Mỹ Nhân Cá Mặn Bạo Hồng Ở Show Thiếu Nhi
Chương 3
Thủ Ước
29/08/2024
Biên dịch : Yên Hy
Chỉnh sửa : VaxNeuvi
Từ khi Yến Cửu tỉnh lại, phòng bệnh vẫn luôn sôi nổi không ngừng, thẳng đến nhận được điện thoại của Chân Hòa Lý, cậu mới tính có thời gian thật sự chơi cùng Mạt Mạt chốc lát.
Chẳng qua trước đó, cậu có một vấn đề muốn hỏi.
"Mạt Mạt, ba đối xử với con thế nào?"
Yến Cửu nóng lòng chứng thực thái độ Tư Việt thông qua đứa nhỏ.
Nhớ tới ba trước khi đi nghiêm túc cảnh cáo mình, cả chuyện thương tâm khi ba về không được ăn kẹo, Mạt Mạt tủi thân bẹp bẹp miệng, nắm lấy cơ hội cáo trạng: "Ba hông thích Mạt Mạt......"
Quả nhiên...... Vai công chính mặt người dạ thú.
"Không có việc gì, bé ngoan, chờ bố ly hôn với ba con rồi, con sẽ không bị tủi thân nữa."
Yến Cửu tan nát cõi lòng ôm lấy Mạt Mạt, vội vã dỗ dành an ủi bé, không để ý Mạt Mạt còn chưa nói xong câu.
Bị bố ôm vào trong ngực, nửa câu "Ăn quá nhiều kẹo" trong miệng Mạt Mạt bị nuốt cả vào bụng.
Có quả lê ăn cũng thích lắm!
*
Lúc Văn Chinh trở về từ công ty chi nhánh, vừa lúc là giờ cơm chiều, vì thế ghé qua Tư gia một chuyến, cầm theo đồ ăn dì Long đặc biệt nấu cho Yến Cửu cùng Mạt Mạt.
Yến Cửu mới tỉnh dậy từ hôn mê dài, dạ dày vẫn còn rất yếu ớt, bởi vậy dì Long nấu rất tỉ mỉ, từ nguyên liệu nấu đến thời gian nấu đều được khống chế, có thể gọi bằng từ hoàn hảo.
Nhìn một bàn lớn phủ kín đồ ăn, Yến Cửu gọi Văn Chinh đang xoay người đi ra ngoài: "Trợ lý Văn, ngồi ăn cùng đi, Mạt Mạt thích đông người náo nhiệt."
Bực bội chán ghét của Yến Cửu chỉ nhằm vào kẻ mặt người dạ thú – Tư Việt trong cảm nhận của cậu, đối với người vô tội vẫn duy trì thấy độ nhiệt tình ôn hòa.
Văn Chinh xác thật chưa ăn cơm, lúc này thấy giọng điệu của Yến Cửu giống như đúc lúc học còn ở cao trung, vì thế theo thói quen nói cảm ơn, ngồi xuống gần Mạt Mạt.
"Gào gào hú~"
"Cửu Cửu thử miếng đậu này đi ~"
"Thú Văn cũng ăn một miếng nào ~"
Trong phòng bệnh không khí ấm áp hoàn toàn dựa vào tiếng Mạt Mạt không ngừng tán dương duy trì, Văn Chinh ăn ké vẫn luôn nâng không khí.
"À, cảm ơn Mạt Mạt, sao con biết Chú Văn thích ăn đậu nhất nào," Văn Chinh yêu thích không buông tay xoa đầu nhỏ, Mạt Mạt, ngược lại nói với Yến Cửu, "Tay nghề dì Long tốt thật."
Nghe vậy, Yến Cửu gật đầu đồng ý: "Tay nghe dì Long vẫn luôn rất tốt."
...... Không nhớ ngài Tư, lại nhớ hương vị đồ ăn từ nữ đầu bếp Tư gia sao?
Đối với tình huống của Yến Cửu, Văn Chinh đều yên lặng ghi nhớ, để lúc sau thuật lại cho Tư Việt nghe.
Văn Chinh lúc nào cũng ghi nhớ sứ mệnh của mình, nói bóng nói gió với Yến Cửu: "Con trai Dì Long làm đầu bếp chính ở khách sạn Tư thị, kết quả mỗi lần về Tư gia vẫn bị dì Long răn dạy đủ thứ, nói món ăn anh ấy làm chưa đủ tinh xảo, ha ha, chờ cậu Yến về biệt thực có thể thường xuyên thấy cảnh anh Long bị dì Long dạy dỗ."
"A, nói đến chuyện này, tôi nhớ ra rồi," Yến Cửu buông chiếc đũa, nói với Văn Chinh, "Chờ khi tôi xuất viện, sẽ không trở về biệt thự."
Vừa dứt lời, Văn Chinh suýt nữa nghiêng đổ chén trong tay, trong lòng đồng thời đổ mồ hôi thay hôn nhân của Tư Việt, cũng không quên hỏi thử lý do Yến Cửu không trở về biệt thự: "......Cậu phải về Yến gia sao?"
Hôn mê mấy tháng ở bệnh viện, vừa xuất hiện về nhà mình ở một thời gian tự nhiên không có gì đáng trách, chỉ đành khổ ngài Tư mỗi ngày phải bôn ba hai đầu.
"Cũng không trở về Yến gia," Yến Cửu nhấn nhấn màn hình di động, cho Văn Chinh nhìn thoáng qua tóm tắt tiết mục Chân Hòa Lý gửi cho cậu, "Tôi muốn mang Mạt Mạt đi quay chương trình thiếu nhi."
Văn Chinh: "...Chương trình thiếu nhi?"
*
Chân Hòa Lý mới từ Cương thị trở lại Kinh Hải, còn chưa kịp đến bệnh viện đi thăm Yến Cửu, đã bị lãnh đạo lệ thuộc kêu qua.
Huy Đồ là một trong những công ty quản lý hàng đầu ngành giải trí, nhiều năm qua bồi dưỡng không ít ảnh đế ảnh hậu đức cao vọng trọng, nhà nhà đều biết thiên vương hài kịch, ca sĩ đỉnh lưu chạm bỏng tay, chỉ bằng thành tích này, đủ để quét ngang nửa bầu trời phim ảnh ca hát, nhưng lần này nhận được lời mời không thể khinh thường từ đài truyền hình Phù Vân, cũng khiến các lãnh đạo tầng cao phá lệ coi trọng.
