Mỹ Nhân Có Sức Mạnh Lay Trời Chuyển Đất
Chương 9
Lục Trúc Thanh Thanh
10/07/2024
Mã Triều Hà nắm lấy tay ta: "Đại ca!"
Chúng ta ở lại Trại Hắc Phong, nơi đây núi cao nhìn xa, hơn nữa người cũng đông, lúc đánh nhau khí thế rất lớn.
Hơn nữa, ở đây ngày nào cũng có đánh nhau, đặc biệt là sau khi ta đến, Mã Triều Hà muốn mở rộng địa bàn, ngày nào cũng hẹn người đánh nhau: "Đại ca, hôm nay chúng ta chắc chắn phải g i ế t c h ế t bọn chúng, chiếm lấy địa bàn của chúng."
Ta gật đầu: "Yên tâm, lưu tinh chùy ngươi mới rèn cho ta dùng rất tốt, một chùy có thể đập c h ế t mười tên."
Ta và Mã Triều Hà liên thủ, quả thực là vô địch thiên hạ, toàn bộ huynh đệ trong Trại Hắc Phong đều tin phục ta.
Dẫn theo đàn em đi đánh nhau, thật vui biết bao.
Nhưng ta cũng có lúc bị thương, hôm đó đánh trại Mã Vương bị đối phương tập kích, vai sau trúng một mũi tên, khi Cửu Vương gia và cha nuôi đến, ta vẫn còn chống đỡ được:
"Không sao, ngựa cũng có lúc mất móng."
Cửu Vương gia mặt mày u ám hỏi: "Ai b.ắ.n tên?"
Bên kia có một người đứng ra, vẻ mặt ngốc nghếch dám làm dám chịu: "Ta thì sao?" Cửu Vương gia rút kiếm, chậm rãi đi tới, ta đứng dậy định ngăn cản hắn: "Đừng, ngươi đánh không lại bọn họ đâu."
Ta chưa nói hết câu thì đã ngất đi.
Tỉnh lại, Mã Triều Hà mang khuôn mặt sưng như đầu heo quỳ trước mặt ta, khóc lóc nói: "Đại ca, sau này chúng ta không đánh nhau nữa!"
Ta kinh ngạc nhìn hắn: "Mặt ngươi sao vậy, ai đánh?"
Mã Triều Hà ánh mắt long lanh ngập nước, vô cùng tủi thân: "Cửu... không sao, không đau đâu. Đại ca... huhuhu..." Tiếng khóc của hắn ồm ồm, ta an ủi mãi mà hắn vẫn khóc, ta không nghĩ ra được hắn đã chịu ấm ức lớn đến mức nào.
Ngay lúc này, Cửu Vương gia xuất hiện ở cửa, khoanh tay ho một tiếng, tiếng khóc của Mã Triều Hà đột nhiên dừng lại, đứng phắt dậy,
"Đại ca, thương thế của ngươi chưa lành, nghỉ ngơi cho khỏe, ta không làm phiền ngươi nữa."
Mã Triều Hà đi rất nhanh.
Ta ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hắn: "ta vừa dỗ dành mãi mà hắn vẫn không ngừng khóc, ngài vừa xuất hiện hắn đã không khóc nữa, thật kỳ lạ."
Cửu Vương gia ngồi xuống bên cạnh ta: "Khóc mệt rồi thì phải nghỉ thôi, ngươi thế nào rồi, có đau không?"
Ta lắc đầu, hỏi hắn có bị thương không.
"Ta lại không đánh nhau, sao có thể bị thương được."
Sau này ta mới biết, chiều hôm đó, ba sơn trại còn lại đều đã quy phục, ngày thứ hai sau khi ta khỏi bệnh, những người đứng đầu các sơn trại đó đã chạy đến núi Đồ Ngưu để dập đầu với ta.
Ta nhìn đàn em đầy núi, không dám tin.
Ta vậy mà đột nhiên có được mấy nghìn đàn em.
Ta hỏi họ tại sao lại nguyện ý quy phục núi Đồ Ngưu và gọi ta là đại ca, họ nói vì lưu tinh chùy của ta lợi hại.
