên người Hạ Văn Xuyên, mỗi một chi tiết cậu đều nhớ rõ rành mạch.
Ở bên đối phương rất vui vẻ.
Cảm tình đã thoát khỏi hữu nghị.
Cậu vốn không quá rõ, nhưng tiến vào một thế giới khác giúp cậu học xong điều này, cậu xác thật hẳn nên cảm ơn hành trình vừa rồi.
Giúp cậu hiểu tình yêu của người khác, cũng học được cách yêu một người.
Hiện tại Thẩm Ngôn đã có thể xác định, Hạ Lăng, Lục Vân Thiên và Thiệu Tinh Lan, đều là hắn.
Tình cảm nóng bỏng âm trầm cùng với cảm giác quen thuộc, sẽ không có người thứ hai.
*
Sau khi ăn xong, Thẩm Ngôn nhìn về hai tròng mắt xanh thẳm của đối phương, khi người đàn ông lại lần nữa không dấu vết né ánh mắt hắn, trong lòng hiện ra tia khác thường.
Trong ấn tượng, hắn chưa bao giờ tránh né tầm mắt mình.
"Hạ Văn Xuyên, anh dung hợp với Vua Dị Thú thuận lợi không?"
"Ừ." Ngài Quan Chỉ Huy rũ mắt, ngón tay thon dài cường thế cắm vào khe hở ngón tay thanh niên, bày ra tư thế thân mật mười ngón tay giao nhau: "Suốt thời gian năm năm em giúp tôi chải vuốt tinh thần lực, khi đó đã tương đối ổn định, cho nên quá trình dung hợp cũng không khó."
Thẩm Ngôn lại lần nữa dò hỏi: "Vậy anh... Dùng bao lâu?"
"Một năm." Ngữ khí Hạ Văn Xuyên không chút gợn sóng, cứ như căn bản không để trong lòng: "Vừa mới bắt đầu xác thật có chú tệ, cần dùng thuốc để áp chế. Chờ đến lúc dung hợp toàn bộ, Tinh thần lực tôi cũng tăng trưởng tới cấp SSS."
Tuy rằng lời giải thích của hắn hoàn toàn nhất trí với lời của Đỗ Nguyên Châu, nhưng Thẩm Ngôn lại nhạy cảm nhận ra không đúng.
Dùng thuốc để áp chế?
Ngắn ngủn thời gian một năm đã nghiên cứu ra thuốc cho bạo động Tinh thần lực sao?
Nếu dễ dàng như vậy, Đế Quốc vì cái gì sẽ khát cầu thiên phú chữa trị đến vậy, thậm chí tôn sùng thành báu vật.
Hơn nữa, xây dựng căn cứ chữa bệnh, tụ tập nhân tài đứng đầu khắp mọi nơi cũng yêu cầu nhất định thời gian, tuyệt đối không thể nhanh như vậy.
Thẩm Ngôn dùng ánh mắt kỹ càng nhìn hắn, phát hiện đối phương lại lần nữa lảng tránh tầm mắt cậu, chân mày hơi nhíu lại.
Hạ Văn Xuyên rốt cuộc đang tránh né cái gì?
"Hạ Văn Xuyên, em muốn nhìn đôi mắt anh một chút."
"... Được." Hiện tại Ngài Quan Chỉ Huy căn bản không thể cự tuyệt bất kỳ yêu cầu gì của thanh niên.
Cho dù đối phương muốn tinh cầu nào đó, hắn cũng sẽ dùng hết thủ đoạn lấy được cho cậu.
Thẩm Ngôn thấy được một mảnh xanh thẳm quen thuộc, lãnh đạm, xa cách, như mặt hồ đóng băng bình tĩnh không gợn sóng, rồi lại mang theo không kể mị lực.
Giống Hạ Lăng y như đúc.
Nhưng cậu lại cảm giác được chút khó chịu.
Có lẽ là bởi vì... Đó là ánh mắt đối phương nhìn người khác, mà không phải nhìn cậu.
Bởi vì mỗi lần nhìn cậu, băng cứng trong mắt Alpha sẽ vỡ vụn tất cả, tạo nên tầng tầng gợn sóng, theo đó khuôn mặt cũng sẽ đi theo nhu hòa xuống.