(*)Ảnh đế (hậu) là nam (nữ) diễn viên chính xuất sắc nhất trong PHIM ĐIỆN ẢNH
Chân Hòa Lý gõ gõ cửa, nghe thấy bên trong vang lên tiếng 'vào đi', mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chào người đàn ông ngồi ở ghế ông chủ: "Chào Vạn tổng, ông tìm tôi sao."
Huy Đồ đông nghệ sĩ, bởi vậy nhân viên công tác cũng không có quá nhiều thời giờ hàn huyên với nhau.
Vạn tổng thấy Chân Hòa Lý, duỗi tay ý bảo anh ta ngồi xuống, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Bọn họ tích cực chủ động liên hệ với ông như vậy, đơn giản muốn dựa vào hắc hồng(*) của Yến Cửu tạo mục đích, tuy rằng vị trí mấy tổ khách mời cũ đã sớm đủ, nhưng so ra, khán giả càng thích minh tinh có thể khiến bọn họ tranh cãi, thảo luận.
(*)Hắc hồng – 黑红 /hei hóng/: Tự bôi xấu bản thân. để nổi tiếng, nổi bằng scandal.
Chân Hòa Lý nhíu mày: "Nhưng Vạn tổng, scandal của Tiểu Cửu chỉ là hiểu lầm, lúc ấy cậu ấy cũng không có......"
Thấy Chân Hòa Lý nghiêm trang muốn thay Yến Cửu giải thích, Vạn tổng cảm thấy có chút buồn cười, ông ta buông tay, ngắt lời nói: "Thôi thôi thôi, ai để ý chứ?"
Chân Hòa Lý biết không giải thích thông được, vì thế ngậm miệng, cúi đầu không hé răng.
"Yến Cửu gần nhất đang làm gì? Cậu ta không đóng phim, quảng cáo cũng không chạy, cậu ta còn bao nhiêu tiền?" Lúc Vạn tổng nói, ánh mắt nhìn về phía Chân Hòa Lý mang theo dò xét.
Chân Hòa Lý bình tĩnh trả lời: "Vẫn ổn, ngày thường cậu ấy tương đối tiết kiệm, cho nên kiếm tiền cũng đủ cậu ấy......"
"Anh đừng cho rằng tôi không rõ bối cảnh của Yến Cửu," Vạn tổng cười hừ nói, "Đối tượng kết hôn bí mật của cậu ta là Tư Việt đúng không?"
Sắc mặt Chân Hòa Lý cứng đờ.
"Vạn tổng......"
Thấy anh ta lộ biểu cảm bất an, Vạn tổng xua xua tay, thành thật nói: "Thôi, tôi cũng chỉ biết để trong lòng, lá gan còn chưa lớn đến mức đi nói nhảm khắp nơi."
Chân Hòa Lý nhẹ nhàng thở ra.
Ngược lại anh ta không phải cảm thấy khẩn trương thay Yến Cửu...... Mà là thiếu bên đối diện thật sự là chuyện xấu.
Vạn tổng đương nhiên không biết trong lòng suy nghĩ Chân Hòa Lý cái gì, khoe khoang thẳng: "Anh xem, cho dù anh thay cậu ta gạt tôi, không phải tôi vẫn biết được sao?"
Ông sở dĩ dám công khai nói như vậy, bởi vì Huy Đồ có quy định, bình thường trước khi nhân viên vào văn phòng lãnh đạo, đều phải bỏ vật dụng liên lạc ở ngoài cửa, một là để tránh quấy rầy thảo luận công việc, một điều khác để phòng ngừa nhân viên ghi âm.
"Chỉ là không nghĩ tới tên nhóc Yến Cửu này thật đúng là thâm tàng bất lộ, lúc mới vừa biết, tôi cũng sợ ngây người......" Vạn tổng ý thức được bản thân nói hơi nhiều, phẩy điếu thuốc, dựa vào ghế ông chủ phía sau, để lộ nụ cười chờ xem kịch vui, "Nếu đã có năng lực bay trên mây, thì phải biết nếu thật sự đụng tới trên đầu Thái Tuế... Vậy thì không còn gì để nói."
(*)Thái Tuế - theo quan niệm tín ngưỡng người xưa là vị tướng cai quản thiên hạ trong 1 năm
Chân Hòa Lý tâm tình trầm trọng cúi đầu.
Xác thật, chốc nữa đến bệnh viện, nhất định phải dặn dò Tiểu Cửu thật kỹ, lúc quay chụp đừng để mắc mưu của bọn họ.
Cho dù ngài Tư và Yến tổng xong việc nhất định sẽ truy cứu, nhưng hai chữ "Truy cứu" này, chung quy thành lập phía trên việc có hại với Yến Cửu, chi bằng trước tiên lẩn tránh đã. Chân Hòa Lý nghĩ thầm.
"Cho nên, để cho bọn họ đấu, mặc kệ phát sinh kết quả gì ......" Vạn tổng phủi phủi khói, khinh thường cười nhạt một tiếng, "Đều không có hại tới Huy Đồ chúng ta."
Nếu Yến Cửu bởi vì Scandal, bị tập thể dân mạng công kích, không cần công ty nhúng tay, Yến gia và Tư gia đã ra tay giải quyết, hơn nữa Huy Đồ sẽ không uổng một binh tốt mà lấy từ ngữ mấu chốt 'gia thế Yến Cửu' chiếm lĩnh hot search; nhưng nếu đài truyền hình Phù Vân đi nhầm quân cờ, ác ý cắt nối biên tập, vậy không thể nghi ngờ Huy Đồ thiếu một đối thủ cạnh tranh cực kỳ mạnh mẽ.
Cho dù thế nào, đều là kiếm của Huy Đồ.
Bản tính thương nhân chính là trục lợi, đối với suy nghĩ của Vạn tổng muốn ngồi trên núi xem hổ đấu, tuy rằng Chân Hòa Lý không tán đồng, nhưng lại không dám mở miệng phản bác, chỉ trong lòng lén ghi nhớ, chuẩn bị lát nữa chuyển lại cho Yến Cửu nghe.
"Vậy Vạn tổng, hiện tại tôi sẽ đưa tư liệu Tiểu Cửu và Mạt Mạt qua, sau đó trước tiên giúp hai người chuẩn bị vài đồ vật cần trong lúc quay chụp." Chân Hòa Lý tìm cái cớ, chuẩn bị rời đi.
"Đi đi."
*
Chân Hòa Lý từng chịu ân của Yến Cửu, nếu lúc ấy không có Yến Cửu không chút do dự trợ giúp, thì mẹ anh ta có thể đã nằm ở phần mộ.
Về vấn đề này, Chân Hòa Lý nguyện ý gọi nó là tình bạn định mệnh.
