Chương 10: Chị
Dearfairy
02/06/2024
Bởi vì lẩu xào cay giữa trưa không thể ăn kia nên Uyển Nghi dự định tự làm bữa tối rồi tùy tiện ăn, chính thức một người ăn no cả nhà không đói bụng. Hiện giờ Diệp Thanh Huyền đột nhiên dọn về, cô không muốn cõng cái danh mẹ kế hà khắc với con chồng nên hơn 4 giờ đã gọi điện cho khách sạn đặt một bàn đồ ăn giao tận nhà.
Diệp Thanh Huyền kéo ghế dựa ra ngồi xuống đối diện cô, quét nhìn đống thức ăn mà mười người cũng chưa thể ăn hết trên bàn, thuận miệng hỏi: “Đầu bếp ban đầu đâu?”
“Đuổi, sáng nay sa thải rồi.”
Uyển Nghi vốn định nói: “Cậu về trễ rồi”, nhưng lời vừa đến bên miệng đã bị cô cưỡng chế nuốt vào.
“Nếu con về ở, vậy qua đoạn thời gian nữa tuyển một người đi.”
Lời này của cô rất có nghệ thuật, đã biểu đạt tính toán ban đầu của mình, còn truyền đạt sự nhiệt liệt hoan nghênh hắn về nhà ở.
Uyển Nghi thích yên tĩnh nên sa thải người hầu, ai ngờ con riêng lại trở về.
“Không sao, con không thường ở nhà.”
Diệp Thanh Huyền không có ý kiến gì với việc này, gắp một đũa măng mùa đông gần đó, bỏ vào miệng rồi nói: “Không cần khách sáo như vậy.”
Mặt mũi cô dịu ngoan, mềm nhẹ nói câu: “Sợ con ăn không đủ no.”
Động tác gấp đồ ăn của Diệp Thanh Huyền khựng lại, chớp mắt không nói tiếp. Cô cũng cảm thấy lý do này đầy lỗ hỏng nên cúi đầu ăn cơm không mở miệng nữa, trên bàn bỗng chốc chỉ còn lại tiếng đũa bạc va vào chén sứ rất nhỏ.
Thật ra Uyển Nghi cũng rất đau đầu về một bàn lớn thức ăn này. Lúc ấy nghe khách sạn lừa dối này lừa dối kia, cô lười nghe nên đặt hết, ai ngờ họ đưa đến đây một bàn siêu to, trông có vẻ như mẹ kế là cô đang chột dạ.
“Ăn no.”
Uyển Nghi đang thất thần, nghe vậy ngước mắt nhìn về phía hắn, hắn lặp lại lần nữa: “Không cần khách sáo như vậy, con ăn no rồi.”
“À.”
Cô chậm rãi gật đầu, cầm lấy ly thủy tinh nhấp một ngụm, dịu dàng mở miệng: “Nếu con không nghĩ kêu mẹ là mẹ hoặc dì…”
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, híp mắt, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô.
Uyển Nghi tạm dừng, nhấp miếng nước rồi mới tiếp tục nói: “Có thể gọi là chị cũng được.”
Mỗi người đàn bà đều hy vọng mình vĩnh viễn ở lại tuổi thanh xuân, cô chỉ lớn hơn hắn năm tuổi, gánh được tiếng “chị” này của hắn.
Diệp Thanh Huyền thu hồi ánh mắt, rũ mắt tiếp tục dùng bữa, ừ một cái nghe không ra cảm xúc.
Cùng ở dưới một mái nhà, chung quy phải có lúc chào hỏi. Giải quyết xong chuyện xưng hô, việc vặt bớt đi thêm một cái, tâm trạng cô rất sung sướng.
Diệp Thanh Huyền kéo ghế dựa ra ngồi xuống đối diện cô, quét nhìn đống thức ăn mà mười người cũng chưa thể ăn hết trên bàn, thuận miệng hỏi: “Đầu bếp ban đầu đâu?”
“Đuổi, sáng nay sa thải rồi.”
Uyển Nghi vốn định nói: “Cậu về trễ rồi”, nhưng lời vừa đến bên miệng đã bị cô cưỡng chế nuốt vào.
“Nếu con về ở, vậy qua đoạn thời gian nữa tuyển một người đi.”
Lời này của cô rất có nghệ thuật, đã biểu đạt tính toán ban đầu của mình, còn truyền đạt sự nhiệt liệt hoan nghênh hắn về nhà ở.
Uyển Nghi thích yên tĩnh nên sa thải người hầu, ai ngờ con riêng lại trở về.
“Không sao, con không thường ở nhà.”
Diệp Thanh Huyền không có ý kiến gì với việc này, gắp một đũa măng mùa đông gần đó, bỏ vào miệng rồi nói: “Không cần khách sáo như vậy.”
Mặt mũi cô dịu ngoan, mềm nhẹ nói câu: “Sợ con ăn không đủ no.”
Động tác gấp đồ ăn của Diệp Thanh Huyền khựng lại, chớp mắt không nói tiếp. Cô cũng cảm thấy lý do này đầy lỗ hỏng nên cúi đầu ăn cơm không mở miệng nữa, trên bàn bỗng chốc chỉ còn lại tiếng đũa bạc va vào chén sứ rất nhỏ.
Thật ra Uyển Nghi cũng rất đau đầu về một bàn lớn thức ăn này. Lúc ấy nghe khách sạn lừa dối này lừa dối kia, cô lười nghe nên đặt hết, ai ngờ họ đưa đến đây một bàn siêu to, trông có vẻ như mẹ kế là cô đang chột dạ.
“Ăn no.”
Uyển Nghi đang thất thần, nghe vậy ngước mắt nhìn về phía hắn, hắn lặp lại lần nữa: “Không cần khách sáo như vậy, con ăn no rồi.”
“À.”
Cô chậm rãi gật đầu, cầm lấy ly thủy tinh nhấp một ngụm, dịu dàng mở miệng: “Nếu con không nghĩ kêu mẹ là mẹ hoặc dì…”
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, híp mắt, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô.
Uyển Nghi tạm dừng, nhấp miếng nước rồi mới tiếp tục nói: “Có thể gọi là chị cũng được.”
Mỗi người đàn bà đều hy vọng mình vĩnh viễn ở lại tuổi thanh xuân, cô chỉ lớn hơn hắn năm tuổi, gánh được tiếng “chị” này của hắn.
Diệp Thanh Huyền thu hồi ánh mắt, rũ mắt tiếp tục dùng bữa, ừ một cái nghe không ra cảm xúc.
Cùng ở dưới một mái nhà, chung quy phải có lúc chào hỏi. Giải quyết xong chuyện xưng hô, việc vặt bớt đi thêm một cái, tâm trạng cô rất sung sướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.