Mỹ Nhân Cá Mặn Bạo Hồng Ở Show Thiếu Nhi
Chương 109: Cá cắn câu
Thủ Ước
02/09/2024
Biên dịch : Yên Hy
Yến Cửu hỏi xong rồi, liền ngừng thở, chờ ngoài người cửa đáp lời.
Rõ ràng là nhà cậu...... Sao lại làm như kẻ trộm vào đây làm chuyện vô liêm sỉ?
"Anh Cửu, em là Tiểu Kim, vừa mới quét tước xong phòng gym, nhìn đến cửa thư phòng không đóng, cho rằng lúc anh Tư rời đi quên đóng, liền nghĩ giúp anh Tư đóng lại, nhưng nghe thấy bên trong có thanh âm, cho nên em mới gõ cửa."
Hô......
Nguyên lai không phải Tư Việt a.
Yến Cửu nhẹ nhàng thở ra, bấm tay đẩy gọng kính, đối diện Tiểu Kim bên ngoài nói: "A, không có việc gì, tôi tiến vào tìm quyển sách, Tiểu Kim cậu bận thì cứ đi đi."
Tiểu Kim lên tiếng: "Được anh Cửu, vậy em đi xuống trước."
Xác nhận Tiểu Kim rời khỏi lầu hai, Yến Cửu không rảnh lo đi thưởng thức trân quý của mình, nhẹ nhàng cầm sách trong tay đặt bàn làm việc, chống nạnh đứng trước kệ sách nghiêm túc nhìn, đồng thời trong lòng yên lặng tìm manh mối.
Đã biết người anh em A Cường là Người Yêu Văn Học Cưỡng Chế, cho nên ngày thường cậu ấy nhất định sẽ bỏ thêm tiểu thuyết cưỡng chế yêu vào tâm linh hư không.
Nhưng nếu chuyện này được thành lập trên cơ sở Tư Việt là người anh em A Cường, như vậy hết thảy không thể dùng hai chữ "Yêu thích" để thuyết minh.
Mà là bút tích Tư Việt trăm phương ngàn kế, vắt óc tìm mưu kế mới trải tới.
Mèo con hai chân giao nhau che miệng cười; thường biểu lộ ra ca ngợi quá mức với 'tiên sinh của anh'; lúc cậu còn chưa nói ra mình đã có chuyện gì, nhận được lời hỏi thăm quá sớm......
Theo suy đoán, ý nghĩ Yến Cửu càng ngày càng rõ ràng.
Mới đầu người anh em A Cường rất chân thành, rất đơn thuần, thậm chí còn sẽ dùng những lời đầy thơ ca biểu đạt sự bi thương đau khổ khi người yêu thời thanh xuân không yêu mình.
Nhưng tới sau này, người anh em A Cường dần dần tự thả bay mình, hành vi càng ngày càng phóng đãng, không biết xấu hổ là gì thảo luận với cậu...... vấn đề phương diện kia.
Bởi vậy có thể thấy được, sự tình tuyệt đối không đơn giản như cậu tưởng tượng.
Chỉ tiếc lúc ấy cậu là người trong cuộc, không thể thoát được vật trung tâm để suy nghĩ, chỉ có thể đi theo sự dẫn đường của người anh em A Cường, một đường nước chảy bèo trôi, nói cậu làm gì, thì cậu làm cái đó.
Chỉ là...... Tư Việt thật sự sẽ mọi việc được thiên y vô phùng sao?
THIÊN Y VÔ PHÙNG (天衣无缝 tiān yī wú fèng) Giải nghĩa: ý chỉ sự vật,sự việc vô cùng hoàn hảo tuyệt. vời, đến nỗi không có gì để chê trách.
Huống chi, di động hắn căn bản không có tung tích APP, này lại nên giải thích từ đâu?
Chỉ bằng một gói biểu cảm, nói mấy câu đã có thể định tội cho hắn sao?
Đúng rồi, làm chữ đánh dấu.
Nếu thật sự thuộc về Tư Việt, như vậy tội danh "người anh em A Cường" này, cậu cũng thật sự chứng thực.
Nghĩ đến đây, Yến Cửu một lần nữa mở ra cuốn 《Phụ Vương Lãnh Khốc: Trong Tay Ta Yếu Đuối 》 được đánh dấu ra, lại từ trong kệ sách lấy cuốn cậu thích nhất 《 Cường Tình Khóa Ái: Quốc Sư Đại Nhân Trói Tiên Quân 》, đồng dạng tìm được đánh dấu ngày trước, đặt hai cuốn ở cùng nhau, bắt đầu đối lập chữ viết.
Từ lúc cậu mất trí nhớ, rất nhiều sinh hoạt thói quen đều có thay đổi thật lớn, ngay cả viết chữ cũng để lộ khí chất khác nhau.
Thế cho nên mới vừa mở ra, Yến Cửu hoàn toàn không nhận ra những đánh dấu đó chính là cậu làm.
Hiện tại phục hồi tinh thần lại, tuy rằng cậu cảm thấy mấy chữ này đột nhiên thật xa lạ, nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát, không khó coi đây là chữ viết trước đó của cậu.
Chẳng lẽ...... Tư Việt và người anh em A Cường, thật sự không phải cùng một người?
Mang theo cân nhắc mê mang không rõ chưa giải này, Yến Cửu thả lại cuốn 《Phụ Vương Lãnh Khốc: Trong Tay Ta Yếu Đuối 》 về vị trí ban đầu trên kệ sách, rồi sau đó tâm phiền ý loạn rời đi thư phòng.
Nhưng cậu lại không phát hiện, lúc cậu thả sách về lại kệ, camera theo dõi bên góc phải thư phòng hơi hoạt động.
***
Tính Yến Cửu nôn nóng, một khi bị sự tình đó làm khó, trước khi nghĩ thông suốt, thì không thể làm được chuyện gì khác.
Từ thư phòng trở lại phòng ngủ, bữa trưa cậu cũng không xuống lầu ăn, cứ như vậy mềm như bông nằm ở trên giường, chớp mắt nhìn trần nhà.
Nghĩ trăm lần cũng không ra, Yến Cửu móc ra di động, nhấn mở thông tin WeChat, lần lượt loại bỏ từng cái có thể là người anh em A Cường.
Đầu tiên cậu dò hỏi Hồ Bằng cùng Cẩu Dậu.
【 Lâm Ấm: Hồ Li, xin hỏi anh có cái nhìn gì với văn học cưỡng chế? 】
【 Lâm Ấm: Đối với yêu thích chung của chúng ta, anh có gì muốn nói với tôi không? 】
Hồ Bằng sinh hoạt rất thanh thản, có bó lớn thời gian và tinh lực ở bên ngoài thưởng nhạc, Yến Cửu mới vừa gửi tin nhắn qua, anh ta đã trả lời.
【 Hồ Li: Tiểu Cửu, cậu không phải lại đụng vào đầu chứ? Cậu hiện tại ở đâu? Tôi lập tức chạy qua 】
Yến Cửu: "......"
【 Lâm Ấm: Tôi không sao, chỉ tùy tiện hỏi thôi 】
Có thể loại trừ hiềm nghi của Hồ Li.
【 Hồ Li: Tôi không tin cậu không có việc gì, cậu gửi tin nhắn lại đây, nói là ""Hồ Li, so với Tư Việt tôi càng yêu anh", nếu cậu không nói, nhất định có vấn đề, tôi hiện tại đi tìm cậu 】
Yến Cửu bất đắc dĩ giữ màn hình, dựa theo yêu cầu Hồ Bằng nói: "Hồ Li, so với Tư Việt tôi càng...... Xin lỗi tôi nói không nên lời."
Vốn tưởng rằng không hoàn thành nhiệm vụ, bản thân kế tiếp khẳng định sẽ chịu Hồ Bằng điên cuồng oanh tạc, không nghĩ tới di động rung lên, Yến Cửu click mở tin tức vừa thấy ——
【 Hồ Li: Đúng rồi, đây mới là cậu, hai tên não yêu đương mùa xuân 】
【 Hồ Li: Nếu cậu thật sự nói, chứng minh cậu mới thật sự có vấn đề, được rồi, cậu cứ nghỉ đi, tôi đang bận 】
【 Hồ Li: Đúng rồi, thay tôi chào Mạt Mạt nhé, nói với nói chú Tiểu Hồ mấy ngày nữa sẽ đi thăm béc 】
Yến Cửu bị đánh ngược á khẩu không trả lời: "......"