Cho nên Vạn tổng căn bản sẽ không hiểu, vì sao rõ ràng người phát lương là Huy Đồ, nhân viên của mình lại xoay khuỷu tay ra bên ngoài.
"Tiểu Cửu, sức khỏe cậu thật sự không có vấn đề gì chứ?" Chân Hòa Lý rốt cuộc ôm được bé Mạt Mạt đáng yêu nhớ thương ngày đêm, ngay cả lúc nói chuyện với Yến Cửu, tầm mắt luyến tiếc rời khỏi người bé Mạt Mạt, "Tôi thật sự lo cho cậu."
Yến Cửu cạn lời trừng mắt nhìn anh chàng một cái: "...... Đầu tôi bị thương, không phải người mù, lúc nói lo lắng cho tôi, ít ra cũng phải chân thành nhìn tôi một cái chứ?"
"Nhìn Cửu Cửu ~" Tay Mạt Mạt nâng mặt Chân Hòa Lý, nhẹ nhàng chuyển đầu anh ta về phía ông ba thái độ không tốt của mình, sau đó cười tủm tỉm về phía Yến Cửu nịnh nọt, "Cửu Cửu rượu men(*) nhất ~"
(*) bé Mạt bị ngọng, nói xinh đẹp漂亮[piàoliang] thành rượu men漂酿[piāo niáng]
Chân Hòa Lý chỉ nhìn thoáng qua, đã nhanh chóng quay về, tiếp tục dán dán Mạt Mạt: "Bố con dữ quá, chú Chân sợ hãi."
Đặc biệt vừa mới vào cửa, may mắn nghe hết trợ lý ngài Tư nói về tình huống bệnh hiện tại của Yến Cửu, nghĩ đến đây, Chân Hòa Lý không khỏi càng sợ hãi.
Yến Cửu ngồi ở giường bệnh nghịch khối Rubik Mạt Mạt đưa cho cậu: "Đại khái chiều mai tôi đã có thể xuất viện, bắt đầu quay vào năm ngày sau phải không?"
"Để tôi gửi thời gian cụ thể và tóm tắt tiết mục cho cậu," Chân Hòa Lý còn có việc, không thể ở bệnh viện lâu, "Ngày mai tôi lại bớt thời gian tới thăm cậu."
Thời điểm anh ta nói 'thăm cậu', ngữ khí không thành khẩn, mắt đều là bé nhỏ Mạt Mạt đang nhìn anh ta không chớp mắt.
Không nghĩ tới thái độ Yến Cửu thế nhưng không hung hắn khác thường, ngược lại hòa ái cầm tay Chân Hòa Lý: "Đi thong thả, bạn thân ái của tôi."
Chân Hòa Lý giật mình mở to hai mắt nhìn: "...... Cậu muốn giết tôi diệt khẩu sao? Có yêu cầu gì cậu cứ việc nói, cho anh em một cái thống khoái."
Tâm tư bị nhìn xuyên qua, Yến Cửu có chút ngượng ngùng vươn một ngón tay: "Nếu có thể, thì lần sau tới, mang giúp tôi một chai nước Phì Trạch Khoái Nhạc(*)."
(*)肥宅快乐水[Féi zhái kuài yào shuǐ]: Phì Trạch Khoái Nhạc Thủy: ngôn ngữ mạng thường dùng để chỉ coca cola. Chỉ những buổi tối lý tưởng của bạn đơn giản là nằm dài xem TV series; chơi game ở công ty và bên cạnh là nước có gas cũng như snack - Người dùng Internet ở Trung Quốc đã cho ra đời cụm từ dành riêng cho bạn: Phì Trạch Khoái Lạc (fat otaku happiness).
Lâu lắm không uống, cậu thèm muốn chết rồi.
Nhưng đáp lại cậu lại là tiếng đóng cửa quyết liệt lãnh khốc của Chân Hòa Lý.
Yến Cửu: "......"
Yến Cửu không còn hy vọng đầu nhìn trời, trong lòng là nỗi nhớ vô hạn với nước Phì Trạch Khoái Nhạc.
Mạt Mạt dọn ghế nhỏ vào toilet, mở vòi nước xả một bồn nước nhỏ.
Ở phương diện tự mình đi WC bé chưa từng cần Yến Cửu nhọc lòng, cho nên nghe thấy động tĩnh, Yến Cửu cũng không quá chú ý, như cũ tự mình phát ngốc.
"Cửu Cửu ~"
Tiếng kêu mềm mại đột nhiên đến trước mặt.
Yến Cửu mới vừa ngẩng đầu lên, đã thấy bé con nhà mình đang dùng đôi mắt chờ mong nhìn cậu, lại nhìn về hướng toilet, như đang đợi mình hỏi điều gì đó.
"Hả? Mạt Mạt đang làm cái gì nha?"
Mạt Mạt nhấp miệng, nghiêng đầu tròn xoay chuyển tròng mắt, do dự một chút, vẫn lắc đầu không chịu nói: "Cửu Cửu đoán đi!" Yến Cửu đối với Mạt Mạt vĩnh viễn có kiên nhẫn cùng nhiệt tình vượt mức bình thường, thấy thế, cậu lập tức làm bộ khó khăn đoán: "Ai nha, sao bố không đoán được Mạt Mạt làm gì trong toilet nha? Chẳng lẽ Mạt Mạt có phép thuật à?"
Mạt Mạt thấy được hiệu quả mình muốn, lập tức cảm thấy mỹ mãn xoay người, lê dép gấu trúc nhỏ lạch cạch lạch cạch chạy vào toilet, sau đó mang ra một thau nước, đi về hướng Yến Cửu.
Nhìn thấy khăn ở trong chậu nước Mạt Mạt bê ra, ánh mắt cha già đột nhiên có chút chua chát.
Con cậu mới ba tuổi, đã biết rót nước rửa chân cho bố rồi.
Nhà có con cái trưởng thành, phải sinh được một đứa như Yến Mạt Mạt!
Tuy rằng chậu nước này thoạt nhìn nhỏ, nhưng tóm lại là một mảnh tâm ý của đứa nhỏ, cậu tự nhiên thấy buồn cười......
Đại não Yến Cửu còn trôi trong dòng suy nghĩ, Mạt Mạt đã bê chậu nước đến trước mặt cậu, lòng tràn đầy vui mừng để bên miệng Yến Cửu: "Cửu Cửu thích...... Xà phòng, nước bọt biển!"
Bé ngoan, con thiệt hiếu thảo với bố con quá.
Yến Cửu "Bùm" một cái ngã nằm xuống gối đầu, thở dài một hơn.
Cậu muốn nước Phì Trạch Khoái Nhạc cơ.