"Lần đầu tiên em nhìn thấy Hạ Lăng, cũng cảm thấy đôi mắt này quá đẹp, cũng rất quen thuộc."
Thẩm Ngôn yên lặng nhìn đối phương, cố ý nói: "Cho nên, Đỗ Nguyên Châu là Đỗ Nguyên Chu, Giang Nặc là Giang Hàn, Hạ Lăng là anh, đúng không?"
"... Phải." Giọng Hạ Văn Xuyên thấp đến mức khó nghe.
Thẩm Ngôn cảm giác được nháy mắt bàn tay đang nắm mình run rẩy, lại khôi phục bình thường một giây sau đó, cất giấu rất tốt toàn bộ cảm xúc, không tiết lộ một chút.
"Không phải." Thanh niên nhìn đôi mắt hắn, lại lần nữa phủ định: "Không phải."
"Lục Vân Thiên đưa em kẹo anh còn nhớ rõ không?
Thời điểm tám tuổi, em chịu không nổi huấn luyện tàn khốc rời nhà trốn đi, vừa vặn đụng trúng anh.
Bởi vì quan hệ với Nguyên Soái Hạ Cảnh, anh dẫn em đi công viên trò chơi, còn mua kẹo bạc hà cho em, đó là ngày em vui vẻ nhất mấy năm qua.
Hũ kẹo kia em vẫn còn giữ đến bây giờ, vẫn luôn không nỡ ăn."
"Còn có RS bản cải tạo, đó là quà thành niên 18 tuổi, anh tặng cho em."
"Còn có thời điểm ở trường quân đội, mỗi lần có môn cận chiến anh đều sẽ giúp em mang dụng cụ bảo vệ......"
Xâu chuỗi từng sự tình, mắt tím Thẩm Ngôn ánh từng điểm sáng, dường như lập loè nước mắt: "Mà Tinh thần thể của Thiệu Tinh Lan lại có thiên phú cắn nuốt giống anh như đúc.
Sinh nhật 20 tuổi của anh, em tặng anh một cặp nút tay áo ngọc lục bảo, anh vẫn luôn mang đến bây giờ."
Cậu đem tầm mắt dừng lại ở chỗ cổ tay áo người đàn ông.
Đôi nút tay áo ngọc lục bảo bên cạnh đã bị cọ sát mượt mà, màu sắc bóng loáng tinh tế, có thể thấy được chủ nhân nó vuốt ve không biết bao nhiêu lần.
Ở sự im lặng khiến người ta khó thở, Thẩm Ngôn nhẹ giọng nói: "Hạ Văn Xuyên, em muốn nhìn đôi mắt của anh một chút, có được không?"
"... Được." Thanh âm trầm thấp của người đàn ông mang theo một tia khàn khàn cùng cay chát.
Hắn nhắm mắt lại, chờ đến khi lần nữa mở, hai tròng mắt xanh thẳm biến mất không thấy, thay thế chính là một mảnh đỏ sậm yêu dị, màu lam ngược lại thành làm nền trong đó.
Hắn nhìn Thẩm Ngôn một cái liền nhanh chóng dời mắt, thần sắc căng chặt: "Xin lỗi, ngày thường sẽ không như vậy. Chỉ là mấy ngày nay có chút đặc biệt ——"
Hạ Văn Xuyên biết thanh niên thích xanh thẳm giống hồ băng.
Cậu đã từng khen đôi mắt của mình, thích cũng là ánh như mắt Hạ Lăng, chứ không phải màu đỏ yêu dị thế này.
Bởi vì ảnh hưởng của Vua Dị Thú, cho dù hắn khôi phục cũng không thể biến về dáng vẻ ban đầu.
Đối mặt người khác hắn có thể không thèm quan tâm, toàn bộ đế quốc cũng không có người dám vọng nghị ngài Quan Chỉ Huy; nhưng đối mặt Thẩm Ngôn, đối mặt người hắn yêu sâu đậm, hắn chỉ đành dùng thủ đoạn che đi.
Nhưng vẫn bị phát hiện.