Uể oải một lát, Yến Cửu dốc sức làm lại, đem lời nói tương tự thuật một lần với Cẩu Dậu.
【 Lâm Ấm: Tiểu Cẩu, xin hỏi anh có cái nhìn gì với văn học cưỡng chế? Đối với yêu thích chung của chúng ta, anh có gì muốn nói với tôi không? 】
Tốc độ trả lời của Cẩu Dậu chậm hơn Hồ Bằng một chút, chẳng qua như cũ ở trong phạm vi tiếp thu được.
【 Tiểu Cẩu: Cậu điên rồi à 】
Lời ít ý nhiều, rõ ràng sáng tỏ.
Yến Cửu: "......"
Cậu hoài nghi thừa Cẩu Dậu, sẽ ít bị mắng hơn.
ở chỗ Hồ Bằng cùng Cẩu Dậu ăn bẹp, Yến Cửu không những không nhụt chí, ngược lại càng đánh càng hăng, theo thứ tự danh sách bạn tốt của mình hỏi thăm toàn bộ, lại nhận được đáp án thống nhất ——
【 Tiểu Lương: Xin lỗi ông chủ, tôi thừa nhận bản thân trong lúc đi làm có lén sờ cá, tôi bảo đảm lần sau không bao giờ làm nữa】
【 Tiểu Lâm: Ông chủ, quả cam lớn lần trước nhặt về thực sự muốn ép con mèo tam thể, vừa lúc vết thương của nó đã lành, tôi chuẩn bị ngày mai triệt sản nó 】
【Anh Sanh: Tiểu Yến, cậu có phải bệnh rồi không? Nếu thân thể không thoải mái, nhất định phải kịp thời đi bệnh viện nha 】
【 Anh Trì: Tiểu Yến, cậu đang nói thứ gì, sao mà anh Trì đọc không hiểu 】
【 Hòa Lý: Tiểu Cửu, cậu có phải bị bắt cóc không? Đây là ám hiệu đúng không? Tôi lập tức liên hệ ngài Tư! Không được, ngài Tư nghe xong nhất định sẽ khẩn trương, tôi báo Yến tổng trước! 】
【 Anh Cận: Alo? Tiểu Yến, sao cậu biết được gần đây anh mới hoàn thành phối âm cho một bộ kịch truyền thanh cùng hai bộ kịch tiên hiệp, đều cải biên từ tiểu thuyết tình yêu cưỡng chế, cậu cũng đã đọc à? 】
【 Anh Mạnh: Tiểu Yến, thứ đồ kia không thịnh hành đọc a, tôi cảm thấy xuyên sách có khả năng thật sự tồn tại, cậu đừng đọc mấy thứ kia, tôi không biết đâu 】
【foolish Đinh: Trúng tà à? 】
【 anh cả: Cút 】
Yến Cửu: "......"
Cẩu Dậu, Đinh Tư Dận, anh cra.
Ba người bọn họ lời ai cũng ít, lại mắng tàn nhẫn hơn những người khác.
Nhưng nội tâm cậu lại không hề gợn sóng.
Yến Cửu khóa màn hình, thuận tay ném điện thoại tới bên gối đầu, nặng nề thở dài.
Cậu khi nào mới có thể bắt được tên 'hung phạm' tuyệt đối cố ý ẩn giấu bên cạnh cậu đây.
Người anh em A Cường cho cậu cảm giác thật sự quá quen thuộc.
Yến Cửu thậm chí bởi vậy bắt đầu hoài nghi đồng chí Yến Bằng Giang.
Chỉ có điều cậu đã xác nhận với nữ sĩ Yến Đình Đình mười mấy lần rằng đồng chí Yến Bằng Giang tuyệt đối không có năng lực lưu gói biểu cảm, mới hoàn toàn xóa tên cha già mình khỏi 'danh sách người anh em A Cường hư hư thực thưc".
Á?!
Anh Thi không phải ở cách vách sao, vì sao không tìm y hỗ trợ bày kế chứ?
Nghĩ vậy, Yến Cửu "Đằng" một cái ngồi dậy tới, bắt lấy di động rời đi phòng ngủ.
*
Thi Hách Nhân đang đắm chìm trong vui sướng sờ chó không thể kềm chế, nghe thấy tiếng Yến Cửu đập cửa, y cũng chỉ vội vàng ngẩng đầu lên tiếng: "Mau tiến vào ~"
Yến Cửu cực kỳ hài lòng với trạng thái thả lỏng của anh Thi, đẩy cửa đi đến: "Anh Thi có bận không?"
Ngữ khí này của cậu, hiển nhiên có việc muốn nhờ.
Thi Hách Nhân cười vẫy vẫy bộ đồ nhỏ trong tay: "Dì Triệu làm quần áo cho Môi Môi, Thán Thán cùng Trư Quyển, anh đang mặc cho tụi nó."
"Nha, còn khá xinh đẹp," Yến Cửu tùy tay cầm lấy một bộ lên đánh giá, "Tay nghề dì Triệu thật không sai, đường may kỹ càng."
"Ha ha, đúng vậy, cho nên anh đi theo học tập một chút," Thi Hách Nhân cầm lấy một bộ đồ nhỏ màu lam đưa cho Yến Cửu, "Xem, đây là anh làm."
Mạt Mạt khen nói: "Bác Thi làm siêu cấp giỏi luôn ~ giỏi giống như bà Triệu ~"
Sớm tại lúc Cửu Cửu tiến vào, Mạt Mạt cũng đã nhiệt tình dán lên, cùng Việt Quất mãnh liệt tranh sủng quậy một trận, cuối cùng cũng nhận được Cửu Cửu khen thưởng ôm vào trong ngực.
Norbert và Hayden thành thành thật thật ghé vào bên người Thi Hách Nhân, dường như rất cảm thấy hứng thú với bộ đồ trong tay y, thấy chủ nhân tiến vào, hai đứa nó đứng que quẩy cái đuôi một lát, rồi lại bò về cạnh chân Thi Hách Nhân, tiếp tục thưởng thức y mặc quần áo cho Trư Quyển.
"Cửu Cửu ~ bố đã ăn cơm chưa nha?" Mạt Mạt trung thực ghé đầu nhỏ đến hõm vai Cửu Cửu, dẩu miệng nói, "Không thể không ăn cơm đựt ~"
"Bố đã ăn rồi, vào lúc con ngủ đã ăn rồi." Mắt Yến Cửu không chớp đưa ra lời nói dối.
Mạt Mạt tin là thật "à" một tiếng, nhân tiện khen thưởng Yến Cửu một nụ hôn.
Thấy bé con nhà mình lo lắng cho sức khỏe mình đến vậy, trong lòng Yến Cửu nổi lên một tia áy náy, nghĩ chỉ cần cùng anh Thi nghĩ kế hoạch bắt được 'người anh em A Cường' rồi, cậu lập tức xuống lầu ăn cơm.
Không thể cô phụ sự quan tâm Mạt Mạt.
"Đúng rồi, anh Thi, nói lên văn học cưỡng chế ......" Yến Cửu chuyển chuyện, lại làm bộ ngữ khí mình thật tự nhiên, "Anh có cái nhìn gì với văn học cưỡng chế?"
Thi Hách Nhân ngây ngốc nhìn hắn, dường như không thể tin được trí nhớ chính mình: "Chúng ta...... Khi nào 'nói đến' văn học cưỡng chế?"
Đề tài xoay chuyển không khỏi cũng quá đông cứng rồi?
Cũng may Thi Hách Nhân đã sớm làm ra chuẩn bị việc mạch não kỳ lạ của Yến Cửu , nghe xong giơ tay, làm ra dáng vẻ của đạo sư, nói với Yến Cửu: "Mời cậu nói chuyện xưa."