Bàn tay bé nhỏ cầm ống hút nhựa, cao hứng phấn chấn tiến đến Yến Cửu bên cạnh: "Cửu Cửu ~ phù phù!"
...... Được rồi.
Yến Cửu chậm rãi hít vào một hơi, hai mắt vô thần nhìn trần nhà, sau đó thổi một cái bong bóng xà phòng nổ bùm trước mặt cậu.
Yến Cửu: "......"
*
Sắc trời tối sầm xuống, người bệnh trong phòng qua một ngày điều trị vất vả, rất nhiều phòng đã sớm tắt đèn nghỉ ngơi.
Tại phòng điều dưỡng, điều dưỡng đang cúi đầu chăm chỉ làm việc, đột nhiên, khóe mắt cô xuất hiện một mảnh đầy màu sắc, mà lúc cô quay đầu lại, thứ kia đã biến mất.
"Chị Lưu...... Hình như em bị hoa mắt rồi? Chị vừa rồi có thấy thứ gì không?" Cô kéo tay áo điều dưỡng bên trái, hai người cùng nhau nhìn về vị trí vừa rồi.
Không có thứ gì cả.
"Tiểu Đinh, đừng hét to lên thế, làm chị cũng sợ theo." Chị Lưu xoa xoa cánh tay nổi da gà, đặt tầm mắt về lại màn hình máy tính.
Mà khi cô mới vừa chuyển đầu, khóe mắt Tiểu Đinh lại thấy mảnh lòe loẹt vừa rồi, sợ ảnh hưởng đến người bệnh đang nghỉ ngơi, cô chỉ có thể theo bản năng thấp giọng sợ hãi kêu lên: "Chị, chị Lưu, có...... Có......"
Không chờ cô run run nói xong chữ cuối, một khuôn mặt ú ú nhỏ nhắn chen vào tầm mắt cô: "...... Mạt Mạt?"
Cô từ trên ghế đứng lên, thò người ra ngoài phòng điều dưỡng nhìn lại.
"Dạ!" Mạt Mạt ngẩng mặt mỉm cười, nghiêm túc nói, "Chị điều nhưỡng(*), Mạt Mạt sắp phải dìa nhà rồi, phải nhớ con nha~"
(*) từ gốc护士[hù·shi] y tá; điều dưỡng, bé Mạt Mạt nói ngọng thành护似[hù shì].
Tiểu Đinh buông bút trong tay, không khỏi "A" một tiếng: "Nhanh như vậy muốn đi sao......"
Chị Lưu nhiều kinh nghiệm dùng khuỷu tay đẩy cô một chút, nhắc nhở: "Em nói gì vậy Tiểu Đinh, đây là bệnh viện."
"Đây nà quà ~" Mạt Mạt nỗ lực duỗi cánh tay ngắn nhỏ, đẩy nó về bên trên, cũng thấy được mâm đồ ăn trong tay Mạt Mạt.
Tiểu Đinh nhanh chóng giúp bé bưng lên: "Đây là gì nha Mạt Mạt?"
Mâm đồ ăn không nhẹ, một đường đi tới, lại nhảy vài cái trước phòng điều dưỡng, Mạt Mạt mệt đến thở hổn hển: "Cho chị điều nhưỡng, cho thú bác nhĩ ~"
Mạt Mạt mang điểm tâm bà Long làm cho ba ba tới phòng điều dưỡng, muốn đặt trên bàn, nhưng dù bé có nỗ lực nhón chân cỡ nào, cũng không với tới bàn trong phòng điều dưỡng, may mắn có chị Tiểu Đinh
hỗ trợ!
Các hộ sĩ trực ban đều đã đi tới: "Cảm ơn Mạt Mạt, các chị rất thích, chú bác sĩ cũng sẽ rất thích nè!"
"Không cần cảm ơn ạ, đây nà Mạt Mạt nên làm! Nhu nhon nga ~"
Mạt Mạt hào khí mười phần vẫy vẫy tay, xoay người lạch bà lạch bạch chạy đi mất.
Bé còn phải chạy nhanh trở về dỗ Cửu Cửu đi ngủ nữa!
*
Tưởng tượng đến ngày mai đã có thể xuất viện về nhà, Yến Cửu hưng phấn đến ngủ không yên, nhìn từ xa, Mạt Mạt ba tuổi nhìn qua còn thành thục hơn cậu.
Thấy Yến Cửu chốc lát dậy gấp quần áo, chốc lát lại đi qua đi lại trong phòng, tóm lại chính là không có một giây đồng hồ ngừng nghỉ, Mạt Mạt nhìn không được.
"Cửu Cửu ngủ thôi! Mạt Mạt hát ru Cửu Cửu ~"
Mỗi khi bé không muốn ngủ, ba đều sẽ hát ru bé! Hôm nay Cửu Cửu không buồn ngủ, Mạt Mạt cũng muốn dỗ Cửu Cửu ngủ!
Nói xong, Mạt Mạt cũng không đợi ba già nhà mình trả lời, trực tiếp ôm cổ Yến Cửu, ôm cậu bắt đầu nhỏ giọng dỗ dành, "Cửu Cửu Cửu Cửu lằm thẳng, không sẽ bị ngáy khò khò ~"
Trong lòng Yến Cửu ấm áp, nghiêng đầu hôn hôn bàn tay nhỏ đầy thịt của Mạt Mạt, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
"Con nhìn ở xa ~ nhung nhan nuôi nguyệt ~"
Mạt Mạt với nụ hôn thình lình này cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên vui vẻ, giọng ca càng thêm dũng mãnh, "Có bao nhiêu màn thầu đang tự do bay lượn ~"
Yến Cửu: "......"
Vốn tưởng rằng mình càng nghe càng lên tinh thần, không nghĩ tới nghe một hồi, Yến Cửu thật đúng bị ca khúc của Mạt Mạt này thôi miên đến buồn ngủ, mí mắt có chút nâng lên không nổi.
Còn không chờ cậu tiến vào mộng đẹp, đã nghe thấy Mạt Mạt dán bên tai cậu, nhanh chóng nói nhỏ một câu: "nhu nhon nha ~"
Yến Cửu tuy rằng có thể nghe hiểu được phần lớn lời nói của Mạt Mạt theo như lời đại bộ phận nói, nhưng câu này thật sự không phân biệt được: "Mạt Mạt, 'nhu nhon' là cái gì?"
"Giống như lúc chuẩn bị ngủ sẽ nói á ~" Mạt Mạt tự tin nhe răng nhỏ, "Ngủ thôi nào, nhu nhon nga."