Hạ Văn Xuyên gắt gao nắm lấy ngón tay thanh niên, tựa như người chết đuối bắt lấy khối gỗ cuối cùng, dùng sức đến đốt ngón tay đều trắng bệch.
Bởi vì cảm xúc dao động, sương đỏ đáy mắt hắn càng nặng, chỉ rũ mắt nhìn chằm chằm đầu ngón tay ngọc bạch của đối phương, như nội tâm đang trốn tránh, lại như đang chờ đợi một phán quyết.
Ngay sau đó, cằm căng chặt của người đàn ông bị một bàn tay khác của Thẩm Ngôn nhẹ nhàng nâng lên, đôi mắt tím xinh đẹp kia gần gang tấc, chiếu ra điểm điểm đỏ sậm đáy mắt hắn.
Thanh niên cứ như nghiêm túc thưởng thức, vài giây sau mới nói: "Em cảm thấy rất đẹp."
"Giống bảo thạch đỏ thượng đẳng, còn đẹp hơn cả màu xanh thẳm."
"Hạ Văn Xuyên, em thích đôi mắt của anh. Không, là thích anh." Mắt tím Thẩm Ngôn cong lên hình cung, "Hẳn đã thích từ rất lâu, chỉ là lúc ấy cũng không biết đó là thích."
Lúc ấy đại khái coi thành trên tình bạn, dưới tình yêu.
Lời còn chưa dứt, cậu đã bị Hạ Văn Xuyên giữ chặt tay ấn xuống hai bên sườn giường bệnh, nụ hôn như mưa rền gió dữ ép xuống, như tình cảm mãnh liệt của sóng biển phảng phất bao phủ cậu.
Không khí nóng sắp đốt cháy, cánh môi bị nụ hôn rực hôn hung hăng lấp kín, tiện đà cường thế xâm lấn.
Đầu lưỡi bị mút đến tê dại, trong phòng chỉ còn lại tiếng môi răng dinh dính, tê dại như dòng điện dọc theo xương sống đánh thẳng đại não, làm đầu óc trở nên mụ mị.
Gương mặt trắng nõn của Thẩm Ngôn nhiễm đỏ bị bắt mở ra, vẫn luôn bị nụ hôn này làm có chút thở không nổi.
Cậu hơi nghiêng đầu tránh né, vành tai trắng nõn lại cảm nhận được xúc cảm ướt nóng, tiếng thở dốc trầm gợi cảm lướt qua tai, làm cậu mẫn cảm run rẩy, chỉ có thể đắm chìm giữa khoái cảm vô tận đối phương chế tạo, không thể kiềm chế.
*
Biên dịch có lời muốn nói:
Qua tuần sau hoàn chính văn rùi nhaaaa~~~
Động tác tràn ngập dục vọng chiếm hữu này duy trì thật lâu.
Ngực hai người kề sát, cơ bắp cánh tay Hạ Văn Xuyên gồng lên từng tấc, gân xanh nổi, dùng lực hận không thể khảm đối phương vào trong cơ thể mà ấn chặt cậu vào trong ngực, thẳng đến kín không kẽ hở.
Sức lực này, dường như muốn phát tiết tất cả thống khổ, áp lực, tuyệt vọng, cùng với khát vọng thật sâu với thanh niên, như người chết đuối ôm lấy khối gỗ cuối cùng, gắt gao bắt lấy không buông tay.
Vào lúc Thẩm Ngôn sắp bị cánh tay như sắt kia ôm đến thở không nổi, Hạ Văn Xuyên rốt cuộc thả lỏng lực, lại vẫn như cũ cường thế mà vòng lấy eo thon chắc của cậu, phảng phất muốn làm động tác ôm này đến thiên hoang địa lão(*).
(*)Địa lão thiên hoang 地老天荒 Dùng để hình dung một thời gian lâu dài đằng đẵng ; cũng hình dung chuyện cực kỳ cảm động hoặc thay đổi triều đại.
"Đừng lo lắng, em đã trở lại."
Thẩm Ngôn vẫn luôn dùng lòng bàn tay nhẹ vỗ về phía sau lưng người đàn ông đang căng chặt, mong muốn trấn an cảm xúc hắn, thẳng đến đối phương đột nhiên cứng người, hơn nữa lui về phía sau vài bước giữ khoảng cách nhất định với thanh niên.