Thấy anh Thi hiểu mình như vậy, Yến Cửu cũng không hề khách khí với y, ôm Mạt Mạt một mông ngồi ở mép giường, cả người tê liệt ngã xuống chăn mềm mại, nhắm mắt lại, sống không còn gì luyến tiếc nói với Thi Hách Nhân: "Anh Thi, em sắp mệt chết."
Có Mạt Mạt cùng nhóm chó ở bên người, tâm tình Thi Hách Nhân vui vẻ lạ thường, , nghe vậy tò mò hỏi Yến Cửu: "Cậu cùng dì Triệu làm cơm xong, lại hỗ trợ cùng nhau làm việc nhà?"
"A, là có chuyện như vậy, nhưng cái này không phải mấu chốt," Yến Cửu mở khóa điện thoại, theo vải dệt bóng loáng đẩy đến trong tầm tay Thi Hách Nhân, cho y nhìn thấy giao diện trên màn hình, đồng thời giải thích, "Em chỉ muốn biết 'người anh em A Cường' rốt cuộc là ai, kết quả bận việc một buổi trưa, cũng không tìm ra đáp án."
Thi Hách Nhân tiếp nhận di động đơn giản nhìn qua, lại đẩy điện thoại trở về, theo sau có chút ngạc nhiên hỏi: "Cậu...... Một buổi chiều này cậu xác nhận với bao nhiêu người?"
Trong giọng nói y tràn ngập khó tin.
Nhưng Yến Cửu chỉ lo giải quyết vấn đề, cũng không chú ý tới phản ứng anh Thi, nhấn mở khung thoại lướt trên dưới một lần sau, trả lời nói: "Đại khái bảy, tám mươi người."
Thi Hách Nhân: "......"
Yến Cửu kinh ngạc nhìn y: "Làm sao vậy anh Thi?"
Thi Hách Nhân thử thăm dò thái độ Yến Cửu: "Tiểu Cửu, vô luận trước tai nạn xe, hay sau tai nạn xe, cậu đều không cho rằng sở thích đọc truyện cưỡng chế yêu này...... Thoáng có một chút biến thái à?"
Yến Cửu gật gật đầu: "Có chút."
Bằng không cậu cũng không đến mức có được một tri kỷ như người anh em A Cường, sẽ như có được chí bảo thế.
Đến nỗi cậu vì sao lại coi người anh em A Cường thành bạn tốt thổ lộ tình cảm, hoàn toàn bởi vì loại người ngày thường che giấu XP quá tốt, dẫn tới có thể gặp một người cùng chung chí hướng đọc sách, giao lưu, sẽ làm cảm giác hạnh phúc bùng nổ.
Thi Hách Nhân ôm Mạt Mạt, một lời trúng đích nói một sự thật hậu tri hậu giác, khiến cả người Yến Cửu đổ mồ hôi lạnh ——
"Tiểu Cửu, anh hiểu cậu mang tâm tình nóng lòng biết người anh em A Cường là ai, nhưng cậu có ý thức được ......"
Yến Cửu nắm di động, chờ anh Thi nói hết lời.
Thi Hách Nhân tiếp nhận di động Yến Cửu, tùy ý nhấn vài khung chat, phát hiện trong quá trình Yến Cửu nói chuyện với đối phương, đều thập phần quên mình mà tới "Đối với yêu thích chung của chúng ta".
Y nhìn ra được đây là phương thức Yến Cửu 'lừa người', muốn đối phương thừa nhận mình chính là người anh em A Cường, chỉ có điều ——
"Cậu dưới tình huống BT này, bất giác tiết lộ ra ngoài rồi?"
Biểu cảm trên mặt Yến Cửu chậm rãi lộ ra một tia vết rách.
Thi Hách Nhân khó nén bi thống, tiếp tục nói: "Nói cách khác, hiện tại ít nhất có bảy, tám mươi người biết...... Cậu lén lút thích xem tiểu thuyết yêu đương cưỡng chế."
Yến Cửu: "!!!"
Á! Cậu thế mà không nghĩ tới cái này!
Muốn chết!
Này không phải mất mặt quá độ sao!
Yến Cửu cứng đờ căng sống lưng, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Cậu nên làm cái gì bây giờ???
Nói với những người đó, thời điểm chiều nay bị trộm tài khoản?
Vấn đề là, ai hao hết tâm tư trộm cái tài khoản này, chỉ để hỏi người khác "Anh có phải cũng thích tiểu thuyết tình yêu cưỡng chế giống tôi không" thôi à ?!
Kia không phải chỉ do bệnh sao?
"Chuyện từng làm sai như vậy ai cũng từng làm," Thi Hách Nhân vỗ vỗ vai cậu, an ủi, "Anh cũng từng làm, cậu đừng quá căng thẳng."
......Cho dù không thèm nhìn tới đánh sai điện thoại, còn mắng người ta một chuyện ngu xuẩn.
So với chính mình mất mặt, nghe anh Thi từng làm sai hiển nhiên càng làm cho Yến Cửu cảm thấy hứng thú.
Vừa dứt lời, Yến Cửu mở miệng nói: "Nói thử nghe một chút."
Thi Hách Nhân tức giận bất bình: "...... Cậu có lễ phép sao?"
1 giúp 1, 0 giúp 0, Thi Hách Nhân rốt cuộc nhìn không được Yến Cửu buồn rầu, bưng lên cái ly uống ngụm nước, sau đó nghiêm mặt nói: "Tiểu Cửu, cậu có đối tượng thập phần hoài nghi chưa?"
Yến Cửu lắc đầu, nghĩ đến Tư Việt, lại gật đầu: "...... Có."
"Kỳ thật anh cũng có một người rất hoài nghi," Thi Hách Nhân do dự, "Nhưng anh không xác định có phải cậu ta hay không."
"Là Tư Việt sao?" Yến Cửu hỏi.
Thi Hách Nhân gật đầu nói: "Đúng vậy."
"Em cũng cảm thấy là anh ấy," nghe được anh Thi phán đoán, Yến Cửu không khỏi càng thêm kiên định quyết tâm của mình xác nhận Tư Việt chính là người anh em A Cường, "Nhưng nếu tùy tiện hỏi, anh ấy tuyệt đối sẽ không thừa nhận."
Bằng vào hiểu biết của mình với Tư Việt, Thi Hách Nhân nghiêm túc nói: "Đúng vậy, Tư Việt rất gian manh."
Yến Cửu đồng ý gật đầu.
Xác thật, Tư Việt còn chó hơn cả trộm.
"Cho nên nếu muốn để cậu ta thừa nhận chính mình chính là 'người anh em A Cường', chúng ta cần một phương pháp đặc thù." Thi Hách Nhân nói.
"Chúng ta cần dùng phương pháp đặc thù~" Mạt Mạt nghe không hiểu, nhưng không ảnh hưởng bé đi theo xem náo nhiệt.
Thi Hách Nhân cười khuôn mặt nhỏ của bé, tiếp theo nói với Yến Cửu: "Huống chi, hiện tại chúng ta còn chưa xác nhận cậu ta chính là 'người anh em A Cường' đúng không?"
Yến Cửu ý bảo anh Thi ca tiếp tục.
Cậu quả nhiên tìm đúng người.
"Cho nên chúng ta hiện tại phải làm chuyện, chính là không thể rút dây động rừng," Thi Hách Nhân móc di động đầu ngón tay bay nhanh trên bàn phím soạn kế hoạch, "Tiểu Cửu, cậu biết dạng gì bắt trộm tốt nhất không"
Ánh mắt Yến Cửu như cũ lộ ra mờ mịt.
Cậu không biết, cậu chưa từng bắt trộm.
"Muốn Tư Việt tự mình rơi vào hố, như vậy cậu mới có thể thừa nhận thân phận thật cậu ta, tục ngữ nói, không nỡ bỏ con sao bắt được sói(*),"Thi Hách Nhân thấm thía vỗ vỗ bả vai Yến Cửu, "Cậu có hiểu ý anh không?"
(*) 舍不得孩子套不着狼/Xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang/ Không nỡ bỏ con sao bắt được sói: nghĩa là muốn đạt được điều gì thì phải trả bàng cái giá đắt ngang thế.