Nghe xong, Yến Cửu bất đắc dĩ gõ lên trán bé một cái: "...... Là ngủ ngon mà."
Chỉnh sửa : VaxNeuvi
Từ khi Yến Cửu tỉnh lại, phòng bệnh vẫn luôn sôi nổi không ngừng, thẳng đến nhận được điện thoại của Chân Hòa Lý, cậu mới tính có thời gian thật sự chơi cùng Mạt Mạt chốc lát.
Chẳng qua trước đó, cậu có một vấn đề muốn hỏi.
"Mạt Mạt, ba đối xử với con thế nào?"
Yến Cửu nóng lòng chứng thực thái độ Tư Việt thông qua đứa nhỏ.
Nhớ tới ba trước khi đi nghiêm túc cảnh cáo mình, cả chuyện thương tâm khi ba về không được ăn kẹo, Mạt Mạt tủi thân bẹp bẹp miệng, nắm lấy cơ hội cáo trạng: "Ba hông thích Mạt Mạt......"
Quả nhiên...... Vai công chính mặt người dạ thú.
"Không có việc gì, bé ngoan, chờ bố ly hôn với ba con rồi, con sẽ không bị tủi thân nữa."
Yến Cửu tan nát cõi lòng ôm lấy Mạt Mạt, vội vã dỗ dành an ủi bé, không để ý Mạt Mạt còn chưa nói xong câu.
Bị bố ôm vào trong ngực, nửa câu "Ăn quá nhiều kẹo" trong miệng Mạt Mạt bị nuốt cả vào bụng.
Có quả lê ăn cũng thích lắm!
*
Lúc Văn Chinh trở về từ công ty chi nhánh, vừa lúc là giờ cơm chiều, vì thế ghé qua Tư gia một chuyến, cầm theo đồ ăn dì Long đặc biệt nấu cho Yến Cửu cùng Mạt Mạt.
Yến Cửu mới tỉnh dậy từ hôn mê dài, dạ dày vẫn còn rất yếu ớt, bởi vậy dì Long nấu rất tỉ mỉ, từ nguyên liệu nấu đến thời gian nấu đều được khống chế, có thể gọi bằng từ hoàn hảo.
Nhìn một bàn lớn phủ kín đồ ăn, Yến Cửu gọi Văn Chinh đang xoay người đi ra ngoài: "Trợ lý Văn, ngồi ăn cùng đi, Mạt Mạt thích đông người náo nhiệt."
Bực bội chán ghét của Yến Cửu chỉ nhằm vào kẻ mặt người dạ thú – Tư Việt trong cảm nhận của cậu, đối với người vô tội vẫn duy trì thấy độ nhiệt tình ôn hòa.
Văn Chinh xác thật chưa ăn cơm, lúc này thấy giọng điệu của Yến Cửu giống như đúc lúc học còn ở cao trung, vì thế theo thói quen nói cảm ơn, ngồi xuống gần Mạt Mạt.
"Gào gào hú~"
"Cửu Cửu thử miếng đậu này đi ~"
"Thú Văn cũng ăn một miếng nào ~"
Trong phòng bệnh không khí ấm áp hoàn toàn dựa vào tiếng Mạt Mạt không ngừng tán dương duy trì, Văn Chinh ăn ké vẫn luôn nâng không khí.
"À, cảm ơn Mạt Mạt, sao con biết Chú Văn thích ăn đậu nhất nào," Văn Chinh yêu thích không buông tay xoa đầu nhỏ, Mạt Mạt, ngược lại nói với Yến Cửu, "Tay nghề dì Long tốt thật."
Nghe vậy, Yến Cửu gật đầu đồng ý: "Tay nghe dì Long vẫn luôn rất tốt."
...... Không nhớ ngài Tư, lại nhớ hương vị đồ ăn từ nữ đầu bếp Tư gia sao?
Đối với tình huống của Yến Cửu, Văn Chinh đều yên lặng ghi nhớ, để lúc sau thuật lại cho Tư Việt nghe.
Văn Chinh lúc nào cũng ghi nhớ sứ mệnh của mình, nói bóng nói gió với Yến Cửu: "Con trai Dì Long làm đầu bếp chính ở khách sạn Tư thị, kết quả mỗi lần về Tư gia vẫn bị dì Long răn dạy đủ thứ, nói món ăn anh ấy làm chưa đủ tinh xảo, ha ha, chờ cậu Yến về biệt thực có thể thường xuyên thấy cảnh anh Long bị dì Long dạy dỗ."
"A, nói đến chuyện này, tôi nhớ ra rồi," Yến Cửu buông chiếc đũa, nói với Văn Chinh, "Chờ khi tôi xuất viện, sẽ không trở về biệt thự."
Vừa dứt lời, Văn Chinh suýt nữa nghiêng đổ chén trong tay, trong lòng đồng thời đổ mồ hôi thay hôn nhân của Tư Việt, cũng không quên hỏi thử lý do Yến Cửu không trở về biệt thự: "......Cậu phải về Yến gia sao?"
Hôn mê mấy tháng ở bệnh viện, vừa xuất hiện về nhà mình ở một thời gian tự nhiên không có gì đáng trách, chỉ đành khổ ngài Tư mỗi ngày phải bôn ba hai đầu.
"Cũng không trở về Yến gia," Yến Cửu nhấn nhấn màn hình di động, cho Văn Chinh nhìn thoáng qua tóm tắt tiết mục Chân Hòa Lý gửi cho cậu, "Tôi muốn mang Mạt Mạt đi quay chương trình thiếu nhi."
Văn Chinh: "...Chương trình thiếu nhi?"
*
Chân Hòa Lý mới từ Cương thị trở lại Kinh Hải, còn chưa kịp đến bệnh viện đi thăm Yến Cửu, đã bị lãnh đạo lệ thuộc kêu qua.
Huy Đồ là một trong những công ty quản lý hàng đầu ngành giải trí, nhiều năm qua bồi dưỡng không ít ảnh đế ảnh hậu đức cao vọng trọng, nhà nhà đều biết thiên vương hài kịch, ca sĩ đỉnh lưu chạm bỏng tay, chỉ bằng thành tích này, đủ để quét ngang nửa bầu trời phim ảnh ca hát, nhưng lần này nhận được lời mời không thể khinh thường từ đài truyền hình Phù Vân, cũng khiến các lãnh đạo tầng cao phá lệ coi trọng.
(*)Ảnh đế (hậu) là nam (nữ) diễn viên chính xuất sắc nhất trong PHIM ĐIỆN ẢNH
Chân Hòa Lý gõ gõ cửa, nghe thấy bên trong vang lên tiếng 'vào đi', mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chào người đàn ông ngồi ở ghế ông chủ: "Chào Vạn tổng, ông tìm tôi sao."