Thẩm Ngôn đương nhiên biết có chuyện gì xảy ra.
Suy cho cùng thì xúc cảm thứ kia nóng bỏng quá rõ ràng, nhưng cậu chỉ có thể làm bộ không biết.
Có một số việc còn cần xác nhận lại một chút.
"... Đói bụng sao? Tôi đi giúp em lấy bữa tối." Hạ Văn Xuyên không dấu vết mà dời tầm mắt, hai tay nắm chặt, giọng khàn khàn khó khống chế.
"Ừm, được."
Thời gian đối phương lấy bữa tối hơi lâu.
Thẩm Ngôn dùng thiết bị phục hồi chức năng bên cạnh hoạt động cơ thể, Thiếu Tướng Đỗ Nguyên Chu cùng Giang Nặc vẫn như cũ tận trung với cương vị công tác canh giữ ở cửa, một phút cũng không thả lỏng.
"Ngài Quan Chỉ Huy."
Nghe được tiếng chào ngoài cửa, Thẩm Ngôn lập tức dừng động tác, khuôn mặt tinh xảo thấm một lớp mồ hôi mỏng, dưới ánh đèn càng thêm oánh nhuận không tì vết.
Vận động gần một tiếng, hiện tại cậu xác thật có chút bụng đói kêu vang.
Nhìn đến người đàn ông tiến vào, mắt tím thanh niên hiện ra một ý cười, mỹ lệ vô song, đến đá quý thượng đẳng nhất đều không bì được một phần vạn.
Bước chân Hạ Văn Xuyên khẽ dừng, cảm giác lồng ngực chính mình có thêm một đám lửa, nhiệt độ vừa cởi ra lại bắt đầu bò lên, ở trong cơ thể dần dần lan tràn, hắn lại không thể để đám lửa này đốt lên người đối phương.
Hắn khắc chế nhắm mắt, khớp xương ngón tay rõ ràng nắm chặt thành quyền, cuối cùng dựa vào ý chí mạnh mẽ ép xúc động này xuống.
Mâm đồ ăn ngon miệng đẹp mắt nhanh chóng được bày đầy bàn.
Nói là bữa tối, kỳ thật bên trong đều là các loại đồ dinh dưỡng, thanh niên mới thức từ khoang trị liệu, dạ dày mảnh mai chưa thích ứng với đồ ăn bình thượng, phải chậm rãi nuôi lại.
Thẩm Ngôn tự nhiên hiểu đạo lý này, hơn nữa đã chuẩn bị xong sẽ ăn 'rau'.
Nhưng khi cái nắp bị xốc lên, mùi hương nồng đậm nháy mắt lan ra khắp không khí, từng đợt từng đợt nhè nhẹ bay vào xoang mũi, gợi lên sự thèm ăn từ sâu nội tâm, ngửi thấy cũng không kém hơn đồ ăn nhà hàng sáu sao là bao.
"... Em thật sự có thể ăn sao?"
Tầm mắt Thẩm Ngôn hoàn toàn bị chúng hấp dẫn, có điểm chần chờ lại ngăn không được khát vọng, nâng lên đôi mắt sáng lấp lánh, mang theo một chút ngây thơ thuộc về thiếu niên.
"Có thể." Giọng Hạ Văn Xuyên rất thấp, cảm giác yết hầu có chút ngứa, rất muốn hôn lấy cặp mắt xinh đẹp kia.
Hắn một tay nới rộng cổ tay áo, lộ ra cánh tay thon dài hữu lực, gắp một khối 'thịt thú biển' đối phương thích nhất đẩy đến hắn trước mặt, "Nếm thử xem."
Đồ ăn được đưa vào miệng, thần sắc Thẩm Ngôn hơi giật mình.
Cậu biết nó không phải thịt thú biển sao Baler thật, những không ngờ được vị sẽ tương tự đến thể, gần như có thể lấy giả đánh tráo.
Vài đồ ăn phias sau cũng thế, hương vị rất giống món ăn nguyên bản, người thường căn bản không nếm được khác biệt.