"Đúng là vậy, lưu tinh chùy của ta quả thực lợi hại!"
Chúng ta ở lại Trại Hắc Phong, nơi đây núi cao nhìn xa, hơn nữa người cũng đông, lúc đánh nhau khí thế rất lớn.
Hơn nữa, ở đây ngày nào cũng có đánh nhau, đặc biệt là sau khi ta đến, Mã Triều Hà muốn mở rộng địa bàn, ngày nào cũng hẹn người đánh nhau: "Đại ca, hôm nay chúng ta chắc chắn phải g i ế t c h ế t bọn chúng, chiếm lấy địa bàn của chúng."
Ta gật đầu: "Yên tâm, lưu tinh chùy ngươi mới rèn cho ta dùng rất tốt, một chùy có thể đập c h ế t mười tên."
Ta và Mã Triều Hà liên thủ, quả thực là vô địch thiên hạ, toàn bộ huynh đệ trong Trại Hắc Phong đều tin phục ta.
Dẫn theo đàn em đi đánh nhau, thật vui biết bao.
Nhưng ta cũng có lúc bị thương, hôm đó đánh trại Mã Vương bị đối phương tập kích, vai sau trúng một mũi tên, khi Cửu Vương gia và cha nuôi đến, ta vẫn còn chống đỡ được:
"Không sao, ngựa cũng có lúc mất móng."
Cửu Vương gia mặt mày u ám hỏi: "Ai b.ắ.n tên?"
Bên kia có một người đứng ra, vẻ mặt ngốc nghếch dám làm dám chịu: "Ta thì sao?" Cửu Vương gia rút kiếm, chậm rãi đi tới, ta đứng dậy định ngăn cản hắn: "Đừng, ngươi đánh không lại bọn họ đâu."
Ta chưa nói hết câu thì đã ngất đi.
Tỉnh lại, Mã Triều Hà mang khuôn mặt sưng như đầu heo quỳ trước mặt ta, khóc lóc nói: "Đại ca, sau này chúng ta không đánh nhau nữa!"
Ta kinh ngạc nhìn hắn: "Mặt ngươi sao vậy, ai đánh?"
Mã Triều Hà ánh mắt long lanh ngập nước, vô cùng tủi thân: "Cửu... không sao, không đau đâu. Đại ca... huhuhu..." Tiếng khóc của hắn ồm ồm, ta an ủi mãi mà hắn vẫn khóc, ta không nghĩ ra được hắn đã chịu ấm ức lớn đến mức nào.
Ngay lúc này, Cửu Vương gia xuất hiện ở cửa, khoanh tay ho một tiếng, tiếng khóc của Mã Triều Hà đột nhiên dừng lại, đứng phắt dậy,
"Đại ca, thương thế của ngươi chưa lành, nghỉ ngơi cho khỏe, ta không làm phiền ngươi nữa."
Mã Triều Hà đi rất nhanh.
Ta ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hắn: "ta vừa dỗ dành mãi mà hắn vẫn không ngừng khóc, ngài vừa xuất hiện hắn đã không khóc nữa, thật kỳ lạ."
Cửu Vương gia ngồi xuống bên cạnh ta: "Khóc mệt rồi thì phải nghỉ thôi, ngươi thế nào rồi, có đau không?"
Ta lắc đầu, hỏi hắn có bị thương không.
"Ta lại không đánh nhau, sao có thể bị thương được."
Sau này ta mới biết, chiều hôm đó, ba sơn trại còn lại đều đã quy phục, ngày thứ hai sau khi ta khỏi bệnh, những người đứng đầu các sơn trại đó đã chạy đến núi Đồ Ngưu để dập đầu với ta.
Ta nhìn đàn em đầy núi, không dám tin.
Ta vậy mà đột nhiên có được mấy nghìn đàn em.
Ta hỏi họ tại sao lại nguyện ý quy phục núi Đồ Ngưu và gọi ta là đại ca, họ nói vì lưu tinh chùy của ta lợi hại.
"Đúng là vậy, lưu tinh chùy của ta quả thực lợi hại!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.