Yến Cửu liên tưởng một chút bản thân muốn thực thi câu tục ngữ này, hẳn làm gì với Tư Việt.
Nghĩ thông suốt rồi, cậu hít sâu một hơi, gật đầu: "Đã hiểu."
***
Sau cơm chiều.
Yến Cửu mang theo kế hoạch cùng định với anh Thi, khẩn trương lại phấn chấn bắt đầu hành động.
Đầu tiên, cậu cần phải Tư Việt sau cơm chiều tiến vào thư phòng làm việc đến trong ổ chăn.
"...... Cửu Cửu?" Tư Việt kinh ngạc nhìn cậu lôi kéo cà vạt hắn, thanh niên một đường dắt hắn về phòng ngủ, "Em làm gì vậy?"
Yến Cửu bắt chước học theo phương thức nói chuyện ngày đó của Tư Việt, chỉ tiếp nửa câu sau: "Anh."
Cậu đưa lưng về phía Tư Việt, bởi vậy căn bản không cho Tư Việt nhìn đến dáng vẻ đã đỏ bừng mặt của mình.
Tư Việt hít sâu một hơi: "...... Này, không tốt lắm đâu."
Nghe được phản ứng của Tư Việt, Yến Cửu không khỏi nhớ tới việc trước đó mình nghi ngờ Tư Việt có thể sinh ra tâm cảnh giác hay không, anh Thi đã trả lời "mặc kê cậu có cái mục đích gì, chỉ cần nhìn đến cậu quyến rũ cậu ta, tên não yêu đương kia nhất định không nhịn được", Yến Cửu mới có thể thoáng buông tâm.
Yến Cửu đóng cửa lại, cười ngâm ngâm ngước mắt nhìn vào đôi mắt hắn: "Có gì không tốt, chúng ta cũng không phải yêu đương vụng trộm."
Nói xong, cậu đi đến mép giường, lại một lần chủ động ấn vào cái nút kia, vỗ vỗ giường: "Ngồi."
Tư Việt trước nay chưa từng nghĩ Yến Cửu sẽ tích cực với chuyện này như vậy.
Thậm chí nguyện ý tốn tâm tư đi chuẩn bị ...... Vài đồ chơi mới mẻ khiến cả hai đều cảm thấy mặt đỏ tai hồng.
......
"Không sao đâu, trước không cần phải xen vào," Yến Cửu cậy mạnh chống một hơi từ trong chăn bò lên, nói với Tư Việt đang muốn giúp cậu, "Em đi xem Mạt Mạt."
Tư Việt nhíu mày: "Hiện tại?"
Yến Cửu trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: "Em đi xem con trai em còn cần quản khi nào sao?"
Tư Việt lo lắng hai chân cậu run, liền chủ động ngồi dậy: "Để anh ôm con lại đây, đỡ em phải đi qua."
Sao mà được?
Yến Cửu vội vàng nói nhanh: "Lỡ đâu Mạt Mạt ngủ rồi thì làm sao bây giờ? Anh làm ba thế nào đấy? Tư Việt, anh làm cha quả thực không đạt tiêu chuẩn, em rất thất vọng với anh."
Cha họ Tư không đủ tiêu chuẩn không có chỗ dung thân: "......Vậy anh đi cùng em."
Yến Cửu giơ tay ngăn lại: "Không, em muốn yên lặng một chút."
Tư Việt: "......"
*
Gian nan ném xuống Tư Việt dây dưa, Yến Cửu vội vàng rời đi phòng ngủ, bằng vào cảm giác tín nhiệm muốn kiểm chứng sự thật, khoác áo tắm dài ở thư phòng.
Đóng chặt cửa thư phòng, mắt cậu nhìn thẳng hướng tiến vào chiều nay, theo bản năng xem nhẹ đồ vật —— như máy tính trên bàn làm việc Tư Việt.
Màn hình sáng lên, tiến vào giao diện mật mã.
Yến Cửu thử sinh nhật Tư Việt, không có mở ra.
Cậu khẽ sửng sốt, lại thử sinh nhật của mình ——
【 hoan nghênh ngài 】
Tuy rằng bị tình yêu của Tư Việt ở chỗ không người vây quanh đến trong lòng nóng lên, nhưng Yến Cửu vẫn nhanh chóng hồi thần, đem lực chú ý đặt trên màn hình đang sáng lên.
Yến Cửu luôn ghi nhớ từng bước anh Thi dạy mình.
——lúc đi vào rồi, cậu cứ mở máy tính ra, cố làm ra vẻ chọn vài cái, nhìn màn hình máy tính lộ ra nụ cười nắm chắc thắng lợi, bảo đảm Tư Việt sẽ lập tức quỳ xuống đất xin tha ——
Yến Cửu làm từng bước làm theo, ngồi trên ghế mặt hướng máy tính, loạng choạng tùy ý xoay con chuột chọn vài cái, sau đó nhìn trên màn hình là ảnh chụp chung của mình với Tư Việt, lộ ra tươi cười cao thâm.
Phảng phất thật sự nhìn thấy đồ vật không nên nhìn thấy.
Trong phòng ngủ.
Tư Việt đã thoả mãn nửa dựa vào đầu giường, giống như vợ nhỏ chứa đầy ngượng ngùng vừa giao mình cho người thương, tiền đề là......Nên xem nhẹ một thân cơ bắp lực lưỡng có thể so với điêu khắc của hắn.
Hắn buồn chán đợi một hồi lâu, cũng không thấy Cửu Cửu có trở về, muốn đi ra ngoài tìm cậu, lại sợ Cửu Cửu không vui, vì thế móc ra di động, muốn xem camera hành lang.
Nhưng mà, khi hắn ở cửa sổ nhỏ tìm kiếm camera hành lang, đột nhiên chú ý tới camera góc phải bên dưới thư phòng, Cửu Cửu thình lình ngồi trên ghế của hắn, đang hoạt động con chuột chọn gì đó!
Tư Việt tức khắc kinh hãi.
Hắn rất ít khi hoảng loạn như vậy
Mà hiện tại liền có thể coi như một lần.
Tư Việt lặp lại xác nhận Cửu Cửu thật sự trong thư phòng không sai, vội vã xốc lên chăn xuống giường.
Yến Cửu ở trong thư phòng đợi hơn nửa ngày, cố nén xúc động nhìn sang camera, đang ở trước máy tính đoan chính ngồi chờ cá cắn câu.
Quả nhiên, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập.
Nghe động tĩnh là Tư Việt.
Yến Cửu áp xuống ý cười đứng lên, hơi nhướng chân mày, chờ đợi Tư Việt tiến vào.
Chịu chết đi, đầu bếp nhỏ quỷ kế đa đoan!
Thế mà dám giả thành em giai tri tâm lừa cậu!
"Phanh ——"
Cửa thư phòng bị mạnh mẽ đẩy ra.
Không đợi Yến Cửu diễn đủ nghiện, mở miệng nói những lời "cuối cùng chờ được anh", trước mắt liền hiện lên một bóng đen.
Ngay sau đó, bóng đen kia vỗ tay từ trên bàn đoạt một đồ vật khổng lồ, tiếp theo xoay người tông cửa xông ra.
Để lại Yến Cửu một mình đứng đó, trước mắt bàng hoàng.
...... Vừa mới đã xảy ra cái gì?
Tư Việt có phải đã tiến vào không?
Người đâu rồi?
Nhìn trên sàn nhà còn có ly nước lăn long lóc, Yến Cửu lúc này mới xác định, bản thân không nhìn thấy ảo giác.
Cậu giật mình nhìn trên bàn chỉ còn lại ổ điện, nắm trong tay con chuột, chậm chạp không hồi phục tinh thần lại.
Tư Việt đây là...... Rút toàn bộ máy tính đi rồi?!
Tác giả có lời muốn nói:
Em Tư:!!!
Cửu Cửu: Cuối cùng em cũng bắt được được anh (* ̄︶ ̄)
Anh Thi: Tui thật đúng là băng tuyết thông minh
Em Tư: ( ôm máy tính vừa chạy vừa quay đầu lại ) đào cảnh sát bảo vệ mỏ cáo
Anh Thi: Không không không, cái nhà này không có tui phải giải tán
Yến tổng: Có cậu, hai người bọn họ giống như giải tán càng nhanh hơn
Yến Cửu hỏi xong rồi, liền ngừng thở, chờ ngoài người cửa đáp lời.