Huy Đồ đông nghệ sĩ, bởi vậy nhân viên công tác cũng không có quá nhiều thời giờ hàn huyên với nhau.
Vạn tổng thấy Chân Hòa Lý, duỗi tay ý bảo anh ta ngồi xuống, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Bọn họ tích cực chủ động liên hệ với ông như vậy, đơn giản muốn dựa vào hắc hồng(*) của Yến Cửu tạo mục đích, tuy rằng vị trí mấy tổ khách mời cũ đã sớm đủ, nhưng so ra, khán giả càng thích minh tinh có thể khiến bọn họ tranh cãi, thảo luận.
(*)Hắc hồng – 黑红 /hei hóng/: Tự bôi xấu bản thân. để nổi tiếng, nổi bằng scandal.
Chân Hòa Lý nhíu mày: "Nhưng Vạn tổng, scandal của Tiểu Cửu chỉ là hiểu lầm, lúc ấy cậu ấy cũng không có......"
Thấy Chân Hòa Lý nghiêm trang muốn thay Yến Cửu giải thích, Vạn tổng cảm thấy có chút buồn cười, ông ta buông tay, ngắt lời nói: "Thôi thôi thôi, ai để ý chứ?"
Chân Hòa Lý biết không giải thích thông được, vì thế ngậm miệng, cúi đầu không hé răng.
"Yến Cửu gần nhất đang làm gì? Cậu ta không đóng phim, quảng cáo cũng không chạy, cậu ta còn bao nhiêu tiền?" Lúc Vạn tổng nói, ánh mắt nhìn về phía Chân Hòa Lý mang theo dò xét.
Chân Hòa Lý bình tĩnh trả lời: "Vẫn ổn, ngày thường cậu ấy tương đối tiết kiệm, cho nên kiếm tiền cũng đủ cậu ấy......"
"Anh đừng cho rằng tôi không rõ bối cảnh của Yến Cửu," Vạn tổng cười hừ nói, "Đối tượng kết hôn bí mật của cậu ta là Tư Việt đúng không?"
Sắc mặt Chân Hòa Lý cứng đờ.
"Vạn tổng......"
Thấy anh ta lộ biểu cảm bất an, Vạn tổng xua xua tay, thành thật nói: "Thôi, tôi cũng chỉ biết để trong lòng, lá gan còn chưa lớn đến mức đi nói nhảm khắp nơi."
Chân Hòa Lý nhẹ nhàng thở ra.
Ngược lại anh ta không phải cảm thấy khẩn trương thay Yến Cửu...... Mà là thiếu bên đối diện thật sự là chuyện xấu.
Vạn tổng đương nhiên không biết trong lòng suy nghĩ Chân Hòa Lý cái gì, khoe khoang thẳng: "Anh xem, cho dù anh thay cậu ta gạt tôi, không phải tôi vẫn biết được sao?"
Ông sở dĩ dám công khai nói như vậy, bởi vì Huy Đồ có quy định, bình thường trước khi nhân viên vào văn phòng lãnh đạo, đều phải bỏ vật dụng liên lạc ở ngoài cửa, một là để tránh quấy rầy thảo luận công việc, một điều khác để phòng ngừa nhân viên ghi âm.
"Chỉ là không nghĩ tới tên nhóc Yến Cửu này thật đúng là thâm tàng bất lộ, lúc mới vừa biết, tôi cũng sợ ngây người......" Vạn tổng ý thức được bản thân nói hơi nhiều, phẩy điếu thuốc, dựa vào ghế ông chủ phía sau, để lộ nụ cười chờ xem kịch vui, "Nếu đã có năng lực bay trên mây, thì phải biết nếu thật sự đụng tới trên đầu Thái Tuế... Vậy thì không còn gì để nói."
(*)Thái Tuế - theo quan niệm tín ngưỡng người xưa là vị tướng cai quản thiên hạ trong 1 năm
Chân Hòa Lý tâm tình trầm trọng cúi đầu.
Xác thật, chốc nữa đến bệnh viện, nhất định phải dặn dò Tiểu Cửu thật kỹ, lúc quay chụp đừng để mắc mưu của bọn họ.
Cho dù ngài Tư và Yến tổng xong việc nhất định sẽ truy cứu, nhưng hai chữ "Truy cứu" này, chung quy thành lập phía trên việc có hại với Yến Cửu, chi bằng trước tiên lẩn tránh đã. Chân Hòa Lý nghĩ thầm.
"Cho nên, để cho bọn họ đấu, mặc kệ phát sinh kết quả gì ......" Vạn tổng phủi phủi khói, khinh thường cười nhạt một tiếng, "Đều không có hại tới Huy Đồ chúng ta."
Nếu Yến Cửu bởi vì Scandal, bị tập thể dân mạng công kích, không cần công ty nhúng tay, Yến gia và Tư gia đã ra tay giải quyết, hơn nữa Huy Đồ sẽ không uổng một binh tốt mà lấy từ ngữ mấu chốt 'gia thế Yến Cửu' chiếm lĩnh hot search; nhưng nếu đài truyền hình Phù Vân đi nhầm quân cờ, ác ý cắt nối biên tập, vậy không thể nghi ngờ Huy Đồ thiếu một đối thủ cạnh tranh cực kỳ mạnh mẽ.
Cho dù thế nào, đều là kiếm của Huy Đồ.
Bản tính thương nhân chính là trục lợi, đối với suy nghĩ của Vạn tổng muốn ngồi trên núi xem hổ đấu, tuy rằng Chân Hòa Lý không tán đồng, nhưng lại không dám mở miệng phản bác, chỉ trong lòng lén ghi nhớ, chuẩn bị lát nữa chuyển lại cho Yến Cửu nghe.
"Vậy Vạn tổng, hiện tại tôi sẽ đưa tư liệu Tiểu Cửu và Mạt Mạt qua, sau đó trước tiên giúp hai người chuẩn bị vài đồ vật cần trong lúc quay chụp." Chân Hòa Lý tìm cái cớ, chuẩn bị rời đi.
"Đi đi."
*
Chân Hòa Lý từng chịu ân của Yến Cửu, nếu lúc ấy không có Yến Cửu không chút do dự trợ giúp, thì mẹ anh ta có thể đã nằm ở phần mộ.
Về vấn đề này, Chân Hòa Lý nguyện ý gọi nó là tình bạn định mệnh.
Cho nên Vạn tổng căn bản sẽ không hiểu, vì sao rõ ràng người phát lương là Huy Đồ, nhân viên của mình lại xoay khuỷu tay ra bên ngoài.
