Chương 31: Cúp Điện
Dearfairy
02/06/2024
Diệp Thanh Huyền về đến nhà lầm nữa đã 10 giờ tối. Uyển Nghi nghe tiếng mở cửa nên cố ý ra xem, cô dựa cửa phòng an ủi: “Không có việc gì chứ?”
Trong tay hắn cầm một túi giấy không lớn, nhéo giữa mày đáp: “Ừm, tỉnh rồi.”
“Vậy tốt rồi, chị ngủ đây, ngủ ngon.”
Diệp Hạo nên sống mới tốt, bớt nhiều việc cho cô.
“Ngủ ngon.”
Hai người tự tiến vào phòng mình, Uyển Nghi về trên giường tiếp tục đọc sách giải trí thôi miên, cô che miệng ngáp, bất chợt bốn phía đột nhiên tối sầm.
Ngáp có cái thôi mà làm hỏng đèn điện luôn rồi à?
Cô mò di động mở đèn lên xuống giường muốn nhìn xem sao lại thế này, mới ra cửa phòng đã đụng tới Diệp Thanh Huyền cũng đang cầm đèn pin, hắn mới đi từ lầu một lên, một tay kia cầm ấm trà thủy tinh, Uyển Nghi soi đèn săn sóc.
Không uống cà phê sữa mà uống trà hoa, tám phần là lấy từ bình trà của cô, không hỏi tự lấy chính là trộm. Khi Uyển Nghi đang muốn mở miệng giáo dục hắn, Thanh Huyền đã nói: “Đêm nay không muốn uống cà phê, lấy ít trà hoa lài của chị.”
Cô hào phóng khách sáo đáp: “Ừ, không sao, cúp điện hả? Hay là đường truyền chỗ nào hỏng rồi?”
“Chắc cúp điện.”
Uyển Nghi đáp ừ một tiếng, đang tính xuống lầu một kiểm tra công tắc nguồn điện thì Diệp Thanh Huyền lên tiếng hỏi cô: “Chị muốn xem ảnh mình không, đã chỉnh khá ổn rồi.”
“Giờ à?”
“Ừm, máy tính vẫn còn điện.”
“Chị xuống kiểm tra công tắc nguồn điện trước, đợi lát nữa lên xem.”
Cô mới vừa đi ra nửa bước, Diệp Thanh Huyền đã bắt lấy tay cô, tiếng nói trầm thấp du dương phát ra, nói với cô: “Đêm khuya tối lắm.”
“Chị biết rồi.”
Uyển Nghi nghĩ thầm, cho nên mới phải đi kiểm tra có phải đứt cầu dao không, bật đèn lại sớm chút để cô ngủ ngon giấc.
“Uyển Nghi, chị không sợ tối hả?”
Cô quơ quơ ánh đèn di động, nói: “Chị có đèn pin.”
Dưới hoàn cảnh tối đen, không nhìn rõ mặt nhau, hình như Uyển Nghi nghe được tiếng hắn thở dài: “Đừng xuống, dưới lầu tối lắm.”
“Ách…”
Giọng nam thấp dịu ba phần nữa: “Em bảo đảm ngày mai nhất định có điện, giờ đi xem ảnh trước đi.”
Hắn không nói gì nữa, nắm chặt cổ tay của cô. Khi Uyển Nghi phục hồi tinh thần thì đã ở trong phòng hắn, cửa sổ đóng kín cả phòng đen nhánh, đèn pin của hắn chiếu vào ghế bên bàn làm việc: “Em tắm rửa một cái trước, chị chờ em trong chốc lát.”
“Ừ…”
Uyển Nghi bước khẽ đi qua ngồi xuống, hắn đưa lưng về phía cô, tìm quần áo đi tắm trong tủ đồ, nhàn nhạt nói: “Ly và ấm trà ở bên cạnh chị.”
