Mỹ Nhân Có Sức Mạnh Lay Trời Chuyển Đất
Chương 7
Lục Trúc Thanh Thanh
10/07/2024
Để Cửu Vương gia yên tâm, ta bóp nát lò sưởi của hắn ngay trước mặt hắn, hung dữ nói:
"Sau này ai bắt nạt ngài, đầu của hắn sẽ giống như lò sưởi này!"
"Lò sưởi của bản vương!" Cửu Vương gia nhìn lò sưởi, lại nhìn ta, nghiến răng nghiến lợi: "Vương Đại Chùy, ta lạnh!"
Ta hơi ngượng ngùng, nắm tay hắn đặt vào trong lòng ta: "Ta giúp ngài sưởi ấm."
Cửu Vương gia như bị bỏng, nhanh chóng rụt tay lại, mặt đỏ bừng:
"Vương Đại Chùy, ngươi... ngươi..."
Ta tự hào vỗ ngực: "Lòng ta ấm hơn lò sưởi, đừng ngại, cứ đến đây sưởi ấm bất cứ lúc nào."
Cửu Vương gia quay lưng đi thở dốc, xem ra là thực sự tức giận.
Buổi chiều, Cửu Vương gia đột nhiên hỏi ta:
"Khi ngươi bị cha ngươi bán đi, ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Mười tuổi!" Ta nhớ rất rõ, đó cũng là một mùa đông, ta đi chân đất đứng trên tuyết, ngón chân sắp đóng băng.
Cha ta cầm tiền của cha nuôi đưa cho rồi lập tức bỏ đi.
Từ lúc ông ta rời khỏi ta đến khi vào nhà, ông ta đã đi tổng cộng sáu mươi bảy bước, trong sáu mươi bảy bước đó, ông ta không hề quay đầu nhìn ta lấy một lần.
Còn mẹ ta thì đang nấu cơm trong bếp, bà biết chiều nay cha nuôi sẽ mang tiền đến mua ta nên bà đã lấy miếng thịt muối duy nhất trong nhà ra hầm với măng. Mùi thịt trong nhà thơm phức, đến giờ ta vẫn không biết thịt muối hầm măng có vị như thế nào.
Cha nuôi nói không ngon, ta cũng nghĩ vậy, chắc chắn là không ngon. "Ngươi không hận cha ngươi sao?" Cửu Vương gia hỏi ta.
"Hận chứ."
Ta bóp nát một hòn đá: "Lúc đó ta tức muốn c h ế t, muốn quay về đập vỡ nồi của ông ta nhưng lại sợ dọa chạy cha nuôi, như vậy thì thật sự không còn ai muốn ta nữa."
Cửu Vương gia bật cười: "Nên đập."
"Vâng vâng, nghĩ lại bao nhiêu năm nay ta thấy hối hận lắm."
"Nhưng mà, Vương gia, ta có một suy nghĩ rất có lý, ngài có muốn nghe không?"
Cửu Vương gia ra hiệu cho ta nói.
"Ta thấy, trên đời này không có ai đối xử tốt với ai mà không mong được đền đáp, cho nên không sao cả, mọi người đều hòa nhau cả thôi."
Cửu Vương gia đột nhiên hỏi ta: "Vậy ngươi đối xử tốt với ta thì sao?"
"Có chứ." ta hơi ngượng ngùng: "Ta muốn ăn no, Cửu Vương gia, ngài có thể cho ta ăn no không?"
Cửu Vương gia phì cười: "Được! Cả đời này bản vương sẽ không để ngươi đói bụng."
Ta đứng phắt dậy, xoa xoa tay đi đi lại lại: "Vương gia đối xử với ta tốt như vậy, ta chắc chắn sẽ giúp ngài báo thù."
Cửu Vương gia sửng sốt: "Ngươi báo thù thế nào?"
Ta cõng hắn đi: "Chúng ta tìm một nơi không ai tìm thấy trước, rồi từ từ bàn bạc."
"Bản vương biết đi, đừng có động một tí là cõng."