Rõ ràng là nhà cậu...... Sao lại làm như kẻ trộm vào đây làm chuyện vô liêm sỉ?
"Anh Cửu, em là Tiểu Kim, vừa mới quét tước xong phòng gym, nhìn đến cửa thư phòng không đóng, cho rằng lúc anh Tư rời đi quên đóng, liền nghĩ giúp anh Tư đóng lại, nhưng nghe thấy bên trong có thanh âm, cho nên em mới gõ cửa."
Hô......
Nguyên lai không phải Tư Việt a.
Yến Cửu nhẹ nhàng thở ra, bấm tay đẩy gọng kính, đối diện Tiểu Kim bên ngoài nói: "A, không có việc gì, tôi tiến vào tìm quyển sách, Tiểu Kim cậu bận thì cứ đi đi."
Tiểu Kim lên tiếng: "Được anh Cửu, vậy em đi xuống trước."
Xác nhận Tiểu Kim rời khỏi lầu hai, Yến Cửu không rảnh lo đi thưởng thức trân quý của mình, nhẹ nhàng cầm sách trong tay đặt bàn làm việc, chống nạnh đứng trước kệ sách nghiêm túc nhìn, đồng thời trong lòng yên lặng tìm manh mối.
Đã biết người anh em A Cường là Người Yêu Văn Học Cưỡng Chế, cho nên ngày thường cậu ấy nhất định sẽ bỏ thêm tiểu thuyết cưỡng chế yêu vào tâm linh hư không.
Nhưng nếu chuyện này được thành lập trên cơ sở Tư Việt là người anh em A Cường, như vậy hết thảy không thể dùng hai chữ "Yêu thích" để thuyết minh.
Mà là bút tích Tư Việt trăm phương ngàn kế, vắt óc tìm mưu kế mới trải tới.
Mèo con hai chân giao nhau che miệng cười; thường biểu lộ ra ca ngợi quá mức với 'tiên sinh của anh'; lúc cậu còn chưa nói ra mình đã có chuyện gì, nhận được lời hỏi thăm quá sớm......
Theo suy đoán, ý nghĩ Yến Cửu càng ngày càng rõ ràng.
Mới đầu người anh em A Cường rất chân thành, rất đơn thuần, thậm chí còn sẽ dùng những lời đầy thơ ca biểu đạt sự bi thương đau khổ khi người yêu thời thanh xuân không yêu mình.
Nhưng tới sau này, người anh em A Cường dần dần tự thả bay mình, hành vi càng ngày càng phóng đãng, không biết xấu hổ là gì thảo luận với cậu...... vấn đề phương diện kia.
Bởi vậy có thể thấy được, sự tình tuyệt đối không đơn giản như cậu tưởng tượng.
Chỉ tiếc lúc ấy cậu là người trong cuộc, không thể thoát được vật trung tâm để suy nghĩ, chỉ có thể đi theo sự dẫn đường của người anh em A Cường, một đường nước chảy bèo trôi, nói cậu làm gì, thì cậu làm cái đó.
Chỉ là...... Tư Việt thật sự sẽ mọi việc được thiên y vô phùng sao?
THIÊN Y VÔ PHÙNG (天衣无缝 tiān yī wú fèng) Giải nghĩa: ý chỉ sự vật,sự việc vô cùng hoàn hảo tuyệt. vời, đến nỗi không có gì để chê trách.
Huống chi, di động hắn căn bản không có tung tích APP, này lại nên giải thích từ đâu?
Chỉ bằng một gói biểu cảm, nói mấy câu đã có thể định tội cho hắn sao?
Đúng rồi, làm chữ đánh dấu.
Nếu thật sự thuộc về Tư Việt, như vậy tội danh "người anh em A Cường" này, cậu cũng thật sự chứng thực.
Nghĩ đến đây, Yến Cửu một lần nữa mở ra cuốn 《Phụ Vương Lãnh Khốc: Trong Tay Ta Yếu Đuối 》 được đánh dấu ra, lại từ trong kệ sách lấy cuốn cậu thích nhất 《 Cường Tình Khóa Ái: Quốc Sư Đại Nhân Trói Tiên Quân 》, đồng dạng tìm được đánh dấu ngày trước, đặt hai cuốn ở cùng nhau, bắt đầu đối lập chữ viết.
Từ lúc cậu mất trí nhớ, rất nhiều sinh hoạt thói quen đều có thay đổi thật lớn, ngay cả viết chữ cũng để lộ khí chất khác nhau.
Thế cho nên mới vừa mở ra, Yến Cửu hoàn toàn không nhận ra những đánh dấu đó chính là cậu làm.
Hiện tại phục hồi tinh thần lại, tuy rằng cậu cảm thấy mấy chữ này đột nhiên thật xa lạ, nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát, không khó coi đây là chữ viết trước đó của cậu.
Chẳng lẽ...... Tư Việt và người anh em A Cường, thật sự không phải cùng một người?
Mang theo cân nhắc mê mang không rõ chưa giải này, Yến Cửu thả lại cuốn 《Phụ Vương Lãnh Khốc: Trong Tay Ta Yếu Đuối 》 về vị trí ban đầu trên kệ sách, rồi sau đó tâm phiền ý loạn rời đi thư phòng.
Nhưng cậu lại không phát hiện, lúc cậu thả sách về lại kệ, camera theo dõi bên góc phải thư phòng hơi hoạt động.
***
Tính Yến Cửu nôn nóng, một khi bị sự tình đó làm khó, trước khi nghĩ thông suốt, thì không thể làm được chuyện gì khác.
Từ thư phòng trở lại phòng ngủ, bữa trưa cậu cũng không xuống lầu ăn, cứ như vậy mềm như bông nằm ở trên giường, chớp mắt nhìn trần nhà.
Nghĩ trăm lần cũng không ra, Yến Cửu móc ra di động, nhấn mở thông tin WeChat, lần lượt loại bỏ từng cái có thể là người anh em A Cường.
Đầu tiên cậu dò hỏi Hồ Bằng cùng Cẩu Dậu.
【 Lâm Ấm: Hồ Li, xin hỏi anh có cái nhìn gì với văn học cưỡng chế? 】
【 Lâm Ấm: Đối với yêu thích chung của chúng ta, anh có gì muốn nói với tôi không? 】
Hồ Bằng sinh hoạt rất thanh thản, có bó lớn thời gian và tinh lực ở bên ngoài thưởng nhạc, Yến Cửu mới vừa gửi tin nhắn qua, anh ta đã trả lời.
【 Hồ Li: Tiểu Cửu, cậu không phải lại đụng vào đầu chứ? Cậu hiện tại ở đâu? Tôi lập tức chạy qua 】
Yến Cửu: "......"
【 Lâm Ấm: Tôi không sao, chỉ tùy tiện hỏi thôi 】
Có thể loại trừ hiềm nghi của Hồ Li.
【 Hồ Li: Tôi không tin cậu không có việc gì, cậu gửi tin nhắn lại đây, nói là ""Hồ Li, so với Tư Việt tôi càng yêu anh", nếu cậu không nói, nhất định có vấn đề, tôi hiện tại đi tìm cậu 】
Yến Cửu bất đắc dĩ giữ màn hình, dựa theo yêu cầu Hồ Bằng nói: "Hồ Li, so với Tư Việt tôi càng...... Xin lỗi tôi nói không nên lời."
Vốn tưởng rằng không hoàn thành nhiệm vụ, bản thân kế tiếp khẳng định sẽ chịu Hồ Bằng điên cuồng oanh tạc, không nghĩ tới di động rung lên, Yến Cửu click mở tin tức vừa thấy ——
【 Hồ Li: Đúng rồi, đây mới là cậu, hai tên não yêu đương mùa xuân 】
【 Hồ Li: Nếu cậu thật sự nói, chứng minh cậu mới thật sự có vấn đề, được rồi, cậu cứ nghỉ đi, tôi đang bận 】
【 Hồ Li: Đúng rồi, thay tôi chào Mạt Mạt nhé, nói với nói chú Tiểu Hồ mấy ngày nữa sẽ đi thăm béc 】
Yến Cửu bị đánh ngược á khẩu không trả lời: "......"