"Tiểu Cửu, sức khỏe cậu thật sự không có vấn đề gì chứ?" Chân Hòa Lý rốt cuộc ôm được bé Mạt Mạt đáng yêu nhớ thương ngày đêm, ngay cả lúc nói chuyện với Yến Cửu, tầm mắt luyến tiếc rời khỏi người bé Mạt Mạt, "Tôi thật sự lo cho cậu."
Yến Cửu cạn lời trừng mắt nhìn anh chàng một cái: "...... Đầu tôi bị thương, không phải người mù, lúc nói lo lắng cho tôi, ít ra cũng phải chân thành nhìn tôi một cái chứ?"
"Nhìn Cửu Cửu ~" Tay Mạt Mạt nâng mặt Chân Hòa Lý, nhẹ nhàng chuyển đầu anh ta về phía ông ba thái độ không tốt của mình, sau đó cười tủm tỉm về phía Yến Cửu nịnh nọt, "Cửu Cửu rượu men(*) nhất ~"
(*) bé Mạt bị ngọng, nói xinh đẹp漂亮[piàoliang] thành rượu men漂酿[piāo niáng]
Chân Hòa Lý chỉ nhìn thoáng qua, đã nhanh chóng quay về, tiếp tục dán dán Mạt Mạt: "Bố con dữ quá, chú Chân sợ hãi."
Đặc biệt vừa mới vào cửa, may mắn nghe hết trợ lý ngài Tư nói về tình huống bệnh hiện tại của Yến Cửu, nghĩ đến đây, Chân Hòa Lý không khỏi càng sợ hãi.
Yến Cửu ngồi ở giường bệnh nghịch khối Rubik Mạt Mạt đưa cho cậu: "Đại khái chiều mai tôi đã có thể xuất viện, bắt đầu quay vào năm ngày sau phải không?"
"Để tôi gửi thời gian cụ thể và tóm tắt tiết mục cho cậu," Chân Hòa Lý còn có việc, không thể ở bệnh viện lâu, "Ngày mai tôi lại bớt thời gian tới thăm cậu."
Thời điểm anh ta nói 'thăm cậu', ngữ khí không thành khẩn, mắt đều là bé nhỏ Mạt Mạt đang nhìn anh ta không chớp mắt.
Không nghĩ tới thái độ Yến Cửu thế nhưng không hung hắn khác thường, ngược lại hòa ái cầm tay Chân Hòa Lý: "Đi thong thả, bạn thân ái của tôi."
Chân Hòa Lý giật mình mở to hai mắt nhìn: "...... Cậu muốn giết tôi diệt khẩu sao? Có yêu cầu gì cậu cứ việc nói, cho anh em một cái thống khoái."
Tâm tư bị nhìn xuyên qua, Yến Cửu có chút ngượng ngùng vươn một ngón tay: "Nếu có thể, thì lần sau tới, mang giúp tôi một chai nước Phì Trạch Khoái Nhạc(*)."
(*)肥宅快乐水[Féi zhái kuài yào shuǐ]: Phì Trạch Khoái Nhạc Thủy: ngôn ngữ mạng thường dùng để chỉ coca cola. Chỉ những buổi tối lý tưởng của bạn đơn giản là nằm dài xem TV series; chơi game ở công ty và bên cạnh là nước có gas cũng như snack - Người dùng Internet ở Trung Quốc đã cho ra đời cụm từ dành riêng cho bạn: Phì Trạch Khoái Lạc (fat otaku happiness).
Lâu lắm không uống, cậu thèm muốn chết rồi.
Nhưng đáp lại cậu lại là tiếng đóng cửa quyết liệt lãnh khốc của Chân Hòa Lý.
Yến Cửu: "......"
Yến Cửu không còn hy vọng đầu nhìn trời, trong lòng là nỗi nhớ vô hạn với nước Phì Trạch Khoái Nhạc.
Mạt Mạt dọn ghế nhỏ vào toilet, mở vòi nước xả một bồn nước nhỏ.
Ở phương diện tự mình đi WC bé chưa từng cần Yến Cửu nhọc lòng, cho nên nghe thấy động tĩnh, Yến Cửu cũng không quá chú ý, như cũ tự mình phát ngốc.
"Cửu Cửu ~"
Tiếng kêu mềm mại đột nhiên đến trước mặt.
Yến Cửu mới vừa ngẩng đầu lên, đã thấy bé con nhà mình đang dùng đôi mắt chờ mong nhìn cậu, lại nhìn về hướng toilet, như đang đợi mình hỏi điều gì đó.
"Hả? Mạt Mạt đang làm cái gì nha?"
Mạt Mạt nhấp miệng, nghiêng đầu tròn xoay chuyển tròng mắt, do dự một chút, vẫn lắc đầu không chịu nói: "Cửu Cửu đoán đi!" Yến Cửu đối với Mạt Mạt vĩnh viễn có kiên nhẫn cùng nhiệt tình vượt mức bình thường, thấy thế, cậu lập tức làm bộ khó khăn đoán: "Ai nha, sao bố không đoán được Mạt Mạt làm gì trong toilet nha? Chẳng lẽ Mạt Mạt có phép thuật à?"
Mạt Mạt thấy được hiệu quả mình muốn, lập tức cảm thấy mỹ mãn xoay người, lê dép gấu trúc nhỏ lạch cạch lạch cạch chạy vào toilet, sau đó mang ra một thau nước, đi về hướng Yến Cửu.
Nhìn thấy khăn ở trong chậu nước Mạt Mạt bê ra, ánh mắt cha già đột nhiên có chút chua chát.
Con cậu mới ba tuổi, đã biết rót nước rửa chân cho bố rồi.
Nhà có con cái trưởng thành, phải sinh được một đứa như Yến Mạt Mạt!
Tuy rằng chậu nước này thoạt nhìn nhỏ, nhưng tóm lại là một mảnh tâm ý của đứa nhỏ, cậu tự nhiên thấy buồn cười......
Đại não Yến Cửu còn trôi trong dòng suy nghĩ, Mạt Mạt đã bê chậu nước đến trước mặt cậu, lòng tràn đầy vui mừng để bên miệng Yến Cửu: "Cửu Cửu thích...... Xà phòng, nước bọt biển!"
Bé ngoan, con thiệt hiếu thảo với bố con quá.
Yến Cửu "Bùm" một cái ngã nằm xuống gối đầu, thở dài một hơn.
Cậu muốn nước Phì Trạch Khoái Nhạc cơ.