"Những thứ này đều là đồ bổ dưỡng, có lợi cho việc khôi phục cơ thể." Hạ Văn Xuyên lại giúp thanh niên gắp một khối 'thú biển', giọng ôn nhu: "Ăn nhiều một chút."
Thẩm Ngôn nhìn mâm đồ ăn trung ngập tràn, hàng mi dài nhẹ nhàng run rẩy.
Căn cứ kết quả trị liệu, ước chừng một tuần sau cậu đã có thể ăn uống lại bình thường.
Chỉ một tuần mà thôi, nhịn chút là qua.
Nhưng mà người trước mắt này, cho dù thời gian một tuần cũng không muốn để cậu tạm chấp nhận.
Có lẽ tựa như danh sách những bác sĩ trị liệu đứng đầu, Hạ Văn Xuyên cũng mời đầu bếp sáu sao ưu tú nhất Đế Quốc về đây, ngày đêm nghiên cứu, không biết thử bao nhiêu lần, mới làm ra hương vị đủ để lấy giả đánh tráo này.
Mắt tím Thẩm Ngôn phủ bởi sương mù mờ mịt, ngực trướng trướng tràn đầy, như có cái gì sắp chui từ dưới đất mà ra, đến máu cũng bắt đầu nóng lên.
Tình cảm nóng hổi như thế, trước kia vì sao mình lại không nhìn thấy chứ?
Cứ như bị một tư duy nào đó đóng khung, cậu chưa từng nghĩ về phương diện kia.
Tuy thế, mỗi một sự kiện phát sinh trên người Hạ Văn Xuyên, mỗi một chi tiết cậu đều nhớ rõ rành mạch.
Ở bên đối phương rất vui vẻ.
Cảm tình đã thoát khỏi hữu nghị.
Cậu vốn không quá rõ, nhưng tiến vào một thế giới khác giúp cậu học xong điều này, cậu xác thật hẳn nên cảm ơn hành trình vừa rồi.
Giúp cậu hiểu tình yêu của người khác, cũng học được cách yêu một người.
Hiện tại Thẩm Ngôn đã có thể xác định, Hạ Lăng, Lục Vân Thiên và Thiệu Tinh Lan, đều là hắn.
Tình cảm nóng bỏng âm trầm cùng với cảm giác quen thuộc, sẽ không có người thứ hai.
*
Sau khi ăn xong, Thẩm Ngôn nhìn về hai tròng mắt xanh thẳm của đối phương, khi người đàn ông lại lần nữa không dấu vết né ánh mắt hắn, trong lòng hiện ra tia khác thường.
Trong ấn tượng, hắn chưa bao giờ tránh né tầm mắt mình.
"Hạ Văn Xuyên, anh dung hợp với Vua Dị Thú thuận lợi không?"
"Ừ." Ngài Quan Chỉ Huy rũ mắt, ngón tay thon dài cường thế cắm vào khe hở ngón tay thanh niên, bày ra tư thế thân mật mười ngón tay giao nhau: "Suốt thời gian năm năm em giúp tôi chải vuốt tinh thần lực, khi đó đã tương đối ổn định, cho nên quá trình dung hợp cũng không khó."
Thẩm Ngôn lại lần nữa dò hỏi: "Vậy anh... Dùng bao lâu?"
"Một năm." Ngữ khí Hạ Văn Xuyên không chút gợn sóng, cứ như căn bản không để trong lòng: "Vừa mới bắt đầu xác thật có chú tệ, cần dùng thuốc để áp chế. Chờ đến lúc dung hợp toàn bộ, Tinh thần lực tôi cũng tăng trưởng tới cấp SSS."
Tuy rằng lời giải thích của hắn hoàn toàn nhất trí với lời của Đỗ Nguyên Châu, nhưng Thẩm Ngôn lại nhạy cảm nhận ra không đúng.
Dùng thuốc để áp chế?
Ngắn ngủn thời gian một năm đã nghiên cứu ra thuốc cho bạo động Tinh thần lực sao?
Nếu dễ dàng như vậy, Đế Quốc vì cái gì sẽ khát cầu thiên phú chữa trị đến vậy, thậm chí tôn sùng thành báu vật.
