Mỹ Nhân Có Sức Mạnh Lay Trời Chuyển Đất
Chương 5
Lục Trúc Thanh Thanh
10/07/2024
Liên tiếp ba ngày trời đổ tuyết lớn, cha nuôi không thể ra ngoài bán hàng, ba chúng ta đóng cửa ở nhà nghiên cứu đồ ăn.
Ta hầm chân giò, nấu đầu cá, làm bánh bao thịt, hấp mì, nấu canh gà, còn rót rượu cho cha nuôi.
Vương gia cũng hứng thú, thế là ta ngồi cùng, ba người uống hết bốn vò rượu.
Cha nuôi say rồi, kéo Cửu Vương gia than thở, nói rằng ông đã vất vả nuôi ta khôn lớn, ngày nào ông cũng không no bụng mà vẫn phải mua bánh bao về cho ta, còn nói ông đưa ta đến Vương phủ, chỉ muốn nịnh nọt Cửu Vương gia giúp ông thăng quan, dù làm quan lớn nửa năm rồi bị cách chức cũng được.
Cha nuôi nói ông đã hứa với người vợ quá cố, đời này chắc chắn sẽ kiếm cho bà chức danh cáo mệnh, nếu không kiếm được thì ông c h ế t cũng không có mặt mũi đi gặp bà.
Nói xong, cha nuôi ôm Vương gia khóc nức nở, còn nói Vương gia vô dụng, rõ ràng biết mình bị người ta hãm hại, cũng không tự chứng minh, cứ trốn trong cái hẻm núi này. Ta thấy Cửu Vương gia tức giận đến mặt mày xanh mét, vội vàng rót thêm cho cha nuôi hai bát rượu, ông mới hoàn toàn ngã đầu ngủ.
"Vương gia, ta cùng ngài nặn người tuyết nhé?"
Ta muốn dỗ dành Cửu Vương gia, đừng giận cha nuôi, Cửu Vương gia liếc nhìn ta: "Vương Đại Chùy, giữa ta và cha nuôi của ngươi, ngươi chọn một người đi!"
Ta cúi đầu không dám trả lời hắn, sợ hắn lại tức giận.
Cha nuôi nuôi ta năm năm, ta đã ăn rất nhiều bữa cơm của ông nhưng ta chỉ ăn một bữa cơm ở Vương phủ, ân tình của một bữa cơm này không thể sánh bằng năm năm.
Cửu Vương gia vẫn tức giận, hất ghế đi ra ngoài: "Nặn người tuyết gì chứ, đánh trận tuyết!"
Ta thích đánh trận tuyết nhất.
Cửu Vương gia ném quả cầu tuyết vào ta, ta nhường hắn ba quả, sau đó ném vào đầu hắn một quả to, Cửu Vương gia ôm trán đứng trong tuyết mắng ta,
"Vương Đại Chùy, ba ngày nay ta sẽ không nói chuyện với ngươi đâu."
Cửu Vương gia thực sự không để ý đến ta nữa, hơn nữa hắn còn trở nên bí ẩn, thường xuyên một mình lén lút đi ra ngoài, cũng không cho ta đi theo.
Cha nuôi nói: "Hình như ta nghe nói Thánh thượng bị bệnh, không biết là thật sự bị bệnh hay là dụ Cửu Vương gia về."
Cha nuôi không chắc chắn, cũng không dám khuyên Cửu Vương gia.
"Dù sao trong triều còn có Văn Quốc công, Thánh thượng tin Cửu Vương gia, Văn Quốc công cũng sẽ không chịu ngồi yên."
Văn Quốc công là ông ngoại của đối thủ tranh ngôi hoàng đế với Cửu Vương gia, hình như là một gian thần.
Hôm đó, ta đang quét tuyết trong sân, Cửu Vương gia đang tắm trong phòng, cha nuôi ngồi trước bàn đếm mười đồng tiền ông kiếm được hôm nay, vừa đếm vừa lẩm bẩm, ta nói,
"Cha, cha viết chữ sẽ kiếm được nhiều tiền hơn làm quan đấy."
Cha nuôi cũng không để ý đến ta.
Ta đang định giải thích, bỗng thấy trong rừng cây đối diện có ánh sáng lạnh lóe lên, nhìn kỹ hơn thì thấy trong rừng có khá nhiều người đang núp.
"Không ổn!" Ta vứt chổi, chạy vào phòng: "Cha, quân truy đuổi đến rồi, chạy thôi!"
Cha nuôi sợ đến run tay, làm rơi mất ba đồng tiền, ông do dự không biết có nên nhặt không, ta đã xông vào phòng Cửu Vương gia: "Vương gia, quân truy đuổi đến rồi!" Cửu Vương gia đang ngâm mình trong bồn tắm, nghe vậy liền quát: "Cút ra ngoài!"
"Bọn họ sẽ không nghe lời ngài mà ra ngoài đâu!"
"Bản vương bảo ngươi cút ra ngoài!"
"Không kịp rồi, Vương gia!"
