Chương 13: Di Chứng
Dearfairy
02/06/2024
Cô không có thứ yêu thích, chỉ thích tiền.
Diệp Thanh Huyền không đáp, hỏi cô: “Chị thích hút thuốc lắm hả?”
Hắn hỏi rất tùy ý, hai tay đặt lên lan can, nhàn tản dựa vào giống cô.
“Cái này à?”
Uyển Nghi giơ tay phải lên, liếc mắt nhìn điếu thuốc trong tay, đáp không để ý: “Cũng không thích mấy, có thể có, có thể không.”
Cô cười, bổ sung: “Học từ cha em đó.”
Giống như việc không lúc nào nụ cười không treo trên mặt, mấy thứ này đều học từ chỗ Diệp Thiên Lan. Hắn đã chết, nhưng dấu vết hắn để lại đã hằn lên trên sinh mệnh cô, làm cách nào cũng không xóa được.
“Uyển Nghi.”
“Hả?”
Uyển Nghi cho rằng hắn kêu mình là “dì Uyển”, nhàn nhạt đáp.
“Nếu chị muốn ra ngoài, em có thể bồi chị.”
Uyển Nghi hơi sửng sốt, tiếp đó cười trả lời: “Tạm thời không cần, cảm ơn.”
Cũng đúng, làm gì có người phụ nữ nào yêu đương vụng trộm mà còn dẫn con riêng theo đâu. Bảo Diệp Thanh Huyền bồi ra cửa vẫn có thể xem là một biện pháp, có điều hai ngày nay cô không muốn ra ngoài lắm.
Diệp Thiên Lan đã chết rồi, cô phải ngẫm lại xem nửa đời sau sẽ sống thế nào, chung quy không thể chỉ chôn chân trong căn nhà này như trước.
25 năm đầu tiên trong đời, cô chỉ ở trong trường đọc sách, vừa xong nghiên cứu sinh đã gả vào Diệp gia, đại môn không ra nhị môn không mại (ý chỉ không ra khỏi cửa), xa rời xã hội nghiêm trọng, thế cho nên tuy suy xét đã được một đoạn thời gian nhưng cô vẫn không nghĩ ra kết quả.
Suy nghĩ đang như một cuộn chỉ rối thì bỗng nghe người bên cạnh hỏi: “Muốn chụp ảnh không?”
Uyển Nghi xoay cổ nhìn về phía hắn, sườn mặt kiên nghị của hắn đập vào mắt cô, mắt hắn nhìn về phía ánh chiều tà nơi xa, hoàng hôn ấm áp xóa nhòa sự xa cách quanh thân hắn.
Uyển Nghi không xác định, hỏi hắn: “Chụp ảnh hả?”
Diệp Thanh Huyền quay đầu sang, rũ mắt đối diện với cô, gật đầu: “Vâng, chụp chân dung.”
Hắn chụp cho cô.
“Được.”
Cô sờ khuôn mặt còn tính căng mướt, thật sự nên chụp vài bức ảnh khi còn tươi trẻ, già rồi mới có thể thổi phồng mạo mỹ thời xuân xanh của mình với con cháu được.
Nghĩ thế, Uyển Nghi không khỏi cười tự giễu.
Cô luôn nghĩ quá nhiều.
“Muốn chụp phong cách nào?”
Diệp Thanh Huyền hỏi cô, Uyển Nghi mím môi trầm tư một lát rồi đáp: “Ảnh gợi cảm, có thể chứ?”
“Ừm.”
Hắn nhìn sắc trời, nói: “Ánh sáng chạng vạng vừa hay thích hợp, chọn ngày chi bằng hôm nay luôn đi.”
Uyển Nghi cũng nhìn sắc trời, không có dị nghị, gật đầu: “Được.”
Cô chỉ mặc mỗi váy ngủ, cũng chưa mặc nội y, cởi ra là có thể chụp.
Diệp Thanh Huyền không đáp, hỏi cô: “Chị thích hút thuốc lắm hả?”
Hắn hỏi rất tùy ý, hai tay đặt lên lan can, nhàn tản dựa vào giống cô.
“Cái này à?”
Uyển Nghi giơ tay phải lên, liếc mắt nhìn điếu thuốc trong tay, đáp không để ý: “Cũng không thích mấy, có thể có, có thể không.”
Cô cười, bổ sung: “Học từ cha em đó.”
Giống như việc không lúc nào nụ cười không treo trên mặt, mấy thứ này đều học từ chỗ Diệp Thiên Lan. Hắn đã chết, nhưng dấu vết hắn để lại đã hằn lên trên sinh mệnh cô, làm cách nào cũng không xóa được.
“Uyển Nghi.”
“Hả?”
Uyển Nghi cho rằng hắn kêu mình là “dì Uyển”, nhàn nhạt đáp.
“Nếu chị muốn ra ngoài, em có thể bồi chị.”
Uyển Nghi hơi sửng sốt, tiếp đó cười trả lời: “Tạm thời không cần, cảm ơn.”
Cũng đúng, làm gì có người phụ nữ nào yêu đương vụng trộm mà còn dẫn con riêng theo đâu. Bảo Diệp Thanh Huyền bồi ra cửa vẫn có thể xem là một biện pháp, có điều hai ngày nay cô không muốn ra ngoài lắm.
Diệp Thiên Lan đã chết rồi, cô phải ngẫm lại xem nửa đời sau sẽ sống thế nào, chung quy không thể chỉ chôn chân trong căn nhà này như trước.
25 năm đầu tiên trong đời, cô chỉ ở trong trường đọc sách, vừa xong nghiên cứu sinh đã gả vào Diệp gia, đại môn không ra nhị môn không mại (ý chỉ không ra khỏi cửa), xa rời xã hội nghiêm trọng, thế cho nên tuy suy xét đã được một đoạn thời gian nhưng cô vẫn không nghĩ ra kết quả.
Suy nghĩ đang như một cuộn chỉ rối thì bỗng nghe người bên cạnh hỏi: “Muốn chụp ảnh không?”
Uyển Nghi xoay cổ nhìn về phía hắn, sườn mặt kiên nghị của hắn đập vào mắt cô, mắt hắn nhìn về phía ánh chiều tà nơi xa, hoàng hôn ấm áp xóa nhòa sự xa cách quanh thân hắn.
Uyển Nghi không xác định, hỏi hắn: “Chụp ảnh hả?”
Diệp Thanh Huyền quay đầu sang, rũ mắt đối diện với cô, gật đầu: “Vâng, chụp chân dung.”
Hắn chụp cho cô.
“Được.”
Cô sờ khuôn mặt còn tính căng mướt, thật sự nên chụp vài bức ảnh khi còn tươi trẻ, già rồi mới có thể thổi phồng mạo mỹ thời xuân xanh của mình với con cháu được.
Nghĩ thế, Uyển Nghi không khỏi cười tự giễu.
Cô luôn nghĩ quá nhiều.
“Muốn chụp phong cách nào?”
Diệp Thanh Huyền hỏi cô, Uyển Nghi mím môi trầm tư một lát rồi đáp: “Ảnh gợi cảm, có thể chứ?”
“Ừm.”
Hắn nhìn sắc trời, nói: “Ánh sáng chạng vạng vừa hay thích hợp, chọn ngày chi bằng hôm nay luôn đi.”
Uyển Nghi cũng nhìn sắc trời, không có dị nghị, gật đầu: “Được.”
Cô chỉ mặc mỗi váy ngủ, cũng chưa mặc nội y, cởi ra là có thể chụp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.