Hơn nữa, xây dựng căn cứ chữa bệnh, tụ tập nhân tài đứng đầu khắp mọi nơi cũng yêu cầu nhất định thời gian, tuyệt đối không thể nhanh như vậy.
Thẩm Ngôn dùng ánh mắt kỹ càng nhìn hắn, phát hiện đối phương lại lần nữa lảng tránh tầm mắt cậu, chân mày hơi nhíu lại.
Hạ Văn Xuyên rốt cuộc đang tránh né cái gì?
"Hạ Văn Xuyên, em muốn nhìn đôi mắt anh một chút."
"... Được." Hiện tại Ngài Quan Chỉ Huy căn bản không thể cự tuyệt bất kỳ yêu cầu gì của thanh niên.
Cho dù đối phương muốn tinh cầu nào đó, hắn cũng sẽ dùng hết thủ đoạn lấy được cho cậu.
Thẩm Ngôn thấy được một mảnh xanh thẳm quen thuộc, lãnh đạm, xa cách, như mặt hồ đóng băng bình tĩnh không gợn sóng, rồi lại mang theo không kể mị lực.
Giống Hạ Lăng y như đúc.
Nhưng cậu lại cảm giác được chút khó chịu.
Có lẽ là bởi vì... Đó là ánh mắt đối phương nhìn người khác, mà không phải nhìn cậu.
Bởi vì mỗi lần nhìn cậu, băng cứng trong mắt Alpha sẽ vỡ vụn tất cả, tạo nên tầng tầng gợn sóng, theo đó khuôn mặt cũng sẽ đi theo nhu hòa xuống.
"Lần đầu tiên em nhìn thấy Hạ Lăng, cũng cảm thấy đôi mắt này quá đẹp, cũng rất quen thuộc."
Thẩm Ngôn yên lặng nhìn đối phương, cố ý nói: "Cho nên, Đỗ Nguyên Châu là Đỗ Nguyên Chu, Giang Nặc là Giang Hàn, Hạ Lăng là anh, đúng không?"
"... Phải." Giọng Hạ Văn Xuyên thấp đến mức khó nghe.
Thẩm Ngôn cảm giác được nháy mắt bàn tay đang nắm mình run rẩy, lại khôi phục bình thường một giây sau đó, cất giấu rất tốt toàn bộ cảm xúc, không tiết lộ một chút.
"Không phải." Thanh niên nhìn đôi mắt hắn, lại lần nữa phủ định: "Không phải."
"Lục Vân Thiên đưa em kẹo anh còn nhớ rõ không?
Thời điểm tám tuổi, em chịu không nổi huấn luyện tàn khốc rời nhà trốn đi, vừa vặn đụng trúng anh.
Bởi vì quan hệ với Nguyên Soái Hạ Cảnh, anh dẫn em đi công viên trò chơi, còn mua kẹo bạc hà cho em, đó là ngày em vui vẻ nhất mấy năm qua.
Hũ kẹo kia em vẫn còn giữ đến bây giờ, vẫn luôn không nỡ ăn."
"Còn có RS bản cải tạo, đó là quà thành niên 18 tuổi, anh tặng cho em."
"Còn có thời điểm ở trường quân đội, mỗi lần có môn cận chiến anh đều sẽ giúp em mang dụng cụ bảo vệ......"
Xâu chuỗi từng sự tình, mắt tím Thẩm Ngôn ánh từng điểm sáng, dường như lập loè nước mắt: "Mà Tinh thần thể của Thiệu Tinh Lan lại có thiên phú cắn nuốt giống anh như đúc.
Sinh nhật 20 tuổi của anh, em tặng anh một cặp nút tay áo ngọc lục bảo, anh vẫn luôn mang đến bây giờ."
Cậu đem tầm mắt dừng lại ở chỗ cổ tay áo người đàn ông.
Đôi nút tay áo ngọc lục bảo bên cạnh đã bị cọ sát mượt mà, màu sắc bóng loáng tinh tế, có thể thấy được chủ nhân nó vuốt ve không biết bao nhiêu lần.
Ở sự im lặng khiến người ta khó thở, Thẩm Ngôn nhẹ giọng nói: "Hạ Văn Xuyên, em muốn nhìn đôi mắt của anh một chút, có được không?"