"Vương gia đi chậm quá, chậm chạp." Ta nói, vừa nói vừa giơ một tay ra kéo cha nuôi: "Cha, lên đây!"
"Sau này ai bắt nạt ngài, đầu của hắn sẽ giống như lò sưởi này!"
"Lò sưởi của bản vương!" Cửu Vương gia nhìn lò sưởi, lại nhìn ta, nghiến răng nghiến lợi: "Vương Đại Chùy, ta lạnh!"
Ta hơi ngượng ngùng, nắm tay hắn đặt vào trong lòng ta: "Ta giúp ngài sưởi ấm."
Cửu Vương gia như bị bỏng, nhanh chóng rụt tay lại, mặt đỏ bừng:
"Vương Đại Chùy, ngươi... ngươi..."
Ta tự hào vỗ ngực: "Lòng ta ấm hơn lò sưởi, đừng ngại, cứ đến đây sưởi ấm bất cứ lúc nào."
Cửu Vương gia quay lưng đi thở dốc, xem ra là thực sự tức giận.
Buổi chiều, Cửu Vương gia đột nhiên hỏi ta:
"Khi ngươi bị cha ngươi bán đi, ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Mười tuổi!" Ta nhớ rất rõ, đó cũng là một mùa đông, ta đi chân đất đứng trên tuyết, ngón chân sắp đóng băng.
Cha ta cầm tiền của cha nuôi đưa cho rồi lập tức bỏ đi.
Từ lúc ông ta rời khỏi ta đến khi vào nhà, ông ta đã đi tổng cộng sáu mươi bảy bước, trong sáu mươi bảy bước đó, ông ta không hề quay đầu nhìn ta lấy một lần.
Còn mẹ ta thì đang nấu cơm trong bếp, bà biết chiều nay cha nuôi sẽ mang tiền đến mua ta nên bà đã lấy miếng thịt muối duy nhất trong nhà ra hầm với măng. Mùi thịt trong nhà thơm phức, đến giờ ta vẫn không biết thịt muối hầm măng có vị như thế nào.
Cha nuôi nói không ngon, ta cũng nghĩ vậy, chắc chắn là không ngon. "Ngươi không hận cha ngươi sao?" Cửu Vương gia hỏi ta.
"Hận chứ."
Ta bóp nát một hòn đá: "Lúc đó ta tức muốn c h ế t, muốn quay về đập vỡ nồi của ông ta nhưng lại sợ dọa chạy cha nuôi, như vậy thì thật sự không còn ai muốn ta nữa."
Cửu Vương gia bật cười: "Nên đập."
"Vâng vâng, nghĩ lại bao nhiêu năm nay ta thấy hối hận lắm."
"Nhưng mà, Vương gia, ta có một suy nghĩ rất có lý, ngài có muốn nghe không?"
Cửu Vương gia ra hiệu cho ta nói.
"Ta thấy, trên đời này không có ai đối xử tốt với ai mà không mong được đền đáp, cho nên không sao cả, mọi người đều hòa nhau cả thôi."
Cửu Vương gia đột nhiên hỏi ta: "Vậy ngươi đối xử tốt với ta thì sao?"
"Có chứ." ta hơi ngượng ngùng: "Ta muốn ăn no, Cửu Vương gia, ngài có thể cho ta ăn no không?"
Cửu Vương gia phì cười: "Được! Cả đời này bản vương sẽ không để ngươi đói bụng."
Ta đứng phắt dậy, xoa xoa tay đi đi lại lại: "Vương gia đối xử với ta tốt như vậy, ta chắc chắn sẽ giúp ngài báo thù."
Cửu Vương gia sửng sốt: "Ngươi báo thù thế nào?"
Ta cõng hắn đi: "Chúng ta tìm một nơi không ai tìm thấy trước, rồi từ từ bàn bạc."
"Bản vương biết đi, đừng có động một tí là cõng."
"Vương gia đi chậm quá, chậm chạp." Ta nói, vừa nói vừa giơ một tay ra kéo cha nuôi: "Cha, lên đây!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.