Uyển Nghi nhìn về phía mặt bàn, trên đó có đặt hai hai cái ly thủy tinh giống nhau, hẳn là mang lên từ dưới lầu.
Uyển Nghi sợ sưng nên hiếm khi uống nước buổi tối, nghe vậy cô trầm tư trong chốc lát rồi gật đầu: “Được, cảm ơn.”
Hắn tìm kiếm trong tủ đồ một hồi, cuối cùng cũng chỉ lấy ra áo tắm dài và quần lót, trong bóng tối, Uyển Nghi lưu ý tới thứ sau.
Màu xám đậm, tròn.
Cô im lặng không nói, nhàn nhã ngồi trên ghế mềm mại chơi di động chờ hắn, một lát sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước rõ ràng, cô khẽ nhướng mày, ngón tay khảy ấn phím theo tiếng dòng nước dễ nghe.
Diệp Thanh Huyền dùng mười mấy phút gội đầu tắm rửa, khi bước ra, tóc nửa khô vẫn còn đang nhỏ nước, áo tắm dài buộc lỏng lẻo. Hắn đóng phòng tắm lại, vừa lau tóc vừa bước tới chỗ cô: “Để chị đợi lâu rồi.”
“Không sao, em nhanh lắm.”
Diệp Thanh Huyền mở máy tính, nghe vậy liếc cô một cái: “Phải không?”
Cách rất gần, toàn hơi thở đều là mùi sữa tắm của hắn, mặt Uyển Nghi không đổi sắc trả lời: “Ừm…”
“Hay là chị đứng em ngồi đi…”
Chỉ có một chiếc ghế, hắn cúi người vòng cô giữa hai cánh tay nhưng không hề đụng tới cô chút nào, hai đầu dựa gần nhìn về phía máy tính, chỉ cần Uyển Nghi thoáng xoay đầu là sẽ hôn vào mặt hắn.
Cho nên cô duy trì hiện trạng, không động đậy.
Diệp Thanh Huyền mở folder ảnh của cô ra, tiếng nói chuyện ngay sát bên tai: “Mới chỉnh được một bộ phận, muộn nhất ngày mai là có thể hoàn thành.”
“Ừm.”
Trong tay hắn cầm một túi giấy không lớn, nhéo giữa mày đáp: “Ừm, tỉnh rồi.”
“Vậy tốt rồi, chị ngủ đây, ngủ ngon.”
Diệp Hạo nên sống mới tốt, bớt nhiều việc cho cô.
“Ngủ ngon.”
Hai người tự tiến vào phòng mình, Uyển Nghi về trên giường tiếp tục đọc sách giải trí thôi miên, cô che miệng ngáp, bất chợt bốn phía đột nhiên tối sầm.
Ngáp có cái thôi mà làm hỏng đèn điện luôn rồi à?
Cô mò di động mở đèn lên xuống giường muốn nhìn xem sao lại thế này, mới ra cửa phòng đã đụng tới Diệp Thanh Huyền cũng đang cầm đèn pin, hắn mới đi từ lầu một lên, một tay kia cầm ấm trà thủy tinh, Uyển Nghi soi đèn săn sóc.
Không uống cà phê sữa mà uống trà hoa, tám phần là lấy từ bình trà của cô, không hỏi tự lấy chính là trộm. Khi Uyển Nghi đang muốn mở miệng giáo dục hắn, Thanh Huyền đã nói: “Đêm nay không muốn uống cà phê, lấy ít trà hoa lài của chị.”
Cô hào phóng khách sáo đáp: “Ừ, không sao, cúp điện hả? Hay là đường truyền chỗ nào hỏng rồi?”
“Chắc cúp điện.”
Uyển Nghi đáp ừ một tiếng, đang tính xuống lầu một kiểm tra công tắc nguồn điện thì Diệp Thanh Huyền lên tiếng hỏi cô: “Chị muốn xem ảnh mình không, đã chỉnh khá ổn rồi.”
“Giờ à?”