"... Được." Thanh âm trầm thấp của người đàn ông mang theo một tia khàn khàn cùng cay chát.
Hắn nhắm mắt lại, chờ đến khi lần nữa mở, hai tròng mắt xanh thẳm biến mất không thấy, thay thế chính là một mảnh đỏ sậm yêu dị, màu lam ngược lại thành làm nền trong đó.
Hắn nhìn Thẩm Ngôn một cái liền nhanh chóng dời mắt, thần sắc căng chặt: "Xin lỗi, ngày thường sẽ không như vậy. Chỉ là mấy ngày nay có chút đặc biệt ——"
Hạ Văn Xuyên biết thanh niên thích xanh thẳm giống hồ băng.
Cậu đã từng khen đôi mắt của mình, thích cũng là ánh như mắt Hạ Lăng, chứ không phải màu đỏ yêu dị thế này.
Bởi vì ảnh hưởng của Vua Dị Thú, cho dù hắn khôi phục cũng không thể biến về dáng vẻ ban đầu.
Đối mặt người khác hắn có thể không thèm quan tâm, toàn bộ đế quốc cũng không có người dám vọng nghị ngài Quan Chỉ Huy; nhưng đối mặt Thẩm Ngôn, đối mặt người hắn yêu sâu đậm, hắn chỉ đành dùng thủ đoạn che đi.
Nhưng vẫn bị phát hiện.
Hạ Văn Xuyên gắt gao nắm lấy ngón tay thanh niên, tựa như người chết đuối bắt lấy khối gỗ cuối cùng, dùng sức đến đốt ngón tay đều trắng bệch.
Bởi vì cảm xúc dao động, sương đỏ đáy mắt hắn càng nặng, chỉ rũ mắt nhìn chằm chằm đầu ngón tay ngọc bạch của đối phương, như nội tâm đang trốn tránh, lại như đang chờ đợi một phán quyết.
Ngay sau đó, cằm căng chặt của người đàn ông bị một bàn tay khác của Thẩm Ngôn nhẹ nhàng nâng lên, đôi mắt tím xinh đẹp kia gần gang tấc, chiếu ra điểm điểm đỏ sậm đáy mắt hắn.
Thanh niên cứ như nghiêm túc thưởng thức, vài giây sau mới nói: "Em cảm thấy rất đẹp."
"Giống bảo thạch đỏ thượng đẳng, còn đẹp hơn cả màu xanh thẳm."
"Hạ Văn Xuyên, em thích đôi mắt của anh. Không, là thích anh." Mắt tím Thẩm Ngôn cong lên hình cung, "Hẳn đã thích từ rất lâu, chỉ là lúc ấy cũng không biết đó là thích."
Lúc ấy đại khái coi thành trên tình bạn, dưới tình yêu.
Lời còn chưa dứt, cậu đã bị Hạ Văn Xuyên giữ chặt tay ấn xuống hai bên sườn giường bệnh, nụ hôn như mưa rền gió dữ ép xuống, như tình cảm mãnh liệt của sóng biển phảng phất bao phủ cậu.
Không khí nóng sắp đốt cháy, cánh môi bị nụ hôn rực hôn hung hăng lấp kín, tiện đà cường thế xâm lấn.
Đầu lưỡi bị mút đến tê dại, trong phòng chỉ còn lại tiếng môi răng dinh dính, tê dại như dòng điện dọc theo xương sống đánh thẳng đại não, làm đầu óc trở nên mụ mị.
Gương mặt trắng nõn của Thẩm Ngôn nhiễm đỏ bị bắt mở ra, vẫn luôn bị nụ hôn này làm có chút thở không nổi.
Cậu hơi nghiêng đầu tránh né, vành tai trắng nõn lại cảm nhận được xúc cảm ướt nóng, tiếng thở dốc trầm gợi cảm lướt qua tai, làm cậu mẫn cảm run rẩy, chỉ có thể đắm chìm giữa khoái cảm vô tận đối phương chế tạo, không thể kiềm chế.
*
Biên dịch có lời muốn nói:
Qua tuần sau hoàn chính văn rùi nhaaaa~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.