Uể oải một lát, Yến Cửu dốc sức làm lại, đem lời nói tương tự thuật một lần với Cẩu Dậu.
【 Lâm Ấm: Tiểu Cẩu, xin hỏi anh có cái nhìn gì với văn học cưỡng chế? Đối với yêu thích chung của chúng ta, anh có gì muốn nói với tôi không? 】
Tốc độ trả lời của Cẩu Dậu chậm hơn Hồ Bằng một chút, chẳng qua như cũ ở trong phạm vi tiếp thu được.
【 Tiểu Cẩu: Cậu điên rồi à 】
Lời ít ý nhiều, rõ ràng sáng tỏ.
Yến Cửu: "......"
Cậu hoài nghi thừa Cẩu Dậu, sẽ ít bị mắng hơn.
ở chỗ Hồ Bằng cùng Cẩu Dậu ăn bẹp, Yến Cửu không những không nhụt chí, ngược lại càng đánh càng hăng, theo thứ tự danh sách bạn tốt của mình hỏi thăm toàn bộ, lại nhận được đáp án thống nhất ——
【 Tiểu Lương: Xin lỗi ông chủ, tôi thừa nhận bản thân trong lúc đi làm có lén sờ cá, tôi bảo đảm lần sau không bao giờ làm nữa】
【 Tiểu Lâm: Ông chủ, quả cam lớn lần trước nhặt về thực sự muốn ép con mèo tam thể, vừa lúc vết thương của nó đã lành, tôi chuẩn bị ngày mai triệt sản nó 】
【Anh Sanh: Tiểu Yến, cậu có phải bệnh rồi không? Nếu thân thể không thoải mái, nhất định phải kịp thời đi bệnh viện nha 】
【 Anh Trì: Tiểu Yến, cậu đang nói thứ gì, sao mà anh Trì đọc không hiểu 】
【 Hòa Lý: Tiểu Cửu, cậu có phải bị bắt cóc không? Đây là ám hiệu đúng không? Tôi lập tức liên hệ ngài Tư! Không được, ngài Tư nghe xong nhất định sẽ khẩn trương, tôi báo Yến tổng trước! 】
【 Anh Cận: Alo? Tiểu Yến, sao cậu biết được gần đây anh mới hoàn thành phối âm cho một bộ kịch truyền thanh cùng hai bộ kịch tiên hiệp, đều cải biên từ tiểu thuyết tình yêu cưỡng chế, cậu cũng đã đọc à? 】
【 Anh Mạnh: Tiểu Yến, thứ đồ kia không thịnh hành đọc a, tôi cảm thấy xuyên sách có khả năng thật sự tồn tại, cậu đừng đọc mấy thứ kia, tôi không biết đâu 】
【foolish Đinh: Trúng tà à? 】
【 anh cả: Cút 】
Yến Cửu: "......"
Cẩu Dậu, Đinh Tư Dận, anh cra.
Ba người bọn họ lời ai cũng ít, lại mắng tàn nhẫn hơn những người khác.
Nhưng nội tâm cậu lại không hề gợn sóng.
Yến Cửu khóa màn hình, thuận tay ném điện thoại tới bên gối đầu, nặng nề thở dài.
Cậu khi nào mới có thể bắt được tên 'hung phạm' tuyệt đối cố ý ẩn giấu bên cạnh cậu đây.
Người anh em A Cường cho cậu cảm giác thật sự quá quen thuộc.
Yến Cửu thậm chí bởi vậy bắt đầu hoài nghi đồng chí Yến Bằng Giang.
Chỉ có điều cậu đã xác nhận với nữ sĩ Yến Đình Đình mười mấy lần rằng đồng chí Yến Bằng Giang tuyệt đối không có năng lực lưu gói biểu cảm, mới hoàn toàn xóa tên cha già mình khỏi 'danh sách người anh em A Cường hư hư thực thưc".
Á?!
Anh Thi không phải ở cách vách sao, vì sao không tìm y hỗ trợ bày kế chứ?
Nghĩ vậy, Yến Cửu "Đằng" một cái ngồi dậy tới, bắt lấy di động rời đi phòng ngủ.
*
Thi Hách Nhân đang đắm chìm trong vui sướng sờ chó không thể kềm chế, nghe thấy tiếng Yến Cửu đập cửa, y cũng chỉ vội vàng ngẩng đầu lên tiếng: "Mau tiến vào ~"
Yến Cửu cực kỳ hài lòng với trạng thái thả lỏng của anh Thi, đẩy cửa đi đến: "Anh Thi có bận không?"
Ngữ khí này của cậu, hiển nhiên có việc muốn nhờ.
Thi Hách Nhân cười vẫy vẫy bộ đồ nhỏ trong tay: "Dì Triệu làm quần áo cho Môi Môi, Thán Thán cùng Trư Quyển, anh đang mặc cho tụi nó."
"Nha, còn khá xinh đẹp," Yến Cửu tùy tay cầm lấy một bộ lên đánh giá, "Tay nghề dì Triệu thật không sai, đường may kỹ càng."
"Ha ha, đúng vậy, cho nên anh đi theo học tập một chút," Thi Hách Nhân cầm lấy một bộ đồ nhỏ màu lam đưa cho Yến Cửu, "Xem, đây là anh làm."
Mạt Mạt khen nói: "Bác Thi làm siêu cấp giỏi luôn ~ giỏi giống như bà Triệu ~"
Sớm tại lúc Cửu Cửu tiến vào, Mạt Mạt cũng đã nhiệt tình dán lên, cùng Việt Quất mãnh liệt tranh sủng quậy một trận, cuối cùng cũng nhận được Cửu Cửu khen thưởng ôm vào trong ngực.
Norbert và Hayden thành thành thật thật ghé vào bên người Thi Hách Nhân, dường như rất cảm thấy hứng thú với bộ đồ trong tay y, thấy chủ nhân tiến vào, hai đứa nó đứng que quẩy cái đuôi một lát, rồi lại bò về cạnh chân Thi Hách Nhân, tiếp tục thưởng thức y mặc quần áo cho Trư Quyển.
"Cửu Cửu ~ bố đã ăn cơm chưa nha?" Mạt Mạt trung thực ghé đầu nhỏ đến hõm vai Cửu Cửu, dẩu miệng nói, "Không thể không ăn cơm đựt ~"
"Bố đã ăn rồi, vào lúc con ngủ đã ăn rồi." Mắt Yến Cửu không chớp đưa ra lời nói dối.
Mạt Mạt tin là thật "à" một tiếng, nhân tiện khen thưởng Yến Cửu một nụ hôn.
Thấy bé con nhà mình lo lắng cho sức khỏe mình đến vậy, trong lòng Yến Cửu nổi lên một tia áy náy, nghĩ chỉ cần cùng anh Thi nghĩ kế hoạch bắt được 'người anh em A Cường' rồi, cậu lập tức xuống lầu ăn cơm.
Không thể cô phụ sự quan tâm Mạt Mạt.
"Đúng rồi, anh Thi, nói lên văn học cưỡng chế ......" Yến Cửu chuyển chuyện, lại làm bộ ngữ khí mình thật tự nhiên, "Anh có cái nhìn gì với văn học cưỡng chế?"
Thi Hách Nhân ngây ngốc nhìn hắn, dường như không thể tin được trí nhớ chính mình: "Chúng ta...... Khi nào 'nói đến' văn học cưỡng chế?"
Đề tài xoay chuyển không khỏi cũng quá đông cứng rồi?
Cũng may Thi Hách Nhân đã sớm làm ra chuẩn bị việc mạch não kỳ lạ của Yến Cửu , nghe xong giơ tay, làm ra dáng vẻ của đạo sư, nói với Yến Cửu: "Mời cậu nói chuyện xưa."
Thấy anh Thi hiểu mình như vậy, Yến Cửu cũng không hề khách khí với y, ôm Mạt Mạt một mông ngồi ở mép giường, cả người tê liệt ngã xuống chăn mềm mại, nhắm mắt lại, sống không còn gì luyến tiếc nói với Thi Hách Nhân: "Anh Thi, em sắp mệt chết."