Ta cầm lấy chăn, kéo Cửu Vương gia ra khỏi bồn nước, quấn chặt hắn lại rồi vác trên vai chạy ra ngoài.
Những người trong rừng cây đối diện thấy chúng ta, lập tức xông ra khỏi rừng.
"Đứng lại, đứng lại!" Họ hét lớn.
Bọn họ có tới hai mươi người, người nào cũng cầm đao kiếm, hung dữ như quỷ.
"Chạy!"
Ta cầm lấy xẻng, vung lên vun vút, những người đó không thể đến gần.
Mùa đông trời tối sớm, ta và cha nuôi chạy trên tuyết, những người đó đuổi theo sát nút, cứ thế này thì không ổn, ta giao Vương gia cho cha nuôi, quyết định quay lại đối mặt với bọn họ.
Những thị vệ đó võ công không tệ nhưng ta có sức khỏe, sau khi ta bẻ gãy tay của hai người, bọn họ cuối cùng cũng sợ hãi.
Ngay khi ta nghĩ rằng mình phải tiếp tục chiến đấu ác liệt thì nghe thấy Cửu Vương gia hét lên: "Cút hết cho bản vương!"
Những người đó đều chạy mất, Cửu Vương gia quả nhiên lợi hại, uy lực vẫn còn.
Ta lại vác Cửu Vương gia lên: "Nhưng chúng ta không thể ở lại đây lâu, đi thôi!"
"Vương Đại Chùy!" Cửu Vương gia hét lên: "Quay lại!"
"Vương gia đừng hét, bọn họ sẽ nghe thấy."
Vương gia có vẻ rất tức giận, ta hiểu tâm trạng của hắn, dù sao cũng bị cha và ca ca truy sát, ai mà vui vẻ cho được.
Nhưng hắn thực sự quá ồn ào, vì vậy ta đã đánh hắn bất tỉnh.
Đêm đó, ta vác Cửu Vương gia trên lưng cha nuôi, chạy đêm tám mươi dặm. (Bả vác cả ông cha lẫn ông cửu luôn????????, cười thí mẹ luôn)
Hoàn toàn thoát khỏi quân truy đuổi, trốn vào hang động sâu trong núi.
Ta lôi đầu Cửu Vương gia ra khỏi chăn, mặt mày hắn xanh mét nhìn ta, ta vỗ về hắn,
"Vương gia yên tâm, chỉ cần có Vương Đại Chùy ta ở đây, sẽ không ai có thể làm hại ngài."
Giọng Cửu Vương gia khàn khàn, vẻ mặt đau khổ,
"Vương Đại Chùy, trong ba canh giờ này, ngươi có nghĩ rằng những người vừa rồi có thể không phải là quân truy đuổi không?"
Ta hầm chân giò, nấu đầu cá, làm bánh bao thịt, hấp mì, nấu canh gà, còn rót rượu cho cha nuôi.
Vương gia cũng hứng thú, thế là ta ngồi cùng, ba người uống hết bốn vò rượu.
Cha nuôi say rồi, kéo Cửu Vương gia than thở, nói rằng ông đã vất vả nuôi ta khôn lớn, ngày nào ông cũng không no bụng mà vẫn phải mua bánh bao về cho ta, còn nói ông đưa ta đến Vương phủ, chỉ muốn nịnh nọt Cửu Vương gia giúp ông thăng quan, dù làm quan lớn nửa năm rồi bị cách chức cũng được.
Cha nuôi nói ông đã hứa với người vợ quá cố, đời này chắc chắn sẽ kiếm cho bà chức danh cáo mệnh, nếu không kiếm được thì ông c h ế t cũng không có mặt mũi đi gặp bà.
Nói xong, cha nuôi ôm Vương gia khóc nức nở, còn nói Vương gia vô dụng, rõ ràng biết mình bị người ta hãm hại, cũng không tự chứng minh, cứ trốn trong cái hẻm núi này. Ta thấy Cửu Vương gia tức giận đến mặt mày xanh mét, vội vàng rót thêm cho cha nuôi hai bát rượu, ông mới hoàn toàn ngã đầu ngủ.
"Vương gia, ta cùng ngài nặn người tuyết nhé?"
Ta muốn dỗ dành Cửu Vương gia, đừng giận cha nuôi, Cửu Vương gia liếc nhìn ta: "Vương Đại Chùy, giữa ta và cha nuôi của ngươi, ngươi chọn một người đi!"
Ta cúi đầu không dám trả lời hắn, sợ hắn lại tức giận.
Cha nuôi nuôi ta năm năm, ta đã ăn rất nhiều bữa cơm của ông nhưng ta chỉ ăn một bữa cơm ở Vương phủ, ân tình của một bữa cơm này không thể sánh bằng năm năm.
Cửu Vương gia vẫn tức giận, hất ghế đi ra ngoài: "Nặn người tuyết gì chứ, đánh trận tuyết!"
Ta thích đánh trận tuyết nhất.