“Ừm, máy tính vẫn còn điện.”
“Chị xuống kiểm tra công tắc nguồn điện trước, đợi lát nữa lên xem.”
Cô mới vừa đi ra nửa bước, Diệp Thanh Huyền đã bắt lấy tay cô, tiếng nói trầm thấp du dương phát ra, nói với cô: “Đêm khuya tối lắm.”
“Chị biết rồi.”
Uyển Nghi nghĩ thầm, cho nên mới phải đi kiểm tra có phải đứt cầu dao không, bật đèn lại sớm chút để cô ngủ ngon giấc.
“Uyển Nghi, chị không sợ tối hả?”
Cô quơ quơ ánh đèn di động, nói: “Chị có đèn pin.”
Dưới hoàn cảnh tối đen, không nhìn rõ mặt nhau, hình như Uyển Nghi nghe được tiếng hắn thở dài: “Đừng xuống, dưới lầu tối lắm.”
“Ách…”
Giọng nam thấp dịu ba phần nữa: “Em bảo đảm ngày mai nhất định có điện, giờ đi xem ảnh trước đi.”
Hắn không nói gì nữa, nắm chặt cổ tay của cô. Khi Uyển Nghi phục hồi tinh thần thì đã ở trong phòng hắn, cửa sổ đóng kín cả phòng đen nhánh, đèn pin của hắn chiếu vào ghế bên bàn làm việc: “Em tắm rửa một cái trước, chị chờ em trong chốc lát.”
“Ừ…”
Uyển Nghi bước khẽ đi qua ngồi xuống, hắn đưa lưng về phía cô, tìm quần áo đi tắm trong tủ đồ, nhàn nhạt nói: “Ly và ấm trà ở bên cạnh chị.”
Uyển Nghi nhìn về phía mặt bàn, trên đó có đặt hai hai cái ly thủy tinh giống nhau, hẳn là mang lên từ dưới lầu.
Uyển Nghi sợ sưng nên hiếm khi uống nước buổi tối, nghe vậy cô trầm tư trong chốc lát rồi gật đầu: “Được, cảm ơn.”
Hắn tìm kiếm trong tủ đồ một hồi, cuối cùng cũng chỉ lấy ra áo tắm dài và quần lót, trong bóng tối, Uyển Nghi lưu ý tới thứ sau.
Màu xám đậm, tròn.
Cô im lặng không nói, nhàn nhã ngồi trên ghế mềm mại chơi di động chờ hắn, một lát sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước rõ ràng, cô khẽ nhướng mày, ngón tay khảy ấn phím theo tiếng dòng nước dễ nghe.
Diệp Thanh Huyền dùng mười mấy phút gội đầu tắm rửa, khi bước ra, tóc nửa khô vẫn còn đang nhỏ nước, áo tắm dài buộc lỏng lẻo. Hắn đóng phòng tắm lại, vừa lau tóc vừa bước tới chỗ cô: “Để chị đợi lâu rồi.”
“Không sao, em nhanh lắm.”
Diệp Thanh Huyền mở máy tính, nghe vậy liếc cô một cái: “Phải không?”
Cách rất gần, toàn hơi thở đều là mùi sữa tắm của hắn, mặt Uyển Nghi không đổi sắc trả lời: “Ừm…”
“Hay là chị đứng em ngồi đi…”
Chỉ có một chiếc ghế, hắn cúi người vòng cô giữa hai cánh tay nhưng không hề đụng tới cô chút nào, hai đầu dựa gần nhìn về phía máy tính, chỉ cần Uyển Nghi thoáng xoay đầu là sẽ hôn vào mặt hắn.
Cho nên cô duy trì hiện trạng, không động đậy.
Diệp Thanh Huyền mở folder ảnh của cô ra, tiếng nói chuyện ngay sát bên tai: “Mới chỉnh được một bộ phận, muộn nhất ngày mai là có thể hoàn thành.”
“Ừm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.