Bàn tay bé nhỏ cầm ống hút nhựa, cao hứng phấn chấn tiến đến Yến Cửu bên cạnh: "Cửu Cửu ~ phù phù!"
...... Được rồi.
Yến Cửu chậm rãi hít vào một hơi, hai mắt vô thần nhìn trần nhà, sau đó thổi một cái bong bóng xà phòng nổ bùm trước mặt cậu.
Yến Cửu: "......"
*
Sắc trời tối sầm xuống, người bệnh trong phòng qua một ngày điều trị vất vả, rất nhiều phòng đã sớm tắt đèn nghỉ ngơi.
Tại phòng điều dưỡng, điều dưỡng đang cúi đầu chăm chỉ làm việc, đột nhiên, khóe mắt cô xuất hiện một mảnh đầy màu sắc, mà lúc cô quay đầu lại, thứ kia đã biến mất.
"Chị Lưu...... Hình như em bị hoa mắt rồi? Chị vừa rồi có thấy thứ gì không?" Cô kéo tay áo điều dưỡng bên trái, hai người cùng nhau nhìn về vị trí vừa rồi.
Không có thứ gì cả.
"Tiểu Đinh, đừng hét to lên thế, làm chị cũng sợ theo." Chị Lưu xoa xoa cánh tay nổi da gà, đặt tầm mắt về lại màn hình máy tính.
Mà khi cô mới vừa chuyển đầu, khóe mắt Tiểu Đinh lại thấy mảnh lòe loẹt vừa rồi, sợ ảnh hưởng đến người bệnh đang nghỉ ngơi, cô chỉ có thể theo bản năng thấp giọng sợ hãi kêu lên: "Chị, chị Lưu, có...... Có......"
Không chờ cô run run nói xong chữ cuối, một khuôn mặt ú ú nhỏ nhắn chen vào tầm mắt cô: "...... Mạt Mạt?"
Cô từ trên ghế đứng lên, thò người ra ngoài phòng điều dưỡng nhìn lại.
"Dạ!" Mạt Mạt ngẩng mặt mỉm cười, nghiêm túc nói, "Chị điều nhưỡng(*), Mạt Mạt sắp phải dìa nhà rồi, phải nhớ con nha~"
(*) từ gốc护士[hù·shi] y tá; điều dưỡng, bé Mạt Mạt nói ngọng thành护似[hù shì].
Tiểu Đinh buông bút trong tay, không khỏi "A" một tiếng: "Nhanh như vậy muốn đi sao......"
Chị Lưu nhiều kinh nghiệm dùng khuỷu tay đẩy cô một chút, nhắc nhở: "Em nói gì vậy Tiểu Đinh, đây là bệnh viện."
"Đây nà quà ~" Mạt Mạt nỗ lực duỗi cánh tay ngắn nhỏ, đẩy nó về bên trên, cũng thấy được mâm đồ ăn trong tay Mạt Mạt.
Tiểu Đinh nhanh chóng giúp bé bưng lên: "Đây là gì nha Mạt Mạt?"
Mâm đồ ăn không nhẹ, một đường đi tới, lại nhảy vài cái trước phòng điều dưỡng, Mạt Mạt mệt đến thở hổn hển: "Cho chị điều nhưỡng, cho thú bác nhĩ ~"
Mạt Mạt mang điểm tâm bà Long làm cho ba ba tới phòng điều dưỡng, muốn đặt trên bàn, nhưng dù bé có nỗ lực nhón chân cỡ nào, cũng không với tới bàn trong phòng điều dưỡng, may mắn có chị Tiểu Đinh
hỗ trợ!
Các hộ sĩ trực ban đều đã đi tới: "Cảm ơn Mạt Mạt, các chị rất thích, chú bác sĩ cũng sẽ rất thích nè!"
"Không cần cảm ơn ạ, đây nà Mạt Mạt nên làm! Nhu nhon nga ~"
Mạt Mạt hào khí mười phần vẫy vẫy tay, xoay người lạch bà lạch bạch chạy đi mất.
Bé còn phải chạy nhanh trở về dỗ Cửu Cửu đi ngủ nữa!
*
Tưởng tượng đến ngày mai đã có thể xuất viện về nhà, Yến Cửu hưng phấn đến ngủ không yên, nhìn từ xa, Mạt Mạt ba tuổi nhìn qua còn thành thục hơn cậu.
Thấy Yến Cửu chốc lát dậy gấp quần áo, chốc lát lại đi qua đi lại trong phòng, tóm lại chính là không có một giây đồng hồ ngừng nghỉ, Mạt Mạt nhìn không được.
"Cửu Cửu ngủ thôi! Mạt Mạt hát ru Cửu Cửu ~"
Mỗi khi bé không muốn ngủ, ba đều sẽ hát ru bé! Hôm nay Cửu Cửu không buồn ngủ, Mạt Mạt cũng muốn dỗ Cửu Cửu ngủ!
Nói xong, Mạt Mạt cũng không đợi ba già nhà mình trả lời, trực tiếp ôm cổ Yến Cửu, ôm cậu bắt đầu nhỏ giọng dỗ dành, "Cửu Cửu Cửu Cửu lằm thẳng, không sẽ bị ngáy khò khò ~"
Trong lòng Yến Cửu ấm áp, nghiêng đầu hôn hôn bàn tay nhỏ đầy thịt của Mạt Mạt, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
"Con nhìn ở xa ~ nhung nhan nuôi nguyệt ~"
Mạt Mạt với nụ hôn thình lình này cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên vui vẻ, giọng ca càng thêm dũng mãnh, "Có bao nhiêu màn thầu đang tự do bay lượn ~"
Yến Cửu: "......"
Vốn tưởng rằng mình càng nghe càng lên tinh thần, không nghĩ tới nghe một hồi, Yến Cửu thật đúng bị ca khúc của Mạt Mạt này thôi miên đến buồn ngủ, mí mắt có chút nâng lên không nổi.
Còn không chờ cậu tiến vào mộng đẹp, đã nghe thấy Mạt Mạt dán bên tai cậu, nhanh chóng nói nhỏ một câu: "nhu nhon nha ~"
Yến Cửu tuy rằng có thể nghe hiểu được phần lớn lời nói của Mạt Mạt theo như lời đại bộ phận nói, nhưng câu này thật sự không phân biệt được: "Mạt Mạt, 'nhu nhon' là cái gì?"
"Giống như lúc chuẩn bị ngủ sẽ nói á ~" Mạt Mạt tự tin nhe răng nhỏ, "Ngủ thôi nào, nhu nhon nga."
Nghe xong, Yến Cửu bất đắc dĩ gõ lên trán bé một cái: "...... Là ngủ ngon mà."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.