Có Mạt Mạt cùng nhóm chó ở bên người, tâm tình Thi Hách Nhân vui vẻ lạ thường, , nghe vậy tò mò hỏi Yến Cửu: "Cậu cùng dì Triệu làm cơm xong, lại hỗ trợ cùng nhau làm việc nhà?"
"A, là có chuyện như vậy, nhưng cái này không phải mấu chốt," Yến Cửu mở khóa điện thoại, theo vải dệt bóng loáng đẩy đến trong tầm tay Thi Hách Nhân, cho y nhìn thấy giao diện trên màn hình, đồng thời giải thích, "Em chỉ muốn biết 'người anh em A Cường' rốt cuộc là ai, kết quả bận việc một buổi trưa, cũng không tìm ra đáp án."
Thi Hách Nhân tiếp nhận di động đơn giản nhìn qua, lại đẩy điện thoại trở về, theo sau có chút ngạc nhiên hỏi: "Cậu...... Một buổi chiều này cậu xác nhận với bao nhiêu người?"
Trong giọng nói y tràn ngập khó tin.
Nhưng Yến Cửu chỉ lo giải quyết vấn đề, cũng không chú ý tới phản ứng anh Thi, nhấn mở khung thoại lướt trên dưới một lần sau, trả lời nói: "Đại khái bảy, tám mươi người."
Thi Hách Nhân: "......"
Yến Cửu kinh ngạc nhìn y: "Làm sao vậy anh Thi?"
Thi Hách Nhân thử thăm dò thái độ Yến Cửu: "Tiểu Cửu, vô luận trước tai nạn xe, hay sau tai nạn xe, cậu đều không cho rằng sở thích đọc truyện cưỡng chế yêu này...... Thoáng có một chút biến thái à?"
Yến Cửu gật gật đầu: "Có chút."
Bằng không cậu cũng không đến mức có được một tri kỷ như người anh em A Cường, sẽ như có được chí bảo thế.
Đến nỗi cậu vì sao lại coi người anh em A Cường thành bạn tốt thổ lộ tình cảm, hoàn toàn bởi vì loại người ngày thường che giấu XP quá tốt, dẫn tới có thể gặp một người cùng chung chí hướng đọc sách, giao lưu, sẽ làm cảm giác hạnh phúc bùng nổ.
Thi Hách Nhân ôm Mạt Mạt, một lời trúng đích nói một sự thật hậu tri hậu giác, khiến cả người Yến Cửu đổ mồ hôi lạnh ——
"Tiểu Cửu, anh hiểu cậu mang tâm tình nóng lòng biết người anh em A Cường là ai, nhưng cậu có ý thức được ......"
Yến Cửu nắm di động, chờ anh Thi nói hết lời.
Thi Hách Nhân tiếp nhận di động Yến Cửu, tùy ý nhấn vài khung chat, phát hiện trong quá trình Yến Cửu nói chuyện với đối phương, đều thập phần quên mình mà tới "Đối với yêu thích chung của chúng ta".
Y nhìn ra được đây là phương thức Yến Cửu 'lừa người', muốn đối phương thừa nhận mình chính là người anh em A Cường, chỉ có điều ——
"Cậu dưới tình huống BT này, bất giác tiết lộ ra ngoài rồi?"
Biểu cảm trên mặt Yến Cửu chậm rãi lộ ra một tia vết rách.
Thi Hách Nhân khó nén bi thống, tiếp tục nói: "Nói cách khác, hiện tại ít nhất có bảy, tám mươi người biết...... Cậu lén lút thích xem tiểu thuyết yêu đương cưỡng chế."
Yến Cửu: "!!!"
Á! Cậu thế mà không nghĩ tới cái này!
Muốn chết!
Này không phải mất mặt quá độ sao!
Yến Cửu cứng đờ căng sống lưng, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Cậu nên làm cái gì bây giờ???
Nói với những người đó, thời điểm chiều nay bị trộm tài khoản?
Vấn đề là, ai hao hết tâm tư trộm cái tài khoản này, chỉ để hỏi người khác "Anh có phải cũng thích tiểu thuyết tình yêu cưỡng chế giống tôi không" thôi à ?!
Kia không phải chỉ do bệnh sao?
"Chuyện từng làm sai như vậy ai cũng từng làm," Thi Hách Nhân vỗ vỗ vai cậu, an ủi, "Anh cũng từng làm, cậu đừng quá căng thẳng."
......Cho dù không thèm nhìn tới đánh sai điện thoại, còn mắng người ta một chuyện ngu xuẩn.
So với chính mình mất mặt, nghe anh Thi từng làm sai hiển nhiên càng làm cho Yến Cửu cảm thấy hứng thú.
Vừa dứt lời, Yến Cửu mở miệng nói: "Nói thử nghe một chút."
Thi Hách Nhân tức giận bất bình: "...... Cậu có lễ phép sao?"
1 giúp 1, 0 giúp 0, Thi Hách Nhân rốt cuộc nhìn không được Yến Cửu buồn rầu, bưng lên cái ly uống ngụm nước, sau đó nghiêm mặt nói: "Tiểu Cửu, cậu có đối tượng thập phần hoài nghi chưa?"
Yến Cửu lắc đầu, nghĩ đến Tư Việt, lại gật đầu: "...... Có."
"Kỳ thật anh cũng có một người rất hoài nghi," Thi Hách Nhân do dự, "Nhưng anh không xác định có phải cậu ta hay không."
"Là Tư Việt sao?" Yến Cửu hỏi.
Thi Hách Nhân gật đầu nói: "Đúng vậy."
"Em cũng cảm thấy là anh ấy," nghe được anh Thi phán đoán, Yến Cửu không khỏi càng thêm kiên định quyết tâm của mình xác nhận Tư Việt chính là người anh em A Cường, "Nhưng nếu tùy tiện hỏi, anh ấy tuyệt đối sẽ không thừa nhận."
Bằng vào hiểu biết của mình với Tư Việt, Thi Hách Nhân nghiêm túc nói: "Đúng vậy, Tư Việt rất gian manh."
Yến Cửu đồng ý gật đầu.
Xác thật, Tư Việt còn chó hơn cả trộm.
"Cho nên nếu muốn để cậu ta thừa nhận chính mình chính là 'người anh em A Cường', chúng ta cần một phương pháp đặc thù." Thi Hách Nhân nói.
"Chúng ta cần dùng phương pháp đặc thù~" Mạt Mạt nghe không hiểu, nhưng không ảnh hưởng bé đi theo xem náo nhiệt.
Thi Hách Nhân cười khuôn mặt nhỏ của bé, tiếp theo nói với Yến Cửu: "Huống chi, hiện tại chúng ta còn chưa xác nhận cậu ta chính là 'người anh em A Cường' đúng không?"
Yến Cửu ý bảo anh Thi ca tiếp tục.
Cậu quả nhiên tìm đúng người.
"Cho nên chúng ta hiện tại phải làm chuyện, chính là không thể rút dây động rừng," Thi Hách Nhân móc di động đầu ngón tay bay nhanh trên bàn phím soạn kế hoạch, "Tiểu Cửu, cậu biết dạng gì bắt trộm tốt nhất không"
Ánh mắt Yến Cửu như cũ lộ ra mờ mịt.
Cậu không biết, cậu chưa từng bắt trộm.
"Muốn Tư Việt tự mình rơi vào hố, như vậy cậu mới có thể thừa nhận thân phận thật cậu ta, tục ngữ nói, không nỡ bỏ con sao bắt được sói(*),"Thi Hách Nhân thấm thía vỗ vỗ bả vai Yến Cửu, "Cậu có hiểu ý anh không?"
(*) 舍不得孩子套不着狼/Xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang/ Không nỡ bỏ con sao bắt được sói: nghĩa là muốn đạt được điều gì thì phải trả bàng cái giá đắt ngang thế.
Yến Cửu liên tưởng một chút bản thân muốn thực thi câu tục ngữ này, hẳn làm gì với Tư Việt.