Cửu Vương gia ném quả cầu tuyết vào ta, ta nhường hắn ba quả, sau đó ném vào đầu hắn một quả to, Cửu Vương gia ôm trán đứng trong tuyết mắng ta,
"Vương Đại Chùy, ba ngày nay ta sẽ không nói chuyện với ngươi đâu."
Cửu Vương gia thực sự không để ý đến ta nữa, hơn nữa hắn còn trở nên bí ẩn, thường xuyên một mình lén lút đi ra ngoài, cũng không cho ta đi theo.
Cha nuôi nói: "Hình như ta nghe nói Thánh thượng bị bệnh, không biết là thật sự bị bệnh hay là dụ Cửu Vương gia về."
Cha nuôi không chắc chắn, cũng không dám khuyên Cửu Vương gia.
"Dù sao trong triều còn có Văn Quốc công, Thánh thượng tin Cửu Vương gia, Văn Quốc công cũng sẽ không chịu ngồi yên."
Văn Quốc công là ông ngoại của đối thủ tranh ngôi hoàng đế với Cửu Vương gia, hình như là một gian thần.
Hôm đó, ta đang quét tuyết trong sân, Cửu Vương gia đang tắm trong phòng, cha nuôi ngồi trước bàn đếm mười đồng tiền ông kiếm được hôm nay, vừa đếm vừa lẩm bẩm, ta nói,
"Cha, cha viết chữ sẽ kiếm được nhiều tiền hơn làm quan đấy."
Cha nuôi cũng không để ý đến ta.
Ta đang định giải thích, bỗng thấy trong rừng cây đối diện có ánh sáng lạnh lóe lên, nhìn kỹ hơn thì thấy trong rừng có khá nhiều người đang núp.
"Không ổn!" Ta vứt chổi, chạy vào phòng: "Cha, quân truy đuổi đến rồi, chạy thôi!"
Cha nuôi sợ đến run tay, làm rơi mất ba đồng tiền, ông do dự không biết có nên nhặt không, ta đã xông vào phòng Cửu Vương gia: "Vương gia, quân truy đuổi đến rồi!" Cửu Vương gia đang ngâm mình trong bồn tắm, nghe vậy liền quát: "Cút ra ngoài!"
"Bọn họ sẽ không nghe lời ngài mà ra ngoài đâu!"
"Bản vương bảo ngươi cút ra ngoài!"
"Không kịp rồi, Vương gia!"
Ta cầm lấy chăn, kéo Cửu Vương gia ra khỏi bồn nước, quấn chặt hắn lại rồi vác trên vai chạy ra ngoài.
Những người trong rừng cây đối diện thấy chúng ta, lập tức xông ra khỏi rừng.
"Đứng lại, đứng lại!" Họ hét lớn.
Bọn họ có tới hai mươi người, người nào cũng cầm đao kiếm, hung dữ như quỷ.
"Chạy!"
Ta cầm lấy xẻng, vung lên vun vút, những người đó không thể đến gần.
Mùa đông trời tối sớm, ta và cha nuôi chạy trên tuyết, những người đó đuổi theo sát nút, cứ thế này thì không ổn, ta giao Vương gia cho cha nuôi, quyết định quay lại đối mặt với bọn họ.
Những thị vệ đó võ công không tệ nhưng ta có sức khỏe, sau khi ta bẻ gãy tay của hai người, bọn họ cuối cùng cũng sợ hãi.
Ngay khi ta nghĩ rằng mình phải tiếp tục chiến đấu ác liệt thì nghe thấy Cửu Vương gia hét lên: "Cút hết cho bản vương!"
Những người đó đều chạy mất, Cửu Vương gia quả nhiên lợi hại, uy lực vẫn còn.
Ta lại vác Cửu Vương gia lên: "Nhưng chúng ta không thể ở lại đây lâu, đi thôi!"
"Vương Đại Chùy!" Cửu Vương gia hét lên: "Quay lại!"
"Vương gia đừng hét, bọn họ sẽ nghe thấy."
Vương gia có vẻ rất tức giận, ta hiểu tâm trạng của hắn, dù sao cũng bị cha và ca ca truy sát, ai mà vui vẻ cho được.
Nhưng hắn thực sự quá ồn ào, vì vậy ta đã đánh hắn bất tỉnh.
Đêm đó, ta vác Cửu Vương gia trên lưng cha nuôi, chạy đêm tám mươi dặm. (Bả vác cả ông cha lẫn ông cửu luôn????????, cười thí mẹ luôn)
Hoàn toàn thoát khỏi quân truy đuổi, trốn vào hang động sâu trong núi.
Ta lôi đầu Cửu Vương gia ra khỏi chăn, mặt mày hắn xanh mét nhìn ta, ta vỗ về hắn,
"Vương gia yên tâm, chỉ cần có Vương Đại Chùy ta ở đây, sẽ không ai có thể làm hại ngài."
Giọng Cửu Vương gia khàn khàn, vẻ mặt đau khổ,
"Vương Đại Chùy, trong ba canh giờ này, ngươi có nghĩ rằng những người vừa rồi có thể không phải là quân truy đuổi không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.