Nghĩ thông suốt rồi, cậu hít sâu một hơi, gật đầu: "Đã hiểu."
***
Sau cơm chiều.
Yến Cửu mang theo kế hoạch cùng định với anh Thi, khẩn trương lại phấn chấn bắt đầu hành động.
Đầu tiên, cậu cần phải Tư Việt sau cơm chiều tiến vào thư phòng làm việc đến trong ổ chăn.
"...... Cửu Cửu?" Tư Việt kinh ngạc nhìn cậu lôi kéo cà vạt hắn, thanh niên một đường dắt hắn về phòng ngủ, "Em làm gì vậy?"
Yến Cửu bắt chước học theo phương thức nói chuyện ngày đó của Tư Việt, chỉ tiếp nửa câu sau: "Anh."
Cậu đưa lưng về phía Tư Việt, bởi vậy căn bản không cho Tư Việt nhìn đến dáng vẻ đã đỏ bừng mặt của mình.
Tư Việt hít sâu một hơi: "...... Này, không tốt lắm đâu."
Nghe được phản ứng của Tư Việt, Yến Cửu không khỏi nhớ tới việc trước đó mình nghi ngờ Tư Việt có thể sinh ra tâm cảnh giác hay không, anh Thi đã trả lời "mặc kê cậu có cái mục đích gì, chỉ cần nhìn đến cậu quyến rũ cậu ta, tên não yêu đương kia nhất định không nhịn được", Yến Cửu mới có thể thoáng buông tâm.
Yến Cửu đóng cửa lại, cười ngâm ngâm ngước mắt nhìn vào đôi mắt hắn: "Có gì không tốt, chúng ta cũng không phải yêu đương vụng trộm."
Nói xong, cậu đi đến mép giường, lại một lần chủ động ấn vào cái nút kia, vỗ vỗ giường: "Ngồi."
Tư Việt trước nay chưa từng nghĩ Yến Cửu sẽ tích cực với chuyện này như vậy.
Thậm chí nguyện ý tốn tâm tư đi chuẩn bị ...... Vài đồ chơi mới mẻ khiến cả hai đều cảm thấy mặt đỏ tai hồng.
......
"Không sao đâu, trước không cần phải xen vào," Yến Cửu cậy mạnh chống một hơi từ trong chăn bò lên, nói với Tư Việt đang muốn giúp cậu, "Em đi xem Mạt Mạt."
Tư Việt nhíu mày: "Hiện tại?"
Yến Cửu trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: "Em đi xem con trai em còn cần quản khi nào sao?"
Tư Việt lo lắng hai chân cậu run, liền chủ động ngồi dậy: "Để anh ôm con lại đây, đỡ em phải đi qua."
Sao mà được?
Yến Cửu vội vàng nói nhanh: "Lỡ đâu Mạt Mạt ngủ rồi thì làm sao bây giờ? Anh làm ba thế nào đấy? Tư Việt, anh làm cha quả thực không đạt tiêu chuẩn, em rất thất vọng với anh."
Cha họ Tư không đủ tiêu chuẩn không có chỗ dung thân: "......Vậy anh đi cùng em."
Yến Cửu giơ tay ngăn lại: "Không, em muốn yên lặng một chút."
Tư Việt: "......"
*
Gian nan ném xuống Tư Việt dây dưa, Yến Cửu vội vàng rời đi phòng ngủ, bằng vào cảm giác tín nhiệm muốn kiểm chứng sự thật, khoác áo tắm dài ở thư phòng.
Đóng chặt cửa thư phòng, mắt cậu nhìn thẳng hướng tiến vào chiều nay, theo bản năng xem nhẹ đồ vật —— như máy tính trên bàn làm việc Tư Việt.
Màn hình sáng lên, tiến vào giao diện mật mã.
Yến Cửu thử sinh nhật Tư Việt, không có mở ra.
Cậu khẽ sửng sốt, lại thử sinh nhật của mình ——
【 hoan nghênh ngài 】
Tuy rằng bị tình yêu của Tư Việt ở chỗ không người vây quanh đến trong lòng nóng lên, nhưng Yến Cửu vẫn nhanh chóng hồi thần, đem lực chú ý đặt trên màn hình đang sáng lên.
Yến Cửu luôn ghi nhớ từng bước anh Thi dạy mình.
——lúc đi vào rồi, cậu cứ mở máy tính ra, cố làm ra vẻ chọn vài cái, nhìn màn hình máy tính lộ ra nụ cười nắm chắc thắng lợi, bảo đảm Tư Việt sẽ lập tức quỳ xuống đất xin tha ——
Yến Cửu làm từng bước làm theo, ngồi trên ghế mặt hướng máy tính, loạng choạng tùy ý xoay con chuột chọn vài cái, sau đó nhìn trên màn hình là ảnh chụp chung của mình với Tư Việt, lộ ra tươi cười cao thâm.
Phảng phất thật sự nhìn thấy đồ vật không nên nhìn thấy.
Trong phòng ngủ.
Tư Việt đã thoả mãn nửa dựa vào đầu giường, giống như vợ nhỏ chứa đầy ngượng ngùng vừa giao mình cho người thương, tiền đề là......Nên xem nhẹ một thân cơ bắp lực lưỡng có thể so với điêu khắc của hắn.
Hắn buồn chán đợi một hồi lâu, cũng không thấy Cửu Cửu có trở về, muốn đi ra ngoài tìm cậu, lại sợ Cửu Cửu không vui, vì thế móc ra di động, muốn xem camera hành lang.
Nhưng mà, khi hắn ở cửa sổ nhỏ tìm kiếm camera hành lang, đột nhiên chú ý tới camera góc phải bên dưới thư phòng, Cửu Cửu thình lình ngồi trên ghế của hắn, đang hoạt động con chuột chọn gì đó!
Tư Việt tức khắc kinh hãi.
Hắn rất ít khi hoảng loạn như vậy
Mà hiện tại liền có thể coi như một lần.
Tư Việt lặp lại xác nhận Cửu Cửu thật sự trong thư phòng không sai, vội vã xốc lên chăn xuống giường.
Yến Cửu ở trong thư phòng đợi hơn nửa ngày, cố nén xúc động nhìn sang camera, đang ở trước máy tính đoan chính ngồi chờ cá cắn câu.
Quả nhiên, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập.
Nghe động tĩnh là Tư Việt.
Yến Cửu áp xuống ý cười đứng lên, hơi nhướng chân mày, chờ đợi Tư Việt tiến vào.
Chịu chết đi, đầu bếp nhỏ quỷ kế đa đoan!
Thế mà dám giả thành em giai tri tâm lừa cậu!
"Phanh ——"
Cửa thư phòng bị mạnh mẽ đẩy ra.
Không đợi Yến Cửu diễn đủ nghiện, mở miệng nói những lời "cuối cùng chờ được anh", trước mắt liền hiện lên một bóng đen.
Ngay sau đó, bóng đen kia vỗ tay từ trên bàn đoạt một đồ vật khổng lồ, tiếp theo xoay người tông cửa xông ra.
Để lại Yến Cửu một mình đứng đó, trước mắt bàng hoàng.
...... Vừa mới đã xảy ra cái gì?
Tư Việt có phải đã tiến vào không?
Người đâu rồi?
Nhìn trên sàn nhà còn có ly nước lăn long lóc, Yến Cửu lúc này mới xác định, bản thân không nhìn thấy ảo giác.
Cậu giật mình nhìn trên bàn chỉ còn lại ổ điện, nắm trong tay con chuột, chậm chạp không hồi phục tinh thần lại.
Tư Việt đây là...... Rút toàn bộ máy tính đi rồi?!
Tác giả có lời muốn nói:
Em Tư:!!!
Cửu Cửu: Cuối cùng em cũng bắt được được anh (* ̄︶ ̄)
Anh Thi: Tui thật đúng là băng tuyết thông minh
Em Tư: ( ôm máy tính vừa chạy vừa quay đầu lại ) đào cảnh sát bảo vệ mỏ cáo
Anh Thi: Không không không, cái nhà này không có tui phải giải tán
Yến tổng: Có cậu, hai người bọn họ giống như giải tán càng nhanh hơn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.